Chương : 18
“Ba má, sao ba má…biết con ở đây?”
“Nếu nhỏ Thư không nói cho ba má thì con định giấu ba má đến khi nào nữa”
Quỳnh cong môi, nghĩ thầm “Con nhỏ lắm chuyện này!”
“À mà vừa nãy khi vô đây ba má có thấy thằng nhóc Hoàng Hoàng gì đó ở trước cửa phòng con đó!” Ông Đỗ nháy mắt với cô.
“Vậy Hoàng đâu ạ?” Quỳnh hớn hở, chắc những câu loáng thoáng cô nghe được lúc nãy là thật rồi, vui quá.
“Nó ở dưới kia…để má ra gọi cho con” Bà Đỗ thở dài, cái con bé này…nhưng dù sao trông thằng nhóc đó cũng được đấy chứ ^^
“Dạ”
Bà Đỗ đứng ra lan can tầng 2 hướng về phía khuôn viên gọi to khiến cô y tá đi ngang qua phải nhắc nhở bà mới ngượng ngùng xin lỗi.
“Này ông, chúng ta về thôi, để cho tụi nó một không gian riêng tư”
Ông Đỗ chưa kịp nói gì đã bị bà lôi về phía thang máy.
“Bà định gán ghép con gái chúng ta với thằng nhóc đó thật hả?”
“Chứ sao, tôi thấy thằng nhóc đó cũng được. Chuyện này có vẻ môn đăng hộ đối nếu chuyện 17 năm trước chúng ta không phán đoán lầm.”
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi trong thang máy chỉ có hai người, còn Hoàng thì chạy cầu thang bộ nên không ai biết được sự thật rắc rối của gia đình Quỳnh…
“Q…Quỳnh, cậu tỉnh rồi hả?...hộc hộc…cậu…c…có…đói không?”
“Lấy giùm mình cốc nước là được, khát quá!”
“Ừ.”
“Mà này…hồi nãy cậu vô phòng này à?” Cô muốn xác nhận nhận lại chuyện đó – trong lúc mơ màng cô đã nghe loáng thoáng từ “yêu cậu”, giọng của Hoàng.
“Ừm…tớ vào xem cậu thế nào…rồi…đi ra ngoài luôn, lúc đó thì ba má cậu đến. Vừa nãy mọi người cũng ở đây đó.”
“Cả Ngọc Lan?”
Hoàng gật đầu:” Sao vậy?...Nước của cậu đây”
“Cảm ơn cậu”
Cuối cùng, ngay đến câu “mình yêu cậu” Hoàng cũng không dám nói với Quỳnh. Cậu nghĩ chắc cô cũng nghe loáng thoáng được điều gì đó nhưng vẫn chưa chắc chắn mà thôi. Đành nhường hạnh phúc cho người khác, sẽ quan tâm chăm sóc cô ấy mỗi ngày, và người đó có thể công khai tình cảm của cô ấy với mọi người. Người nhát gan sẽ không bao giờ đến được với tình yêu.
Nhưng phải chăng, cậu đã lầm?
“Lát nữa là đến phiên trực của Lâm rồi. Cậu vui không?” Hoàng thở dài
Quỳnh chỉ cười, không nói gì. Nhưng hành động đó của cô lại khiến cho cậu hiểu lầm. Chuyện đó mà còn phải hỏi nữa à? Mày đúng là một thằng ngốc, Hoàng ạ.
Thực ra, cô chỉ cười lấy lệ chứ vẫn còn đang đau đầu suy nghĩ về hai từ ngọt ngào “yêu cậu” mà cô mong muốn Hoàng nói điều đó với cô biết chừng nào. Hay từ đó dành cho Ngọc Lan? Trước cửa phòng cấp cứu như vậy mà họ vẫn có thể ngọt ngào với nhau đến như vậy, chắc tình yêu phải to lớn lắm =.=! Không, không thể nào, làm gì có người nào lại như thế chứ? Có thể! Không thể! Có thể lắm chứ, khi họ không màng đến sự an nguy của cô, mặc dù cô đã “ra tay hào hiệp, xả thân vì…người mình yêu” nhưng đáp lại cô là như thế nào? Hoàng vô tình vậy sao?
“Hoàng à, bọn này thấy là để cậu ở lại một mình như vậy vất vả cho cậu quá, nên…”
Lâm vừa mở cửa phòng bệnh vừa nói, nhưng khi cậu nhìn thấy đôi mắt to tròn của người cậu yêu đang nhìn cậu thì…
“Woaaa…tạ ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng tỉnh. Thấy trong người thế nào rồi?”
“Ừ, mình cũng thấy ổn rồi ^^”
“Khi nào cậu khỏe hẳn tụi mình sẽ cùng nhau đi karaoke nha!”
“Cũng được. Hì”
“À, mình có chuyện muốn nói với cậu…” Lâm ngó trước ngó sau, thấy mọi người ở ngoài tranh luận hết rồi mới nói khẽ:
“Mình…thích cậu. Làm bạn gái mình được không?”
“What? Gì cơ?” Nếu làm bạn gái Lâm chắc chắn cô sẽ liên tục xuất hiện trên báo.
“Cậu…làm bạn gái mình được không?”
“Mình…”
“Mình có nghe qua chuyện của cậu và Minh rồi, cậu ta mới chỉ tỏ tỉnh, chứ chưa chính thức được cậu nhận lời, có phải không? Nhưng cậu ta ngộ nhận, đúng không? Mình nghĩ cậu có lẽ cũng không có tình cảm…ý mình là tình yêu, với cậu ấy. Vậy…cậu có thể cho mình một cơ hội được không?” Lâm lấy hết dũng khí để nói ra những lời này, cậu thấy nhẹ nhõm hẳn.
Tay cậu đang nắm lấy tay cô.
“Mình xin lỗi…nhưng mình chỉ coi cậu như một người bạn thôi…chúng ta là bạn thì tốt hơn…” Cô rút tay mình ra khỏi bàn tay ấm áp của cậu.
“A Quỳnh, tỉnh lại rồi hả? Bà có biết bọn tôi lo cho bà như thế nào không? Hả? Hả?”
Thư hùng hổ xông vào.
“Hì hì”
“Quỳnh này, tên Hoàng trông thế mà ghê thật, Lâm vừa vào thì hắn đi ra, lập tức bị mấy chị y tá lôi xuống dưới nói chuyện, tán gẫu rồi” Quân bước vào, cười tươi rói.
Cô cười.
“Mà sao Hoàng không ở lại đây nhỉ? Quỳnh như thế này mà cậu ấy vẫn đi tán gẫu được sao?” Quân nhướn lông mày.
“Hay để mình xuống giải vây giùm cậu ấy nha” Vừa nói, Thư vừa chớp chớp đôi mắt “thỏ non” nhìn Quỳnh
“Thôi không cần đâu, mà mọi người cho mình nói chuyện riêng với Thư một chút được không?”
“Ok, Lâm, tôi với ông ra ngoài thôi, để Quỳnh với Thư nhỏ to tâm sự” Quân quay sang nháy mắt với Thư rồi kéo Lâm ra ngoài.
“Hiểu bà muốn nói với tôi chuyện gì rồi. Lúc bà vừa được phẫu thuật lấy viên đạn ra thì ở ngoài Lâm đã công khai tình cảm của cậu ta với cậu rồi. Cũng may đám phóng viên không có ở đây, nếu không lại có tin giật gân, nhưng chuyện tống tiền ba công tử nhà giàu đang hot trên mọi phương tiện truyền thông đấy. Lượng người theo dõi facebook của bà cũng vào top khủng rồi. Lâm tỏ tình và bà từ chối?”
“Ừ. Lúc nào tôi cũng dính scandal vậy đấy.” Quỳnh thở dài.
“Mà bà có nói cho cậu ta biết người bà yêu là ai không?”
“Không, tôi không muốn vì tôi mà cậu ấy đau khổ nữa. Mà lúc tôi sắp tỉnh dậy, tôi nghe thấy tiếng Hoàng nói từ YÊU CẬU nhưng không biết Hoàng nói với ai”
“Vậy bà hỏi Hoàng không? Kể tui nghe coi”
“&^#$%^&*(…”
“Bà hỏi thế thì ai hiểu được chứ? Mà cho dù người ta có hiểu thì cũng không dám nói thật. Người ta chỉ dám nói lúc bà bất tỉnh như vậy, mà bà còn hỏi thẳng, thử hỏi có tên nào nói thật cho bà biết hay không?”
“Hì hì, thì tui cũng không biết hỏi như thế nào nữa…nhưng chắc không phải tôi đâu. Chắc Ngọc Lan rồi.”
Thư im lặng. Trường hợp Ngọc Lan cũng có thể xảy ra, hay là Anna? Không biết bao giờ chuyện này mới chấm dứt được, chỉ mong sao bà bạn thân này của mình được hạnh phúc là ok rồi ^^.
“Nếu nhỏ Thư không nói cho ba má thì con định giấu ba má đến khi nào nữa”
Quỳnh cong môi, nghĩ thầm “Con nhỏ lắm chuyện này!”
“À mà vừa nãy khi vô đây ba má có thấy thằng nhóc Hoàng Hoàng gì đó ở trước cửa phòng con đó!” Ông Đỗ nháy mắt với cô.
“Vậy Hoàng đâu ạ?” Quỳnh hớn hở, chắc những câu loáng thoáng cô nghe được lúc nãy là thật rồi, vui quá.
“Nó ở dưới kia…để má ra gọi cho con” Bà Đỗ thở dài, cái con bé này…nhưng dù sao trông thằng nhóc đó cũng được đấy chứ ^^
“Dạ”
Bà Đỗ đứng ra lan can tầng 2 hướng về phía khuôn viên gọi to khiến cô y tá đi ngang qua phải nhắc nhở bà mới ngượng ngùng xin lỗi.
“Này ông, chúng ta về thôi, để cho tụi nó một không gian riêng tư”
Ông Đỗ chưa kịp nói gì đã bị bà lôi về phía thang máy.
“Bà định gán ghép con gái chúng ta với thằng nhóc đó thật hả?”
“Chứ sao, tôi thấy thằng nhóc đó cũng được. Chuyện này có vẻ môn đăng hộ đối nếu chuyện 17 năm trước chúng ta không phán đoán lầm.”
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi trong thang máy chỉ có hai người, còn Hoàng thì chạy cầu thang bộ nên không ai biết được sự thật rắc rối của gia đình Quỳnh…
“Q…Quỳnh, cậu tỉnh rồi hả?...hộc hộc…cậu…c…có…đói không?”
“Lấy giùm mình cốc nước là được, khát quá!”
“Ừ.”
“Mà này…hồi nãy cậu vô phòng này à?” Cô muốn xác nhận nhận lại chuyện đó – trong lúc mơ màng cô đã nghe loáng thoáng từ “yêu cậu”, giọng của Hoàng.
“Ừm…tớ vào xem cậu thế nào…rồi…đi ra ngoài luôn, lúc đó thì ba má cậu đến. Vừa nãy mọi người cũng ở đây đó.”
“Cả Ngọc Lan?”
Hoàng gật đầu:” Sao vậy?...Nước của cậu đây”
“Cảm ơn cậu”
Cuối cùng, ngay đến câu “mình yêu cậu” Hoàng cũng không dám nói với Quỳnh. Cậu nghĩ chắc cô cũng nghe loáng thoáng được điều gì đó nhưng vẫn chưa chắc chắn mà thôi. Đành nhường hạnh phúc cho người khác, sẽ quan tâm chăm sóc cô ấy mỗi ngày, và người đó có thể công khai tình cảm của cô ấy với mọi người. Người nhát gan sẽ không bao giờ đến được với tình yêu.
Nhưng phải chăng, cậu đã lầm?
“Lát nữa là đến phiên trực của Lâm rồi. Cậu vui không?” Hoàng thở dài
Quỳnh chỉ cười, không nói gì. Nhưng hành động đó của cô lại khiến cho cậu hiểu lầm. Chuyện đó mà còn phải hỏi nữa à? Mày đúng là một thằng ngốc, Hoàng ạ.
Thực ra, cô chỉ cười lấy lệ chứ vẫn còn đang đau đầu suy nghĩ về hai từ ngọt ngào “yêu cậu” mà cô mong muốn Hoàng nói điều đó với cô biết chừng nào. Hay từ đó dành cho Ngọc Lan? Trước cửa phòng cấp cứu như vậy mà họ vẫn có thể ngọt ngào với nhau đến như vậy, chắc tình yêu phải to lớn lắm =.=! Không, không thể nào, làm gì có người nào lại như thế chứ? Có thể! Không thể! Có thể lắm chứ, khi họ không màng đến sự an nguy của cô, mặc dù cô đã “ra tay hào hiệp, xả thân vì…người mình yêu” nhưng đáp lại cô là như thế nào? Hoàng vô tình vậy sao?
“Hoàng à, bọn này thấy là để cậu ở lại một mình như vậy vất vả cho cậu quá, nên…”
Lâm vừa mở cửa phòng bệnh vừa nói, nhưng khi cậu nhìn thấy đôi mắt to tròn của người cậu yêu đang nhìn cậu thì…
“Woaaa…tạ ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng tỉnh. Thấy trong người thế nào rồi?”
“Ừ, mình cũng thấy ổn rồi ^^”
“Khi nào cậu khỏe hẳn tụi mình sẽ cùng nhau đi karaoke nha!”
“Cũng được. Hì”
“À, mình có chuyện muốn nói với cậu…” Lâm ngó trước ngó sau, thấy mọi người ở ngoài tranh luận hết rồi mới nói khẽ:
“Mình…thích cậu. Làm bạn gái mình được không?”
“What? Gì cơ?” Nếu làm bạn gái Lâm chắc chắn cô sẽ liên tục xuất hiện trên báo.
“Cậu…làm bạn gái mình được không?”
“Mình…”
“Mình có nghe qua chuyện của cậu và Minh rồi, cậu ta mới chỉ tỏ tỉnh, chứ chưa chính thức được cậu nhận lời, có phải không? Nhưng cậu ta ngộ nhận, đúng không? Mình nghĩ cậu có lẽ cũng không có tình cảm…ý mình là tình yêu, với cậu ấy. Vậy…cậu có thể cho mình một cơ hội được không?” Lâm lấy hết dũng khí để nói ra những lời này, cậu thấy nhẹ nhõm hẳn.
Tay cậu đang nắm lấy tay cô.
“Mình xin lỗi…nhưng mình chỉ coi cậu như một người bạn thôi…chúng ta là bạn thì tốt hơn…” Cô rút tay mình ra khỏi bàn tay ấm áp của cậu.
“A Quỳnh, tỉnh lại rồi hả? Bà có biết bọn tôi lo cho bà như thế nào không? Hả? Hả?”
Thư hùng hổ xông vào.
“Hì hì”
“Quỳnh này, tên Hoàng trông thế mà ghê thật, Lâm vừa vào thì hắn đi ra, lập tức bị mấy chị y tá lôi xuống dưới nói chuyện, tán gẫu rồi” Quân bước vào, cười tươi rói.
Cô cười.
“Mà sao Hoàng không ở lại đây nhỉ? Quỳnh như thế này mà cậu ấy vẫn đi tán gẫu được sao?” Quân nhướn lông mày.
“Hay để mình xuống giải vây giùm cậu ấy nha” Vừa nói, Thư vừa chớp chớp đôi mắt “thỏ non” nhìn Quỳnh
“Thôi không cần đâu, mà mọi người cho mình nói chuyện riêng với Thư một chút được không?”
“Ok, Lâm, tôi với ông ra ngoài thôi, để Quỳnh với Thư nhỏ to tâm sự” Quân quay sang nháy mắt với Thư rồi kéo Lâm ra ngoài.
“Hiểu bà muốn nói với tôi chuyện gì rồi. Lúc bà vừa được phẫu thuật lấy viên đạn ra thì ở ngoài Lâm đã công khai tình cảm của cậu ta với cậu rồi. Cũng may đám phóng viên không có ở đây, nếu không lại có tin giật gân, nhưng chuyện tống tiền ba công tử nhà giàu đang hot trên mọi phương tiện truyền thông đấy. Lượng người theo dõi facebook của bà cũng vào top khủng rồi. Lâm tỏ tình và bà từ chối?”
“Ừ. Lúc nào tôi cũng dính scandal vậy đấy.” Quỳnh thở dài.
“Mà bà có nói cho cậu ta biết người bà yêu là ai không?”
“Không, tôi không muốn vì tôi mà cậu ấy đau khổ nữa. Mà lúc tôi sắp tỉnh dậy, tôi nghe thấy tiếng Hoàng nói từ YÊU CẬU nhưng không biết Hoàng nói với ai”
“Vậy bà hỏi Hoàng không? Kể tui nghe coi”
“&^#$%^&*(…”
“Bà hỏi thế thì ai hiểu được chứ? Mà cho dù người ta có hiểu thì cũng không dám nói thật. Người ta chỉ dám nói lúc bà bất tỉnh như vậy, mà bà còn hỏi thẳng, thử hỏi có tên nào nói thật cho bà biết hay không?”
“Hì hì, thì tui cũng không biết hỏi như thế nào nữa…nhưng chắc không phải tôi đâu. Chắc Ngọc Lan rồi.”
Thư im lặng. Trường hợp Ngọc Lan cũng có thể xảy ra, hay là Anna? Không biết bao giờ chuyện này mới chấm dứt được, chỉ mong sao bà bạn thân này của mình được hạnh phúc là ok rồi ^^.