Chương : 28
Cuộc sống cứ vậy lặng lẽ trôi đi, thời gian chưa bao giờ chờ đợi ai. Ba năm nữa lại trôi qua, hôm nay là ngày Quỳnh và một số người khác nữa dự lễ tốt nghiệp…
“Sau khi em tốt nghiệp anh sẽ mở văn phòng Luật sư cho em.”
“Không cần…còn chưa biết thế nào mà…”
“Chẳng lẽ em định làm Luật sư công cho Nhà nước sao?”
“Em…”
“Vợ ngốc!”
Hoàng hạnh phúc ôm chặt lấy vợ chưa cưới của mình. Cậu đã chờ ngày cô tốt nghiệp lâu lắm rồi…Sớm thôi, cậu sẽ cầu hôn cô.
Giây phút lãng mạn phút chốc bị phá tan bởi tiếng thông báo tin nhắn. Nhìn cái điện thoại “cũ không thể cũ hơn được nữa” của Quỳnh, Hoàng nhăn mày lại. Có phải cậu hơi vô tâm khi để người yêu mình dùng thứ này?
Nhưng cũng nhờ cái màn hình đen trắng đó mà cậu đọc rõ được tin nhắn.
Người gửi là Anh Thư.
“Chúc mừng bà tốt nghiệp. Kể cũng lạ, sống với tên kia ba năm trời mà hắn không hề động vào bà, đến giờ vẫn xử nữ thế này, trong khi bà lại yếu ớt, dễ “ăn”. Kể ra hắn cũng nhát gan…”
Khuôn mặt hai người thoáng chốc đỏ bừng lên. Quỳnh tốt nghiệp thì có liên quan gì tới chuyện đó chứ??!
Quỳnh lập tức nhắn lại: “Thế Quân ăn bà rồi à?”, cô không hề biết là đôi mắt Hoàng vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình.
Rất nhanh lại có hồi âm: “Ây xầy, Quân dễ bắt nạt lắm, tôi không cho thì cục cưng ấy cũng chẳng dám ăn, định bao giờ bà để tên kia ăn bà trước rồi tôi mới… Ai ngờ hắn bề ngoài cường tráng khỏe mạnh là thế mà yếu…nhỉ?”
Lần này, cô chưa kịp trả lời đã bị người nào đó giật lấy điện thoại, ném sang một bên, đồng thời khóa chặt môi cô.
“Ưm…”
Người cô lập tức mềm nhũn ra, nếu không có bàn tay mạnh mẽ của Hoàng ôm chặt lấy eo chắc cô đã ngã ngửa ra đất.
Hoàng cắt nhẹ vành tai cô, thì thào: “Có muốn thử xem yếu hay khỏe không?”
Cô đẩy cậu ra, mặt đã đỏ như quả cà chua: “Đừng giỡn nữa…sắp trễ giờ rồi!”
Rồi vẫn cái động tác nhanh chân chạy trước giống năm nào…
*
“Xin chào!”
“Tôi đã về nước rồi.”
“Ừ.”
“Cô ấy đang ở đâu?”
“Đại học Luật Quốc gia.”
“Cảm ơn.”
“Cô ấy yêu tôi, tôi cũng yêu cô ấy, chúng tôi đã thầm yêu nhau từ rất lâu rồi. Chỉ là không hay biết tình cảm của đối phương. Tôi yêu cô ấy trước khi cậu sang Nhật, trước khi cậu nói với tôi hãy thay cậu chăm sóc cô ấy, có thể cậu đi sẽ không trở về nữa.”
“Nhưng giờ tôi đã về rồi. Và tôi không tin điều đó.”
Dường như tình bạn bao nhiêu năm mau chóng phá vỡ chỉ vì một người con gái…
*
“Đỗ tiểu thư, xin hỏi cô và Vương Chủ tịch khi nào sẽ kết hôn? Dự định tương lai của hai người sẽ như thế nào…”
Vừa bước xuống xe, Quỳnh đã bị đám phóng viên chĩa micro, máy quay phim vào người. Cô ngó vào xe, ánh mắt đáng thương nhìn Hoàng. Cậu hiểu ý, bước ra ngoài, đám phóng viên vì thế mà im bặt.
“Em vào trường đi, mọi chuyện ở đây để anh lo.”
Câu nói vừa được phát ra, tất cả phóng viên dẹp lui sang hai bên, tạo thành một lối đi cho Quỳnh. Nhưng cô vừa thoát khỏi bọn họ thì…
Một vòng tay bất ngờ ôm éo cô, một tay nâng cằm cô lên, hai người mặt đối mặt…
Cô hoàn toàn sững sờ. Khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, vẫn dịu dàng như ngày nào. Nụ cười tỏa sáng như thiên thần, giọng nói ấm áp mà trầm ổn, từng chữ, từng chữ lọt vào tai cô.
“Lâu lắm không gặp, tôi nhớ em biết chừng nào, thiên thần bé nhỏ của tôi.”
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ. Khải Minh đang đứng trước mặt cô, vừa thân quen nhưng cũng vừa xa lạ.
Mỗi khi nhớ đến cậu, trong cô đều nổi lên một cảm xúc, là áy náy, là có lỗi với cậu…
“Không…không phải Đỗ tiểu thư là vợ chưa cưới của Vương chủ tịch sao?” Xung quanh có tiếng bàn tán, cô ấy là vợ chưa cưới của Vương Thiên Hoàng cơ mà, sao lại thành ra người yêu xa cách lâu ngày của Vũ Khải Minh thế này?
“Cái gì?” Minh buông thõng tay khiến Quỳnh loạng choạng suýt ngã.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, chẳng lẽ lại xuất hiện tình tiết trong tiểu thuyết, hai ông chủ của tập đoàn lớn đi tranh giành một cô gái?
“Vũ Khải Minh, chúc mừng cậu đã ngồi lên ghế Chủ tịch của Tập đoàn GP, lâu rồi không gặp!”
“Vương Thiên Hoàng…cậu…”
“Đừng quên câu nói của cậu năm năm trước!” Khóe môi Hoàng khẽ nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo.
“Vương Chủ tịch, cậu cũng đừng quá ngạo mạn.” Minh nghiến răng, tay nắm lại thành nắm đấm.
“Vợ yêu à, em vào trường đi, không nên đứng đây nghe chuyện đàn ông.” Hoàng quay sang âu yếm nhìn Quỳnh. “Để bọn anh riêng tư giải quyết.”
Mặc dù đang rất thắc mắc không biết năm năm trước Minh đã nói gì với Hoàng, nhưng cô đành phải khẽ gật đầu, rồi quay vào trường, khi nhìn thấy hàng lông mày đẹp như tranh vẽ của cậu hơi nhíu lại. Đám phóng viên cũng biết điều mà rút lui nhanh chóng, không ai dám ho he đăng tin tức này lên.
Minh cười cay đắng, một nụ cười rất giả tạo, nụ cười thắt chặt trái tim. Lẽ ra cậu không nên về nước, lẽ ra cậu không nên đến đây…
“Quỳnh đang sống cùng tôi, ba năm rồi, cậu không cần lo lắng.” Nụ cười của Hoàng đầy vẻ đắc thắng.
Minh quay ra xe. Chiếc xe Lamborghini được cậu phóng đi quá tốc độ cho phép. Thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Hoàng khẽ thở dài. Yên ổn ba năm, vào lúc mọi chuyện sắp kết thúc tốt đẹp thì bất ngờ lại ập đến. Sóng gió đã bắt đầu rồi. Tuy không muốn tình bạn bao nhiêu năm của cậu và Minh bị chia cắt, nhưng bản thân cậu đã chọn Quỳnh, buộc phải hi sinh tình bạn. Cậu không muốn để cô chịu đựng thêm bất cứ đau khổ nào nữa, không muốn nước mắt cô rơi, để cô chịu đựng như thế là quá đủ rồi. Mất cô, chắc chắn cậu sẽ không sống nổi.
“Sau khi em tốt nghiệp anh sẽ mở văn phòng Luật sư cho em.”
“Không cần…còn chưa biết thế nào mà…”
“Chẳng lẽ em định làm Luật sư công cho Nhà nước sao?”
“Em…”
“Vợ ngốc!”
Hoàng hạnh phúc ôm chặt lấy vợ chưa cưới của mình. Cậu đã chờ ngày cô tốt nghiệp lâu lắm rồi…Sớm thôi, cậu sẽ cầu hôn cô.
Giây phút lãng mạn phút chốc bị phá tan bởi tiếng thông báo tin nhắn. Nhìn cái điện thoại “cũ không thể cũ hơn được nữa” của Quỳnh, Hoàng nhăn mày lại. Có phải cậu hơi vô tâm khi để người yêu mình dùng thứ này?
Nhưng cũng nhờ cái màn hình đen trắng đó mà cậu đọc rõ được tin nhắn.
Người gửi là Anh Thư.
“Chúc mừng bà tốt nghiệp. Kể cũng lạ, sống với tên kia ba năm trời mà hắn không hề động vào bà, đến giờ vẫn xử nữ thế này, trong khi bà lại yếu ớt, dễ “ăn”. Kể ra hắn cũng nhát gan…”
Khuôn mặt hai người thoáng chốc đỏ bừng lên. Quỳnh tốt nghiệp thì có liên quan gì tới chuyện đó chứ??!
Quỳnh lập tức nhắn lại: “Thế Quân ăn bà rồi à?”, cô không hề biết là đôi mắt Hoàng vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình.
Rất nhanh lại có hồi âm: “Ây xầy, Quân dễ bắt nạt lắm, tôi không cho thì cục cưng ấy cũng chẳng dám ăn, định bao giờ bà để tên kia ăn bà trước rồi tôi mới… Ai ngờ hắn bề ngoài cường tráng khỏe mạnh là thế mà yếu…nhỉ?”
Lần này, cô chưa kịp trả lời đã bị người nào đó giật lấy điện thoại, ném sang một bên, đồng thời khóa chặt môi cô.
“Ưm…”
Người cô lập tức mềm nhũn ra, nếu không có bàn tay mạnh mẽ của Hoàng ôm chặt lấy eo chắc cô đã ngã ngửa ra đất.
Hoàng cắt nhẹ vành tai cô, thì thào: “Có muốn thử xem yếu hay khỏe không?”
Cô đẩy cậu ra, mặt đã đỏ như quả cà chua: “Đừng giỡn nữa…sắp trễ giờ rồi!”
Rồi vẫn cái động tác nhanh chân chạy trước giống năm nào…
*
“Xin chào!”
“Tôi đã về nước rồi.”
“Ừ.”
“Cô ấy đang ở đâu?”
“Đại học Luật Quốc gia.”
“Cảm ơn.”
“Cô ấy yêu tôi, tôi cũng yêu cô ấy, chúng tôi đã thầm yêu nhau từ rất lâu rồi. Chỉ là không hay biết tình cảm của đối phương. Tôi yêu cô ấy trước khi cậu sang Nhật, trước khi cậu nói với tôi hãy thay cậu chăm sóc cô ấy, có thể cậu đi sẽ không trở về nữa.”
“Nhưng giờ tôi đã về rồi. Và tôi không tin điều đó.”
Dường như tình bạn bao nhiêu năm mau chóng phá vỡ chỉ vì một người con gái…
*
“Đỗ tiểu thư, xin hỏi cô và Vương Chủ tịch khi nào sẽ kết hôn? Dự định tương lai của hai người sẽ như thế nào…”
Vừa bước xuống xe, Quỳnh đã bị đám phóng viên chĩa micro, máy quay phim vào người. Cô ngó vào xe, ánh mắt đáng thương nhìn Hoàng. Cậu hiểu ý, bước ra ngoài, đám phóng viên vì thế mà im bặt.
“Em vào trường đi, mọi chuyện ở đây để anh lo.”
Câu nói vừa được phát ra, tất cả phóng viên dẹp lui sang hai bên, tạo thành một lối đi cho Quỳnh. Nhưng cô vừa thoát khỏi bọn họ thì…
Một vòng tay bất ngờ ôm éo cô, một tay nâng cằm cô lên, hai người mặt đối mặt…
Cô hoàn toàn sững sờ. Khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, vẫn dịu dàng như ngày nào. Nụ cười tỏa sáng như thiên thần, giọng nói ấm áp mà trầm ổn, từng chữ, từng chữ lọt vào tai cô.
“Lâu lắm không gặp, tôi nhớ em biết chừng nào, thiên thần bé nhỏ của tôi.”
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ. Khải Minh đang đứng trước mặt cô, vừa thân quen nhưng cũng vừa xa lạ.
Mỗi khi nhớ đến cậu, trong cô đều nổi lên một cảm xúc, là áy náy, là có lỗi với cậu…
“Không…không phải Đỗ tiểu thư là vợ chưa cưới của Vương chủ tịch sao?” Xung quanh có tiếng bàn tán, cô ấy là vợ chưa cưới của Vương Thiên Hoàng cơ mà, sao lại thành ra người yêu xa cách lâu ngày của Vũ Khải Minh thế này?
“Cái gì?” Minh buông thõng tay khiến Quỳnh loạng choạng suýt ngã.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, chẳng lẽ lại xuất hiện tình tiết trong tiểu thuyết, hai ông chủ của tập đoàn lớn đi tranh giành một cô gái?
“Vũ Khải Minh, chúc mừng cậu đã ngồi lên ghế Chủ tịch của Tập đoàn GP, lâu rồi không gặp!”
“Vương Thiên Hoàng…cậu…”
“Đừng quên câu nói của cậu năm năm trước!” Khóe môi Hoàng khẽ nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo.
“Vương Chủ tịch, cậu cũng đừng quá ngạo mạn.” Minh nghiến răng, tay nắm lại thành nắm đấm.
“Vợ yêu à, em vào trường đi, không nên đứng đây nghe chuyện đàn ông.” Hoàng quay sang âu yếm nhìn Quỳnh. “Để bọn anh riêng tư giải quyết.”
Mặc dù đang rất thắc mắc không biết năm năm trước Minh đã nói gì với Hoàng, nhưng cô đành phải khẽ gật đầu, rồi quay vào trường, khi nhìn thấy hàng lông mày đẹp như tranh vẽ của cậu hơi nhíu lại. Đám phóng viên cũng biết điều mà rút lui nhanh chóng, không ai dám ho he đăng tin tức này lên.
Minh cười cay đắng, một nụ cười rất giả tạo, nụ cười thắt chặt trái tim. Lẽ ra cậu không nên về nước, lẽ ra cậu không nên đến đây…
“Quỳnh đang sống cùng tôi, ba năm rồi, cậu không cần lo lắng.” Nụ cười của Hoàng đầy vẻ đắc thắng.
Minh quay ra xe. Chiếc xe Lamborghini được cậu phóng đi quá tốc độ cho phép. Thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Hoàng khẽ thở dài. Yên ổn ba năm, vào lúc mọi chuyện sắp kết thúc tốt đẹp thì bất ngờ lại ập đến. Sóng gió đã bắt đầu rồi. Tuy không muốn tình bạn bao nhiêu năm của cậu và Minh bị chia cắt, nhưng bản thân cậu đã chọn Quỳnh, buộc phải hi sinh tình bạn. Cậu không muốn để cô chịu đựng thêm bất cứ đau khổ nào nữa, không muốn nước mắt cô rơi, để cô chịu đựng như thế là quá đủ rồi. Mất cô, chắc chắn cậu sẽ không sống nổi.