Chương 23: Anh Quá Đáng!
Trong lúc Yến Thư ăn cơm ở phòng bếp, quản gia đi ra ngoài nhận điện thoại của Nghiêm Nhất Phàm. Sau khi nghe quản gia nói, anh không khỏi cảm thấy kinh ngạt, cô gái bình thường ương ngạnh, hôm nay lại có thể ngoan ngoãn rồi, Nghiêm Nhất Phàm tâm trạng nghi ngờ hỏi
" Hôm nay thật sự ngoan ngoãn ăn cơm, không làm ầm ĩ nữa sao? "
Quản gia Lưu vui vẻ ra mặt, kể tin tốt với Nghiêm Nhất Phàm
" Đúng vậy đó cậu chủ, cho đi dạo lại dụ dỗ một chút, liền vui vẻ đồng ý trở về ăn cơm, cô chủ rất dễ bảo"
Nghe thấy chuyện lạ hiếm có, Nghiêm Nhất Phàm không trả lời đi, cũng không trả lời lại, quản gia nói xong chỉ nghe thấy tiếng " Uhm" phát ra từ cổ họng anh, sau đó điện thoại báo đã ngắt kết nối.
—————
Lúc Yến Thư ăn xong, không có việc gì làm một mình cô lại trở về phòng nằm ngủ, tỉnh dậy lần nữa trời đã nhá nhem tối, mở rèm cửa ra thì thấy trời lại mưa. Mưa cuốn theo khí lạnh tới, lại nhớ đến Mạc Lâm, nghe Mạc Lâm nói có một vài loài hoa trước sân mới được trồng nên vẫn chưa thích nghi được với môi trường mới, những nụ hoa giờ lại bị cơn mưa vùi dập, cánh hoa vương vãi khắp nơi, không gian vốn yên tĩnh bây giờ lại trông càng vắng vẻ hơn. Yến Thư cau mày. Sắp đến mùa mưa rồi. Không biết những bông hoa này có thể trụ được đến lúc đó hay không. Ít nhất khi ở đây, cô phải tìm cách chăm sóc tốt cho đám hoa này, dù gì đây cũng là niềm vui duy nhất của cô. Nghĩ là làm, Yến Thư lấy ô che mưa ra vườn, muốn dời những chậu hoa nhỏ vào trong
Mạc Lâm từ ngoài cửa đi vào nhìn vào thấy Yến Thư đang bận rộn trong vườn hoa thì vô cùng lo lắng
" Yến Thư, trời đang mưa rất lớn sao em lại ra đây? "
Nghe tiếng gọi sau lưng Yến Thư xoay người nhìn Mạc Lâm, cười hào hứng
“ Chẳng phải lúc chiều anh nói, không muốn những đoá hoa xinh đẹp chưa kịp nở này bị cơn mưa vùi dập à "
" Như vậy thì sao? Đừng nói nữa em vào nhà trước đã "
Yến Thư đứng đối diện, dừng lại nhìn người đàn ông trước mắt một chút, bất giác lại mĩm cười, mưa lớn át cả tiếng nói của Yến Thư, cô đến gần Mạc Lâm lên giọng
" Em không ngốc, bây giờ em không muốn bỏ mặc cho số phận quyết định nữa. Em cũng muốn nhìn thấy hoa tươi nở khắp vườn!"
Câu trả lời của Yến Thư cũng ẩn ý như thông điệp mà Mạc Lâm đã gửi đến cho cô. Anh ví Yến Thư là nụ hoa chưa kịp nở đó, anh không muốn cô đầu hàng với số phận, muốn cô lúc nào cũng mạnh mẽ vượt qua giông bão. Lời nói tuy rất bình thường, nhưng trong thế giới của 2 người họ, thì hoàn toàn đặc biệt. Giúp Yến Thư tinh thần đang sa sút bất chợt lại cảm thấy có niềm tin hơn rất nhiều, Mạc Lâm không nói nhìn Yến Thư, cả 2 bất giác đều mĩm cười
Không gian yên bình không giữ được lâu, tiếng động cơ xe thể thao vang vọng khắp mọi nơi, lấn át cả tiếng mưa, phá tan tâm trạng đang phấn khởi của Yến Thư. Tiếng xe báo hiệu Nghiêm Nhất Phàm đã trở về, trước khi cánh cửa được mở ra, Mạc Lâm bỏ ô của cả 2 người xuống đất, nắm lấy tay Yến Thư kéo cô ngồi thụp xuống, nấp sau những tán cây trong vườn
" Yến Thư, em vào một mình đi, nếu để ông chủ biết được em ở đây cùng với anh, nhất định sẽ lại làm khó em "
Yến Thư lập tức gật đầu làm theo
" Được rồi! Thế em vào trước nhé "
Yến Thư nói rồi muốn xoay người đứng lên đi về phía trước, Mạc Lâm cảm thấy có chút không nỡ, cánh tay Yến Thư bị giữ lại. Anh không nói không rằng, kéo tay Yến Thư chạy về hướng lối mòn thông qua nhà kính dừng lại ở cửa sau Nghiêm Thành, cơn mưa làm Yến Thư ướt đẫm cứ như vừa bị rớt xuống hồ, Mạc Lâm mĩm cười vuốt nước trên mặt cô, lo lắng khẩn trương nói
" Mau vào uống nước ấm đi, em sắp bị cảm lạnh luôn rồi "
" Được! Thế em vào trước đây, anh cũng đừng để bị cảm lạnh " Yến Thư mĩm cười dịu dàng nhắc nhở
Thấy Mạc Lâm gật đầu cô mới mở cửa bước vào trong.
Nghiêm Nhất Phàm trở về nhà vừa vào đến phòng khách gặp quản gia, liền nhắc đến Yến Thư đầu tiên
" Cô chủ đâu? "
" Bây giờ đang ở trên phòng " Quản gia cung kính trả lời
Nghiêm Nhất Phàm nghe xong không nhiều lời, đi thẳng về phòng. Mở cửa ra đập vào mắt anh là chiếc giường lớn gọn gàng, không một bóng người, trong phòng tắm cả phòng thay đồ đều không thấy cô đâu. Bất giác khó chịu cau mày, nới lỏng caravat trên cổ, Nghiêm Nhất Phàm định đi tìm, xoay người lại thấy Yến Thư một thân ướt sủng, mở cửa đi vào, thấy Nghiêm Nhất Phàm nhíu mày, ánh mắt hình viên đạn nhìn cô, Yến Thư ngay lập tức khựng lại chôn chân trước cửa, còn tưởng hôm nay anh cũng không về phòng chứ
Quay đầu nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Yến Thư, rồi sải bước đến trước mặt cô, giọng nói lạnh lẽo khiến cả người Yến Thư cứ như bị chìm sâu vào hố băng không thấy đáy
" Đi đâu? "
Yến Thư không dám ngước mặt lên, cúi mặt nhìn xuống đất, nhỏ giọng
" Vườn hoa "
Nghiêm Nhất phàm cảm thấy nghi ngờ giọng nói lại càng trở nên âm trầm đáng sợ
" Một mình em ở đó sao? "
Yến Thư chột dạ, ngước mặt nhìn anh gật đầu liên tục
" Đã tối như vậy rồi, một mình em ở đó làm gì?"
Yến Thư đột ngột không biết trả lời như thế nào, cô không biết nói dối, khi trả lời anh giọng nói liền trở nên ngập ngừng
" Tôi…tôi chỉ là sợ mưa lớn sẽ làm hoa ở ngoài vườn bị hư tổn…nên muốn đi xem một chút "
Yến Thư nói chuyện hoàn toàn không dám ngẩng đầu, giọng nói do sợ hãi khí thế của Nghiêm Nhất Phàm mà cũng trở nên nhỏ nhẹ. Nghiêm Nhất Phàm thấy cả người cô từ đầu đến chân không có chỗ nào khô ráo, một cảm giác lo lắng chìm đắm trong lòng anh, nhưng thể hiện ra bên ngoài vẫn là giọng điệu cau có, tức giận
" Thấy mưa còn không biết chạy vào nhà, tự khiến bản thân ướt thành như vậy. Lâm Yến Thư em đúng là bị ngốc rồi sao "
" Hắt xì…hic…" Yến Thư sụt sùi, cô dầm mưa, đến bây giờ đã bắt đầu bị cảm. Liên tục hít mũi nghe anh nói. Nghiêm Nhất Phàm thấy Yến Thư như vậy thì quên cả nghi ngờ, nhanh chóng đưa cô vào phòng tắm, còn bản thân thì tự mình đi lấy nước ấm đến cho cô
Đến khi từ dưới bếp đi lên, đặt ly sữa ấm trên bàn. Hôm qua giận dỗi bỏ ra phòng khác ngủ chính là quyết định sai lầm nhất của anh, có trời mới biết được, anh cả đêm nhung nhớ cơ thể Yến Thư đến mức mất ngủ, chỉ biết lao đầu vào làm việc để thời gian trôi qua nhanh. Nghiêm Nhất Phàm tiến tới phòng tắm, bàn tay đặt trên tay nắm cửa, định mở cửa ra âu yếm cô một chút lại phát hiện bên trong khoá trái, giọng nói Nghiêm Nhất Phàm không vui cất lên
" Lâm Yến Thư, em mau mở cửa ra cho tôi "
Nghiêm Nhất Phàm cảm thấy cực kì khó chịu trước hành động này của Yến Thư, ở trong phòng của chồng mình cũng cần phải đề phòng như vậy sao. Yến Thư bên trong nghe anh nói, thì lập tức mặc quần áo, giọng nói thúc giục bên ngoài càng thêm tức giận. Chưa đợi đến lúc Nghiêm Nhất Phàm mất kiên nhẫn tông vào, thì Yến Thư đã ăn mặc chỉnh tề bước ra ngoài
" Lần sau còn dám khoá cửa, tôi nhất định bắt em đứng ở ngoài này tắm cho tôi xem! " Giọng nói bá đạo, ngang tàn, hoàn toàn không cho người ta cơ hội dám phản bác
Yến Thư bị trách mắng chỉ biết nhíu mày tỏ ra không vui, cúi mặt xuống đất nhỏ giọng
" Anh quá đáng! "
Nghiêm Nhất Phàm nghe cô nhỏ giọng thì thầm, thấy cô nhát gan như vậy mắng người lại còn chẳng dám ngẩng đầu, đáng yêu chết người như vậy, Nghiêm Nhất Phàm cũng không chấp nhặt chuyện nhỏ này với cô, không nhiều lời nắm tay cổ tay Yến Thư kéo đến bàn, nhét ly sữa vào tay Yến Thư
" Nhanh uống đi " Nghiêm Nhất Phàm ra lệnh
" Ngấy chết đi được, tôi không uống đâu "
Yến Thư xoay mặt né tránh, Nghiêm Nhất Phàm giọng nói tà mị, uy hiếp
" Bây giờ em uống, hay là muốn vào trong tắm cùng với tôi? "
" Hôm nay thật sự ngoan ngoãn ăn cơm, không làm ầm ĩ nữa sao? "
Quản gia Lưu vui vẻ ra mặt, kể tin tốt với Nghiêm Nhất Phàm
" Đúng vậy đó cậu chủ, cho đi dạo lại dụ dỗ một chút, liền vui vẻ đồng ý trở về ăn cơm, cô chủ rất dễ bảo"
Nghe thấy chuyện lạ hiếm có, Nghiêm Nhất Phàm không trả lời đi, cũng không trả lời lại, quản gia nói xong chỉ nghe thấy tiếng " Uhm" phát ra từ cổ họng anh, sau đó điện thoại báo đã ngắt kết nối.
—————
Lúc Yến Thư ăn xong, không có việc gì làm một mình cô lại trở về phòng nằm ngủ, tỉnh dậy lần nữa trời đã nhá nhem tối, mở rèm cửa ra thì thấy trời lại mưa. Mưa cuốn theo khí lạnh tới, lại nhớ đến Mạc Lâm, nghe Mạc Lâm nói có một vài loài hoa trước sân mới được trồng nên vẫn chưa thích nghi được với môi trường mới, những nụ hoa giờ lại bị cơn mưa vùi dập, cánh hoa vương vãi khắp nơi, không gian vốn yên tĩnh bây giờ lại trông càng vắng vẻ hơn. Yến Thư cau mày. Sắp đến mùa mưa rồi. Không biết những bông hoa này có thể trụ được đến lúc đó hay không. Ít nhất khi ở đây, cô phải tìm cách chăm sóc tốt cho đám hoa này, dù gì đây cũng là niềm vui duy nhất của cô. Nghĩ là làm, Yến Thư lấy ô che mưa ra vườn, muốn dời những chậu hoa nhỏ vào trong
Mạc Lâm từ ngoài cửa đi vào nhìn vào thấy Yến Thư đang bận rộn trong vườn hoa thì vô cùng lo lắng
" Yến Thư, trời đang mưa rất lớn sao em lại ra đây? "
Nghe tiếng gọi sau lưng Yến Thư xoay người nhìn Mạc Lâm, cười hào hứng
“ Chẳng phải lúc chiều anh nói, không muốn những đoá hoa xinh đẹp chưa kịp nở này bị cơn mưa vùi dập à "
" Như vậy thì sao? Đừng nói nữa em vào nhà trước đã "
Yến Thư đứng đối diện, dừng lại nhìn người đàn ông trước mắt một chút, bất giác lại mĩm cười, mưa lớn át cả tiếng nói của Yến Thư, cô đến gần Mạc Lâm lên giọng
" Em không ngốc, bây giờ em không muốn bỏ mặc cho số phận quyết định nữa. Em cũng muốn nhìn thấy hoa tươi nở khắp vườn!"
Câu trả lời của Yến Thư cũng ẩn ý như thông điệp mà Mạc Lâm đã gửi đến cho cô. Anh ví Yến Thư là nụ hoa chưa kịp nở đó, anh không muốn cô đầu hàng với số phận, muốn cô lúc nào cũng mạnh mẽ vượt qua giông bão. Lời nói tuy rất bình thường, nhưng trong thế giới của 2 người họ, thì hoàn toàn đặc biệt. Giúp Yến Thư tinh thần đang sa sút bất chợt lại cảm thấy có niềm tin hơn rất nhiều, Mạc Lâm không nói nhìn Yến Thư, cả 2 bất giác đều mĩm cười
Không gian yên bình không giữ được lâu, tiếng động cơ xe thể thao vang vọng khắp mọi nơi, lấn át cả tiếng mưa, phá tan tâm trạng đang phấn khởi của Yến Thư. Tiếng xe báo hiệu Nghiêm Nhất Phàm đã trở về, trước khi cánh cửa được mở ra, Mạc Lâm bỏ ô của cả 2 người xuống đất, nắm lấy tay Yến Thư kéo cô ngồi thụp xuống, nấp sau những tán cây trong vườn
" Yến Thư, em vào một mình đi, nếu để ông chủ biết được em ở đây cùng với anh, nhất định sẽ lại làm khó em "
Yến Thư lập tức gật đầu làm theo
" Được rồi! Thế em vào trước nhé "
Yến Thư nói rồi muốn xoay người đứng lên đi về phía trước, Mạc Lâm cảm thấy có chút không nỡ, cánh tay Yến Thư bị giữ lại. Anh không nói không rằng, kéo tay Yến Thư chạy về hướng lối mòn thông qua nhà kính dừng lại ở cửa sau Nghiêm Thành, cơn mưa làm Yến Thư ướt đẫm cứ như vừa bị rớt xuống hồ, Mạc Lâm mĩm cười vuốt nước trên mặt cô, lo lắng khẩn trương nói
" Mau vào uống nước ấm đi, em sắp bị cảm lạnh luôn rồi "
" Được! Thế em vào trước đây, anh cũng đừng để bị cảm lạnh " Yến Thư mĩm cười dịu dàng nhắc nhở
Thấy Mạc Lâm gật đầu cô mới mở cửa bước vào trong.
Nghiêm Nhất Phàm trở về nhà vừa vào đến phòng khách gặp quản gia, liền nhắc đến Yến Thư đầu tiên
" Cô chủ đâu? "
" Bây giờ đang ở trên phòng " Quản gia cung kính trả lời
Nghiêm Nhất Phàm nghe xong không nhiều lời, đi thẳng về phòng. Mở cửa ra đập vào mắt anh là chiếc giường lớn gọn gàng, không một bóng người, trong phòng tắm cả phòng thay đồ đều không thấy cô đâu. Bất giác khó chịu cau mày, nới lỏng caravat trên cổ, Nghiêm Nhất Phàm định đi tìm, xoay người lại thấy Yến Thư một thân ướt sủng, mở cửa đi vào, thấy Nghiêm Nhất Phàm nhíu mày, ánh mắt hình viên đạn nhìn cô, Yến Thư ngay lập tức khựng lại chôn chân trước cửa, còn tưởng hôm nay anh cũng không về phòng chứ
Quay đầu nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Yến Thư, rồi sải bước đến trước mặt cô, giọng nói lạnh lẽo khiến cả người Yến Thư cứ như bị chìm sâu vào hố băng không thấy đáy
" Đi đâu? "
Yến Thư không dám ngước mặt lên, cúi mặt nhìn xuống đất, nhỏ giọng
" Vườn hoa "
Nghiêm Nhất phàm cảm thấy nghi ngờ giọng nói lại càng trở nên âm trầm đáng sợ
" Một mình em ở đó sao? "
Yến Thư chột dạ, ngước mặt nhìn anh gật đầu liên tục
" Đã tối như vậy rồi, một mình em ở đó làm gì?"
Yến Thư đột ngột không biết trả lời như thế nào, cô không biết nói dối, khi trả lời anh giọng nói liền trở nên ngập ngừng
" Tôi…tôi chỉ là sợ mưa lớn sẽ làm hoa ở ngoài vườn bị hư tổn…nên muốn đi xem một chút "
Yến Thư nói chuyện hoàn toàn không dám ngẩng đầu, giọng nói do sợ hãi khí thế của Nghiêm Nhất Phàm mà cũng trở nên nhỏ nhẹ. Nghiêm Nhất Phàm thấy cả người cô từ đầu đến chân không có chỗ nào khô ráo, một cảm giác lo lắng chìm đắm trong lòng anh, nhưng thể hiện ra bên ngoài vẫn là giọng điệu cau có, tức giận
" Thấy mưa còn không biết chạy vào nhà, tự khiến bản thân ướt thành như vậy. Lâm Yến Thư em đúng là bị ngốc rồi sao "
" Hắt xì…hic…" Yến Thư sụt sùi, cô dầm mưa, đến bây giờ đã bắt đầu bị cảm. Liên tục hít mũi nghe anh nói. Nghiêm Nhất Phàm thấy Yến Thư như vậy thì quên cả nghi ngờ, nhanh chóng đưa cô vào phòng tắm, còn bản thân thì tự mình đi lấy nước ấm đến cho cô
Đến khi từ dưới bếp đi lên, đặt ly sữa ấm trên bàn. Hôm qua giận dỗi bỏ ra phòng khác ngủ chính là quyết định sai lầm nhất của anh, có trời mới biết được, anh cả đêm nhung nhớ cơ thể Yến Thư đến mức mất ngủ, chỉ biết lao đầu vào làm việc để thời gian trôi qua nhanh. Nghiêm Nhất Phàm tiến tới phòng tắm, bàn tay đặt trên tay nắm cửa, định mở cửa ra âu yếm cô một chút lại phát hiện bên trong khoá trái, giọng nói Nghiêm Nhất Phàm không vui cất lên
" Lâm Yến Thư, em mau mở cửa ra cho tôi "
Nghiêm Nhất Phàm cảm thấy cực kì khó chịu trước hành động này của Yến Thư, ở trong phòng của chồng mình cũng cần phải đề phòng như vậy sao. Yến Thư bên trong nghe anh nói, thì lập tức mặc quần áo, giọng nói thúc giục bên ngoài càng thêm tức giận. Chưa đợi đến lúc Nghiêm Nhất Phàm mất kiên nhẫn tông vào, thì Yến Thư đã ăn mặc chỉnh tề bước ra ngoài
" Lần sau còn dám khoá cửa, tôi nhất định bắt em đứng ở ngoài này tắm cho tôi xem! " Giọng nói bá đạo, ngang tàn, hoàn toàn không cho người ta cơ hội dám phản bác
Yến Thư bị trách mắng chỉ biết nhíu mày tỏ ra không vui, cúi mặt xuống đất nhỏ giọng
" Anh quá đáng! "
Nghiêm Nhất Phàm nghe cô nhỏ giọng thì thầm, thấy cô nhát gan như vậy mắng người lại còn chẳng dám ngẩng đầu, đáng yêu chết người như vậy, Nghiêm Nhất Phàm cũng không chấp nhặt chuyện nhỏ này với cô, không nhiều lời nắm tay cổ tay Yến Thư kéo đến bàn, nhét ly sữa vào tay Yến Thư
" Nhanh uống đi " Nghiêm Nhất Phàm ra lệnh
" Ngấy chết đi được, tôi không uống đâu "
Yến Thư xoay mặt né tránh, Nghiêm Nhất Phàm giọng nói tà mị, uy hiếp
" Bây giờ em uống, hay là muốn vào trong tắm cùng với tôi? "