Chương : 28
Mấy tuần sau đó, mặc dù mỗi khi rảnh rỗi, mọi người lại lấy chuyện của Triệu Thuỷ Quang ra tán dóc, nhưng thấy chuyện tình cảm của hai người yên ổn nên cuối cùng cũng không có gì giật gân để bàn luận cả.
Cũng như cô hay nói với mọi người cùng phòng ký túc xá, “Cũng đâu phải họ thương thầm mình, làm gì nhiều chuyện thế không biết.”
Tháng bảy đã đến, kỳ thi cuối kỳ cũng đã vào giai đoạn đấu tranh quyết liệt, mỗi người đều phải tự xoay sở, ngày ngày đến thư viện xếp hàng chờ lấy chỗ, còn có người uổng công chờ đợi rốt cục không thể vào thư viện được.
Trời tháng bảy nóng hừng hực, Triệu Thuỷ Quang nằm trên giường mở quạt để học bài, Đàm Thư Mặc gửi tin hỏi cô trưa nay có muốn cùng nhau ăn cơm không, cô đột nhiên nhớ mình từng nói qua với anh, “Sau này có rảnh thì anh cùng đi ăn cơm trưa với em.”
Triệu Thuỷ Quang không có tốt số như Bành Hiểu Hiểu, Bành Hiểu Hiểu cứ đến hè là lại chui rúc ở trong ký túc xá, ngay cả đi ăn cơm với bạn trai cũng làm biếng, mà hình như bạn trai của người ta đúng thật là một trong “nhị thập tứ hiếu*“, hễ Bành Hiểu Hiểu không ra ngoài ăn cơm, bạn trai Bành Hiểu Hiểu nhất định sẽ đội nắng che mưa mang cơm đến dưới lầu, Bành Hiểu Hiểu sẽ thả dây thừng xuống dưới, bạn trai của cô ấy sẽ buộc túi nhựa đựng hộp cơm vào dây thừng, Bành Hiểu Hiểu chỉ cần giơ ngón tay cái lên thì cơm đã dâng đến tận miệng, việc này khiến cho ba người nào đó cùng phòng hâm mộ vô vàn. Dương Dương mỗi lần thấy Bành Hiểu Hiểu vùi đầu ăn thì lại nói móc cô ấy, “Bạn Bành Hiểu Hiểu, theo như mình thấy, bạn quen bạn trai hình như chỉ để có người đưa cơm thì phải!” Triệu Thuỷ Quang thì nói, “Bành Bành, bạn còn tiên phong làm việc này nữa, chắc mai mốt cứ đến trưa là mọi người đều mở cửa sổ ký túc xá để ném dây thừng ra ngoài hết quá, người ta không biết còn nghĩ rằng đội Phi Hổ** đang hành động nữa chứ!”
Đàm Thư Mặc gửi tin nhắn đến: Xuống đây đi, dẫn em đi ăn súp bánh bao***.
Triệu Thuỷ Quang cực kỳ phấn khích, quán súp bánh bao gần trường học rất nổi tiếng, đó là món yêu thích của cô, cô thường hay nhắc đến quán ăn này trước mặt Đàm Thư Mặc, cô vội vàng mang giày chạy xoành xoạch xuống lầu, lúc đi xuống phía dưới, cô thấy một người con trai đang đưa cơm cho bạn gái cậu ta, trường học vốn không cho phép nam sinh vào ký túc xá nữ, để cho an toàn, nhà trường còn cho lắp hàng rào chắn chung quanh, nam sinh kia luồn tay phía dưới hàng rào đưa hộp cơm cho cô gái đó, so với trại giam chẳng khác gì cả. Triệu Thuỷ Quang vừa thấy thế nhịn không được liền bật cười, làm hai người đó quay lại trừng mắt liếc cô. Chắc họ là cặp tình nhân đang học năm nhất, cô gái đó ôm hộp cơm nói chuyện vui vẻ với bạn trai mình đến quên cả ăn.
Người đang yêu mỗi khi nhìn thấy cái cặp tình nhân khác làm gì thì đều mường tượng đến người mình yêu, Triệu Thuỷ Quang nghĩ nếu như đổi ngược lại Đàm Thư Mặc là người nam sinh đó thì không biết sẽ như thế nào, vừa ra khỏi cửa, thấy anh thong dong đứng dựa lưng vào cây đại thụ trước cổng ký túc xá, cô cười bước nhanh về phía anh.
Quán súp bánh bao tuy là có máy lạnh, nhưng cũng chẳng hề mát mẻ gì cả, hiện tại đang là giờ ăn cơm cao điểm, người ra vào nườm nượp, cửa hết đóng rồi lại mở, làm hơi lạnh đi ra ngoài hết.
Đàm Thư Mặc xem thực đơn, hỏi cô, “Muốn ăn gì?”
Triệu Thuỷ Quang đột nhiên hai mắt sáng ngời, cô đã đến quán ăn này biết bao nhiêu lần, đã nghe rất nhiều cặp tình nhân cầm thực và hỏi: Muốn ăn gì?, nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ cùng Đàm Thư Mặc đến chỗ này. Nghe anh hỏi một câu đơn thuần như vậy, bỗng nhiên trong lòng cô cảm động, lâng lâng không thôi. Thì ra anh hiểu hết tất cả, không lái xe, không có đi nhà hàng cao cấp, anh đứng ở dưới ký túc xá chờ cô, hai người cứ như những đôi tình nhân bình thường ở đại học, trên đường đi nói chuyện cười đùa với nhau, từ từ đi bộ qua các quán ăn mà sinh viên đại học yêu thích.
Triệu Thuỷ Quang trả lời, “Gì cũng được.”
Đàm Thư Mặc nhướng mày, “Có món ‘gì cũng được’ sao?”
Triệu Thuỷ Quang đành phải nói, “Vậy một tô miến vịt và súp bánh bao.”
Đàm Thư Mặc chọn món, thấy Triệu Thuỷ Quang đứng lóng ngóng đằng sau anh, gõ đầu cô và nói, “Đi tìm chỗ ngồi đi.”
Triệu Thuỷ Quang vất vả lắm mới tìm được chỗ ngồi, lấy khăn tay lau bàn, thấy Đàm Thư Mặc cầm hoá đơn đứng xếp hàng trước cửa sổ nhà bếp. Ngón tay thon dài cầm khay màu xanh sẫm, gương mặt đẹp như tranh vẽ, đường nét khuôn mặt điển trai, lạnh lùng nhìn về phía trước, dáo dác như thể đang tìm gì đó, ánh mắt đúng lúc chạm phải ánh nhìn của cô, và nở nụ cười vô cùng ấm áp.
Triệu Thuỷ Quang chạy tới đứng bên cạnh Đàm Thư Mặc, anh cười hỏi, “Sao đến đây, không phải anh kêu em đi giành chỗ sao?”
Triệu Thuỷ Quang đáp, “Em kêu cô gái kế bên giữ chỗ dùm, không sao đâu.”
Xong lại nói tiếp, “Anh đứng một mình chán lắm.” Sau này nghĩ lại cô tự hỏi rằng Đàm Thư Mặc sẽ cảm thấy chán ư? Haiz, người chán là cô mới phải.
Đứng bên cạnh nói chuyện với anh, đây đều là những chuyện nhỏ nhoi giản đơn trong cuộc sống, trò chuyện rôm rả cùng nhau, lại thêm cô biết cách pha trò, lúc anh cười rộ lên sẽ cúi thấp đầu nhìn cô, ánh mắt sáng long lanh tựa ngàn vì sao đang toả sáng, hai người vừa nói chuyện vừa nhích lên từng bước.
Đến phiên hai người lấy thức ăn, Triệu Thuỷ Quang hô, “Đầu bếp, không lấy huyết vịt.” Đàm Thư Mặc thì nói, “Cảm ơn, không lấy huyết vịt, ruột vịt và gan vịt.”
Triệu Thuỷ Quang nghiêng đầu hỏi, “Thế anh ăn cái gì?” Đàm Thư Mặc nghiêm túc trả lời, “Nước và miến.”
Người nào đó cầm lấy tô của mình, quả nhiên toàn là miến và miến!
Hai người ngồi vào chỗ, Triệu Thuỷ Quang đang cầm muỗng húp nước, bỗng dưng bị vỗ vào lưng, tiếng Hứa Doanh cất lên, “Bị bắt quả tang rồi nha!’ Triệu Thuỷ Quang sặc nước lên tận mũi.
Lại nói, Hứa Doanh hôm nay đi thư viện tự học, rủ đồng hương cùng đi ăn cơm trưa, vừa vào cửa đã thấy Triệu Thuỷ Quang, lập tức chạy đến chào hỏi.
Thấy một bàn tay rắn chắc đưa khăn tay cho Triệu Thuỷ Quang, Hứa Doanh còn muốn nói tay đàn ông nào mà đẹp thế, nhìn xuôi cánh tay lên trên, cô không khỏi hoảng hốt, gương mặt kia ba phần quyến rũ, bảy phần lạnh lùng chính là Đàm Thư Mặc, Hứa Doanh thẫn người ra, không ngờ hai người này cũng đến chỗ này ăn, cô tức thì chào, “Thầy Đàm”, Đàm Thư Mặc gật đầu, đúng lúc người bên cạnh đẩy ghế đứng lên, anh cười mỉm và nói, “Ngồi chung đi.”
Hứa Doanh nào dám không làm theo, lấy đồ ăn xong cô liền kéo đồng hương ngồi xuống cùng, đồng hương của cô đã nghe qua đại danh của Đàm Thư Mặc, có thể gặp anh ở đây cầu còn không được.
Triệu Thuỷ Quang lấy súp bánh bao cho các cô, Hứa Doanh ngồi kế bên Triệu Thuỷ Quang không dám hó hé gì, chỉ ngồi nhìn chằm chằm tô miến, âm thầm quan sát hai người, phát hiện Đàm Thư Mặc xịt tương ớt vào tô của Triệu Thuỷ Quang, Triệu Thuỷ Quang sau đó còn mở nắp xịt thêm vào. Cô nào giờ ăn cơm chung với Triệu Thuỷ Quang, hôm nay mới biết bạn cô là người thích ăn cay như thế. Cô lại thấy Đàm Thư Mặc gắp ruột vịt bỏ vào tô của Triệu Thuỷ Quang, còn Triệu Thuỷ Quang thì ăn lấy ăn để, rõ ràng cả hai hoàn toàn khác xa nhau, thế mà nhìn lại rất tự nhiên và hợp gơ.
Hứa Doanh len lén nhìn Đàm Thư Mặc, ấn tượng của cô về Đàm Thư Mặc chỉ là một người thầy có gương mặt lạnh, cô lấy hết can đảm hỏi, “Thầy Đàm, sao trong tô thầy toàn là miến không vậy?”
Triệu Thuỷ Quang cắn súp bánh bao, ô a nói, “Người này ăn kiêng, không ăn gan này nọ!”
Đàm Thư Mặc vặn chai nước suối và nói, “Triệu Thuỷ Quang, sau này em tự ăn cà rốt của mình đi.”
Triệu Thuỷ Quang vội im miệng, có trời mới biết cô ghét nhất là ăn cà rốt, mỗi lần có anh thì cô đều lựa ra rồi đưa anh ăn, Đàm Thư Mặc cuối cùng cũng nổi nóng, bất đắc dĩ nói, “Triệu Thuỷ Quang, em lúc nào mới chịu nghe anh nói, anh nói anh không ghét ăn cà rốt, chứ không nói là anh thích ăn.”
Hai người đôi khi không chỉ nhớ những lời đối phương đã nói, mà còn cả những chuyện đã xảy ra giữa hai người.
Từ đó về sau, Triệu Thuỷ Quang mỗi lần ăn cà rốt tự nhiên sẽ nhớ đến Đàm Thư Mặc.
Thì ra, em còn nhớ anh nhiều hơn mình nghĩ.
*Nhị thập tứ hiếu:
(chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo doQuách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.
Hứa Doanh nhìn hai người đấu võ mồm, đây đúng là chuyện lạ, cô bỗng nhận ra Đàm Thư Mặc cũng giản dị như bao người, thế nên càng bạo gan hơn, “Thầy Đàm sao lại quen được Tiểu Quang vậy?” Dĩ nhiên cô đã từng nghe Triệu Thuỷ Quang kể qua, nhưng chỉ qua loa chung chung mà thôi, cộng thêm Triệu Thuỷ Quang thẹn thùng, không có kể tỉ mỉ gì cả.
Đàm Thư Mặc ngẩng đầu uống hớp nước, nhìn xem ai đó đang vùi đầu ăn, lỗ tai đỏ hoét, anh cười và trả lời, “Tôi là thầy dạy cấp 3 của em ấy.”
Hứa Doanh và đồng hương cùng lúc nhìn nhau, tưởng bản thân mình nghe nhầm rồi, quan hệ hai người này không ngờ lại sâu xa như thế, Hứa Doanh lén luồn tay dưới bàn nhéo một cái vào đùi Triệu Thuỷ Quang, Triệu Thuỷ Quang la “A” một tiếng, thoáng nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của Đàm Thư Mặc, hung hăng trừng mắt nhìn anh, người nọ còn cười vui vẻ hơn.
Hứa Doanh càng tò mò hơn, “Vậy hai người đã quen nhau từ lúc ở trường cấp 3 hả?”
Sau khi hỏi xong, cảm thấy mình hơi bị bà tám, nhưng lại không kiềm được cái miệng liến thoắng “buôn dưa”, cô hiếu kỳ muốn chết, mà chắc là Đàm Thư Mặc cũng chẳng trả lời cô đâu.
Thực tế, Đàm Thư Mặc còn cười, chân thành trả lời, “Không phải.”
Hứa Doanh hận không moi được hết thông tin từ miệng Đàm Thư Mặc, nhưng cô không có lá gan của cọp, đành phải lảng sang chuyện khác mà nói.
Triệu Thuỷ Quang tuy là im lặng, ngồi ăn phần miến của mình nhưng cái gì cô cũng nghe cũng thấy hết đấy, trước kia khi còn quen Hi Vọng, bạn bè cả hai đều quen biết nhau, cho nên rất gần gũi, nhưng mỗi khi cô cùng ăn cơm với bạn trai của bạn cô thì phần lớn con trai đều không được tự nhiên, hơn nữa câu hỏi của con gái đa phần đều chẳng có logic, cứ hỏi đâu đâu, bởi thế bọn con trai nếu không kiếm cớ chuồn đi, thì mặt cũng vặn vẹo khó chịu.
Tuy nhiên, Đàm Thư Mặc từ đầu đến cuối đều không có tỏ ra khó chịu hay mất kiên nhẫn, mà còn rất ân cần, chịu lắng nghe, anh lẳng lặng ngồi đó nghe, trong nhà hàng ồn ào huyên náo tiếng người, lâu lâu anh lại chòm người về phía trước để nghe rõ hơn, sau đó thì thật thà cười trả lời.
Điều này làm Triệu Thuỷ Quang rất cảm động, một người đàn ông yêu bạn thật lòng cũng sẽ tôn trọng người thân và bạn bè của bạn như tôn trọng chính bạn vậy.
Triệu Thuỷ Quang và Đàm Thư Mặc ăn xong đi trước, lúc ra cửa thì trời lất phất mưa, hai người cùng đi qua siêu thị kế bên mua dù. Căng cây dù trong suốt ra, hai người sánh vai nhau dạo bước trong mưa.
Chốc lát sau, điện thoại của Triệu Thuỷ Quang rung, mở ra coi thì ra là tin nhắn của Hứa Doanh: bạn yêu dấu, đánh giá hoàn tất, một người đàn ông tuyệt vời. PS: theo kinh nghiệm dày dặn của ta đây, ánh mắt người kia nhìn ai đó tình sâu ý nồng lắm đó nha! Triệu Thuỷ Quang đỏ mặt, lẩm bẩm Hứa Doanh nhiều chuyện quá, sau đó cất điện thoại đi.
Đàm Thư Mặc thấy cô làu bàu, anh hỏi, “Sao vậy?”
Triệu Thuỷ Quang ngẩng đầu đáp, “Không có gì.”
Đến trường học, thấy hai nữ sinh hối hả chạy về phía trước, cách hai người chừng năm bước, vẻ như lơ đãng quay đầu nhìn hai người, sau đó lại to nhỏ gì đó, Triệu Thuỷ Quang thầm nghĩ bản thân bất cẩn, quá bất cẩn, biết thế lúc nãy mua cây dù nào che hết nguyên người để khỏi ai nhận ra.
Đàm Thư Mặc thấy cô cau mày, bộ dạng nhe răng trợn mắt, anh bất chợt mỉm cười.
Ngày mưa mùa hè, từng hạt mưa nặng trĩu lộp độp rơi xuống mái dù, mùi mưa nồng hòa với hương đất thoang thoảng, trong căn tin trường học, khói bếp vòng vèo lượn lờ trong làn mưa, Đàm Thư Mặc duỗi tay nắm lấy bả vai Triệu Thuỷ Quang, từng ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của cô, vòng tay anh ôm trọn người cô, siết chặt cô vào lòng mình.
Bước qua vũng nước, Đàm Thư Mặc hỏi Triệu Thuỷ Quang, “Nghỉ hè định làm gì?”
Triệu Thuỷ Quang nói, “Chơi chứ sao.” Nhớ đến năm trước anh đi nước Anh khiến cô buồn muốn chết, vội hỏi, “Anh lại phải đi họp hả?”
Đàm Thư Mặc đáp, “Cũng có thể, nhưng chắc đi không lâu, định về nhà một chuyến”, nghĩ gì đó, anh tỏ vẻ như thuận miệng hỏi, “Muốn đi Bắc Kinh chơi không?”
Triệu Thuỷ Quang không hề do dự, trả lời ngay, “Muốn.” Nhưng lại ân ẩn cảm thấy có gì đó kì lạ.
Đàm Thư Mặc nắm cán dù, nhỏ nhẹ nói, “Nếu có đến Bắc Kinh chơi thì sẵn tiện ghé qua nhà anh một chút.”
Triệu Thuỷ Quang lắp ba lắp bắp, sẩy chân giẫm vào vũng nước to, làm nước văng tung toé, quần áo cả hai lấm tấm bùn đất, cô lúng túng như thợ vụng mất kim lấy khăn giấy muốn ngồi xuống lau, anh thở dài, đỡ cô đứng dậy, nhét dù vào tay cô, còn mình thì khom người xuống, một tay cầm ống quần cô, một tay cẩn thận lau đi vết bùn dơ.
Triệu Thuỷ Quang bẽn lẽn, dù hiện tại không có nhiều người, nhưng dầu gì cũng đang ở trường học, anh lại là giáo sư, để người ta thấy sẽ lại xầm xì lời ong tiếng ve, cô tức thì đẩy anh ra, “Không có gì đâu, em không sao, anh lau cho anh đi.”
Đàm Thư Mặc biết cô mắc cỡ, anh đứng dậy, bỏ giấy vào túi, tiếp tục cầm dù, hai người nhất thời im lặng, chỉ còn nghe tiếng mưa lõm bõm rơi xuống mái dù.
Triệu Thuỷ Quang hấp tấp nói, “Không phải em không muốn đi, chỉ là chưa chuẩn bị gì cả, với lại em cũng muốn đạt chút thành tích cho mẹ xem, có lẽ phải cố gắng học thêm một chút.”
Cô nói y như thật, nghĩ kỹ lại thì Đàm Thư Mặc nói là “có đến Bắc Kinh chơi thì sẵn tiện ghé qua nhà anh một chút”, lừa gạt đây mà, cái này phải nói là “ghé nhà anh chơi sẵn tiện tham quan Bắc Kinh luôn”!
Đàm Thư Mặc nghiêng người vén lọn tóc cô ra sau mang tai, sau đó lại ôm cô vào lòng, thì thầm, “Không sao đâu.”
Là do anh nóng vội, anh biết dục tốc bất đạt, không sao cả, từ từ rồi mọi chuyện sẽ đến thôi.
Ngoài kia mưa vẫn rả rích từng giọt tí tách rơi trên mái dù, những cánh hoa phấn trắng đầu cành rơi rụng lả tả trong làn gió nhẹ mát ngày mưa, thế mà tua cuốn của chúng vẫn mọc lan tràn lên phía trên, hạt mưa tuôn rơi trên những cánh hoa chen chúc trong tua cuốn xanh tươi lởm chởm, điểm thêm màu xanh mơn mởn sáng rực một góc trường.
Và như thế, bên ngoài hiên dù là một thế giới, bên dưới mái dù là một thế giới khác.
Kỳ nghỉ hè cũng đã đến, Đàm Thư Mặc ở lại vài ngày sau đó trở về Bắc Kinh, Triệu Thuỷ Quang mỗi ngày đều nói chuyện điện thoại với anh, và hiển nhiên không thể thiếu việc gửi tin nhắn cho nhau, và cô cũng không chịu nổi mình quá rảnh rỗi, muốn tìm chuyện gì đó để làm. Đáng tiếc không đợi Triệu Thuỷ Quang nghĩ ra chuyện để làm thì đã có chuyện xảy ra, mẹ Triệu gọi điện thoại đến, giọng đầy lo lắng, “Con gái, mau đón xe đến bệnh viện Nhân Dân, bà ngoài con sáng nay đột nhiên bị trúng gió.”
Tua cuốn: những thực vật có dây leo hoặc tua cuốn như bầu…
Cũng như cô hay nói với mọi người cùng phòng ký túc xá, “Cũng đâu phải họ thương thầm mình, làm gì nhiều chuyện thế không biết.”
Tháng bảy đã đến, kỳ thi cuối kỳ cũng đã vào giai đoạn đấu tranh quyết liệt, mỗi người đều phải tự xoay sở, ngày ngày đến thư viện xếp hàng chờ lấy chỗ, còn có người uổng công chờ đợi rốt cục không thể vào thư viện được.
Trời tháng bảy nóng hừng hực, Triệu Thuỷ Quang nằm trên giường mở quạt để học bài, Đàm Thư Mặc gửi tin hỏi cô trưa nay có muốn cùng nhau ăn cơm không, cô đột nhiên nhớ mình từng nói qua với anh, “Sau này có rảnh thì anh cùng đi ăn cơm trưa với em.”
Triệu Thuỷ Quang không có tốt số như Bành Hiểu Hiểu, Bành Hiểu Hiểu cứ đến hè là lại chui rúc ở trong ký túc xá, ngay cả đi ăn cơm với bạn trai cũng làm biếng, mà hình như bạn trai của người ta đúng thật là một trong “nhị thập tứ hiếu*“, hễ Bành Hiểu Hiểu không ra ngoài ăn cơm, bạn trai Bành Hiểu Hiểu nhất định sẽ đội nắng che mưa mang cơm đến dưới lầu, Bành Hiểu Hiểu sẽ thả dây thừng xuống dưới, bạn trai của cô ấy sẽ buộc túi nhựa đựng hộp cơm vào dây thừng, Bành Hiểu Hiểu chỉ cần giơ ngón tay cái lên thì cơm đã dâng đến tận miệng, việc này khiến cho ba người nào đó cùng phòng hâm mộ vô vàn. Dương Dương mỗi lần thấy Bành Hiểu Hiểu vùi đầu ăn thì lại nói móc cô ấy, “Bạn Bành Hiểu Hiểu, theo như mình thấy, bạn quen bạn trai hình như chỉ để có người đưa cơm thì phải!” Triệu Thuỷ Quang thì nói, “Bành Bành, bạn còn tiên phong làm việc này nữa, chắc mai mốt cứ đến trưa là mọi người đều mở cửa sổ ký túc xá để ném dây thừng ra ngoài hết quá, người ta không biết còn nghĩ rằng đội Phi Hổ** đang hành động nữa chứ!”
Đàm Thư Mặc gửi tin nhắn đến: Xuống đây đi, dẫn em đi ăn súp bánh bao***.
Triệu Thuỷ Quang cực kỳ phấn khích, quán súp bánh bao gần trường học rất nổi tiếng, đó là món yêu thích của cô, cô thường hay nhắc đến quán ăn này trước mặt Đàm Thư Mặc, cô vội vàng mang giày chạy xoành xoạch xuống lầu, lúc đi xuống phía dưới, cô thấy một người con trai đang đưa cơm cho bạn gái cậu ta, trường học vốn không cho phép nam sinh vào ký túc xá nữ, để cho an toàn, nhà trường còn cho lắp hàng rào chắn chung quanh, nam sinh kia luồn tay phía dưới hàng rào đưa hộp cơm cho cô gái đó, so với trại giam chẳng khác gì cả. Triệu Thuỷ Quang vừa thấy thế nhịn không được liền bật cười, làm hai người đó quay lại trừng mắt liếc cô. Chắc họ là cặp tình nhân đang học năm nhất, cô gái đó ôm hộp cơm nói chuyện vui vẻ với bạn trai mình đến quên cả ăn.
Người đang yêu mỗi khi nhìn thấy cái cặp tình nhân khác làm gì thì đều mường tượng đến người mình yêu, Triệu Thuỷ Quang nghĩ nếu như đổi ngược lại Đàm Thư Mặc là người nam sinh đó thì không biết sẽ như thế nào, vừa ra khỏi cửa, thấy anh thong dong đứng dựa lưng vào cây đại thụ trước cổng ký túc xá, cô cười bước nhanh về phía anh.
Quán súp bánh bao tuy là có máy lạnh, nhưng cũng chẳng hề mát mẻ gì cả, hiện tại đang là giờ ăn cơm cao điểm, người ra vào nườm nượp, cửa hết đóng rồi lại mở, làm hơi lạnh đi ra ngoài hết.
Đàm Thư Mặc xem thực đơn, hỏi cô, “Muốn ăn gì?”
Triệu Thuỷ Quang đột nhiên hai mắt sáng ngời, cô đã đến quán ăn này biết bao nhiêu lần, đã nghe rất nhiều cặp tình nhân cầm thực và hỏi: Muốn ăn gì?, nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ cùng Đàm Thư Mặc đến chỗ này. Nghe anh hỏi một câu đơn thuần như vậy, bỗng nhiên trong lòng cô cảm động, lâng lâng không thôi. Thì ra anh hiểu hết tất cả, không lái xe, không có đi nhà hàng cao cấp, anh đứng ở dưới ký túc xá chờ cô, hai người cứ như những đôi tình nhân bình thường ở đại học, trên đường đi nói chuyện cười đùa với nhau, từ từ đi bộ qua các quán ăn mà sinh viên đại học yêu thích.
Triệu Thuỷ Quang trả lời, “Gì cũng được.”
Đàm Thư Mặc nhướng mày, “Có món ‘gì cũng được’ sao?”
Triệu Thuỷ Quang đành phải nói, “Vậy một tô miến vịt và súp bánh bao.”
Đàm Thư Mặc chọn món, thấy Triệu Thuỷ Quang đứng lóng ngóng đằng sau anh, gõ đầu cô và nói, “Đi tìm chỗ ngồi đi.”
Triệu Thuỷ Quang vất vả lắm mới tìm được chỗ ngồi, lấy khăn tay lau bàn, thấy Đàm Thư Mặc cầm hoá đơn đứng xếp hàng trước cửa sổ nhà bếp. Ngón tay thon dài cầm khay màu xanh sẫm, gương mặt đẹp như tranh vẽ, đường nét khuôn mặt điển trai, lạnh lùng nhìn về phía trước, dáo dác như thể đang tìm gì đó, ánh mắt đúng lúc chạm phải ánh nhìn của cô, và nở nụ cười vô cùng ấm áp.
Triệu Thuỷ Quang chạy tới đứng bên cạnh Đàm Thư Mặc, anh cười hỏi, “Sao đến đây, không phải anh kêu em đi giành chỗ sao?”
Triệu Thuỷ Quang đáp, “Em kêu cô gái kế bên giữ chỗ dùm, không sao đâu.”
Xong lại nói tiếp, “Anh đứng một mình chán lắm.” Sau này nghĩ lại cô tự hỏi rằng Đàm Thư Mặc sẽ cảm thấy chán ư? Haiz, người chán là cô mới phải.
Đứng bên cạnh nói chuyện với anh, đây đều là những chuyện nhỏ nhoi giản đơn trong cuộc sống, trò chuyện rôm rả cùng nhau, lại thêm cô biết cách pha trò, lúc anh cười rộ lên sẽ cúi thấp đầu nhìn cô, ánh mắt sáng long lanh tựa ngàn vì sao đang toả sáng, hai người vừa nói chuyện vừa nhích lên từng bước.
Đến phiên hai người lấy thức ăn, Triệu Thuỷ Quang hô, “Đầu bếp, không lấy huyết vịt.” Đàm Thư Mặc thì nói, “Cảm ơn, không lấy huyết vịt, ruột vịt và gan vịt.”
Triệu Thuỷ Quang nghiêng đầu hỏi, “Thế anh ăn cái gì?” Đàm Thư Mặc nghiêm túc trả lời, “Nước và miến.”
Người nào đó cầm lấy tô của mình, quả nhiên toàn là miến và miến!
Hai người ngồi vào chỗ, Triệu Thuỷ Quang đang cầm muỗng húp nước, bỗng dưng bị vỗ vào lưng, tiếng Hứa Doanh cất lên, “Bị bắt quả tang rồi nha!’ Triệu Thuỷ Quang sặc nước lên tận mũi.
Lại nói, Hứa Doanh hôm nay đi thư viện tự học, rủ đồng hương cùng đi ăn cơm trưa, vừa vào cửa đã thấy Triệu Thuỷ Quang, lập tức chạy đến chào hỏi.
Thấy một bàn tay rắn chắc đưa khăn tay cho Triệu Thuỷ Quang, Hứa Doanh còn muốn nói tay đàn ông nào mà đẹp thế, nhìn xuôi cánh tay lên trên, cô không khỏi hoảng hốt, gương mặt kia ba phần quyến rũ, bảy phần lạnh lùng chính là Đàm Thư Mặc, Hứa Doanh thẫn người ra, không ngờ hai người này cũng đến chỗ này ăn, cô tức thì chào, “Thầy Đàm”, Đàm Thư Mặc gật đầu, đúng lúc người bên cạnh đẩy ghế đứng lên, anh cười mỉm và nói, “Ngồi chung đi.”
Hứa Doanh nào dám không làm theo, lấy đồ ăn xong cô liền kéo đồng hương ngồi xuống cùng, đồng hương của cô đã nghe qua đại danh của Đàm Thư Mặc, có thể gặp anh ở đây cầu còn không được.
Triệu Thuỷ Quang lấy súp bánh bao cho các cô, Hứa Doanh ngồi kế bên Triệu Thuỷ Quang không dám hó hé gì, chỉ ngồi nhìn chằm chằm tô miến, âm thầm quan sát hai người, phát hiện Đàm Thư Mặc xịt tương ớt vào tô của Triệu Thuỷ Quang, Triệu Thuỷ Quang sau đó còn mở nắp xịt thêm vào. Cô nào giờ ăn cơm chung với Triệu Thuỷ Quang, hôm nay mới biết bạn cô là người thích ăn cay như thế. Cô lại thấy Đàm Thư Mặc gắp ruột vịt bỏ vào tô của Triệu Thuỷ Quang, còn Triệu Thuỷ Quang thì ăn lấy ăn để, rõ ràng cả hai hoàn toàn khác xa nhau, thế mà nhìn lại rất tự nhiên và hợp gơ.
Hứa Doanh len lén nhìn Đàm Thư Mặc, ấn tượng của cô về Đàm Thư Mặc chỉ là một người thầy có gương mặt lạnh, cô lấy hết can đảm hỏi, “Thầy Đàm, sao trong tô thầy toàn là miến không vậy?”
Triệu Thuỷ Quang cắn súp bánh bao, ô a nói, “Người này ăn kiêng, không ăn gan này nọ!”
Đàm Thư Mặc vặn chai nước suối và nói, “Triệu Thuỷ Quang, sau này em tự ăn cà rốt của mình đi.”
Triệu Thuỷ Quang vội im miệng, có trời mới biết cô ghét nhất là ăn cà rốt, mỗi lần có anh thì cô đều lựa ra rồi đưa anh ăn, Đàm Thư Mặc cuối cùng cũng nổi nóng, bất đắc dĩ nói, “Triệu Thuỷ Quang, em lúc nào mới chịu nghe anh nói, anh nói anh không ghét ăn cà rốt, chứ không nói là anh thích ăn.”
Hai người đôi khi không chỉ nhớ những lời đối phương đã nói, mà còn cả những chuyện đã xảy ra giữa hai người.
Từ đó về sau, Triệu Thuỷ Quang mỗi lần ăn cà rốt tự nhiên sẽ nhớ đến Đàm Thư Mặc.
Thì ra, em còn nhớ anh nhiều hơn mình nghĩ.
*Nhị thập tứ hiếu:
(chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo doQuách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.
Hứa Doanh nhìn hai người đấu võ mồm, đây đúng là chuyện lạ, cô bỗng nhận ra Đàm Thư Mặc cũng giản dị như bao người, thế nên càng bạo gan hơn, “Thầy Đàm sao lại quen được Tiểu Quang vậy?” Dĩ nhiên cô đã từng nghe Triệu Thuỷ Quang kể qua, nhưng chỉ qua loa chung chung mà thôi, cộng thêm Triệu Thuỷ Quang thẹn thùng, không có kể tỉ mỉ gì cả.
Đàm Thư Mặc ngẩng đầu uống hớp nước, nhìn xem ai đó đang vùi đầu ăn, lỗ tai đỏ hoét, anh cười và trả lời, “Tôi là thầy dạy cấp 3 của em ấy.”
Hứa Doanh và đồng hương cùng lúc nhìn nhau, tưởng bản thân mình nghe nhầm rồi, quan hệ hai người này không ngờ lại sâu xa như thế, Hứa Doanh lén luồn tay dưới bàn nhéo một cái vào đùi Triệu Thuỷ Quang, Triệu Thuỷ Quang la “A” một tiếng, thoáng nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của Đàm Thư Mặc, hung hăng trừng mắt nhìn anh, người nọ còn cười vui vẻ hơn.
Hứa Doanh càng tò mò hơn, “Vậy hai người đã quen nhau từ lúc ở trường cấp 3 hả?”
Sau khi hỏi xong, cảm thấy mình hơi bị bà tám, nhưng lại không kiềm được cái miệng liến thoắng “buôn dưa”, cô hiếu kỳ muốn chết, mà chắc là Đàm Thư Mặc cũng chẳng trả lời cô đâu.
Thực tế, Đàm Thư Mặc còn cười, chân thành trả lời, “Không phải.”
Hứa Doanh hận không moi được hết thông tin từ miệng Đàm Thư Mặc, nhưng cô không có lá gan của cọp, đành phải lảng sang chuyện khác mà nói.
Triệu Thuỷ Quang tuy là im lặng, ngồi ăn phần miến của mình nhưng cái gì cô cũng nghe cũng thấy hết đấy, trước kia khi còn quen Hi Vọng, bạn bè cả hai đều quen biết nhau, cho nên rất gần gũi, nhưng mỗi khi cô cùng ăn cơm với bạn trai của bạn cô thì phần lớn con trai đều không được tự nhiên, hơn nữa câu hỏi của con gái đa phần đều chẳng có logic, cứ hỏi đâu đâu, bởi thế bọn con trai nếu không kiếm cớ chuồn đi, thì mặt cũng vặn vẹo khó chịu.
Tuy nhiên, Đàm Thư Mặc từ đầu đến cuối đều không có tỏ ra khó chịu hay mất kiên nhẫn, mà còn rất ân cần, chịu lắng nghe, anh lẳng lặng ngồi đó nghe, trong nhà hàng ồn ào huyên náo tiếng người, lâu lâu anh lại chòm người về phía trước để nghe rõ hơn, sau đó thì thật thà cười trả lời.
Điều này làm Triệu Thuỷ Quang rất cảm động, một người đàn ông yêu bạn thật lòng cũng sẽ tôn trọng người thân và bạn bè của bạn như tôn trọng chính bạn vậy.
Triệu Thuỷ Quang và Đàm Thư Mặc ăn xong đi trước, lúc ra cửa thì trời lất phất mưa, hai người cùng đi qua siêu thị kế bên mua dù. Căng cây dù trong suốt ra, hai người sánh vai nhau dạo bước trong mưa.
Chốc lát sau, điện thoại của Triệu Thuỷ Quang rung, mở ra coi thì ra là tin nhắn của Hứa Doanh: bạn yêu dấu, đánh giá hoàn tất, một người đàn ông tuyệt vời. PS: theo kinh nghiệm dày dặn của ta đây, ánh mắt người kia nhìn ai đó tình sâu ý nồng lắm đó nha! Triệu Thuỷ Quang đỏ mặt, lẩm bẩm Hứa Doanh nhiều chuyện quá, sau đó cất điện thoại đi.
Đàm Thư Mặc thấy cô làu bàu, anh hỏi, “Sao vậy?”
Triệu Thuỷ Quang ngẩng đầu đáp, “Không có gì.”
Đến trường học, thấy hai nữ sinh hối hả chạy về phía trước, cách hai người chừng năm bước, vẻ như lơ đãng quay đầu nhìn hai người, sau đó lại to nhỏ gì đó, Triệu Thuỷ Quang thầm nghĩ bản thân bất cẩn, quá bất cẩn, biết thế lúc nãy mua cây dù nào che hết nguyên người để khỏi ai nhận ra.
Đàm Thư Mặc thấy cô cau mày, bộ dạng nhe răng trợn mắt, anh bất chợt mỉm cười.
Ngày mưa mùa hè, từng hạt mưa nặng trĩu lộp độp rơi xuống mái dù, mùi mưa nồng hòa với hương đất thoang thoảng, trong căn tin trường học, khói bếp vòng vèo lượn lờ trong làn mưa, Đàm Thư Mặc duỗi tay nắm lấy bả vai Triệu Thuỷ Quang, từng ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của cô, vòng tay anh ôm trọn người cô, siết chặt cô vào lòng mình.
Bước qua vũng nước, Đàm Thư Mặc hỏi Triệu Thuỷ Quang, “Nghỉ hè định làm gì?”
Triệu Thuỷ Quang nói, “Chơi chứ sao.” Nhớ đến năm trước anh đi nước Anh khiến cô buồn muốn chết, vội hỏi, “Anh lại phải đi họp hả?”
Đàm Thư Mặc đáp, “Cũng có thể, nhưng chắc đi không lâu, định về nhà một chuyến”, nghĩ gì đó, anh tỏ vẻ như thuận miệng hỏi, “Muốn đi Bắc Kinh chơi không?”
Triệu Thuỷ Quang không hề do dự, trả lời ngay, “Muốn.” Nhưng lại ân ẩn cảm thấy có gì đó kì lạ.
Đàm Thư Mặc nắm cán dù, nhỏ nhẹ nói, “Nếu có đến Bắc Kinh chơi thì sẵn tiện ghé qua nhà anh một chút.”
Triệu Thuỷ Quang lắp ba lắp bắp, sẩy chân giẫm vào vũng nước to, làm nước văng tung toé, quần áo cả hai lấm tấm bùn đất, cô lúng túng như thợ vụng mất kim lấy khăn giấy muốn ngồi xuống lau, anh thở dài, đỡ cô đứng dậy, nhét dù vào tay cô, còn mình thì khom người xuống, một tay cầm ống quần cô, một tay cẩn thận lau đi vết bùn dơ.
Triệu Thuỷ Quang bẽn lẽn, dù hiện tại không có nhiều người, nhưng dầu gì cũng đang ở trường học, anh lại là giáo sư, để người ta thấy sẽ lại xầm xì lời ong tiếng ve, cô tức thì đẩy anh ra, “Không có gì đâu, em không sao, anh lau cho anh đi.”
Đàm Thư Mặc biết cô mắc cỡ, anh đứng dậy, bỏ giấy vào túi, tiếp tục cầm dù, hai người nhất thời im lặng, chỉ còn nghe tiếng mưa lõm bõm rơi xuống mái dù.
Triệu Thuỷ Quang hấp tấp nói, “Không phải em không muốn đi, chỉ là chưa chuẩn bị gì cả, với lại em cũng muốn đạt chút thành tích cho mẹ xem, có lẽ phải cố gắng học thêm một chút.”
Cô nói y như thật, nghĩ kỹ lại thì Đàm Thư Mặc nói là “có đến Bắc Kinh chơi thì sẵn tiện ghé qua nhà anh một chút”, lừa gạt đây mà, cái này phải nói là “ghé nhà anh chơi sẵn tiện tham quan Bắc Kinh luôn”!
Đàm Thư Mặc nghiêng người vén lọn tóc cô ra sau mang tai, sau đó lại ôm cô vào lòng, thì thầm, “Không sao đâu.”
Là do anh nóng vội, anh biết dục tốc bất đạt, không sao cả, từ từ rồi mọi chuyện sẽ đến thôi.
Ngoài kia mưa vẫn rả rích từng giọt tí tách rơi trên mái dù, những cánh hoa phấn trắng đầu cành rơi rụng lả tả trong làn gió nhẹ mát ngày mưa, thế mà tua cuốn của chúng vẫn mọc lan tràn lên phía trên, hạt mưa tuôn rơi trên những cánh hoa chen chúc trong tua cuốn xanh tươi lởm chởm, điểm thêm màu xanh mơn mởn sáng rực một góc trường.
Và như thế, bên ngoài hiên dù là một thế giới, bên dưới mái dù là một thế giới khác.
Kỳ nghỉ hè cũng đã đến, Đàm Thư Mặc ở lại vài ngày sau đó trở về Bắc Kinh, Triệu Thuỷ Quang mỗi ngày đều nói chuyện điện thoại với anh, và hiển nhiên không thể thiếu việc gửi tin nhắn cho nhau, và cô cũng không chịu nổi mình quá rảnh rỗi, muốn tìm chuyện gì đó để làm. Đáng tiếc không đợi Triệu Thuỷ Quang nghĩ ra chuyện để làm thì đã có chuyện xảy ra, mẹ Triệu gọi điện thoại đến, giọng đầy lo lắng, “Con gái, mau đón xe đến bệnh viện Nhân Dân, bà ngoài con sáng nay đột nhiên bị trúng gió.”
Tua cuốn: những thực vật có dây leo hoặc tua cuốn như bầu…