Chương : 37
Hội trường lớn như hai sân vận động, chứa hơn ba trăm người, nhìn có vẻ quá trớn nhưng lại là sự thật.
Hoàng Sa vì lần tổ chức này mà đau nhói con tim, nước mắt tràn mi vì gia khố mấy năm hết sạch.
Ba Hoàng quyết đoán mời truyền thông và các đại gia tộc trong nước tới, cứ tưởng sẽ không ai quan tâm lại không ngờ, ɖu͙ƈ gia, Hạ gia và Phương gia đều nhận thiệp mời, đáng vui mừng nhất chính là Hoắc gia – đại gia tộc mạnh nhất, là gia tộc đứng đầu Hoa Hạ vậy mà cũng tới tham dự sinh thần của vợ ông.
Vui mừng còn chưa kịp, đã thấy con gái vẻ mặt xanh trắng không huyết sắc, nghiến răng kèn kẹt.
Ông hỏi mấy lần nhưng cô đều nói không việc gì cả, bảo ông là mình cảm thấy không khỏe, cần nghỉ ngơi, ba Hoàng thương con gái cực khổ, đành bất đắc dĩ dặn dò vài câu rồi kêu thím Hoa hầm canh cho cô ăn.
Về phòng Hoàng Sa liền nhanh nhưng chớp lật quyển tiểu thuyết chết tiệt kia ra, lại không ngờ quyển tiểu thuyết kia từ ba trăm trang tăng thành năm trăm trang, nhân vật bí ẩn cũng xuất hiện!
Đời trước khi cô chết cũng chưa một lần nào nghe nói tới Hoắc đại gia tộc cả, vậy mà kiếp này Hoắc gia lại xuất hiện a!
Hoàng Sa tan nát cõi lòng dành ra hơn một buổi chiều để đọc lại tất cả nội dung của tiểu thuyết, mặt càng lúc càng đen kịt.
CMN! Thế mà lại xuất hiện thêm nam chủ! Không nói tới những nam chủ trước, chỉ nói tới nam chủ lần này, quả thật khiến cô không rét mà run, đầu óc hỗn loạn không thôi.
Hoắc Tông là gia chủ kế nhiệm đời thứ hai mươi ba của Hoắc gia, từ nhỏ đã sinh sống ở khu ổ chuột, nhận thấy hết thảy mặt trái của xã hội, cuộc đời hắn đã định phải sống như một con giun mặc người chà đạp.
Nhưng đời luôn có những bất ngờ, Hoắc Tông thế mà lại là đứa con riêng lưu lạc của Hoắc Chính…
Khi xưa Hoắc Chính đem lòng yêu say đắm cô thôn nữ nghèo khó lại kiên cường – Thụy Sương, hai người ước hẹn đã định chỉ còn mỗi việc đưa ra mắt ba mẹ nữa thôi, nào ngờ ba mẹ Hoắc lòng cứng như sắt đá, không hai lời liền từ chối mối lương duyên này, hai người yêu nhau như vậy ắt có thể chia lìa? Hoắc Chính năm đó tuổi trẻ ngu muội liền trong đêm tối dẫn bạn gái trốn đi.
Hai người lúc đầu quyết định trốn ở một khu thôn trang ngoại thành, ngày ngày hạnh phúc nắm tay nhau đi làm công, cũng không quản cực khổ miễn sao người thương vẫn còn đó, hai năm sau Thụy Sương rốt cuộc cũng hoài thai, hai người vui vui vẻ vẻ định chào đón đứa con đầu đời của họ.
Nhưng bi kịch rất nhanh ập tới, Hoắc Chính bị tìm thấy, mẹ Hoắc cứng rắn dùng mạng sống để uy hϊế͙p͙, bắt ông phải trở về, nếu không bà sẽ tử tự để khiến ông phải hối hận suốt đời, tình thân áp nặng trêи vai, Hoắc Chính vuốt ve mái tóc người thương ở trong lòng, hứa hẹn sẽ rất nhanh quay trở lại.
Thụy Sương ôm đứa con thơ chờ đợi tới hao mòi thân thể, ngày đó bà coi ké ti vi của hàng xóm, thấy trêи bản tin chính là lễ đường sang trọng xa hoa, mà chú rể lại là Hoắc Chính năm xưa chưa trở lại, ông vậy mà tươi cười ôm ấp thiếu nữ xinh đẹp như hoa, hai người trong mắt nhau là một mảnh ái muội thẹn thùng…
Kiên cường của tuổi trẻ đã bị bào mòn bằng sạch, Thụy Sương nâng niu đứa con trai nhỏ bé của mình, rớt nước mắt thật lâu.
Hôm sau bà biến mất khỏi căn nhà đã từng là tình yêu của hai người…
Hoắc Chính tìm thấy Hoắc Tông năm hắn mười tuổi, bắt gặp hắn đang cố gắng moi móc mấy bọc thức ăn dư thừa trong thùng rác, Thụy Sương hơn một năm trước lâm trọng bệnh, tiền tài trong nhà không đủ sài, bà vì con trai mới lớn nên không dám dùng, ngày qua ngày bệnh càng thêm nặng, đêm đó ngủ một giấc liền không tỉnh lại được nữa, vậy là bỏ lại hắn lẻ loi một mình, cố gắng cầm cự qua ngày.
Học được thủ đoạn tàn nhẫn của ba, lại có sự miệt thị xã hội, Hoắc Tông chính thức hắc hóa, có thể giết người như giun dế, chà đạp tất cả dưới lòng bàn chân, khinh thường tất cả.
Cứ tưởng cuộc đời hắn cứ u tối trãi qua như vậy, nhưng không ngờ hắn lại bắt gặp hình bóng của mẹ mình qua Đậu Ngọc Đào.
Phía sau thì khỏi phải nhắc tới, lại là ba ba ba tiếp thôi.
….
Hoàng Sa bỏ quyển tiểu thuyết xuống, trong đầu nắm rõ lai lịch của vị nam chủ đột nhiên xuất hiện này.
Hoắc Tông…
Một nam nhân đáng thương, cũng thật đáng hận.
Khẽ thở dài, cô duỗi tay chân ra loại bỏ mệt mỏi, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Hoàng Sa cần đi chuẩn bị dạ phục, chiều mai cô phải chiến đấu rồi, binh giáp chắc chắn phải đầy đủ!
….
Nam nhân ngồi ở trêи ghế sô pha nạm vàng giá trị liên thành, không cảm xúc cầm ảnh của nữ nhân lên nghiền ngẫm.
Hắn đưa tay mân mê cằm suy nghĩ, trong không gian cô độc như hòa lại thành một, mắt hơi híp lại.
Như nhận ra việc gì đó, nam nhân trầm tư trong thoáng chốc, tay lại cầm tấm thiệp mời lên nhìn ngắm.
Nam nhân cong môi khó phát hiện, vẻ mặt vô biểu cảm cất đi tấm thiệp mời.
Bên ngoài phòng, hai người đi tới trước cửa, chần chừ một chút mới dám tiến tới gõ nhẹ.
“Anh, là bọn em.” Hai thiếu nữ có khuôn mặt giống hệt nhau, từ đôi môi tới chiếc mũi, không khác một chút gì, nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ thấy thiếu nữ bên trái có nốt ruồi son xinh đẹp ở đuôi mắt.
“Tiến vào.” Nam nhân thu lại hết biểu tình, quay về một thân cô độc hòa vào không gian.
“Anh, bọn em muốn gặp mẹ.” Hai thiếu nữ đồng thanh nói ra, giọng nói ngọt ngào như kẹo, vừa vang lên đã khiến người nghe lưu luyến không thôi.
Nhưng nam nhân ngồi trêи ghế lại không như thế, hắn tới một cái liếc mắt cũng không bố thí cho bọn họ, trầm trầm nói: “Xuống địa ngục gặp lại bà ta.”
“Anh–––!” Thiếu nữ bên trái mặt trắng bệch đáng thương, nước mắt trào ra.
An ủi vuốt ve đầu em gái, thiếu nữ bên phải e ngại nói: “Anh, làm phiền anh rồi.” Nói rồi lôi kéo em gái đang nức nở ly khai.
Ra khỏi phòng, Hoắc Liên không chịu nổi mà nhào vào lòng chị gái òa khóc, âm thanh nghẹn ngào đau đớn vang lên.
Khẽ hôn lên trán em gái an ủi, Hoắc Kiều vẻ mặt ầm trầm không thôi.
Hoắc gia này không còn là nơi chị em bọn họ có thể nương nhờ nữa rồi.
“Đừng khóc nữa, mắt sẽ sưng mất.” Hoắc Kiều lau đi nước mắt cho em gái, mân mê đôi môi cô.
“Chị, em chỉ còn lại chị mà thôi, đừng rời bỏ em..” Hoắc Liên mặc cho chị gái vuốt ve, ánh mắt mất mát.
“Ừ, chị sẽ không bỏ em.” Hoắc Kiều ôm Hoắc Liên vào lòng, đưa cô vào phòng ngủ.
Thế gian này chị chỉ còn mỗi em, đừng rời khỏi chị.
__________________________
Hoàng Sa vì lần tổ chức này mà đau nhói con tim, nước mắt tràn mi vì gia khố mấy năm hết sạch.
Ba Hoàng quyết đoán mời truyền thông và các đại gia tộc trong nước tới, cứ tưởng sẽ không ai quan tâm lại không ngờ, ɖu͙ƈ gia, Hạ gia và Phương gia đều nhận thiệp mời, đáng vui mừng nhất chính là Hoắc gia – đại gia tộc mạnh nhất, là gia tộc đứng đầu Hoa Hạ vậy mà cũng tới tham dự sinh thần của vợ ông.
Vui mừng còn chưa kịp, đã thấy con gái vẻ mặt xanh trắng không huyết sắc, nghiến răng kèn kẹt.
Ông hỏi mấy lần nhưng cô đều nói không việc gì cả, bảo ông là mình cảm thấy không khỏe, cần nghỉ ngơi, ba Hoàng thương con gái cực khổ, đành bất đắc dĩ dặn dò vài câu rồi kêu thím Hoa hầm canh cho cô ăn.
Về phòng Hoàng Sa liền nhanh nhưng chớp lật quyển tiểu thuyết chết tiệt kia ra, lại không ngờ quyển tiểu thuyết kia từ ba trăm trang tăng thành năm trăm trang, nhân vật bí ẩn cũng xuất hiện!
Đời trước khi cô chết cũng chưa một lần nào nghe nói tới Hoắc đại gia tộc cả, vậy mà kiếp này Hoắc gia lại xuất hiện a!
Hoàng Sa tan nát cõi lòng dành ra hơn một buổi chiều để đọc lại tất cả nội dung của tiểu thuyết, mặt càng lúc càng đen kịt.
CMN! Thế mà lại xuất hiện thêm nam chủ! Không nói tới những nam chủ trước, chỉ nói tới nam chủ lần này, quả thật khiến cô không rét mà run, đầu óc hỗn loạn không thôi.
Hoắc Tông là gia chủ kế nhiệm đời thứ hai mươi ba của Hoắc gia, từ nhỏ đã sinh sống ở khu ổ chuột, nhận thấy hết thảy mặt trái của xã hội, cuộc đời hắn đã định phải sống như một con giun mặc người chà đạp.
Nhưng đời luôn có những bất ngờ, Hoắc Tông thế mà lại là đứa con riêng lưu lạc của Hoắc Chính…
Khi xưa Hoắc Chính đem lòng yêu say đắm cô thôn nữ nghèo khó lại kiên cường – Thụy Sương, hai người ước hẹn đã định chỉ còn mỗi việc đưa ra mắt ba mẹ nữa thôi, nào ngờ ba mẹ Hoắc lòng cứng như sắt đá, không hai lời liền từ chối mối lương duyên này, hai người yêu nhau như vậy ắt có thể chia lìa? Hoắc Chính năm đó tuổi trẻ ngu muội liền trong đêm tối dẫn bạn gái trốn đi.
Hai người lúc đầu quyết định trốn ở một khu thôn trang ngoại thành, ngày ngày hạnh phúc nắm tay nhau đi làm công, cũng không quản cực khổ miễn sao người thương vẫn còn đó, hai năm sau Thụy Sương rốt cuộc cũng hoài thai, hai người vui vui vẻ vẻ định chào đón đứa con đầu đời của họ.
Nhưng bi kịch rất nhanh ập tới, Hoắc Chính bị tìm thấy, mẹ Hoắc cứng rắn dùng mạng sống để uy hϊế͙p͙, bắt ông phải trở về, nếu không bà sẽ tử tự để khiến ông phải hối hận suốt đời, tình thân áp nặng trêи vai, Hoắc Chính vuốt ve mái tóc người thương ở trong lòng, hứa hẹn sẽ rất nhanh quay trở lại.
Thụy Sương ôm đứa con thơ chờ đợi tới hao mòi thân thể, ngày đó bà coi ké ti vi của hàng xóm, thấy trêи bản tin chính là lễ đường sang trọng xa hoa, mà chú rể lại là Hoắc Chính năm xưa chưa trở lại, ông vậy mà tươi cười ôm ấp thiếu nữ xinh đẹp như hoa, hai người trong mắt nhau là một mảnh ái muội thẹn thùng…
Kiên cường của tuổi trẻ đã bị bào mòn bằng sạch, Thụy Sương nâng niu đứa con trai nhỏ bé của mình, rớt nước mắt thật lâu.
Hôm sau bà biến mất khỏi căn nhà đã từng là tình yêu của hai người…
Hoắc Chính tìm thấy Hoắc Tông năm hắn mười tuổi, bắt gặp hắn đang cố gắng moi móc mấy bọc thức ăn dư thừa trong thùng rác, Thụy Sương hơn một năm trước lâm trọng bệnh, tiền tài trong nhà không đủ sài, bà vì con trai mới lớn nên không dám dùng, ngày qua ngày bệnh càng thêm nặng, đêm đó ngủ một giấc liền không tỉnh lại được nữa, vậy là bỏ lại hắn lẻ loi một mình, cố gắng cầm cự qua ngày.
Học được thủ đoạn tàn nhẫn của ba, lại có sự miệt thị xã hội, Hoắc Tông chính thức hắc hóa, có thể giết người như giun dế, chà đạp tất cả dưới lòng bàn chân, khinh thường tất cả.
Cứ tưởng cuộc đời hắn cứ u tối trãi qua như vậy, nhưng không ngờ hắn lại bắt gặp hình bóng của mẹ mình qua Đậu Ngọc Đào.
Phía sau thì khỏi phải nhắc tới, lại là ba ba ba tiếp thôi.
….
Hoàng Sa bỏ quyển tiểu thuyết xuống, trong đầu nắm rõ lai lịch của vị nam chủ đột nhiên xuất hiện này.
Hoắc Tông…
Một nam nhân đáng thương, cũng thật đáng hận.
Khẽ thở dài, cô duỗi tay chân ra loại bỏ mệt mỏi, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Hoàng Sa cần đi chuẩn bị dạ phục, chiều mai cô phải chiến đấu rồi, binh giáp chắc chắn phải đầy đủ!
….
Nam nhân ngồi ở trêи ghế sô pha nạm vàng giá trị liên thành, không cảm xúc cầm ảnh của nữ nhân lên nghiền ngẫm.
Hắn đưa tay mân mê cằm suy nghĩ, trong không gian cô độc như hòa lại thành một, mắt hơi híp lại.
Như nhận ra việc gì đó, nam nhân trầm tư trong thoáng chốc, tay lại cầm tấm thiệp mời lên nhìn ngắm.
Nam nhân cong môi khó phát hiện, vẻ mặt vô biểu cảm cất đi tấm thiệp mời.
Bên ngoài phòng, hai người đi tới trước cửa, chần chừ một chút mới dám tiến tới gõ nhẹ.
“Anh, là bọn em.” Hai thiếu nữ có khuôn mặt giống hệt nhau, từ đôi môi tới chiếc mũi, không khác một chút gì, nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ thấy thiếu nữ bên trái có nốt ruồi son xinh đẹp ở đuôi mắt.
“Tiến vào.” Nam nhân thu lại hết biểu tình, quay về một thân cô độc hòa vào không gian.
“Anh, bọn em muốn gặp mẹ.” Hai thiếu nữ đồng thanh nói ra, giọng nói ngọt ngào như kẹo, vừa vang lên đã khiến người nghe lưu luyến không thôi.
Nhưng nam nhân ngồi trêи ghế lại không như thế, hắn tới một cái liếc mắt cũng không bố thí cho bọn họ, trầm trầm nói: “Xuống địa ngục gặp lại bà ta.”
“Anh–––!” Thiếu nữ bên trái mặt trắng bệch đáng thương, nước mắt trào ra.
An ủi vuốt ve đầu em gái, thiếu nữ bên phải e ngại nói: “Anh, làm phiền anh rồi.” Nói rồi lôi kéo em gái đang nức nở ly khai.
Ra khỏi phòng, Hoắc Liên không chịu nổi mà nhào vào lòng chị gái òa khóc, âm thanh nghẹn ngào đau đớn vang lên.
Khẽ hôn lên trán em gái an ủi, Hoắc Kiều vẻ mặt ầm trầm không thôi.
Hoắc gia này không còn là nơi chị em bọn họ có thể nương nhờ nữa rồi.
“Đừng khóc nữa, mắt sẽ sưng mất.” Hoắc Kiều lau đi nước mắt cho em gái, mân mê đôi môi cô.
“Chị, em chỉ còn lại chị mà thôi, đừng rời bỏ em..” Hoắc Liên mặc cho chị gái vuốt ve, ánh mắt mất mát.
“Ừ, chị sẽ không bỏ em.” Hoắc Kiều ôm Hoắc Liên vào lòng, đưa cô vào phòng ngủ.
Thế gian này chị chỉ còn mỗi em, đừng rời khỏi chị.
__________________________