Chương : 175
A!
Cùng với tiếng la hét đó, tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy đùi mình như có một cơn đau nhói vô hình.
Đến một người tự nhận mình là người lòng dạ độc ác như Mặt Sẹo cũng phải thấy rùng mình. Nhìn Lý Thiên Hào mặt mũi đầy máu me và mồ hôi trộn lẫn với nhau nhỏ xuống đang nằm hôn mê dưới đất, sau đó lại tỉnh dậy vì đau quá, Mặt Sẹo không khỏi thầm cảm thán, cậu Trần mới là người ác độc thật sự.
Có lẽ Lý Thiên Hào khó mà thoát nạn được rồi.
“A a…”
“Tôi nói… Minh Triết, Trần Minh Triết… Tôi nói, tôi nói… Tôi…”
Lúc này, Trần Minh Triết đang chầm chậm rút con dao găm ra khỏi đùi của Lý Thiên Hào, cả con dao đã nhuốm đầy máu, thậm chí máu tươi còn dính cả lên tay anh.
Nhưng hình như Trần Minh Triết không hề định dừng lại.
Anh lại tiếp tục cắm một dao nữa vào đùi của Lý Thiên Hào.
A!
Lý Thiên Hào lập tức ngất xỉu, đúng lúc này, Trần Minh Triết lại chậm rãi xoay tròn con dao găm trong tay.
Hành động này của anh đã khiến Lý Thiên Hào tỉnh lại một cách kỳ diệu.
Chỉ có điều bây giờ, trong mắt của hắn ta chứa đầy vẻ hoảng sợ, ánh mắt hắn ta nhìn Trần Minh Triết cũng đầy hoảng loạn.
“A…”
Trần Minh Triết rút con dao ra, sau đó lau sạch vết máu do con dao tạo ra trên người của Lý Thiên Hào, sau đó anh nhìn hắn ta.
“Nói đi…”
Vừa nhìn thấy ánh mắt đó, toàn thân Lý Thiên Hào đã run rẩy. Nghe thấy Trần Minh Triết nói vậy, hắn ta tức tốc gật đầu.
Sau đó hắn ta kể lại cặn kẽ tất cả mọi chuyện một lượt, từ những điều biết, không biết cho đến suy đoán, hắn ta đều nói ra hết. Nói chung chỉ cần biết gì thì hắn ta đều khai ra toàn bộ…
Trong ánh mắt tưởng chừng như bình tĩnh, nhưng càng nhìn càng thấy âm u của Trần Minh Triết, khí phách lúc trước của Lý Thiên Hào đã bay mất từ lúc nào. Bây giờ, hắn ta chỉ còn lại sự sợ hãi và khủng hoảng.
Lúc này, Lý Thiên Hào cũng không còn dáng vẻ của cậu ấm con nhà giàu như trước nữa, mà giống hệt như một kẻ sa cơ lỡ bước có thể bị làm thịt bất cứ lúc nào.
“Ý mày là Tả Xà đó sẽ hành động vào tối nay?”
“Có lẽ bây giờ đã… A…”
Trông thấy con dao găm vốn đang xoay tròn trong tay Trần Minh Triết lại tiếp tục đâm vào bụng dưới của Lý Thiên Hào, lần này, đến Mặt Sẹo đứng một bên cũng phải run người.
Nếu cậu Trần trực tiếp giải quyết Lý Thiên Hào ở đây, đương nhiên không làm sao. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lý Trường Hà và Tả Xà đó cũng không phải là người dễ đối phó…
“Cậu Trần…”
Trần Minh Triết chợt đứng dậy, sau đó lấy điện thoại ra. Dù trông anh có vẻ rất bình tĩnh, nhưng bàn tay cũng đã bắt đầu run lên.
Dù từng bị người ta chĩa súng vào đầu, hay thậm chí có đạn găm vào người thì anh cũng không hề thấy sợ hãi. Nhưng bây giờ, trong lòng anh vô cùng lo sợ.
Anh sợ Bạch Diệp Chi sẽ xảy ra chuyện.
Thoáng cái, trong đầu anh đã xuất hiện vô vàn các khả năng.
Nghe máy, nghe máy, nghe máy đi…
Lúc này, Trần Minh Triết vừa lo lắng đi qua đi lại, vừa giơ điện thoại lên tai, vẻ mặt anh rất u ám.
Không một ai lên tiếng, còn Lý Thiên Hào đó thì đã ngất xỉu từ lâu.
Mặt Sẹo đứng đó, không dám hé răng nửa lời.
“Minh Triết, có chuyện gì thế anh?”
Bạch Diệp Chi đang chuẩn bị bước vào “Quán trà Kim Sắc”, điện thoại của cô đã đổ chuông.
“Diệp Chi, bọn họ không cho chú vào, cháu cứ vào đi… Chú chờ cháu ở ngoài vậy!”
Vừa ngoảnh lại, quả nhiên Bạch Diệp Chi đã nhìn thấy có hai người mặc đồ đen đang chặn Bạch Dũng Thắng lại.
“Diệp Chi, em đang ở đâu thế?”
“Có chuyện gì không anh?”
Bây giờ, trong lòng Bạch Diệp Chi thấy hơi buồn bực. Cô luôn nghĩ cách để đàm phán chuyện này với chủ tịch của công ty Rượu Bá Vương. Lần này, cô nhất định phải giải quyết cho xong vụ này, không thì bao nhiêu nỗ lực của trước kia sẽ thành công cốc hết. Cô không muốn công sức của mình cứ thế đổ sông đổ bể.
“Diệp Chi, em đang ở đâu? Có phải ở cùng với chú hai không?”
“Minh Triết, sao anh biết?”
“Có phải bây giờ, em định đi gặp Lý Trường Hà của công ty Rượu Bá Vương một mình để bàn việc không?”
Lúc hỏi câu này, Trần Minh Triết càng thêm kích động hơn.
“Vâng, Minh Triết… Anh…”
“Diệp Chi, em không được đi, về ngay cho anh. Anh sẽ giải quyết chuyện này cho em, em cứ yên tâm… Anh…”
“Minh Triết, em biết anh lo cho em! Nhưng chuyện này em đã nắm chắc rồi, anh cứ yên tâm chờ tin vui của em…”
“Diệp Chi…”
“Ngoan nào! Anh nhớ về sớm để làm món sườn xào chua ngọt mà em thích nhất cho em nhé!”
Trong lòng Bạch Diệp Chi chỉ thấy ấm áp, mà không hề hay biết mình đang bước từng bước vào chỗ nguy hiểm. Cô còn không ngừng thầm cỗ vũ chính mình rằng nhất định mình có thể làm được, nhất định!
“Diệp Chi…”
“Tút tút tút…”
Nhưng Trần Minh Triết còn chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã vang lên chuỗi tút dài.
Bạch Diệp Chi đã ngắt máy.
Trần Minh Triết không nói không rằng, lập tức cất điện thoại đi.
Anh quay người lại.
Bốn, năm chiếc xe cách đó không xa đang lao về phía này.
“Anh Trần…”
Gần như vừa xuống xe, Đoàn Phi đã vội vã chạy về phía Trần Minh Triết.
“Tôi biết rồi! A Phi, mau tập hợp người của anh đến một nơi tên là “Quán trà Kim Sắc”!”
Nói rồi, Trần Minh Triết lập tức bước về phía chiếc xe Hummer mà Đoàn Phi vừa nhảy xuống.
“À, đưa cả Lý Thiên Hào đi, đừng để hắn ta chết!”
Dứt lời, chiếc Hummer đã gầm lên, xoay một vòng tại chỗ, rồi lập tức phóng đi như một quả đạn pháo được bắn ra…
“Anh Phi, cậu Trần đã biết rồi…”
“Mẹ kiếp! Tiên sư cái gã Tả Xà này, đúng là tự tìm chỗ chết mà!”
“Đi thôi… Lên xe!”
“Gọi điện bảo những anh em có thực lực nhất bây giờ mang súng theo cho tao, rồi đến ‘Quán trà Kim Sắc’”.
“Mẹ nó nữa! Xảy ra chuyện lớn thế này, tôi phải gọi báo ngay cho Bùi lão đại mới được!”
Đoàn Phi vừa nói dứt câu, những người có mặt ở đó đều bắt đầu hành động ngay…
…
“Cô Bạch, mời đi phía này…”
Bạch Diệp Chi đi vào trong quán trà này, thấy bên trong được trang hoàng vô cùng tao nhã. Nhưng những nhân viên phục vụ này hình như không giống người ở đây, ai nấy trông đều nham hiểm, thậm chí cả quán trà mà lại không có một nhân viên nữ nào.
Dù Bạch Diệp Chi thầm thấy lạ, nhưng bây giờ, cô đã dồn hết mọi tâm tư vào chuyện làm sao để đàm phán thành công, nên cũng không bận tâm đến những điều này nữa.
“Cô Bạch… Đến rồi, chủ tịch Lý đang chờ cô ở bên trong!”
Bạch Diệp Chi gật đầu.
Sau đó cô đi vào trong căn phòng bao cực kỳ sang trọng này.
Nhưng lúc Bạch Diệp Chi vừa đi vào, đột nhiên cô cảm thấy có điều gì đó sai sai.
Cô đã từng gặp Lý Trường Hà, nhưng bây giờ còn có một người đàn ông cao lớn mặt mày hung dữ đang ngồi cạnh ông ta. Không lẽ người này là vệ sĩ của ông ta? Nhưng vệ sĩ được ngồi ngang vai với chủ sao?
“Ha ha, cô Bạch, đúng là khách quý… Phiền cô Bạch phải cất công đến đây một chuyến rồi”.
Trông thấy Bạch Diệp Chi đi vào, Lý Trường Hà lập tức lên tiếng.
Lúc này, Tả Xà ngồi bên cạnh ông ta đã sáng mắt lên. Hôm nay, Bạch Diệp Chi mặc một bộ đồ công sở đứng đắn, mái tóc dài được buộc lên, trông cô rất xinh đẹp. Bộ đồ công sở này càng tôn vóc dáng lung linh của cô lên, dường như khiến người ta vừa nhìn thấy đã không thể rời mắt đi được.
“Đúng là người đẹp có một không hai… Xem ra hôm nay, ông đây vớ bẫm rồi, ha ha…”
Tả Xà lẩm bẩm một mình, vừa nhìn thấy Bạch Diệp Chi, gã đã thấy toàn thân mình rạo rực lên rồi.
“Chủ tịch Lý khách sáo rồi… Lần này, tôi đến cũng là muốn bàn chuyện nguồn nước với ông…”
Lúc này, Bạch Diệp Chi cũng không nghĩ nhiều, mà nói thẳng ra mục đích đến của mình.
Theo Bạch Diệp Chi thấy, Lý Trường Hà làm vậy cũng là vì tiền thôi. Dẫu sao sự phát triển hiện tại của công ty Rượu Thanh Tuyền cũng là điều tất yếu. Hơn nữa có được sự hợp tác với công ty Rượu Thục Xuyên thì công ty cô lại như hổ mọc thêm cánh. Khi “Thanh Tuyền Mỹ Tửu” thế hệ mới được ra mắt, nó sẽ khiến Thanh Tuyền trở thành công ty Rượu số một ở Tân Thành, hoàn toàn có thể đè bẹp công ty Rượu Bá Vương.
Là công ty Rượu Bá Vương chính thống ở Tân Thành, đương nhiên ông ta cũng có chút khí thế. Hơn nữa bây giờ, công ty của ông ta đã chiếm cứ toàn bộ nguồn nước ở Tân Thành. Lúc trước, công ty Rượu Thanh Tuyền có thể chung sống thuận hòa với công ty Rượu Bá Vương, nhưng hình như vì công ty Rượu Thục Xuyên và khoản vốn một tỷ được rót vào tập đoàn, nên sự cân bằng đã hoàn toàn bị phá vỡ.
“Ha ha ha, cô Bạch đi đường xá xa xôi đến đây, chắc chắn là khát rồi. Tục ngữ có câu, đại nghiệp nghìn thu một ấm trà. Nào, hôm nay, chúng ta không uống rượu, mà thay vào đó là trà, mời cô Bạch nhấp giọng…”
Nói rồi, Lý Trường Hà cầm chén trà ở trước mặt lên mời Bạch Diệp Chi rồi uống cạn.
Mà lúc này, Bạch Diệp Chi lại thấy hơi do dự.
“À, đúng rồi… Nào, đổi thành trà nóng cho cô Bạch đi…”
“Ha ha, cô Bạch, là tôi không suy nghĩ thấu đáo”.
Một người thanh niên gầy đét lập tức bước vào, sau đó gượng gạo pha trà, rồi rót một chén cho Bạch Diệp Chi.
Nhìn chén trà nghi ngút khói ở trước mặt, dù có chút đề phòng, nhưng Bạch Diệp Chi đã lập tức bỏ qua. Cô thầm nghĩ dẫu sao đây cũng là chủ tịch của công ty Rượu Bá Vương, hơn nữa chú hai cô còn đang ở bên ngoài, chắc sẽ không sao đâu.
Cô nâng chén trà lên, nhưng chỉ uống một ngụm nhỏ.
“Cô Bạch, hai chúng ta thì thôi không phải khách sáo nữa nhé! Cô định giải quyết chuyện này thế nào…”
Bạch Diệp Chi vừa định lên tiếng, nhưng đột nhiên cô cảm thấy toàn thân mình nóng ran, đồng thời còn bắt đầu hoa mắt…
Cô lập tức nghĩ tới chuyện gì đó.
“Chủ tịch Lý… Ông…”
Bạch Diệp Chi định đứng dậy, trong lòng cô rất tức giận. Nhưng điều cô muốn làm hơn hết đã đứng lên trước đã.
Nhưng khổ một nỗi, cô còn chưa đứng dậy, đã bị người đàn ông trẻ tuổi vừa pha trà khi nãy ấn ngồi lại xuống ghế. Sau đó, hắn nâng chén trà ban nãy lên, dùng một tay giữ lấy miệng cô, rồi đó đổ hết trà vào trong miệng cô.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, cô còn không kịp vùng vẫy…
Khụ khụ…
“Bỏ, bỏ tôi ra… Khụ khụ…”
Lúc này, Bạch Diệp Chi chỉ thấy một dòng nước nóng hổi chảy thẳng vào trong khoang miệng mình, sau đó chảy xuống cổ họng cô khi cô vùng vẫy ho khan.
Ngay sau đó, cô càng cảm thấy cơ thể vô lực hơn.
“Các… Các người…”
Bạch Diệp Chi ra sức cầm lấy tập tài liệu rồi đập vào người thanh niên vừa đổ trà vào miệng mình, sau đó cô định đứng dậy…
Uỳnh!
Nhưng cô vừa đứng lên, hai chân đã mềm nhũn rồi ngã ngay xuống sàn…
Cùng với tiếng la hét đó, tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy đùi mình như có một cơn đau nhói vô hình.
Đến một người tự nhận mình là người lòng dạ độc ác như Mặt Sẹo cũng phải thấy rùng mình. Nhìn Lý Thiên Hào mặt mũi đầy máu me và mồ hôi trộn lẫn với nhau nhỏ xuống đang nằm hôn mê dưới đất, sau đó lại tỉnh dậy vì đau quá, Mặt Sẹo không khỏi thầm cảm thán, cậu Trần mới là người ác độc thật sự.
Có lẽ Lý Thiên Hào khó mà thoát nạn được rồi.
“A a…”
“Tôi nói… Minh Triết, Trần Minh Triết… Tôi nói, tôi nói… Tôi…”
Lúc này, Trần Minh Triết đang chầm chậm rút con dao găm ra khỏi đùi của Lý Thiên Hào, cả con dao đã nhuốm đầy máu, thậm chí máu tươi còn dính cả lên tay anh.
Nhưng hình như Trần Minh Triết không hề định dừng lại.
Anh lại tiếp tục cắm một dao nữa vào đùi của Lý Thiên Hào.
A!
Lý Thiên Hào lập tức ngất xỉu, đúng lúc này, Trần Minh Triết lại chậm rãi xoay tròn con dao găm trong tay.
Hành động này của anh đã khiến Lý Thiên Hào tỉnh lại một cách kỳ diệu.
Chỉ có điều bây giờ, trong mắt của hắn ta chứa đầy vẻ hoảng sợ, ánh mắt hắn ta nhìn Trần Minh Triết cũng đầy hoảng loạn.
“A…”
Trần Minh Triết rút con dao ra, sau đó lau sạch vết máu do con dao tạo ra trên người của Lý Thiên Hào, sau đó anh nhìn hắn ta.
“Nói đi…”
Vừa nhìn thấy ánh mắt đó, toàn thân Lý Thiên Hào đã run rẩy. Nghe thấy Trần Minh Triết nói vậy, hắn ta tức tốc gật đầu.
Sau đó hắn ta kể lại cặn kẽ tất cả mọi chuyện một lượt, từ những điều biết, không biết cho đến suy đoán, hắn ta đều nói ra hết. Nói chung chỉ cần biết gì thì hắn ta đều khai ra toàn bộ…
Trong ánh mắt tưởng chừng như bình tĩnh, nhưng càng nhìn càng thấy âm u của Trần Minh Triết, khí phách lúc trước của Lý Thiên Hào đã bay mất từ lúc nào. Bây giờ, hắn ta chỉ còn lại sự sợ hãi và khủng hoảng.
Lúc này, Lý Thiên Hào cũng không còn dáng vẻ của cậu ấm con nhà giàu như trước nữa, mà giống hệt như một kẻ sa cơ lỡ bước có thể bị làm thịt bất cứ lúc nào.
“Ý mày là Tả Xà đó sẽ hành động vào tối nay?”
“Có lẽ bây giờ đã… A…”
Trông thấy con dao găm vốn đang xoay tròn trong tay Trần Minh Triết lại tiếp tục đâm vào bụng dưới của Lý Thiên Hào, lần này, đến Mặt Sẹo đứng một bên cũng phải run người.
Nếu cậu Trần trực tiếp giải quyết Lý Thiên Hào ở đây, đương nhiên không làm sao. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lý Trường Hà và Tả Xà đó cũng không phải là người dễ đối phó…
“Cậu Trần…”
Trần Minh Triết chợt đứng dậy, sau đó lấy điện thoại ra. Dù trông anh có vẻ rất bình tĩnh, nhưng bàn tay cũng đã bắt đầu run lên.
Dù từng bị người ta chĩa súng vào đầu, hay thậm chí có đạn găm vào người thì anh cũng không hề thấy sợ hãi. Nhưng bây giờ, trong lòng anh vô cùng lo sợ.
Anh sợ Bạch Diệp Chi sẽ xảy ra chuyện.
Thoáng cái, trong đầu anh đã xuất hiện vô vàn các khả năng.
Nghe máy, nghe máy, nghe máy đi…
Lúc này, Trần Minh Triết vừa lo lắng đi qua đi lại, vừa giơ điện thoại lên tai, vẻ mặt anh rất u ám.
Không một ai lên tiếng, còn Lý Thiên Hào đó thì đã ngất xỉu từ lâu.
Mặt Sẹo đứng đó, không dám hé răng nửa lời.
“Minh Triết, có chuyện gì thế anh?”
Bạch Diệp Chi đang chuẩn bị bước vào “Quán trà Kim Sắc”, điện thoại của cô đã đổ chuông.
“Diệp Chi, bọn họ không cho chú vào, cháu cứ vào đi… Chú chờ cháu ở ngoài vậy!”
Vừa ngoảnh lại, quả nhiên Bạch Diệp Chi đã nhìn thấy có hai người mặc đồ đen đang chặn Bạch Dũng Thắng lại.
“Diệp Chi, em đang ở đâu thế?”
“Có chuyện gì không anh?”
Bây giờ, trong lòng Bạch Diệp Chi thấy hơi buồn bực. Cô luôn nghĩ cách để đàm phán chuyện này với chủ tịch của công ty Rượu Bá Vương. Lần này, cô nhất định phải giải quyết cho xong vụ này, không thì bao nhiêu nỗ lực của trước kia sẽ thành công cốc hết. Cô không muốn công sức của mình cứ thế đổ sông đổ bể.
“Diệp Chi, em đang ở đâu? Có phải ở cùng với chú hai không?”
“Minh Triết, sao anh biết?”
“Có phải bây giờ, em định đi gặp Lý Trường Hà của công ty Rượu Bá Vương một mình để bàn việc không?”
Lúc hỏi câu này, Trần Minh Triết càng thêm kích động hơn.
“Vâng, Minh Triết… Anh…”
“Diệp Chi, em không được đi, về ngay cho anh. Anh sẽ giải quyết chuyện này cho em, em cứ yên tâm… Anh…”
“Minh Triết, em biết anh lo cho em! Nhưng chuyện này em đã nắm chắc rồi, anh cứ yên tâm chờ tin vui của em…”
“Diệp Chi…”
“Ngoan nào! Anh nhớ về sớm để làm món sườn xào chua ngọt mà em thích nhất cho em nhé!”
Trong lòng Bạch Diệp Chi chỉ thấy ấm áp, mà không hề hay biết mình đang bước từng bước vào chỗ nguy hiểm. Cô còn không ngừng thầm cỗ vũ chính mình rằng nhất định mình có thể làm được, nhất định!
“Diệp Chi…”
“Tút tút tút…”
Nhưng Trần Minh Triết còn chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã vang lên chuỗi tút dài.
Bạch Diệp Chi đã ngắt máy.
Trần Minh Triết không nói không rằng, lập tức cất điện thoại đi.
Anh quay người lại.
Bốn, năm chiếc xe cách đó không xa đang lao về phía này.
“Anh Trần…”
Gần như vừa xuống xe, Đoàn Phi đã vội vã chạy về phía Trần Minh Triết.
“Tôi biết rồi! A Phi, mau tập hợp người của anh đến một nơi tên là “Quán trà Kim Sắc”!”
Nói rồi, Trần Minh Triết lập tức bước về phía chiếc xe Hummer mà Đoàn Phi vừa nhảy xuống.
“À, đưa cả Lý Thiên Hào đi, đừng để hắn ta chết!”
Dứt lời, chiếc Hummer đã gầm lên, xoay một vòng tại chỗ, rồi lập tức phóng đi như một quả đạn pháo được bắn ra…
“Anh Phi, cậu Trần đã biết rồi…”
“Mẹ kiếp! Tiên sư cái gã Tả Xà này, đúng là tự tìm chỗ chết mà!”
“Đi thôi… Lên xe!”
“Gọi điện bảo những anh em có thực lực nhất bây giờ mang súng theo cho tao, rồi đến ‘Quán trà Kim Sắc’”.
“Mẹ nó nữa! Xảy ra chuyện lớn thế này, tôi phải gọi báo ngay cho Bùi lão đại mới được!”
Đoàn Phi vừa nói dứt câu, những người có mặt ở đó đều bắt đầu hành động ngay…
…
“Cô Bạch, mời đi phía này…”
Bạch Diệp Chi đi vào trong quán trà này, thấy bên trong được trang hoàng vô cùng tao nhã. Nhưng những nhân viên phục vụ này hình như không giống người ở đây, ai nấy trông đều nham hiểm, thậm chí cả quán trà mà lại không có một nhân viên nữ nào.
Dù Bạch Diệp Chi thầm thấy lạ, nhưng bây giờ, cô đã dồn hết mọi tâm tư vào chuyện làm sao để đàm phán thành công, nên cũng không bận tâm đến những điều này nữa.
“Cô Bạch… Đến rồi, chủ tịch Lý đang chờ cô ở bên trong!”
Bạch Diệp Chi gật đầu.
Sau đó cô đi vào trong căn phòng bao cực kỳ sang trọng này.
Nhưng lúc Bạch Diệp Chi vừa đi vào, đột nhiên cô cảm thấy có điều gì đó sai sai.
Cô đã từng gặp Lý Trường Hà, nhưng bây giờ còn có một người đàn ông cao lớn mặt mày hung dữ đang ngồi cạnh ông ta. Không lẽ người này là vệ sĩ của ông ta? Nhưng vệ sĩ được ngồi ngang vai với chủ sao?
“Ha ha, cô Bạch, đúng là khách quý… Phiền cô Bạch phải cất công đến đây một chuyến rồi”.
Trông thấy Bạch Diệp Chi đi vào, Lý Trường Hà lập tức lên tiếng.
Lúc này, Tả Xà ngồi bên cạnh ông ta đã sáng mắt lên. Hôm nay, Bạch Diệp Chi mặc một bộ đồ công sở đứng đắn, mái tóc dài được buộc lên, trông cô rất xinh đẹp. Bộ đồ công sở này càng tôn vóc dáng lung linh của cô lên, dường như khiến người ta vừa nhìn thấy đã không thể rời mắt đi được.
“Đúng là người đẹp có một không hai… Xem ra hôm nay, ông đây vớ bẫm rồi, ha ha…”
Tả Xà lẩm bẩm một mình, vừa nhìn thấy Bạch Diệp Chi, gã đã thấy toàn thân mình rạo rực lên rồi.
“Chủ tịch Lý khách sáo rồi… Lần này, tôi đến cũng là muốn bàn chuyện nguồn nước với ông…”
Lúc này, Bạch Diệp Chi cũng không nghĩ nhiều, mà nói thẳng ra mục đích đến của mình.
Theo Bạch Diệp Chi thấy, Lý Trường Hà làm vậy cũng là vì tiền thôi. Dẫu sao sự phát triển hiện tại của công ty Rượu Thanh Tuyền cũng là điều tất yếu. Hơn nữa có được sự hợp tác với công ty Rượu Thục Xuyên thì công ty cô lại như hổ mọc thêm cánh. Khi “Thanh Tuyền Mỹ Tửu” thế hệ mới được ra mắt, nó sẽ khiến Thanh Tuyền trở thành công ty Rượu số một ở Tân Thành, hoàn toàn có thể đè bẹp công ty Rượu Bá Vương.
Là công ty Rượu Bá Vương chính thống ở Tân Thành, đương nhiên ông ta cũng có chút khí thế. Hơn nữa bây giờ, công ty của ông ta đã chiếm cứ toàn bộ nguồn nước ở Tân Thành. Lúc trước, công ty Rượu Thanh Tuyền có thể chung sống thuận hòa với công ty Rượu Bá Vương, nhưng hình như vì công ty Rượu Thục Xuyên và khoản vốn một tỷ được rót vào tập đoàn, nên sự cân bằng đã hoàn toàn bị phá vỡ.
“Ha ha ha, cô Bạch đi đường xá xa xôi đến đây, chắc chắn là khát rồi. Tục ngữ có câu, đại nghiệp nghìn thu một ấm trà. Nào, hôm nay, chúng ta không uống rượu, mà thay vào đó là trà, mời cô Bạch nhấp giọng…”
Nói rồi, Lý Trường Hà cầm chén trà ở trước mặt lên mời Bạch Diệp Chi rồi uống cạn.
Mà lúc này, Bạch Diệp Chi lại thấy hơi do dự.
“À, đúng rồi… Nào, đổi thành trà nóng cho cô Bạch đi…”
“Ha ha, cô Bạch, là tôi không suy nghĩ thấu đáo”.
Một người thanh niên gầy đét lập tức bước vào, sau đó gượng gạo pha trà, rồi rót một chén cho Bạch Diệp Chi.
Nhìn chén trà nghi ngút khói ở trước mặt, dù có chút đề phòng, nhưng Bạch Diệp Chi đã lập tức bỏ qua. Cô thầm nghĩ dẫu sao đây cũng là chủ tịch của công ty Rượu Bá Vương, hơn nữa chú hai cô còn đang ở bên ngoài, chắc sẽ không sao đâu.
Cô nâng chén trà lên, nhưng chỉ uống một ngụm nhỏ.
“Cô Bạch, hai chúng ta thì thôi không phải khách sáo nữa nhé! Cô định giải quyết chuyện này thế nào…”
Bạch Diệp Chi vừa định lên tiếng, nhưng đột nhiên cô cảm thấy toàn thân mình nóng ran, đồng thời còn bắt đầu hoa mắt…
Cô lập tức nghĩ tới chuyện gì đó.
“Chủ tịch Lý… Ông…”
Bạch Diệp Chi định đứng dậy, trong lòng cô rất tức giận. Nhưng điều cô muốn làm hơn hết đã đứng lên trước đã.
Nhưng khổ một nỗi, cô còn chưa đứng dậy, đã bị người đàn ông trẻ tuổi vừa pha trà khi nãy ấn ngồi lại xuống ghế. Sau đó, hắn nâng chén trà ban nãy lên, dùng một tay giữ lấy miệng cô, rồi đó đổ hết trà vào trong miệng cô.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, cô còn không kịp vùng vẫy…
Khụ khụ…
“Bỏ, bỏ tôi ra… Khụ khụ…”
Lúc này, Bạch Diệp Chi chỉ thấy một dòng nước nóng hổi chảy thẳng vào trong khoang miệng mình, sau đó chảy xuống cổ họng cô khi cô vùng vẫy ho khan.
Ngay sau đó, cô càng cảm thấy cơ thể vô lực hơn.
“Các… Các người…”
Bạch Diệp Chi ra sức cầm lấy tập tài liệu rồi đập vào người thanh niên vừa đổ trà vào miệng mình, sau đó cô định đứng dậy…
Uỳnh!
Nhưng cô vừa đứng lên, hai chân đã mềm nhũn rồi ngã ngay xuống sàn…