Chương : 189
Cúi người chào.
Tôn trọng đến mức dùng hẳn kính ngữ.
Còn nói gì mà đến muộn?
Nhìn Kim Bưu “sếp mới thăng chức của Hoàn Quan” hình như đang sốt sắng đến mức toát hết mồ hôi, Hoàn Quốc Đào thật sự thấy hơi khó hiểu.
Ông ta… không nhận nhầm người chứ?
Trong lòng Hoàng Quốc Đào thầm nghĩ vậy, vì anh ta không hề làm gì, thậm chí gọi cuộc điện thoại đến trước cũng không, mà phía đối phương đã từ chối thẳng thừng, ngoài ra còn nói người đứng sau Kim Bưu này là Mặt Sẹo với Đoàn Phi gì đó. Thật lòng mà nói, khi nghe nói đến những người này, Hoàng Quốc Đào thấy họ rất ngầu. Nhưng anh ta mới về Tân Thành chưa được bao lâu, nên thật sự không biết những người ấy, chứ đừng nói là quen biết.
“Không sao…”
Hoàng Quốc Đào trả lời lại theo bản năng.
“Kim Bưu, nếu ông đã đến rồi thì xem mà giải quyết chuyện này đi, dẫu sao các cô chú này cũng chẳng dễ gì mới tiết kiệm được chút tiền. Nếu ông đã làm công ty đầu tư thì phải đặt chữ tín lên hàng đầu chứ!”
“Vâng, vâng… Cậu Trần nói đúng”.
Cậu Trần?
“Gì mà cậu Trần?”
Lúc này, Hoàng Quốc Đào đột nhiên cảm thấy hơi lạ.
“Tổng giám đốc Kim, làm gì có cậu Trần nào. Đây là Hoàng Quốc Đào nhà chúng tôi, cũng là tổng giám đốc của một công ty lớn”.
Kim Bưu không khỏi nhíu mày, nhưng lập tức ông ta đã phản ứng lại. Lúc Mặt Sẹo lên xe đã nói cậu Trần này rất khiêm tốn, thường không thích người ta biết thân phận thật sự của mình. Lẽ nào Hoàng Quốc Đào gì đó này chính là tên giả và thân phận mà anh che giấu?
Nhất định là như vậy.
Sau vài giây suy nghĩ ngắn ngủi, Kim Bưu lập tức mỉm cười lúng túng nói: “À à, tôi biết rồi. Tổng giám đốc Hoàng nói là… làm kinh doanh nhất định phải coi trọng chữ tín. Tôn chỉ của công ty chúng tôi chính là đầu tư trung thực, cho nên cậu cứ yên tâm về mặt này”.
Yên tâm?
Lúc này, Hoàng Quốc Đào rất muốn cười thầm trong bụng. Nhưng anh ta cũng biết Kim Bưu không biết tại sao lại xuất hiện trước mặt anh ra này đang nhượng bộ mình.
Trong lòng anh ta càng thấy đắc ý hơn.
Hôm nay, anh ta được lên mặt với đời rồi.
“Quốc Đào à, nếu tổng giám đốc Kim đã nói vậy thì có phải các cô được lấy tiền về rồi không? À còn được chia phần trăm hoa hồng đợt đầu nữa chứ?”
Chu Minh Phượng ở một bên lập tức hớn hở hỏi.
“Đương nhiên, đương nhiên…”
Lúc này, thấy vẻ mặt của “cậu Trần” này đã dịu đi khá nhiều, Kim Bưu vội cướp lời đáp lại. Đành vậy thôi, ông ta phải nhỡ kỹ lời Mặt Sẹo đã dặn là nhất định phải khiến cậu Trần hài lòng, không thì anh Phi sẽ lôi ông ta ra sông để dìm chết.
So với tính mạng thì tiền bạc chẳng là gì cả.
Mà Kim Bưu ông ta nào có thiếu tiền.
Nhiều năm qua, ông ta đã giàu nứt đố đổ vách rồi.
“Chậc, quả nhiên vẫn là Quốc Đào nhà mình giỏi, ha ha…”
Chu Minh Phượng sung sướng khen ngợi một câu, vừa nghĩ tới chuyện sắp kiếm ngay được mấy trăm nghìn, sao bà ta lại không vui cho được?
“Thế còn của bọn tôi thì sao…”
“Tôi đầu tư nhóm thứ nhất đấy…”
Kim Bưu lập tức thấy đau đầu.
Nhưng lúc này, ông ta nghĩ nên mời cậu Trần sang một bên nói chuyện thì hơn, ông ta chuẩn bị lên tiếng.
Đúng lúc ông ta định lên tiếng, Hoàng Quốc Đào đã bước thẳng về phía một người thanh niên bình thường đang đứng một bên.
Vốn Kim Bưu định đánh bài chuồn, nhưng lập tức đã bị các ông các bà ở đây bao vây, ai nấy đều xòe tay ra đòi ông ta tiền và phần trăm đầu tư lúc trước.
“Được rồi, được rồi… Mọi người đi hết sang bên kia đăng ký đi! Thống kê xong, bộ phận tài vụ của chúng tôi sẽ bắt đầu chia tiền phần trăm của đợt đầu tiên. Trước chúng tôi đã hứa thế nào thì giờ một xu cũng không thiếu…”
Nghe thấy vậy, mấy ông mấy bà lập tức đi tới bàn làm việc ở một bên, rồi xếp hàng ngay ngắn.
“A Phượng, vẫn là Quốc Đào nhà mình giỏi!”
“Đúng, đúng đấy… Ngưỡng mộ quá…”
“Ha ha, chúng ta vẫn còn cơ hội mà. Con gái thứ hai nhà tôi sắp tốt nghiệp đại học rồi về Tân Thành làm việc rồi, đến lúc đó…”
“Bà đừng có mơ, Quốc Đào và Diệp Chi nhà chúng tôi mới là một đôi. Các bà đừng mơ tưởng nữa, cẩn thận tôi cho các bà một trận đấy!”
Chu Minh Phượng lập tức gào lên để bảo vệ cho con mình, cứ như Hoàng Quốc Đào đã là con rể nhà mình rồi.
Còn lúc này, Hoàng Quốc Đào đã đi đến cạnh Trần Minh Triết, anh ta khẽ vươn tay ra rồi vỗ vào bả vai anh.
“Trần Minh Triết, sao rồi?”
“Ha ha, nhưng anh cũng đừng buồn lòng, thế này chưa là gì đâu. Anh cố gắng phấn đấu mấy năm, biết đâu cũng đạt được thành tựu như tôi đấy. Nhưng bây giờ, tôi khuyên anh nên mau chóng ly hôn với Diệp Chi đi, vì cô ấy thuộc về tôi!”
Nói rồi, Hoàng Quốc Đào có vẻ đầy đắc ý.
Anh ta cũng không ngờ hôm nay, mình được nở mày nở mặt đến vậy, điều này hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của anh ta.
Anh ta có cảm giác như ông trời bắt đầu quan tâm đến mình rồi.
Nhưng Trần Minh Triết không hề có hứng muốn nói chuyện với Hoàng Quốc Đào, anh quay người đi thẳng ra ngoài đường, chuẩn bị lái xe đi chợ mua đồ ăn, dẫu sao có vẻ chuyện này cũng được giải quyết rồi.
“Này… Trần…”
Nhưng lúc Hoàng Quốc Đào chuẩn bị mượn cơ hội này để chà đạp Trần Minh Triết, Chu Minh Phượng đã đi đến cạnh anh ta.
Bà ta kéo tay Hoàng Quốc Đào, nói: “Quốc Đào, chuyện của cháu và Diệp Chi, cô tỏ thái độ ở đây luôn là cô đồng ý!”
Lúc này, thấy Trần Minh Triết tiu nghỉu bỏ đi, trong lòng Chu Minh Phượng càng coi thường anh hơn. Ngoài ra, bà ta còn đang mưu tính trong đầu xem lúc nào đó phải tìm cớ để đuổi anh ra khỏi nhà họ Bạch, như vậy thì bà ta mới có chàng rể vàng Hoàng Quốc Đào này được.
Lúc Hoàng Quốc Đào đang thấy vô cùng hài lòng, Kim Bưu bị cả đám người chen lấn cho đổ đầy mồ hôi đã bước tới. Ông ta hít sâu một hơi, sau đó không quên mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Hoàng, lát nữa chúng ta cùng đi ăn nhé? Vừa hay anh Mặt Sẹo cũng đang ở…”
“Anh Mặt Sẹo? Anh Mặt Sẹo nào?”
Hả?
Nghe thấy vậy, Kim Bưu không khỏi nhíu mày.
Người này không quen anh Mặt Sẹo ư?
“Chuyện này, tổng giám đốc Hoàng cứ đùa, anh Mặt Sẹo chính là…”
“Mặt sẹo mặt xiếc cái gì, mau trả tiền lại cho các cô chú này đi. Sau này làm ăn nhớ phải coi trọng chữ tín, biết chưa? Đừng có suốt ngày làm mấy cái giò lừa bịp…”
Lúc này, các cô các chú đang xếp hàng cách đó không xa đều phải thầm tán thưởng khi trông thấy Hoàng Quốc Đào đứng cạnh Chu Minh Phượng đang mắng mỏ Kim Bưu như răn dạy đứa trẻ con tiểu học.
“A Phượng nhặt được vàng rồi!”
“Đúng đấy… Không biết Bạch Diệp Chi nhà bà ấy kiếp trước tu ra sao mà may mắn thế!”
“Thật…”
“Ngưỡng mộ quá!”
Lúc tiếng bàn tán vang lên, Chu Minh Phượng càng hạ quyết tâm phải bắt con gái mình ly hôn với tên ăn hại Trần Minh Triết hơn. Chỉ có như vậy thì bà ta mới có thể sớm ngày đón chàng rể vàng Hoàng Quốc Đào vào nhà mình.
Đến lúc đó…
Còn bây giờ, Hoàng Quốc Đào cũng thấy mình đang như được một bước lên mây. Anh ta lạnh lùng nhìn Kim Bưu không biết đột nhiên chui từ đâu ra làm nền cho mình, trong lòng anh ta không ngừng cười lạnh.
Bây giờ, Kim Bưu thấy rất buồn bực. Không phải nói cậu Trần này rất khiêm tốn ư? Nhưng thế này rõ ràng có khiêm tốn chút nào đâu…
Hơn nữa, đến Mặt Sẹo mà cậu ta cũng không biết, thế này hơi…
Đúng lúc này, điện thoại của Kim Bưu đổ chuông.
“Mẹ kiếp, Kim Bưu, ông bị ngu à? Bây giờ, tôi đang ở cùng với cậu Trần đây, ông chết ở cái xó xỉnh nào rồi?”
Hả?
Kim Bưu lập tức ngẩng đầu lên nhìn ngó xung quanh thì trông thấy Mặt Sẹo và một người thanh niên bình thường đang đứng cạnh một chiếc xe điện cũ kỹ cách đó không xa.
Ối mẹ ơi…
“Anh Mặt Sẹo, tôi nhận nhầm mẹ nó người rồi!”
“Tôi…”
Kim Bưu lập tức cúp máy.
“Tôi nói ông này, làm ăn là phải…”
Hoàng Quốc Đào đang dương dương đắc ý, thoải mái nêu quan điểm để dạy dỗ Kim Bưu nào có chú ý tới vẻ mặt ông ta đã hoàn toàn thay đổi, anh ta vẫn ba hoa khoác lác.
“Ăn ăn cái con khỉ! Mẹ kiếp… Mày làm nhỡ chuyện của ông rồi đấy!”
Nói rồi, Kim Bưu nổi giận, giáng ngay một cái tát lên gương mặt đang đắc ý của Hoàng Quốc Đào.
Đang lúc không phòng bị, cả người Hoàng Quốc Đào lập tức ngã lăn ra đất, đến kính cũng văng ra xa mấy mét.
Hả…
Lúc này, mọi người có mặt ở đó đều kinh ngạc khi chứng kiến cảnh tượng này.
“Kim Bưu, mẹ kiếp, ông dám đánh tôi à…”
Hoàng Quốc Đào không hiểu ra làm sao, mặt mày anh ta đỏ gay, bị tát thế này quá mất mặt. Một giây trước, Kim Bưu còn vuốt đuôi nịnh bợ anh ta, anh ta chỉ càm ràm thêm vài câu nữa thôi mà đã bị ăn tát ư?
Kim Bưu đã hoàn toàn cạn lời.
“Mày không phải là cậu Trần, mà còn ra vẻ cái quái gì chứ!”
Nói rồi, Kim Bưu càng điên tiết hơn, ông ta chỉ vào Hoàng Quốc Đào và gào lên với bảo vệ đứng bên cạnh: “Giữ nó lại, lát ông đây sẽ xử lý nó sau!”
Mấy người bảo vệ bước nhanh tới định giữ lấy Hoàng Quốc Đào.
Bấy giờ, Chu Minh Phượng mới phản ứng lại, lập tức chặn bọn họ lại rồi rống lên: “Mấy người làm gì thế hả? Dựa vào đâu mà đánh người? Đúng là cái lũ ngang ngược, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Nhưng bây giờ, rõ ràng mấy người bảo về đều không thèm để ý đến Chu Minh Phượng. Họ đẩy bà ta sang một bên, rồi dựng Hoàng Quốc Đào dậy.
Đúng lúc này, Trần Minh Triết và Mặt Sẹo đã đi tới cạnh Chu Minh Phượng.
“Dừng tay!”
Mặt Sẹo giáng một bạt tai xuống mặt của người bảo vệ mặc áo đen.
Cùng lúc đó, Kim Bưu như bò lăn bò toài đến trước mặt Trần Minh Triết, rồi cúi thấp người với anh.
“Cậu Trần…”
Tôn trọng đến mức dùng hẳn kính ngữ.
Còn nói gì mà đến muộn?
Nhìn Kim Bưu “sếp mới thăng chức của Hoàn Quan” hình như đang sốt sắng đến mức toát hết mồ hôi, Hoàn Quốc Đào thật sự thấy hơi khó hiểu.
Ông ta… không nhận nhầm người chứ?
Trong lòng Hoàng Quốc Đào thầm nghĩ vậy, vì anh ta không hề làm gì, thậm chí gọi cuộc điện thoại đến trước cũng không, mà phía đối phương đã từ chối thẳng thừng, ngoài ra còn nói người đứng sau Kim Bưu này là Mặt Sẹo với Đoàn Phi gì đó. Thật lòng mà nói, khi nghe nói đến những người này, Hoàng Quốc Đào thấy họ rất ngầu. Nhưng anh ta mới về Tân Thành chưa được bao lâu, nên thật sự không biết những người ấy, chứ đừng nói là quen biết.
“Không sao…”
Hoàng Quốc Đào trả lời lại theo bản năng.
“Kim Bưu, nếu ông đã đến rồi thì xem mà giải quyết chuyện này đi, dẫu sao các cô chú này cũng chẳng dễ gì mới tiết kiệm được chút tiền. Nếu ông đã làm công ty đầu tư thì phải đặt chữ tín lên hàng đầu chứ!”
“Vâng, vâng… Cậu Trần nói đúng”.
Cậu Trần?
“Gì mà cậu Trần?”
Lúc này, Hoàng Quốc Đào đột nhiên cảm thấy hơi lạ.
“Tổng giám đốc Kim, làm gì có cậu Trần nào. Đây là Hoàng Quốc Đào nhà chúng tôi, cũng là tổng giám đốc của một công ty lớn”.
Kim Bưu không khỏi nhíu mày, nhưng lập tức ông ta đã phản ứng lại. Lúc Mặt Sẹo lên xe đã nói cậu Trần này rất khiêm tốn, thường không thích người ta biết thân phận thật sự của mình. Lẽ nào Hoàng Quốc Đào gì đó này chính là tên giả và thân phận mà anh che giấu?
Nhất định là như vậy.
Sau vài giây suy nghĩ ngắn ngủi, Kim Bưu lập tức mỉm cười lúng túng nói: “À à, tôi biết rồi. Tổng giám đốc Hoàng nói là… làm kinh doanh nhất định phải coi trọng chữ tín. Tôn chỉ của công ty chúng tôi chính là đầu tư trung thực, cho nên cậu cứ yên tâm về mặt này”.
Yên tâm?
Lúc này, Hoàng Quốc Đào rất muốn cười thầm trong bụng. Nhưng anh ta cũng biết Kim Bưu không biết tại sao lại xuất hiện trước mặt anh ra này đang nhượng bộ mình.
Trong lòng anh ta càng thấy đắc ý hơn.
Hôm nay, anh ta được lên mặt với đời rồi.
“Quốc Đào à, nếu tổng giám đốc Kim đã nói vậy thì có phải các cô được lấy tiền về rồi không? À còn được chia phần trăm hoa hồng đợt đầu nữa chứ?”
Chu Minh Phượng ở một bên lập tức hớn hở hỏi.
“Đương nhiên, đương nhiên…”
Lúc này, thấy vẻ mặt của “cậu Trần” này đã dịu đi khá nhiều, Kim Bưu vội cướp lời đáp lại. Đành vậy thôi, ông ta phải nhỡ kỹ lời Mặt Sẹo đã dặn là nhất định phải khiến cậu Trần hài lòng, không thì anh Phi sẽ lôi ông ta ra sông để dìm chết.
So với tính mạng thì tiền bạc chẳng là gì cả.
Mà Kim Bưu ông ta nào có thiếu tiền.
Nhiều năm qua, ông ta đã giàu nứt đố đổ vách rồi.
“Chậc, quả nhiên vẫn là Quốc Đào nhà mình giỏi, ha ha…”
Chu Minh Phượng sung sướng khen ngợi một câu, vừa nghĩ tới chuyện sắp kiếm ngay được mấy trăm nghìn, sao bà ta lại không vui cho được?
“Thế còn của bọn tôi thì sao…”
“Tôi đầu tư nhóm thứ nhất đấy…”
Kim Bưu lập tức thấy đau đầu.
Nhưng lúc này, ông ta nghĩ nên mời cậu Trần sang một bên nói chuyện thì hơn, ông ta chuẩn bị lên tiếng.
Đúng lúc ông ta định lên tiếng, Hoàng Quốc Đào đã bước thẳng về phía một người thanh niên bình thường đang đứng một bên.
Vốn Kim Bưu định đánh bài chuồn, nhưng lập tức đã bị các ông các bà ở đây bao vây, ai nấy đều xòe tay ra đòi ông ta tiền và phần trăm đầu tư lúc trước.
“Được rồi, được rồi… Mọi người đi hết sang bên kia đăng ký đi! Thống kê xong, bộ phận tài vụ của chúng tôi sẽ bắt đầu chia tiền phần trăm của đợt đầu tiên. Trước chúng tôi đã hứa thế nào thì giờ một xu cũng không thiếu…”
Nghe thấy vậy, mấy ông mấy bà lập tức đi tới bàn làm việc ở một bên, rồi xếp hàng ngay ngắn.
“A Phượng, vẫn là Quốc Đào nhà mình giỏi!”
“Đúng, đúng đấy… Ngưỡng mộ quá…”
“Ha ha, chúng ta vẫn còn cơ hội mà. Con gái thứ hai nhà tôi sắp tốt nghiệp đại học rồi về Tân Thành làm việc rồi, đến lúc đó…”
“Bà đừng có mơ, Quốc Đào và Diệp Chi nhà chúng tôi mới là một đôi. Các bà đừng mơ tưởng nữa, cẩn thận tôi cho các bà một trận đấy!”
Chu Minh Phượng lập tức gào lên để bảo vệ cho con mình, cứ như Hoàng Quốc Đào đã là con rể nhà mình rồi.
Còn lúc này, Hoàng Quốc Đào đã đi đến cạnh Trần Minh Triết, anh ta khẽ vươn tay ra rồi vỗ vào bả vai anh.
“Trần Minh Triết, sao rồi?”
“Ha ha, nhưng anh cũng đừng buồn lòng, thế này chưa là gì đâu. Anh cố gắng phấn đấu mấy năm, biết đâu cũng đạt được thành tựu như tôi đấy. Nhưng bây giờ, tôi khuyên anh nên mau chóng ly hôn với Diệp Chi đi, vì cô ấy thuộc về tôi!”
Nói rồi, Hoàng Quốc Đào có vẻ đầy đắc ý.
Anh ta cũng không ngờ hôm nay, mình được nở mày nở mặt đến vậy, điều này hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của anh ta.
Anh ta có cảm giác như ông trời bắt đầu quan tâm đến mình rồi.
Nhưng Trần Minh Triết không hề có hứng muốn nói chuyện với Hoàng Quốc Đào, anh quay người đi thẳng ra ngoài đường, chuẩn bị lái xe đi chợ mua đồ ăn, dẫu sao có vẻ chuyện này cũng được giải quyết rồi.
“Này… Trần…”
Nhưng lúc Hoàng Quốc Đào chuẩn bị mượn cơ hội này để chà đạp Trần Minh Triết, Chu Minh Phượng đã đi đến cạnh anh ta.
Bà ta kéo tay Hoàng Quốc Đào, nói: “Quốc Đào, chuyện của cháu và Diệp Chi, cô tỏ thái độ ở đây luôn là cô đồng ý!”
Lúc này, thấy Trần Minh Triết tiu nghỉu bỏ đi, trong lòng Chu Minh Phượng càng coi thường anh hơn. Ngoài ra, bà ta còn đang mưu tính trong đầu xem lúc nào đó phải tìm cớ để đuổi anh ra khỏi nhà họ Bạch, như vậy thì bà ta mới có chàng rể vàng Hoàng Quốc Đào này được.
Lúc Hoàng Quốc Đào đang thấy vô cùng hài lòng, Kim Bưu bị cả đám người chen lấn cho đổ đầy mồ hôi đã bước tới. Ông ta hít sâu một hơi, sau đó không quên mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Hoàng, lát nữa chúng ta cùng đi ăn nhé? Vừa hay anh Mặt Sẹo cũng đang ở…”
“Anh Mặt Sẹo? Anh Mặt Sẹo nào?”
Hả?
Nghe thấy vậy, Kim Bưu không khỏi nhíu mày.
Người này không quen anh Mặt Sẹo ư?
“Chuyện này, tổng giám đốc Hoàng cứ đùa, anh Mặt Sẹo chính là…”
“Mặt sẹo mặt xiếc cái gì, mau trả tiền lại cho các cô chú này đi. Sau này làm ăn nhớ phải coi trọng chữ tín, biết chưa? Đừng có suốt ngày làm mấy cái giò lừa bịp…”
Lúc này, các cô các chú đang xếp hàng cách đó không xa đều phải thầm tán thưởng khi trông thấy Hoàng Quốc Đào đứng cạnh Chu Minh Phượng đang mắng mỏ Kim Bưu như răn dạy đứa trẻ con tiểu học.
“A Phượng nhặt được vàng rồi!”
“Đúng đấy… Không biết Bạch Diệp Chi nhà bà ấy kiếp trước tu ra sao mà may mắn thế!”
“Thật…”
“Ngưỡng mộ quá!”
Lúc tiếng bàn tán vang lên, Chu Minh Phượng càng hạ quyết tâm phải bắt con gái mình ly hôn với tên ăn hại Trần Minh Triết hơn. Chỉ có như vậy thì bà ta mới có thể sớm ngày đón chàng rể vàng Hoàng Quốc Đào vào nhà mình.
Đến lúc đó…
Còn bây giờ, Hoàng Quốc Đào cũng thấy mình đang như được một bước lên mây. Anh ta lạnh lùng nhìn Kim Bưu không biết đột nhiên chui từ đâu ra làm nền cho mình, trong lòng anh ta không ngừng cười lạnh.
Bây giờ, Kim Bưu thấy rất buồn bực. Không phải nói cậu Trần này rất khiêm tốn ư? Nhưng thế này rõ ràng có khiêm tốn chút nào đâu…
Hơn nữa, đến Mặt Sẹo mà cậu ta cũng không biết, thế này hơi…
Đúng lúc này, điện thoại của Kim Bưu đổ chuông.
“Mẹ kiếp, Kim Bưu, ông bị ngu à? Bây giờ, tôi đang ở cùng với cậu Trần đây, ông chết ở cái xó xỉnh nào rồi?”
Hả?
Kim Bưu lập tức ngẩng đầu lên nhìn ngó xung quanh thì trông thấy Mặt Sẹo và một người thanh niên bình thường đang đứng cạnh một chiếc xe điện cũ kỹ cách đó không xa.
Ối mẹ ơi…
“Anh Mặt Sẹo, tôi nhận nhầm mẹ nó người rồi!”
“Tôi…”
Kim Bưu lập tức cúp máy.
“Tôi nói ông này, làm ăn là phải…”
Hoàng Quốc Đào đang dương dương đắc ý, thoải mái nêu quan điểm để dạy dỗ Kim Bưu nào có chú ý tới vẻ mặt ông ta đã hoàn toàn thay đổi, anh ta vẫn ba hoa khoác lác.
“Ăn ăn cái con khỉ! Mẹ kiếp… Mày làm nhỡ chuyện của ông rồi đấy!”
Nói rồi, Kim Bưu nổi giận, giáng ngay một cái tát lên gương mặt đang đắc ý của Hoàng Quốc Đào.
Đang lúc không phòng bị, cả người Hoàng Quốc Đào lập tức ngã lăn ra đất, đến kính cũng văng ra xa mấy mét.
Hả…
Lúc này, mọi người có mặt ở đó đều kinh ngạc khi chứng kiến cảnh tượng này.
“Kim Bưu, mẹ kiếp, ông dám đánh tôi à…”
Hoàng Quốc Đào không hiểu ra làm sao, mặt mày anh ta đỏ gay, bị tát thế này quá mất mặt. Một giây trước, Kim Bưu còn vuốt đuôi nịnh bợ anh ta, anh ta chỉ càm ràm thêm vài câu nữa thôi mà đã bị ăn tát ư?
Kim Bưu đã hoàn toàn cạn lời.
“Mày không phải là cậu Trần, mà còn ra vẻ cái quái gì chứ!”
Nói rồi, Kim Bưu càng điên tiết hơn, ông ta chỉ vào Hoàng Quốc Đào và gào lên với bảo vệ đứng bên cạnh: “Giữ nó lại, lát ông đây sẽ xử lý nó sau!”
Mấy người bảo vệ bước nhanh tới định giữ lấy Hoàng Quốc Đào.
Bấy giờ, Chu Minh Phượng mới phản ứng lại, lập tức chặn bọn họ lại rồi rống lên: “Mấy người làm gì thế hả? Dựa vào đâu mà đánh người? Đúng là cái lũ ngang ngược, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Nhưng bây giờ, rõ ràng mấy người bảo về đều không thèm để ý đến Chu Minh Phượng. Họ đẩy bà ta sang một bên, rồi dựng Hoàng Quốc Đào dậy.
Đúng lúc này, Trần Minh Triết và Mặt Sẹo đã đi tới cạnh Chu Minh Phượng.
“Dừng tay!”
Mặt Sẹo giáng một bạt tai xuống mặt của người bảo vệ mặc áo đen.
Cùng lúc đó, Kim Bưu như bò lăn bò toài đến trước mặt Trần Minh Triết, rồi cúi thấp người với anh.
“Cậu Trần…”