Chương : 191
"Cậu Trần..."
Thấy Chu Minh Phượng nở nụ cười tươi rói đi tới chỗ Kim Bưu, Mặt Sẹo đứng một bên mới đi tới cạnh Trần Minh Triết.
"Cậu Trần, tên Kim Bưu này hỗn láo quá, cậu nghĩ nên dạy dỗ tên này thế nào ạ?"
Tuy không có thiện cảm gì mấy với Kim Bưu, nhưng dù thế nào thì Kim Bưu cũng đi theo Mặt Sẹo biết bao nhiêu năm nay, hai người còn là đồng hương nữa, giờ mới nghĩ ra nên nói tốt cho ông ta trước mặt Trần Minh Triết mấy câu để cậu Trần không truy cứu chuyện này nữa. Nếu thực sự phải đi dìm Kim Bưu xuống sông thì quả thật là Mặt Sẹo không ra tay được.
"Dạy dỗ? Ha ha, đoán chừng mẹ vợ tôi cũng đủ cho ông ta rồi, kệ đi. Ông xem xét giúp tôi rồi sắp xếp xe đưa mẹ vợ tôi về nhà là được rồi".
Nói rồi Trần Minh Triết đi thẳng tới cái xe đạp điện cũ nát của mình.
"Cậu Trần, còn Hoàng Quốc Đào nữa, có cần..."
Tất nhiên là lúc vừa đến Mặt Sẹo đã thấy giữa Hoàng Quốc Đào và Trần Minh Triết có vấn đề, nhưng giờ Trần Minh Triết không tính toán vụ của Kim Bưu hắn ta cũng rất vui mừng, nhưng lần này không thể đi tay không về cũng tay không được.
"Ha ha, đánh một trận rồi thả đi đi".
Nói thật thì Trần Minh Triết hoàn toàn chả quan tâm đến Hoàng Quốc Đào, anh vứt đại một câu như vậy rồi phi con xe đạp điện cũ nát rời khỏi Quảng trường trung tâm Tân Thành. Anh nhìn đồng hồ, sáu giờ hơn rồi, phải nhanh nhanh đi mua sườn về nấu cơm cho Diệp Chi.
Mà ở bên kia, Chu Minh Phượng thì lắc lư đi tới, gọi Kim Bưu đầu đầy mồ hôi lại rồi hỏi: "Giám đốc Kim, vừa nãy ông nói ông làm ăn rất uy tín, vậy có phải sẽ trả tiền cho tất cả mọi người không".
Kim Bưu gật đầu.
"Không được, A Phượng à, bà phải giải thích rõ ràng cho giám đốc Kim vào. Trước đây nói là lần này chúng tôi không chỉ lấy được vốn mà còn lấy được lợi nhuận, không lý nào bà lấy được lợi nhuận mà chúng tôi lại không có".
"Đúng vậy".
"A Phượng, bà xúi đứa con rể bảo bối của bà đi rồi, chắc không phải là vì các người có quan hệ ngầm với giám đốc Kim đấy chứ?"
"Đúng vậy, nếu hôm nay không hoàn tiền và chia lợi nhuận thì chứng tỏ bà là một giuộc với Kim Bưu, hai người thông đồng với nhau để lừa tiền chúng tôi..."
"Đúng vậy đúng vậy. Chu Minh Phượng, tôi không ngờ bà là người như vậy đấy, uổng công tôi coi bà là chị em tốt, chuyện gì tốt tôi cũng nói cho bà biết hết..."
.....
Chu Minh Phượng mới nói có một câu thôi mà xung quanh đã có bao nhiêu tiếng bàn tán vang lên.
Dù sao thì mấy chú mấy thím này cũng đã đứng ở đây cả một ngày rồi, cực kỳ bức xúc. Hơn nữa vừa nãy còn tự dưng bị Hoàng Quốc Đào lừa tình mất một lúc lâu, giờ ai nấy đều vô cùng cáu kỉnh.
Chu Minh Phượng có thể lấy lại vốn, còn có thể lấy lãi theo lợi nhuận cao nhất nữa, thế nên ai ai cũng bực mình.
Lại thêm cả vừa nãy Chu Minh Phượng đuổi con rể bà ta đi, hiển nhiên là tất cả mọi người đều chĩa mũi dùi vào Chu Minh Phượng.
"Mọi người đừng hoảng loạn, Chu Minh Phượng tôi là người như thế nào mọi người đều biết. Khi tôi đầu tư vào Hoàng Quan thì không hề quen biết với giám đốc Kim, những khoản tiền đó đều là tiền thật tiền sạch. Hơn nữa chúng ta thường xuyên ở với nhau, chẳng lẽ tôi có thể lừa mọi người sao?"
"Không lừa hả... vậy bà bảo giám đốc Kim cũng chia lợi nhuận cho chúng tôi đi!"
"Đúng vậy, chia cho chúng tôi thì chúng tôi tin bà!"
Chu Minh Phượng gật đầu rồi nhìn Kim Bưu, nói: "Giám đốc Kim, ông cũng thấy rồi đấy, giờ mọi người đều cho rằng ông với tôi là cùng một giuộc với nhau. Nếu ông không chia lợi nhuận cho mọi người thì tôi có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan này đâu".
"Tôi có thể không cần lợi nhuận nữa, nhưng ông phải chia cho mọi người!"
"Nếu không tôi sẽ gọi cho con rể tôi bảo nó quay lại để giải quyết chuyện này đấy!"
Nói rồi Chu Minh Phượng liền lấy điện thoại ra.
Nhìn thái độ vừa nãy của Kim Bưu đối với Trần Minh Triết là bà ta đã nhận ra rồi, tên Kim Bưu này chính là bạn học mà Trần Minh Triết nói, bà ta thầm nghĩ, không chừng sau này có thể cáo mượn oai hùm, moi móc được lợi lộc gì đó từ chỗ tên Kim Bưu này.
"Hoàn, ha ha ha, tất nhiên là phải hoàn rồi".
"Chia lợi nhuận thì ai cũng phải chia hết, hơn nữa sẽ chia theo tỷ suất cao nhất, ha ha ha..."
Lúc này Kim Bưu chỉ muốn của đi thay người nên đối với ông ta thì chút tiền này chả là gì cả, làm đại một mối làm ăn nào đó là có thể kiếm lại được.
Với ông ta thì người phụ nữ trước mắt này chính là mẹ vợ của cậu Trần, không thể đắc tội được.
"Thật sao?"
Kim Bưu lập tức gật đầu, sau đó đi lên đầu nói: "Dì Chu, tới đây nào, dù sẽ là người đầu tiên, các chú các thím khác xếp hàng đi nào, chúng ta đăng ký rồi lần lượt lĩnh tiền nữa".
"Yeah!"
"Tốt quá!"
"Hoàng Quan Cao Thăng muôn năm, giám đốc Kim muôn năm!"
"Hoàng Quan Cao Thăng muôn năm!"
Nghe vậy mọi người liền kích động reo hò.
Mà Chu Minh Phượng thì đi theo Kim Bưu đi tới trước bàn của mấy nhân viên đăng ký vừa nãy, sau đó Kim Bưu lấy máy ra gọi kế toán đến, bắt đầu thống kê rồi phát tiền.
Chu Minh Phượng thấy mình đầu tư đại thôi mà cũng kiếm được mấy trăm nghìn tệ, trong lòng bà ta vô cùng phấn khởi.
Những người bạn thường ngày chơi với bà ta cũng nhìn bà ta với ánh mắt ngưỡng mộ.
"Lần này may mà có anh con rể nhà Chu Minh Phượng... Phải rồi, đứa con rể kia của bà tên là gì vậy?"
"Minh Triết, Trần Minh Triết".
"Ồ ồ ồ, giỏi ngầm đấy, đây mới là giỏi ngầm thật sự này. A Phượng có anh con rể tốt thật đấy!"
"Phải đấy, phải đấy. Nếu không lần này chúng ta cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy".
......
Chu Minh Phượng đi theo Kim Bưu đi đến cạnh một cái xe MVP.
"Dì Chu, tôi đưa dì về nhé".
Chu Minh Phượng thầm cảnh giác. Bà ta đang cầm gần hai triệu tệ trên người, thế nên bà ta nhìn Kim Bưu với ánh mắt cảnh giác.
"Giám đốc Kim, không cần đâu, tôi tự bắt xe về cũng được".
Nói xong bà ta chạy vụt sang phía đối diện.
"Dì Chu, cẩn thận xe!"
Lúc qua đường vừa hay có một chiếc xe chạy qua khiến Kim Bưu giật mình.
May mà Chu Minh Phượng đã chạy thẳng sang phía đối diện rồi ngồi lên một chiếc taxi, nó nhanh chóng rời khỏi đây.
"Sao rồi?"
Mặt Sẹo đi tới rồi vỗ lưng Kim Bưu, cười nói.
"Anh Mặt Sẹo, cậu Trần..."
"Không sao đâu, cậu Trần không tính toán với cậu đâu. Sau này không được phép làm ăn kiểu này nữa, cậu không làm ăn đàng hoàng được à? Mẹ kiếp, tôi nhớ trước đây cậu làm về vật liệu kiến trúc không phải tốt lắm sao? Tuy tiền có hơi ít hơn chút nhưng được cái ổn định, sau này cậu làm cái đó ở Tân Thành đi, đừng có gây rắc rối cho tôi nữa. Lần này cậu Trần không tính toán, nhưng ngộ nhỡ lần sau dây vào người khác thì không dễ dàng như thế nữa đâu!"
Kim Bưu vội vàng lau mồ hôi trên đầu. Ông ta thấy Hoàng Quốc Đào bị nhét giẻ lau xe vào mồm ngồi ở ghế sau phía không xa, đã không còn phong thái ban đầu rồi, kính cũng bay mất, mặt sưng vù lên, nhìn cực kỳ thảm hại.
"Anh Mặt Sẹo, xử lý thằng nhãi giả mạo cậu Trần này thế nào đây?"
Mặt Sẹo đùa đùa đá vào chân Kim Bưu: "Cái thằng này, cũng có đầu óc đấy, nhưng chỉ chăm chăm kiếm lợi thôi. Cậu không dùng nó cho mục đích đàng hoàng thì có thể trách người ta sao? Đến người cậu còn nhận sai được, tôi cũng phục cậu thật".
"Là do em nhận sai sao? Đó là do thằng nhãi đó giả mạo cậu Trần. Không được, hôm nay em phải theo anh Mặt Sẹo xử lý anh ta..."
Kim Bưu không thể nào không tức giận được, mấy triệu tệ của ông ta đã bay theo gió để an ủi mấy chú mấy thím rồi. Mấy triệu tệ đấy, ông ta có thể không đau lòng được sao, từng đó tiền đủ để ông ta đi chơi một cô minh tinh hàng đầu rồi, thế mà đã bay màu trong nháy mắt như thế đấy.
Ông ta đổ hết chuyện này lên đầu Hoàng Quốc Đào.
"Được rồi, mẹ nó chứ, mau chóng giải quyết cho xong chuyện của cái công ty quèn này đi".
"À phải rồi, anh Mặt Sẹo, có thể bớt chút thời gian để gọi cho cậu Trần được không? Em muốn mời cậu Trần ăn cơm, nhân tiện thỉnh tội luôn".
"Cái này hả, phải xem đã".
Nói xong Mặt Sẹo ngồi vào cái xe bên cạnh, xe hú lên rồi phi thẳng.
Một vệ sĩ có thân hình cao lớn thô kệch bên cạnh Kim Bưu nói: "Anh Bưu, cậu Trần này rốt cuộc là ai vậy, đến cả anh Mặt Sẹo mà còn phải sợ".
"Là một nhân vật lớn..."
Kim Bưu chỉ nói một câu như vậy rồi lên xe luôn, rời khỏi cái nơi đau thương này.
Khi Bạch Diệp Chi tỉnh lại thì đã là hơn sáu giờ chiều rồi. Cô dậy uống chút nước, không có ai trong phòng cả, Bạch Diệp Chi thấy chán quá liền cầm điện thoại gọi cho Trần Minh Triết.
Nhưng cô chỉ vừa mới gọi thì đã nghe thấy tiếng mở cửa. Cô cúp máy ngay, sau đó xông ra cửa với bộ đồ ngủ và đôi dép lê trên người.
Khi cửa mở ra, Bạch Diệp Chi ôm chầm lấy người mở cửa.
"Minh Triết, anh về rồi à..."
Vì Bạch Diệp Chi muốn khiến Trần Minh Triết bất ngờ nên cô nhắm mắt lại, nhưng khi cô hôn lên má người ấy thì cảm giác cứ kỳ kỳ.
"A!"
Mở mắt ra xem, hóa ra người về không phải là Trần Minh Triết mà là mẹ cô.
Chu Minh Phượng đứng ở cửa, nhìn con gái mình với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Bà thầm nghĩ, giờ này không phải là đang đi làm sao?
Hơn nữa còn thắm thiết như vậy, gọi cái gì mà Minh Triết nữa.
Chẳng lẽ...
"Mẹ, sao..."
Bạch Diệp Chi bỏ luôn ra. Cô đứng ngay ngắn ở một bên, khuôn mặt đã đỏ bừng.
Chu Minh Phượng đi vào nhà, vừa đi vừa bực mình nói: "Sao thế, thấy là mẹ thì thất vọng lắm à?"
Thấy Chu Minh Phượng nở nụ cười tươi rói đi tới chỗ Kim Bưu, Mặt Sẹo đứng một bên mới đi tới cạnh Trần Minh Triết.
"Cậu Trần, tên Kim Bưu này hỗn láo quá, cậu nghĩ nên dạy dỗ tên này thế nào ạ?"
Tuy không có thiện cảm gì mấy với Kim Bưu, nhưng dù thế nào thì Kim Bưu cũng đi theo Mặt Sẹo biết bao nhiêu năm nay, hai người còn là đồng hương nữa, giờ mới nghĩ ra nên nói tốt cho ông ta trước mặt Trần Minh Triết mấy câu để cậu Trần không truy cứu chuyện này nữa. Nếu thực sự phải đi dìm Kim Bưu xuống sông thì quả thật là Mặt Sẹo không ra tay được.
"Dạy dỗ? Ha ha, đoán chừng mẹ vợ tôi cũng đủ cho ông ta rồi, kệ đi. Ông xem xét giúp tôi rồi sắp xếp xe đưa mẹ vợ tôi về nhà là được rồi".
Nói rồi Trần Minh Triết đi thẳng tới cái xe đạp điện cũ nát của mình.
"Cậu Trần, còn Hoàng Quốc Đào nữa, có cần..."
Tất nhiên là lúc vừa đến Mặt Sẹo đã thấy giữa Hoàng Quốc Đào và Trần Minh Triết có vấn đề, nhưng giờ Trần Minh Triết không tính toán vụ của Kim Bưu hắn ta cũng rất vui mừng, nhưng lần này không thể đi tay không về cũng tay không được.
"Ha ha, đánh một trận rồi thả đi đi".
Nói thật thì Trần Minh Triết hoàn toàn chả quan tâm đến Hoàng Quốc Đào, anh vứt đại một câu như vậy rồi phi con xe đạp điện cũ nát rời khỏi Quảng trường trung tâm Tân Thành. Anh nhìn đồng hồ, sáu giờ hơn rồi, phải nhanh nhanh đi mua sườn về nấu cơm cho Diệp Chi.
Mà ở bên kia, Chu Minh Phượng thì lắc lư đi tới, gọi Kim Bưu đầu đầy mồ hôi lại rồi hỏi: "Giám đốc Kim, vừa nãy ông nói ông làm ăn rất uy tín, vậy có phải sẽ trả tiền cho tất cả mọi người không".
Kim Bưu gật đầu.
"Không được, A Phượng à, bà phải giải thích rõ ràng cho giám đốc Kim vào. Trước đây nói là lần này chúng tôi không chỉ lấy được vốn mà còn lấy được lợi nhuận, không lý nào bà lấy được lợi nhuận mà chúng tôi lại không có".
"Đúng vậy".
"A Phượng, bà xúi đứa con rể bảo bối của bà đi rồi, chắc không phải là vì các người có quan hệ ngầm với giám đốc Kim đấy chứ?"
"Đúng vậy, nếu hôm nay không hoàn tiền và chia lợi nhuận thì chứng tỏ bà là một giuộc với Kim Bưu, hai người thông đồng với nhau để lừa tiền chúng tôi..."
"Đúng vậy đúng vậy. Chu Minh Phượng, tôi không ngờ bà là người như vậy đấy, uổng công tôi coi bà là chị em tốt, chuyện gì tốt tôi cũng nói cho bà biết hết..."
.....
Chu Minh Phượng mới nói có một câu thôi mà xung quanh đã có bao nhiêu tiếng bàn tán vang lên.
Dù sao thì mấy chú mấy thím này cũng đã đứng ở đây cả một ngày rồi, cực kỳ bức xúc. Hơn nữa vừa nãy còn tự dưng bị Hoàng Quốc Đào lừa tình mất một lúc lâu, giờ ai nấy đều vô cùng cáu kỉnh.
Chu Minh Phượng có thể lấy lại vốn, còn có thể lấy lãi theo lợi nhuận cao nhất nữa, thế nên ai ai cũng bực mình.
Lại thêm cả vừa nãy Chu Minh Phượng đuổi con rể bà ta đi, hiển nhiên là tất cả mọi người đều chĩa mũi dùi vào Chu Minh Phượng.
"Mọi người đừng hoảng loạn, Chu Minh Phượng tôi là người như thế nào mọi người đều biết. Khi tôi đầu tư vào Hoàng Quan thì không hề quen biết với giám đốc Kim, những khoản tiền đó đều là tiền thật tiền sạch. Hơn nữa chúng ta thường xuyên ở với nhau, chẳng lẽ tôi có thể lừa mọi người sao?"
"Không lừa hả... vậy bà bảo giám đốc Kim cũng chia lợi nhuận cho chúng tôi đi!"
"Đúng vậy, chia cho chúng tôi thì chúng tôi tin bà!"
Chu Minh Phượng gật đầu rồi nhìn Kim Bưu, nói: "Giám đốc Kim, ông cũng thấy rồi đấy, giờ mọi người đều cho rằng ông với tôi là cùng một giuộc với nhau. Nếu ông không chia lợi nhuận cho mọi người thì tôi có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan này đâu".
"Tôi có thể không cần lợi nhuận nữa, nhưng ông phải chia cho mọi người!"
"Nếu không tôi sẽ gọi cho con rể tôi bảo nó quay lại để giải quyết chuyện này đấy!"
Nói rồi Chu Minh Phượng liền lấy điện thoại ra.
Nhìn thái độ vừa nãy của Kim Bưu đối với Trần Minh Triết là bà ta đã nhận ra rồi, tên Kim Bưu này chính là bạn học mà Trần Minh Triết nói, bà ta thầm nghĩ, không chừng sau này có thể cáo mượn oai hùm, moi móc được lợi lộc gì đó từ chỗ tên Kim Bưu này.
"Hoàn, ha ha ha, tất nhiên là phải hoàn rồi".
"Chia lợi nhuận thì ai cũng phải chia hết, hơn nữa sẽ chia theo tỷ suất cao nhất, ha ha ha..."
Lúc này Kim Bưu chỉ muốn của đi thay người nên đối với ông ta thì chút tiền này chả là gì cả, làm đại một mối làm ăn nào đó là có thể kiếm lại được.
Với ông ta thì người phụ nữ trước mắt này chính là mẹ vợ của cậu Trần, không thể đắc tội được.
"Thật sao?"
Kim Bưu lập tức gật đầu, sau đó đi lên đầu nói: "Dì Chu, tới đây nào, dù sẽ là người đầu tiên, các chú các thím khác xếp hàng đi nào, chúng ta đăng ký rồi lần lượt lĩnh tiền nữa".
"Yeah!"
"Tốt quá!"
"Hoàng Quan Cao Thăng muôn năm, giám đốc Kim muôn năm!"
"Hoàng Quan Cao Thăng muôn năm!"
Nghe vậy mọi người liền kích động reo hò.
Mà Chu Minh Phượng thì đi theo Kim Bưu đi tới trước bàn của mấy nhân viên đăng ký vừa nãy, sau đó Kim Bưu lấy máy ra gọi kế toán đến, bắt đầu thống kê rồi phát tiền.
Chu Minh Phượng thấy mình đầu tư đại thôi mà cũng kiếm được mấy trăm nghìn tệ, trong lòng bà ta vô cùng phấn khởi.
Những người bạn thường ngày chơi với bà ta cũng nhìn bà ta với ánh mắt ngưỡng mộ.
"Lần này may mà có anh con rể nhà Chu Minh Phượng... Phải rồi, đứa con rể kia của bà tên là gì vậy?"
"Minh Triết, Trần Minh Triết".
"Ồ ồ ồ, giỏi ngầm đấy, đây mới là giỏi ngầm thật sự này. A Phượng có anh con rể tốt thật đấy!"
"Phải đấy, phải đấy. Nếu không lần này chúng ta cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy".
......
Chu Minh Phượng đi theo Kim Bưu đi đến cạnh một cái xe MVP.
"Dì Chu, tôi đưa dì về nhé".
Chu Minh Phượng thầm cảnh giác. Bà ta đang cầm gần hai triệu tệ trên người, thế nên bà ta nhìn Kim Bưu với ánh mắt cảnh giác.
"Giám đốc Kim, không cần đâu, tôi tự bắt xe về cũng được".
Nói xong bà ta chạy vụt sang phía đối diện.
"Dì Chu, cẩn thận xe!"
Lúc qua đường vừa hay có một chiếc xe chạy qua khiến Kim Bưu giật mình.
May mà Chu Minh Phượng đã chạy thẳng sang phía đối diện rồi ngồi lên một chiếc taxi, nó nhanh chóng rời khỏi đây.
"Sao rồi?"
Mặt Sẹo đi tới rồi vỗ lưng Kim Bưu, cười nói.
"Anh Mặt Sẹo, cậu Trần..."
"Không sao đâu, cậu Trần không tính toán với cậu đâu. Sau này không được phép làm ăn kiểu này nữa, cậu không làm ăn đàng hoàng được à? Mẹ kiếp, tôi nhớ trước đây cậu làm về vật liệu kiến trúc không phải tốt lắm sao? Tuy tiền có hơi ít hơn chút nhưng được cái ổn định, sau này cậu làm cái đó ở Tân Thành đi, đừng có gây rắc rối cho tôi nữa. Lần này cậu Trần không tính toán, nhưng ngộ nhỡ lần sau dây vào người khác thì không dễ dàng như thế nữa đâu!"
Kim Bưu vội vàng lau mồ hôi trên đầu. Ông ta thấy Hoàng Quốc Đào bị nhét giẻ lau xe vào mồm ngồi ở ghế sau phía không xa, đã không còn phong thái ban đầu rồi, kính cũng bay mất, mặt sưng vù lên, nhìn cực kỳ thảm hại.
"Anh Mặt Sẹo, xử lý thằng nhãi giả mạo cậu Trần này thế nào đây?"
Mặt Sẹo đùa đùa đá vào chân Kim Bưu: "Cái thằng này, cũng có đầu óc đấy, nhưng chỉ chăm chăm kiếm lợi thôi. Cậu không dùng nó cho mục đích đàng hoàng thì có thể trách người ta sao? Đến người cậu còn nhận sai được, tôi cũng phục cậu thật".
"Là do em nhận sai sao? Đó là do thằng nhãi đó giả mạo cậu Trần. Không được, hôm nay em phải theo anh Mặt Sẹo xử lý anh ta..."
Kim Bưu không thể nào không tức giận được, mấy triệu tệ của ông ta đã bay theo gió để an ủi mấy chú mấy thím rồi. Mấy triệu tệ đấy, ông ta có thể không đau lòng được sao, từng đó tiền đủ để ông ta đi chơi một cô minh tinh hàng đầu rồi, thế mà đã bay màu trong nháy mắt như thế đấy.
Ông ta đổ hết chuyện này lên đầu Hoàng Quốc Đào.
"Được rồi, mẹ nó chứ, mau chóng giải quyết cho xong chuyện của cái công ty quèn này đi".
"À phải rồi, anh Mặt Sẹo, có thể bớt chút thời gian để gọi cho cậu Trần được không? Em muốn mời cậu Trần ăn cơm, nhân tiện thỉnh tội luôn".
"Cái này hả, phải xem đã".
Nói xong Mặt Sẹo ngồi vào cái xe bên cạnh, xe hú lên rồi phi thẳng.
Một vệ sĩ có thân hình cao lớn thô kệch bên cạnh Kim Bưu nói: "Anh Bưu, cậu Trần này rốt cuộc là ai vậy, đến cả anh Mặt Sẹo mà còn phải sợ".
"Là một nhân vật lớn..."
Kim Bưu chỉ nói một câu như vậy rồi lên xe luôn, rời khỏi cái nơi đau thương này.
Khi Bạch Diệp Chi tỉnh lại thì đã là hơn sáu giờ chiều rồi. Cô dậy uống chút nước, không có ai trong phòng cả, Bạch Diệp Chi thấy chán quá liền cầm điện thoại gọi cho Trần Minh Triết.
Nhưng cô chỉ vừa mới gọi thì đã nghe thấy tiếng mở cửa. Cô cúp máy ngay, sau đó xông ra cửa với bộ đồ ngủ và đôi dép lê trên người.
Khi cửa mở ra, Bạch Diệp Chi ôm chầm lấy người mở cửa.
"Minh Triết, anh về rồi à..."
Vì Bạch Diệp Chi muốn khiến Trần Minh Triết bất ngờ nên cô nhắm mắt lại, nhưng khi cô hôn lên má người ấy thì cảm giác cứ kỳ kỳ.
"A!"
Mở mắt ra xem, hóa ra người về không phải là Trần Minh Triết mà là mẹ cô.
Chu Minh Phượng đứng ở cửa, nhìn con gái mình với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Bà thầm nghĩ, giờ này không phải là đang đi làm sao?
Hơn nữa còn thắm thiết như vậy, gọi cái gì mà Minh Triết nữa.
Chẳng lẽ...
"Mẹ, sao..."
Bạch Diệp Chi bỏ luôn ra. Cô đứng ngay ngắn ở một bên, khuôn mặt đã đỏ bừng.
Chu Minh Phượng đi vào nhà, vừa đi vừa bực mình nói: "Sao thế, thấy là mẹ thì thất vọng lắm à?"