Chương : 2
Bạch Diệp Chi đi như thế, chẳng hề để lại một lời giải thích cho Trần Minh Triết.
Đương nhiên, Trần Minh Triết cũng biết, ba năm nay Bạch Diệp Chi phải chịu đựng nhiều hơn thế, mọi lời châm chọc chế nhạo từ công việc, gia tộc, đến những người xung quanh.
Cho nên thực ra trong lòng anh không trách Bạch Diệp Chi, chỉ trách bản thân không bảo vệ người phụ nữ này đến nơi đến chốn.
Trong mắt tất cả người nhà họ Bạch, Trần Minh Triết chỉ là một thằng vô dụng, không hơn không kém.
Lắc lắc đầu, thấy đám dân văn phòng nhìn mình như nhìn một gã tâm thần, Trần Minh Triết không khỏi cảm thấy mình thật giống một con chó.
Anh tự cười giễu một tiếng, rồi bước tới bên cạnh chiếc xe điện, cũng không quan tâm nước mưa trên người mình, nhanh nhẹn lái xe điện theo hướng mà chiếc Mercedes Benz vừa lao đi.
Tuy rằng Bạch Diệp Chi giận dỗi với anh rồi leo lên chiếc Mercedes, nhưng Trần Minh Triết vẫn không yên tâm. Chỉ nhìn thôi, anh cũng biết Phương Thế Hoa không phải dạng người tốt đẹp gì.
Mà lúc này đây, Bạch Diệp Chi ngồi trên ghế sau của ô tô mà thấy áy náy, không biết tại sao, trong đầu cô ngập tràn hình ảnh Trần Minh Triết đứng trong cơn mưa lớn mà cười ngây ngô với mình.
Trời mưa to như thế, nếu anh bị lạnh… Khi đã bình tĩnh hơn, Bạch Diệp Chi bỗng thấy không yên tâm về ông chồng “khó nói” của mình.
"Anh nói chứ, Diệp Chi, Trần Minh Triết kia đúng là một tên ngốc, vô dụng! Tuổi thanh xuân tươi đẹp của em hà tất phải lãng phí bên cạnh anh ta chứ!”
Phương Thế Hoa vừa nói chuyện vừa rẽ vào một con đường.
“Anh biết nhà họ Bạch vẫn luôn muốn thâm nhập vào ngành mỹ phẩm, mà nhà họ Phương phất lên chính nhờ buôn bán mặt hàng dược phẩm. Chỉ cần em đồng ý ly hôn với thẳng vô dụng kia rồi đi theo anh, sau này địa vị của nhà họ Bạch nhất định sẽ lên cao”.
“Dừng xe!”
Bây giờ, Bạch Diệp Chi đâu còn lòng dạ mà nghe Phương Thế Hoa nói chuyện, cô càng nghĩ càng thấy tối nay mình bị cảm giác xấu hổ và phẫn nộ che mờ hai mắt, hành động có phần quá đáng.
Đứng trước mặt bao nhiêu người nói mình không quen anh, để anh bị cả công ty cười nhạo, anh ấy sẽ đau lòng đến mức nào chứ!
“Gì cơ? Diệp Chi, em sao thế, không thoải mái à?”
Phương Thế Hoa lập tức giảm tốc độ, nhưng không dừng xe, bởi vì anh ta có dự tính của riêng mình.
Người phụ nữ mà anh ta muốn có, chưa một ai là không đạt được. Anh ta nhất định phải chiếm được Bạch Diệp Chi!
Phương Thế Hoa vốn định dùng một vài mánh khóe để theo đuổi, thậm chí chìa tay với nhà họ Bạch, dù gì thì nhà họ Phương cũng biết nhà họ Bạch luôn muốn làm ăn trên lĩnh vực mỹ phẩm.
Mà ở cái đất Tân Thành này, nhà họ Phương làm ăn lớn nhất.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt tinh tế, vóc dáng quyến rũ cùng hương thơm nhẹ nhàng trên người cô qua gương chiếu hậu, anh ta chỉ muốn làm chuyện nóng bỏng cùng Bạch Diệp Chi ngay trên xe một lần…
“Dừng xe!”
Bạch Diệp Chi đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó không đợi Phương Thế Hoa dừng hẳn lại đã mở cửa xe, đội mưa chạy ngược lại.
“Ơ, Diệp Chi… Diệp Chi…”
Nhưng không đợi Phương Thế Hoa mở cửa xe, Bạch Diệp Chi đã vẫy một chiếc taxi rồi ngồi vào đó.
Vừa mở cửa xe ra, nước mưa rào rào tạt vào trong, Phương Thế Hoa đành đóng sập cửa xe vào. Gương mặt anh ta lạnh lẽo, bàn tay đập mạnh lên vô lăng.
“Đệt, con đĩ này, hôm nay coi như mày chạy nhanh, chứ sớm muộn gì Phương Thế Hoa này cũng vồ được mày!”
Dọc theo đường về nhà, Trần Minh Triết cưỡi con xe điện của mình, toàn thân ướt sũng, nhưng không hề thấy chiếc Mercedes Benz ban nãy của Phương Thế Hoa.
Trần Minh Triết lập tức thấy lo ngay ngáy.
Cũng đúng vào lúc Trần Minh Triết đang lái xe tiến lên phía trước, khi đi ngang qua một quán rượu, anh chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Các anh làm gì thế, cút đi, biết bà tổ cô này là ai không hả?”
“Ha ha ha, cô em xinh đẹp, trước đây tụi anh không biết cô em là ai, nhưng biết cô em sắp trở thành đồ chơi trong tay tụi anh rồi đấy!”
“Cút đi, cái đám rác rưởi này…”
Một cô gái quá chén đang kêu gào ầm ĩ, vừa gào vừa cố thoát ra khỏi vòng vây của mấy tên côn đồ.
Hiển nhiên, cô ta thất bại rồi.
“Mẹ kiếp, đúng là chưa từng nếm thử cô em nào xinh đẹp thế này! Dẫn ả đi...”
Trong lúc nói chuyện, một bàn tay to lớn đã túm lấy bộ ngực nhấp nhô của cô gái say xỉn kia.
“Bạch Tuyết, em ở đây làm gì thế, sao còn chưa về nhà!”
Lúc này, Trần Minh Triết đã đứng ngay bên cạnh cô gái Bạch Tuyết say mèm.
“Cút đi, ai cần tên vô dụng như anh quan tâm, anh là cái thá gì!”
Tuy đã say bí tỉ, nhưng Bạch Tuyết liếc mắt một cái cũng nhận ra người này, bởi vì quá quen thuộc.
“Thằng bảo vệ quèn, thích ăn đòn đúng không, hả, nhanh chân cuốn xéo ra xa đi, nếu không tao sẽ cho mày vào viện nằm dăm bữa nửa tháng đấy!”
Nhìn thấy có người tới cản trở, một tên tóc vàng lập tức đứng ra, ném điếu thuốc đang ngậm trong miệng vào người Trần Minh Triết, sau đó chỉ thẳng mặt anh mà quát ầm lên.
Trần Minh Triết không để tâm đến mấy người này, cố tình lôi Bạch Tuyết về phía chiếc xe điện của mình.
“Buông tôi ra, anh làm tôi đau... Ai cần anh để tâm, cái tên vô dụng... Anh...”
Bây giờ Trần Minh Triết chẳng muốn nhiều lời làm gì, trong lòng anh vẫn đang lo cho Bạch Diệp Chi.
Còn về người em vợ này, tuy rằng Trần Minh Triết chẳng mấy thiện cảm với cô ta.
Nhưng dù sao cũng là người một nhà, gặp phải chuyện này, Trần Minh Triết cũng chẳng thể khoanh tay đứng nhìn, lập tức giơ tay ấn cổ cô ta, khiến Bạch Tuyết ngã chúi nhủi vào vòng tay ướt sũng của Trần Minh Triết.
“Mẹ, thằng nhãi kia, thích chết phải không?”
“Cút đi, tao đếch thừa hơi chơi với chúng mày!”
Trần Minh Triết hừ lạnh một tiếng, lúc này anh đang cực kỳ lo lắng, không muốn lãng phí thời gian với đám người này.
Trần Minh Triết lập tức xoay người đặt Bạch Tuyết lên ghế sau của chiếc xe điện, sau đó ngồi lên xe chuẩn bị rời đi.
“Đập chết cái thằng bảo vệ quèn này cho tao, mẹ kiếp, đúng là đếch bao giờ thiếu chuyện lạ đời!”
Tên trọc cầm đầu vung tay một cái, bốn năm tên khác lập tức vây quanh chiếc xe điện của Trần Minh Triết.
Đúng vào lúc này, một bóng đen lao vụt qua.
Sau mấy tiếng kêu la thảm thiết, một người đàn ông trung niên với thân hình rắn rỏi đứng trước mặt gã đầu trọc.
“Ông… ông là ai?”
“Quỳ xuống, xin lỗi cậu Trần ngay!”
“Tôi…”
Xoạt!
Á!
Người đàn ông trung niên rắn rỏi kia bước tới trước mặt Trần Minh Triết, cung kính hành lễ.
“Cậu Trần…”
“A Báo, sau chú lại tới đây?”
Trần Minh Triết nhíu mày, có vẻ không vui.
“Cậu Trần bớt giận, tôi theo Long Nhã Huyên tới đây. Cô Tước lo lắng cô ta gây bất lợi cho cậu Trần, cho nên…”
“Được rồi, chỗ này không còn việc gì nữa, chú quay về đi!”
Người đàn ông trung niên tên A Báo kia vội vàng nói: “Cậu Trần, cô Tước bảo tôi ở Tân Thành chăm sóc cậu, tôi…”
“Không cần đâu, cứ làm tốt việc của mấy người, tôi ở bên này rất ổn”.
“Cậu Trần…”
A Báo nhìn Trần Minh Triết trước mặt, ông ấy thực sự khó lòng tưởng tượng một nhân vật như Trần Minh Triết lại cam tâm tình nguyện đi ở rể, thực sự nghĩ mãi không ra.
“À phải rồi, tuy rằng nhà họ Trần đã không còn quan hệ gì với tôi, nhưng tôi mong em gái tôi sẽ không gặp chuyện gì”.
“Những người khác thì sao?”
“Không liên quan tới tôi!”
Trần Minh Triết nói xong, không cho A Báo cơ hội đáp lời, vội vàng cưỡi chiếc xe điện rời khỏi đó.
Đứng trong màn mưa, A Báo quay người nhìn tên trọc đầu đã bị ông ấy đá gãy hai chân với vẻ lạnh nhạt: “Muốn chết à?”
…
“Cái thằng Trần Minh Triết càng ngày càng không ra gì, mấy giờ rồi còn chưa dẫn xác về đây!”
Trong một căn hộ dành cho cán bộ công nhân viên đã cũ kỹ, một người phụ nữ vừa xem tivi vừa phàn nàn.
Bạch Diệp Chi đã tắm xong, bước ra khỏi phòng, liếc mắt nhìn đồng hồ. Đã hơn tám giờ tối.
Giờ này chắc hẳn Trần Minh Triết cũng nên về rồi chứ?
Ban nãy Bạch Diệp Chi bắt xe quay về cửa công ty, nhưng nơi đó đã chẳng còn ai nữa, Trần Minh Triết cũng rời đi từ lâu. Cô thầm nghĩ, chắc hẳn anh về nhà rồi, lập tức không nói không rằng bắt xe quay về nhà, vì cả người ướt sũng nên đi tắm trước.
Ai ngờ, cô tắm xong rồi mà Trần Minh Triết vẫn chưa về.
“Diệp Chi, mẹ nói cho con nghe, con nên nghe lời mẹ với bố con, nhanh chóng ly hôn cùng thằng vô dụng kia đi, ba năm rồi, muốn báo đáp ân tình cũng quá đủ rồi đấy!”
“Mẹ… con… suy nghĩ thêm đã!”
Không phải Bạch Diệp Chi chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng sau cùng cô vẫn thấy mềm lòng.
“Cần quái gì phải suy nghĩ nữa, năm xưa nếu không phải vì con không chịu nghe lời, gia đình ta có đến độ bị gia tộc đuổi ra ngoài rồi phải sống ở đây không? Tất cả đều vì cái thằng vô dụng Trần Minh Triết!”
“Gọi điện thoại cho nó đi, bảo nó nhanh chóng vác xác về đây, còn một đống việc nhà cho nó làm kia kìa!”
Mẹ Bạch tức giận nói.
Khi Bạch Diệp Chi đang định nói gì đó thì cửa đột nhiên mở ra.
Trần Minh Triết ướt như chuột lột cõng theo Bạch Tuyết hôn mê bất tỉnh bước vào nhà.
“Vợ, anh về rồi, Bạch Tuyết uống say quá, trên đường về anh gặp em ấy nên đưa em ấy về”.
Trần Minh Triết vừa bước vào đã nhìn thấy Bạch Diệp Chi đang ngồi xem ti vi trong phòng khách, bỗng chốc vui vẻ hẳn, nỗi lo trong lòng được trút bỏ.
Chỉ cần Bạch Diệp Chi về nhà an toàn là được.
“Bạch Tuyết uống say rồi, nhanh chóng đặt con bé nằm xuống sofa”.
Mẹ Bạch chẳng buồn hỏi han Trần Minh Triết ướt lướt thướt, vội vàng đi lấy khăn bông lau nước mưa trên người Bạch Tuyết.
Trần Minh Triết đứng bên cạnh trông cứ như người ngoài.
“Khụ khụ…”
“Bạch Tuyết, con không sao chứ!”
Mẹ Bạch thấy con gái tỉnh dậy, vồn vã hỏi đầy quan tâm.
“Mẹ, thằng vô tích sự này bắt nạt con, anh ta bắt nạt con!”
Bạch Tuyết vừa tỉnh dậy đã chỉ vào Trần Minh Triết mà kêu gào, càng nói càng tủi thân, sau cùng còn chảy nước mắt.
Nghe đến đây, mẹ Bạch được đà, lập tức đứng dậy, quay người tát thẳng mặt Trần Minh Triết.
Trần Minh Triết lập tức cảm nhận cơn đau bỏng rát trên gương mặt lạnh như nước đá của mình.
Chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng nói đầy phẫn nộ của mẹ Bạch.
“Trần Minh Triết, bây giờ lá gan cậu càng ngày càng to rồi đấy, dám bắt nạt cả Bạch Tuyết!”
“Mẹ ơi, con lạnh!”
Mẹ Bạch Lập tức ôm chặt lấy Bạch Tuyết dù cô ta chỉ bị ướt một tí tay áo, sau đó quát Trần Minh Triết ướt sũng với vẻ lạnh lẽo: “Đứng đần ra đấy làm gì, đi nấu canh gừng mau! Bạch Tuyết mà bị cảm thì tôi không tha cho cậu đâu!”
Bạch Diệp Chi đứng ở đó, gương mặt lộ vẻ lo lắng, ánh mắt rất phức tạp, nhưng vì có mẹ mình ở đó nên muốn nói rồi lại thôi…
Trần Minh Triết nhìn hai mẹ con trước mặt mình, vốn định nói gì đấy, nhưng thấy vẻ mặt phức tạp của Bạch Diệp Chi, anh nuốt ngược lời nói của mình, quay đầu rảo bước về phía phòng bếp…
Đương nhiên, Trần Minh Triết cũng biết, ba năm nay Bạch Diệp Chi phải chịu đựng nhiều hơn thế, mọi lời châm chọc chế nhạo từ công việc, gia tộc, đến những người xung quanh.
Cho nên thực ra trong lòng anh không trách Bạch Diệp Chi, chỉ trách bản thân không bảo vệ người phụ nữ này đến nơi đến chốn.
Trong mắt tất cả người nhà họ Bạch, Trần Minh Triết chỉ là một thằng vô dụng, không hơn không kém.
Lắc lắc đầu, thấy đám dân văn phòng nhìn mình như nhìn một gã tâm thần, Trần Minh Triết không khỏi cảm thấy mình thật giống một con chó.
Anh tự cười giễu một tiếng, rồi bước tới bên cạnh chiếc xe điện, cũng không quan tâm nước mưa trên người mình, nhanh nhẹn lái xe điện theo hướng mà chiếc Mercedes Benz vừa lao đi.
Tuy rằng Bạch Diệp Chi giận dỗi với anh rồi leo lên chiếc Mercedes, nhưng Trần Minh Triết vẫn không yên tâm. Chỉ nhìn thôi, anh cũng biết Phương Thế Hoa không phải dạng người tốt đẹp gì.
Mà lúc này đây, Bạch Diệp Chi ngồi trên ghế sau của ô tô mà thấy áy náy, không biết tại sao, trong đầu cô ngập tràn hình ảnh Trần Minh Triết đứng trong cơn mưa lớn mà cười ngây ngô với mình.
Trời mưa to như thế, nếu anh bị lạnh… Khi đã bình tĩnh hơn, Bạch Diệp Chi bỗng thấy không yên tâm về ông chồng “khó nói” của mình.
"Anh nói chứ, Diệp Chi, Trần Minh Triết kia đúng là một tên ngốc, vô dụng! Tuổi thanh xuân tươi đẹp của em hà tất phải lãng phí bên cạnh anh ta chứ!”
Phương Thế Hoa vừa nói chuyện vừa rẽ vào một con đường.
“Anh biết nhà họ Bạch vẫn luôn muốn thâm nhập vào ngành mỹ phẩm, mà nhà họ Phương phất lên chính nhờ buôn bán mặt hàng dược phẩm. Chỉ cần em đồng ý ly hôn với thẳng vô dụng kia rồi đi theo anh, sau này địa vị của nhà họ Bạch nhất định sẽ lên cao”.
“Dừng xe!”
Bây giờ, Bạch Diệp Chi đâu còn lòng dạ mà nghe Phương Thế Hoa nói chuyện, cô càng nghĩ càng thấy tối nay mình bị cảm giác xấu hổ và phẫn nộ che mờ hai mắt, hành động có phần quá đáng.
Đứng trước mặt bao nhiêu người nói mình không quen anh, để anh bị cả công ty cười nhạo, anh ấy sẽ đau lòng đến mức nào chứ!
“Gì cơ? Diệp Chi, em sao thế, không thoải mái à?”
Phương Thế Hoa lập tức giảm tốc độ, nhưng không dừng xe, bởi vì anh ta có dự tính của riêng mình.
Người phụ nữ mà anh ta muốn có, chưa một ai là không đạt được. Anh ta nhất định phải chiếm được Bạch Diệp Chi!
Phương Thế Hoa vốn định dùng một vài mánh khóe để theo đuổi, thậm chí chìa tay với nhà họ Bạch, dù gì thì nhà họ Phương cũng biết nhà họ Bạch luôn muốn làm ăn trên lĩnh vực mỹ phẩm.
Mà ở cái đất Tân Thành này, nhà họ Phương làm ăn lớn nhất.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt tinh tế, vóc dáng quyến rũ cùng hương thơm nhẹ nhàng trên người cô qua gương chiếu hậu, anh ta chỉ muốn làm chuyện nóng bỏng cùng Bạch Diệp Chi ngay trên xe một lần…
“Dừng xe!”
Bạch Diệp Chi đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó không đợi Phương Thế Hoa dừng hẳn lại đã mở cửa xe, đội mưa chạy ngược lại.
“Ơ, Diệp Chi… Diệp Chi…”
Nhưng không đợi Phương Thế Hoa mở cửa xe, Bạch Diệp Chi đã vẫy một chiếc taxi rồi ngồi vào đó.
Vừa mở cửa xe ra, nước mưa rào rào tạt vào trong, Phương Thế Hoa đành đóng sập cửa xe vào. Gương mặt anh ta lạnh lẽo, bàn tay đập mạnh lên vô lăng.
“Đệt, con đĩ này, hôm nay coi như mày chạy nhanh, chứ sớm muộn gì Phương Thế Hoa này cũng vồ được mày!”
Dọc theo đường về nhà, Trần Minh Triết cưỡi con xe điện của mình, toàn thân ướt sũng, nhưng không hề thấy chiếc Mercedes Benz ban nãy của Phương Thế Hoa.
Trần Minh Triết lập tức thấy lo ngay ngáy.
Cũng đúng vào lúc Trần Minh Triết đang lái xe tiến lên phía trước, khi đi ngang qua một quán rượu, anh chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Các anh làm gì thế, cút đi, biết bà tổ cô này là ai không hả?”
“Ha ha ha, cô em xinh đẹp, trước đây tụi anh không biết cô em là ai, nhưng biết cô em sắp trở thành đồ chơi trong tay tụi anh rồi đấy!”
“Cút đi, cái đám rác rưởi này…”
Một cô gái quá chén đang kêu gào ầm ĩ, vừa gào vừa cố thoát ra khỏi vòng vây của mấy tên côn đồ.
Hiển nhiên, cô ta thất bại rồi.
“Mẹ kiếp, đúng là chưa từng nếm thử cô em nào xinh đẹp thế này! Dẫn ả đi...”
Trong lúc nói chuyện, một bàn tay to lớn đã túm lấy bộ ngực nhấp nhô của cô gái say xỉn kia.
“Bạch Tuyết, em ở đây làm gì thế, sao còn chưa về nhà!”
Lúc này, Trần Minh Triết đã đứng ngay bên cạnh cô gái Bạch Tuyết say mèm.
“Cút đi, ai cần tên vô dụng như anh quan tâm, anh là cái thá gì!”
Tuy đã say bí tỉ, nhưng Bạch Tuyết liếc mắt một cái cũng nhận ra người này, bởi vì quá quen thuộc.
“Thằng bảo vệ quèn, thích ăn đòn đúng không, hả, nhanh chân cuốn xéo ra xa đi, nếu không tao sẽ cho mày vào viện nằm dăm bữa nửa tháng đấy!”
Nhìn thấy có người tới cản trở, một tên tóc vàng lập tức đứng ra, ném điếu thuốc đang ngậm trong miệng vào người Trần Minh Triết, sau đó chỉ thẳng mặt anh mà quát ầm lên.
Trần Minh Triết không để tâm đến mấy người này, cố tình lôi Bạch Tuyết về phía chiếc xe điện của mình.
“Buông tôi ra, anh làm tôi đau... Ai cần anh để tâm, cái tên vô dụng... Anh...”
Bây giờ Trần Minh Triết chẳng muốn nhiều lời làm gì, trong lòng anh vẫn đang lo cho Bạch Diệp Chi.
Còn về người em vợ này, tuy rằng Trần Minh Triết chẳng mấy thiện cảm với cô ta.
Nhưng dù sao cũng là người một nhà, gặp phải chuyện này, Trần Minh Triết cũng chẳng thể khoanh tay đứng nhìn, lập tức giơ tay ấn cổ cô ta, khiến Bạch Tuyết ngã chúi nhủi vào vòng tay ướt sũng của Trần Minh Triết.
“Mẹ, thằng nhãi kia, thích chết phải không?”
“Cút đi, tao đếch thừa hơi chơi với chúng mày!”
Trần Minh Triết hừ lạnh một tiếng, lúc này anh đang cực kỳ lo lắng, không muốn lãng phí thời gian với đám người này.
Trần Minh Triết lập tức xoay người đặt Bạch Tuyết lên ghế sau của chiếc xe điện, sau đó ngồi lên xe chuẩn bị rời đi.
“Đập chết cái thằng bảo vệ quèn này cho tao, mẹ kiếp, đúng là đếch bao giờ thiếu chuyện lạ đời!”
Tên trọc cầm đầu vung tay một cái, bốn năm tên khác lập tức vây quanh chiếc xe điện của Trần Minh Triết.
Đúng vào lúc này, một bóng đen lao vụt qua.
Sau mấy tiếng kêu la thảm thiết, một người đàn ông trung niên với thân hình rắn rỏi đứng trước mặt gã đầu trọc.
“Ông… ông là ai?”
“Quỳ xuống, xin lỗi cậu Trần ngay!”
“Tôi…”
Xoạt!
Á!
Người đàn ông trung niên rắn rỏi kia bước tới trước mặt Trần Minh Triết, cung kính hành lễ.
“Cậu Trần…”
“A Báo, sau chú lại tới đây?”
Trần Minh Triết nhíu mày, có vẻ không vui.
“Cậu Trần bớt giận, tôi theo Long Nhã Huyên tới đây. Cô Tước lo lắng cô ta gây bất lợi cho cậu Trần, cho nên…”
“Được rồi, chỗ này không còn việc gì nữa, chú quay về đi!”
Người đàn ông trung niên tên A Báo kia vội vàng nói: “Cậu Trần, cô Tước bảo tôi ở Tân Thành chăm sóc cậu, tôi…”
“Không cần đâu, cứ làm tốt việc của mấy người, tôi ở bên này rất ổn”.
“Cậu Trần…”
A Báo nhìn Trần Minh Triết trước mặt, ông ấy thực sự khó lòng tưởng tượng một nhân vật như Trần Minh Triết lại cam tâm tình nguyện đi ở rể, thực sự nghĩ mãi không ra.
“À phải rồi, tuy rằng nhà họ Trần đã không còn quan hệ gì với tôi, nhưng tôi mong em gái tôi sẽ không gặp chuyện gì”.
“Những người khác thì sao?”
“Không liên quan tới tôi!”
Trần Minh Triết nói xong, không cho A Báo cơ hội đáp lời, vội vàng cưỡi chiếc xe điện rời khỏi đó.
Đứng trong màn mưa, A Báo quay người nhìn tên trọc đầu đã bị ông ấy đá gãy hai chân với vẻ lạnh nhạt: “Muốn chết à?”
…
“Cái thằng Trần Minh Triết càng ngày càng không ra gì, mấy giờ rồi còn chưa dẫn xác về đây!”
Trong một căn hộ dành cho cán bộ công nhân viên đã cũ kỹ, một người phụ nữ vừa xem tivi vừa phàn nàn.
Bạch Diệp Chi đã tắm xong, bước ra khỏi phòng, liếc mắt nhìn đồng hồ. Đã hơn tám giờ tối.
Giờ này chắc hẳn Trần Minh Triết cũng nên về rồi chứ?
Ban nãy Bạch Diệp Chi bắt xe quay về cửa công ty, nhưng nơi đó đã chẳng còn ai nữa, Trần Minh Triết cũng rời đi từ lâu. Cô thầm nghĩ, chắc hẳn anh về nhà rồi, lập tức không nói không rằng bắt xe quay về nhà, vì cả người ướt sũng nên đi tắm trước.
Ai ngờ, cô tắm xong rồi mà Trần Minh Triết vẫn chưa về.
“Diệp Chi, mẹ nói cho con nghe, con nên nghe lời mẹ với bố con, nhanh chóng ly hôn cùng thằng vô dụng kia đi, ba năm rồi, muốn báo đáp ân tình cũng quá đủ rồi đấy!”
“Mẹ… con… suy nghĩ thêm đã!”
Không phải Bạch Diệp Chi chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng sau cùng cô vẫn thấy mềm lòng.
“Cần quái gì phải suy nghĩ nữa, năm xưa nếu không phải vì con không chịu nghe lời, gia đình ta có đến độ bị gia tộc đuổi ra ngoài rồi phải sống ở đây không? Tất cả đều vì cái thằng vô dụng Trần Minh Triết!”
“Gọi điện thoại cho nó đi, bảo nó nhanh chóng vác xác về đây, còn một đống việc nhà cho nó làm kia kìa!”
Mẹ Bạch tức giận nói.
Khi Bạch Diệp Chi đang định nói gì đó thì cửa đột nhiên mở ra.
Trần Minh Triết ướt như chuột lột cõng theo Bạch Tuyết hôn mê bất tỉnh bước vào nhà.
“Vợ, anh về rồi, Bạch Tuyết uống say quá, trên đường về anh gặp em ấy nên đưa em ấy về”.
Trần Minh Triết vừa bước vào đã nhìn thấy Bạch Diệp Chi đang ngồi xem ti vi trong phòng khách, bỗng chốc vui vẻ hẳn, nỗi lo trong lòng được trút bỏ.
Chỉ cần Bạch Diệp Chi về nhà an toàn là được.
“Bạch Tuyết uống say rồi, nhanh chóng đặt con bé nằm xuống sofa”.
Mẹ Bạch chẳng buồn hỏi han Trần Minh Triết ướt lướt thướt, vội vàng đi lấy khăn bông lau nước mưa trên người Bạch Tuyết.
Trần Minh Triết đứng bên cạnh trông cứ như người ngoài.
“Khụ khụ…”
“Bạch Tuyết, con không sao chứ!”
Mẹ Bạch thấy con gái tỉnh dậy, vồn vã hỏi đầy quan tâm.
“Mẹ, thằng vô tích sự này bắt nạt con, anh ta bắt nạt con!”
Bạch Tuyết vừa tỉnh dậy đã chỉ vào Trần Minh Triết mà kêu gào, càng nói càng tủi thân, sau cùng còn chảy nước mắt.
Nghe đến đây, mẹ Bạch được đà, lập tức đứng dậy, quay người tát thẳng mặt Trần Minh Triết.
Trần Minh Triết lập tức cảm nhận cơn đau bỏng rát trên gương mặt lạnh như nước đá của mình.
Chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng nói đầy phẫn nộ của mẹ Bạch.
“Trần Minh Triết, bây giờ lá gan cậu càng ngày càng to rồi đấy, dám bắt nạt cả Bạch Tuyết!”
“Mẹ ơi, con lạnh!”
Mẹ Bạch Lập tức ôm chặt lấy Bạch Tuyết dù cô ta chỉ bị ướt một tí tay áo, sau đó quát Trần Minh Triết ướt sũng với vẻ lạnh lẽo: “Đứng đần ra đấy làm gì, đi nấu canh gừng mau! Bạch Tuyết mà bị cảm thì tôi không tha cho cậu đâu!”
Bạch Diệp Chi đứng ở đó, gương mặt lộ vẻ lo lắng, ánh mắt rất phức tạp, nhưng vì có mẹ mình ở đó nên muốn nói rồi lại thôi…
Trần Minh Triết nhìn hai mẹ con trước mặt mình, vốn định nói gì đấy, nhưng thấy vẻ mặt phức tạp của Bạch Diệp Chi, anh nuốt ngược lời nói của mình, quay đầu rảo bước về phía phòng bếp…