Chương : 233
"Con...con nói lại xem...hai đứa ly hôn cho mẹ ngay, hoặc là Trần Minh Triết cút đi ngay lập tức, tôi thấy cậu là thấy bực bội..."
"Mẹ, nếu mẹ muốn anh ấy đi thì con cũng đi!"
Nói rồi Bạch Diệp Chi đi thẳng đến trước mặt Trần Minh Triết, kéo tay anh rồi xông thẳng ra ngoài.
"Con...Diệp Chi, con không nghe lời mẹ hả, có phải con muốn chọc cho mẹ tức chết trước mặt dì nhỏ không hả! Con với chả cái, không nghe lời gì hết!"
Thấy Bạch Diệp Chi nổi giận đùng đùng định đi, Chu Minh Phượng liền khóc nức nở.
"Diệp Chi, anh không sao, đúng lúc anh đang có việc cần xử lý... Em ở lại đi, lát nữa gọi điện là được".
Trần Minh Triết thấy hơi phiền, nhưng anh đang bận việc của anh, vì vừa nãy điện thoại anh đã vang lên, Đoàn Phi gọi đến cho anh, chắc chắn là có tin tức gì rồi.
"Minh Triết..."
Bạch Diệp Chi tóm chặt lấy Trần Minh Triết, nước mắt cô tuôn ra.
"Chị, chị cứ để anh ta đi đi, chằng lẽ chị muốn để mẹ buồn sao?"
Bạch Tuyết đi đến đẩy Trần Minh Triết, sau đó kéo Bạch Diệp Chi qua.
Trần Minh Triết thấy nhà dì rất đắc ý, anh không khỏi cười khổ. Nhà dì quả thật là hiếm có, đúng là không phải người thân ruột thịt nên mới thế mà...
"Không sao, anh ra ngoài làm việc rồi sẽ gọi điện cho em mà".
Bạch Diệp Chi gật đầu với vẻ bất lực.
Trần Minh Triết liền quay người bước nhanh ra ngoài.
Thấy Trần bị đuổi đi, Chu Minh Hà đứng đó cười lạnh: "Muốn đấu với tôi hả, một cái thằng đi ở rể mà thôi, vẫn còn non và xanh lắm!"
“Được rồi, đi thôi… chúng ta vào nhà nào!”
Chu Minh Phượng nhìn thấy Trần Minh Triết đang đi tới cổng khu dân cư, trong lòng mới thoải mái hơn một chút. Siết chặt chìa khóa chiếc xe Porsche màu đỏ trong tay, lúc này, Chu Minh Phượng mới xoay người đi về phía dinh thự.
Ba người nhà Chu Minh Hà liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt nở nụ cười đắc ý.
Nhìn Trần Minh Triết đi xa, Chu Minh Hà cười lạnh một tiếng.
“Một thằng trai bao ăn bám thôi mà, còn dám hung dữ với tôi à. Hừ, xem tôi có chỉnh chết cậu không!”
“Chị, đi thôi…”
Bạch Tuyết kéo Bạch Diệp Chi vào trong nhà, mà Bạch Diệp Chi lại cứ nhìn theo bóng lưng cô đơn của Trần Minh Triết, trong lòng khó chịu.
Trần Minh Triết đi tới cổng khu dân cư thì thở dài, sau đó anh lấy điện thoại ra gọi cho Đoàn Phi.
“Anh Trần, chúng tôi phát hiện nơi ẩn náu cũ của Bạch Dũng Thắng ở ngoại thành, điện thoại di động của ông ta cũng rớt ở đây!”
Trần Minh Triết nghe thấy như thế thì chân mày nhíu lại, hỏi địa chỉ rồi anh bắt taxi tới đó.
Ba mươi phút sau, Trần Minh Triết đã tới một căn nhà cấp một tầng một trệt khá bình thường ở ngoại ô Tân Thành, nhưng không gian bên trong rất lớn.
“Anh Trần, ở chỗ này…”
Đoàn Phi dẫn Trần Minh Triết vào trong nhà, nơi này rất lộn xộn, có rất nhiều vách ngăn, các thiết bị bên trong rất sơ sài. Khi vào trong nhà, anh có thể ngửi được mùi máu tươi xen lẫn với mùi nước khử trùng formalin nồng nặc, cực kỳ khó ngửi.
Trần Minh Triết thấy được một người đàn ông trung niên mập mạp ngồi co ro trong góc tối, sau đó, hai đàn em dẫn anh tới xem thử.
“Anh Trần, đây là điện thoại của Bạch Dũng Thắng!”
Trần Minh Triết mở điện thoại, nhìn lịch sử trong máy rồi lật xem vài hình ảnh, thông tin khác rồi đặt nó sang một bên. Điện thoại này đúng là thuộc về Bạch Dũng Thắng nhưng nó cũng không đáng giá bao nhiêu.
“Người này là ai?”
Anh chỉ vào người đàn ông trung niên mập mạp ngồi ở góc tường hỏi.
“Anh Trần, kẻ này chính là người mổ cho Bạch Dũng Thắng tên Chu Đại Bạch. Trước kia hắn là bác sĩ thú y, sau này mở phòng khám tư ở đây, nhưng hắn không phải người Tân Thành, hình như là từ Du Thành về đây”.
Trần Minh Triết gật đầu, nhìn thoáng qua thiết bị sở vật chất trong phòng. Đúng là quá đơn sơ! Sau đó anh quay người ra ngoài.
“Dẫn hắn ra! Tôi có chuyện muốn hỏi tên này!”
“Vâng, anh Trần!”
Khi Trần Minh Triết ra khỏi căn nhà trệt này, Chu Đại Bạch bị đánh tím tái cả mặt mũi cũng phải ra ngoài theo.
“Anh Trần muốn hỏi chuyện ông, trả lời đàng hoàng. Nếu dám nói bừa thì cẩn thận cái mạng hèn của mình đó!”
Trong lúc Mặt Sẹo nói chuyện, hắn ta đá một cú vào chân Chu Đại Bạch, người sau hét thảm thiết một tiếng rồi quỳ trên đất.
“Không, không đâu... tôi nói hết... nói tất cả...”
Trần Minh Triết quan sát hoàn cảnh chung quanh, khó trách sao trước đây đám người Đoàn Phi không thể tìm được Bạch Dũng Thắng, ông trốn ở đây thì đúng là khó phát hiện.
“Anh đã cứu Bạch Dũng Thắng à?”
Trần Minh Triết xoay người nhìn Chu Đại Bạch đang quỳ trên đất, mở miệng hỏi.
“Phải, phải... bởi vì trước kia, tôi có chút quan với nhà họ Bạch nên quen biết Bạch Dũng Thắng. Ông ta tìm tôi trước khi sắp không chịu nổi, hôn mê ở chỗ tôi suốt một ngày một đêm mới tỉnh. Sau này tôi giúp ông ta lắp lại một chân vì xương chân đó đã bị hỏng nghiêm trọng lắm rồi, nếu không cắt bỏ thì ông ta cũng mất mạng luôn. Nhưng vào hai ngày trước, khi tôi đi công tác, quay về thì không thấy ông ta nữa, tôi cũng không biết ông ta đi đâu!”
Chu Đại Bạch vừa nói xong thì lại bị Mặt Sẹo đá vào bụng.
A!
“Mẹ nó, mày cứu lão ta mà mày không biết lão ta chạy đi đâu à?”
Nên biết rằng Mặt Sẹo đã quy hết cái tội hại chết của anh em lên đầu Bạch Dũng Thắng, khi hỏa táng cho năm người anh em kia, cầm hũ tro cốt của họ trên tay, trong lòng hắn ta đã thề là phải tóm cho được Bạch Dũng Thắng, sau đó báo thù cho năm người anh em kia.
Vì thế, khi vừa phát hiện tung tích mà Bạch Dũng Thắng để lại, hắn ta đã chạy tới trước.
“Mẹ mày, lừa ai đấy, chân của Bạch Dũng Thắng cũng bị mày cưa rồi, bị mày nhốt trong nhà thì lão ta đi đâu được? Mẹ, nói mau, Bạch Dũng Thắng đang ở đâu?”
Mặt Sẹo vừa đá vào bụng Chu Đại Bạch vừa nói.
Vừa mới dịu được một chút, giờ cả người Chu Đại Bạch ngã ra đất.
“Đừng đánh mà! Tôi, tôi thật sự không biết, thật sự không biết mà... đại ca, tôi thật sự không biết... lúc tôi về thì Bạch Dũng Thắng đã đi rồi, không biết ông ta đi đâu thật mà!”
“Mẹ kiếp, mày còn dám cứng đầu...”
Mặt Sẹo liên tục đá vào người đối phương khi hỏi, Trần Minh Triết ngăn hắn ta lại.
“Anh, anh Trần, tôi thật sự không biết! Hôm qua tôi về, Bạch Dũng Thắng không ở đây nữa, tôi thật sự không biết ông ta đi đâu rồi. Tôi tìm khắp mọi chỗ nhưng không thấy. Ông ta vừa mới mổ xong, hoàn toàn không có khả năng đi quá xa nên nhất định là người này không thể rời khỏi Tân Thành. Chắc chắn, chắc chắn là sẽ tìm được mà!”
Chu Đại Bạch thấy Trần Minh Triết ngăn cản Mặt Sẹo thì mới quỳ gối, không ngừng dập đầu với anh.
“Tôi không biết... thật sự không biết. Các anh tha cho tôi đi.... tha cho tôi đi!”
Lúc này, trời đã tối dần, Trần Minh Triết đứng tại đó, nhìn người đàn ông không ngừng dập đầu trước mặt mình, anh không khỏi cười khổ một tiếng, xem ra Chu Đại Bạch này cũng chỉ là một người từng cứu Bạch Dũng Thắng thôi, những chuyện khác có hỏi thì cũng không biết gì.
“Đi thôi...”
“Anh Trần... Chu Đại Bạch này nên giải quyết thế nào ạ?”
Mặt Sẹo túm lấy cổ Chu Đại Bạch khiến người sau căng thẳng.
Trần Minh Triết lắc đầu.
“Gã này cũng không biết gì!”
Một chiếc Hummer chạy vào.
Hừ!
Mặt Sẹo hừ lạnh một tiếng, ném Chu Đại Bạch xuống đất.
“A Phi, Đông Lai đến Tân Thành à?”
Đoàn Phi vội gật đầu đáp: “Vâng, nhưng Bùi gia đi tới nhà của Thẩm Vinh Hoa, bảo là có vài chuyện cần dặn ông ấy!”
Nghe nói như thế, Trần Minh Triết gật đầu: “Được, bảo hắn tới khu du lịch sinh thái Sâm Lâm vào ngày mai gặp tôi!”
“Đã biết, anh Trần!”
...
"Mẹ, nếu mẹ muốn anh ấy đi thì con cũng đi!"
Nói rồi Bạch Diệp Chi đi thẳng đến trước mặt Trần Minh Triết, kéo tay anh rồi xông thẳng ra ngoài.
"Con...Diệp Chi, con không nghe lời mẹ hả, có phải con muốn chọc cho mẹ tức chết trước mặt dì nhỏ không hả! Con với chả cái, không nghe lời gì hết!"
Thấy Bạch Diệp Chi nổi giận đùng đùng định đi, Chu Minh Phượng liền khóc nức nở.
"Diệp Chi, anh không sao, đúng lúc anh đang có việc cần xử lý... Em ở lại đi, lát nữa gọi điện là được".
Trần Minh Triết thấy hơi phiền, nhưng anh đang bận việc của anh, vì vừa nãy điện thoại anh đã vang lên, Đoàn Phi gọi đến cho anh, chắc chắn là có tin tức gì rồi.
"Minh Triết..."
Bạch Diệp Chi tóm chặt lấy Trần Minh Triết, nước mắt cô tuôn ra.
"Chị, chị cứ để anh ta đi đi, chằng lẽ chị muốn để mẹ buồn sao?"
Bạch Tuyết đi đến đẩy Trần Minh Triết, sau đó kéo Bạch Diệp Chi qua.
Trần Minh Triết thấy nhà dì rất đắc ý, anh không khỏi cười khổ. Nhà dì quả thật là hiếm có, đúng là không phải người thân ruột thịt nên mới thế mà...
"Không sao, anh ra ngoài làm việc rồi sẽ gọi điện cho em mà".
Bạch Diệp Chi gật đầu với vẻ bất lực.
Trần Minh Triết liền quay người bước nhanh ra ngoài.
Thấy Trần bị đuổi đi, Chu Minh Hà đứng đó cười lạnh: "Muốn đấu với tôi hả, một cái thằng đi ở rể mà thôi, vẫn còn non và xanh lắm!"
“Được rồi, đi thôi… chúng ta vào nhà nào!”
Chu Minh Phượng nhìn thấy Trần Minh Triết đang đi tới cổng khu dân cư, trong lòng mới thoải mái hơn một chút. Siết chặt chìa khóa chiếc xe Porsche màu đỏ trong tay, lúc này, Chu Minh Phượng mới xoay người đi về phía dinh thự.
Ba người nhà Chu Minh Hà liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt nở nụ cười đắc ý.
Nhìn Trần Minh Triết đi xa, Chu Minh Hà cười lạnh một tiếng.
“Một thằng trai bao ăn bám thôi mà, còn dám hung dữ với tôi à. Hừ, xem tôi có chỉnh chết cậu không!”
“Chị, đi thôi…”
Bạch Tuyết kéo Bạch Diệp Chi vào trong nhà, mà Bạch Diệp Chi lại cứ nhìn theo bóng lưng cô đơn của Trần Minh Triết, trong lòng khó chịu.
Trần Minh Triết đi tới cổng khu dân cư thì thở dài, sau đó anh lấy điện thoại ra gọi cho Đoàn Phi.
“Anh Trần, chúng tôi phát hiện nơi ẩn náu cũ của Bạch Dũng Thắng ở ngoại thành, điện thoại di động của ông ta cũng rớt ở đây!”
Trần Minh Triết nghe thấy như thế thì chân mày nhíu lại, hỏi địa chỉ rồi anh bắt taxi tới đó.
Ba mươi phút sau, Trần Minh Triết đã tới một căn nhà cấp một tầng một trệt khá bình thường ở ngoại ô Tân Thành, nhưng không gian bên trong rất lớn.
“Anh Trần, ở chỗ này…”
Đoàn Phi dẫn Trần Minh Triết vào trong nhà, nơi này rất lộn xộn, có rất nhiều vách ngăn, các thiết bị bên trong rất sơ sài. Khi vào trong nhà, anh có thể ngửi được mùi máu tươi xen lẫn với mùi nước khử trùng formalin nồng nặc, cực kỳ khó ngửi.
Trần Minh Triết thấy được một người đàn ông trung niên mập mạp ngồi co ro trong góc tối, sau đó, hai đàn em dẫn anh tới xem thử.
“Anh Trần, đây là điện thoại của Bạch Dũng Thắng!”
Trần Minh Triết mở điện thoại, nhìn lịch sử trong máy rồi lật xem vài hình ảnh, thông tin khác rồi đặt nó sang một bên. Điện thoại này đúng là thuộc về Bạch Dũng Thắng nhưng nó cũng không đáng giá bao nhiêu.
“Người này là ai?”
Anh chỉ vào người đàn ông trung niên mập mạp ngồi ở góc tường hỏi.
“Anh Trần, kẻ này chính là người mổ cho Bạch Dũng Thắng tên Chu Đại Bạch. Trước kia hắn là bác sĩ thú y, sau này mở phòng khám tư ở đây, nhưng hắn không phải người Tân Thành, hình như là từ Du Thành về đây”.
Trần Minh Triết gật đầu, nhìn thoáng qua thiết bị sở vật chất trong phòng. Đúng là quá đơn sơ! Sau đó anh quay người ra ngoài.
“Dẫn hắn ra! Tôi có chuyện muốn hỏi tên này!”
“Vâng, anh Trần!”
Khi Trần Minh Triết ra khỏi căn nhà trệt này, Chu Đại Bạch bị đánh tím tái cả mặt mũi cũng phải ra ngoài theo.
“Anh Trần muốn hỏi chuyện ông, trả lời đàng hoàng. Nếu dám nói bừa thì cẩn thận cái mạng hèn của mình đó!”
Trong lúc Mặt Sẹo nói chuyện, hắn ta đá một cú vào chân Chu Đại Bạch, người sau hét thảm thiết một tiếng rồi quỳ trên đất.
“Không, không đâu... tôi nói hết... nói tất cả...”
Trần Minh Triết quan sát hoàn cảnh chung quanh, khó trách sao trước đây đám người Đoàn Phi không thể tìm được Bạch Dũng Thắng, ông trốn ở đây thì đúng là khó phát hiện.
“Anh đã cứu Bạch Dũng Thắng à?”
Trần Minh Triết xoay người nhìn Chu Đại Bạch đang quỳ trên đất, mở miệng hỏi.
“Phải, phải... bởi vì trước kia, tôi có chút quan với nhà họ Bạch nên quen biết Bạch Dũng Thắng. Ông ta tìm tôi trước khi sắp không chịu nổi, hôn mê ở chỗ tôi suốt một ngày một đêm mới tỉnh. Sau này tôi giúp ông ta lắp lại một chân vì xương chân đó đã bị hỏng nghiêm trọng lắm rồi, nếu không cắt bỏ thì ông ta cũng mất mạng luôn. Nhưng vào hai ngày trước, khi tôi đi công tác, quay về thì không thấy ông ta nữa, tôi cũng không biết ông ta đi đâu!”
Chu Đại Bạch vừa nói xong thì lại bị Mặt Sẹo đá vào bụng.
A!
“Mẹ nó, mày cứu lão ta mà mày không biết lão ta chạy đi đâu à?”
Nên biết rằng Mặt Sẹo đã quy hết cái tội hại chết của anh em lên đầu Bạch Dũng Thắng, khi hỏa táng cho năm người anh em kia, cầm hũ tro cốt của họ trên tay, trong lòng hắn ta đã thề là phải tóm cho được Bạch Dũng Thắng, sau đó báo thù cho năm người anh em kia.
Vì thế, khi vừa phát hiện tung tích mà Bạch Dũng Thắng để lại, hắn ta đã chạy tới trước.
“Mẹ mày, lừa ai đấy, chân của Bạch Dũng Thắng cũng bị mày cưa rồi, bị mày nhốt trong nhà thì lão ta đi đâu được? Mẹ, nói mau, Bạch Dũng Thắng đang ở đâu?”
Mặt Sẹo vừa đá vào bụng Chu Đại Bạch vừa nói.
Vừa mới dịu được một chút, giờ cả người Chu Đại Bạch ngã ra đất.
“Đừng đánh mà! Tôi, tôi thật sự không biết, thật sự không biết mà... đại ca, tôi thật sự không biết... lúc tôi về thì Bạch Dũng Thắng đã đi rồi, không biết ông ta đi đâu thật mà!”
“Mẹ kiếp, mày còn dám cứng đầu...”
Mặt Sẹo liên tục đá vào người đối phương khi hỏi, Trần Minh Triết ngăn hắn ta lại.
“Anh, anh Trần, tôi thật sự không biết! Hôm qua tôi về, Bạch Dũng Thắng không ở đây nữa, tôi thật sự không biết ông ta đi đâu rồi. Tôi tìm khắp mọi chỗ nhưng không thấy. Ông ta vừa mới mổ xong, hoàn toàn không có khả năng đi quá xa nên nhất định là người này không thể rời khỏi Tân Thành. Chắc chắn, chắc chắn là sẽ tìm được mà!”
Chu Đại Bạch thấy Trần Minh Triết ngăn cản Mặt Sẹo thì mới quỳ gối, không ngừng dập đầu với anh.
“Tôi không biết... thật sự không biết. Các anh tha cho tôi đi.... tha cho tôi đi!”
Lúc này, trời đã tối dần, Trần Minh Triết đứng tại đó, nhìn người đàn ông không ngừng dập đầu trước mặt mình, anh không khỏi cười khổ một tiếng, xem ra Chu Đại Bạch này cũng chỉ là một người từng cứu Bạch Dũng Thắng thôi, những chuyện khác có hỏi thì cũng không biết gì.
“Đi thôi...”
“Anh Trần... Chu Đại Bạch này nên giải quyết thế nào ạ?”
Mặt Sẹo túm lấy cổ Chu Đại Bạch khiến người sau căng thẳng.
Trần Minh Triết lắc đầu.
“Gã này cũng không biết gì!”
Một chiếc Hummer chạy vào.
Hừ!
Mặt Sẹo hừ lạnh một tiếng, ném Chu Đại Bạch xuống đất.
“A Phi, Đông Lai đến Tân Thành à?”
Đoàn Phi vội gật đầu đáp: “Vâng, nhưng Bùi gia đi tới nhà của Thẩm Vinh Hoa, bảo là có vài chuyện cần dặn ông ấy!”
Nghe nói như thế, Trần Minh Triết gật đầu: “Được, bảo hắn tới khu du lịch sinh thái Sâm Lâm vào ngày mai gặp tôi!”
“Đã biết, anh Trần!”
...