Chương : 22
Chiều hôm sau khi tan làm, Thiện lại muốn đưa Nhã Thi về nhưng lần này không ai dám trêu ghẹo họ nữa. Mấy người đồng nghiệp chỉ cười cười, nhìn nhau đầy ẩn ý rồi lủi đi mất vì trước khi họ định mở miệng thì Thiện đã phủ đầu trước bằng một cái nhìn sắc lẻm như thể muốn nói: Mấy người thử mở miệng nói một tiếng xem? Tôi không ngại cho mỗi người một cái “đĩa bay” để trở về hành tinh đâu đấy!
Không còn lý do nào để từ chối nên Nhã Thi đành đồng ý để Thiện đưa về.
Chiếc xe đạp lăn bánh trong buổi chiều mát mẻ. Con đường dài đông đúc xe cộ qua lại, chiếc xe đạp hiệu Martin hòa lẫn vào những chiếc xe máy, xe hơi đắt tiền cho thấy một sự chênh lệch quá khác biệt. Chiếc xe chầm chậm lướt qua từng hàng cây thẳng tắp dọc hai bên đường. Gió nhẹ thổi mùi hương trên áo Thiện thoang thoảng vào mũi Nhã Thi. Cô chun mũi hít lấy cái mùi hương ấy, đôi mày đang căng giãn lập tức xích lại gần nhau. Mùi hương này nồng quá không giống như...
Nhã Thi chợt khựng lại khi nghĩ đến mùi hương dễ chịu của Nhật Minh lúc anh chồm qua người cô để thắt dây an toàn. Và nhớ tới gương mặt nghiêng cận cảnh đẹp đến mê hồn của anh, mặt thoáng đỏ bừng, cô lấy tay đánh nhẹ vào đầu mình mấy cái cho tỉnh ra. Khi không lại nhớ đến anh ta làm gì? Đúng là điên mà!
- Sao im lặng thế? - Thiện hơi quay đầu lại hỏi khi thấy cô suốt dọc đường đi không mở miệng nói tiếng nào.
- Không biết nên nói gì thì im lặng thôi. - Nhã Thi cười cười, nhún vai nhưng sực nhớ ra điều gì đó, cô hỏi. - Sao anh lại đi xe đạp đi làm mà không đi xe máy như những người khác?
Người khác mà cô nói ở đây chính là những người đồng nghiệp.
- Vì nhà tôi cũng gần chỗ làm. Hơn nữa, tôi thích cái cảm giác vừa đạp xe vừa hóng mát hơn. - Thiện nói.
Nhã Thi gật gù, thì ra là vậy.
- Này, mình đi ăn há! Tôi mời. - Thiện hào hứng rủ rê.
Đúng lúc cũng đang đói nên Nhã Thi gật đầu, cô cong tròn ngón cái và ngón trỏ lại với nhau đưa ra trước mặt Thiện, tươi cười nói:
- Ok!
Lúc đó là 5 giờ 30 phút.
Mặt trời không còn rực rỡ như ban sáng, bây giờ nó đang khoác lên mình một màu trông như lòng đỏ trứng gà và nó đang dần dần biến mất sau những ngôi nhà cao tầng. Đó người ta gọi là hoàng hôn.
Thiện chở cô đến một quán hủ tiếu bên đường, cất xe rồi đi đến chiếc bàn trống ngồi xuống. Tuy chỉ là quán ăn lề đường nhưng lại khá đông khách, những chiếc bàn kéo dài trên vỉa hè đều có người ngồi ăn và bàn của Nhã Thi là bàn duy nhất còn trống. Thiện hỏi cô ăn gì rồi bảo cô ngồi đợi để anh ta đi gọi.
- Anh thường hay ăn ở đây lắm hả? - Nhã Thi hỏi khi Thiện trở lại và ngồi xuống chỗ đối diện mình.
Thiện lấy giấy giúp cô lau muỗng đũa, gật đầu:
- Thỉnh thoảng thôi. Ở đây bán rất ngon, giá bình dân nên rất thu hút khách.
Nhã Thi gật gù, nhìn quán đông khách như vậy cũng đủ biết rồi.
Một lát sau, hai tô hủ tiếu nóng hổi được bưng lên.
Mùi thơm của hủ tiếu như kích thích cái bụng đang cồn cào của Nhã Thi. Thiện đưa cho Nhã Thi muỗng đũa đã được lau kĩ càng rồi giúp cô bỏ thêm một ít gia vị vào cho ngon hơn. Thiện dừng tay lại khi chạm vào hũ sa tế, e ngại hỏi cô:
- Cô có ăn cay được không?
Mắt Nhã Thi sáng lên, gật gật mấy cái liên tục. Cô là một tín đồ ăn cay lẫn ăn chua đấy nhé!
Do đang đói nên Nhã Thi ăn một cách ngon lành, một miếng hành dính ngay bên mép mà cô vẫn không biết. Thiện bật cười trong khi cô cứ ngây ra như một con ngốc. Cô đưa tay sờ sờ mặt mình, ngu ngơ hỏi:
- Bộ mặt tôi dính gì hả?
Thiện gật gật, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau đi chỗ dính hành đó cho cô khiến cho mặt ai kia đỏ bừng bừng.
Đó có được coi là một hành động thân mật không?
Cùng lúc đó, bên đường đối diện quán hủ tiếu có một chiếc Benz màu đen bóng loáng đang đậu, một bên cửa kính chỗ lái đã được mở ra. Chiếc điện thoại bị chủ nhân vứt nằm chỏng chơ ở ghế phụ.
Hai tay Nhật Minh nắm chặt lấy vô-lăng, ánh mắt xuất hiện vài tia máu đỏ khi anh chứng kiến từ đầu đến cuối những hành động của hai người và anh cũng đã chụp lại cảnh hai người vừa ăn vừa cười nói với nhau. Trông rất vui vẻ!
Lòng anh như có lửa đốt, khó chịu bội phần. Không phải khó chịu mà chính xác là ghen! Hắn ta là ai? Sao lại tỏ ra thân thiết với Nhã Thi như vậy? Còn cô, tại sao lại không gạt tay hắn ta ra khi hắn ta chạm vào cô như đã từng làm với anh?
Hàng loạt câu hỏi xoay quanh trong đầu Nhật Minh càng khiến cho tâm trạng anh trở nên xấu hơn.
Lý do Nhật Minh có mặt ở đây chỉ là một sự tình cờ vì con đường này là đường về nhà anh. Anh đã nhìn thấy hai người họ từ phía xa lúc họ vừa tấp xe vào quán. Khi đó anh cứ nghĩ mình nhìn nhầm nhưng càng tới gần, anh mới biết đó không phải là nhầm lẫn.
Đang miên man suy nghĩ thì anh nghe thấy tiếng ồn ở gần đó. Nhật Minh quay lại nhìn thì thấy có một đám người gồm hai nữ, ba nam đầu đội nón, mặt đeo khẩu trang, mặc áo khoác chồng luôn cái nón lên đầu như... ăn trộm trốn bên hông xe anh.
- Núp kĩ kĩ vào, đừng để hai người họ phát hiện. - Là giọng của một cô gái.
- Biết rồi, biết rồi. - Cả đám đồng thanh nói nên âm thanh có phần hơi lớn.
- Suỵt! Nhỏ tiếng một chút đi! Bộ muốn bị phát hiện và bị tên Thiện kia “dần” cho một trận hay sao? - Ly nhăn mặt, đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng.
- Rõ ràng là hai người họ có gì với nhau mà. Tôi nghi đâu là trúng đó. - Giọng Văn đầy vẻ tự tin.
- Cái hành động vừa rồi của Thiện cho ta thấy, hai người họ nhất định đang hẹn hò. - Ly ngẫm nghĩ, mắt vẫn dán vào Thiện và Nhã Thi ở bên kia đường. - Cũng may là tôi kịp thời ”chộp” được cái khoảnh khắc ngàn năm có một ấy. Ngày mai nhất định tôi sẽ dùng nó để... - Ly mân mê chiếc điện thoại trên tay, ánh mắt mờ ám nhìn mấy người còn lại làm cho sự tò mò trong con người họ trỗi dậy mãnh liệt. - Bắt cái tên Thiện ấy khao chúng ta một chầu hoành tráng. Mọi người thấy ý kiến của tôi có hay không?
Ai nấy nghe Ly nói mắt đều sáng rỡ, đồng loạt nói:
- Quá hay! Ly xinh đẹp quả là thông minh!
- Suỵt! - Ly lại ra dấu im lặng, nhìn qua bên kia đường lần cuối rồi nói. - Về thôi!
Thế là cả đám lũ lượt kéo nhau về, vừa đi vừa nhìn hai kẻ bị tình nghi là có quan hệ mờ ám kia để dè chừng.
Chuyện là sau khi tan làm, bọn họ không chịu yên phận về nhà tắm rửa, nghỉ ngơi mà rảnh rỗi núp sau cái cây to ven đường, đợi cho hai người kia đi rồi mới từ từ bám theo. Bọn họ không chạy xe mà đuổi theo bằng cách là chạy bộ vì theo dõi bằng xe máy rất dễ bị phát hiện với cả khi một trong hai người họ quay lại thì bọn họ cũng có thể trốn tạm vào một góc khuất nào đó. Hơn nữa, Thiện và Nhã Thi đi bằng xe đạp lại còn đi với vận tốc “rùa bò” nên dù đi bộ, họ vẫn có thể theo kịp.
Toàn bộ câu chuyện của họ đều được Nhật Minh thu lại khá rõ ràng. Bàn tay anh nắm chặt vô-lăng đến nỗi trắng bệch. Nâng cửa kính lên, anh đạp mạnh chân ga phóng đi nhanh. Mang theo một tâm trạng đang cực kì tệ.
Chiếc xe lao đi thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn theo, trong đó có cả Nhã Thi và Thiện.
...
Thiện còn chở cô đi dạo nên đến khoảng tám giờ hai người mới về đến nhà.
Do mải nói chuyện, đùa giỡn mà họ không biết rằng có một người đang cực kì tức giận đứng dựa lưng vào xe ngay trước hẻm.
- Ai vậy nhỉ? - Thiện tự hỏi khi nhìn thấy một người con trai đang đứng ở phía trước. Người đó đang đưa mắt nhìn hai người, trên tay anh là một điếu thuốc với ánh lửa le lói, dưới đất là vô số mẩu thuốc tàn.
- Hả? - Nhã Thi nghiêng đầu nhìn lên phía trước, dự cảm có điều chẳng lành nên cô bảo Thiện dừng xe. - Anh cho tôi xuống đây, tôi đi bộ vô được rồi. Nhà tôi ở đầu con hẻm, cũng không xa lắm đâu.
Thiện nghe lời cô dừng xe.
- Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều, tôi rất vui! - Nhã Thi nở nụ cười rạng rỡ. - Anh về cẩn thận nha. Bye bye!
- Bye! Hẹn mai gặp. - Thiện vẫy tay với cô rồi quành xe lại, đưa mắt nhìn dáng người cao lớn đứng cách đó không xa lần cuối rồi đạp xe đi. Có cảm giác như người đó rất quen.
Đợi cho Thiện về rồi, Nhã Thi mới hít thở thật sâu rồi bước tới.
- Trông hai người có vẻ vui quá nhỉ?
Một giọng nói châm biếm, bỡn cợt vang lên khi cô vừa bước ngang qua người anh được vài bước. Nhã Thi dừng lại, có một chút tức giận đang cuộn trào trong lòng. Cố gắng kiềm chế, cô mạnh dạn bước tiếp.
Nhưng nào có dễ dàng như vậy.
- Tôi nói em có nghe gì không? Sao không quay lại nhìn tôi? - Nhật Minh tức giận quăng điếu thuốc xuống đất, bước tới xoay người cô lại đối diện với mình.
Tâm trạng anh bây giờ có thể đem so sánh với một ngọn núi lửa đang bùng nổ. Anh đã đứng đây chờ cô tận hai tiếng đồng hồ nhưng cô đáp lại sự chờ đợi của anh là gì? Là vẻ mặt vui vẻ khi ngồi trên xe của một thằng con trai nào đó và đùa giỡn với hắn ta ngay trước mặt anh ư?
Quãng thời gian từ lúc rời chỗ bán hủ tiếu cho tới lúc về đến đây, tâm trạng buồn bực, khó chịu của anh ít nhiều cũng vơi đi đôi chút. Nhưng chính cô là người đã châm ngòi cho ngọn lửa đó bùng nổ trở lại.
- Để làm gì? - Đến lúc này thì Nhã Thi không thể nào làm lơ được nữa. Cô giương mắt lên nhìn anh, hỏi bằng chất giọng cực kì chán ghét.
- Nói cho tôi biết, cậu ta là ai? Em và cậu ta có quan hệ gì? - Anh nắm lấy hai vai cô, lay mạnh như thể đang trút hết mọi sự buồn bực lên đôi vai gầy yếu ấy.
Nhã Thi nhăn mặt, khó chịu gạt tay anh ra, cáu gắt:
- Có liên quan gì đến anh không? Tại sao anh cứ luôn chỏ mũi vào chuyện của tôi như vậy?
- Có liên quan gì à? - Nhật Minh nhếch môi, bàn tay mạnh mẽ luồn qua sau gáy Nhã Thi và kéo cô về phía mình. - Để tôi nói cho em biết, em là của tôi! Không ai có thể cướp đi em từ tay tôi, nếu kẻ nào dám... - Anh dừng lại đôi chút, ánh mắt tỏa ra sát khí khiến Nhã Thi bất chợt rùng mình. - Tôi sẽ giết kẻ đó.
Sau câu khẳng định với ánh mắt đầy vẻ cương quyết ấy là một nụ hôn mạnh mẽ, cuồng nhiệt từ môi anh đáp xuống môi cô, thể hiện cho một sự chiếm hữu độc quyền.
Cái màn cưỡng hôn bức ngờ ấy khiến Nhã Thi không kịp phản ứng. Chiếc túi xách trên tay cô rơi xuống. Nhã Thi mở to mắt nhìn cái người đang say sưa hôn mình, cô cảm thấy ghê tởm. Ghê tởm bởi câu nói sặc mùi chiếm hữu lẫn chết chóc, bởi hành động của một kẻ lộng quyền coi trời bằng vung của anh.
Nhã Thi dùng mấy ngón tay bấu chặt vào lưng Nhật Minh, nhưng anh vẫn chẳng xi nhê gì vì bảo vệ anh là một chiếc áo vest khá dày. Cô cũng không thể nào đẩy anh ra được khi bàn tay rắn chắc của anh đang giữ chặt lấy cổ cô, còn một tay siết chặt lấy eo cô.
Cái làm Nhã Thi cảm thấy khó chịu nhất chính là mùi thuốc lá từ miệng anh truyền sang, nó khiến cô buồn nôn.
- Ưm... ưm...
Nhã Thi cựa quậy, cố gắng cách nào cũng không thắng nổi Nhật Minh. Anh quá khỏe, quá lớn trong khi cô chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, thân hình lại mảnh mai nên không chống cự lại được anh. Nhìn anh bằng cặp mắt đầy căm phẫn, cô cắn vào môi anh một cái thật mạnh đến bật máu.
Vì đau... nên Nhật Minh thả cô ra trong tiếc nuối.
Nhã Thi thở dốc, dường như nụ hôn táo bạo vừa rồi đã hút cạn sức lực của cô, hô hấp không ổn định.
Nhật Minh quệt một đường ngang miệng, máu từ đó lan ra đầu ngón tay.
Anh khẽ cười, không ai biết được nụ cười đó chất chứa bao nhiêu là đau đớn và phiền muộn.
Bình ổn lại hô hấp, Nhã Thi đưa tay lau thật mạnh môi mình như cố xóa đi cái nụ hôn vừa rồi. Cô nắm chặt hai tay, không ngần ngại “ban” cho anh một cái tát thật mạnh.
Chát!
Năm ngón tay in hằn trên gương mặt trắng trẻo, nhẵn mịn.
- Đồ tồi! Tại sao anh dám làm vậy với tôi? Anh có biết là anh đã làm tôi đau không? Hức hức!
Những tiếng nấc nghẹn bắt đầu vang lên, một giọt nước mắt của cô rơi xuống.
Lúc này Nhật Minh mới để ý, môi cô đã bị anh hôn cho tới mức sưng đỏ lên. Anh thoáng ân hận vì hành vi mất kiểm soát của mình, nhưng anh không xin lỗi, cũng không dỗ dành. Vì cô... cũng làm cho anh đau!
Anh không đau vì cái tát của cô, mà đau vì cô chưa một lần đối xử nhẹ nhàng với anh.
- Em mà cũng biết đau sao? - Vẫn là cái kiểu châm biếm ấy, anh đút hai tay vào túi quần để cố gắng kiềm chế không lau nước mắt cho cô. Lúc này là lúc anh không nên để mình mềm yếu trước cô như mọi lần.
Nhã Thi ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt mờ đục vì màn nước mỏng bao quanh khiến cô không còn nhìn rõ người ở trước mặt mình nữa. Nhưng cô thấy được, trong ánh mắt của anh có một nỗi buồn sâu thẳm mà cô không thể đoán ra.
- Khi em vui vẻ bên cậu ta, em có nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Em có biết tôi đã đau như thế nào không? Tại sao em có thể vui vẻ ngồi trên xe của một thằng con trai khác nhưng với tôi em chưa một lần vui vẻ như thế? Lúc trước là Đan Huy, còn bây giờ là cậu ta. Em có nghĩ là mình đã quá thiên vị với họ và quá bất công với tôi không? - Giọng anh đều đều nhưng từng câu chữ anh nói ra, đó đều là những nỗi đau anh đang phải gồng mình chịu đựng.
Nhã Thi cảm thấy lỗ tai mình hơi lùng bùng trước vô vàn câu hỏi anh đặt ra cho mình. Cô không kịp nghe, cũng không kịp tiêu hóa. Cô chỉ biết đưa đôi mắt vẫn còn ướt lên nhìn anh, không nói gì. Nhưng nhắc tới Đan Huy, trái tim vốn đang nguội lạnh của cô lại trở nên đau nhói.
Rất lâu sau, cô mới lên tiếng, giọng hơi nghèn nghẹn:
- Anh có biết tại sao tôi luôn xa lánh anh không?
Anh nhìn cô, đau khổ lắc đầu.
- Vì anh không phải Đan Huy, Đan Huy không đối xử bạo lực với tôi như vậy! Ở bên anh ấy tôi vui bao nhiêu thì khi ở gần anh, tôi lại cảm thấy chán ghét bấy nhiêu. Ngoài mang đến cho tôi đau khổ ra thì anh chẳng làm gì khiến cho tôi vui hết!
“Xả” giận xong, Nhã Thi khom xuống nhặt túi xách rồi chạy đi.
Còn anh, vẫn một mình đứng đó. Bóng dáng cô độc đứng giữa không gian vắng lặng.
Thì ra là vậy, từ trước đến nay cô luôn đem anh ra so sánh với hắn. Thì ra trong mắt cô, hắn là một kẻ dịu dàng, luôn biết cách làm cho cô vui. Còn anh chỉ là một kẻ khiến cho cô cảm thấy chán ghét khi ở bên, luôn mang đến cho cô sự đau khổ.
Nhật Minh cười cay đắng. Mặc dù đã chia tay nhưng trong tim cô, hình bóng của hắn vẫn còn in đậm như vậy, đậm đến nỗi hình ảnh của anh vừa hiện hữu trong tim cô thì đã bị nó làm cho lu mờ đi một cách nhanh chóng.
Những lúc anh muốn làm cho cô vui thì cô lại dùng mọi cách để xua đuổi anh. Đến khi anh khiến cho cô đau một chút, cô lại bảo rằng ngoài đau khổ ra thì anh chẳng làm gì cho cô vui hết. Quá bất công! Quá tàn nhẫn!
Hắn chưa từng đối xử bạo lực với cô nhưng hắn cũng chưa từng yêu cô. Chỉ có anh, chỉ có một mình anh mới điên cuồng yêu cô một cách mù quáng như vậy. Dẫu biết rằng, trái tim cô luôn hướng về một kẻ khác.
Nhật Minh ngước mặt nhìn lên trời, ánh trăng vẫn sáng và ngôi sao kia vẫn ở xa nó như vậy. Khoảng cách vẫn mãi là khoảng cách, anh không thể khiến cho nó xích lại gần nhau. Cũng như anh không thể khiến cho cô tự nguyện ở bên cạnh anh... mãi mãi cũng không thể nếu như cô cứ luôn xa lánh và cự tuyệt anh như thế!
“Đến khi nào... em mới có thể mở lòng với tôi đây?”
Không còn lý do nào để từ chối nên Nhã Thi đành đồng ý để Thiện đưa về.
Chiếc xe đạp lăn bánh trong buổi chiều mát mẻ. Con đường dài đông đúc xe cộ qua lại, chiếc xe đạp hiệu Martin hòa lẫn vào những chiếc xe máy, xe hơi đắt tiền cho thấy một sự chênh lệch quá khác biệt. Chiếc xe chầm chậm lướt qua từng hàng cây thẳng tắp dọc hai bên đường. Gió nhẹ thổi mùi hương trên áo Thiện thoang thoảng vào mũi Nhã Thi. Cô chun mũi hít lấy cái mùi hương ấy, đôi mày đang căng giãn lập tức xích lại gần nhau. Mùi hương này nồng quá không giống như...
Nhã Thi chợt khựng lại khi nghĩ đến mùi hương dễ chịu của Nhật Minh lúc anh chồm qua người cô để thắt dây an toàn. Và nhớ tới gương mặt nghiêng cận cảnh đẹp đến mê hồn của anh, mặt thoáng đỏ bừng, cô lấy tay đánh nhẹ vào đầu mình mấy cái cho tỉnh ra. Khi không lại nhớ đến anh ta làm gì? Đúng là điên mà!
- Sao im lặng thế? - Thiện hơi quay đầu lại hỏi khi thấy cô suốt dọc đường đi không mở miệng nói tiếng nào.
- Không biết nên nói gì thì im lặng thôi. - Nhã Thi cười cười, nhún vai nhưng sực nhớ ra điều gì đó, cô hỏi. - Sao anh lại đi xe đạp đi làm mà không đi xe máy như những người khác?
Người khác mà cô nói ở đây chính là những người đồng nghiệp.
- Vì nhà tôi cũng gần chỗ làm. Hơn nữa, tôi thích cái cảm giác vừa đạp xe vừa hóng mát hơn. - Thiện nói.
Nhã Thi gật gù, thì ra là vậy.
- Này, mình đi ăn há! Tôi mời. - Thiện hào hứng rủ rê.
Đúng lúc cũng đang đói nên Nhã Thi gật đầu, cô cong tròn ngón cái và ngón trỏ lại với nhau đưa ra trước mặt Thiện, tươi cười nói:
- Ok!
Lúc đó là 5 giờ 30 phút.
Mặt trời không còn rực rỡ như ban sáng, bây giờ nó đang khoác lên mình một màu trông như lòng đỏ trứng gà và nó đang dần dần biến mất sau những ngôi nhà cao tầng. Đó người ta gọi là hoàng hôn.
Thiện chở cô đến một quán hủ tiếu bên đường, cất xe rồi đi đến chiếc bàn trống ngồi xuống. Tuy chỉ là quán ăn lề đường nhưng lại khá đông khách, những chiếc bàn kéo dài trên vỉa hè đều có người ngồi ăn và bàn của Nhã Thi là bàn duy nhất còn trống. Thiện hỏi cô ăn gì rồi bảo cô ngồi đợi để anh ta đi gọi.
- Anh thường hay ăn ở đây lắm hả? - Nhã Thi hỏi khi Thiện trở lại và ngồi xuống chỗ đối diện mình.
Thiện lấy giấy giúp cô lau muỗng đũa, gật đầu:
- Thỉnh thoảng thôi. Ở đây bán rất ngon, giá bình dân nên rất thu hút khách.
Nhã Thi gật gù, nhìn quán đông khách như vậy cũng đủ biết rồi.
Một lát sau, hai tô hủ tiếu nóng hổi được bưng lên.
Mùi thơm của hủ tiếu như kích thích cái bụng đang cồn cào của Nhã Thi. Thiện đưa cho Nhã Thi muỗng đũa đã được lau kĩ càng rồi giúp cô bỏ thêm một ít gia vị vào cho ngon hơn. Thiện dừng tay lại khi chạm vào hũ sa tế, e ngại hỏi cô:
- Cô có ăn cay được không?
Mắt Nhã Thi sáng lên, gật gật mấy cái liên tục. Cô là một tín đồ ăn cay lẫn ăn chua đấy nhé!
Do đang đói nên Nhã Thi ăn một cách ngon lành, một miếng hành dính ngay bên mép mà cô vẫn không biết. Thiện bật cười trong khi cô cứ ngây ra như một con ngốc. Cô đưa tay sờ sờ mặt mình, ngu ngơ hỏi:
- Bộ mặt tôi dính gì hả?
Thiện gật gật, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau đi chỗ dính hành đó cho cô khiến cho mặt ai kia đỏ bừng bừng.
Đó có được coi là một hành động thân mật không?
Cùng lúc đó, bên đường đối diện quán hủ tiếu có một chiếc Benz màu đen bóng loáng đang đậu, một bên cửa kính chỗ lái đã được mở ra. Chiếc điện thoại bị chủ nhân vứt nằm chỏng chơ ở ghế phụ.
Hai tay Nhật Minh nắm chặt lấy vô-lăng, ánh mắt xuất hiện vài tia máu đỏ khi anh chứng kiến từ đầu đến cuối những hành động của hai người và anh cũng đã chụp lại cảnh hai người vừa ăn vừa cười nói với nhau. Trông rất vui vẻ!
Lòng anh như có lửa đốt, khó chịu bội phần. Không phải khó chịu mà chính xác là ghen! Hắn ta là ai? Sao lại tỏ ra thân thiết với Nhã Thi như vậy? Còn cô, tại sao lại không gạt tay hắn ta ra khi hắn ta chạm vào cô như đã từng làm với anh?
Hàng loạt câu hỏi xoay quanh trong đầu Nhật Minh càng khiến cho tâm trạng anh trở nên xấu hơn.
Lý do Nhật Minh có mặt ở đây chỉ là một sự tình cờ vì con đường này là đường về nhà anh. Anh đã nhìn thấy hai người họ từ phía xa lúc họ vừa tấp xe vào quán. Khi đó anh cứ nghĩ mình nhìn nhầm nhưng càng tới gần, anh mới biết đó không phải là nhầm lẫn.
Đang miên man suy nghĩ thì anh nghe thấy tiếng ồn ở gần đó. Nhật Minh quay lại nhìn thì thấy có một đám người gồm hai nữ, ba nam đầu đội nón, mặt đeo khẩu trang, mặc áo khoác chồng luôn cái nón lên đầu như... ăn trộm trốn bên hông xe anh.
- Núp kĩ kĩ vào, đừng để hai người họ phát hiện. - Là giọng của một cô gái.
- Biết rồi, biết rồi. - Cả đám đồng thanh nói nên âm thanh có phần hơi lớn.
- Suỵt! Nhỏ tiếng một chút đi! Bộ muốn bị phát hiện và bị tên Thiện kia “dần” cho một trận hay sao? - Ly nhăn mặt, đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng.
- Rõ ràng là hai người họ có gì với nhau mà. Tôi nghi đâu là trúng đó. - Giọng Văn đầy vẻ tự tin.
- Cái hành động vừa rồi của Thiện cho ta thấy, hai người họ nhất định đang hẹn hò. - Ly ngẫm nghĩ, mắt vẫn dán vào Thiện và Nhã Thi ở bên kia đường. - Cũng may là tôi kịp thời ”chộp” được cái khoảnh khắc ngàn năm có một ấy. Ngày mai nhất định tôi sẽ dùng nó để... - Ly mân mê chiếc điện thoại trên tay, ánh mắt mờ ám nhìn mấy người còn lại làm cho sự tò mò trong con người họ trỗi dậy mãnh liệt. - Bắt cái tên Thiện ấy khao chúng ta một chầu hoành tráng. Mọi người thấy ý kiến của tôi có hay không?
Ai nấy nghe Ly nói mắt đều sáng rỡ, đồng loạt nói:
- Quá hay! Ly xinh đẹp quả là thông minh!
- Suỵt! - Ly lại ra dấu im lặng, nhìn qua bên kia đường lần cuối rồi nói. - Về thôi!
Thế là cả đám lũ lượt kéo nhau về, vừa đi vừa nhìn hai kẻ bị tình nghi là có quan hệ mờ ám kia để dè chừng.
Chuyện là sau khi tan làm, bọn họ không chịu yên phận về nhà tắm rửa, nghỉ ngơi mà rảnh rỗi núp sau cái cây to ven đường, đợi cho hai người kia đi rồi mới từ từ bám theo. Bọn họ không chạy xe mà đuổi theo bằng cách là chạy bộ vì theo dõi bằng xe máy rất dễ bị phát hiện với cả khi một trong hai người họ quay lại thì bọn họ cũng có thể trốn tạm vào một góc khuất nào đó. Hơn nữa, Thiện và Nhã Thi đi bằng xe đạp lại còn đi với vận tốc “rùa bò” nên dù đi bộ, họ vẫn có thể theo kịp.
Toàn bộ câu chuyện của họ đều được Nhật Minh thu lại khá rõ ràng. Bàn tay anh nắm chặt vô-lăng đến nỗi trắng bệch. Nâng cửa kính lên, anh đạp mạnh chân ga phóng đi nhanh. Mang theo một tâm trạng đang cực kì tệ.
Chiếc xe lao đi thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn theo, trong đó có cả Nhã Thi và Thiện.
...
Thiện còn chở cô đi dạo nên đến khoảng tám giờ hai người mới về đến nhà.
Do mải nói chuyện, đùa giỡn mà họ không biết rằng có một người đang cực kì tức giận đứng dựa lưng vào xe ngay trước hẻm.
- Ai vậy nhỉ? - Thiện tự hỏi khi nhìn thấy một người con trai đang đứng ở phía trước. Người đó đang đưa mắt nhìn hai người, trên tay anh là một điếu thuốc với ánh lửa le lói, dưới đất là vô số mẩu thuốc tàn.
- Hả? - Nhã Thi nghiêng đầu nhìn lên phía trước, dự cảm có điều chẳng lành nên cô bảo Thiện dừng xe. - Anh cho tôi xuống đây, tôi đi bộ vô được rồi. Nhà tôi ở đầu con hẻm, cũng không xa lắm đâu.
Thiện nghe lời cô dừng xe.
- Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều, tôi rất vui! - Nhã Thi nở nụ cười rạng rỡ. - Anh về cẩn thận nha. Bye bye!
- Bye! Hẹn mai gặp. - Thiện vẫy tay với cô rồi quành xe lại, đưa mắt nhìn dáng người cao lớn đứng cách đó không xa lần cuối rồi đạp xe đi. Có cảm giác như người đó rất quen.
Đợi cho Thiện về rồi, Nhã Thi mới hít thở thật sâu rồi bước tới.
- Trông hai người có vẻ vui quá nhỉ?
Một giọng nói châm biếm, bỡn cợt vang lên khi cô vừa bước ngang qua người anh được vài bước. Nhã Thi dừng lại, có một chút tức giận đang cuộn trào trong lòng. Cố gắng kiềm chế, cô mạnh dạn bước tiếp.
Nhưng nào có dễ dàng như vậy.
- Tôi nói em có nghe gì không? Sao không quay lại nhìn tôi? - Nhật Minh tức giận quăng điếu thuốc xuống đất, bước tới xoay người cô lại đối diện với mình.
Tâm trạng anh bây giờ có thể đem so sánh với một ngọn núi lửa đang bùng nổ. Anh đã đứng đây chờ cô tận hai tiếng đồng hồ nhưng cô đáp lại sự chờ đợi của anh là gì? Là vẻ mặt vui vẻ khi ngồi trên xe của một thằng con trai nào đó và đùa giỡn với hắn ta ngay trước mặt anh ư?
Quãng thời gian từ lúc rời chỗ bán hủ tiếu cho tới lúc về đến đây, tâm trạng buồn bực, khó chịu của anh ít nhiều cũng vơi đi đôi chút. Nhưng chính cô là người đã châm ngòi cho ngọn lửa đó bùng nổ trở lại.
- Để làm gì? - Đến lúc này thì Nhã Thi không thể nào làm lơ được nữa. Cô giương mắt lên nhìn anh, hỏi bằng chất giọng cực kì chán ghét.
- Nói cho tôi biết, cậu ta là ai? Em và cậu ta có quan hệ gì? - Anh nắm lấy hai vai cô, lay mạnh như thể đang trút hết mọi sự buồn bực lên đôi vai gầy yếu ấy.
Nhã Thi nhăn mặt, khó chịu gạt tay anh ra, cáu gắt:
- Có liên quan gì đến anh không? Tại sao anh cứ luôn chỏ mũi vào chuyện của tôi như vậy?
- Có liên quan gì à? - Nhật Minh nhếch môi, bàn tay mạnh mẽ luồn qua sau gáy Nhã Thi và kéo cô về phía mình. - Để tôi nói cho em biết, em là của tôi! Không ai có thể cướp đi em từ tay tôi, nếu kẻ nào dám... - Anh dừng lại đôi chút, ánh mắt tỏa ra sát khí khiến Nhã Thi bất chợt rùng mình. - Tôi sẽ giết kẻ đó.
Sau câu khẳng định với ánh mắt đầy vẻ cương quyết ấy là một nụ hôn mạnh mẽ, cuồng nhiệt từ môi anh đáp xuống môi cô, thể hiện cho một sự chiếm hữu độc quyền.
Cái màn cưỡng hôn bức ngờ ấy khiến Nhã Thi không kịp phản ứng. Chiếc túi xách trên tay cô rơi xuống. Nhã Thi mở to mắt nhìn cái người đang say sưa hôn mình, cô cảm thấy ghê tởm. Ghê tởm bởi câu nói sặc mùi chiếm hữu lẫn chết chóc, bởi hành động của một kẻ lộng quyền coi trời bằng vung của anh.
Nhã Thi dùng mấy ngón tay bấu chặt vào lưng Nhật Minh, nhưng anh vẫn chẳng xi nhê gì vì bảo vệ anh là một chiếc áo vest khá dày. Cô cũng không thể nào đẩy anh ra được khi bàn tay rắn chắc của anh đang giữ chặt lấy cổ cô, còn một tay siết chặt lấy eo cô.
Cái làm Nhã Thi cảm thấy khó chịu nhất chính là mùi thuốc lá từ miệng anh truyền sang, nó khiến cô buồn nôn.
- Ưm... ưm...
Nhã Thi cựa quậy, cố gắng cách nào cũng không thắng nổi Nhật Minh. Anh quá khỏe, quá lớn trong khi cô chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, thân hình lại mảnh mai nên không chống cự lại được anh. Nhìn anh bằng cặp mắt đầy căm phẫn, cô cắn vào môi anh một cái thật mạnh đến bật máu.
Vì đau... nên Nhật Minh thả cô ra trong tiếc nuối.
Nhã Thi thở dốc, dường như nụ hôn táo bạo vừa rồi đã hút cạn sức lực của cô, hô hấp không ổn định.
Nhật Minh quệt một đường ngang miệng, máu từ đó lan ra đầu ngón tay.
Anh khẽ cười, không ai biết được nụ cười đó chất chứa bao nhiêu là đau đớn và phiền muộn.
Bình ổn lại hô hấp, Nhã Thi đưa tay lau thật mạnh môi mình như cố xóa đi cái nụ hôn vừa rồi. Cô nắm chặt hai tay, không ngần ngại “ban” cho anh một cái tát thật mạnh.
Chát!
Năm ngón tay in hằn trên gương mặt trắng trẻo, nhẵn mịn.
- Đồ tồi! Tại sao anh dám làm vậy với tôi? Anh có biết là anh đã làm tôi đau không? Hức hức!
Những tiếng nấc nghẹn bắt đầu vang lên, một giọt nước mắt của cô rơi xuống.
Lúc này Nhật Minh mới để ý, môi cô đã bị anh hôn cho tới mức sưng đỏ lên. Anh thoáng ân hận vì hành vi mất kiểm soát của mình, nhưng anh không xin lỗi, cũng không dỗ dành. Vì cô... cũng làm cho anh đau!
Anh không đau vì cái tát của cô, mà đau vì cô chưa một lần đối xử nhẹ nhàng với anh.
- Em mà cũng biết đau sao? - Vẫn là cái kiểu châm biếm ấy, anh đút hai tay vào túi quần để cố gắng kiềm chế không lau nước mắt cho cô. Lúc này là lúc anh không nên để mình mềm yếu trước cô như mọi lần.
Nhã Thi ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt mờ đục vì màn nước mỏng bao quanh khiến cô không còn nhìn rõ người ở trước mặt mình nữa. Nhưng cô thấy được, trong ánh mắt của anh có một nỗi buồn sâu thẳm mà cô không thể đoán ra.
- Khi em vui vẻ bên cậu ta, em có nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Em có biết tôi đã đau như thế nào không? Tại sao em có thể vui vẻ ngồi trên xe của một thằng con trai khác nhưng với tôi em chưa một lần vui vẻ như thế? Lúc trước là Đan Huy, còn bây giờ là cậu ta. Em có nghĩ là mình đã quá thiên vị với họ và quá bất công với tôi không? - Giọng anh đều đều nhưng từng câu chữ anh nói ra, đó đều là những nỗi đau anh đang phải gồng mình chịu đựng.
Nhã Thi cảm thấy lỗ tai mình hơi lùng bùng trước vô vàn câu hỏi anh đặt ra cho mình. Cô không kịp nghe, cũng không kịp tiêu hóa. Cô chỉ biết đưa đôi mắt vẫn còn ướt lên nhìn anh, không nói gì. Nhưng nhắc tới Đan Huy, trái tim vốn đang nguội lạnh của cô lại trở nên đau nhói.
Rất lâu sau, cô mới lên tiếng, giọng hơi nghèn nghẹn:
- Anh có biết tại sao tôi luôn xa lánh anh không?
Anh nhìn cô, đau khổ lắc đầu.
- Vì anh không phải Đan Huy, Đan Huy không đối xử bạo lực với tôi như vậy! Ở bên anh ấy tôi vui bao nhiêu thì khi ở gần anh, tôi lại cảm thấy chán ghét bấy nhiêu. Ngoài mang đến cho tôi đau khổ ra thì anh chẳng làm gì khiến cho tôi vui hết!
“Xả” giận xong, Nhã Thi khom xuống nhặt túi xách rồi chạy đi.
Còn anh, vẫn một mình đứng đó. Bóng dáng cô độc đứng giữa không gian vắng lặng.
Thì ra là vậy, từ trước đến nay cô luôn đem anh ra so sánh với hắn. Thì ra trong mắt cô, hắn là một kẻ dịu dàng, luôn biết cách làm cho cô vui. Còn anh chỉ là một kẻ khiến cho cô cảm thấy chán ghét khi ở bên, luôn mang đến cho cô sự đau khổ.
Nhật Minh cười cay đắng. Mặc dù đã chia tay nhưng trong tim cô, hình bóng của hắn vẫn còn in đậm như vậy, đậm đến nỗi hình ảnh của anh vừa hiện hữu trong tim cô thì đã bị nó làm cho lu mờ đi một cách nhanh chóng.
Những lúc anh muốn làm cho cô vui thì cô lại dùng mọi cách để xua đuổi anh. Đến khi anh khiến cho cô đau một chút, cô lại bảo rằng ngoài đau khổ ra thì anh chẳng làm gì cho cô vui hết. Quá bất công! Quá tàn nhẫn!
Hắn chưa từng đối xử bạo lực với cô nhưng hắn cũng chưa từng yêu cô. Chỉ có anh, chỉ có một mình anh mới điên cuồng yêu cô một cách mù quáng như vậy. Dẫu biết rằng, trái tim cô luôn hướng về một kẻ khác.
Nhật Minh ngước mặt nhìn lên trời, ánh trăng vẫn sáng và ngôi sao kia vẫn ở xa nó như vậy. Khoảng cách vẫn mãi là khoảng cách, anh không thể khiến cho nó xích lại gần nhau. Cũng như anh không thể khiến cho cô tự nguyện ở bên cạnh anh... mãi mãi cũng không thể nếu như cô cứ luôn xa lánh và cự tuyệt anh như thế!
“Đến khi nào... em mới có thể mở lòng với tôi đây?”