Chương : 35
Vào một ngày chủ nhật đẹp trời, Nhật Minh chở Nhã Thi đến nhà Hải Nam chơi. Cả Hải Nam bác Tuân đều ngạc nhiên khi thấy hai người cùng lúc xuất hiện, lại còn đi chung với nhau nữa. Bác Tuân thầm quan sát sắc mặt Nhã Thi, ông phát hiện ra cô đối với Nhật Minh đã không còn vẻ khó chịu và xa cách thì cảm thấy rất mừng. Khi nghe Hải Nam nói mấy bữa nay Đan Huy hay đến nhà cô, ông rất lo lắng. Ông sợ Nhã Thi sẽ tin hắn và sẽ bị hắn gạt lần nữa nhưng hôm nay thấy cảnh này lại nhìn thấy cái nháy mắt của Nhật Minh, nỗi lo lắng trong lòng ông đã không cánh mà bay.
- Công việc của con thế nào rồi Nhật Minh? - Trong lúc dùng cơm, bác Tuân hỏi anh.
- Dạ, công việc của con vẫn bình thường. Mọi việc đều thuận lợi và không có gì trở ngại ạ. - Nhật Minh lễ phép đáp, thuận tay gắp cho Nhã Thi một miếng mực.
Hành động đó không lọt khỏi tầm mắt của Hải Nam và bác Tuân. Hải Nam cười trêu:
- Chà, tình cảm thắm thiết dữ ha! - Hải Nam nói rồi quay sang bác Tuân, hai tay bưng cái chén lên làm ra vẻ rất tội nghiệp, nói. - Ba, con cũng muốn ăn mực!
Bác Tuân phì cười, cũng thuận theo anh bỏ một miếng mực vào chén.
- Cha mày, trông bộ dạng ghê quá!
Nhã Thi lườm Hải Nam, cô biết anh đang cố tình chọc mình nên móc một câu:
- Nếu không phải em chơi với anh từ nhỏ, biết rõ giới tính của anh thì em còn tưởng anh là “chị em” với em không đó.
Một câu nói của cô khiến cho bác Tuân và Nhật Minh đều bật cười, riêng chỉ có Hải Nam là mặt mày bí xị. Anh lườm lại cô, không biết nên móc lại cô như thế nào đành lảng qua Nhật Minh:
- Lát nữa mình sẽ kể cho cậu nghe chuyện lúc nhỏ của Nhã Thi, bảo đảm cậu sẽ cười rụng răng luôn cho coi.
- Được được! - Nhật Minh vui vẻ gật đầu.
- Anh... - Nhã Thi tức đến hộc máu, cô nghiến răng nghiến lợi. - Anh mà dám nói xấu em, em sẽ không tha cho anh đâu!
Hải Nam hất mặt, làm ra vẻ muốn nói: Em làm gì được anh!
Nhã Thi hậm hực dậm chân, nhõng nhẽo với bác Tuân nãy giờ ngồi cười:
- Bác! Bác xem anh ấy ăn hiếp con kìa!
Bác Tuân cười cười, vờ mắng Hải Nam:
- Con không được nói xấu em nghe chưa? Khi nào không có mặt em ở đây thì con hãy nói!
- Bác... - Nhã Thi cứng họng, còn ba người đàn ông thì phá ra cười.
Ăn cơm xong, Nhã Thi một mình ra sân ngồi xích đu, để lại không gian riêng cho ba người đàn ông.
Bác Tuân thì bảo đi vào phòng sách một chút, còn Hải Nam kể chuyện lúc nhỏ của Nhã Thi cho Nhật Minh nghe.
Suốt câu chuyện, Nhật Minh đều cười rất vui vẻ vì sự trẻ con ngây thơ của cô. Không ngờ lúc nhỏ cô bướng bỉnh một cách đáng yêu đến thế.
Hải Nam kể, lúc Nhã Thi còn là một em bé nằm trong nôi, anh ngày nào cũng chạy qua chơi với cô. Lúc nhỏ cô rất dễ thương, mũm mĩm đáng yêu. Nhất là hai má phúng phính nhìn là chỉ muốn cắn. Anh rất thích có em gái nên nên mỗi khi đi học về đều chạy sang chơi với cô. Đến lúc Nhã Thi biết đi, biết chạy thì ba anh và cha cô phá bỏ hàng rào để hai người dễ qua lại, cô lúc đó cứ bám víu lấy anh. Khi Nhã Thi lên năm tuổi, Hải Nam thật là đau đầu với cô nhóc khi anh làm gì cô cũng lon ton đi theo, thậm chí đi học cô cũng đòi theo mặc cho anh dỗ dành và hứa khi về sẽ mua kẹo cho ăn nhưng ai kia vẫn không chịu. Cô nằm lăn ra đất, khóc lóc ỉ ôi khiến anh một phen khổ sở phải cầu cứu bác Nhân.
Giao thừa, Hải Nam dẫn Nhã Thi đi xem pháo hoa mà không hề biết tác hại của việc đó. Đến lúc về, cô cứ luôn miệng khen pháo hoa đẹp, nói rằng mình rất thích xem và muốn xem tiếp. Hải Nam nghe vậy, lắc đầu cười:
- Pháo hoa chỉ diễn ra vào những ngày lễ thật đặc biệt thôi. Ngày thường sẽ không có đâu!
Nhã Thi chu môi, vẻ mặt trông có vẻ ấm ức lắm. Hải Nam cứ tưởng cô nghe hiểu, sẽ không đòi xem nữa. Thế nhưng một tuần sau, cô lại trở chứng bắt anh dẫn đi xem pháo hoa. Còn nói nếu anh không cho cô xem thì cô sẽ tuyệt giao với anh luôn. Hải Nam dở khóc dở cười, mặt nhăn như khỉ ăn ớt đứng nhìn cô nhóc nằm vạ dưới đất. Cũng may lúc đó bác Nhân đi ra, thấy vậy bác bảo:
- Con cứ bật máy tính lên cho em xem. Con bé sẽ không la lối nữa đâu!
Lúc đó anh mới “khôn” ra, ba chân bốn cẳng chạy vào nhà lấy cái máy tính xách tay của ba mình ra, lên mạng tìm kiếm mấy clip bắn pháo hoa mở cho Nhã Thi coi. Cô hí hửng vỗ tay, luôn miệng khen:
- Đẹp quá! Pháo hoa đẹp quá! Bắn đùng đùng đùng luôn. Hi hi!
Hải Nam thở phào, cũng may cô chỉ là một đứa con nít không biết phân biệt thật giả. Nếu mà Nhã Thi bắt anh dẫn đi xem pháo hoa thiệt thì anh thà chết còn sướng hơn. Ở bên cạnh cô thật đúng là nguy hiểm quá! Không biết khi nào mình bị đứng tim mà chết đây!
Hết chuyện pháo hoa lại đến chuyện mặt trăng và ngôi sao.
Một hôm, Nhã Thi ngồi trước thềm, hai tay chống cằm ngước lên trời ngắm sao. Giữa bầu trời đen huyền, sao và trăng vẫn hiên ngang tỏa ra thứ ánh sáng đẹp đẽ của riêng mình, chiếu rọi xuống nhân gian. Hải Nam đến ngồi cạnh cô, thuận miệng hỏi:
- Em đang nhìn gì vậy?
- Em đang ngắm trăng sao. - Cô bé đáp, mắt vẫn hướng lên trời.
Hải Nam im lặng ngước mắt lên nhìn theo cô, trong không gian im lặng, bỗng cô reo lên:
- Đẹp quá!
Hải Nam giật mình, mỗi lần cô khen thứ gì đẹp là anh đều có một dự cảm chẳng lành. Anh từ từ đứng dậy, rón rén vòng ra sau lưng cô để chuồn về nhà. Ai ngờ vừa bước được bước thứ hai, tai họa đã ập đến:
- Anh Hải Nam, anh hái trăng với sao xuống cho bé Thi ngắm đi. Chứ xa qua bé Thi nhìn mỏi cổ lắm. - Cô đưa đôi mắt to tròn nhìn anh.
Hải Nam nghe xong muốn bật ngửa, mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy ròng ròng. Ôi mẹ ơi! Sao cô còn nhỏ mà lại có cái ý tưởng “độc ác” như vậy?
Anh ngồi xổm xuống, cười khổ:
- Nhã Thi à, mặt trăng với ngôi sao ở xa lắm, anh không hái cho em được đâu!
Vừa nghe xong, vẻ mặt cô lập tức xụ xuống, hít hít mũi vài cái như sắp mếu. Chưa đầy năm giây, cô khóc toáng lên.
- Ha ha! Vậy lúc đó cậu đã làm thế nào để cô ấy nín khóc? - Nghe tới đây, Nhật Minh không nhịn được hỏi.
- Để từ từ tôi kể, đừng vội! - Hải Nam cười, tiếp tục kể.
Anh loay hoay, tay chân luống cuống chạy tới chạy lui không biết nên làm gì. Mặc dù chuyện cô nằm vạ đã quá quen nhưng mỗi lần như vậy, đều làm anh bối rối không thôi.
- Hái cho em! Hái cho em! Hu hu hu!
Nhã Thi vừa khóc vừa gào thét càng làm cho Hải Nam quýnh quáng hơn. Lúc này đột nhiên anh nảy ra một ý tưởng, chạy vội vào nhà và mang ra một thau nước lớn.
Anh đặt thau nước ra chỗ có ánh trăng, khi nhìn thấy trăng và sao nằm gọn trên mặt nước anh mới hài lòng gọi Nhã Thi tới.
Nhã Thi khi thấy anh có những “hành động lạ” thì đã nín khóc, nghe anh gọi thì lập tức chạy đến.
- Anh hái trăng với sao xuống cho em rồi nè. Em thấy có đẹp không? - Hải Nam ngồi chồm hổm, tay chỉ chỉ vào thau nước.
Nhã Thi mở to mắt nhìn vào thau nước, quả thật là có trăng với sao trong đó. Cô nhìn Hải Nam bằng ánh mắt ngưỡng mộ, vỗ tay reo lên:
- Anh Hải Nam giỏi quá! Anh Hải Nam giỏi quá! Hái được cả sao với trăng xuống cho bé Thi luôn!
Hải Nam thầm mắng: “Giỏi cái đầu em! Muốn đứng tim chết đi được!”
- Í, có mặt em trong đó nữa nè! - Nhã Thi cười toe toét khi thấy mặt mình trong thau, thích thú lắc đầu qua lại.
Hải Nam cười cười. Đúng là cô bé ngốc!
Lần khác, hai người ngồi xem thế giới động vật. Trời sinh cô là một người sợ rắn, dù là rắn thiệt hay rắn giả, thậm chí là rắn trên ti vi cô cũng sợ. Cảnh quay con rắn đang quấn lấy một con chuột, Nhã Thi sợ hãi ôm chặt lấy cánh tay Hải Nam, răng của cô... cắn lên tay anh.
Có bản thân anh mới biết là mình đau như thế nào. Anh tính bấm chuyển kênh thì cô không cho. Cô là vậy đấy, sợ rắn nhưng lại rất thích xem chương trình về rắn.
Anh nhẹ đẩy cô ra để cứu lấy cánh tay mình, cũng may lúc đó cảnh quay về một khu rừng nên cô mới buông tha anh. Rồi bỗng nhiên, con rắn từ đâu phóng ào tới màn hình làm cô khiếp vía nhảy dựng lên, chạy như bay về nhà khiến anh một phen cười nắc nẻ.
- Đó có phải dấu răng của Nhã Thi để lại không? - Nhật Minh chỉ vào tay của Hải Nam, ở đó có một vết răng hơi mờ mờ.
- Đúng vậy! - Hải Nam gật đầu.
- Vậy còn cái dấu kia? - Nhật Minh lại chỉ vào một dấu răng khác nằm gần đó nhưng dấu này rõ hơn một chút.
- Đâu? - Hải Nam đưa tay mình lên nhìn, chợt “à” lên một tiếng, cười nói. - Đây là của một bệnh nhân ngang bướng cắn tôi vì không chịu truyền nước biển.
Và bệnh nhân đó hiện tại đang là bạn gái của anh.
Về việc mình có bạn gái, Hải Nam không nói cho bất kỳ ai biết, dù là Nhật Minh hay Nhã Thi, thậm chí là ba anh. Không phải anh muốn giấu họ, mà vì anh nghĩ đây chưa phải là lúc.
- Làm bác sĩ như cậu cũng thật thú vị! - Nhật Minh nhếch mép. - Đôi khi gặp phải những bệnh nhân rất “đáng yêu“.
- Này, này! Cậu đang giễu tôi đấy à? - Hải Nam bức xúc.
- Không biết cô gái bướng bỉnh kia đi đâu rồi nhỉ? - Nhật Minh đánh trống lảng, đứng dậy. - Phải đi tìm mới được!
Anh ra ngoài sân tìm Nhã Thi. Cô đang ngồi trên chiếc xích đu, ánh mắt mang một nỗi buồn khôn xiết nhìn vào ngôi nhà bên cạnh.
Nhật Minh lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh cô, chủ động nắm lấy đôi tay của ai kia đang siết chặt vào nhau, khẽ nói:
- Đừng buồn! Ngôi nhà đó mãi mãi là của em!
- Công việc của con thế nào rồi Nhật Minh? - Trong lúc dùng cơm, bác Tuân hỏi anh.
- Dạ, công việc của con vẫn bình thường. Mọi việc đều thuận lợi và không có gì trở ngại ạ. - Nhật Minh lễ phép đáp, thuận tay gắp cho Nhã Thi một miếng mực.
Hành động đó không lọt khỏi tầm mắt của Hải Nam và bác Tuân. Hải Nam cười trêu:
- Chà, tình cảm thắm thiết dữ ha! - Hải Nam nói rồi quay sang bác Tuân, hai tay bưng cái chén lên làm ra vẻ rất tội nghiệp, nói. - Ba, con cũng muốn ăn mực!
Bác Tuân phì cười, cũng thuận theo anh bỏ một miếng mực vào chén.
- Cha mày, trông bộ dạng ghê quá!
Nhã Thi lườm Hải Nam, cô biết anh đang cố tình chọc mình nên móc một câu:
- Nếu không phải em chơi với anh từ nhỏ, biết rõ giới tính của anh thì em còn tưởng anh là “chị em” với em không đó.
Một câu nói của cô khiến cho bác Tuân và Nhật Minh đều bật cười, riêng chỉ có Hải Nam là mặt mày bí xị. Anh lườm lại cô, không biết nên móc lại cô như thế nào đành lảng qua Nhật Minh:
- Lát nữa mình sẽ kể cho cậu nghe chuyện lúc nhỏ của Nhã Thi, bảo đảm cậu sẽ cười rụng răng luôn cho coi.
- Được được! - Nhật Minh vui vẻ gật đầu.
- Anh... - Nhã Thi tức đến hộc máu, cô nghiến răng nghiến lợi. - Anh mà dám nói xấu em, em sẽ không tha cho anh đâu!
Hải Nam hất mặt, làm ra vẻ muốn nói: Em làm gì được anh!
Nhã Thi hậm hực dậm chân, nhõng nhẽo với bác Tuân nãy giờ ngồi cười:
- Bác! Bác xem anh ấy ăn hiếp con kìa!
Bác Tuân cười cười, vờ mắng Hải Nam:
- Con không được nói xấu em nghe chưa? Khi nào không có mặt em ở đây thì con hãy nói!
- Bác... - Nhã Thi cứng họng, còn ba người đàn ông thì phá ra cười.
Ăn cơm xong, Nhã Thi một mình ra sân ngồi xích đu, để lại không gian riêng cho ba người đàn ông.
Bác Tuân thì bảo đi vào phòng sách một chút, còn Hải Nam kể chuyện lúc nhỏ của Nhã Thi cho Nhật Minh nghe.
Suốt câu chuyện, Nhật Minh đều cười rất vui vẻ vì sự trẻ con ngây thơ của cô. Không ngờ lúc nhỏ cô bướng bỉnh một cách đáng yêu đến thế.
Hải Nam kể, lúc Nhã Thi còn là một em bé nằm trong nôi, anh ngày nào cũng chạy qua chơi với cô. Lúc nhỏ cô rất dễ thương, mũm mĩm đáng yêu. Nhất là hai má phúng phính nhìn là chỉ muốn cắn. Anh rất thích có em gái nên nên mỗi khi đi học về đều chạy sang chơi với cô. Đến lúc Nhã Thi biết đi, biết chạy thì ba anh và cha cô phá bỏ hàng rào để hai người dễ qua lại, cô lúc đó cứ bám víu lấy anh. Khi Nhã Thi lên năm tuổi, Hải Nam thật là đau đầu với cô nhóc khi anh làm gì cô cũng lon ton đi theo, thậm chí đi học cô cũng đòi theo mặc cho anh dỗ dành và hứa khi về sẽ mua kẹo cho ăn nhưng ai kia vẫn không chịu. Cô nằm lăn ra đất, khóc lóc ỉ ôi khiến anh một phen khổ sở phải cầu cứu bác Nhân.
Giao thừa, Hải Nam dẫn Nhã Thi đi xem pháo hoa mà không hề biết tác hại của việc đó. Đến lúc về, cô cứ luôn miệng khen pháo hoa đẹp, nói rằng mình rất thích xem và muốn xem tiếp. Hải Nam nghe vậy, lắc đầu cười:
- Pháo hoa chỉ diễn ra vào những ngày lễ thật đặc biệt thôi. Ngày thường sẽ không có đâu!
Nhã Thi chu môi, vẻ mặt trông có vẻ ấm ức lắm. Hải Nam cứ tưởng cô nghe hiểu, sẽ không đòi xem nữa. Thế nhưng một tuần sau, cô lại trở chứng bắt anh dẫn đi xem pháo hoa. Còn nói nếu anh không cho cô xem thì cô sẽ tuyệt giao với anh luôn. Hải Nam dở khóc dở cười, mặt nhăn như khỉ ăn ớt đứng nhìn cô nhóc nằm vạ dưới đất. Cũng may lúc đó bác Nhân đi ra, thấy vậy bác bảo:
- Con cứ bật máy tính lên cho em xem. Con bé sẽ không la lối nữa đâu!
Lúc đó anh mới “khôn” ra, ba chân bốn cẳng chạy vào nhà lấy cái máy tính xách tay của ba mình ra, lên mạng tìm kiếm mấy clip bắn pháo hoa mở cho Nhã Thi coi. Cô hí hửng vỗ tay, luôn miệng khen:
- Đẹp quá! Pháo hoa đẹp quá! Bắn đùng đùng đùng luôn. Hi hi!
Hải Nam thở phào, cũng may cô chỉ là một đứa con nít không biết phân biệt thật giả. Nếu mà Nhã Thi bắt anh dẫn đi xem pháo hoa thiệt thì anh thà chết còn sướng hơn. Ở bên cạnh cô thật đúng là nguy hiểm quá! Không biết khi nào mình bị đứng tim mà chết đây!
Hết chuyện pháo hoa lại đến chuyện mặt trăng và ngôi sao.
Một hôm, Nhã Thi ngồi trước thềm, hai tay chống cằm ngước lên trời ngắm sao. Giữa bầu trời đen huyền, sao và trăng vẫn hiên ngang tỏa ra thứ ánh sáng đẹp đẽ của riêng mình, chiếu rọi xuống nhân gian. Hải Nam đến ngồi cạnh cô, thuận miệng hỏi:
- Em đang nhìn gì vậy?
- Em đang ngắm trăng sao. - Cô bé đáp, mắt vẫn hướng lên trời.
Hải Nam im lặng ngước mắt lên nhìn theo cô, trong không gian im lặng, bỗng cô reo lên:
- Đẹp quá!
Hải Nam giật mình, mỗi lần cô khen thứ gì đẹp là anh đều có một dự cảm chẳng lành. Anh từ từ đứng dậy, rón rén vòng ra sau lưng cô để chuồn về nhà. Ai ngờ vừa bước được bước thứ hai, tai họa đã ập đến:
- Anh Hải Nam, anh hái trăng với sao xuống cho bé Thi ngắm đi. Chứ xa qua bé Thi nhìn mỏi cổ lắm. - Cô đưa đôi mắt to tròn nhìn anh.
Hải Nam nghe xong muốn bật ngửa, mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy ròng ròng. Ôi mẹ ơi! Sao cô còn nhỏ mà lại có cái ý tưởng “độc ác” như vậy?
Anh ngồi xổm xuống, cười khổ:
- Nhã Thi à, mặt trăng với ngôi sao ở xa lắm, anh không hái cho em được đâu!
Vừa nghe xong, vẻ mặt cô lập tức xụ xuống, hít hít mũi vài cái như sắp mếu. Chưa đầy năm giây, cô khóc toáng lên.
- Ha ha! Vậy lúc đó cậu đã làm thế nào để cô ấy nín khóc? - Nghe tới đây, Nhật Minh không nhịn được hỏi.
- Để từ từ tôi kể, đừng vội! - Hải Nam cười, tiếp tục kể.
Anh loay hoay, tay chân luống cuống chạy tới chạy lui không biết nên làm gì. Mặc dù chuyện cô nằm vạ đã quá quen nhưng mỗi lần như vậy, đều làm anh bối rối không thôi.
- Hái cho em! Hái cho em! Hu hu hu!
Nhã Thi vừa khóc vừa gào thét càng làm cho Hải Nam quýnh quáng hơn. Lúc này đột nhiên anh nảy ra một ý tưởng, chạy vội vào nhà và mang ra một thau nước lớn.
Anh đặt thau nước ra chỗ có ánh trăng, khi nhìn thấy trăng và sao nằm gọn trên mặt nước anh mới hài lòng gọi Nhã Thi tới.
Nhã Thi khi thấy anh có những “hành động lạ” thì đã nín khóc, nghe anh gọi thì lập tức chạy đến.
- Anh hái trăng với sao xuống cho em rồi nè. Em thấy có đẹp không? - Hải Nam ngồi chồm hổm, tay chỉ chỉ vào thau nước.
Nhã Thi mở to mắt nhìn vào thau nước, quả thật là có trăng với sao trong đó. Cô nhìn Hải Nam bằng ánh mắt ngưỡng mộ, vỗ tay reo lên:
- Anh Hải Nam giỏi quá! Anh Hải Nam giỏi quá! Hái được cả sao với trăng xuống cho bé Thi luôn!
Hải Nam thầm mắng: “Giỏi cái đầu em! Muốn đứng tim chết đi được!”
- Í, có mặt em trong đó nữa nè! - Nhã Thi cười toe toét khi thấy mặt mình trong thau, thích thú lắc đầu qua lại.
Hải Nam cười cười. Đúng là cô bé ngốc!
Lần khác, hai người ngồi xem thế giới động vật. Trời sinh cô là một người sợ rắn, dù là rắn thiệt hay rắn giả, thậm chí là rắn trên ti vi cô cũng sợ. Cảnh quay con rắn đang quấn lấy một con chuột, Nhã Thi sợ hãi ôm chặt lấy cánh tay Hải Nam, răng của cô... cắn lên tay anh.
Có bản thân anh mới biết là mình đau như thế nào. Anh tính bấm chuyển kênh thì cô không cho. Cô là vậy đấy, sợ rắn nhưng lại rất thích xem chương trình về rắn.
Anh nhẹ đẩy cô ra để cứu lấy cánh tay mình, cũng may lúc đó cảnh quay về một khu rừng nên cô mới buông tha anh. Rồi bỗng nhiên, con rắn từ đâu phóng ào tới màn hình làm cô khiếp vía nhảy dựng lên, chạy như bay về nhà khiến anh một phen cười nắc nẻ.
- Đó có phải dấu răng của Nhã Thi để lại không? - Nhật Minh chỉ vào tay của Hải Nam, ở đó có một vết răng hơi mờ mờ.
- Đúng vậy! - Hải Nam gật đầu.
- Vậy còn cái dấu kia? - Nhật Minh lại chỉ vào một dấu răng khác nằm gần đó nhưng dấu này rõ hơn một chút.
- Đâu? - Hải Nam đưa tay mình lên nhìn, chợt “à” lên một tiếng, cười nói. - Đây là của một bệnh nhân ngang bướng cắn tôi vì không chịu truyền nước biển.
Và bệnh nhân đó hiện tại đang là bạn gái của anh.
Về việc mình có bạn gái, Hải Nam không nói cho bất kỳ ai biết, dù là Nhật Minh hay Nhã Thi, thậm chí là ba anh. Không phải anh muốn giấu họ, mà vì anh nghĩ đây chưa phải là lúc.
- Làm bác sĩ như cậu cũng thật thú vị! - Nhật Minh nhếch mép. - Đôi khi gặp phải những bệnh nhân rất “đáng yêu“.
- Này, này! Cậu đang giễu tôi đấy à? - Hải Nam bức xúc.
- Không biết cô gái bướng bỉnh kia đi đâu rồi nhỉ? - Nhật Minh đánh trống lảng, đứng dậy. - Phải đi tìm mới được!
Anh ra ngoài sân tìm Nhã Thi. Cô đang ngồi trên chiếc xích đu, ánh mắt mang một nỗi buồn khôn xiết nhìn vào ngôi nhà bên cạnh.
Nhật Minh lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh cô, chủ động nắm lấy đôi tay của ai kia đang siết chặt vào nhau, khẽ nói:
- Đừng buồn! Ngôi nhà đó mãi mãi là của em!