Chương : 7
Tại khu sầm uất ở thành phố A, có một quán bar Monster rất nổi tiếng. Đây là chốn ăn chơi, đốt tiền của những kẻ giàu có, quán mở 24/24 bất cứ lúc nào họ cần cũng có thể đến đây giải khuây. Đặc biệt khoảng từ sáu giờ tối đến hai, ba giờ sáng là giờ “cao điểm” của quán, vì giờ đó thường rất đông khách. Nhất là những nam thanh niên trẻ tuổi, họ rất hay đến đây vì ngoài những phục vụ bình thường như rượu, trái cây, v.v... còn có cả những người đẹp chân dài vây quanh chơi đùa.
Những ánh đèn mờ ảo liên tục chớp nháy, xoay quanh những cô gái vũ công uốn éo trên sàn, những thanh thiếu niên điên cuồng không ngừng nhảy nhót theo điệu nhạc remix xập xình. Một số người uống rượu, đứng lắc lư tại bàn, còn một số người kéo nhau ra sàn nhảy.
Ở một góc tối của quán, Đan Huy vừa nhàn nhã nhấm nháp ly rượu vang thơm ngon vừa thưởng thức màn nhảy sôi động của các cô gái trên sàn. Bên cạnh hắn còn có hai cô gái xinh đẹp phục vụ, người rót rượu, người đút trái cây.
Ngoài cửa, có một vị khách mới vừa bước vào.
Đó là một cô gái trẻ rất đẹp, mái tóc xoăn hạt dẻ được thả bồng bềnh, trên người cô là một chiếc váy ngắn cúp ngực màu đen bó sát, ôm lấy cơ thể quyến rũ và mỹ miều. Cô đi đến đâu, ánh mắt thèm khát lẫn ghen tị của cả nam lẫn nữ nhìn theo đến đó.
Cô không ngó ngàng xung quanh, một đường đi thẳng đến chỗ hắn.
Hắn thấy cô đi đến nhưng vẫn không mảy may để ý, vẫn tiếp tục uống rượu và ôm ấp hai cô gái kia mà không hay biết hai ả đã bị cái trừng mắt giận dữ của cô làm cho kinh sợ, vội vàng rời khỏi hắn. Họ có mù cũng nhận ra cô là ai, không ai dại gì lại đi đụng đến con gái cưng của Tổng giám đốc công ty Hoàng Kỳ. Nếu có, hẳn là người ấy chán sống rồi.
- Xem ra anh rất nhàn nhã nhỉ? - Thư Kỳ ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn vẻ mặt điển trai ung dung tự tại của hắn cô muốn giận nhưng không giận được.
- Em đến đây làm gì? Chẳng phải chúng ta đã chia tay rồi sao? Bây giờ chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa, cho nên... - Hắn dừng lại, rót rượu vào ly uống cạn mới nói tiếp. - Em đừng đến làm phiền anh nữa. Anh chẳng qua chỉ là kẻ ăn bám em thôi. - Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ “ăn bám” để nhắc nhở lại câu nói ngày hôm qua cô đã dùng nó để sỉ nhục hắn.
Thư Kỳ tái mặt, vội ôm chặt lấy cổ hắn:
- Không! Em không muốn chia tay, lúc đó em chỉ giận khi anh nói chuyện điện thoại với cô ta thôi. Em chỉ là nóng nảy nhất thời, hồ đồ nên mới nói như vậy. Chứ em không muốn đâu, hãy tha lỗi cho em! Hức!
Cô khóc, một giọt nước mắt rơi xuống cổ hắn. Hắn cảm nhận được sự ấm nóng của nước mắt tiếp xúc với da thịt, môi hắn khẽ nhếch lên. Đan Huy biết, biết Thư Kỳ sẽ không thể nào bỏ hắn, vì cô rất yêu hắn.
Hôm qua, hắn có gọi điện cho Nhã Thi hỏi thăm cô, Thư Kỳ biết được hắn vẫn còn qua lại với cô nên rất tức giận. Hai người đã cãi nhau một trận rất lớn, không ai chịu nhường ai. Mẹ hắn khuyên can nhưng không ai chịu nghe. Thư Kỳ vốn là một cô gái kiêu căng, sĩ diện, còn hắn là một người có cái tôi rất cao. Trong lúc nóng giận nhất thời, Thư Kỳ đã nói hắn là đồ ăn bám, không có cha cô nâng đỡ thì hắn chẳng là cái thá gì. Hắn rất tức giận, đòi chia tay, cô lúc đó cũng giận không kém, gật đầu. Sau đó, cô rời khỏi nhà hắn.
Sáng hôm sau khi đã nguôi giận, cô đến công ty tìm hắn nhưng nhân viên nói không thấy hắn đến. Cô qua nhà hắn, mẹ hắn nói sáng sớm hắn đã ra khỏi nhà. Trong lòng cô lúc đó dấy lên một cảm xúc bất an, cô sợ hắn sẽ bỏ mình thực sự. Cô không muốn, cô rất yêu hắn và không muốn đánh mất hắn.
Cô cho người đi tìm hắn, mấy tên vô dụng đó không biết làm việc kiểu gì đến tận tối mới tìm thấy hắn trong quán bar này.
Lúc nhìn thấy hai cô gái kia ôm ấp hắn, cơn nóng giận của cô lại bùng phát một lần nữa. Nhưng cô cố gắng kiềm chế, cô đến đây là để giảng hòa chứ không muốn gây thêm chuyện.
- Đan Huy! Tha thứ cho em lần này có được không? - Thư Kỳ buông hắn ra, đôi mắt đẫm lệ tha thiết nhìn hắn. Vì hắn, cô có thể gạt bỏ mọi sĩ diện của mình qua một bên.
Hắn lau nước mắt cho cô, hỏi:
- Em sẽ không để tâm chuyện anh vẫn còn qua lại với Nhã Thi chứ?
- Không! Em sẽ không để tâm nữa! - Cô vội lắc đầu, ngoài miệng cô nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ khác.
“Nhất định em sẽ khiến anh phải chia tay với cô ta.”
- Thư Kỳ! Anh yêu em!
Thư Kỳ hơi ngẩn người, đây là lần đầu tiên hắn nói yêu cô. Lúc trước hắn chưa bao giờ nói như vậy với cô mặc dù cô đã rất nhiều lần hỏi hắn có yêu mình không, hắn đều tìm cách lảng tránh. Hắn như vậy, cô cứ nghĩ là hắn không yêu cô nhưng hóa ra không phải thế. Hắn yêu cô, tình yêu đó hắn luôn cất giữ trong lòng. Phải không?
Cô mỉm cười hạnh phúc, tính hỏi hắn có yêu mình nhiều hơn Nhã Thi không nhưng hắn đã tiến tới gần cô, kề môi mình vào môi cô, hôn thật sâu. Thư Kỳ đáp trả nụ hôn hắn một cách cuồng nhiệt, nhất thời quên mất câu hỏi vừa xuất hiện trong đầu.
Dây dưa một hồi lâu, Đan Huy để tiền lại trên bàn rồi ôm eo cô rời khỏi quán.
…
Nhật Minh đang ngồi uống rượu một mình trên sofa, anh nhìn chằm chằm vào cốc rượu trên tay, đôi mắt ẩn chứa một nỗi buồn không thể diễn tả thành lời.
Trên bàn ngoài chai rượu Whisky và cốc rượu của anh ra, còn có thêm một chiếc cốc rỗng khác. Dường như anh đang chờ ai đó.
Cạch!
Có tiếng mở cửa, một chàng trai cao ráo mặc quần tây áo sơ mi bước vào. Anh ngẩng đầu lên nhìn chàng trai đó, khẽ mỉm cười.
- Cậu đến rồi! - Nghe thấy tiếng “ừm” của người kia và khi thấy chàng trai đó đã yên vị trên chiếc ghế đối diện, anh mới cất tiếng hỏi, giọng nói ôn hòa vô cùng. - Uống rượu luôn nhé?
Nhật Minh cầm lấy chiếc cốc rỗng rót cho chàng trai phân nửa cốc.
- Được! - Chàng trai gật đầu và đón lấy cốc rượu từ tay anh.
- Cốc này tôi muốn cảm ơn cậu vì đã luôn giúp đỡ tôi, Hải Nam! - Anh nâng cốc rượu của mình lên nhìn người đối diện, chân thành nói.
- Không cần phải khách sáo! Bạn bè cả mà.
Hải Nam cười cười rồi chạm nhẹ chiếc cốc của mình vào cốc của Nhật Minh, sau đó một hơi uống cạn.
- Nhã Thi sáng nay đã xin được việc làm rồi. - Hải Nam đặt cốc rượu xuống, nhìn anh nói.
- Ừm! - Anh nói bình thường, trong giọng nói không có chút gì gọi là ngạc nhiên hay quan tâm, vẻ mặt anh cũng vô cùng bình thản.
Những tưởng Nhật Minh sẽ sốt sắng hỏi cô xin được công việc gì và làm ở đâu, nhưng không ngờ anh lại thản nhiên đến vậy. Bình thường Nhật Minh rất quan tâm cô, sao hôm nay một chút tin tức cũng không hỏi mặc dù Hải Nam đã cố tình nói về cô?
- Cậu không muốn biết cô ấy làm việc gì và làm ở đâu sao? - Hải Nam ngồi thẳng dậy hỏi anh.
- Có nhất thiết phải biết không? - Anh cười nhẹ, nhìn sắc mặt Hải Nam đang từ kinh ngạc này chuyển sang kinh ngạc khác.
Hải Nam ngớ người, anh thực sự hết hiểu nổi bạn anh. Khi anh không muốn nói gì về Nhã Thi thì Nhật Minh luôn buộc anh phải nói, còn khi anh chủ động gợi chuyện thì cậu ta lại không quan tâm. Vậy là sao?
Một dấu chấm hỏi to oành nằm trong đầu Hải Nam nhưng nhìn vẻ mặt của Nhật Minh, đôi mắt lúc nào cũng mang một nét trầm buồn nay lại có ý cười trong đó. Anh biết, là Nhật Minh đã biết hết chuyện của cô nên mới không hỏi.
Làm bạn với Nhật Minh từ thời cấp ba, tính đến nay cũng đã được mười một năm, lẽ nào anh lại không hiểu bạn anh nghĩ gì? Nếu không hiểu thì anh quả thực không xứng là bạn với Nhật Minh rồi.
- Câu hỏi đó cậu tự hỏi chính mình đi. - Hải Nam nhún vai, rót rượu vào cốc mình, uống một hớp nhỏ. - Tốt nhất tạm thời cậu đừng đến tìm cô ấy, tôi không muốn lịch sử hôm qua lặp lại đâu.
Hải Nam cảm thấy đau đầu khi nghĩ lại chuyện hôm qua. Anh đã tốt bụng nói cho cậu ta biết là Nhã Thi đang trên đường đi đến nhà mới, vậy mà tên khờ đó đã làm gì? Anh gọi cho cô cô lại không bắt máy, anh gọi cho cậu ta thì cậu ta nói: “Cậu gọi thật đúng lúc! tôi có chuyện này muốn nhờ cậu. Cậu giúp tôi qua an ủi cô ấy, cô ấy hiện giờ đang không được tốt cho lắm.” Anh chưa kịp hỏi có chuyện gì thì cậu ta đã cúp máy cái rụp. Đến lúc anh chạy qua nhà Nhã Thi, hỏi thăm thì mới biết cậu ta đã nói những điều không nên nói với cô, báo hại anh an ủi, dỗ dành cả buổi trời mà cô vẫn không nín. Chỉ khi anh hứa với cô là sẽ cho cậu ta một trận thì cô mới ngoan ngoãn không khóc nữa. Lúc đó anh chỉ biết lắc đầu thở dài buồn thay cho bạn mình vì xem ra, cô đối với Nhật Minh chỉ có ngày càng ghét thêm chứ không có thích một chút nào.
- Hải Nam! Tôi có thể hỏi cậu một câu không?
Hải Nam nhìn anh, gật đầu.
- Cậu nghĩ... tôi có cơ hội không?
Hải Nam trầm tư suy nghĩ.
Nếu anh nói “có” thì anh sợ sẽ gieo một niềm hy vọng không có kết cục tốt đẹp cho Nhật Minh, bởi anh biết cô yêu Đan Huy nhiều đến nhường nào. Còn nếu anh nói “không” thì anh sợ Nhật Minh sẽ bỏ cuộc và Nhã Thi sẽ mất đi một người con trai tốt yêu mình thật lòng. Anh thực sự không biết mình nên trả lời làm sao!
Nhật Minh thấy bạn mình suy nghĩ đến mức hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, anh biết câu hỏi của mình đã làm khó Hải Nam. Anh khẽ cười, rót cho mình một cốc rượu, ngửa cổ uống cạn.
- Cơ hội không thiếu nhưng chỉ sợ... cô ấy đến một chút hy vọng nhỏ nhoi cũng không muốn cho tôi.
Nhật Minh đặt cốc rượu lên bàn, trả lời thay bạn, đôi mắt mang một nỗi buồn khôn tả. Rốt cuộc vì cái gì mà anh phải khổ tâm như vậy? Rốt cuộc là cô một chút cũng không có tình cảm với anh sao? Vậy tại sao anh vẫn cố chấp quan tâm và lo lắng cho cô? Ai có thể trả lời cho anh biết không?
Nhật Minh thở dài, dựa người vào ghế nhìn ra cửa sổ. Thời tiết hôm nay đẹp quá! Ánh trăng và những ngôi sao nhỏ tỏa sáng trên bức màn màu đen khổng lồ. Anh thấy có một ngôi sao lớn nhất và sáng nhất, sáng hơn tất cả các ngôi sao xung quanh nó nhưng đáng tiếc nó lại ở quá xa mặt trăng. Trong lòng anh khẽ cười đau khổ, xa như vậy cũng giống như khoảng cách giữa anh và cô phải không? Anh tự hỏi, liệu một ngày nào đó ngôi sao sáng nhất kia có thể tồn tại ngay bên cạnh mặt trăng?
Những ánh đèn mờ ảo liên tục chớp nháy, xoay quanh những cô gái vũ công uốn éo trên sàn, những thanh thiếu niên điên cuồng không ngừng nhảy nhót theo điệu nhạc remix xập xình. Một số người uống rượu, đứng lắc lư tại bàn, còn một số người kéo nhau ra sàn nhảy.
Ở một góc tối của quán, Đan Huy vừa nhàn nhã nhấm nháp ly rượu vang thơm ngon vừa thưởng thức màn nhảy sôi động của các cô gái trên sàn. Bên cạnh hắn còn có hai cô gái xinh đẹp phục vụ, người rót rượu, người đút trái cây.
Ngoài cửa, có một vị khách mới vừa bước vào.
Đó là một cô gái trẻ rất đẹp, mái tóc xoăn hạt dẻ được thả bồng bềnh, trên người cô là một chiếc váy ngắn cúp ngực màu đen bó sát, ôm lấy cơ thể quyến rũ và mỹ miều. Cô đi đến đâu, ánh mắt thèm khát lẫn ghen tị của cả nam lẫn nữ nhìn theo đến đó.
Cô không ngó ngàng xung quanh, một đường đi thẳng đến chỗ hắn.
Hắn thấy cô đi đến nhưng vẫn không mảy may để ý, vẫn tiếp tục uống rượu và ôm ấp hai cô gái kia mà không hay biết hai ả đã bị cái trừng mắt giận dữ của cô làm cho kinh sợ, vội vàng rời khỏi hắn. Họ có mù cũng nhận ra cô là ai, không ai dại gì lại đi đụng đến con gái cưng của Tổng giám đốc công ty Hoàng Kỳ. Nếu có, hẳn là người ấy chán sống rồi.
- Xem ra anh rất nhàn nhã nhỉ? - Thư Kỳ ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn vẻ mặt điển trai ung dung tự tại của hắn cô muốn giận nhưng không giận được.
- Em đến đây làm gì? Chẳng phải chúng ta đã chia tay rồi sao? Bây giờ chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa, cho nên... - Hắn dừng lại, rót rượu vào ly uống cạn mới nói tiếp. - Em đừng đến làm phiền anh nữa. Anh chẳng qua chỉ là kẻ ăn bám em thôi. - Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ “ăn bám” để nhắc nhở lại câu nói ngày hôm qua cô đã dùng nó để sỉ nhục hắn.
Thư Kỳ tái mặt, vội ôm chặt lấy cổ hắn:
- Không! Em không muốn chia tay, lúc đó em chỉ giận khi anh nói chuyện điện thoại với cô ta thôi. Em chỉ là nóng nảy nhất thời, hồ đồ nên mới nói như vậy. Chứ em không muốn đâu, hãy tha lỗi cho em! Hức!
Cô khóc, một giọt nước mắt rơi xuống cổ hắn. Hắn cảm nhận được sự ấm nóng của nước mắt tiếp xúc với da thịt, môi hắn khẽ nhếch lên. Đan Huy biết, biết Thư Kỳ sẽ không thể nào bỏ hắn, vì cô rất yêu hắn.
Hôm qua, hắn có gọi điện cho Nhã Thi hỏi thăm cô, Thư Kỳ biết được hắn vẫn còn qua lại với cô nên rất tức giận. Hai người đã cãi nhau một trận rất lớn, không ai chịu nhường ai. Mẹ hắn khuyên can nhưng không ai chịu nghe. Thư Kỳ vốn là một cô gái kiêu căng, sĩ diện, còn hắn là một người có cái tôi rất cao. Trong lúc nóng giận nhất thời, Thư Kỳ đã nói hắn là đồ ăn bám, không có cha cô nâng đỡ thì hắn chẳng là cái thá gì. Hắn rất tức giận, đòi chia tay, cô lúc đó cũng giận không kém, gật đầu. Sau đó, cô rời khỏi nhà hắn.
Sáng hôm sau khi đã nguôi giận, cô đến công ty tìm hắn nhưng nhân viên nói không thấy hắn đến. Cô qua nhà hắn, mẹ hắn nói sáng sớm hắn đã ra khỏi nhà. Trong lòng cô lúc đó dấy lên một cảm xúc bất an, cô sợ hắn sẽ bỏ mình thực sự. Cô không muốn, cô rất yêu hắn và không muốn đánh mất hắn.
Cô cho người đi tìm hắn, mấy tên vô dụng đó không biết làm việc kiểu gì đến tận tối mới tìm thấy hắn trong quán bar này.
Lúc nhìn thấy hai cô gái kia ôm ấp hắn, cơn nóng giận của cô lại bùng phát một lần nữa. Nhưng cô cố gắng kiềm chế, cô đến đây là để giảng hòa chứ không muốn gây thêm chuyện.
- Đan Huy! Tha thứ cho em lần này có được không? - Thư Kỳ buông hắn ra, đôi mắt đẫm lệ tha thiết nhìn hắn. Vì hắn, cô có thể gạt bỏ mọi sĩ diện của mình qua một bên.
Hắn lau nước mắt cho cô, hỏi:
- Em sẽ không để tâm chuyện anh vẫn còn qua lại với Nhã Thi chứ?
- Không! Em sẽ không để tâm nữa! - Cô vội lắc đầu, ngoài miệng cô nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ khác.
“Nhất định em sẽ khiến anh phải chia tay với cô ta.”
- Thư Kỳ! Anh yêu em!
Thư Kỳ hơi ngẩn người, đây là lần đầu tiên hắn nói yêu cô. Lúc trước hắn chưa bao giờ nói như vậy với cô mặc dù cô đã rất nhiều lần hỏi hắn có yêu mình không, hắn đều tìm cách lảng tránh. Hắn như vậy, cô cứ nghĩ là hắn không yêu cô nhưng hóa ra không phải thế. Hắn yêu cô, tình yêu đó hắn luôn cất giữ trong lòng. Phải không?
Cô mỉm cười hạnh phúc, tính hỏi hắn có yêu mình nhiều hơn Nhã Thi không nhưng hắn đã tiến tới gần cô, kề môi mình vào môi cô, hôn thật sâu. Thư Kỳ đáp trả nụ hôn hắn một cách cuồng nhiệt, nhất thời quên mất câu hỏi vừa xuất hiện trong đầu.
Dây dưa một hồi lâu, Đan Huy để tiền lại trên bàn rồi ôm eo cô rời khỏi quán.
…
Nhật Minh đang ngồi uống rượu một mình trên sofa, anh nhìn chằm chằm vào cốc rượu trên tay, đôi mắt ẩn chứa một nỗi buồn không thể diễn tả thành lời.
Trên bàn ngoài chai rượu Whisky và cốc rượu của anh ra, còn có thêm một chiếc cốc rỗng khác. Dường như anh đang chờ ai đó.
Cạch!
Có tiếng mở cửa, một chàng trai cao ráo mặc quần tây áo sơ mi bước vào. Anh ngẩng đầu lên nhìn chàng trai đó, khẽ mỉm cười.
- Cậu đến rồi! - Nghe thấy tiếng “ừm” của người kia và khi thấy chàng trai đó đã yên vị trên chiếc ghế đối diện, anh mới cất tiếng hỏi, giọng nói ôn hòa vô cùng. - Uống rượu luôn nhé?
Nhật Minh cầm lấy chiếc cốc rỗng rót cho chàng trai phân nửa cốc.
- Được! - Chàng trai gật đầu và đón lấy cốc rượu từ tay anh.
- Cốc này tôi muốn cảm ơn cậu vì đã luôn giúp đỡ tôi, Hải Nam! - Anh nâng cốc rượu của mình lên nhìn người đối diện, chân thành nói.
- Không cần phải khách sáo! Bạn bè cả mà.
Hải Nam cười cười rồi chạm nhẹ chiếc cốc của mình vào cốc của Nhật Minh, sau đó một hơi uống cạn.
- Nhã Thi sáng nay đã xin được việc làm rồi. - Hải Nam đặt cốc rượu xuống, nhìn anh nói.
- Ừm! - Anh nói bình thường, trong giọng nói không có chút gì gọi là ngạc nhiên hay quan tâm, vẻ mặt anh cũng vô cùng bình thản.
Những tưởng Nhật Minh sẽ sốt sắng hỏi cô xin được công việc gì và làm ở đâu, nhưng không ngờ anh lại thản nhiên đến vậy. Bình thường Nhật Minh rất quan tâm cô, sao hôm nay một chút tin tức cũng không hỏi mặc dù Hải Nam đã cố tình nói về cô?
- Cậu không muốn biết cô ấy làm việc gì và làm ở đâu sao? - Hải Nam ngồi thẳng dậy hỏi anh.
- Có nhất thiết phải biết không? - Anh cười nhẹ, nhìn sắc mặt Hải Nam đang từ kinh ngạc này chuyển sang kinh ngạc khác.
Hải Nam ngớ người, anh thực sự hết hiểu nổi bạn anh. Khi anh không muốn nói gì về Nhã Thi thì Nhật Minh luôn buộc anh phải nói, còn khi anh chủ động gợi chuyện thì cậu ta lại không quan tâm. Vậy là sao?
Một dấu chấm hỏi to oành nằm trong đầu Hải Nam nhưng nhìn vẻ mặt của Nhật Minh, đôi mắt lúc nào cũng mang một nét trầm buồn nay lại có ý cười trong đó. Anh biết, là Nhật Minh đã biết hết chuyện của cô nên mới không hỏi.
Làm bạn với Nhật Minh từ thời cấp ba, tính đến nay cũng đã được mười một năm, lẽ nào anh lại không hiểu bạn anh nghĩ gì? Nếu không hiểu thì anh quả thực không xứng là bạn với Nhật Minh rồi.
- Câu hỏi đó cậu tự hỏi chính mình đi. - Hải Nam nhún vai, rót rượu vào cốc mình, uống một hớp nhỏ. - Tốt nhất tạm thời cậu đừng đến tìm cô ấy, tôi không muốn lịch sử hôm qua lặp lại đâu.
Hải Nam cảm thấy đau đầu khi nghĩ lại chuyện hôm qua. Anh đã tốt bụng nói cho cậu ta biết là Nhã Thi đang trên đường đi đến nhà mới, vậy mà tên khờ đó đã làm gì? Anh gọi cho cô cô lại không bắt máy, anh gọi cho cậu ta thì cậu ta nói: “Cậu gọi thật đúng lúc! tôi có chuyện này muốn nhờ cậu. Cậu giúp tôi qua an ủi cô ấy, cô ấy hiện giờ đang không được tốt cho lắm.” Anh chưa kịp hỏi có chuyện gì thì cậu ta đã cúp máy cái rụp. Đến lúc anh chạy qua nhà Nhã Thi, hỏi thăm thì mới biết cậu ta đã nói những điều không nên nói với cô, báo hại anh an ủi, dỗ dành cả buổi trời mà cô vẫn không nín. Chỉ khi anh hứa với cô là sẽ cho cậu ta một trận thì cô mới ngoan ngoãn không khóc nữa. Lúc đó anh chỉ biết lắc đầu thở dài buồn thay cho bạn mình vì xem ra, cô đối với Nhật Minh chỉ có ngày càng ghét thêm chứ không có thích một chút nào.
- Hải Nam! Tôi có thể hỏi cậu một câu không?
Hải Nam nhìn anh, gật đầu.
- Cậu nghĩ... tôi có cơ hội không?
Hải Nam trầm tư suy nghĩ.
Nếu anh nói “có” thì anh sợ sẽ gieo một niềm hy vọng không có kết cục tốt đẹp cho Nhật Minh, bởi anh biết cô yêu Đan Huy nhiều đến nhường nào. Còn nếu anh nói “không” thì anh sợ Nhật Minh sẽ bỏ cuộc và Nhã Thi sẽ mất đi một người con trai tốt yêu mình thật lòng. Anh thực sự không biết mình nên trả lời làm sao!
Nhật Minh thấy bạn mình suy nghĩ đến mức hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, anh biết câu hỏi của mình đã làm khó Hải Nam. Anh khẽ cười, rót cho mình một cốc rượu, ngửa cổ uống cạn.
- Cơ hội không thiếu nhưng chỉ sợ... cô ấy đến một chút hy vọng nhỏ nhoi cũng không muốn cho tôi.
Nhật Minh đặt cốc rượu lên bàn, trả lời thay bạn, đôi mắt mang một nỗi buồn khôn tả. Rốt cuộc vì cái gì mà anh phải khổ tâm như vậy? Rốt cuộc là cô một chút cũng không có tình cảm với anh sao? Vậy tại sao anh vẫn cố chấp quan tâm và lo lắng cho cô? Ai có thể trả lời cho anh biết không?
Nhật Minh thở dài, dựa người vào ghế nhìn ra cửa sổ. Thời tiết hôm nay đẹp quá! Ánh trăng và những ngôi sao nhỏ tỏa sáng trên bức màn màu đen khổng lồ. Anh thấy có một ngôi sao lớn nhất và sáng nhất, sáng hơn tất cả các ngôi sao xung quanh nó nhưng đáng tiếc nó lại ở quá xa mặt trăng. Trong lòng anh khẽ cười đau khổ, xa như vậy cũng giống như khoảng cách giữa anh và cô phải không? Anh tự hỏi, liệu một ngày nào đó ngôi sao sáng nhất kia có thể tồn tại ngay bên cạnh mặt trăng?