Chương 2: #Cận Trạch vỡ đầu#
Mùa đông ở vùng duyên hải phía Nam như một trò đùa, qua giao thừa thì rét được đúng hai ngày rồi thôi. Đầu tháng hai, nhiệt độ cao nhất đã lên đến 20 độ.
Mùng 8 tháng Giêng, trường Trung học Số 1 Dung Châu – trường cũ của Vân Nhiêu và Vân Thâm kỉ niệm 80 năm thành lập.
Vân Thâm lái xe đến cổng trường, thả Vân Nhiêu xuống còn mình thì đi tìm chỗ đậu xe.
Kỉ niệm 80 năm thành lập trường là một ngày trọng đại, rất đông cựu học sinh đến tham dự nhưng bãi gửi xe của trường có hạn nên ngoài ban lãnh đạo ra thì chỉ có cựu học sinh nào nổi tiếng được ghi danh vào sử sách nhà trường thì mới được đỗ xe ở trong sân. Còn cựu học sinh hạng xoàng thì đành đỗ xe lề đường, thấy chỗ nào trống thì nhét xe vào.
Cả một con đường cho xe đỗ tạm thời đã xuất hiện đủ mọi hãng xe đủ mọi màu sắc, ngắm mãi không hết.
Có khi nào Vân Thâm đỗ xe xong quay lại thì lễ kỉ niệm đã kết thúc rồi không?
Vân Nhiêu cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Hồi bé cô cũng thế này, lần nào đi học sớm hơn Vân Thâm thì cô sẽ tưởng tượng đến cảnh mình đi chấm sao đỏ, sau đó sẽ đến một hình ảnh sung sướng khi Vân Thâm đi học muộn xong bị phạt.
Ôi.
Cũng vì ngoài đời thật cô bị anh mình đàn áp khủng khiếp quá nên đành tưởng tượng ra cảnh anh bị sỉ nhục thì tâm trí mới cân bằng lại được.
Đứng xếp hàng năm phút thì cô nhận được thẻ cựu học sinh, bước vào khuôn viên trường sau một thời gian dài xa cách.
Điện thoại bỗng đổ chuông. Vân Nhiêu mở video trò chuyện: “Các chị gắn camera lên người tôi đấy à? Sao đúng giờ thế?”
Ôn Dữu: “Tao vừa mới nằm mơ, mơ thấy công chúa về trường, thấy sai sai nên phải bật dậy gọi video luôn.”
Lúc này Lê Lê cũng đang nằm ườn trên giường, trên mặt thoa một lớp tinh chất essence hàng hiệu cực dày, cười lên nhìn mặt bóng loáng:
– Đúng mày có khác, bà tiên của tao!
Vân Nhiêu, Ôn Dữu và Lê Lê là bạn cấp ba của nhau.
Ở Bắc Kinh đang là hai giờ chiều nhưng một cô ở châu Âu vừa mới dậy, một cô ở Mỹ thì thức khuya skin care bằng những mĩ phẩm đắt tiền nhất nên giờ còn mỗi Vân Nhiêu có điều kiện tham gia lễ kỉ niệm của trường.
“Công chúa” trong lời Ôn Dữu là đang chỉ Vân Nhiêu. Hồi học cấp ba, con gái tránh mấy cái màu hồng tươi như tránh tà. Thế mà Vân Nhiêu lại yêu màu hồng sâu đậm, cả đồ đạc ở kí túc lẫn văn phòng phẩm cũng hồng ơi là hồng. Có đợt chủ nhiệm đến thăm kí túc, đứng trước giường cô rồi hỏi: “Đây là giường của nàng công chúa nào thế?” Nên từ đấy về sau,“Công chúa Nhiêu Nhiêu” đã trở thành biệt danh trọn đời của cô.
Biệt danh “Tiên Ôn” của Ôn Dữu thì có nguồn gốc sâu xa hơn tí. Cô nàng đam mê huyền học, kinh dịch, chiêm tinh, tarot,… từ bé. Đông Tây kết hợp làm gì cũng được. Hồi thi Đại học, cô bói cho mấy thần đồng cùng khóa, ai ngờ lại bói ra được người ta làm thủ khoa Đại học luôn, linh đến mức hãi hùng.
Lê Lê có biệt danh là “Phú bà”, nghe tên đã thấy cô nàng rất rất rất giàu rồi, không chỉ giàu mà còn biết hưởng thụ nữa. Đến cả “Em gái hồ lô” – chú chó con của cô nàng, cứ cách ba ngày lại được đi chăm sóc lông, một tuần thì đi spa một lần, lông chó cũng phải xinh đẹp tuyệt trần.
Hai giờ chiều, nơi nơi rợp ánh nắng, mặt trời tỏa ấm ấp đi khắp muôn nơi.
Nhà trường kiểm soát số người tham dự nên trong sân cũng không đông chút nào.
Hầu hết mọi người đã đi ra nhà thể dục – nơi sắp tiến hành buổi lễ. Vân Nhiêu không vào luôn mà vừa nói chuyện video với bạn thân vừa bước dạo quanh sân trường.
Cô mở camera sau cho hội chị em được ngắm nhìn các khu nhà của trường hiện giờ.
Tai nghe không dây tự dưng bị rơi xuống đất, Vân Nhiêu cúi xuống nhặt lên, vừa đeo vào tai đã nghe thấy tiếng Lê Lê hét ầm lên:
– Wow!! Nhiêu Nhiêu đứng im đứng im, cái xe ở hướng chín giờ hình như là chiếc Panamera bản giới hạn mà năm ngoái mẹ tao mãi không tranh slot được?”
Vân Nhiêu kiểu???? Panamera? Có xe nào tên này hả?
Cô ngồi dậy, tò mò hỏi: “Có hai xe, mày đang nói cái nào đấy?”
Lê Lê: “Mày không thấy à? Cái xe đằng sau trông thường vãi ra.”
Cả hai xe màu đen, xe đằng sau ngay sát xe đằng trước.
Đang ở trong sân trường nên xe lái rất chậm, đủ cho Vân Nhiêu có thời gian quan sát.
Lê Lê trịnh trọng phổ cập cho cô kiến thức về đẳng cấp của xe sang. Đúng lúc ấy, chiếc xe phía sau đã dừng lại, một người đàn ông cao to vạm vỡ bước ra khỏi ghế sau.
Tay Vân Nhiêu đang cầm điện thoại bỗng run run, Lê Lê và Ôn Dữu nhìn qua video cũng thấy nên vội hỏi cô: “Sao thế?”
Anh đại vạm vỡ ra đứng trước mặt cô, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô:
– Đừng chụp biển số xe.
Vân Nhiêu đáp lại: “Hả?”
Mặc dù trông anh đại vạm vỡ không dữ lắm nhưng vì to cao quá nên cứ mang đến cảm giác áp bức người ta:
– Cô gái, cô làm thế là sai rồi. Giờ cô xóa ảnh ngay đi.
Giờ cô mới hiểu: “Anh tưởng tôi chụp trộm biển xe à?”
Mặt dày thế nhỉ.
Dù cô muốn chụp thì cũng chụp xe thôi chứ chụp biển xe làm gì?
Cô giơ điện thoại lên, quay màn hình ra, để điện thoại nằm ngang trong lòng bàn tay trắng ngần.
Anh đại cao to cúi đầu nhìn, đối diện với hai cô gái với hai gương mặt đờ đẫn.
Lê Lê hoàn hồn, bực mình khua khua tay với anh ta, Ôn Dữu cũng làm mặt xấu.
– Tôi đang gọi video với bạn.
Vân Nhiêu nhìn thẳng, giọng cũng đanh lại:
– Xe anh đẹp quá nên mới tôi mới nhìn thêm mấy lần chứ không có chụp ảnh.
Gương mặt anh đại xẹt qua vẻ xấu hổ, anh ta xin lỗi rồi quay người đi. Xe đằng sau đang đỗ lại chờ anh còn chiếc giới hạn đằng trước vẫn đi tiếp, bấy giờ đã bỏ xa xe sau một khoảng.
Bình thường, nếu xe đằng trước có nhân vật tai to mặt lớn đến mức không được phép chụp biển xe lại thì giờ nó phải lái vào hầm gửi xe mới đúng chứ.
Nhưng đây không như thế, dường như chiếc xe đằng trước đang lái chậm lại.
Vân Nhiêu lơ đãng nhìn qua thì thấy chiếc xe vẫn đóng chặt cửa chẳng biết đã lái chậm đi từ bao giờ.
Chiếc xe đen kịt nên cô không nhìn thấy gì hết.
Song, tim cô bỗng đập thình thịch, thật nặng nề mà nóng ruột làm sao.
Không trùng hợp đến vậy đâu nhỉ?
Song, dường như chỉ có anh ngồi trên xe thì anh đại cao to kia mới hành động như thế.
Qua điện thoại, Lê Lê bùi ngùi:
– Nhớ hồi lớp 11, có lần Vân Nhiêu bị rơi thẻ cơm, đứa nào nhặt được còn tiêu sạch 100 tệ. Bọn mình bắt người giúp nó mà nó cứ đứng tít ra sau, mãi cũng không chửi câu nào.
Ôn Dữu nói tiếp: “Nay đụng phải anh giai cao to thân mét chín mà vẫn đối đáp lịch sự, không sợ gì hết luôn.”
Lê Lê: “Tao đã bảo nó theo cái nghề dịch sớm đi rồi mà.”
Ôn Dữu: “Chí phải.”
…
Lê Lê: “Nhiêu? Công chúa ơi? Tao bảo này, sao mày không nói gì thế?”
Vân Nhiêu sực tỉnh, giơ điện thoại lên, chuyển sang camera trước:
– Không có gì, hình như nãy vừa gặp người quen.
Ôn Dữu: “Ai quen? Người quen của cô thì không phải người quen của bọn tôi à?”
Vân Nhiêu ấp úng: “Thì… Bạn lớp 10 đó.”
Đến năm 11 phải chia lớp thì ba đứa tụi cô mới quen nhau, mà Cận Trạch thì hơn bọn cô hai khóa nên những gì cô được trải qua cùng anh cũng đã xảy ra hết thảy vào năm lớp 10.
Lễ kỉ niệm sắp bắt đầu nên Vân Nhiêu tắt video, đi theo dòng người bước vào sân thể dục.
Cô tìm được chỗ ngồi ở hàng giữa. Vân Thâm còn đang nói nói cười cười với hội anh em ở ngay gần đó, như thể anh quên béng mất chuyện mình có dẫn em gái đi cùng.
Mà kệ thôi, nếu không thấy thì cô cũng chẳng nhớ mình có ông anh này.
Lễ kỉ niệm bắt đầu, những màn ca múa hát nối tiếp nhau đã khuấy động bầu không khí.
Vân Nhiêu cúi đầu gửi video cho hội chị em, đương lúc thất thần thì nghe thấy MC nói một câu gì đó.
Ngay sau ấy, các bạn nữ ngồi gần cô đã che miệng rồi hét ầm lên.
Thoáng chốc, sự phấn khích bất ngờ kéo đến, dường như trái tim cô đã bị sóng đánh bay lên không trung rồi.
Cận Trạch lên sân khấu.
Không ai thấy anh đi từ đâu ra cả.
Khi MC nói: “Sau đây, xin mời anh Cận Trạch – cựu học sinh nổi tiếng của trường chúng ta lên sân khấu.” khiến cho khán giả sững sờ, tiếng hò reo ập đến như sóng thần, và rồi anh bất chợt xuất hiện trên sân khấu.
Hôm nay anh mặc vest đen, mái tóc ngắn chải chuốt gọn gàng, áo sơ mi trắng không thắt cà vạt, trước ngực còn cái huy hiệu trường, vừa trang nhã lịch sự lại vừa thoải mái tự nhiên.
Vân Nhiêu mò túi lấy ra chiếc huy hiệu mà tình nguyện viên đã phát cho cô rồi giữ chặt trong tay mình.
Cận Trạch phát biểu rất ngắn, còn chưa quá hai phút. Giọng anh trong trẻo, trầm ầm tựa như ngọc nơi đáy suối:
– … Đây chính là sân khấu đã cổ vũ tôi tiến bước vào con đường nghệ thuật. Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên mình đứng trên đây với tư cách là thành viên câu lạc bộ kịch. Khi ấy khán giả ai ai cũng vỗ tay nhiệt liệt, đó chính là sự ủng hộ to lớn dành cho tôi.”
“Hồi lớp 11, tớ ở đây xem anh ấy diễn kịch đó!” Cô gái ngồi cạnh nắm tay một bạn nữ, nói mà như đang khoe: “Lúc đấy anh ấy cũng nổi lắm, lần nào tớ đến canteen cũng vô tình gặp được anh ấy luôn.”
“Trời, gato với cậu ghê.”
Vân Nhiêu nghe hai cô gái tỉ tê với nhau mà khóe môi đã cong cong nét cười.
Cận Trạch phát biểu xong cũng không về chỗ ngồi mà đi ra khỏi khán đài luôn trong sự bảo vệ của các vệ sĩ.
Có hơn một nghìn người đang ngồi trong sân, Vân Nhiêu ngước đầu lên, lẳng lặng nhìn anh rời đi.
Mọi xúc cảm trong cô đã được che giấu hoàn hảo, cô bình tĩnh hơn tất cả những người đang có mặt trong hội trường.
Sau khi Cận Trạch đi, tiết mục tiếp theo lại bắt đầu nhạt nhẽo.
Đến tiết mục ngâm thơ, một số khán giả đã bắt đầu rơi vào tình trạng buồn ngủ và Vân Nhiêu là một trong số đó.
Điện thoại bỗng rung lên, cô mở lên nhìn thì thấy Vân Thâm nhắn tin cho cô.
Vô tình quay xuống nhìn thì thấy em nên phải nhắc tí, ngáp thì đừng có ngoác cái mồm ra, không người ta lại sợ.
Vân Nhiêu: ….
Cô nén giận, cãi lại: Anh mới làm em sợ ý.
Vân Thâm chép miệng. Con bé này, to gan quá rồi đấy.
Quay đầu nhìn thì thấy chỗ Vân Nhiêu ngồi đã trống trơn.
Đón nhận làn gió mát rười rượi, Vân Nhiêu tản bước trên sân trường.
Cô ngồi dưới bậc thềm chỗ cột cờ chơi điện thoại, mở Weibo tìm kiếm “Cận Trạch” và “Lễ kỉ niệm thành lập trường Trung học Số 1 Dung Châu” một cách vô thức, y như rằng thấy được cả đống tin sốt dẻo và nick Weibo của các cựu học sinh.
Có cả blogger cũng nhập hội nhưng mà tương tác siêu kém, như thể bị tư bản động tay động chân vào rồi.
Tính cả thành tích hay độ nổi tiếng thì những năm gần đây, Cận Trạch vẫn luôn là ngôi sao điện ảnh ăn khách số một.
Giành được tận hai giải Nam diễn viên xuất sắc nhất cả trong và ngoài nước, Weibo thì có hơn 80 triệu người theo dõi, được cả nước biết đến, duyên người qua đường thì thôi khỏi bàn. Nói không ngoa chứ anh nổi đến nỗi đánh rắm cũng lên hot search được luôn.
Chính vì đánh rắm cũng lên hot search được nên để tránh việc suốt ngày lên hot search khiến người qua đường gai mắt thì team anh sẽ chặn hết những tin tức không liên quan đến nghề nghiệp của anh, xây dựng hình ảnh diễn viên thực lực khiêm tốn và chăm chỉ.
Vân Nhiêu vẫn nhớ, Cận Trạch của thời cấp ba là một chàng trai siêu ham chơi và rất thích khoe.
Chẳng biết có phải do phòng làm việc xây dựng hình tượng cho anh hay vì anh thành công quá không mà từ khi nổi tiếng đến giờ, anh vẫn luôn khiêm tốn, trầm tính và lạnh lùng. Hầu như trên mạng không xuất hiện bất cứ một tin gì về cuộc sống đời thường của anh, mà anh thì cũng chẳng dính scandal, hệt như một cỗ máy đóng phim nói không với dục vọng.
Thành thử, mãi đến hôm qua cô cũng không đoán được anh sẽ tham gia một sự kiện công khai như lễ kỉ niệm thành lập trường thế này.
“Xin chào bạn.”
Mạch suy nghĩ của cô bị đứt quãng. Cô nghiêng đầu, nhìn thấy một người đàn ông xa lạ xuất hiện sau lưng mình từ bao giờ.
Anh ta đang ôm máy quay phim trong lòng, nhìn cô với khuôn mặt rạng rỡ:
– Chào bạn, nhìn bạn thì có vẻ bạn tốt nghiệp sáu, bảy năm rồi nhỉ?
Vân Nhiêu: Sắp bảy năm rồi. Sao thế?
Người đàn ông tự giới thiệu: “Tôi là Trình Thạch, phóng viên của báo Giải trí Eo biển…”
Mặt cô thay đổi thái độ: “Sao anh lại được vào đây? Trường không cho phép bên truyền thông phi chính thống vào mà.”
Trình Thạch vội giơ cái thẻ cựu học sinh lên:
– Tôi là cựu học sinh chuẩn đấy! Ra trường được 13 năm rồi, tốt nghiệp lớp 1216, tham gia câu lạc bộ bóng đá và đội hợp xướng của trường. Dàn hợp xướng trường mình tên là “Tiếng nói tình bạn” chứ gì?
Cãi lại một lèo, đầy đủ bằng chứng.
Khuôn mặt Vân Nhiêu dịu đi: “Hóa ra là đàn anh, em xin lỗi.”
Khi nãy cô sợ anh là phóng viên theo đuôi Cận Trạch nên mới gắt thế.
Giờ nghĩ lại thì thấy đừng có chụp trộm những thứ riêng tư như biển số xe là được, chứ việc người nổi tiếng xuất hiện ở nơi công cộng chẳng có gì là sai cả.
Cô tiếp chuyện: “Anh cũng ở trong câu lạc bộ bóng đá ạ?”
Trình Thạch nghe thấy chữ “cũng” mà ngớ người: “Câu lạc bộ bọn mình sáu năm sau đã tuyển được con gái rồi à?”
Cô gật đầu: “Tuyển được bốn người lận.”
Từ khi còn bé, Vân Thâm và Vân Nhiêu đã được Vân Lỗi kéo đi xem bóng đá với mình. Anh trai cô nổi loạn, càng xem nhiều thì càng ghét bóng đá, mà Vân Nhiêu ngoan hiền đã bị bố huấn luyện thành fan chết mê chết mệt.
Trình Thạch nhìn dáng người gầy guộc của cô:
– Thế… Em đá bóng à?
Cô lúng túng, ho khan: “Em không biết đá. Em phụ trách việc thiết kế poster, chụp ảnh với viết bài cho câu lạc bộ là chính.”
– Hóa ra là đồng nghiệp rồi.
Trình Thạch hớn hở vỗ đùi cái đét: “Đàn em, anh em mình có duyên với nhau đấy, đã cùng câu lạc bộ rồi mà còn cùng nghề nữa. Không biết em có sẵn lòng giúp anh chuyện cỏn con này không?”
Vân Nhiêu thấy sai sai nhưng vẫn lịch sự hỏi:
– Chuyện gì hả anh?
Trình Thạch: “Tính theo thời gian em tốt nghiệp thì hồi em học lớp 10 em gặp Cận Trạch rồi đúng không?”
Biết ngay mà.
Trần đời này làm gì có ai tự nhiên lại đi làm quen với mình.
Trình Thạch: “Anh muốn phỏng vấn em, chỉ mấy phút thôi, chúng ta nói về Cận Trạch hồi cấp ba, nói cái gì cũng được.”
Vân Nhiêu từ chối thẳng thừng: “Thứ nhất, em không quen anh Cận Trạch. Thứ hai, em cũng không quen biết gì anh. Thứ ba, anh chắc chắn phải quay video đúng không? Em không muốn lộ mặt, kì lắm.”
Phóng viên Trình đúng là lão làng trong ngành truyền thông có khác. Mặt dày bao nhiêu thì mồm mép tép nhảy bấy nhiêu:
– Em đừng lo, không nhất thiết em phải quen Cận Trạch, em cứ nói những ấn tượng của em về Cận Trạch hồi còn đi học là được, chắc chắn anh sẽ làm mờ mặt em. Mà quan trọng nhất ấy là chúng ta có duyên thế này cơ mà. Hôm nay còn là ngày kỉ niệm trường, là ngày mà các cựu học sinh được thân thiết với nhau. Em đành lòng nhìn đàn anh của em bị sếp mắng vì không có báo cáo trong Tết à?
Vân Nhiêu: …
Trông cô hiền dịu vậy thôi chứ tính cô rất bướng, mấy cái lí do này chả đủ để thuyết phục cô đồng ý nhận lời phỏng vấn cái ba lăng nhăng này.
Cơ mà Trình Thạch năn nỉ ỉ ôi quá nên cuối cùng thì cô cũng đồng ý.
Lí do là vì nếu cô không đồng ý thì chắc chắn Trình Thạch vẫn sẽ gặp những người khác để xin phỏng vấn.
Thế nhỡ anh ta gặp phải người ghét Cận Trạch thì sao giờ?
Nhỡ bị người ta nói bậy nói bạ, ảnh hưởng đến hình tượng của Cận Trạch thì làm thế nào đây?
Vân Nhiêu nghĩ mình có thể hoàn thành nhiệm vụ này một cách xuất sắc.
Bằng thạc sĩ thứ hai của cô cũng liên quan đến ngành truyền thông, đã thế cô còn là fan của Cận Trạch, thành thử cô tự biết mình nên và không nên nói gì.
– Không chỉ làm mờ mỗi mặt thôi đâu.
Cô ngẫm nghĩ: “Anh cũng phải xử lí cả giọng nói, tốt nhất… tốt nhất là đổi luôn sang giọng đàn ông.”
– Giọng đàn ông?
Trình Thạch vừa set up máy vừa cười cô: “Em xinh thế này nên gu cũng khác biệt quá nhỉ.”
Cô không đáp lời mà cúi đầu hất mấy viên đá dưới mặt đất.
Cả hai tìm một chỗ trong sân trường để dựng cảnh. Nửa tiếng sau, Vân Nhiêu đã phát huy tất cả thế mạnh của một sinh viên ngôn ngữ, tiện thể tâng bốc idol hết lời. Khi gặp phải câu hỏi cụ thể thì cô sẽ trả lời bằng những câu chữ sáo rỗng, kể lại chuyện quá khứ một cách qua loa. Cảm giác như cô đã nói ra tất cả nhưng thực chất cô lại chẳng nói gì.
Phóng viên Trình bị cô chơi trò vòng vo nên anh muốn đưa ra ý kiến nhưng lại không biết phải nói cái gì.
Khi kết thúc phỏng vấn, Trình Thạch bảo mời cô đi uống nước, hai người sóng vai nhau đi ra siêu thị mini.
Anh vừa đi vừa giơ máy lên quay khắp sân trường.
Có nhóm học sinh đang chơi bóng rổ trên sân, Trình Thạch nhận được sự đồng ý của các em nên quay mấy đoạn video, ngoảnh mặt lại thì thấy Vân Nhiêu đang đứng đực ra ở bãi đất trống bên cạnh.
Cô hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào một điểm nào đó trên cột bóng rổ, nhìn đến mê man.
Anh nhìn theo cô, ngoài mấy vệt loang lổ trên cột ra thì chả có gì đặc biệt.
– Em nhìn gì thế?
Vân Nhiêu cất tiếng, giọng đã thay đổi hẳn:
– Không có gì. Thấy các em đá bóng làm em nhớ đến một chuyện, hồi trước Cận Trạch rất hay chơi bóng rổ ở đây. Có lần xảy ra tình huống bất ngờ, anh ấy vô tình đập vào cột bóng nên bị sứt đầu mẻ trán.
Lúc ấy cô sợ chết khiếp, may mà vết thương của anh không nghiêm trọng cho lắm.
Mãi đến hôm nay, cô nhìn lại cái cột này mà vẫn bực kinh khủng.
Cô cụp mắt, tự dưng để ý đến máy quay màu đen bên cạnh xong mặt trắng bệch cả đi:
– Sao anh không tắt máy?
Trình Thạch: “Giờ anh tắt đây.”
Vân Nhiêu bước lên phía trước, mặt sưng sỉa: “Chuyện em vừa nói… Chuyện sứt đầu mẻ trán ý, anh quay hết rồi à?”
Trình Thạch: “…”
Cô quýnh lên: “Anh xóa luôn đi! Em nói linh tinh đấy, không có chuyện này đâu!”
Anh lùi lại một bước: “Anh thấy em tả thật quá ấy chứ, hình tượng của Cận Trạch sẽ thay đổi ngay tức khắc.”
Tả thật? Thay đổi?
Thế thì có ích gì, hình tượng của Cận Trạch không thể bị sứt sẹo được!
Vân Nhiêu cứ lôi kéo anh mãi, thậm chí còn đe dọa sẽ tố cáo anh nên anh đành đồng ý, chắc chắn sẽ không sử dụng đoạn video cô kể chuyện kia.
“Anh thề đi.”
“Anh thề với trời.”
Trình Thạch giơ ba ngón tay lên trời: “Đàn em, em nhìn tên anh thì phải tin anh chứ, anh sống thật lắm đấy.”
Cô lạnh lùng nói: “Thế anh xóa luôn video đi.”
“Đâu có được, trong video vẫn còn cảnh khác mà.”
Mặt cô tối sầm xuống, đi lên hai bước xong quay mặt lại:
– Thế anh phải biên lại tin đấy.
Trình Thạch gật đầu như giã tỏi: “Chắc chắn rồi.”
*
Khi trời ngả tối, Vân Thâm lái xe đến đón Vân Nhiêu về nhà.
– Sao đi mà không nói gì thế?
Anh đưa cho cô một viên kẹo trái cây.
– Chả lẽ đay nghiến hôm nay anh không ngồi với mày à? Ai bảo nhân duyên của anh mày tốt quá mà.
Cô ước gì hôm nay không ai đi cùng mình.
Cô bóc vỏ, thả tọt viên kẹo vị vải vào miệng.
Cái ngọt lan tỏa qua kẽ răng giúp cho tâm trạng cô thoải mái lên đôi chút.
Mình lỡ miệng kể ra một chuyện không đáng được kể mà thôi.
Dù phóng viên Trình không đáng tin đi nữa thì sao nào?
Thế thì chính Cận Trạch sẽ nghe được hay sẽ bị lên hot search đây?
Vân Nhiêu cười một cách khó hiểu.
Đúng lúc xe đang dừng ở ngã tư đường, Vân Thâm liếc cô: “Cười cái gì đấy? Ăn kẹo xong ngu đi à?”
Cô chán chả buồn tiếp xúc với anh.
Lát sau, cô chủ động hỏi: “Anh, anh có nhớ hồi anh học lớp 12, có lần chơi bóng rổ xong Cận Trạch bị sứt đầu không?”
Anh nghiêng đầu sang bên: “Hình như có chuyện đó thật.”
Nói rồi anh nheo mắt lại: “Giờ người ta là sao lớn rồi, em vẫn còn nhớ mấy cái chuyện bẽ mặt của người ta làm gì? Định tống tiền à?”
Vân Nhiêu cứng họng:
– Em đang nói nghiêm túc với anh đấy! Chiều này có phóng viên gặp em xong hỏi chuyện Cận Trạch, em vô tình… kể chuyện đó ra luôn, vô tình thật mà.”
Anh liếc xéo cô rồi tự nhiên nhếch môi: “Em toang rồi.”
Cô giật mình thon thót: “Hả?”
Trên con đường phía trước, một loạt đèn hậu màu đỏ phả lên gương mặt Vân Nhiêu, toát lên những ảo ảnh.
– Em chờ đến ngày bị cậu ta đuổi cùng giết tận đi.
Bị… Đuổi cùng giết tận?
Nghiêm trọng đến vậy à?
Gương mặt cô rất cố gắng để bình tĩnh trở lại mà giờ đã sụp đổ nữa rồi.
Vào cái khoảnh khắc ấy, Vân Thâm láo toét còn cười ha hả, cười đến mức ngực run bần bật:
– Ha ha ha, em tin thật đấy à? Em gái tôi ơi, Cận Trạch có tận 80 triệu người theo dõi trên Weibo, cái loại anti fan như em cả đống ra đấy, đứa nào nó thèm để ý đến em?
Vân Nhiêu: …
Em? Anti fan?
Cô muốn giải thích mình không phải anti fan nhưng giải thích cho Vân Thâm thì khác nào đàn gảy tai trâu.
Cô siết chặt tay lại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vào thời khắc này, cô cũng đã hiểu vì sao năm nào cũng xảy ra rất nhiều vụ việc bị cướp tay lái dẫn đến chết người rồi.
Cô muốn sống mái với Vân Thâm.
Ngay lúc này, ngay lập tức.
*
Trước khi đi ngủ, Vân Nhiêu kéo rèm cửa kín mít xong còn uống hai viên thuốc ngủ.
Chăn làm từ lông ngỗng hết sức mềm mại, đắp lên thật ấm áp và thoải mái làm sao.
Sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, cô vừa đặt lưng xuống giường đã chìm vào giấc ngủ.
Trong đêm, cô mơ thấy một giấc mơ rất dài, đan xe với những gam màu rực rỡ.
Đến khi thức giấc hẵng còn mơ màng, cô ngồi dậy, quờ tay lên đầu giường tìm điện thoại xem mấy giờ rồi.
Màn hình sáng quá khiến cô nheo mắt lại.
Bảy rưỡi, hãy còn sớm chán.
Tiện thể lia mắt qua màn hình.
Cái tin hiện trên đầu kia, chữ nào cô cũng hiểu mà sao ghép vào thì chả hiểu gì hết?
Hot search trên Weibo hiện giờ: #Cận Trạch sứt đầu mẻ trán#
Ngay cạnh ấy là chữ HOT đỏ thẫm.
Cô vứt điện thoại cái “cộp” đi rồi nằm vật xuống giường.
Cô mơ thấy ác mộng.
Giấc mơ này không chỉ lạ lùng mà còn quái đản, rất chi là thái quá.
Tranh thủ đánh thêm giấc nữa mà sao lại khủng khiếp đến như vậy.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Một chương sáu nghìn chữ lận đó!
Mùng 8 tháng Giêng, trường Trung học Số 1 Dung Châu – trường cũ của Vân Nhiêu và Vân Thâm kỉ niệm 80 năm thành lập.
Vân Thâm lái xe đến cổng trường, thả Vân Nhiêu xuống còn mình thì đi tìm chỗ đậu xe.
Kỉ niệm 80 năm thành lập trường là một ngày trọng đại, rất đông cựu học sinh đến tham dự nhưng bãi gửi xe của trường có hạn nên ngoài ban lãnh đạo ra thì chỉ có cựu học sinh nào nổi tiếng được ghi danh vào sử sách nhà trường thì mới được đỗ xe ở trong sân. Còn cựu học sinh hạng xoàng thì đành đỗ xe lề đường, thấy chỗ nào trống thì nhét xe vào.
Cả một con đường cho xe đỗ tạm thời đã xuất hiện đủ mọi hãng xe đủ mọi màu sắc, ngắm mãi không hết.
Có khi nào Vân Thâm đỗ xe xong quay lại thì lễ kỉ niệm đã kết thúc rồi không?
Vân Nhiêu cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Hồi bé cô cũng thế này, lần nào đi học sớm hơn Vân Thâm thì cô sẽ tưởng tượng đến cảnh mình đi chấm sao đỏ, sau đó sẽ đến một hình ảnh sung sướng khi Vân Thâm đi học muộn xong bị phạt.
Ôi.
Cũng vì ngoài đời thật cô bị anh mình đàn áp khủng khiếp quá nên đành tưởng tượng ra cảnh anh bị sỉ nhục thì tâm trí mới cân bằng lại được.
Đứng xếp hàng năm phút thì cô nhận được thẻ cựu học sinh, bước vào khuôn viên trường sau một thời gian dài xa cách.
Điện thoại bỗng đổ chuông. Vân Nhiêu mở video trò chuyện: “Các chị gắn camera lên người tôi đấy à? Sao đúng giờ thế?”
Ôn Dữu: “Tao vừa mới nằm mơ, mơ thấy công chúa về trường, thấy sai sai nên phải bật dậy gọi video luôn.”
Lúc này Lê Lê cũng đang nằm ườn trên giường, trên mặt thoa một lớp tinh chất essence hàng hiệu cực dày, cười lên nhìn mặt bóng loáng:
– Đúng mày có khác, bà tiên của tao!
Vân Nhiêu, Ôn Dữu và Lê Lê là bạn cấp ba của nhau.
Ở Bắc Kinh đang là hai giờ chiều nhưng một cô ở châu Âu vừa mới dậy, một cô ở Mỹ thì thức khuya skin care bằng những mĩ phẩm đắt tiền nhất nên giờ còn mỗi Vân Nhiêu có điều kiện tham gia lễ kỉ niệm của trường.
“Công chúa” trong lời Ôn Dữu là đang chỉ Vân Nhiêu. Hồi học cấp ba, con gái tránh mấy cái màu hồng tươi như tránh tà. Thế mà Vân Nhiêu lại yêu màu hồng sâu đậm, cả đồ đạc ở kí túc lẫn văn phòng phẩm cũng hồng ơi là hồng. Có đợt chủ nhiệm đến thăm kí túc, đứng trước giường cô rồi hỏi: “Đây là giường của nàng công chúa nào thế?” Nên từ đấy về sau,“Công chúa Nhiêu Nhiêu” đã trở thành biệt danh trọn đời của cô.
Biệt danh “Tiên Ôn” của Ôn Dữu thì có nguồn gốc sâu xa hơn tí. Cô nàng đam mê huyền học, kinh dịch, chiêm tinh, tarot,… từ bé. Đông Tây kết hợp làm gì cũng được. Hồi thi Đại học, cô bói cho mấy thần đồng cùng khóa, ai ngờ lại bói ra được người ta làm thủ khoa Đại học luôn, linh đến mức hãi hùng.
Lê Lê có biệt danh là “Phú bà”, nghe tên đã thấy cô nàng rất rất rất giàu rồi, không chỉ giàu mà còn biết hưởng thụ nữa. Đến cả “Em gái hồ lô” – chú chó con của cô nàng, cứ cách ba ngày lại được đi chăm sóc lông, một tuần thì đi spa một lần, lông chó cũng phải xinh đẹp tuyệt trần.
Hai giờ chiều, nơi nơi rợp ánh nắng, mặt trời tỏa ấm ấp đi khắp muôn nơi.
Nhà trường kiểm soát số người tham dự nên trong sân cũng không đông chút nào.
Hầu hết mọi người đã đi ra nhà thể dục – nơi sắp tiến hành buổi lễ. Vân Nhiêu không vào luôn mà vừa nói chuyện video với bạn thân vừa bước dạo quanh sân trường.
Cô mở camera sau cho hội chị em được ngắm nhìn các khu nhà của trường hiện giờ.
Tai nghe không dây tự dưng bị rơi xuống đất, Vân Nhiêu cúi xuống nhặt lên, vừa đeo vào tai đã nghe thấy tiếng Lê Lê hét ầm lên:
– Wow!! Nhiêu Nhiêu đứng im đứng im, cái xe ở hướng chín giờ hình như là chiếc Panamera bản giới hạn mà năm ngoái mẹ tao mãi không tranh slot được?”
Vân Nhiêu kiểu???? Panamera? Có xe nào tên này hả?
Cô ngồi dậy, tò mò hỏi: “Có hai xe, mày đang nói cái nào đấy?”
Lê Lê: “Mày không thấy à? Cái xe đằng sau trông thường vãi ra.”
Cả hai xe màu đen, xe đằng sau ngay sát xe đằng trước.
Đang ở trong sân trường nên xe lái rất chậm, đủ cho Vân Nhiêu có thời gian quan sát.
Lê Lê trịnh trọng phổ cập cho cô kiến thức về đẳng cấp của xe sang. Đúng lúc ấy, chiếc xe phía sau đã dừng lại, một người đàn ông cao to vạm vỡ bước ra khỏi ghế sau.
Tay Vân Nhiêu đang cầm điện thoại bỗng run run, Lê Lê và Ôn Dữu nhìn qua video cũng thấy nên vội hỏi cô: “Sao thế?”
Anh đại vạm vỡ ra đứng trước mặt cô, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô:
– Đừng chụp biển số xe.
Vân Nhiêu đáp lại: “Hả?”
Mặc dù trông anh đại vạm vỡ không dữ lắm nhưng vì to cao quá nên cứ mang đến cảm giác áp bức người ta:
– Cô gái, cô làm thế là sai rồi. Giờ cô xóa ảnh ngay đi.
Giờ cô mới hiểu: “Anh tưởng tôi chụp trộm biển xe à?”
Mặt dày thế nhỉ.
Dù cô muốn chụp thì cũng chụp xe thôi chứ chụp biển xe làm gì?
Cô giơ điện thoại lên, quay màn hình ra, để điện thoại nằm ngang trong lòng bàn tay trắng ngần.
Anh đại cao to cúi đầu nhìn, đối diện với hai cô gái với hai gương mặt đờ đẫn.
Lê Lê hoàn hồn, bực mình khua khua tay với anh ta, Ôn Dữu cũng làm mặt xấu.
– Tôi đang gọi video với bạn.
Vân Nhiêu nhìn thẳng, giọng cũng đanh lại:
– Xe anh đẹp quá nên mới tôi mới nhìn thêm mấy lần chứ không có chụp ảnh.
Gương mặt anh đại xẹt qua vẻ xấu hổ, anh ta xin lỗi rồi quay người đi. Xe đằng sau đang đỗ lại chờ anh còn chiếc giới hạn đằng trước vẫn đi tiếp, bấy giờ đã bỏ xa xe sau một khoảng.
Bình thường, nếu xe đằng trước có nhân vật tai to mặt lớn đến mức không được phép chụp biển xe lại thì giờ nó phải lái vào hầm gửi xe mới đúng chứ.
Nhưng đây không như thế, dường như chiếc xe đằng trước đang lái chậm lại.
Vân Nhiêu lơ đãng nhìn qua thì thấy chiếc xe vẫn đóng chặt cửa chẳng biết đã lái chậm đi từ bao giờ.
Chiếc xe đen kịt nên cô không nhìn thấy gì hết.
Song, tim cô bỗng đập thình thịch, thật nặng nề mà nóng ruột làm sao.
Không trùng hợp đến vậy đâu nhỉ?
Song, dường như chỉ có anh ngồi trên xe thì anh đại cao to kia mới hành động như thế.
Qua điện thoại, Lê Lê bùi ngùi:
– Nhớ hồi lớp 11, có lần Vân Nhiêu bị rơi thẻ cơm, đứa nào nhặt được còn tiêu sạch 100 tệ. Bọn mình bắt người giúp nó mà nó cứ đứng tít ra sau, mãi cũng không chửi câu nào.
Ôn Dữu nói tiếp: “Nay đụng phải anh giai cao to thân mét chín mà vẫn đối đáp lịch sự, không sợ gì hết luôn.”
Lê Lê: “Tao đã bảo nó theo cái nghề dịch sớm đi rồi mà.”
Ôn Dữu: “Chí phải.”
…
Lê Lê: “Nhiêu? Công chúa ơi? Tao bảo này, sao mày không nói gì thế?”
Vân Nhiêu sực tỉnh, giơ điện thoại lên, chuyển sang camera trước:
– Không có gì, hình như nãy vừa gặp người quen.
Ôn Dữu: “Ai quen? Người quen của cô thì không phải người quen của bọn tôi à?”
Vân Nhiêu ấp úng: “Thì… Bạn lớp 10 đó.”
Đến năm 11 phải chia lớp thì ba đứa tụi cô mới quen nhau, mà Cận Trạch thì hơn bọn cô hai khóa nên những gì cô được trải qua cùng anh cũng đã xảy ra hết thảy vào năm lớp 10.
Lễ kỉ niệm sắp bắt đầu nên Vân Nhiêu tắt video, đi theo dòng người bước vào sân thể dục.
Cô tìm được chỗ ngồi ở hàng giữa. Vân Thâm còn đang nói nói cười cười với hội anh em ở ngay gần đó, như thể anh quên béng mất chuyện mình có dẫn em gái đi cùng.
Mà kệ thôi, nếu không thấy thì cô cũng chẳng nhớ mình có ông anh này.
Lễ kỉ niệm bắt đầu, những màn ca múa hát nối tiếp nhau đã khuấy động bầu không khí.
Vân Nhiêu cúi đầu gửi video cho hội chị em, đương lúc thất thần thì nghe thấy MC nói một câu gì đó.
Ngay sau ấy, các bạn nữ ngồi gần cô đã che miệng rồi hét ầm lên.
Thoáng chốc, sự phấn khích bất ngờ kéo đến, dường như trái tim cô đã bị sóng đánh bay lên không trung rồi.
Cận Trạch lên sân khấu.
Không ai thấy anh đi từ đâu ra cả.
Khi MC nói: “Sau đây, xin mời anh Cận Trạch – cựu học sinh nổi tiếng của trường chúng ta lên sân khấu.” khiến cho khán giả sững sờ, tiếng hò reo ập đến như sóng thần, và rồi anh bất chợt xuất hiện trên sân khấu.
Hôm nay anh mặc vest đen, mái tóc ngắn chải chuốt gọn gàng, áo sơ mi trắng không thắt cà vạt, trước ngực còn cái huy hiệu trường, vừa trang nhã lịch sự lại vừa thoải mái tự nhiên.
Vân Nhiêu mò túi lấy ra chiếc huy hiệu mà tình nguyện viên đã phát cho cô rồi giữ chặt trong tay mình.
Cận Trạch phát biểu rất ngắn, còn chưa quá hai phút. Giọng anh trong trẻo, trầm ầm tựa như ngọc nơi đáy suối:
– … Đây chính là sân khấu đã cổ vũ tôi tiến bước vào con đường nghệ thuật. Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên mình đứng trên đây với tư cách là thành viên câu lạc bộ kịch. Khi ấy khán giả ai ai cũng vỗ tay nhiệt liệt, đó chính là sự ủng hộ to lớn dành cho tôi.”
“Hồi lớp 11, tớ ở đây xem anh ấy diễn kịch đó!” Cô gái ngồi cạnh nắm tay một bạn nữ, nói mà như đang khoe: “Lúc đấy anh ấy cũng nổi lắm, lần nào tớ đến canteen cũng vô tình gặp được anh ấy luôn.”
“Trời, gato với cậu ghê.”
Vân Nhiêu nghe hai cô gái tỉ tê với nhau mà khóe môi đã cong cong nét cười.
Cận Trạch phát biểu xong cũng không về chỗ ngồi mà đi ra khỏi khán đài luôn trong sự bảo vệ của các vệ sĩ.
Có hơn một nghìn người đang ngồi trong sân, Vân Nhiêu ngước đầu lên, lẳng lặng nhìn anh rời đi.
Mọi xúc cảm trong cô đã được che giấu hoàn hảo, cô bình tĩnh hơn tất cả những người đang có mặt trong hội trường.
Sau khi Cận Trạch đi, tiết mục tiếp theo lại bắt đầu nhạt nhẽo.
Đến tiết mục ngâm thơ, một số khán giả đã bắt đầu rơi vào tình trạng buồn ngủ và Vân Nhiêu là một trong số đó.
Điện thoại bỗng rung lên, cô mở lên nhìn thì thấy Vân Thâm nhắn tin cho cô.
Vô tình quay xuống nhìn thì thấy em nên phải nhắc tí, ngáp thì đừng có ngoác cái mồm ra, không người ta lại sợ.
Vân Nhiêu: ….
Cô nén giận, cãi lại: Anh mới làm em sợ ý.
Vân Thâm chép miệng. Con bé này, to gan quá rồi đấy.
Quay đầu nhìn thì thấy chỗ Vân Nhiêu ngồi đã trống trơn.
Đón nhận làn gió mát rười rượi, Vân Nhiêu tản bước trên sân trường.
Cô ngồi dưới bậc thềm chỗ cột cờ chơi điện thoại, mở Weibo tìm kiếm “Cận Trạch” và “Lễ kỉ niệm thành lập trường Trung học Số 1 Dung Châu” một cách vô thức, y như rằng thấy được cả đống tin sốt dẻo và nick Weibo của các cựu học sinh.
Có cả blogger cũng nhập hội nhưng mà tương tác siêu kém, như thể bị tư bản động tay động chân vào rồi.
Tính cả thành tích hay độ nổi tiếng thì những năm gần đây, Cận Trạch vẫn luôn là ngôi sao điện ảnh ăn khách số một.
Giành được tận hai giải Nam diễn viên xuất sắc nhất cả trong và ngoài nước, Weibo thì có hơn 80 triệu người theo dõi, được cả nước biết đến, duyên người qua đường thì thôi khỏi bàn. Nói không ngoa chứ anh nổi đến nỗi đánh rắm cũng lên hot search được luôn.
Chính vì đánh rắm cũng lên hot search được nên để tránh việc suốt ngày lên hot search khiến người qua đường gai mắt thì team anh sẽ chặn hết những tin tức không liên quan đến nghề nghiệp của anh, xây dựng hình ảnh diễn viên thực lực khiêm tốn và chăm chỉ.
Vân Nhiêu vẫn nhớ, Cận Trạch của thời cấp ba là một chàng trai siêu ham chơi và rất thích khoe.
Chẳng biết có phải do phòng làm việc xây dựng hình tượng cho anh hay vì anh thành công quá không mà từ khi nổi tiếng đến giờ, anh vẫn luôn khiêm tốn, trầm tính và lạnh lùng. Hầu như trên mạng không xuất hiện bất cứ một tin gì về cuộc sống đời thường của anh, mà anh thì cũng chẳng dính scandal, hệt như một cỗ máy đóng phim nói không với dục vọng.
Thành thử, mãi đến hôm qua cô cũng không đoán được anh sẽ tham gia một sự kiện công khai như lễ kỉ niệm thành lập trường thế này.
“Xin chào bạn.”
Mạch suy nghĩ của cô bị đứt quãng. Cô nghiêng đầu, nhìn thấy một người đàn ông xa lạ xuất hiện sau lưng mình từ bao giờ.
Anh ta đang ôm máy quay phim trong lòng, nhìn cô với khuôn mặt rạng rỡ:
– Chào bạn, nhìn bạn thì có vẻ bạn tốt nghiệp sáu, bảy năm rồi nhỉ?
Vân Nhiêu: Sắp bảy năm rồi. Sao thế?
Người đàn ông tự giới thiệu: “Tôi là Trình Thạch, phóng viên của báo Giải trí Eo biển…”
Mặt cô thay đổi thái độ: “Sao anh lại được vào đây? Trường không cho phép bên truyền thông phi chính thống vào mà.”
Trình Thạch vội giơ cái thẻ cựu học sinh lên:
– Tôi là cựu học sinh chuẩn đấy! Ra trường được 13 năm rồi, tốt nghiệp lớp 1216, tham gia câu lạc bộ bóng đá và đội hợp xướng của trường. Dàn hợp xướng trường mình tên là “Tiếng nói tình bạn” chứ gì?
Cãi lại một lèo, đầy đủ bằng chứng.
Khuôn mặt Vân Nhiêu dịu đi: “Hóa ra là đàn anh, em xin lỗi.”
Khi nãy cô sợ anh là phóng viên theo đuôi Cận Trạch nên mới gắt thế.
Giờ nghĩ lại thì thấy đừng có chụp trộm những thứ riêng tư như biển số xe là được, chứ việc người nổi tiếng xuất hiện ở nơi công cộng chẳng có gì là sai cả.
Cô tiếp chuyện: “Anh cũng ở trong câu lạc bộ bóng đá ạ?”
Trình Thạch nghe thấy chữ “cũng” mà ngớ người: “Câu lạc bộ bọn mình sáu năm sau đã tuyển được con gái rồi à?”
Cô gật đầu: “Tuyển được bốn người lận.”
Từ khi còn bé, Vân Thâm và Vân Nhiêu đã được Vân Lỗi kéo đi xem bóng đá với mình. Anh trai cô nổi loạn, càng xem nhiều thì càng ghét bóng đá, mà Vân Nhiêu ngoan hiền đã bị bố huấn luyện thành fan chết mê chết mệt.
Trình Thạch nhìn dáng người gầy guộc của cô:
– Thế… Em đá bóng à?
Cô lúng túng, ho khan: “Em không biết đá. Em phụ trách việc thiết kế poster, chụp ảnh với viết bài cho câu lạc bộ là chính.”
– Hóa ra là đồng nghiệp rồi.
Trình Thạch hớn hở vỗ đùi cái đét: “Đàn em, anh em mình có duyên với nhau đấy, đã cùng câu lạc bộ rồi mà còn cùng nghề nữa. Không biết em có sẵn lòng giúp anh chuyện cỏn con này không?”
Vân Nhiêu thấy sai sai nhưng vẫn lịch sự hỏi:
– Chuyện gì hả anh?
Trình Thạch: “Tính theo thời gian em tốt nghiệp thì hồi em học lớp 10 em gặp Cận Trạch rồi đúng không?”
Biết ngay mà.
Trần đời này làm gì có ai tự nhiên lại đi làm quen với mình.
Trình Thạch: “Anh muốn phỏng vấn em, chỉ mấy phút thôi, chúng ta nói về Cận Trạch hồi cấp ba, nói cái gì cũng được.”
Vân Nhiêu từ chối thẳng thừng: “Thứ nhất, em không quen anh Cận Trạch. Thứ hai, em cũng không quen biết gì anh. Thứ ba, anh chắc chắn phải quay video đúng không? Em không muốn lộ mặt, kì lắm.”
Phóng viên Trình đúng là lão làng trong ngành truyền thông có khác. Mặt dày bao nhiêu thì mồm mép tép nhảy bấy nhiêu:
– Em đừng lo, không nhất thiết em phải quen Cận Trạch, em cứ nói những ấn tượng của em về Cận Trạch hồi còn đi học là được, chắc chắn anh sẽ làm mờ mặt em. Mà quan trọng nhất ấy là chúng ta có duyên thế này cơ mà. Hôm nay còn là ngày kỉ niệm trường, là ngày mà các cựu học sinh được thân thiết với nhau. Em đành lòng nhìn đàn anh của em bị sếp mắng vì không có báo cáo trong Tết à?
Vân Nhiêu: …
Trông cô hiền dịu vậy thôi chứ tính cô rất bướng, mấy cái lí do này chả đủ để thuyết phục cô đồng ý nhận lời phỏng vấn cái ba lăng nhăng này.
Cơ mà Trình Thạch năn nỉ ỉ ôi quá nên cuối cùng thì cô cũng đồng ý.
Lí do là vì nếu cô không đồng ý thì chắc chắn Trình Thạch vẫn sẽ gặp những người khác để xin phỏng vấn.
Thế nhỡ anh ta gặp phải người ghét Cận Trạch thì sao giờ?
Nhỡ bị người ta nói bậy nói bạ, ảnh hưởng đến hình tượng của Cận Trạch thì làm thế nào đây?
Vân Nhiêu nghĩ mình có thể hoàn thành nhiệm vụ này một cách xuất sắc.
Bằng thạc sĩ thứ hai của cô cũng liên quan đến ngành truyền thông, đã thế cô còn là fan của Cận Trạch, thành thử cô tự biết mình nên và không nên nói gì.
– Không chỉ làm mờ mỗi mặt thôi đâu.
Cô ngẫm nghĩ: “Anh cũng phải xử lí cả giọng nói, tốt nhất… tốt nhất là đổi luôn sang giọng đàn ông.”
– Giọng đàn ông?
Trình Thạch vừa set up máy vừa cười cô: “Em xinh thế này nên gu cũng khác biệt quá nhỉ.”
Cô không đáp lời mà cúi đầu hất mấy viên đá dưới mặt đất.
Cả hai tìm một chỗ trong sân trường để dựng cảnh. Nửa tiếng sau, Vân Nhiêu đã phát huy tất cả thế mạnh của một sinh viên ngôn ngữ, tiện thể tâng bốc idol hết lời. Khi gặp phải câu hỏi cụ thể thì cô sẽ trả lời bằng những câu chữ sáo rỗng, kể lại chuyện quá khứ một cách qua loa. Cảm giác như cô đã nói ra tất cả nhưng thực chất cô lại chẳng nói gì.
Phóng viên Trình bị cô chơi trò vòng vo nên anh muốn đưa ra ý kiến nhưng lại không biết phải nói cái gì.
Khi kết thúc phỏng vấn, Trình Thạch bảo mời cô đi uống nước, hai người sóng vai nhau đi ra siêu thị mini.
Anh vừa đi vừa giơ máy lên quay khắp sân trường.
Có nhóm học sinh đang chơi bóng rổ trên sân, Trình Thạch nhận được sự đồng ý của các em nên quay mấy đoạn video, ngoảnh mặt lại thì thấy Vân Nhiêu đang đứng đực ra ở bãi đất trống bên cạnh.
Cô hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào một điểm nào đó trên cột bóng rổ, nhìn đến mê man.
Anh nhìn theo cô, ngoài mấy vệt loang lổ trên cột ra thì chả có gì đặc biệt.
– Em nhìn gì thế?
Vân Nhiêu cất tiếng, giọng đã thay đổi hẳn:
– Không có gì. Thấy các em đá bóng làm em nhớ đến một chuyện, hồi trước Cận Trạch rất hay chơi bóng rổ ở đây. Có lần xảy ra tình huống bất ngờ, anh ấy vô tình đập vào cột bóng nên bị sứt đầu mẻ trán.
Lúc ấy cô sợ chết khiếp, may mà vết thương của anh không nghiêm trọng cho lắm.
Mãi đến hôm nay, cô nhìn lại cái cột này mà vẫn bực kinh khủng.
Cô cụp mắt, tự dưng để ý đến máy quay màu đen bên cạnh xong mặt trắng bệch cả đi:
– Sao anh không tắt máy?
Trình Thạch: “Giờ anh tắt đây.”
Vân Nhiêu bước lên phía trước, mặt sưng sỉa: “Chuyện em vừa nói… Chuyện sứt đầu mẻ trán ý, anh quay hết rồi à?”
Trình Thạch: “…”
Cô quýnh lên: “Anh xóa luôn đi! Em nói linh tinh đấy, không có chuyện này đâu!”
Anh lùi lại một bước: “Anh thấy em tả thật quá ấy chứ, hình tượng của Cận Trạch sẽ thay đổi ngay tức khắc.”
Tả thật? Thay đổi?
Thế thì có ích gì, hình tượng của Cận Trạch không thể bị sứt sẹo được!
Vân Nhiêu cứ lôi kéo anh mãi, thậm chí còn đe dọa sẽ tố cáo anh nên anh đành đồng ý, chắc chắn sẽ không sử dụng đoạn video cô kể chuyện kia.
“Anh thề đi.”
“Anh thề với trời.”
Trình Thạch giơ ba ngón tay lên trời: “Đàn em, em nhìn tên anh thì phải tin anh chứ, anh sống thật lắm đấy.”
Cô lạnh lùng nói: “Thế anh xóa luôn video đi.”
“Đâu có được, trong video vẫn còn cảnh khác mà.”
Mặt cô tối sầm xuống, đi lên hai bước xong quay mặt lại:
– Thế anh phải biên lại tin đấy.
Trình Thạch gật đầu như giã tỏi: “Chắc chắn rồi.”
*
Khi trời ngả tối, Vân Thâm lái xe đến đón Vân Nhiêu về nhà.
– Sao đi mà không nói gì thế?
Anh đưa cho cô một viên kẹo trái cây.
– Chả lẽ đay nghiến hôm nay anh không ngồi với mày à? Ai bảo nhân duyên của anh mày tốt quá mà.
Cô ước gì hôm nay không ai đi cùng mình.
Cô bóc vỏ, thả tọt viên kẹo vị vải vào miệng.
Cái ngọt lan tỏa qua kẽ răng giúp cho tâm trạng cô thoải mái lên đôi chút.
Mình lỡ miệng kể ra một chuyện không đáng được kể mà thôi.
Dù phóng viên Trình không đáng tin đi nữa thì sao nào?
Thế thì chính Cận Trạch sẽ nghe được hay sẽ bị lên hot search đây?
Vân Nhiêu cười một cách khó hiểu.
Đúng lúc xe đang dừng ở ngã tư đường, Vân Thâm liếc cô: “Cười cái gì đấy? Ăn kẹo xong ngu đi à?”
Cô chán chả buồn tiếp xúc với anh.
Lát sau, cô chủ động hỏi: “Anh, anh có nhớ hồi anh học lớp 12, có lần chơi bóng rổ xong Cận Trạch bị sứt đầu không?”
Anh nghiêng đầu sang bên: “Hình như có chuyện đó thật.”
Nói rồi anh nheo mắt lại: “Giờ người ta là sao lớn rồi, em vẫn còn nhớ mấy cái chuyện bẽ mặt của người ta làm gì? Định tống tiền à?”
Vân Nhiêu cứng họng:
– Em đang nói nghiêm túc với anh đấy! Chiều này có phóng viên gặp em xong hỏi chuyện Cận Trạch, em vô tình… kể chuyện đó ra luôn, vô tình thật mà.”
Anh liếc xéo cô rồi tự nhiên nhếch môi: “Em toang rồi.”
Cô giật mình thon thót: “Hả?”
Trên con đường phía trước, một loạt đèn hậu màu đỏ phả lên gương mặt Vân Nhiêu, toát lên những ảo ảnh.
– Em chờ đến ngày bị cậu ta đuổi cùng giết tận đi.
Bị… Đuổi cùng giết tận?
Nghiêm trọng đến vậy à?
Gương mặt cô rất cố gắng để bình tĩnh trở lại mà giờ đã sụp đổ nữa rồi.
Vào cái khoảnh khắc ấy, Vân Thâm láo toét còn cười ha hả, cười đến mức ngực run bần bật:
– Ha ha ha, em tin thật đấy à? Em gái tôi ơi, Cận Trạch có tận 80 triệu người theo dõi trên Weibo, cái loại anti fan như em cả đống ra đấy, đứa nào nó thèm để ý đến em?
Vân Nhiêu: …
Em? Anti fan?
Cô muốn giải thích mình không phải anti fan nhưng giải thích cho Vân Thâm thì khác nào đàn gảy tai trâu.
Cô siết chặt tay lại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vào thời khắc này, cô cũng đã hiểu vì sao năm nào cũng xảy ra rất nhiều vụ việc bị cướp tay lái dẫn đến chết người rồi.
Cô muốn sống mái với Vân Thâm.
Ngay lúc này, ngay lập tức.
*
Trước khi đi ngủ, Vân Nhiêu kéo rèm cửa kín mít xong còn uống hai viên thuốc ngủ.
Chăn làm từ lông ngỗng hết sức mềm mại, đắp lên thật ấm áp và thoải mái làm sao.
Sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, cô vừa đặt lưng xuống giường đã chìm vào giấc ngủ.
Trong đêm, cô mơ thấy một giấc mơ rất dài, đan xe với những gam màu rực rỡ.
Đến khi thức giấc hẵng còn mơ màng, cô ngồi dậy, quờ tay lên đầu giường tìm điện thoại xem mấy giờ rồi.
Màn hình sáng quá khiến cô nheo mắt lại.
Bảy rưỡi, hãy còn sớm chán.
Tiện thể lia mắt qua màn hình.
Cái tin hiện trên đầu kia, chữ nào cô cũng hiểu mà sao ghép vào thì chả hiểu gì hết?
Hot search trên Weibo hiện giờ: #Cận Trạch sứt đầu mẻ trán#
Ngay cạnh ấy là chữ HOT đỏ thẫm.
Cô vứt điện thoại cái “cộp” đi rồi nằm vật xuống giường.
Cô mơ thấy ác mộng.
Giấc mơ này không chỉ lạ lùng mà còn quái đản, rất chi là thái quá.
Tranh thủ đánh thêm giấc nữa mà sao lại khủng khiếp đến như vậy.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Một chương sáu nghìn chữ lận đó!