Chương 8: Bố dẫn mày đi xem cô thi đấu cho mày mở mang tầm mắt
Trên taxi vẫn còn hai con người đang ngồi phía trước. Lạc Ngôn cảm giác tai mình mắc một vấn đề tương đối nghiêm trọng, hay nói chính xác thì cậu bị ảo thanh.
Nếu tai cậu không mắc bệnh gì, thế thì vấn đề chắc chắn nằm ở…
Sếp bị đánh tráo đấy à?
Đây y như sếp cậu rồi, đẹp trai kinh thiên động địa quỷ thần còn khiếp nhưng cái người mặt dày đang cong môi xong trơ tráo cợt nhả con gái nhà người ta là thằng chó chui từ góc xó xỉnh nào thế này?
Đúng rồi, đang so sánh với thằng chó đấy.
Lạc Ngôn không ngờ rằng, sẽ có một ngày, hai từ “thằng chó” được dùng để hình dung ông sếp ảnh đế lạnh lùng đẹp trai thanh cao, tích chữ như vàng của mình.
Qua kính chiếu hậu, cậu chỉ nhìn được nửa bờ vai cao quý thanh tao của Cận Trạch. Thời khắc này cậu muốn được nhìn Vân Nhiêu nhiều hơn. Nhất là phải tìm hiểu cô gái này cho rõ ràng, rốt cuộc thì cô là thánh thần đến từ phương nào.
Bấy giờ, thánh thần phương nào đang mất hết khí thế, bấm bấm vào ngón tay mình. Hồi cấp ba, cả Cận Trạch lẫn hội kí túc xá lắm mồm của Vân Thâm cũng nói năng bộp chộp, toàn thích trêu cô.
Phải chăng vì cô không bị trêu quá lâu nên giờ, đàn anh Cận Trạch mới đùa cô có chút thì cô đã xoắn hết cả vào rồi?
Cô vẫn còn nhớ câu nói kinh hoàng của Vân Thân đợt trước: “Từ hồi cấp ba đến giờ vẫn nhớ thương em gái tao.”
Tất nhiên cô không ngu gì để đi hiểu lầm câu nói đấy cả.
Mặc dù anh Cận Trạch thích nói đùa nhưng anh khác hẳn những chàng trai mặt dày đó. Anh hỏi cô như vậy thì chắc chắn là có lí do rồi.
Giờ thì cô đã tìm được cớ nên trả lời rất chi là thành thật:
– Anh, hồi đi học em kín tiếng, không thích nói chuyện, nếu em lạnh lùng quá khiến anh hiểu lầm thì giờ em làm cho rõ, em không ghim anh đâu.
Xe rơi vào thinh lặng.
Lạc Ngôn ngồi phía trước bịt chặt môi lại, cậu nhịn cười sắp chết rồi.
Trần đời sao vẫn còn một cô gái vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn thế này. Người ta đang thính mình mà mình lại làm thành bài reading, trả lời nghiêm túc quá thể, chẳng hiểu tình trường gì cả.
Bầu không khí mập mờ khiến người ta đỏ mặt, khiến người ta loạn nhịp bỗng chốc vỡ nát vì sự “đầu đất” của cô.
Lạc Ngôn vừa nhịn cười vừa đồng cảm với sếp nhà mình. Thả thính xong bị phản ngược lại thì chắc chắn phải lúng túng lắm rồi.
Thế nhưng Cận Trạch chẳng cần cậu đồng cảm làm gì. Trái lại, anh nghe câu trả lời của Vân Nhiêu xong thì nét cười đã đong đầy nơi khóe mắt.
Dường như anh biết cô sẽ nói như vậy, dường như anh đang mong chờ cô sẽ đưa ra một câu trả lời ngây ngô và ngoan ngoãn đến thế nào.
Nửa chặng đường còn lại, Cận Trạch tựa vào cửa xe, vắt tay lên trán, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bắt đầu từ đây, không còn một ai lên tiếng.
Vân Nhiêu cúi đầu nghịch điện thoại. Thế giới của cô lặng yên bao nhiêu thì thế giới Wechat lại bùng nổ bấy nhiêu.
Với tôn chỉ phải sẻ chia may mắn cho hội chị em, cô xin Lạc Ngôn ảnh chụp ba người rồi gửi vào group.
Cô dặn đi dặn lại: Xin các chị em tỉnh táo! Đừng leak ra ngoài nha!
Lê Lê – vận động viên giành huy chương vàng môn lướt mạng là người bùng nổ đầu tiên: Tỉnh táo! Mày bảo tao phải tỉnh táo????!!!!
Ôn Dữu – vận động viên giành huy chương bạc sát theo sau, cháy luôn: Vỡ bờ rồi!! Không có dấu vết photoshop gì hết!
Vân Nhiêu: Thế á? Tao thấy mình to như photoshop lố [nước mắt lã chã rơi.jpg]
Lê Lê: Không đăng lên wall được à? Tao còn nghĩ ra cả cap rồi đấy, viết là “Nhìn vào ảnh và trả lời câu hỏi – Có bao nhiêu số không đằng sau giá trị con người của bạn thân tui?”
Ôn Dữu cướp lời: Ít nhất phải 10 triệu.
Lê Lê: @Tiên Dữu Dữu, tầm nhìn hạn hẹp quá. Giá trị con người của Cận Trạch hơn trăm triệu, Vân Nhiêu đứng center anh ấy chỉ đứng cạnh thôi thì sao được có mỗi 10 triệu vầy?
Ôn Dữu: Tao sai rồi, trăm tỉ! Giá khởi điểm ít nhất trăm tỉ!
Lúc muộn muộn thì màn hình bỗng hiện ra hàng chữ:
Phú bà Lê Lê đổi tên group thành: “Fandom vũ trụ của công chúa trăm tỉ.”
Lê Lê phấn khích: Từ hôm nay mày là công chúa trăm tỉ!
Ôn Dữu cũng phấn khích không kém: Kinh! Một thành viên của nhóm nữ vô danh có giá trị con người lên đến trăm tỉ!
Vân Nhiêu siết chặt di động, cô cúi gằm người, khóe môi cong cong, phì cười. Cô cười rất khẽ nhưng khổ nỗi xe im quá, có lẽ người ngồi trước không nghe được nhưng Cận Trạch ngồi ghế sau với cô thì nghe rõ mồn một, anh mở mắt ngay tức khắc.
– Em cười gì đấy?
Giọng anh khàn khàn.
Cô tự trách mình: “Làm phiền đến anh ạ?”
Anh ngồi thẳng người: “Em cứ cười đi, anh không ngủ.”
Giờ còn cười được gì nữa. Cô đành bất chấp tất cả: “Em không cười đâu.”
Cô vừa bảo mình không cười xong thì người đàn ông ngồi bên cạnh đã đánh mắt sang cô, khóe môi thì cong lên, chẳng biết là vô tình hay cố ý.
Anh đã nhận ra từ lâu rằng, trông cô hướng nội dịu dàng ít nói, mặt mỏng vậy thôi chứ thực ra cô rất thú vị, không ngoan hiền như mọi người thường nghĩ.
Bởi cô cứ mãi thú vị như thế, đã vậy còn đùa cô rất vui nên thỉnh thoảng anh cứ phải trêu cô…
– Anh, còn cây nữa là về đến khách sạn rồi.
Giọng của Lạc Ngôn đã cắt ngang mạch suy nghĩ của anh.
– Vệ sĩ đang đứng ở ngoài khách sạn, có khoảng 20 fans đang đợi.
20 fans là gì? Với danh tiếng của Cận Trạch thì đây là một con số vô cùng ít ỏi.
Sao lớn quen nhìn cảnh biển người tấp nập thì giờ đang rất thư thái. Vân Nhiêu ngồi cạnh anh ngó ra ngoài cửa số, đợi xe đi qua ngã tư, cách khách sạn chừng bốn, năm trăm mét thì cô bảo tài xế dừng xe lại:
– Bác tài, cho cháu xuống chỗ này với ạ.
Nãy Lạc Ngôn xoắn xuýt không biết phải nói với cô thế nào, không ngờ cô còn suy xét kĩ càng, chủ động xuống xe, không để cho fans hay paparazzi chụp được, nhỡ lại gây ra những rắc rối ngoài luồng.
Cô xuống xe, nói tài xế mở cốp rồi ôm hết hành lí của mình đi. Cô làm rất nhanh, lấy hành lí xong thì đứng ở ven đường, nghiễm nhiên trở thành người xa lạ, cũng chẳng thèm nhìn xe thêm lần nữa.
Bóng hình ở ghế sau vẫn ngồi im thin thít. Mãi đến khi xe rời đi, cô mới vươn vai, dõi theo chiếc xe hòa vào dòng đường ở phía xa xa.
Cô bước đi nhịp nhàng rồi quay gót, đi thêm 200 mét nữa thì đến cửa khách sạn.
Khách sạn không có hầm gửi xe, cô thấy taxi của Cận Trạch đỗ ở nơi trả khách, fans đã quây khắp xe, đứng xa thế này còn nghe thấy tiếng hò hét ầm ĩ của fans.
Tiếng bánh xe vali chững lại, bước chân Vân Nhiêu chậm dần đi.
Tháng ba, tiết trời đã vào giữa xuân, bán đảo Appennini lồng lộng gió mùa, gió ùa đến từ biển Địa Trung Hải ở phía Tây Nam, bao bọc hơi ẩm từ nơi xa để tới đây.
Làn gió ngang quá khiến chiếc váy màu xanh nhạt của cô bị cuốn theo chiều gió, lớp vải mềm bỗng bay phất phới khiến cô hốt hoảng hét lên, vội vàng thả vali xuống để kéo váy lại.
Mái tóc dài qua vai phả lên gò má, che khuất tầm nhìn. Đến lúc gió dịu đi thì Vân Nhiêu mới có tay để chỉnh lại tóc, quang cảnh trước mắt đã hiện ra.
Cùng lúc ấy, tiếng gào thét cách đó trăm mét cũng đã vang vọng lên đến tận đỉnh núi. Cô vẫn chật vật như thế, vô thức nhìn sang bên đó. Giữa đám đông, dường như người đàn ông đẹp trai, cao gầy ấy đang quay đầu lại, khung cảnh đã chững yên, tim cô bỗng hóa loạn nhịp.
Cô thấy mình điên rồi.
Cận Trạch đeo kính râm nên không thấy được ánh mắt anh, với cả hai người đứng cách nhau hơn trăm mét, thế là cô vô thức bịa ra tình tiết anh đang dõi theo mình.
Vân Nhiêu sầu muộn một cách khó hiểu.
Cô buông tay khỏi gấu váy, chiếc váy màu xanh đong đưa như sóng nước, rủ xuống che kín mắt cá chân cô.
Nhiều năm trước cũng có một cơn gió tác oai tác quái như vậy, cũng xấu tính trêu cô y như ngày hôm nay.
Trận gió quái đản ấy ùa qua mọi người nhưng lại thổi bay cả tuổi thanh xuân đằng đẵng của cô.
*
Đầu tháng mười, cơn bão số 23 của năm với cái tên “Lệ Chi” đã đi qua Dung Châu, để lại một mớ hoang tàn.
Sau khi bão tan, nhiệt độ giảm sâu, dưới sự giám sát của nhà trường, các nhân viên môi trường đã tăng ca để dọn sạch những cành lá ùa tán đang rụng khắp sân. Đại hội thể thao đã khai mạc trong sắc thu khoan khoái.
Khối 12 được xếp ngồi ở phía bắc sân khấu, lớp 127 thì ngồi ở hướng bắc khán đài.
Trên hàng ghế có hai chàng trai đã cố ngồi nép vào góc nhưng vì đẹp trai quá nên không thể ra rìa được.
– Bọn mình ngồi chỗ đắc địa rồi đấy, trên còn có hai cây đa khổng lồ chắn cho, không thấy gì hết.
Vân Thâm cầm sách bài tập, nói xong thì cắn nắp bút, cái mùi nhựa kém chất lượng khiến anh làm bài tập mà như thể có thần trợ giúp.
Cận Trạch còn cúi thấp hơn cả anh, đang mê mẩn xem NBA phát sóng trực tiếp thì tự dưng có người gọi tên anh, thế là anh vô thức hất điện thoại vào sách bài tập của Vân Thâm.
Lớp trưởng bước đến, ấy là một cô gái xinh xắn với gương mặt trái xoan, cố tình hỏi hai người có ra xem giáo viên chạy tiếp sức không.
Vân Thâm lắc đầu bảo không đi, đã thế còn khuyên lớp trưởng đừng nên đi làm gì: “Với năng lực của thầy mình thì thầy chả mong có nhiều người đến xem thầy bị bẽ mặt đâu.”
Nói xong, anh âm thầm giấu điện thoại của Cận Trạch xuống dưới mông. Cận Trạch đứng ngay cạnh lớp trưởng nên nói chuyện dăm ba câu với cô ấy.
Anh là lớp phó thể dục nên đây là cuộc trò chuyện rất đỗi bình thường giữa ban cán sự với nhau, thế mà lúc lớp trưởng rời đi thì cô ấy đã đỏ hết cả tai rồi.
Cận Trạch quay về, đi tìm điện thoại của mình ngay.
Vân Thâm liếc anh: “Để lại cái mặt ở đây đi đã.”
Khán giả đứng xem dọc lan can ở ngay bên phải còn dưới lan can là hàng cỏ xanh ngát um tùm.
Cận Trạch “À” lên, nói như thể không có chuyện gì hết: “Đền máy khác cho tao là được, tao giảm giá cho…”
– Giảm cũng đếch được gì, bố mày không có tiền.
Vân Thâm vừa nói vừa nhích mông sang bên, sợ mình đè bẹp quả máy gần mười nghìn tệ của cậu ấm.
Cận Trạch giật mắt khi thấy cặp mông dở dở ương ương của anh.
Thằng Vân vứt điện thoại anh đi cũng được nhưng sao lại sỉ nhục máy của anh thế hả??
Thế này thì to chuyện rồi đấy.
Bạn nữ ngồi gần đó đang đắm chìm trong sắc đẹp của hai anh trai, nhưng loáng cái đã không thấy hai anh đâu nữa mà chỉ còn mỗi cảnh đánh nhau um tỏi.
Mông Vân Thâm như thể đang gắn liền với đất, suýt nữa thì Cận Trạch tháo luôn chân anh xuống nhưng chả làm được cái mẹ gì.
Ở gần đó, chiếc loa trên cây phát ra tiếng rè rè, sau ấy một giọng nam ồm ồm đã vang lên:
– Cuộc đua tiếp sức thú vị của khối 10 sắp bắt đầu, xin mời học sinh tham gia chạy tiếp sức của các lớp 101, 102, 103, 104 ra điểm danh, kiểm tra sĩ số.
Cận Trạch đang bẻ tay Vân Thâm ra sau, ai ngờ thằng nhãi tự dưng bật dậy. Cả hai đập vai vào nhau, đau kinh khủng.
Cận Trạch bị va mà quên cả nhặt điện thoại: “Mày định giết người ta đấy à?”
Vân Thâm chả buồn chửi lại, bước ra, trốn sau gốc cây đa, nhìn về phía xa xa:
– Chạy tiếp sức ở đâu đấy?
Cận Trạch cầm điện thoại đáng thương bằng hai ngón tay, không thấy giấy đâu nên đành nhét vào túi với sự kinh tởm.
Anh bước đến bên Vân Thâm, im lặng nhìn thằng bạn ngó nghía khắp nơi, cuối cùng mới thấy địa điểm thi đấu ở ngay dưới chỗ hai đứa ngồi.
– Đi, đi xem thi đấu.
Vân Thâm huých cùi chỏ vào người Cận Trạch.
Anh giễu cợt: “Thần đồng của bố không làm bài tập à?”
– Về bố mày làm sau con ơi.
Mặt Vân Thâm rất chi là ý tứ, như thể đang mồi chài người ta vậy.
– Đi, bố dẫn mày đi xem cô thi đấu cho mày mở mang tầm mắt.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Cận Trạch: Từ hôm nay tôi sẽ đổi tên là Cận Qua, xin hay gọi tôi là Qua, xin cảm ơn.
Nếu tai cậu không mắc bệnh gì, thế thì vấn đề chắc chắn nằm ở…
Sếp bị đánh tráo đấy à?
Đây y như sếp cậu rồi, đẹp trai kinh thiên động địa quỷ thần còn khiếp nhưng cái người mặt dày đang cong môi xong trơ tráo cợt nhả con gái nhà người ta là thằng chó chui từ góc xó xỉnh nào thế này?
Đúng rồi, đang so sánh với thằng chó đấy.
Lạc Ngôn không ngờ rằng, sẽ có một ngày, hai từ “thằng chó” được dùng để hình dung ông sếp ảnh đế lạnh lùng đẹp trai thanh cao, tích chữ như vàng của mình.
Qua kính chiếu hậu, cậu chỉ nhìn được nửa bờ vai cao quý thanh tao của Cận Trạch. Thời khắc này cậu muốn được nhìn Vân Nhiêu nhiều hơn. Nhất là phải tìm hiểu cô gái này cho rõ ràng, rốt cuộc thì cô là thánh thần đến từ phương nào.
Bấy giờ, thánh thần phương nào đang mất hết khí thế, bấm bấm vào ngón tay mình. Hồi cấp ba, cả Cận Trạch lẫn hội kí túc xá lắm mồm của Vân Thâm cũng nói năng bộp chộp, toàn thích trêu cô.
Phải chăng vì cô không bị trêu quá lâu nên giờ, đàn anh Cận Trạch mới đùa cô có chút thì cô đã xoắn hết cả vào rồi?
Cô vẫn còn nhớ câu nói kinh hoàng của Vân Thân đợt trước: “Từ hồi cấp ba đến giờ vẫn nhớ thương em gái tao.”
Tất nhiên cô không ngu gì để đi hiểu lầm câu nói đấy cả.
Mặc dù anh Cận Trạch thích nói đùa nhưng anh khác hẳn những chàng trai mặt dày đó. Anh hỏi cô như vậy thì chắc chắn là có lí do rồi.
Giờ thì cô đã tìm được cớ nên trả lời rất chi là thành thật:
– Anh, hồi đi học em kín tiếng, không thích nói chuyện, nếu em lạnh lùng quá khiến anh hiểu lầm thì giờ em làm cho rõ, em không ghim anh đâu.
Xe rơi vào thinh lặng.
Lạc Ngôn ngồi phía trước bịt chặt môi lại, cậu nhịn cười sắp chết rồi.
Trần đời sao vẫn còn một cô gái vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn thế này. Người ta đang thính mình mà mình lại làm thành bài reading, trả lời nghiêm túc quá thể, chẳng hiểu tình trường gì cả.
Bầu không khí mập mờ khiến người ta đỏ mặt, khiến người ta loạn nhịp bỗng chốc vỡ nát vì sự “đầu đất” của cô.
Lạc Ngôn vừa nhịn cười vừa đồng cảm với sếp nhà mình. Thả thính xong bị phản ngược lại thì chắc chắn phải lúng túng lắm rồi.
Thế nhưng Cận Trạch chẳng cần cậu đồng cảm làm gì. Trái lại, anh nghe câu trả lời của Vân Nhiêu xong thì nét cười đã đong đầy nơi khóe mắt.
Dường như anh biết cô sẽ nói như vậy, dường như anh đang mong chờ cô sẽ đưa ra một câu trả lời ngây ngô và ngoan ngoãn đến thế nào.
Nửa chặng đường còn lại, Cận Trạch tựa vào cửa xe, vắt tay lên trán, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bắt đầu từ đây, không còn một ai lên tiếng.
Vân Nhiêu cúi đầu nghịch điện thoại. Thế giới của cô lặng yên bao nhiêu thì thế giới Wechat lại bùng nổ bấy nhiêu.
Với tôn chỉ phải sẻ chia may mắn cho hội chị em, cô xin Lạc Ngôn ảnh chụp ba người rồi gửi vào group.
Cô dặn đi dặn lại: Xin các chị em tỉnh táo! Đừng leak ra ngoài nha!
Lê Lê – vận động viên giành huy chương vàng môn lướt mạng là người bùng nổ đầu tiên: Tỉnh táo! Mày bảo tao phải tỉnh táo????!!!!
Ôn Dữu – vận động viên giành huy chương bạc sát theo sau, cháy luôn: Vỡ bờ rồi!! Không có dấu vết photoshop gì hết!
Vân Nhiêu: Thế á? Tao thấy mình to như photoshop lố [nước mắt lã chã rơi.jpg]
Lê Lê: Không đăng lên wall được à? Tao còn nghĩ ra cả cap rồi đấy, viết là “Nhìn vào ảnh và trả lời câu hỏi – Có bao nhiêu số không đằng sau giá trị con người của bạn thân tui?”
Ôn Dữu cướp lời: Ít nhất phải 10 triệu.
Lê Lê: @Tiên Dữu Dữu, tầm nhìn hạn hẹp quá. Giá trị con người của Cận Trạch hơn trăm triệu, Vân Nhiêu đứng center anh ấy chỉ đứng cạnh thôi thì sao được có mỗi 10 triệu vầy?
Ôn Dữu: Tao sai rồi, trăm tỉ! Giá khởi điểm ít nhất trăm tỉ!
Lúc muộn muộn thì màn hình bỗng hiện ra hàng chữ:
Phú bà Lê Lê đổi tên group thành: “Fandom vũ trụ của công chúa trăm tỉ.”
Lê Lê phấn khích: Từ hôm nay mày là công chúa trăm tỉ!
Ôn Dữu cũng phấn khích không kém: Kinh! Một thành viên của nhóm nữ vô danh có giá trị con người lên đến trăm tỉ!
Vân Nhiêu siết chặt di động, cô cúi gằm người, khóe môi cong cong, phì cười. Cô cười rất khẽ nhưng khổ nỗi xe im quá, có lẽ người ngồi trước không nghe được nhưng Cận Trạch ngồi ghế sau với cô thì nghe rõ mồn một, anh mở mắt ngay tức khắc.
– Em cười gì đấy?
Giọng anh khàn khàn.
Cô tự trách mình: “Làm phiền đến anh ạ?”
Anh ngồi thẳng người: “Em cứ cười đi, anh không ngủ.”
Giờ còn cười được gì nữa. Cô đành bất chấp tất cả: “Em không cười đâu.”
Cô vừa bảo mình không cười xong thì người đàn ông ngồi bên cạnh đã đánh mắt sang cô, khóe môi thì cong lên, chẳng biết là vô tình hay cố ý.
Anh đã nhận ra từ lâu rằng, trông cô hướng nội dịu dàng ít nói, mặt mỏng vậy thôi chứ thực ra cô rất thú vị, không ngoan hiền như mọi người thường nghĩ.
Bởi cô cứ mãi thú vị như thế, đã vậy còn đùa cô rất vui nên thỉnh thoảng anh cứ phải trêu cô…
– Anh, còn cây nữa là về đến khách sạn rồi.
Giọng của Lạc Ngôn đã cắt ngang mạch suy nghĩ của anh.
– Vệ sĩ đang đứng ở ngoài khách sạn, có khoảng 20 fans đang đợi.
20 fans là gì? Với danh tiếng của Cận Trạch thì đây là một con số vô cùng ít ỏi.
Sao lớn quen nhìn cảnh biển người tấp nập thì giờ đang rất thư thái. Vân Nhiêu ngồi cạnh anh ngó ra ngoài cửa số, đợi xe đi qua ngã tư, cách khách sạn chừng bốn, năm trăm mét thì cô bảo tài xế dừng xe lại:
– Bác tài, cho cháu xuống chỗ này với ạ.
Nãy Lạc Ngôn xoắn xuýt không biết phải nói với cô thế nào, không ngờ cô còn suy xét kĩ càng, chủ động xuống xe, không để cho fans hay paparazzi chụp được, nhỡ lại gây ra những rắc rối ngoài luồng.
Cô xuống xe, nói tài xế mở cốp rồi ôm hết hành lí của mình đi. Cô làm rất nhanh, lấy hành lí xong thì đứng ở ven đường, nghiễm nhiên trở thành người xa lạ, cũng chẳng thèm nhìn xe thêm lần nữa.
Bóng hình ở ghế sau vẫn ngồi im thin thít. Mãi đến khi xe rời đi, cô mới vươn vai, dõi theo chiếc xe hòa vào dòng đường ở phía xa xa.
Cô bước đi nhịp nhàng rồi quay gót, đi thêm 200 mét nữa thì đến cửa khách sạn.
Khách sạn không có hầm gửi xe, cô thấy taxi của Cận Trạch đỗ ở nơi trả khách, fans đã quây khắp xe, đứng xa thế này còn nghe thấy tiếng hò hét ầm ĩ của fans.
Tiếng bánh xe vali chững lại, bước chân Vân Nhiêu chậm dần đi.
Tháng ba, tiết trời đã vào giữa xuân, bán đảo Appennini lồng lộng gió mùa, gió ùa đến từ biển Địa Trung Hải ở phía Tây Nam, bao bọc hơi ẩm từ nơi xa để tới đây.
Làn gió ngang quá khiến chiếc váy màu xanh nhạt của cô bị cuốn theo chiều gió, lớp vải mềm bỗng bay phất phới khiến cô hốt hoảng hét lên, vội vàng thả vali xuống để kéo váy lại.
Mái tóc dài qua vai phả lên gò má, che khuất tầm nhìn. Đến lúc gió dịu đi thì Vân Nhiêu mới có tay để chỉnh lại tóc, quang cảnh trước mắt đã hiện ra.
Cùng lúc ấy, tiếng gào thét cách đó trăm mét cũng đã vang vọng lên đến tận đỉnh núi. Cô vẫn chật vật như thế, vô thức nhìn sang bên đó. Giữa đám đông, dường như người đàn ông đẹp trai, cao gầy ấy đang quay đầu lại, khung cảnh đã chững yên, tim cô bỗng hóa loạn nhịp.
Cô thấy mình điên rồi.
Cận Trạch đeo kính râm nên không thấy được ánh mắt anh, với cả hai người đứng cách nhau hơn trăm mét, thế là cô vô thức bịa ra tình tiết anh đang dõi theo mình.
Vân Nhiêu sầu muộn một cách khó hiểu.
Cô buông tay khỏi gấu váy, chiếc váy màu xanh đong đưa như sóng nước, rủ xuống che kín mắt cá chân cô.
Nhiều năm trước cũng có một cơn gió tác oai tác quái như vậy, cũng xấu tính trêu cô y như ngày hôm nay.
Trận gió quái đản ấy ùa qua mọi người nhưng lại thổi bay cả tuổi thanh xuân đằng đẵng của cô.
*
Đầu tháng mười, cơn bão số 23 của năm với cái tên “Lệ Chi” đã đi qua Dung Châu, để lại một mớ hoang tàn.
Sau khi bão tan, nhiệt độ giảm sâu, dưới sự giám sát của nhà trường, các nhân viên môi trường đã tăng ca để dọn sạch những cành lá ùa tán đang rụng khắp sân. Đại hội thể thao đã khai mạc trong sắc thu khoan khoái.
Khối 12 được xếp ngồi ở phía bắc sân khấu, lớp 127 thì ngồi ở hướng bắc khán đài.
Trên hàng ghế có hai chàng trai đã cố ngồi nép vào góc nhưng vì đẹp trai quá nên không thể ra rìa được.
– Bọn mình ngồi chỗ đắc địa rồi đấy, trên còn có hai cây đa khổng lồ chắn cho, không thấy gì hết.
Vân Thâm cầm sách bài tập, nói xong thì cắn nắp bút, cái mùi nhựa kém chất lượng khiến anh làm bài tập mà như thể có thần trợ giúp.
Cận Trạch còn cúi thấp hơn cả anh, đang mê mẩn xem NBA phát sóng trực tiếp thì tự dưng có người gọi tên anh, thế là anh vô thức hất điện thoại vào sách bài tập của Vân Thâm.
Lớp trưởng bước đến, ấy là một cô gái xinh xắn với gương mặt trái xoan, cố tình hỏi hai người có ra xem giáo viên chạy tiếp sức không.
Vân Thâm lắc đầu bảo không đi, đã thế còn khuyên lớp trưởng đừng nên đi làm gì: “Với năng lực của thầy mình thì thầy chả mong có nhiều người đến xem thầy bị bẽ mặt đâu.”
Nói xong, anh âm thầm giấu điện thoại của Cận Trạch xuống dưới mông. Cận Trạch đứng ngay cạnh lớp trưởng nên nói chuyện dăm ba câu với cô ấy.
Anh là lớp phó thể dục nên đây là cuộc trò chuyện rất đỗi bình thường giữa ban cán sự với nhau, thế mà lúc lớp trưởng rời đi thì cô ấy đã đỏ hết cả tai rồi.
Cận Trạch quay về, đi tìm điện thoại của mình ngay.
Vân Thâm liếc anh: “Để lại cái mặt ở đây đi đã.”
Khán giả đứng xem dọc lan can ở ngay bên phải còn dưới lan can là hàng cỏ xanh ngát um tùm.
Cận Trạch “À” lên, nói như thể không có chuyện gì hết: “Đền máy khác cho tao là được, tao giảm giá cho…”
– Giảm cũng đếch được gì, bố mày không có tiền.
Vân Thâm vừa nói vừa nhích mông sang bên, sợ mình đè bẹp quả máy gần mười nghìn tệ của cậu ấm.
Cận Trạch giật mắt khi thấy cặp mông dở dở ương ương của anh.
Thằng Vân vứt điện thoại anh đi cũng được nhưng sao lại sỉ nhục máy của anh thế hả??
Thế này thì to chuyện rồi đấy.
Bạn nữ ngồi gần đó đang đắm chìm trong sắc đẹp của hai anh trai, nhưng loáng cái đã không thấy hai anh đâu nữa mà chỉ còn mỗi cảnh đánh nhau um tỏi.
Mông Vân Thâm như thể đang gắn liền với đất, suýt nữa thì Cận Trạch tháo luôn chân anh xuống nhưng chả làm được cái mẹ gì.
Ở gần đó, chiếc loa trên cây phát ra tiếng rè rè, sau ấy một giọng nam ồm ồm đã vang lên:
– Cuộc đua tiếp sức thú vị của khối 10 sắp bắt đầu, xin mời học sinh tham gia chạy tiếp sức của các lớp 101, 102, 103, 104 ra điểm danh, kiểm tra sĩ số.
Cận Trạch đang bẻ tay Vân Thâm ra sau, ai ngờ thằng nhãi tự dưng bật dậy. Cả hai đập vai vào nhau, đau kinh khủng.
Cận Trạch bị va mà quên cả nhặt điện thoại: “Mày định giết người ta đấy à?”
Vân Thâm chả buồn chửi lại, bước ra, trốn sau gốc cây đa, nhìn về phía xa xa:
– Chạy tiếp sức ở đâu đấy?
Cận Trạch cầm điện thoại đáng thương bằng hai ngón tay, không thấy giấy đâu nên đành nhét vào túi với sự kinh tởm.
Anh bước đến bên Vân Thâm, im lặng nhìn thằng bạn ngó nghía khắp nơi, cuối cùng mới thấy địa điểm thi đấu ở ngay dưới chỗ hai đứa ngồi.
– Đi, đi xem thi đấu.
Vân Thâm huých cùi chỏ vào người Cận Trạch.
Anh giễu cợt: “Thần đồng của bố không làm bài tập à?”
– Về bố mày làm sau con ơi.
Mặt Vân Thâm rất chi là ý tứ, như thể đang mồi chài người ta vậy.
– Đi, bố dẫn mày đi xem cô thi đấu cho mày mở mang tầm mắt.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Cận Trạch: Từ hôm nay tôi sẽ đổi tên là Cận Qua, xin hay gọi tôi là Qua, xin cảm ơn.