Chương : 17
“ Nó là cái gì vậy “ Eothur chỉ tay hướng về một bên góc phải của hoàng thành, có một lối đi kéo dài ra một ngọn tháp nhỏ. Chắc nó dùng để đốt lửa, báo tín hiệu gì đó, có công dụng, chức năng như một ngọn hải đăng.
“ Cậu là người Rohan, thế mà không biết nó à “ Boler quay đầu chăm chú nhìn hắn đáp.
“ Có đúng là nó không? “
“ Ngoài nó ra chứ còn thứ gì nữa, Ngọn Lửa Kêu Gọi. “
Eothur ngẩng cao đầu nhìn nó. Đã bao lâu rồi, đã bao lâu khi ngọn lửa được đốt lên lần cuối, chính hắn cũng không nhớ rõ điều này.
Ngọn lửa kêu gọi, thứ này có bắt nguồn lớn với những năm tháng khai sinh của dân tộc Rohan và mối quan hệ tình bạn vĩnh cửu của hai vương quốc loài người ở Trung Địa.
Trong lịch sử, Gondor tuy hùng mạnh, nhưng nó cũng đã nhiều lần phải chịu đựng sự tàn phá mạnh mẽ của kẻ thù. Thậm chí nó cũng đã từng nhiều lần bước trên bờ của vực thẳm u tối.
Chính xác bắt đầu mọi chuyện là vào năm 2509 thời đại thứ ba. Gondor bị tấn công bởi người Easterling từ phương đông, cái tên gọi cụ thể nhất là người Balchoth. Chúng một nhóm bộ lạc liên minh trong người phương đông sống ở phía bên kia biển Rhun.
Dưới sức mạnh xâm lược, Gondor đã chịu thua với sự tàn phá, và thất bại trong cuộc chiến chống lại quân thù.
Quan chấp chính của Gondor khi đó là Cirion, ông đã cử nhiều người sứ giả khác nhau đi tìm các liên minh cũ. Hy vọng họ sẽ trợ giúp Gondor thoát nạn. Vì chính nếu vương quốc mạnh nhất của loài người bị sụp đổ, các thế lực phương đông và bóng tối sẽ nhanh chóng thâu tóm, tiêu diệt các vương quốc nhỏ khác của loài người.
Một trong những người mà ông được cử đi gọi là Borodir, một người sứ giả tài ba của Gondor.
Sau khi trải qua nhiều gian khổ, khó khăn, có khi là cận kề cái chết. Borodir là người duy nhất đã tìm thấy người lãnh đạo dân tộc Eotheod, là Eorl The Young. Vào lúc này, vị vua Eorl cũng đang tìm kiếm một vùng đất mới cho dân tộc mình. Sau nhiều thế kỷ phát triển, phía bắc gần dãy núi xám, đã không còn phù hợp cho họ sinh sống, chưa kể đến số người dân đang ngày càng tăng cao.
Ban đầu Eorl cũng không hẳn chiến đấu với Gondor vì mảnh đất dân tộc, vì ông biết rất rõ ràng, một khi Gondor bị thất thủ, thì chính vương quốc của ông cũng sẽ nhanh chóng bị diệt vong. Chính vì thế ông quyết định sẽ kêu gọi dân tộc mình tham chiến.
Eorl đã triệu tập hội đồng trưởng lão, rồi tập hợp hết tất cả binh lực của mình, gần 7000 kỵ binh được trang bị vũ khí đầy đủ. Họ hành quân lên đường xuống phía nam, để lại vài trăm người bảo vệ người già, phụ nữ, trẻ em ở phía sau.
Trận chiến Celebrand đã chuẩn bị bắt đầu, người Eotheod trên đường hành quân đi ngang qua gần bờ rừng Mirkwood, pháo đài Dol Guldur. Tại nơi đây chính Eorl đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, ông cảm nhận được nguy hiểm từ bên trong pháo đài đen tối ấy, liền ra lệnh đổi hướng về phía tây.
May mắn đã đến với họ, từ trong cánh rừng Lorien, dưới một sức mạnh ma thuật kỳ ảo. Cách rừng đã tạo ra một lớp sương mù che phủ, bao vây lấy đoàn quân Eorl, tránh khỏi những tai mắt của quân thù. Có lẽ tộc người Elves đã giúp đỡ cho họ, Eorl cảm ơn những người bạn của loài người, ông tiếp tục dẫn quân lên đường tới Celebrand.
Ở mặt trận, cuộc chiến đã bắt đầu, Balchoth đã tràn qua các tỉnh phía tây bắc của Gondor, họ tiến công mà không bị chống cự một chút nào. Cho đến khi quân đội miền bắc của Gondor lao ra từ các pháo đài Isengard, Aglarond ( Helm’s Deep), và các pháo đài khác ở dãy núi trắng. Hai bên giao chiến, quân đội Gondor đã nhanh chóng thất bại, phải rút lui, họ bị đẩy lùi về phía trên cao, Wold, hoàn toàn bị cắt đứt khỏi quân tiếp viện.
Các binh đoàn ở miền nam Gondor cũng bắt đầu xuất hiện, họ tấn công lấy quân thù. Tuy nhiên, từ trên dãy núi sương mù, lũ Orc cũng đã xuất hiện, chúng lao xuống tấn công lấy tất cả lực lượng bắc nam Gondor. Và khiến những người đàn ông Dunedain đã chống cự trong một nỗi niềm vô vọng, bị bao vây cả hai phía mặt trận, mọi chuyện tưởng chừng như sẽ kết thúc.
Ngay lúc trong đêm tối vô vọng nhất thì ánh bình minh đã được ló rạng. Từ phía sau quân thù Balchoth, những kỵ binh người Eotheod dũng mãnh, can đảm và đầy ý chí xông pha hiện thân. Họ dưới sự dẫn đầu của Eorl trẻ tuổi đã hóa thành một ngọn giáo, hay như một cơn sóng thần, một cơn lũ, một cơn thịnh nộ của thiên nhiên.
Đoàn kỵ binh lao thẳng tới kẻ thù. Họ xuyên thủng, phá tan hậu phương của đối thủ phương đông là người Balchoth trong chớp mắt.
Người Gondor lẫn các kẻ thù đều đã bất ngờ trước sự xuất hiện của đoàn quân tổ tiên Rohan. Trong khi kẻ thù có dấu hiệu hoảng sợ, thì Gondor như lấy lại được tinh thần chiến đấu, họ thét lên, lao thẳng giết chết những kẻ địch trước mắt, cơ thể kiệt sức của họ hồi phục trở lại hoàn toàn.
Rất nhanh chóng, Balchoth lẫn lũ Orc đều đã bị đánh bại, người Eotheod đã đuổi theo và tiêu diệt bọn họ. Vượt qua cả dòng sông Limlight, tiến vào vùng đất Calenardhon, phía nam dòng sông, là một tỉnh của Gondor. Những kỵ binh đã nhanh chóng giết chết những kẻ còn sót lại trong mảnh đất quân bạn.
Cirion đã ấn tượng rất nhiều về giống người Eotheod. Trong mắt ông, họ là cứu tinh của Gondor, cũng là một lực lượng có tiềm lực để chống lại kẻ thù bóng tối, và ông đã vô tình biết rằng, dân tộc họ đang tìm kiếm một mảnh đất mới. Cirion đã quyết định trao tặng vùng đất Calenardhon cho Eorl trẻ tuổi.
Khi nay Gondor vẫn chưa có thể hồi phục trở lại thời đại hoàng kim, người dân họ đã bị giảm sút khá nhiều, chính Ciriron cũng nhận thấy, họ không còn đủ sức để bảo vệ lãnh thổ rộng lớn. Cộng thêm việc trao tặng lãnh thổ sẽ khiến Gondor có một đồng minh mạnh mẽ, nên ông đã quyết định như vậy.
Từ đó Celenardhon đã trở thành miền đất mới cho người Eotheod, họ đổi tên thành vương quốc Rochand, hay Rochann. Ở Gondor, người nơi đây đã gọi vương quốc mới này là Rohan, người dân nơi đó là Rohirrim, chúa tể ngựa, tượng trưng cho khả năng thuần hóa, kỵ binh mạnh mẽ.
Eorl trẻ tuổi đã rất cảm động trước việc làm của Cirion. Ông đã lập thời thề, Rohan vĩnh viễn sẽ là người bạn của Gondor, và sẽ trợ giúp họ mỗi khi họ cần đến.
Và đó là sự hình thành của “ Ngọn lửa kêu gọi “.
Eothur quả thật muốn quay trở về thời đại đó, cùng với Eorl trẻ tuổi, các kỵ sĩ Eotheod tàn phá quân thù. Chính hắn đã không biết rằng trong tương lai, vài năm nữa, hắn sẽ được trải nghiệm cái cảm giác này, được chiến đấu cạnh cha mình.
“ Thật sự, ta cũng muốn được nhìn thấy ngọn lửa xuất hiện thêm một lần nữa. “ Boler mỉm cười nói.
Eothur lắc đầu đáp. “ Nếu ngọn lửa thật sự xuất hiện, tôi nghĩ Gondor sẽ đang ở trong tình trạng không tốt lắm đâu. “
Boler im lặng, hắn nói đúng, dù sao tốt nhất là không nên mong điều này xảy ra. Nhưng ông ngẫm nghĩ chút rồi nói.
“ Thật ra, tình thế chúng ta bây giờ cũng khá nghiêm trọng. “
“ Không phải các ông vừa chiếm lại Osgiliath sao. “
“ Tin tôi đi, tôi đã phục vụ trong quân đoàn 10 năm, tôi hiểu rõ vấn đề của nó. Nếu không phải có Boromir cùng em trai ông ta, chúng tôi e rằng… “
Eothur cũng hiểu điều ông muốn nói. “ Không ai biết Sauron có bao nhiêu quân lực bên trong Mordor, chưa kể đến người Easterlings, hải tặc Corsair, người Hardarim, mỗi tên trong đó đều đủ khiến Gondor phải đau đầu nếu đánh nhau toàn lực. “
Vào khi này, có một số người dân chạy về phía cổng, dẫn lối tiến xuống tầng bên dưới của Minas Tirith. Boler tò mò liền dừng một người trong đó lại, ông hỏi han có chuyện gì xảy ra.
“ Là một quân đoàn, họ đã trở về từ Osgiliath, có cả chàng anh hùng của chúng ta, Boromir. “
Xem ra việc chiếm đóng, xây dựng phòng thủ ở phía đông Osgiliath đã hoàn thành, cả hai bên không có động tĩnh chiến tranh, Boromir cùng một số người đã trở về lại Minas Tirith.
“ Cậu muốn đi xem không “ Boler quay đầu hỏi hắn.
“ Được thôi, tại sao lại không chứ, tôi chưa từng gặp Boromir bao giờ. “
Boler vỗ vai cười. “ Cậu sẽ chiêm ngưỡng khuôn mặt vị anh hùng này nhanh thôi. “
Bọn họ đi bộ từ từ xuống các tầng bên dưới, do Minas Tirith được xây dựng theo từng tầng, mỗi vòng khác nhau. Chính vì thế chiếc cổng ngăn cách cũng không được đặt thành một hình thẳng, mà là mỗi đoạn, ví dụ như có cổng ở phía đông nam, có cái ở phía tây,…
Hai người họ xuống được tầng hai, nhìn thấy được hai bên đường là người dân, chủ yếu là phụ nữ, trẻ em, và người già. Chắc hẳn họ rất mong chờ có thể nhìn thấy được con trai, người chồng mình còn sống sót sau cuộc chiến, Boler nói nhỏ với hắn.
“ Ngày hôm nay, ta e rằng cũng sẽ có nhiều người thất vọng đây, lúc nào cũng vậy. “
Chiến tranh, máu đổ xuống là chuyện không thể cản, luôn luôn có những người chiến binh vô danh phải ngã xuống, tên của họ cũng không bao giờ được lịch sử lưu lại, chỉ có những người thân, người bạn mới lưu họ trong trái tim mình.
Một vài phút sau, Eothur nhìn thấy được một đoàn binh hành quân, được dẫn đầu bởi một chàng trai cưỡi ngựa phía trước. Anh ta chắc cũng ngang tầm tuổi với Eomer, có mái tóc màu đỏ nâu, đôi mắt màu xám đặc trưng của người Gondor, dáng người anh cao to, khỏe mạnh.
Chắc chắn đó là Boromir, anh ta từ từ di chuyển. Hai bên đường là người dân, họ thả ra những đóa hoa, chào đón những người hùng của họ trở về. Eothur và anh từ từ cũng tiến gần bên nhau, trông anh ta khá kiêu hãnh, bàn tay giơ lên chào mọi người xung quanh, môi mỉm cười, tỏ ra rất thân thiện, hiền lành, và nhân ái.
Vài phút sau, Boromir cũng vượt qua chỗ Eothur đang đứng, tiến lên phía xa, hắn dời ánh mắt khỏi đối phương, nhìn những tay chiến binh Gondor vừa mới trở về. Trong mắt hắn, họ đang hiên ngang trên lưng ngựa, những tay bộ binh thì di chuyển đồng đều, ánh mắt nhìn về phía trước.
Nhưng như Eothur đã nói, không cuộc chiến nào là không có mất mát, khi những chiến binh sống còn của Gondor đi ngang qua hết, là đến những cái cáng, chở những người thương binh về bệnh viện, hay những chiếc xe, chứa những cái xác của người đã tử trận.
Trong niềm vui là cái nỗi buồn, một số người phụ nữ đã khóc, chạy tới những chiếc xe, họ đã nhận ra người chồng, người con đã qua đời của mình dù cho xác chết có bị che lấp bằng tấm vải trắng đi chăng nữa, họ vẫn có thể cảm nhận được.
Boler im ắng, một lúc sau, ông thở dài, lấy tay kéo vai Eothur nói.
“ Đi thôi Eothur, những cái cảnh này làm ta nhớ về ký ức xưa. “
…
Quay trở về căn phòng trọ, Eothur nằm xuống trên giường, đặt tay lên trán rồi thở dài. Hơn hai năm qua, hắn tuy đã trải qua một số mất mát, những người bạn, anh em, chiến hữu qua đời, nhưng khi thấy lại cái cảnh người phụ nữ khóc khi ôm xác chồng mình, trong thâm tâm hắn vẫn nhói lên một chút nỗi buồn, đau đớn, thương tiếc cho họ.
Nếu ở kiếp trước, một số dân mạng nếu thấy được cảnh này, họ sẽ nói hắn thật yếu đuối, chiến binh gì mà,... Nhưng xin lỗi, họ sống trong hòa bình, họ làm gì có thể có cảm nhận được cảm giác này. Một chiến binh không có nghĩa là mạnh mẽ, lạnh lùng, vô cảm, đôi lúc họ phải cảm nhận nỗi đau, sợ hãi, những cái mất mát ở mọi thứ xung quanh. Chỉ là, họ che dấu nó trong thâm tâm mình, yên lặng sống sót với chúng và vượt qua.
Nếu như không có những thứ đó, các chiến binh đâu còn phải là sinh vật, họ chỉ là những cỗ máy chiến tranh, tàn nhẫn, không một chút thương sót, đó là lý do con người trung địa, Gondor, Rohan,… khác với những tên man rợn, Orc,… Họ chiến đấu là vì những gì mình đang tin tưởng, vì một lý do trong trái tim của họ.
“ Cậu là người Rohan, thế mà không biết nó à “ Boler quay đầu chăm chú nhìn hắn đáp.
“ Có đúng là nó không? “
“ Ngoài nó ra chứ còn thứ gì nữa, Ngọn Lửa Kêu Gọi. “
Eothur ngẩng cao đầu nhìn nó. Đã bao lâu rồi, đã bao lâu khi ngọn lửa được đốt lên lần cuối, chính hắn cũng không nhớ rõ điều này.
Ngọn lửa kêu gọi, thứ này có bắt nguồn lớn với những năm tháng khai sinh của dân tộc Rohan và mối quan hệ tình bạn vĩnh cửu của hai vương quốc loài người ở Trung Địa.
Trong lịch sử, Gondor tuy hùng mạnh, nhưng nó cũng đã nhiều lần phải chịu đựng sự tàn phá mạnh mẽ của kẻ thù. Thậm chí nó cũng đã từng nhiều lần bước trên bờ của vực thẳm u tối.
Chính xác bắt đầu mọi chuyện là vào năm 2509 thời đại thứ ba. Gondor bị tấn công bởi người Easterling từ phương đông, cái tên gọi cụ thể nhất là người Balchoth. Chúng một nhóm bộ lạc liên minh trong người phương đông sống ở phía bên kia biển Rhun.
Dưới sức mạnh xâm lược, Gondor đã chịu thua với sự tàn phá, và thất bại trong cuộc chiến chống lại quân thù.
Quan chấp chính của Gondor khi đó là Cirion, ông đã cử nhiều người sứ giả khác nhau đi tìm các liên minh cũ. Hy vọng họ sẽ trợ giúp Gondor thoát nạn. Vì chính nếu vương quốc mạnh nhất của loài người bị sụp đổ, các thế lực phương đông và bóng tối sẽ nhanh chóng thâu tóm, tiêu diệt các vương quốc nhỏ khác của loài người.
Một trong những người mà ông được cử đi gọi là Borodir, một người sứ giả tài ba của Gondor.
Sau khi trải qua nhiều gian khổ, khó khăn, có khi là cận kề cái chết. Borodir là người duy nhất đã tìm thấy người lãnh đạo dân tộc Eotheod, là Eorl The Young. Vào lúc này, vị vua Eorl cũng đang tìm kiếm một vùng đất mới cho dân tộc mình. Sau nhiều thế kỷ phát triển, phía bắc gần dãy núi xám, đã không còn phù hợp cho họ sinh sống, chưa kể đến số người dân đang ngày càng tăng cao.
Ban đầu Eorl cũng không hẳn chiến đấu với Gondor vì mảnh đất dân tộc, vì ông biết rất rõ ràng, một khi Gondor bị thất thủ, thì chính vương quốc của ông cũng sẽ nhanh chóng bị diệt vong. Chính vì thế ông quyết định sẽ kêu gọi dân tộc mình tham chiến.
Eorl đã triệu tập hội đồng trưởng lão, rồi tập hợp hết tất cả binh lực của mình, gần 7000 kỵ binh được trang bị vũ khí đầy đủ. Họ hành quân lên đường xuống phía nam, để lại vài trăm người bảo vệ người già, phụ nữ, trẻ em ở phía sau.
Trận chiến Celebrand đã chuẩn bị bắt đầu, người Eotheod trên đường hành quân đi ngang qua gần bờ rừng Mirkwood, pháo đài Dol Guldur. Tại nơi đây chính Eorl đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, ông cảm nhận được nguy hiểm từ bên trong pháo đài đen tối ấy, liền ra lệnh đổi hướng về phía tây.
May mắn đã đến với họ, từ trong cánh rừng Lorien, dưới một sức mạnh ma thuật kỳ ảo. Cách rừng đã tạo ra một lớp sương mù che phủ, bao vây lấy đoàn quân Eorl, tránh khỏi những tai mắt của quân thù. Có lẽ tộc người Elves đã giúp đỡ cho họ, Eorl cảm ơn những người bạn của loài người, ông tiếp tục dẫn quân lên đường tới Celebrand.
Ở mặt trận, cuộc chiến đã bắt đầu, Balchoth đã tràn qua các tỉnh phía tây bắc của Gondor, họ tiến công mà không bị chống cự một chút nào. Cho đến khi quân đội miền bắc của Gondor lao ra từ các pháo đài Isengard, Aglarond ( Helm’s Deep), và các pháo đài khác ở dãy núi trắng. Hai bên giao chiến, quân đội Gondor đã nhanh chóng thất bại, phải rút lui, họ bị đẩy lùi về phía trên cao, Wold, hoàn toàn bị cắt đứt khỏi quân tiếp viện.
Các binh đoàn ở miền nam Gondor cũng bắt đầu xuất hiện, họ tấn công lấy quân thù. Tuy nhiên, từ trên dãy núi sương mù, lũ Orc cũng đã xuất hiện, chúng lao xuống tấn công lấy tất cả lực lượng bắc nam Gondor. Và khiến những người đàn ông Dunedain đã chống cự trong một nỗi niềm vô vọng, bị bao vây cả hai phía mặt trận, mọi chuyện tưởng chừng như sẽ kết thúc.
Ngay lúc trong đêm tối vô vọng nhất thì ánh bình minh đã được ló rạng. Từ phía sau quân thù Balchoth, những kỵ binh người Eotheod dũng mãnh, can đảm và đầy ý chí xông pha hiện thân. Họ dưới sự dẫn đầu của Eorl trẻ tuổi đã hóa thành một ngọn giáo, hay như một cơn sóng thần, một cơn lũ, một cơn thịnh nộ của thiên nhiên.
Đoàn kỵ binh lao thẳng tới kẻ thù. Họ xuyên thủng, phá tan hậu phương của đối thủ phương đông là người Balchoth trong chớp mắt.
Người Gondor lẫn các kẻ thù đều đã bất ngờ trước sự xuất hiện của đoàn quân tổ tiên Rohan. Trong khi kẻ thù có dấu hiệu hoảng sợ, thì Gondor như lấy lại được tinh thần chiến đấu, họ thét lên, lao thẳng giết chết những kẻ địch trước mắt, cơ thể kiệt sức của họ hồi phục trở lại hoàn toàn.
Rất nhanh chóng, Balchoth lẫn lũ Orc đều đã bị đánh bại, người Eotheod đã đuổi theo và tiêu diệt bọn họ. Vượt qua cả dòng sông Limlight, tiến vào vùng đất Calenardhon, phía nam dòng sông, là một tỉnh của Gondor. Những kỵ binh đã nhanh chóng giết chết những kẻ còn sót lại trong mảnh đất quân bạn.
Cirion đã ấn tượng rất nhiều về giống người Eotheod. Trong mắt ông, họ là cứu tinh của Gondor, cũng là một lực lượng có tiềm lực để chống lại kẻ thù bóng tối, và ông đã vô tình biết rằng, dân tộc họ đang tìm kiếm một mảnh đất mới. Cirion đã quyết định trao tặng vùng đất Calenardhon cho Eorl trẻ tuổi.
Khi nay Gondor vẫn chưa có thể hồi phục trở lại thời đại hoàng kim, người dân họ đã bị giảm sút khá nhiều, chính Ciriron cũng nhận thấy, họ không còn đủ sức để bảo vệ lãnh thổ rộng lớn. Cộng thêm việc trao tặng lãnh thổ sẽ khiến Gondor có một đồng minh mạnh mẽ, nên ông đã quyết định như vậy.
Từ đó Celenardhon đã trở thành miền đất mới cho người Eotheod, họ đổi tên thành vương quốc Rochand, hay Rochann. Ở Gondor, người nơi đây đã gọi vương quốc mới này là Rohan, người dân nơi đó là Rohirrim, chúa tể ngựa, tượng trưng cho khả năng thuần hóa, kỵ binh mạnh mẽ.
Eorl trẻ tuổi đã rất cảm động trước việc làm của Cirion. Ông đã lập thời thề, Rohan vĩnh viễn sẽ là người bạn của Gondor, và sẽ trợ giúp họ mỗi khi họ cần đến.
Và đó là sự hình thành của “ Ngọn lửa kêu gọi “.
Eothur quả thật muốn quay trở về thời đại đó, cùng với Eorl trẻ tuổi, các kỵ sĩ Eotheod tàn phá quân thù. Chính hắn đã không biết rằng trong tương lai, vài năm nữa, hắn sẽ được trải nghiệm cái cảm giác này, được chiến đấu cạnh cha mình.
“ Thật sự, ta cũng muốn được nhìn thấy ngọn lửa xuất hiện thêm một lần nữa. “ Boler mỉm cười nói.
Eothur lắc đầu đáp. “ Nếu ngọn lửa thật sự xuất hiện, tôi nghĩ Gondor sẽ đang ở trong tình trạng không tốt lắm đâu. “
Boler im lặng, hắn nói đúng, dù sao tốt nhất là không nên mong điều này xảy ra. Nhưng ông ngẫm nghĩ chút rồi nói.
“ Thật ra, tình thế chúng ta bây giờ cũng khá nghiêm trọng. “
“ Không phải các ông vừa chiếm lại Osgiliath sao. “
“ Tin tôi đi, tôi đã phục vụ trong quân đoàn 10 năm, tôi hiểu rõ vấn đề của nó. Nếu không phải có Boromir cùng em trai ông ta, chúng tôi e rằng… “
Eothur cũng hiểu điều ông muốn nói. “ Không ai biết Sauron có bao nhiêu quân lực bên trong Mordor, chưa kể đến người Easterlings, hải tặc Corsair, người Hardarim, mỗi tên trong đó đều đủ khiến Gondor phải đau đầu nếu đánh nhau toàn lực. “
Vào khi này, có một số người dân chạy về phía cổng, dẫn lối tiến xuống tầng bên dưới của Minas Tirith. Boler tò mò liền dừng một người trong đó lại, ông hỏi han có chuyện gì xảy ra.
“ Là một quân đoàn, họ đã trở về từ Osgiliath, có cả chàng anh hùng của chúng ta, Boromir. “
Xem ra việc chiếm đóng, xây dựng phòng thủ ở phía đông Osgiliath đã hoàn thành, cả hai bên không có động tĩnh chiến tranh, Boromir cùng một số người đã trở về lại Minas Tirith.
“ Cậu muốn đi xem không “ Boler quay đầu hỏi hắn.
“ Được thôi, tại sao lại không chứ, tôi chưa từng gặp Boromir bao giờ. “
Boler vỗ vai cười. “ Cậu sẽ chiêm ngưỡng khuôn mặt vị anh hùng này nhanh thôi. “
Bọn họ đi bộ từ từ xuống các tầng bên dưới, do Minas Tirith được xây dựng theo từng tầng, mỗi vòng khác nhau. Chính vì thế chiếc cổng ngăn cách cũng không được đặt thành một hình thẳng, mà là mỗi đoạn, ví dụ như có cổng ở phía đông nam, có cái ở phía tây,…
Hai người họ xuống được tầng hai, nhìn thấy được hai bên đường là người dân, chủ yếu là phụ nữ, trẻ em, và người già. Chắc hẳn họ rất mong chờ có thể nhìn thấy được con trai, người chồng mình còn sống sót sau cuộc chiến, Boler nói nhỏ với hắn.
“ Ngày hôm nay, ta e rằng cũng sẽ có nhiều người thất vọng đây, lúc nào cũng vậy. “
Chiến tranh, máu đổ xuống là chuyện không thể cản, luôn luôn có những người chiến binh vô danh phải ngã xuống, tên của họ cũng không bao giờ được lịch sử lưu lại, chỉ có những người thân, người bạn mới lưu họ trong trái tim mình.
Một vài phút sau, Eothur nhìn thấy được một đoàn binh hành quân, được dẫn đầu bởi một chàng trai cưỡi ngựa phía trước. Anh ta chắc cũng ngang tầm tuổi với Eomer, có mái tóc màu đỏ nâu, đôi mắt màu xám đặc trưng của người Gondor, dáng người anh cao to, khỏe mạnh.
Chắc chắn đó là Boromir, anh ta từ từ di chuyển. Hai bên đường là người dân, họ thả ra những đóa hoa, chào đón những người hùng của họ trở về. Eothur và anh từ từ cũng tiến gần bên nhau, trông anh ta khá kiêu hãnh, bàn tay giơ lên chào mọi người xung quanh, môi mỉm cười, tỏ ra rất thân thiện, hiền lành, và nhân ái.
Vài phút sau, Boromir cũng vượt qua chỗ Eothur đang đứng, tiến lên phía xa, hắn dời ánh mắt khỏi đối phương, nhìn những tay chiến binh Gondor vừa mới trở về. Trong mắt hắn, họ đang hiên ngang trên lưng ngựa, những tay bộ binh thì di chuyển đồng đều, ánh mắt nhìn về phía trước.
Nhưng như Eothur đã nói, không cuộc chiến nào là không có mất mát, khi những chiến binh sống còn của Gondor đi ngang qua hết, là đến những cái cáng, chở những người thương binh về bệnh viện, hay những chiếc xe, chứa những cái xác của người đã tử trận.
Trong niềm vui là cái nỗi buồn, một số người phụ nữ đã khóc, chạy tới những chiếc xe, họ đã nhận ra người chồng, người con đã qua đời của mình dù cho xác chết có bị che lấp bằng tấm vải trắng đi chăng nữa, họ vẫn có thể cảm nhận được.
Boler im ắng, một lúc sau, ông thở dài, lấy tay kéo vai Eothur nói.
“ Đi thôi Eothur, những cái cảnh này làm ta nhớ về ký ức xưa. “
…
Quay trở về căn phòng trọ, Eothur nằm xuống trên giường, đặt tay lên trán rồi thở dài. Hơn hai năm qua, hắn tuy đã trải qua một số mất mát, những người bạn, anh em, chiến hữu qua đời, nhưng khi thấy lại cái cảnh người phụ nữ khóc khi ôm xác chồng mình, trong thâm tâm hắn vẫn nhói lên một chút nỗi buồn, đau đớn, thương tiếc cho họ.
Nếu ở kiếp trước, một số dân mạng nếu thấy được cảnh này, họ sẽ nói hắn thật yếu đuối, chiến binh gì mà,... Nhưng xin lỗi, họ sống trong hòa bình, họ làm gì có thể có cảm nhận được cảm giác này. Một chiến binh không có nghĩa là mạnh mẽ, lạnh lùng, vô cảm, đôi lúc họ phải cảm nhận nỗi đau, sợ hãi, những cái mất mát ở mọi thứ xung quanh. Chỉ là, họ che dấu nó trong thâm tâm mình, yên lặng sống sót với chúng và vượt qua.
Nếu như không có những thứ đó, các chiến binh đâu còn phải là sinh vật, họ chỉ là những cỗ máy chiến tranh, tàn nhẫn, không một chút thương sót, đó là lý do con người trung địa, Gondor, Rohan,… khác với những tên man rợn, Orc,… Họ chiến đấu là vì những gì mình đang tin tưởng, vì một lý do trong trái tim của họ.