Chương : 20
Trước khi rời khỏi Minas Tirith, Eothur đi dạo quanh các tầng thêm một lần nữa. Chào tạm biệt những người bạn, người thầy của mình, ngoài ra hắn cũng được Tithirg dặn dò, về những người giỏi kiếm đang cư trú tại Gondor. Tuy rằng họ đều đã bị ông đánh bại, nhưng vẫn có một số người chính ông rất khâm phục. Ông nghĩ hắn nên bồi luyện với họ, đó là cách có thể khiến kiếm thuật hắn tăng nhanh.
Trong cuộc đời Tithirg, ông vẫn còn một số tiếc nuối chưa hoàn thành, đó là có thể đánh bại các kiếm sĩ người Elves, mà đa số người Elves lại ưa chuộng hòa bình, hay dùng cung thuật. Nhưng họ vẫn có một số bậc thầy kiếm thuật tài giỏi, có thể là do cuộc sống tuổi thọ lâu dài, trường sinh của họ.
Đã có một lần Tithirg từng thất bại dưới tay một người, và đó là lần đầu tiên ông thua mà khâm phục nhất, được một chiến binh, lãnh chúa lâu năm đánh bại, đó là Elrond, lãnh chúa Rivendell, con trai của Earendil, anh hùng của toàn thế giới Arda, người đã thuyết phục các vị Valar tham chiến, mở đầu cuộc chiến thịnh nộ ở cuối thời đại thứ nhất.
Bước ra khỏi cổng thành, Eothur nhìn thấy được một vài con tàu vừa cập bến ở cảng Harlond. Đây là cảng thuyền của Minas Tirith, nằm ở phía nam của cánh đồng Pelenor.
Hắn bước theo lối mòn, ánh mắt không ngừng chăm chú về những con thuyền buồm. Sống 18 năm ở Rohan, hắn gần như chưa bao giờ gặp một chiếc thuyền lớn nào cả, dù sao ở đó chủ yếu là đường bộ, dòng sông thì cũng không phải lớn. Chỉ có một dòng Anduin, từ phía bắc xa xôi kéo dài đến tận vùng biển này, mỗi tội nó lại nằm ở biên giới Rohan, nên cũng ít được đầu tư phát triển.
Từ từ, Eothur cũng rời khỏi cánh đồng Pelenor, hắn ngắm bản đồ cầm trên tay, mục tiêu của hắn bây giờ sẽ là thành phố Pelagir.
...
Một khoảng thời gian sau, Eothur cuối cùng đã nhìn thấy thành phố biển Pelagir, cũng là một trong những tòa thành trì cổ đại do người Numenor xây dựng lên vào cuối thế kỷ thứ hai.
Trước khi Numenor bị hủy diệt, vương quốc mạnh nhất loài người đã chia thành hai phe phái, một bên là phe nhà vua, họ đố kỵ với sự bất tử của người Elves, Valar, muốn cắt đứt quan hệ. Một bên là Faithful, những người ủng hộ Valar, và giữ tình bạn với tộc Elves.
Người Numenor theo hội Faithful thì bị đàn áp rất dữ dội, buộc họ phải rời khỏi hòn đảo vương quốc, di cư về miền đất Trung địa. Pelagir chính là cảng thành phố đón chào bọn họ đầu tiên, về sau nó chính là thiên đường của họ.
Eothur ngắm nhìn tác phẩm của người Numenor xây dựng, hắn không thể không phủ nhận sự thịnh vượng, mạnh mẽ của vương quốc cổ xưa, điều này khiến hắn không khỏi tò mò. Vương quốc Numenor ngày xưa như thế nào, trên cái hòn đảo có hình ngôi sao năm cánh, nó chắc hẳn không kém gì với thiên quốc Aman chứ,….
Vừa suy nghĩ, hắn vừa tiến lại gần Pelagir, bức tường thành nơi đây chỉ cao khoảng hơn 10 mét, nhỏ hơn tòa thành Minas Tirith nhiều lần, được làm bằng đá trắng. Chiếc cổng thì được làm bằng gỗ cứng.
Nó được xây dựng theo một kiểu phong cách khác hẳn với Minas Tirith, nhìn những kiến trúc xây dựng, thiết kế, nó làm hắn nhớ đến một nền văn minh cổ đại phương tây, người La Mã. Pelagir hơi lai khoảng 2,3 phần với nét kiến trúc La Mã cộng hòa.
Và nơi đây quả thật là giống với Thiên đường, bên trong có những khu vườn xanh, sự kết hợp của thiên nhiên và con người, nó làm thành phố này mang một sắc đẹp nghệ thuật, chắc hẳn người Numenor đã học hỏi được rất nhiều từ các bậc thầy nghệ thuật người Elves.
Thành phố Pelagir cũng được chia cắt làm đôi, giống với Osgiliath, thành hai hướng đông tây. Ở giữa thành phố là một hòn đảo nhỏ, có hình tam giác, nằm trên dòng sông Anduin, nó nối liền cả hai bên tòa thành đông tây với nhau bằng những chiếc cầu đá trắng.
Ở Gondor, Pelagir có thể nói là mái nhà của hải quân, từng một thời chứa đựng những chiếc thuyền chiến mạnh mẽ, chạy rộng khắp vùng biển phía tây trung địa. Chúng có thể khiến những tay cướp biển người Corsair phải sợ hãi đến vỡ mật, chỉ có thể trốn tránh ở Umbar.
Tất nhiên, đó chỉ là ở thời đại hoàng kim. Còn bây giờ, lực lượng hải quân của Gondor cũng đã hạ thấp rất nhiều, như những binh đoàn trên mặt đất khác. Và hắn nghĩ, có lẽ là do sự kiện kia, một trong những sự kiện dẫn đến Gondor ngày càng suy sụp, một cuộc nội chiến trong vương quốc loài người.
Cuộc nội chiến này diễn ra vào khoảng thế kỷ 15, trước khi có sự xuất hiện của đại dịch bệnh. Khi nhà vua Gondor lúc bấy giờ là Eldecar, ông không phải là một người Gondor thuần huyết, ông mang trong mình hai dòng máu, mẹ ông là người phương bắc, còn cha ông mới là người Gondor.
Chính vì lý do này, một số người trong hoàng tộc chính thống đã ganh ghét, không chịu chấp nhận ông là nhà vua Gondor, và có người đã nổi dậy, tiến hành một cuộc đảo chính. Castamir, ông ta là một đô đốc, thống lĩnh toàn bộ lực lượng thủy quân của vương quốc, dưới lực lượng hải quân hùng mạnh, nhà vua Eldecar đã phải bại trận buộc phải chạy trốn về phương bắc.
Castamir đã thống trị Gondor hơn 10 năm trời, ông ta thống trị nó bằng sự tàn bạo, và khắc nghiệt, chưa kể đến các chính sách phát triển, khá ưu ái các vùng đất biển, mặc kệ các nơi trên đất liền. Điều đó khiến cho những người dân đã ngày càng mất niềm tin, xao động.
Biết rằng Castamir đang đánh mất niềm tin với người dân, Eldecar đã nhân cơ hội trở về cùng một đạo quân phương bắc, đã nhiều người dân, lực lượng vũ trang tham chiến với ông. Họ đã có một trận đánh lớn ở thủ đô Osgiliath, khiến cho kinh thành bị thiệt hại nặng nề, ngoài ra cây cầu lớn Anduin cũng bị sụp đổ.
Castamir bị Eldecar giết chết, các người con trai của ông đã kéo nhiều chiến thuyền, lực lượng hải quân chạy trốn chạy về Umbar, gia nhập với đám cướp biển Corsair, tăng sức mạnh cho quân thù. Và họ đã gây rối Gondor suốt nhiều năm trời, đến bây giờ người Gondor cũng chỉ có thể ở thế phòng thủ với đám hải tặc đen.
Gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, Eothur đi dạo quanh khu chợ, bến cảng, hắn tìm một số mặt hàng hay ho nào đấy. Rồi hắn dừng chân tại một quán trọ, hắn sẽ ở lại đây một thời gian dài, lang thang khám phá từng ngóc ngách Pelagir, hay tìm những ngôi nhà của bậc thầy kiếm thuật theo lời kể của Tithirg.
Vài ngày sau, Eothur đang đứng giữa trung tâm thành phố, trên hòn đảo tam giác nhỏ, tại quảng trường Di Cư. Hắn nhìn vào một đài phun nước rộng lớn, có một bức tượng hình người ở chính giữa, cao khoảng 10 đến 12 mét, được chạm khắc rất nghệ thuật, và nếu như hắn không đoán sai, đây chính là tượng hình của thủ lĩnh Elendil, người đứng đầu hội Faithful, là cha của hai vị vua sáng lập Gondor, Isildur và Anarion.
Xem ra họ đã xây dựng nó được khá lâu, thậm chí là bắt nguồn từ hàng nghìn năm trước. Và những người Gondor thế hệ đầu tiên, là người Numenor còn sót lại đã xây dựng nó lên, để tưởng nhớ ông vì đã dẫn dắt họ khỏi sự tai họa, hủy diệt của vương quốc cổ đại.
Ước gì trong tay Eothur là có chiếc máy ảnh nhỉ. Những bức hình tuyệt vời của Gondor sẽ được hắn chụp lại, chúng thật là tuyệt vời.
Eothur vừa ngẫm nghĩ điều đó, vừa dạo quanh đài phun nước, hắn thấy được các cặp tình nhân ôm nhau đang ngắm nhìn nó. Liền lắc đầu thở dài, thời đại nào cũng vậy, nơi nào đẹp, lãng mạn liền sẽ có các cặp đôi, thật là khổ những người như hắn, một kẻ FA chính gốc.
…
Một thời gian sau, ở một thị trấn nhỏ gần dòng sông Gilrain, đây là thị trấn Linhir, một nơi giao điểm giữa hai tỉnh của Gondor là Lebennin và Belfalas. Một chàng trai trẻ tuổi đang đứng giữa thị trấn, ánh mắt cậu ta đang tìm một thứ gì đó, rồi nó hiện lên chút vui vẻ, vì phát hiện được thứ mình cần.
Chàng trai mái tóc đen đi thẳng, rồi rẽ trái, tiến vào một căn nhà hai tầng, phía trên ngôi nhà đó có ghi một cái bảng. “ Quán trọ Vui vẻ “. Thì ra cậu ta đang tìm một nơi nghỉ ngơi qua đêm.
Như mọi khi, Eothur tiến vào quầy rựu, gọi thức ăn, nước uống, và đặt một căn phòng để qua đêm.
Khi này đã qua được một thời gian dài phiêu lưu từ lúc Eothur rời khỏi Pelagir. Và giờ quay về hiện tại, hắn tiến vào một cái bàn, móc ra bản đồ để xem xét.
Eothur đang dự tính tiến vào trong tỉnh Belfalas, tới một thành phố rất nổi tiếng ở Gondor, không thua kém gì với Minas Tirith, hay Pelagir, nó chính là Dol Amroth.
Ngắm nghía bản đồ một lúc, sau đó hắn cất bản đồ trở lại bên trong người. Vừa đúng lúc vợ tay chủ quán liền đến gần, cô bưng chiếc khay, và do bây giờ trời cũng gần tối. Vào những lúc thế này, các quán trọ lớn thường hay có những món thịt hầm, thỏ nướng,…, trên chiếc khay cô cầm là một bát thịt bò hầm, được nấu chung với khoai tây, cà rốt, cùng một ít đậu xanh.
Eothur mỉm cười cảm ơn, hắn múc thử một miếng thưởng thức, hơi chút mặn mặn, cũng tạm được. Ở những thời cổ thế này thực phẩm nấu bình thường cũng không chứa nhiều gia vị lắm, có chút muối là tốt lắm rồi.
Chính hắn cũng phải mất một thời gian dài để từ từ mới làm quen với chúng, mỗi khi nhìn vào tô thịt hầm, làm hắn nhớ đến những món ăn ngon lành, đặc sắc hương vị ở kiếp trước, chúng quả thật bỏ xa mấy món thực phẩm ở trung địa.
Xé ổ bánh mì, vừa tính bỏ mồm nhưng hắn cảm nhận được cái gì đó, rồi dừng lại và ngước mặt lên. Chỗ ngồi hắn gần sát với góc tường, nhưng lại đối diện với chiếc cổng ra vào của quán. Mặc dù có chút âm thanh ồn ào của những tay nhậu xỉn, song hắn vẫn cảm nhận bên ngoài có những bước chân khá nặng nề.
“ Két,… Két “ Chiếc cổng gỗ từ từ được mở ra, một người đàn ông cao khoảng 1m8, cũng phải ngang tầm hắn và Boler, thân hình thế này có thể nói là to khỏe. Tuy nhiên trên người đối phương mới là thứ hắn để ý tới.
Người đàn ông mang trên mình là một bộ áo giáp sắt, bao bọc toàn thân, trông nó khá tinh xảo, đẹp đẽ, hơn cả những trang phục bộ binh Gondor mà hắn từng thấy. Trên ngực của bộ giáp có khắc một con chim, có thể là đại bàng, hay thiên nga gì đó, nhưng ở Gondor này, thì chắc hẳn chỉ có thể là thiên nga, vì phong tục họ cũng không tôn sùng đại bàng lắm.
Đi cùng với bộ giáp sắt là chiếc mũ giáp, và nếu như là lực lượng vệ binh pháo đài Gondor, thì chiếc mũ giáp của họ được gắn trên đầu là những miếng lông thiên nga trắng, hàng chúc cái gọp chung với nhau rồi xé thành hai bên. Còn bây giờ, chiếc mũ sắt đối phương có hình hai cánh thiên nga, xé ra hai bên làm bằng thép.
Eothur nhíu mày, nếu như hắn đoán không sai, người đàn ông này là thuộc lực lượng kỵ binh Dol Amroth. Đây là một lực lượng nổi tiếng của Gondor, những kỵ sĩ thiên nga huyền thoại.
Ba lực lượng, đại diện cho ba binh chủng thời hoàng kim Gondor, vệ binh pháo đài, Tuần Du, cuối cùng là kỵ binh thiên nga trắng Dol Amroth.
Ở thời kỳ hoàng kim của họ, chính Rohan cũng chưa được khai sinh, danh tiếng của lực lượng này vang xa khắp miền đất trung địa. Những kỵ sĩ Dol Amroth khá giống với kỵ sĩ thời trung cổ kiếp trước, mang trên mình là những bộ giáp sắt đầy đủ, ngay cả ngựa chiến cũng được trang bị giáp, vũ khí trên chiến trường của họ chủ yếu là giáo dài và khiên lớn, có khi dùng vũ khí cả hai tay.
Nếu thật sự so sánh, thì kỵ sĩ Rohan quả thật kém hơn họ nhiều, vì trang bị Rohan đa số cũng chỉ là giáp xích, giáp da, vũ khí cũng không được hoàn hảo. Ngay cả lối tác chiến Rohan cũng thua với Dol Amroth, họ nhanh hơn, mạnh hơn như những chiếc xe tăng hạng nặng, càn quét tất cả mọi thứ trên chiến trường.
Nhưng không thể không phủ nhận, đây không còn là thời đại hoàng kim của bọn họ, lực lượng kỵ binh này giờ cũng còn rất ít, tập trung tại thành phố Dol Amroth, số lượng các kỵ sĩ cũng hoàn toàn thua kém với các chiến binh Rohan. Chưa kể đến tài thuần hóa ngựa, người Rohirrim có thể nổi danh, chính là vì tài năng tuyệt vời này.
Trong cuộc đời Tithirg, ông vẫn còn một số tiếc nuối chưa hoàn thành, đó là có thể đánh bại các kiếm sĩ người Elves, mà đa số người Elves lại ưa chuộng hòa bình, hay dùng cung thuật. Nhưng họ vẫn có một số bậc thầy kiếm thuật tài giỏi, có thể là do cuộc sống tuổi thọ lâu dài, trường sinh của họ.
Đã có một lần Tithirg từng thất bại dưới tay một người, và đó là lần đầu tiên ông thua mà khâm phục nhất, được một chiến binh, lãnh chúa lâu năm đánh bại, đó là Elrond, lãnh chúa Rivendell, con trai của Earendil, anh hùng của toàn thế giới Arda, người đã thuyết phục các vị Valar tham chiến, mở đầu cuộc chiến thịnh nộ ở cuối thời đại thứ nhất.
Bước ra khỏi cổng thành, Eothur nhìn thấy được một vài con tàu vừa cập bến ở cảng Harlond. Đây là cảng thuyền của Minas Tirith, nằm ở phía nam của cánh đồng Pelenor.
Hắn bước theo lối mòn, ánh mắt không ngừng chăm chú về những con thuyền buồm. Sống 18 năm ở Rohan, hắn gần như chưa bao giờ gặp một chiếc thuyền lớn nào cả, dù sao ở đó chủ yếu là đường bộ, dòng sông thì cũng không phải lớn. Chỉ có một dòng Anduin, từ phía bắc xa xôi kéo dài đến tận vùng biển này, mỗi tội nó lại nằm ở biên giới Rohan, nên cũng ít được đầu tư phát triển.
Từ từ, Eothur cũng rời khỏi cánh đồng Pelenor, hắn ngắm bản đồ cầm trên tay, mục tiêu của hắn bây giờ sẽ là thành phố Pelagir.
...
Một khoảng thời gian sau, Eothur cuối cùng đã nhìn thấy thành phố biển Pelagir, cũng là một trong những tòa thành trì cổ đại do người Numenor xây dựng lên vào cuối thế kỷ thứ hai.
Trước khi Numenor bị hủy diệt, vương quốc mạnh nhất loài người đã chia thành hai phe phái, một bên là phe nhà vua, họ đố kỵ với sự bất tử của người Elves, Valar, muốn cắt đứt quan hệ. Một bên là Faithful, những người ủng hộ Valar, và giữ tình bạn với tộc Elves.
Người Numenor theo hội Faithful thì bị đàn áp rất dữ dội, buộc họ phải rời khỏi hòn đảo vương quốc, di cư về miền đất Trung địa. Pelagir chính là cảng thành phố đón chào bọn họ đầu tiên, về sau nó chính là thiên đường của họ.
Eothur ngắm nhìn tác phẩm của người Numenor xây dựng, hắn không thể không phủ nhận sự thịnh vượng, mạnh mẽ của vương quốc cổ xưa, điều này khiến hắn không khỏi tò mò. Vương quốc Numenor ngày xưa như thế nào, trên cái hòn đảo có hình ngôi sao năm cánh, nó chắc hẳn không kém gì với thiên quốc Aman chứ,….
Vừa suy nghĩ, hắn vừa tiến lại gần Pelagir, bức tường thành nơi đây chỉ cao khoảng hơn 10 mét, nhỏ hơn tòa thành Minas Tirith nhiều lần, được làm bằng đá trắng. Chiếc cổng thì được làm bằng gỗ cứng.
Nó được xây dựng theo một kiểu phong cách khác hẳn với Minas Tirith, nhìn những kiến trúc xây dựng, thiết kế, nó làm hắn nhớ đến một nền văn minh cổ đại phương tây, người La Mã. Pelagir hơi lai khoảng 2,3 phần với nét kiến trúc La Mã cộng hòa.
Và nơi đây quả thật là giống với Thiên đường, bên trong có những khu vườn xanh, sự kết hợp của thiên nhiên và con người, nó làm thành phố này mang một sắc đẹp nghệ thuật, chắc hẳn người Numenor đã học hỏi được rất nhiều từ các bậc thầy nghệ thuật người Elves.
Thành phố Pelagir cũng được chia cắt làm đôi, giống với Osgiliath, thành hai hướng đông tây. Ở giữa thành phố là một hòn đảo nhỏ, có hình tam giác, nằm trên dòng sông Anduin, nó nối liền cả hai bên tòa thành đông tây với nhau bằng những chiếc cầu đá trắng.
Ở Gondor, Pelagir có thể nói là mái nhà của hải quân, từng một thời chứa đựng những chiếc thuyền chiến mạnh mẽ, chạy rộng khắp vùng biển phía tây trung địa. Chúng có thể khiến những tay cướp biển người Corsair phải sợ hãi đến vỡ mật, chỉ có thể trốn tránh ở Umbar.
Tất nhiên, đó chỉ là ở thời đại hoàng kim. Còn bây giờ, lực lượng hải quân của Gondor cũng đã hạ thấp rất nhiều, như những binh đoàn trên mặt đất khác. Và hắn nghĩ, có lẽ là do sự kiện kia, một trong những sự kiện dẫn đến Gondor ngày càng suy sụp, một cuộc nội chiến trong vương quốc loài người.
Cuộc nội chiến này diễn ra vào khoảng thế kỷ 15, trước khi có sự xuất hiện của đại dịch bệnh. Khi nhà vua Gondor lúc bấy giờ là Eldecar, ông không phải là một người Gondor thuần huyết, ông mang trong mình hai dòng máu, mẹ ông là người phương bắc, còn cha ông mới là người Gondor.
Chính vì lý do này, một số người trong hoàng tộc chính thống đã ganh ghét, không chịu chấp nhận ông là nhà vua Gondor, và có người đã nổi dậy, tiến hành một cuộc đảo chính. Castamir, ông ta là một đô đốc, thống lĩnh toàn bộ lực lượng thủy quân của vương quốc, dưới lực lượng hải quân hùng mạnh, nhà vua Eldecar đã phải bại trận buộc phải chạy trốn về phương bắc.
Castamir đã thống trị Gondor hơn 10 năm trời, ông ta thống trị nó bằng sự tàn bạo, và khắc nghiệt, chưa kể đến các chính sách phát triển, khá ưu ái các vùng đất biển, mặc kệ các nơi trên đất liền. Điều đó khiến cho những người dân đã ngày càng mất niềm tin, xao động.
Biết rằng Castamir đang đánh mất niềm tin với người dân, Eldecar đã nhân cơ hội trở về cùng một đạo quân phương bắc, đã nhiều người dân, lực lượng vũ trang tham chiến với ông. Họ đã có một trận đánh lớn ở thủ đô Osgiliath, khiến cho kinh thành bị thiệt hại nặng nề, ngoài ra cây cầu lớn Anduin cũng bị sụp đổ.
Castamir bị Eldecar giết chết, các người con trai của ông đã kéo nhiều chiến thuyền, lực lượng hải quân chạy trốn chạy về Umbar, gia nhập với đám cướp biển Corsair, tăng sức mạnh cho quân thù. Và họ đã gây rối Gondor suốt nhiều năm trời, đến bây giờ người Gondor cũng chỉ có thể ở thế phòng thủ với đám hải tặc đen.
Gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, Eothur đi dạo quanh khu chợ, bến cảng, hắn tìm một số mặt hàng hay ho nào đấy. Rồi hắn dừng chân tại một quán trọ, hắn sẽ ở lại đây một thời gian dài, lang thang khám phá từng ngóc ngách Pelagir, hay tìm những ngôi nhà của bậc thầy kiếm thuật theo lời kể của Tithirg.
Vài ngày sau, Eothur đang đứng giữa trung tâm thành phố, trên hòn đảo tam giác nhỏ, tại quảng trường Di Cư. Hắn nhìn vào một đài phun nước rộng lớn, có một bức tượng hình người ở chính giữa, cao khoảng 10 đến 12 mét, được chạm khắc rất nghệ thuật, và nếu như hắn không đoán sai, đây chính là tượng hình của thủ lĩnh Elendil, người đứng đầu hội Faithful, là cha của hai vị vua sáng lập Gondor, Isildur và Anarion.
Xem ra họ đã xây dựng nó được khá lâu, thậm chí là bắt nguồn từ hàng nghìn năm trước. Và những người Gondor thế hệ đầu tiên, là người Numenor còn sót lại đã xây dựng nó lên, để tưởng nhớ ông vì đã dẫn dắt họ khỏi sự tai họa, hủy diệt của vương quốc cổ đại.
Ước gì trong tay Eothur là có chiếc máy ảnh nhỉ. Những bức hình tuyệt vời của Gondor sẽ được hắn chụp lại, chúng thật là tuyệt vời.
Eothur vừa ngẫm nghĩ điều đó, vừa dạo quanh đài phun nước, hắn thấy được các cặp tình nhân ôm nhau đang ngắm nhìn nó. Liền lắc đầu thở dài, thời đại nào cũng vậy, nơi nào đẹp, lãng mạn liền sẽ có các cặp đôi, thật là khổ những người như hắn, một kẻ FA chính gốc.
…
Một thời gian sau, ở một thị trấn nhỏ gần dòng sông Gilrain, đây là thị trấn Linhir, một nơi giao điểm giữa hai tỉnh của Gondor là Lebennin và Belfalas. Một chàng trai trẻ tuổi đang đứng giữa thị trấn, ánh mắt cậu ta đang tìm một thứ gì đó, rồi nó hiện lên chút vui vẻ, vì phát hiện được thứ mình cần.
Chàng trai mái tóc đen đi thẳng, rồi rẽ trái, tiến vào một căn nhà hai tầng, phía trên ngôi nhà đó có ghi một cái bảng. “ Quán trọ Vui vẻ “. Thì ra cậu ta đang tìm một nơi nghỉ ngơi qua đêm.
Như mọi khi, Eothur tiến vào quầy rựu, gọi thức ăn, nước uống, và đặt một căn phòng để qua đêm.
Khi này đã qua được một thời gian dài phiêu lưu từ lúc Eothur rời khỏi Pelagir. Và giờ quay về hiện tại, hắn tiến vào một cái bàn, móc ra bản đồ để xem xét.
Eothur đang dự tính tiến vào trong tỉnh Belfalas, tới một thành phố rất nổi tiếng ở Gondor, không thua kém gì với Minas Tirith, hay Pelagir, nó chính là Dol Amroth.
Ngắm nghía bản đồ một lúc, sau đó hắn cất bản đồ trở lại bên trong người. Vừa đúng lúc vợ tay chủ quán liền đến gần, cô bưng chiếc khay, và do bây giờ trời cũng gần tối. Vào những lúc thế này, các quán trọ lớn thường hay có những món thịt hầm, thỏ nướng,…, trên chiếc khay cô cầm là một bát thịt bò hầm, được nấu chung với khoai tây, cà rốt, cùng một ít đậu xanh.
Eothur mỉm cười cảm ơn, hắn múc thử một miếng thưởng thức, hơi chút mặn mặn, cũng tạm được. Ở những thời cổ thế này thực phẩm nấu bình thường cũng không chứa nhiều gia vị lắm, có chút muối là tốt lắm rồi.
Chính hắn cũng phải mất một thời gian dài để từ từ mới làm quen với chúng, mỗi khi nhìn vào tô thịt hầm, làm hắn nhớ đến những món ăn ngon lành, đặc sắc hương vị ở kiếp trước, chúng quả thật bỏ xa mấy món thực phẩm ở trung địa.
Xé ổ bánh mì, vừa tính bỏ mồm nhưng hắn cảm nhận được cái gì đó, rồi dừng lại và ngước mặt lên. Chỗ ngồi hắn gần sát với góc tường, nhưng lại đối diện với chiếc cổng ra vào của quán. Mặc dù có chút âm thanh ồn ào của những tay nhậu xỉn, song hắn vẫn cảm nhận bên ngoài có những bước chân khá nặng nề.
“ Két,… Két “ Chiếc cổng gỗ từ từ được mở ra, một người đàn ông cao khoảng 1m8, cũng phải ngang tầm hắn và Boler, thân hình thế này có thể nói là to khỏe. Tuy nhiên trên người đối phương mới là thứ hắn để ý tới.
Người đàn ông mang trên mình là một bộ áo giáp sắt, bao bọc toàn thân, trông nó khá tinh xảo, đẹp đẽ, hơn cả những trang phục bộ binh Gondor mà hắn từng thấy. Trên ngực của bộ giáp có khắc một con chim, có thể là đại bàng, hay thiên nga gì đó, nhưng ở Gondor này, thì chắc hẳn chỉ có thể là thiên nga, vì phong tục họ cũng không tôn sùng đại bàng lắm.
Đi cùng với bộ giáp sắt là chiếc mũ giáp, và nếu như là lực lượng vệ binh pháo đài Gondor, thì chiếc mũ giáp của họ được gắn trên đầu là những miếng lông thiên nga trắng, hàng chúc cái gọp chung với nhau rồi xé thành hai bên. Còn bây giờ, chiếc mũ sắt đối phương có hình hai cánh thiên nga, xé ra hai bên làm bằng thép.
Eothur nhíu mày, nếu như hắn đoán không sai, người đàn ông này là thuộc lực lượng kỵ binh Dol Amroth. Đây là một lực lượng nổi tiếng của Gondor, những kỵ sĩ thiên nga huyền thoại.
Ba lực lượng, đại diện cho ba binh chủng thời hoàng kim Gondor, vệ binh pháo đài, Tuần Du, cuối cùng là kỵ binh thiên nga trắng Dol Amroth.
Ở thời kỳ hoàng kim của họ, chính Rohan cũng chưa được khai sinh, danh tiếng của lực lượng này vang xa khắp miền đất trung địa. Những kỵ sĩ Dol Amroth khá giống với kỵ sĩ thời trung cổ kiếp trước, mang trên mình là những bộ giáp sắt đầy đủ, ngay cả ngựa chiến cũng được trang bị giáp, vũ khí trên chiến trường của họ chủ yếu là giáo dài và khiên lớn, có khi dùng vũ khí cả hai tay.
Nếu thật sự so sánh, thì kỵ sĩ Rohan quả thật kém hơn họ nhiều, vì trang bị Rohan đa số cũng chỉ là giáp xích, giáp da, vũ khí cũng không được hoàn hảo. Ngay cả lối tác chiến Rohan cũng thua với Dol Amroth, họ nhanh hơn, mạnh hơn như những chiếc xe tăng hạng nặng, càn quét tất cả mọi thứ trên chiến trường.
Nhưng không thể không phủ nhận, đây không còn là thời đại hoàng kim của bọn họ, lực lượng kỵ binh này giờ cũng còn rất ít, tập trung tại thành phố Dol Amroth, số lượng các kỵ sĩ cũng hoàn toàn thua kém với các chiến binh Rohan. Chưa kể đến tài thuần hóa ngựa, người Rohirrim có thể nổi danh, chính là vì tài năng tuyệt vời này.