Chương 25: Cô muốn đến vậy sao?
Edit: Lexie & Beta: Thanh
Chu Quân Ngôn nhíu mày nhìn chằm chằm bóng lưng đứng trong phòng khách. Anh rốt cuộc là bị làm sao lại có thể cho Cố Nhan vào nhà?
Trong đầu anh luôn có âm thanh liên tục nhắc nhở: đuổi cô ấy ra ngoài đi.
Cố Nhan rời đi nửa ngày, lúc quay lại cô đã đổi một bộ quần áo khác. Tay phải cô xách theo một túi hành lý, trong ngực còn ôm một chậu cây nhỏ, cô đứng trước sofa ngoan ngoãn nhìn anh.
“Vừa rồi ở cửa tiểu khu có bà cụ nhờ em giúp chút chuyện vặt, làm xong bà ấy đưa cho em một chậu hoa, bảo chăm mấy ngày nữa là nó sẽ nở hoa đấy. Nhà anh ánh sáng tốt hơn nhà em nhiều, em có thể đặt nó ở đây không?”
Ánh mắt Cố Nhan đầy chờ mong nhìn Chu Quân Ngôn.
Chu Quân Ngôn nhìn chằm chằm chậu cây xanh mướt trong tay cô, cảm thấy nó và cô chủ của nó đều không hợp với nơi này. Anh lạnh lùng mở miệng: “Không thể.”
“Được rồi, em sẽ đặt nó ở ban công nhé.” Cố Nhan đặt hành lý xuống, ôm theo chậu cây nhỏ, “ngựa quen đường cũ” mà đi đến ban công.
Chu Quân Ngôn hít sâu một hơi, trước khi quen Cố Nhan anh cũng không biết hóa ra hít thở sâu thật sự có thể khiến cho con người ta hồi phục cảm xúc.
Anh không thèm đi xem cô đang loay hoay ở ngoài ban công chọn chỗ tốt để đặt chậu cây, kéo kéo cà vạt xoay người đi về phía phòng ngủ.
Sau khi treo áo vest lên, Chu Quân Ngôn ngồi ở trên giường một lúc. Trước kia anh chưa bao giờ để bản thân vẫn còn mặc quần áo đi làm mà ngồi trên giường cả.
Không lâu sau anh lại nghe thấy âm thanh lục đục truyền đến từ phòng khách, rốt cuộc vẫn lo lắng mà bước ra ngoài.
Ra đến phòng khách, vẻ mặt anh nghiêm túc nhìn Cố Nhan, chỉ thấy cô ngồi trên sofa mở túi hành lý lấy ra một bộ áo ngủ, bên cạnh còn có một cái hộp rất quen mắt.
Chu Quân Ngôn nhìn thấy chiếc hộp trong tay cô, nhất thời đã quên so đo chuyện cô mang áo ngủ đến nhà anh.
Cố Nhan thấy anh đi ra, vẻ mặt vô tội ngước nhìn anh.
“Đó là cái gì?” Sắc mặt Chu Quân Ngôn có hơi khó coi.
Cố Nhan ngượng ngùng ho khan một tiếng, mặt cũng hơi đỏ, nhéo nhéo một góc hộp rồi oán trách.
“Lần trước anh cũng mua mà, bây giờ sao lại làm như không biết thế.”
Lúc Cố Nhan ở tiệm thuốc mua cái này, cô cũng không hề cảm thấy thẹn thùng. Thậm chí nghĩ đến khi mình và Chu Quân Ngôn lần đầu tiên chủ động đi đến nhà đối phương đều mang theo thứ này, giống như nó là lễ vật gặp mặt, nhất thời còn cảm thấy có chút buồn cười.
Huyệt thái dương của Chu Quân Ngôn giật giật, anh cố chuyển ánh mắt qua mấy bộ đồ ngủ của nữ trên sofa, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại.
Anh ôm ngực, ánh mắt rất có cảm giác áp bức nhìn cô: “Tôi có đồng ý cho cô ở lại đây sao?”
Cố Nhan nghe anh nói vậy có chút không vui nhìn lại.
“Chúng ta đã nói rõ sẽ làm người yêu của nhau nửa năm, nhưng anh không tới tìm em nên em cũng chỉ có thể tới tìm anh thôi.”
Hóa ra là lỗi của anh.
Chu Quân Ngôn nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ đang nói nhảm kia của cô, nghĩ tới công việc thích hợp nhất với cô phải là —— nhà tang lễ, đem chết nói thành sống đối với cô mà nói chắc là không khó.
Anh đành cam chịu rũ mắt xuống, hoàn toàn không có biện pháp đối với cô.
————
Trong nháy mắt nước ấm xối xuống người, Chu Quân Ngôn cảm thấy phiền não của mình dường như cũng trôi theo dòng nước.
Anh hít sâu một hơi mới ý thức được mình đã ở trong phòng tắm được nửa tiếng rồi.
Hơi nước đầy phòng làm Chu Quân Ngôn cảm thấy hít thở không thông, anh đẩy cửa nhà tắm ra, khóe mắt đã thấy Cố Nhan đứng cách đó không xa.
“Anh tắm lâu quá, một mình em ở bên ngoài có chút buồn chán nên…”
Tiếng nước chảy át mất tiếng bước chân của cô, thậm chí Cố Nhan còn không có đi dép.
Chu Quân Ngôn nhìn thấy cô chậm rãi cởi váy trên người xuống, rất nhanh đã cởi sạch sẽ, lập tức dời đi ánh mắt, lạnh lùng nói:
“Đi ra ngoài.”
Từ khi gặp cô, những bình tĩnh tự chủ thường ngày của anh hầu như không còn.
Cơ thể Cố Nhan trắng nõn nhiễm một tầng hồng nhạt vì ngại ngùng, vành tai đỏ rực lên như muốn nhỏ ra máu.
Cô giả vờ bình tĩnh mở cửa phòng tắm, không gian bên trong cũng không lớn, cô vừa vào thì thân thể hai người gần như là dính sát vào nhau.
Hơi thở giao triền cùng một chỗ, hai người đều có thể cảm nhận được tiếng tim đập loạn nhịp của đối phương.
Trong nháy mắt nước ấm xối lên người, Cố Nhan tựa như bị bỏng, thân thể hơi co lại.
Cô giương mắt thật cẩn thận mà nhìn Chu Quân Ngôn, đưa tay xé mở túi bao cao su.
Lúc trước Chu Quân Ngôn dùng nó cô cũng không chú ý tới, bây giờ nhìn lại mặt trên bao cao su toàn là dịch bôi trơn, mang theo một mùi hương ngòn ngọt như ô mai.
“Bởi vì trong nhà anh không có “áo mưa” nên em mới mua đến đây…”
Ánh mắt Cố Nhan toát ra một chút ngượng ngùng, hơi ngẩng đầu ý vị nhìn anh: “Tối qua anh là vì không có cái này nên mới không vào đúng không? Hôm nay em mang đến rồi, có phải em rất ngoan hay không?”
Chu Quân Ngôn chăm chú nhìn cô, dục vọng nguyên thủy trong cơ thể cuộn trào như muốn nổ tung. Anh thật sự muốn đem cô nàng không sợ trời không sợ đất trước mặt này hung hăng làm cho đến khi cô khóc lóc cầu xin tha thứ mới thôi, để không dám nói mấy câu khiến anh phiền lòng nữa.
Cố Nhan cúi đầu nhìn gậy thịt của Chu Quân Ngôn đã đứng thẳng từ bao giờ, nghiêm túc nghiên cứu làm sao đeo bao vào cho anh nhưng giây tiếp theo cằm đã bị Chu Quân Ngôn dùng sức nắm lấy.
Anh hung tợn nhìn cô: “Cô muốn đến vậy sao?”
Thật thẳng thắn, anh vậy mà nói thẳng ra là làm cô. Cố Nhan nhìn thấy anh tỏ vẻ không kiên nhẫn thì chân liền mềm nhũn.
Cô hơi nhếch môi, đầu lưỡi màu đỏ như ẩn như hiện, khát vọng được anh ngậm mút nó.
“Chỉ để cho anh làm…”