Chương : 12
Kiều điện —— Nghị thính
“Sao đến bây giờ một chút động tĩnh cũng không có…” Khó hiểu nhìn con bươm bướm u huyễn1 đang đậu trên ngón tay, Hi Triệt hiếm có ngồi ở một bên, cái gì cũng không nói.
“Xảy ra đại sự?” Hữu Thiên ngồi đối diện Hi Triệt, dùng tay đỡ lấy đầu, nhìn Hi Triệt, đây là lần thứ ba trong ngày hắn triệu trinh tấn điệp2 của bản thân tới rồi.
“Chỉ là cảm thấy kỳ quái mà thôi…” Hi Triệt híp mắt lại, trong đầu lại suy nghĩ, tại sao Vương đến bây giờ cũng chưa phái người đến lấy thuốc trị thương, tổn thương lần trước Vương đã đặc biệt đến yêu cầu linh dược, lần này còn nghiêm trọng hơn gấp mười mấy lần nha… Trừ khi, Vương tự mình giúp y…
Có thể sao, Ma vương điện hạ lãnh khốc vô tình như vậy, cho dù đặc biệt để tâm đến dục nô này, cũng không thể đến trình độ này được…
“Nha! Phiền chết đi được!” Bản thân làm sao phải quan tâm đến địa vị dục nô thấp hèn kia như vậy chứ, chẳng lẽ bị y hạ cổ rồi sao? Buồn cười thật, tam giới này, luận về cổ độc, ai dám so với ta?!
“Duẫn… Duẫn…” Người trên thân lúc đó đã sớm huyết nhục mơ hồ, trong miệng vẫn luôn niệm tên của Vương, bất chấp tất cả, giống như liều mạng mà đi hái ‘Tịch Liên quả’ đầy hung ác, thanh âm kia không thể gạt ra nổi, cứ liên tục lặp lại bên tai Hi Triệt…
“Kinh tởm!”
“Bản thân ngươi thật ra rất thích tự tiêu tự khiển nhỉ?” Hữu Thiên nhìn Hi Triệt một hồi trầm tư, một hồi tức giận, thật là hiếm thấy.
“Hừ! Giúp ta chuyển lời cho Vương, ta cáo lui trước!” Có khổ não ở chỗ này, không bằng bản thân tự mình đi xem còn hơn…
“Ơ? Hi Triệt đâu?” Hàn Canh mặc một bộ trường bào bạch sắc đầy thánh khiết ở bên trong môi trường u ám lộ ra vẻ bắt mắt phá lệ.
“Đế quân.” Hữu Thiên cung kính đứng dậy hành lễ.
“Xem ra không ở đây nhỉ…” Duẫn Hạo còn bảo ta tới, thuận tiện thông báo hai người còn đang chờ mệnh lệnh kia rằng không cần phải đợi nữa, tự mình bỏ đi, xem ra là không muốn ta tới nói a!
“Y hình như có việc, không biết Đế quân…”
“A, ta biết y ở đâu rồi…” Biết hành tung của Hi Triệt căn bản không phải việc khó, vì bản thân đã sớm tâm linh tương thông cùng y rồi…
“Hữu Thiên có muốn cùng đi xem không? Hiếm khi thấy Hi Triệt xao động như vậy…”
Kiều điện vốn chuẩn bị hội nghị thoáng chốc không một bóng người…
_____________
(1) U huyễn: Âm u mà huyền ảo.
(2) Trinh tấn điệp: Con bướm chuyên đi điều tra tin tức.
“Sao đến bây giờ một chút động tĩnh cũng không có…” Khó hiểu nhìn con bươm bướm u huyễn1 đang đậu trên ngón tay, Hi Triệt hiếm có ngồi ở một bên, cái gì cũng không nói.
“Xảy ra đại sự?” Hữu Thiên ngồi đối diện Hi Triệt, dùng tay đỡ lấy đầu, nhìn Hi Triệt, đây là lần thứ ba trong ngày hắn triệu trinh tấn điệp2 của bản thân tới rồi.
“Chỉ là cảm thấy kỳ quái mà thôi…” Hi Triệt híp mắt lại, trong đầu lại suy nghĩ, tại sao Vương đến bây giờ cũng chưa phái người đến lấy thuốc trị thương, tổn thương lần trước Vương đã đặc biệt đến yêu cầu linh dược, lần này còn nghiêm trọng hơn gấp mười mấy lần nha… Trừ khi, Vương tự mình giúp y…
Có thể sao, Ma vương điện hạ lãnh khốc vô tình như vậy, cho dù đặc biệt để tâm đến dục nô này, cũng không thể đến trình độ này được…
“Nha! Phiền chết đi được!” Bản thân làm sao phải quan tâm đến địa vị dục nô thấp hèn kia như vậy chứ, chẳng lẽ bị y hạ cổ rồi sao? Buồn cười thật, tam giới này, luận về cổ độc, ai dám so với ta?!
“Duẫn… Duẫn…” Người trên thân lúc đó đã sớm huyết nhục mơ hồ, trong miệng vẫn luôn niệm tên của Vương, bất chấp tất cả, giống như liều mạng mà đi hái ‘Tịch Liên quả’ đầy hung ác, thanh âm kia không thể gạt ra nổi, cứ liên tục lặp lại bên tai Hi Triệt…
“Kinh tởm!”
“Bản thân ngươi thật ra rất thích tự tiêu tự khiển nhỉ?” Hữu Thiên nhìn Hi Triệt một hồi trầm tư, một hồi tức giận, thật là hiếm thấy.
“Hừ! Giúp ta chuyển lời cho Vương, ta cáo lui trước!” Có khổ não ở chỗ này, không bằng bản thân tự mình đi xem còn hơn…
“Ơ? Hi Triệt đâu?” Hàn Canh mặc một bộ trường bào bạch sắc đầy thánh khiết ở bên trong môi trường u ám lộ ra vẻ bắt mắt phá lệ.
“Đế quân.” Hữu Thiên cung kính đứng dậy hành lễ.
“Xem ra không ở đây nhỉ…” Duẫn Hạo còn bảo ta tới, thuận tiện thông báo hai người còn đang chờ mệnh lệnh kia rằng không cần phải đợi nữa, tự mình bỏ đi, xem ra là không muốn ta tới nói a!
“Y hình như có việc, không biết Đế quân…”
“A, ta biết y ở đâu rồi…” Biết hành tung của Hi Triệt căn bản không phải việc khó, vì bản thân đã sớm tâm linh tương thông cùng y rồi…
“Hữu Thiên có muốn cùng đi xem không? Hiếm khi thấy Hi Triệt xao động như vậy…”
Kiều điện vốn chuẩn bị hội nghị thoáng chốc không một bóng người…
_____________
(1) U huyễn: Âm u mà huyền ảo.
(2) Trinh tấn điệp: Con bướm chuyên đi điều tra tin tức.