Chương : 17
Nha! Đây là Kim Hi Triệt mà Duẫn Hạo nói sao? Hảo xinh đẹp a…
“Này! Nhìn đến ngốc rồi sao? Ta biết ta rất đẹp, thế nhưng ngươi như vậy có quá bất kính rồi không?!”
Khuôn mặt đột nhiên phóng đại ngay trước mặt bản thân, có một loại hương thơm rất dễ ngửi a…
Nhìn trên người Tại Trung đã không nhìn ra bộ dạng từng bị thụ thương, Hi Triệt hài lòng tự ca ngợi bản thân vài câu vì không phải nguyền rủa Vương nữa, Vương quả thực rất để tâm đến gia hỏa này, nếu không thì bảo ta tới xem hắn làm gì…
“Ngươi là, Hi Triệt hả?” Cẩn thận hỏi, thoạt nhìn có chút ác a…
Mặc dù nghe thấy Tại Trung gọi mình một cách vô cùng vui vẻ như vậy, nhưng bị người nghe được thì bản thân cũng quá mất thân phận rồi, “Gọi ta Hi Triệt đại nhân.” Không hiểu sao ta lại có hảo cảm với hắn a…
“Hả? Nga, Hi Triệt… Hi Triệt đại nhân…”
“Tại Trung?”
“Vâng, Hi Triệt đại nhân.”
“Danh xưng này không cần phải gọi liên tục đâu.” Thực sự cảm thấy rất gượng gạo khi nghe.
“Hôm nay ta chỉ tới đây xem ngươi có làm sao hay không, để tránh Ma vương đại nhân bất chợt đến hỏi ta.” Kỳ thực, là không cần mỗi ngày đều phải tới, thế nhưng ngày đầu tiên Duẫn Hạo ly khai, Hi Triệt liền tới ngay lập tức, chỉ là muốn nhìn xem, y đã thế nào rồi mà thôi…
“Điện hạ có thể hỏi đến ta không?” Thấy bộ dạng tràn ngập sự chờ mong của Tại Trung, Hi Triệt xoay người, chuẩn bị ly khai, đi xa rồi, mới nói, “Có lẽ có thể…” Hẳn là nghe thấy rồi, không phải ta đặc biệt chiếu cố hắn, chỉ là không muốn nhìn thấy vẻ mặt của hắn mà thôi…
“Hi Triệt đại nhân, xem ra không phải người xấu a…” Tại Trung mỉm cười nhìn về phía cửa sổ, Duẫn Hạo có thể nghĩ đến Tại Trung, có thể nhớ đến Tại nhi, đúng không…
…
Kỳ thực, luôn nghĩ rằng, Hi Triệt đại nhân rất nhàn a… Nhìn Hi Triệt tới lần thứ ba trong ngày, Tại Trung không khỏi nảy sinh ý nghĩ như vậy.
“Không phải Vương đâu, ngươi đừng luôn luôn trở nên vô cùng vui vẻ khi nghe thấy tiếng mở cửa, thế nhưng thấy ta lại làm bộ mặt thất vọng nữa đi.” Thật là, mình so với Vương, thua kém như vậy sao?
“Không phải… Không phải đâu…” Hi Triệt đại nhân sẽ không mất hứng chứ…
“Ngươi cũng đừng luôn chờ mong như vậy nữa, Vương có lẽ phải đến khánh sinh thì mới có thể quay về.” Hẳn là lại bị lão đầu Nhân gian giới kia quấn lấy rồi, thật là, Nhân gian giới không muốn Ma giới và Thần giới hòa thuận, người nắm giữ Nhân gian giới năm nghìn năm sẽ quay về một lần, hiện tại ngẫm lại cũng đã được ba nghìn năm rồi, tuy nói sức mạnh không bằng Vương, thế nhưng công phu đối phó với kẻ khác thì không người nào địch nổi, cho nên lúc Vương nghe hắn nói muốn gặp mặt để tự tự giao tình thì mới không thể không đi, miễn cho ngày sau đêm dài lắm mộng…
“Khánh sinh? Là chỉ điện hạ phải chúc mừng sinh nhật sao?!”
“Nếu không ngươi nghĩ còn có ý khác à?” Ta nói chuyện khó hiểu như vậy ư?
“Sao ngươi đột nhiên yên lặng vậy?” Ta có mắng hắn hay sao…
“Tại Trung, hảo muốn tặng lễ vật cho Duẫn Hạo…”
“Cái gì?” Thanh âm của hắn sao lại nhỏ như vậy, chẳng lẽ đến bây giờ vẫn sợ ta? Nhưng ta đủ ôn hòa với hắn rồi mà!
“Ta muốn tặng lễ vật cho điện hạ.” Tại Trung khẳng định nói.
“Lễ vật?”
Quả nhiên là không được sao, nói không chừng Hi Triệt đại nhân đang cười ta, ta chẳng qua chỉ là một dục nô thôi mà…
“Đương nhiên có thể.”
“Ân?!” Có thể sao? Thực sự có thể sao? Thế nhưng tặng cái gì mới hảo đây? Duẫn Hạo là Ma vương, hẳn là cái gì cũng có cả rồi…
“Không biết tặng gì?”
Tại Trung gật đầu.
“Có một người chắc chắn có thể giúp ngươi.” Hi Triệt cười xấu xa nói với Tại Trung, “Hắn chính là trí giả thông minh nhất của Ma giới đó~~”
Nhìn Tại Trung ngẩn người ở một chỗ, Hi Triệt nhất thời nổi hứng thú, “Bây giờ ta liền mang ngươi đi!”
“Này! Nhìn đến ngốc rồi sao? Ta biết ta rất đẹp, thế nhưng ngươi như vậy có quá bất kính rồi không?!”
Khuôn mặt đột nhiên phóng đại ngay trước mặt bản thân, có một loại hương thơm rất dễ ngửi a…
Nhìn trên người Tại Trung đã không nhìn ra bộ dạng từng bị thụ thương, Hi Triệt hài lòng tự ca ngợi bản thân vài câu vì không phải nguyền rủa Vương nữa, Vương quả thực rất để tâm đến gia hỏa này, nếu không thì bảo ta tới xem hắn làm gì…
“Ngươi là, Hi Triệt hả?” Cẩn thận hỏi, thoạt nhìn có chút ác a…
Mặc dù nghe thấy Tại Trung gọi mình một cách vô cùng vui vẻ như vậy, nhưng bị người nghe được thì bản thân cũng quá mất thân phận rồi, “Gọi ta Hi Triệt đại nhân.” Không hiểu sao ta lại có hảo cảm với hắn a…
“Hả? Nga, Hi Triệt… Hi Triệt đại nhân…”
“Tại Trung?”
“Vâng, Hi Triệt đại nhân.”
“Danh xưng này không cần phải gọi liên tục đâu.” Thực sự cảm thấy rất gượng gạo khi nghe.
“Hôm nay ta chỉ tới đây xem ngươi có làm sao hay không, để tránh Ma vương đại nhân bất chợt đến hỏi ta.” Kỳ thực, là không cần mỗi ngày đều phải tới, thế nhưng ngày đầu tiên Duẫn Hạo ly khai, Hi Triệt liền tới ngay lập tức, chỉ là muốn nhìn xem, y đã thế nào rồi mà thôi…
“Điện hạ có thể hỏi đến ta không?” Thấy bộ dạng tràn ngập sự chờ mong của Tại Trung, Hi Triệt xoay người, chuẩn bị ly khai, đi xa rồi, mới nói, “Có lẽ có thể…” Hẳn là nghe thấy rồi, không phải ta đặc biệt chiếu cố hắn, chỉ là không muốn nhìn thấy vẻ mặt của hắn mà thôi…
“Hi Triệt đại nhân, xem ra không phải người xấu a…” Tại Trung mỉm cười nhìn về phía cửa sổ, Duẫn Hạo có thể nghĩ đến Tại Trung, có thể nhớ đến Tại nhi, đúng không…
…
Kỳ thực, luôn nghĩ rằng, Hi Triệt đại nhân rất nhàn a… Nhìn Hi Triệt tới lần thứ ba trong ngày, Tại Trung không khỏi nảy sinh ý nghĩ như vậy.
“Không phải Vương đâu, ngươi đừng luôn luôn trở nên vô cùng vui vẻ khi nghe thấy tiếng mở cửa, thế nhưng thấy ta lại làm bộ mặt thất vọng nữa đi.” Thật là, mình so với Vương, thua kém như vậy sao?
“Không phải… Không phải đâu…” Hi Triệt đại nhân sẽ không mất hứng chứ…
“Ngươi cũng đừng luôn chờ mong như vậy nữa, Vương có lẽ phải đến khánh sinh thì mới có thể quay về.” Hẳn là lại bị lão đầu Nhân gian giới kia quấn lấy rồi, thật là, Nhân gian giới không muốn Ma giới và Thần giới hòa thuận, người nắm giữ Nhân gian giới năm nghìn năm sẽ quay về một lần, hiện tại ngẫm lại cũng đã được ba nghìn năm rồi, tuy nói sức mạnh không bằng Vương, thế nhưng công phu đối phó với kẻ khác thì không người nào địch nổi, cho nên lúc Vương nghe hắn nói muốn gặp mặt để tự tự giao tình thì mới không thể không đi, miễn cho ngày sau đêm dài lắm mộng…
“Khánh sinh? Là chỉ điện hạ phải chúc mừng sinh nhật sao?!”
“Nếu không ngươi nghĩ còn có ý khác à?” Ta nói chuyện khó hiểu như vậy ư?
“Sao ngươi đột nhiên yên lặng vậy?” Ta có mắng hắn hay sao…
“Tại Trung, hảo muốn tặng lễ vật cho Duẫn Hạo…”
“Cái gì?” Thanh âm của hắn sao lại nhỏ như vậy, chẳng lẽ đến bây giờ vẫn sợ ta? Nhưng ta đủ ôn hòa với hắn rồi mà!
“Ta muốn tặng lễ vật cho điện hạ.” Tại Trung khẳng định nói.
“Lễ vật?”
Quả nhiên là không được sao, nói không chừng Hi Triệt đại nhân đang cười ta, ta chẳng qua chỉ là một dục nô thôi mà…
“Đương nhiên có thể.”
“Ân?!” Có thể sao? Thực sự có thể sao? Thế nhưng tặng cái gì mới hảo đây? Duẫn Hạo là Ma vương, hẳn là cái gì cũng có cả rồi…
“Không biết tặng gì?”
Tại Trung gật đầu.
“Có một người chắc chắn có thể giúp ngươi.” Hi Triệt cười xấu xa nói với Tại Trung, “Hắn chính là trí giả thông minh nhất của Ma giới đó~~”
Nhìn Tại Trung ngẩn người ở một chỗ, Hi Triệt nhất thời nổi hứng thú, “Bây giờ ta liền mang ngươi đi!”