Chương : 49
Đạm lục sắc khắp nơi, ‘Địa hạ đệ nhị tầng, Lục Chi Môn’ là nơi ta đã thập phần quen thuộc…
Nhìn thấy Tại Trung ngồi cạnh bàn gỗ một cách đầy nghiêm túc mà không biết đang làm cái gì, sợ làm phiền đến y, Duẫn Hạo thả nhẹ cước bộ, bước qua, cho dù Tại Trung căn bản không thể nghe thấy bất cứ tiếng bước chân nào, thế nhưng trong tiềm thức, Duẫn Hạo vẫn làm như vậy.
Đang vẽ tranh? Nghiêng người muốn thấy rõ tất cả, đây là… ta!
Đây chính là bức tranh hắn định tặng cho ta sao… Bản thân vẫn chưa xem liền đã hủy nó đi rồi…
Sau khi tháo gỡ hiểu lầm, biết được hết sự tình, Duẫn Hạo ngoại trừ tự trách còn có ngạc nhiên, chỉ là sự ảo tưởng của quan điểm, vì sao lúc đó ta lại không suy nghĩ như thường lệ mà đã kết luận rồi?!
Hay bởi vì hắn là Kim Tại Trung, Kim Tại Trung a!
Khi thấy hành động của Tại Trung giống như đang phản bội chính mình, sự lãnh tĩnh thường ngày luôn có của ta liền biến mất toàn bộ, mà khi Tại Trung bị thực thi ‘thủ thuật che mắt’ cũng vậy…
Ta rốt cuộc là làm sao vậy, từ khi Tại Trung xuất hiện, ta ngày càng không giống như trước đây…
Ơ? Hắn lại muốn đi đâu? Nhìn Tại Trung ôm bức họa chạy ra ngoài, Duẫn hạo cũng bước theo.
Là tới nơi ở của Hữu Thiên sao… Thấy Tại Trung chạy vào phòng Hữu Thiên, mặc dù biết giữa hai người cũng chẳng có gì, nhưng nhìn thấy Tại Trung chạy đến chỗ của kẻ khác, trong lòng Duẫn Hạo vẫn không thể nào thoải mái được.
Duẫn Hạo vừa muốn bước đến gần, lại phát hiện vừa đến cánh cửa của Hữu Thiên, liền không cách nào đến gần thêm nữa.
Không nghe thấy bên trong đang trao đổi điều gì, thế nhưng nhìn từ phía xa, nếu như theo khẩu hình, câu nói kia hẳn là… ma… ngục… Chờ một chút! Ma ngục!!
Bọn họ muốn để Tại Trung đi đến ma ngục sao?! Đừng có đùa!
Thế nhưng ta không có cách nào để thay đổi điều gì cả,Tại Trung hắn đã đi đến ma ngục… Nhưng… vì sao vẫn có thể bình an… Ma ngục là cấm địa của Ma tộc, sự đáng sợ bên trong Duẫn Hạo cũng đã biết.
Duẫn Hạo không hề biết phía sau việc Tại Trung tặng tranh cho mình còn phát sinh ra loại chuyện này, Hữu Thiên đã giải thích sự hiểu lầm bên trong, thế nhưng những cái khác cũng không nói quá nhiều, Tại Trung thực sự đã đi đến ma ngục rồi sao?
Lúc Duẫn Hạo còn đang suy đoán, cảnh tượng xung quanh cũng đã chứng minh sự thực.
Bụi gai dữ tợn cắt thương da, máu tươi không ngừng nhuộm hồng những lưỡi dao sắc bén ở xung quanh, Tại Trung mình đầy thương tích vẫn thẳng tiến bước đi, “Tại Trung!!” Duẫn hạo theo phản xạ mà lao tới, muốn ngăn cản hành vi tương đương với tự mình hại mình của Tại Trung.
Ân?! Mạnh mẽ xoay đầu lại, Tại Trung vẫn đang gian nan mà tiến về phía trước, mà hắn lại ngã xuống một bụi gai bên kia, bụi gai không thương tổn hắn, mà hắn cũng không khiến Tại Trung ngừng lại.
Căn bản ta là không tồn tại trong quang cảnh a! Nhìn trên người Tại Trung không ngừng hiện lên thêm nhiều vết thương, mà bản thân lại bất lực, trong lòng Duẫn Hạo đau buồn oán hận không gì sánh được.
Trong nháy mắt, bụi gai rậm rạp đã không còn, luyện ngục biển lửa xuất hiện ngay trước mắt, hồng lam sắc kêu gào, Duẫn Hạo biết đây là gì, dưới địa ngục không thể gây chết người, nhưng trong quá trình tiếp xúc sẽ chìm ngập trong sự giày vò.
“Đừng!!!” Nhìn bóng dáng gầy yếu liều lĩnh xông vào, Duẫn Hạo muốn ngăn cản nhưng đã quá chậm, huống chi đây là chuyện đã phát sinh…
Trên khuôn mặt tái nhợt không ngừng lăn xuống những giọt mồ hôi cùng nước mắt đầy thống khổ, y đang lẩm bẩm nói gì đó, Duẫn Hạo bước tới trước mặt Tại Trung, hỏa diễm cùng hàn băng xung quanh vẫn không tổn thương đến hắn dù chỉ là một chút.
“Duẫn Hạo… Duẫn Hạo…” Y đang gọi tên của hắn, máy móc mà lặp lại, cái miệng nhỏ nhắn không huyết sắc vẫn lặp lại hai từ đó.
“Tại Trung…” Duẫn Hạo vươn tay muốn đỡ lấy thân thể giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành mảnh nhỏ, nhưng lại một lần nữa vô lực.
“Rốt cuộc là ai?! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Khiến hắn nhìn lại nỗi thống khổ mà Tại Trung đã phải chịu đựng, Duẫn Hạo biết rằng có kẻ đã đặc biệt chuẩn bị.
Ta muốn cứu hắn! Không thể nhìn hắn thương tích đầy mình trước mắt ta được.
“Vương… Người tổn thương hắn sâu nhất kỳ thực chính là ngươi a…”
“Hi Triệt!!!” Duẫn Hạo mạnh mẽ ngẩng đầu lên, thế nhưng chỉ nghe thấy tiếng chứ không nhìn thấy người.
“Ra đây!”
“Vương… Đây không chỉ là ảo giác do Hi Triệt chế tạo, còn một người nữa, cho nên cho dù ta muốn khiến Vương tỉnh dậy, thì cũng bất lực, hơn nữa Vương… đây là chuyện ngươi cần phải biết…”
“Vương, thỉnh ngài hảo hảo xem xét trái tim của chính mình đi!”
Trái tim của chính mình… Duẫn Hạo lại nhìn về phía Tại Trung, trong ánh mắt ngập tràn sự nặng nề.
Sau đó, Tại Trung nghĩa vô phản cố1 mà nhảy vào vực thẳm, trái tim Duẫn Hạo giống như chịu đau đớn mà giãy dụa, nhìn thấy những cảnh kinh khủng như vậy mà không cách nào chạm vào được khiến Duẫn Hạo như muốn phát điên!
Xuống dưới đáy vực, ân? Đó là Xương Mân ta từng nhìn thấy trong ‘Mê viên’ sao? Không, không phải, khí tức không đúng, thế nhưng cũng cùng là ma thú thượng cổ.
Nhìn Tại Trung bị kết giới của ma thú bắn ngược trở lại, Duẫn Hạo lập tức tiến lên, Duẫn Hạo không thể làm điều gì, hiện tại cũng chỉ có thể nhìn diễn biến tiếp theo.
Vì sao… Lúc Duẫn Hạo nhìn về phía ma thú, phát hiện đôi mắt kim sắc của ma thú kia giống như có thể nhìn thấy mình…
Tiếp theo, Hi Triệt nhanh nhẹn chặt đứt chiếc sừng kim sắc của ma thú, sau đó mang Tại Trung rời đi…
Lúc cảnh vật ngay trước mắt lại bắt đầu biến đổi, dường như có nghe thấy tiếng thở dài bi lương, “Nuôi dưỡng nghìn năm, mai kia tiêu tán…”
________________
(1) Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa không được chùn bước.
Nhìn thấy Tại Trung ngồi cạnh bàn gỗ một cách đầy nghiêm túc mà không biết đang làm cái gì, sợ làm phiền đến y, Duẫn Hạo thả nhẹ cước bộ, bước qua, cho dù Tại Trung căn bản không thể nghe thấy bất cứ tiếng bước chân nào, thế nhưng trong tiềm thức, Duẫn Hạo vẫn làm như vậy.
Đang vẽ tranh? Nghiêng người muốn thấy rõ tất cả, đây là… ta!
Đây chính là bức tranh hắn định tặng cho ta sao… Bản thân vẫn chưa xem liền đã hủy nó đi rồi…
Sau khi tháo gỡ hiểu lầm, biết được hết sự tình, Duẫn Hạo ngoại trừ tự trách còn có ngạc nhiên, chỉ là sự ảo tưởng của quan điểm, vì sao lúc đó ta lại không suy nghĩ như thường lệ mà đã kết luận rồi?!
Hay bởi vì hắn là Kim Tại Trung, Kim Tại Trung a!
Khi thấy hành động của Tại Trung giống như đang phản bội chính mình, sự lãnh tĩnh thường ngày luôn có của ta liền biến mất toàn bộ, mà khi Tại Trung bị thực thi ‘thủ thuật che mắt’ cũng vậy…
Ta rốt cuộc là làm sao vậy, từ khi Tại Trung xuất hiện, ta ngày càng không giống như trước đây…
Ơ? Hắn lại muốn đi đâu? Nhìn Tại Trung ôm bức họa chạy ra ngoài, Duẫn hạo cũng bước theo.
Là tới nơi ở của Hữu Thiên sao… Thấy Tại Trung chạy vào phòng Hữu Thiên, mặc dù biết giữa hai người cũng chẳng có gì, nhưng nhìn thấy Tại Trung chạy đến chỗ của kẻ khác, trong lòng Duẫn Hạo vẫn không thể nào thoải mái được.
Duẫn Hạo vừa muốn bước đến gần, lại phát hiện vừa đến cánh cửa của Hữu Thiên, liền không cách nào đến gần thêm nữa.
Không nghe thấy bên trong đang trao đổi điều gì, thế nhưng nhìn từ phía xa, nếu như theo khẩu hình, câu nói kia hẳn là… ma… ngục… Chờ một chút! Ma ngục!!
Bọn họ muốn để Tại Trung đi đến ma ngục sao?! Đừng có đùa!
Thế nhưng ta không có cách nào để thay đổi điều gì cả,Tại Trung hắn đã đi đến ma ngục… Nhưng… vì sao vẫn có thể bình an… Ma ngục là cấm địa của Ma tộc, sự đáng sợ bên trong Duẫn Hạo cũng đã biết.
Duẫn Hạo không hề biết phía sau việc Tại Trung tặng tranh cho mình còn phát sinh ra loại chuyện này, Hữu Thiên đã giải thích sự hiểu lầm bên trong, thế nhưng những cái khác cũng không nói quá nhiều, Tại Trung thực sự đã đi đến ma ngục rồi sao?
Lúc Duẫn Hạo còn đang suy đoán, cảnh tượng xung quanh cũng đã chứng minh sự thực.
Bụi gai dữ tợn cắt thương da, máu tươi không ngừng nhuộm hồng những lưỡi dao sắc bén ở xung quanh, Tại Trung mình đầy thương tích vẫn thẳng tiến bước đi, “Tại Trung!!” Duẫn hạo theo phản xạ mà lao tới, muốn ngăn cản hành vi tương đương với tự mình hại mình của Tại Trung.
Ân?! Mạnh mẽ xoay đầu lại, Tại Trung vẫn đang gian nan mà tiến về phía trước, mà hắn lại ngã xuống một bụi gai bên kia, bụi gai không thương tổn hắn, mà hắn cũng không khiến Tại Trung ngừng lại.
Căn bản ta là không tồn tại trong quang cảnh a! Nhìn trên người Tại Trung không ngừng hiện lên thêm nhiều vết thương, mà bản thân lại bất lực, trong lòng Duẫn Hạo đau buồn oán hận không gì sánh được.
Trong nháy mắt, bụi gai rậm rạp đã không còn, luyện ngục biển lửa xuất hiện ngay trước mắt, hồng lam sắc kêu gào, Duẫn Hạo biết đây là gì, dưới địa ngục không thể gây chết người, nhưng trong quá trình tiếp xúc sẽ chìm ngập trong sự giày vò.
“Đừng!!!” Nhìn bóng dáng gầy yếu liều lĩnh xông vào, Duẫn Hạo muốn ngăn cản nhưng đã quá chậm, huống chi đây là chuyện đã phát sinh…
Trên khuôn mặt tái nhợt không ngừng lăn xuống những giọt mồ hôi cùng nước mắt đầy thống khổ, y đang lẩm bẩm nói gì đó, Duẫn Hạo bước tới trước mặt Tại Trung, hỏa diễm cùng hàn băng xung quanh vẫn không tổn thương đến hắn dù chỉ là một chút.
“Duẫn Hạo… Duẫn Hạo…” Y đang gọi tên của hắn, máy móc mà lặp lại, cái miệng nhỏ nhắn không huyết sắc vẫn lặp lại hai từ đó.
“Tại Trung…” Duẫn Hạo vươn tay muốn đỡ lấy thân thể giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành mảnh nhỏ, nhưng lại một lần nữa vô lực.
“Rốt cuộc là ai?! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Khiến hắn nhìn lại nỗi thống khổ mà Tại Trung đã phải chịu đựng, Duẫn Hạo biết rằng có kẻ đã đặc biệt chuẩn bị.
Ta muốn cứu hắn! Không thể nhìn hắn thương tích đầy mình trước mắt ta được.
“Vương… Người tổn thương hắn sâu nhất kỳ thực chính là ngươi a…”
“Hi Triệt!!!” Duẫn Hạo mạnh mẽ ngẩng đầu lên, thế nhưng chỉ nghe thấy tiếng chứ không nhìn thấy người.
“Ra đây!”
“Vương… Đây không chỉ là ảo giác do Hi Triệt chế tạo, còn một người nữa, cho nên cho dù ta muốn khiến Vương tỉnh dậy, thì cũng bất lực, hơn nữa Vương… đây là chuyện ngươi cần phải biết…”
“Vương, thỉnh ngài hảo hảo xem xét trái tim của chính mình đi!”
Trái tim của chính mình… Duẫn Hạo lại nhìn về phía Tại Trung, trong ánh mắt ngập tràn sự nặng nề.
Sau đó, Tại Trung nghĩa vô phản cố1 mà nhảy vào vực thẳm, trái tim Duẫn Hạo giống như chịu đau đớn mà giãy dụa, nhìn thấy những cảnh kinh khủng như vậy mà không cách nào chạm vào được khiến Duẫn Hạo như muốn phát điên!
Xuống dưới đáy vực, ân? Đó là Xương Mân ta từng nhìn thấy trong ‘Mê viên’ sao? Không, không phải, khí tức không đúng, thế nhưng cũng cùng là ma thú thượng cổ.
Nhìn Tại Trung bị kết giới của ma thú bắn ngược trở lại, Duẫn Hạo lập tức tiến lên, Duẫn Hạo không thể làm điều gì, hiện tại cũng chỉ có thể nhìn diễn biến tiếp theo.
Vì sao… Lúc Duẫn Hạo nhìn về phía ma thú, phát hiện đôi mắt kim sắc của ma thú kia giống như có thể nhìn thấy mình…
Tiếp theo, Hi Triệt nhanh nhẹn chặt đứt chiếc sừng kim sắc của ma thú, sau đó mang Tại Trung rời đi…
Lúc cảnh vật ngay trước mắt lại bắt đầu biến đổi, dường như có nghe thấy tiếng thở dài bi lương, “Nuôi dưỡng nghìn năm, mai kia tiêu tán…”
________________
(1) Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa không được chùn bước.