Chương : 51
Đây là địa lao? Nó chính là nơi cuối cùng ta tống giam Tại Trung vào.
Đó là, Tại Trung và Xương Mân…
Sau khi đến gần, nghe được cuộc đối thoại giữa bọn họ, Duẫn Hạo cuối cùng cũng hoàn toàn sững sờ, mà trong tim cũng hoàn toàn hoảng loạn, mang tất cả nỗi bi thống cùng sự hối hận đến… Nguyên lai sự tình là như vậy, nguyên lai tất cả là như vậy, làm gì có chút dã tâm nào… làm gì có chứ! Tại sao bây giờ mới biết, tại sao!
‘Không còn thứ khiến Duẫn Hạo chán ghét kia nữa rồi… Đã không còn nữa rồi…’ Không còn nữa là chỉ điều này sao… Thân thể băng lãnh, máu tươi đã chảy xuống giọt cuối cùng, hương thơm của sự rực rỡ đã trôi đi, còn có lời cầu khẩn chất chứa nỗi bi lương…
‘Ta — vĩnh — viễn — cũng — sẽ — không — thích — ngươi!’
Thanh âm của hắn lại không ngừng vang lên, không! Không!! Đó không phải lời ta muốn nói, ta không muốn nói lời như vậy! Tại Trung… Tại Trung!
‘Cảm tạ ngươi, Xương Mân…’ Là thanh âm của Tại Trung! Duẫn Hạo nhanh chóng xoay người lại, thế nhưng trước mắt hắn chỉ có những hạt cát nhỏ màu tím đang phiêu tán, chói lọi, vừa lóng lánh vừa hư ảo…
“Tại Trung!!!” Thống khổ mà hét lên, cho dù là nỗi bi thống của Ma vương cũng không thể xoay chuyển được kết cục đã thành sự thật kia…
“Trịnh Duẫn Hạo.”
Là kẻ tên Xương Mân kia…
“Ta rất hối hận vì đã theo con đường được định đoạt bởi số phận, đặt Tại Trung vào kết cục thống khổ như vậy, Trịnh Duẫn Hạo, ngươi không xứng đáng để nhận được tình yêu của Tại Trung, ngươi sẽ mất y, mãi mãi!”
Mãi mãi mất… Tại Trung… Không! Ta không đồng ý! “Chắc chắn ngươi biết bây giờ y đang ở đâu! Nói cho ta! Nói cho ta mau!!” Duẫn Hạo rống giận với Xương Mân.
“Chính ngươi đã tận mắt chứng kiến rồi…”
“Cái gì…”
“Hồn phi phách tán, hôi phi yên diệt1…”
“Hàm hồ! Tại Trung sao có thể như vậy được! Ta không tin… Ta không tin!” Phát cuồng mà tiến lại gần Xương Mân, thế nhưng mọi thứ xung quanh bắt đầu sụp đổ, dần dần tiêu tán, trong chớp mắt, bốn phía liền biến thành ‘Minh Linh’.
“Trịnh Duẫn Hạo, ngươi vĩnh viễn cũng không có được một người yêu ngươi như vậy đâu…”
Chết tiệt! Tại Trung thực sự đã… Chuyện này khiến ta không thể nào tiếp thu được!
___________________
(1) Hôi phi yên diệt: Tan thành tro bụi.
Đó là, Tại Trung và Xương Mân…
Sau khi đến gần, nghe được cuộc đối thoại giữa bọn họ, Duẫn Hạo cuối cùng cũng hoàn toàn sững sờ, mà trong tim cũng hoàn toàn hoảng loạn, mang tất cả nỗi bi thống cùng sự hối hận đến… Nguyên lai sự tình là như vậy, nguyên lai tất cả là như vậy, làm gì có chút dã tâm nào… làm gì có chứ! Tại sao bây giờ mới biết, tại sao!
‘Không còn thứ khiến Duẫn Hạo chán ghét kia nữa rồi… Đã không còn nữa rồi…’ Không còn nữa là chỉ điều này sao… Thân thể băng lãnh, máu tươi đã chảy xuống giọt cuối cùng, hương thơm của sự rực rỡ đã trôi đi, còn có lời cầu khẩn chất chứa nỗi bi lương…
‘Ta — vĩnh — viễn — cũng — sẽ — không — thích — ngươi!’
Thanh âm của hắn lại không ngừng vang lên, không! Không!! Đó không phải lời ta muốn nói, ta không muốn nói lời như vậy! Tại Trung… Tại Trung!
‘Cảm tạ ngươi, Xương Mân…’ Là thanh âm của Tại Trung! Duẫn Hạo nhanh chóng xoay người lại, thế nhưng trước mắt hắn chỉ có những hạt cát nhỏ màu tím đang phiêu tán, chói lọi, vừa lóng lánh vừa hư ảo…
“Tại Trung!!!” Thống khổ mà hét lên, cho dù là nỗi bi thống của Ma vương cũng không thể xoay chuyển được kết cục đã thành sự thật kia…
“Trịnh Duẫn Hạo.”
Là kẻ tên Xương Mân kia…
“Ta rất hối hận vì đã theo con đường được định đoạt bởi số phận, đặt Tại Trung vào kết cục thống khổ như vậy, Trịnh Duẫn Hạo, ngươi không xứng đáng để nhận được tình yêu của Tại Trung, ngươi sẽ mất y, mãi mãi!”
Mãi mãi mất… Tại Trung… Không! Ta không đồng ý! “Chắc chắn ngươi biết bây giờ y đang ở đâu! Nói cho ta! Nói cho ta mau!!” Duẫn Hạo rống giận với Xương Mân.
“Chính ngươi đã tận mắt chứng kiến rồi…”
“Cái gì…”
“Hồn phi phách tán, hôi phi yên diệt1…”
“Hàm hồ! Tại Trung sao có thể như vậy được! Ta không tin… Ta không tin!” Phát cuồng mà tiến lại gần Xương Mân, thế nhưng mọi thứ xung quanh bắt đầu sụp đổ, dần dần tiêu tán, trong chớp mắt, bốn phía liền biến thành ‘Minh Linh’.
“Trịnh Duẫn Hạo, ngươi vĩnh viễn cũng không có được một người yêu ngươi như vậy đâu…”
Chết tiệt! Tại Trung thực sự đã… Chuyện này khiến ta không thể nào tiếp thu được!
___________________
(1) Hôi phi yên diệt: Tan thành tro bụi.