Chương : 62
“Nếu ngươi nghe theo lời ta, sau này ngươi sẽ cảm kích ta vì đã coi trọng ngươi!” Ngữ khí cuồng vọng đầy kiêu căng ngạo mạn.
Thấy Tại Trung đã không còn đường thối lui, Ma tộc kia cũng thả chậm cước bộ mà ép sát, nâng tay lên, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay hắn, dưới ánh trăng, vẻ chói lọi thanh lãnh đang phô trương cái gọi là thân phận.
“Nhìn thấy không?” Để chiếc nhẫn ngay trước mắt Tại Trung một cách đầy khoe khoang, tiếu ý trong mắt càng thêm rõ ràng.
“Ta sắp trở thành hầu tước rồi! Biết ý nghĩa của cái này là gì không?! Là địa vị. Là quyền lực!!” Cuồng vọng la lên một cách vênh váo, ngày mai ta sẽ thăng chức, ha ha ha!!!
Thấy Tại Trung không nói lời nào, cho rằng Tại Trung đã bị chấn động bởi tước vị mà bản thân sắp đạt được, thỏa mãn nắm lấy cánh tay của Tại Trung, chậm rãi tới gần.
“Cho nên, ngươi hẳn phải cầu ta sủng hạnh ngươi mới đúng!” Làn da nhẵn mịn của Tại Trung khiến Ma tộc ngập tràn dâm dục này hận không thể lập tức tiêu hồn một trận.
Ý thức được bản thân sắp đối mặt với hiểm nguy, cùng với bàn tay mang tới cảm giác khó chịu và buồn nôn đang nắm lấy y kia, Tại Trung thoáng chốc mạnh mẽ giãy khỏi, điều này khiến ý nghĩ vốn tưởng Tại Trung đã phục tùng của Ma tộc không kịp phản ứng trở lại, bàn tay thoáng cái đã bị hất văng ra.
Mà Tại Trung vốn đã đi tới sát mép, chỗ này lại gần với phần đỉnh của tòa thành, tiếp tục lùi về phía sau, hậu quả…
Tại Trung gắng sức hất tay Ma tộc ra, điều này khiến Ma tộc kia lập tức phát giận.
“Xem ra không để ngươi nếm chút đau khổ, ngươi sẽ không ngoan ngoãn được!” Lục quang tụ tập lại trong tay, lui về phía sau một bước, sau đó mạnh mẽ đánh về phía Tại Trung.
Tử mâu bỗng nhiên mở to, không chịu được sự tấn công đột ngột này, thân thể nhẹ đến mức giống như cánh chim đã nát vụn, bị sức mạnh kia hung hăng hất tung ra ngoài, sau đó rơi thẳng xuống…
Gió nhanh chóng thét gào ở bên tai, huyết dịch toàn thân chảy ngược lên, trong tim cường liệt kêu cứu…
Ai tới cứu ta? Ai tới cứu ta…!
“Duẫn Hạo!!!!!” Lớn tiếng la lên, theo bản năng mà gào thét, tử quang cường liệt lập tức nhanh chóng phân tán bốn phía giữa không trung, khí tức tiêu thất trăm năm trước cũng lan rộng ngay tức khắc…
… …
“Tại Trung!!” Con ngươi kim sắc kịch liệt co rút, thân ảnh hắc sắc lập tức biến mất khỏi biển hoa màu tím.
Là khí tức của Tại Trung, không thể sai… không thể sai được!!
Ánh sáng chói lọi của tử sắc đột nhiên lóe lên hào quang vàng kim, chỉ trong chớp mắt, lại biến tăm mất dạng…
Dường như đã tiêu hao hết khí lực, Tại Trung mơ hồ nhìn người vừa mới xuất hiện bên cạnh y, ôm lấy thân thể y, là ai…? Cảm giác rất quen thuộc… Bây giờ… mệt mỏi quá…
Sau khi rơi vào hôn mê, bóng tối dần dần bao trùm tất cả…
Vóc người cao to gắt gao ôm lấy thân thể gầy yếu, chăm chú nhìn thật sâu, ngân phát tử mâu, giống như ba trăm năm trước…
Thấy Tại Trung đã không còn đường thối lui, Ma tộc kia cũng thả chậm cước bộ mà ép sát, nâng tay lên, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay hắn, dưới ánh trăng, vẻ chói lọi thanh lãnh đang phô trương cái gọi là thân phận.
“Nhìn thấy không?” Để chiếc nhẫn ngay trước mắt Tại Trung một cách đầy khoe khoang, tiếu ý trong mắt càng thêm rõ ràng.
“Ta sắp trở thành hầu tước rồi! Biết ý nghĩa của cái này là gì không?! Là địa vị. Là quyền lực!!” Cuồng vọng la lên một cách vênh váo, ngày mai ta sẽ thăng chức, ha ha ha!!!
Thấy Tại Trung không nói lời nào, cho rằng Tại Trung đã bị chấn động bởi tước vị mà bản thân sắp đạt được, thỏa mãn nắm lấy cánh tay của Tại Trung, chậm rãi tới gần.
“Cho nên, ngươi hẳn phải cầu ta sủng hạnh ngươi mới đúng!” Làn da nhẵn mịn của Tại Trung khiến Ma tộc ngập tràn dâm dục này hận không thể lập tức tiêu hồn một trận.
Ý thức được bản thân sắp đối mặt với hiểm nguy, cùng với bàn tay mang tới cảm giác khó chịu và buồn nôn đang nắm lấy y kia, Tại Trung thoáng chốc mạnh mẽ giãy khỏi, điều này khiến ý nghĩ vốn tưởng Tại Trung đã phục tùng của Ma tộc không kịp phản ứng trở lại, bàn tay thoáng cái đã bị hất văng ra.
Mà Tại Trung vốn đã đi tới sát mép, chỗ này lại gần với phần đỉnh của tòa thành, tiếp tục lùi về phía sau, hậu quả…
Tại Trung gắng sức hất tay Ma tộc ra, điều này khiến Ma tộc kia lập tức phát giận.
“Xem ra không để ngươi nếm chút đau khổ, ngươi sẽ không ngoan ngoãn được!” Lục quang tụ tập lại trong tay, lui về phía sau một bước, sau đó mạnh mẽ đánh về phía Tại Trung.
Tử mâu bỗng nhiên mở to, không chịu được sự tấn công đột ngột này, thân thể nhẹ đến mức giống như cánh chim đã nát vụn, bị sức mạnh kia hung hăng hất tung ra ngoài, sau đó rơi thẳng xuống…
Gió nhanh chóng thét gào ở bên tai, huyết dịch toàn thân chảy ngược lên, trong tim cường liệt kêu cứu…
Ai tới cứu ta? Ai tới cứu ta…!
“Duẫn Hạo!!!!!” Lớn tiếng la lên, theo bản năng mà gào thét, tử quang cường liệt lập tức nhanh chóng phân tán bốn phía giữa không trung, khí tức tiêu thất trăm năm trước cũng lan rộng ngay tức khắc…
… …
“Tại Trung!!” Con ngươi kim sắc kịch liệt co rút, thân ảnh hắc sắc lập tức biến mất khỏi biển hoa màu tím.
Là khí tức của Tại Trung, không thể sai… không thể sai được!!
Ánh sáng chói lọi của tử sắc đột nhiên lóe lên hào quang vàng kim, chỉ trong chớp mắt, lại biến tăm mất dạng…
Dường như đã tiêu hao hết khí lực, Tại Trung mơ hồ nhìn người vừa mới xuất hiện bên cạnh y, ôm lấy thân thể y, là ai…? Cảm giác rất quen thuộc… Bây giờ… mệt mỏi quá…
Sau khi rơi vào hôn mê, bóng tối dần dần bao trùm tất cả…
Vóc người cao to gắt gao ôm lấy thân thể gầy yếu, chăm chú nhìn thật sâu, ngân phát tử mâu, giống như ba trăm năm trước…