Chương : 2
Tùng đốt hai lá bùa để gọi thêm hai tên Âm binh nữa, hiện tại trong túi cậu chỉ còn mười lá bùa Âm binh. Cậu hé cánh cửa đi vào sảnh, trước những ánh mắt chờ đợi một lời nói mang đến hy vọng, cậu chỉ nói gọn lỏn.
-Ở đây có những thằng nào chưa từng “lên giường” với gái thì xếp hàng ra đây.
Vừa nói cậu ta vừa chỉ tay về phía góc sảnh. Nhất loạt cả đám con trai liền la lên.
-Này, giờ không phải lúc đùa đâu Tùng, chúng ta đang sắp chết đó!
-Ý gì đây Tùng, mày định chơi chúng tao à?
Những câu nói như vậy liên tục phun ra từ đám con trai, ngược lại đám con gái thì lại đang trơ mắt ra nhìn Tùng như kẻ biến thái. Rốt cục cậu ta cũng không thể không ngao ngán cái lũ này, cậu ta liền đến góc phòng lôi ra cái xô nhựa mà ném xuống sàn.
-Chúng mày thấy tao có giống như đang đùa không?
Chất giọng pha chút khàn khàn do khí hậu lạnh, cộng thêm ánh mắt hình viên đạn khiến cho lũ con trai á khẩu.
-Giờ những thằng nào chưa từng “lên giường’ với gái, còn zin, đang trong thời kỳ “quay tay” thì ra góc phòng, đái vào đó cho tao, nhanh lên nếu chúng mày muốn sống.
Sau vài giây đứng hình, hai phần ba đám đựa rựa bắt đầu ra góc phòng mà “tè” cái xô đó. Xong xuôi đứa nào cũng bịt mũi lại, đám con gái thì quay mặt ra chỗ khác không dám nhìn. Tùng tiến đến cái xô trong góc liền rút ra hai lá bùa vàng, tay bắt quyết miệng đọc chú, hai lá bùa lập tức bốc cháy. Cậu đưa lá bùa đang cháy xung quanh miệng xô rồi thình lình vứt nó vào đó, lá bùa cháy chỉ còn tro. Liền sau đó cậu ta lấy hai thanh sắt lấy từ trong kho ra mà nhúng vào cái xô, ngay khi rút ra, chất lỏng bám trên thanh sắt liền bốc hơi ngay lập tức.
-Hà, phiền cậu đưa mình cái dây chuyền đó được không?
Tùng quay qua một người con gái có khuôn mặt khá xinh xắn, mặc quần jean, áo sơ mi ka-rô đen trắng, dù ánh lửa hơi bập bùng nhưng vẫn đủ để nhìn thấy nước da trắng bóc của cô gái.
-Ơ, nhưng mà đây là kỷ vật của…
-Không nói nhiều, cậu không đưa đừng hòng sống sót ra khỏi đây.
Vừa nói cậu ta vừa tiến đến mà dật chiếc dây chuyền của Hà trước những ánh mắt có phần khinh bỉ của đám con trai. Sợi dây chuyền có gắn một viên đá xanh lục, được điêu khắc những hoa văn mà Tùng chưa thấy qua bao giờ.
-“Thật không thể tin nổi gã ta làm đến mức này chỉ để muốn viên đá này”.
Lần này ra ngoài cậu ta còn cầm theo sợi dây chuyền, dường như bốn tên Âm binh cũng sắp tan biến rồi, ngay sau khi cố định viên đá trên cổ tay, cậu liền đốt nốt mười lá bùa còn lại, mười tên Âm binh hiện hình liền lập Tùng hét lên.
-Toàn bộ Âm binh nghe lệnh, bảo vệ thân chủ, phá vòng vây.
Tât cả mười bốn tên Âm binh liền xếp đội hình mà đánh bay đám ma quỷ tạo thành kẽ hở cho Tùng chạy vượt qua. Ngay khi lao vào rừng liền lập tức đám quỷ sai rút khỏi căn biệt thự mà đuổi theo y như cậu dự đoán.
-“Đúng là đám này phản ứng với viên đá, nhưng rốt cục nó là cái quái gì “hot” thế”.
Hai tên Âm binh cậu gọi ra lúc trước đã tan mất, giờ chỉ còn mười hai tên vẫn đang chạy đội hình bọc xung quang Tùng. Hiện tại đang là 2 giờ 24 phút sáng, cậu ta vẫn chạy trong rừng dưới sự bảo vệ của đám âm binh, đã khá lâu kể từ khi cậu triệu hồi nốt mười tên âm binh, giờ chúng đang suy yếu, vài tên quỷ sai lọt qua âm binh nhưng cũng bị cậu dùng hai thanh sắt yểm “nước tiểu đồng tử” đánh cho bay hồn phách.
-“Kia rồi, cuối cùng cũng tới”.
Thứ mà Tùng nói tới chính là hai lá bùa triệu âm binh của Âm giới, lúc mới tới đây cậu đã dán hai lá bùa này vào hai gốc cây đề phòng trường hợp xấu xảy ra, giờ là lúc dùng đến nó.
Vừa đến chỗ hai gốc cây đó cũng vừa lúc chỉ còn lại năm tên âm binh, chúng liền xếp xung quanh tạo thành bức tường ngăn đám ma quỷ tiếp cận cậu. Ngay lập tức cậu liền chắp hai tay, bắt quyết lại với nhau mà niệm chú.
“Uỳnhhhhh ầmmmmm”
Âm thanh rền vang một khoảng rừng, từ trong đám bụi mù mịt phát ra luồng âm khí mạnh đến mức làm cho tất cả đám cô hồn dạ quỷ tan biến, thậm chí là cả năm tên âm binh của Tùng.
Cậu ta nhếch miệng cười.
- Hai ngươi đây rồi, Ngưu đầu Mã diện.
-Ở đây có những thằng nào chưa từng “lên giường” với gái thì xếp hàng ra đây.
Vừa nói cậu ta vừa chỉ tay về phía góc sảnh. Nhất loạt cả đám con trai liền la lên.
-Này, giờ không phải lúc đùa đâu Tùng, chúng ta đang sắp chết đó!
-Ý gì đây Tùng, mày định chơi chúng tao à?
Những câu nói như vậy liên tục phun ra từ đám con trai, ngược lại đám con gái thì lại đang trơ mắt ra nhìn Tùng như kẻ biến thái. Rốt cục cậu ta cũng không thể không ngao ngán cái lũ này, cậu ta liền đến góc phòng lôi ra cái xô nhựa mà ném xuống sàn.
-Chúng mày thấy tao có giống như đang đùa không?
Chất giọng pha chút khàn khàn do khí hậu lạnh, cộng thêm ánh mắt hình viên đạn khiến cho lũ con trai á khẩu.
-Giờ những thằng nào chưa từng “lên giường’ với gái, còn zin, đang trong thời kỳ “quay tay” thì ra góc phòng, đái vào đó cho tao, nhanh lên nếu chúng mày muốn sống.
Sau vài giây đứng hình, hai phần ba đám đựa rựa bắt đầu ra góc phòng mà “tè” cái xô đó. Xong xuôi đứa nào cũng bịt mũi lại, đám con gái thì quay mặt ra chỗ khác không dám nhìn. Tùng tiến đến cái xô trong góc liền rút ra hai lá bùa vàng, tay bắt quyết miệng đọc chú, hai lá bùa lập tức bốc cháy. Cậu đưa lá bùa đang cháy xung quanh miệng xô rồi thình lình vứt nó vào đó, lá bùa cháy chỉ còn tro. Liền sau đó cậu ta lấy hai thanh sắt lấy từ trong kho ra mà nhúng vào cái xô, ngay khi rút ra, chất lỏng bám trên thanh sắt liền bốc hơi ngay lập tức.
-Hà, phiền cậu đưa mình cái dây chuyền đó được không?
Tùng quay qua một người con gái có khuôn mặt khá xinh xắn, mặc quần jean, áo sơ mi ka-rô đen trắng, dù ánh lửa hơi bập bùng nhưng vẫn đủ để nhìn thấy nước da trắng bóc của cô gái.
-Ơ, nhưng mà đây là kỷ vật của…
-Không nói nhiều, cậu không đưa đừng hòng sống sót ra khỏi đây.
Vừa nói cậu ta vừa tiến đến mà dật chiếc dây chuyền của Hà trước những ánh mắt có phần khinh bỉ của đám con trai. Sợi dây chuyền có gắn một viên đá xanh lục, được điêu khắc những hoa văn mà Tùng chưa thấy qua bao giờ.
-“Thật không thể tin nổi gã ta làm đến mức này chỉ để muốn viên đá này”.
Lần này ra ngoài cậu ta còn cầm theo sợi dây chuyền, dường như bốn tên Âm binh cũng sắp tan biến rồi, ngay sau khi cố định viên đá trên cổ tay, cậu liền đốt nốt mười lá bùa còn lại, mười tên Âm binh hiện hình liền lập Tùng hét lên.
-Toàn bộ Âm binh nghe lệnh, bảo vệ thân chủ, phá vòng vây.
Tât cả mười bốn tên Âm binh liền xếp đội hình mà đánh bay đám ma quỷ tạo thành kẽ hở cho Tùng chạy vượt qua. Ngay khi lao vào rừng liền lập tức đám quỷ sai rút khỏi căn biệt thự mà đuổi theo y như cậu dự đoán.
-“Đúng là đám này phản ứng với viên đá, nhưng rốt cục nó là cái quái gì “hot” thế”.
Hai tên Âm binh cậu gọi ra lúc trước đã tan mất, giờ chỉ còn mười hai tên vẫn đang chạy đội hình bọc xung quang Tùng. Hiện tại đang là 2 giờ 24 phút sáng, cậu ta vẫn chạy trong rừng dưới sự bảo vệ của đám âm binh, đã khá lâu kể từ khi cậu triệu hồi nốt mười tên âm binh, giờ chúng đang suy yếu, vài tên quỷ sai lọt qua âm binh nhưng cũng bị cậu dùng hai thanh sắt yểm “nước tiểu đồng tử” đánh cho bay hồn phách.
-“Kia rồi, cuối cùng cũng tới”.
Thứ mà Tùng nói tới chính là hai lá bùa triệu âm binh của Âm giới, lúc mới tới đây cậu đã dán hai lá bùa này vào hai gốc cây đề phòng trường hợp xấu xảy ra, giờ là lúc dùng đến nó.
Vừa đến chỗ hai gốc cây đó cũng vừa lúc chỉ còn lại năm tên âm binh, chúng liền xếp xung quanh tạo thành bức tường ngăn đám ma quỷ tiếp cận cậu. Ngay lập tức cậu liền chắp hai tay, bắt quyết lại với nhau mà niệm chú.
“Uỳnhhhhh ầmmmmm”
Âm thanh rền vang một khoảng rừng, từ trong đám bụi mù mịt phát ra luồng âm khí mạnh đến mức làm cho tất cả đám cô hồn dạ quỷ tan biến, thậm chí là cả năm tên âm binh của Tùng.
Cậu ta nhếch miệng cười.
- Hai ngươi đây rồi, Ngưu đầu Mã diện.