Chương : 11
Trans & Edit :tranngocbicstrong24
Garrcik ngồi ở một đầu chiếc bàn dài.Cha anh ngồi phía bên trái anh, đối diện với căn phòng, và mẹ anh ngồi ở phía bên phải.Hugh, anh trai anh cũng ở đó,cô vợ mũm mĩm của anh ấy ngồi ở phía bên kia.Còn lại xung quanh bàn là những người bạn thân của Garrick, bọn họ đã đi biển cùngvới anh.Và ngồi ở cuối bàn là người em cùng cha khác mẹ của anh, Fairfax.
Garrick trầm ngâm nhìn anh em trai của mình.Mặc dù anh giống với người anh cả về chiều cao và khổ người, anh và người em lại chỉ có điểm chung là đôi mắt của họ, chúng giống như mắt của ông nội họ, Ulric.Fairfax kém Garrick một tuổi, nhưng đầu óc của nó thì thiển cận hơn ; vấn đề là nó giống với mẹ của nó,Yarmille.
Garrick và Hugh thích sự cạnh tranh thông thường giữa các anh em trai, dù là nó thỉnh thoảng hơi quá nghiêm túc.Tuy nhiên, mối quan hệ anh em giữa họ vững chắc.Với Fairfax, Garrick thích một mối quan hệ khác, tình bạn thân thiết,giống như anh đã chia sẻ với Perrin,người bạn thân của anh.
Tuy vậy, giữa Hugh và Fairfax, thực sự là không ưa nhau, và sự căng thẳng thường lên cao khi họ ở trong cùng một phòng với nhau.Hugh ghen tị với Fairfax bởi tình yêu của cha họ, và Fairfax trả lại sự thù địch như bất cứ một người đàn ông nào cũng sẽ làm, với thái độ thù địch ngang vậy.
Garrick, không giống như Fairfax, dành được sự yêu quý của Ulric và như căn nhà này và những mảnh đất xung quanh.Fairfax không có gì ngoại trừ căn nhà nhỏ của mẹ nó và một chiếc thuyền đánh cá.Điều tuyệt vời là người em trai trẻ tuổi nhất không quá đau khổ.Cuộc sống của nó là một sự khó khăn, và mỗi ngày nó đã làm việc để chắn chắn rằng nó sẽ sống lâu hơn một chút.Tuy vậy Garrick biết nó thích cách này.Fairfax thích cuộc sống bình dị của một ngư dân.
Người hát rong đã kết thúc bài hát hài hước về những kì công của Loki, ông còn thêm vào những trò đùa tinh nghịch của mình, và để lại đám đông ầm ĩ tán đồng nó.Ngay cả Anselm cũng có những giọi nước trong mắt do cười quá nhiều.
Heloise dựa gần vào con trai bà khi tiếng ồn ào hạ xuống một chút và thì thầm trêu trọc,”Con biết đấy, Garrick, những câu chuyện của con về bộ lạc Slavic mà con đã gặp gần như cũng gây cười như vậy.Và con chắc chắn là con đã không nói quá sự thật lên một chút nào chứ?”
”Thật xấu hổ!”Anselm cười phá lên, khi nghe trộm bà.”Con trai ta không cần thêm thắt vào câu chuyện của nó như ta đã làm .”Sau đó ông cười với lời nói đùa của chính mình.
“Không.Với ông,không biết đâu là nơi thực sự kết thúc và bắt đầu câu chuyện,”Heloise trả đũa, sau đó thêm vào một cách ân cần,”Như với câu chuyện của ông về cô gái Celtic.Giờ tôi thì nghi ngờ tất cả điều ông nói là sự thực.”
Anselm cau có giận dữ nhìn qua bàn của bà,”Nó là sự thật, phu nhân!Ta không cần thêm các chi tiết cho câu chuyện đó.”
Garrick nhìn tò mò.Anh đã kể lại chuyển hành trình cuối cùng của mình.Nhưng anh vẫn chưa hỏi về cô gái bướng bỉnh anh đã tìm thấy trên giường của mình đêm hôm trước.
“Cô gái thế nào rồi, Garrick?”mẹ anh hỏi.”mẹ thấy cô ấy ngày hôm qua và cô ấy vẫn còn rất đau khổ.Cô ấy hầu như không thể nói tất cả với mẹ .”
“Tuyệt,con xin lỗi phải nói, cô ấy đã tìm thấy lại giọng nói của mình.”
Anselm cười khóai trá với điều này.” Vậy là , con đã thưởng thức một chút tinh thần của con bé, nhỉ?”
Garrick quay lại với cha anh.”Tinh thần ư?Không,Ngoan cố là một từ hay hơn.Cô ấy là của con ư?
”Đúng vậy, của một mình con.”
Garrick cằn nhằn.”Tốt, cô ấy sẽ không thừa nhận điều này.”
“Ta không nghĩ con bé sẽ vậy.”Anselm cười toe toét, làm con trai ông quắc mắt giận dữ.
Ông đã nói với Garrick cô ấy bị bắt, một câu chuyện ông đã kể rất nhiều lần với niềm thích thú.Nó không thú vị với những người khác, nhưng Garrick đã nghe rất chăm chú.
“Thế vì sao cha đưa cô ấy cho con?”Garrick cuối cùng hỏi.Anh đã làm đầy lại chiếc cốc của mình từ một bình to rượu mật ong ở trên bàn.
“Cô gái ấy chắc chắn căm thù ta, bởi con bé đổ lỗi cho ta cho cảnh ngộ của nó.Ta đã trông thấy con bé sử dụng vũ khí, và ta không muốn con bé ở quanh ta bởi ta phải cẩn thận với nó.Cũng không cho mẹ con, ở tuổi của bà ấy, cần sắp đặt các cơn nóng nảy mà cô gái đó sẽ ném ra.
Hugh muốn con bé nhưng đã suy nghĩ lại khi con bé cho thấy móng vuốt của nó.Nó biết ta muốn đưa cô bé cho con và đã chọn người chị kế của con bé để thay thế.Con, ta tin rằng, con có thể thuần hóa con bé nếu con thử cố gắng.”
Garrick cau có.”Nếu cô ấy là tất cả những gì cha nói, tại sao con nên đồng ý thử?Cô ấy sẽ rắc rối hơn là giá trị của cô ấy, và để bán thì tốt hơn.”
Giờ Anselm nghiêm mặt.”Vậy là ,con không thích con bé?Bất cứ người đàn ông nào cũng muốn mà.”
“Cha biết con cảm thấy như thế nào về phụ nữ mà,”Garrick chua chát đáp.”Cô ấy không khác gì một phần tài sản, đúng, cô ấy rất có giá trị.Nhưng để cho con thích thú ư?”Anh lắc đầu chầm chậm, phủ nhận sự hấp dẫn anh cảm thấy ở cô ấy.”Không, con không cần cô ấy.”
Brenna vừa mới quay lại căn phòng may vá nhỏ khi cánh cửa mở ra và một người phụ nữ trẻ đi vào với một khay thức ăn.Ngu ngốc, mái tóc màu cam rối bời để ngang vai, và đôi mắt xanh mệt mỏi bắt gặp Brenna.
“Janie?”
“Vậy giờ thì cô sẽ nói chuyện với tôi ư?”người phụ nữ nói với một ít ngạc nhiên.”Tôi đã nghi ngờ là cô sẽ làm vậy.”
“Tôi xin lỗi,”Brenna nói với vẻ có lỗi.”Tôi không có ý để cô phải gánh lấy sự tức giận của tôi.Tôi biết, tôi chỉ tăng thêm gánh nặng cho cô.”
Janie nhún vai mệt mỏi.”Thật không đúng khi Yarmille trói cô lại.Cô có lí do để bực bội.Dường như tôi vẫn chăm sóc cho cô, cho dù cô đã được thả ra.”
Brenna cảm thấy tội lỗi tăng thêm, bởi người phụ nữ nhỏ bé trông hoàn toàn kiệt sức.”Tôi sẽ tự chăm sóc bản thân, nhưng tôi được nói là ở lại đây.”
“Tôi biết.”Janie cố gắng mỉm cười.”Một cô gái dễ thương như cô sẽ gây ra một cuộc náo loạn ở dưới đó.Giờ cô chắc hẳn là đói rồi.Yarmille quên cô, và vì vậy tôi đã làm, cho đến vài phút trước.Đây,”Cô thêm vào, đưa cho Brenna khay thức ăn.”Cái này có thể giúp cô chịu đựng được cho đến khi tôi mang bữa tối lên cho cô.”
“Cô có thể ở đây và nói chuyện với tôi một lúc được không?Tôi muốn cảm ơn cô vì tất cả những gì cô đã làm cho tôi.”
“Cô không cần cảm ơn tôi.Tôi được lệnh là chăm sóc cho cô, nhưng dẫu sao tôi muốn làm điều này.Chúng ta có cùng cội nguồn, tôi và cô.”
“Ở đây nhé, chỉ một lúc thôi.”
“Không, tôi không thể, Brenna – Tôi có thể gọi cô là Brenna được không?”Cô gật đầu, Janie tiếp tục nói.”Có rất nhiều việc phải làm ở dưới kia .Nửa buổi sáng của tôi đã lãng phí ở trong phòng tiếp khách.”Cô nói với một cái nhăn mặt.”Những người đàn ông này không quan tâm đến thời gian trong ngày khi họ muốn sự vui thích của mình.”
Brenna nhìn cô dời đi.Linnet, Cordelia và những người khác có phải chịu kiểu đối xử này không?Cô cũng sẽ bị buộc như vậy ư?
“Không!Không bao giờ!”Cô nói to trước khi ngồi xuống sàn nhà với khay đồ ăn, bất ngờ thấy rằng cô đói.”Hãy để họ thử!”
Cô tấn công bữa ăn với sự thích thú, và thầm cảm ơn Janie vì đã nhớ đến cô,vì không có ai khác cả.Đĩa có để 2 chiếc chân gà lôi, 1 nửa ổ bánh mì dẹt được phết nhiều bơ và 1 bát kem hành tây nhỏ.Đồ ăn ngon, chỉ bị làm hỏng bởi đồ uống đã mang cho cô, một cốc sữa.Sữa, ôi!Janie nghĩ cô là một đứa trẻ ư? Cô ao ước được uống rượu- rất ít thôi, rượu vang- nhưng không bao giờ là sữa.
Trước khi cô kết thức bữa ăn, cánh cửa mở ra lần nữa và cô ngước lên để nhìn thấy Garrick Haardrad, đang dựa hờ vào khung cửa.Anh ăn mặc rất đẹp trong một chiếc áo chẽn vừa vặn với thân hình và chiếc quần được làm bằng vải lanh xanh mềm mại bằng da chồn.Một chiếc đai lưng bằng vàng rộng với một chiếc khóa thắt lưng lớn với những viên ngọc xanh viền xung quanh thắt lưng và đi qua chiếc bụng phẳng của anh.trên bộ ngực rộng của anh là một sợi dây chuyền bằng bạc lớn.
Ánh mắt của Brenna di chuyển một cách không ý thức đến cánh tay để trần của anh.Cô trông thấy sức mạnh trong những cơ bắp nổi lên bên dưới làn da màu đồng đó.Cô tưởng tượng rằng đôi cánh tay mạnh mẽ đó kéo cô đến với anh, và nhịp đập của cô chạy đua một cách tội lỗi với ý nghĩ đó.Nhưng nó nhanh chóng bị lu mờ bởi những suy nghĩ đến kết quả mà Cordelia vẫn thường chế giễu cô.
Cuối cùng cô bắt gặp ánh mắt anh, và gương mặt cô ửng đỏ với sự thích thú cô nhìn thấy ở đó.Anh xem xét đánh giá cô; Cô cảm thấy anh hầu như đọc được những suy nghĩ của cô.
“Anh muốn gì, Viking?”Cô hỏi sắc nhọn, để giấu đi sự bối rối của mình.
“Để xem nếu tâm tính của cô đã được cải thiện.”
“Nó không, nó sẽ không!”Cô đáp lại kịch kiệt,nhớ lại tất cả những thứ tồi tệ cô đã nghe về người đàn ông này.”Vì vậy anh không cần hỏi lại.”
Lời lăng mạ của cô sắc nhọn, Garrick mỉm cười, để lộ hàm răng trắng đều, và 2 má lúm đồng tiền sâu ở 2 bên.”Ta rất vui nhìn thấy cô đã lưu ý đến những mệnh lệnh của Yarmille, và sử dụng thời gian của mình.Cô làm việc này à ?”Anh ra hiệu về phía khung cửa.
Cô nhìn theo ánh mắt anh và sẽ phá lên cười nếu cô không tin rằng anh nghiêm túc.
“Không, tôi sẽ không động đến thứ đó.”
Anh không còn cười nữa.”Vì sao vậy?”
“Đó là công việc của phụ nữ,”cô nhún vai và tiếp tục bữa ăn của mình.
“Giờ cô sẽ nói với ta cô không phải là một phụ nữ ư?”
Cô ném lại anh một cái nhìn ý nói rằng anh mất trí.”Dĩ nhiên tôi là một phụ nữ.Nhưng tôi không bao giờ làm công việc của phụ nữ.”
“Ta cho rằng, nó không xứng với cô?”anh hỏi với một giọng mỉa mai.
“Đúng vậy,”Cô trả lời, không nao núng.
Garrick lẩm bẩm và lắc đầu.”Họ nói với ta cô đã được để nghị như cô dâu của ta.Cô đã đến, không biết làm thế nào để vận hành căn nhà của ta cũng không làm thế nào giả bộ với bổn phận một người vợ sao?”
“Tôi có thể vận hành một căn nhà,Viking!”cô gắt lên, ánh mắt cô dữ dội.”Cô tôi đã dạy tôi tất cả để biết về công việc của phụ nữ. Nhưng tôi không bao giờ mang chúng ra sử dụng.Và bởi lúc đó tôi được đề nghị như là cô dâu của anh, vậy đó.Nhưng biết rằng đó là viễn cảnh đáng ghét đối với tôi, và tôi đồng ý chỉ bởi vì cha anh hứa rằng một liên minh sẽ được thành lập.Ít nhất chúng tôi giữ lời hứa của mình khi đã hứa!”
Ẩn ý của cô không bị anh bỏ lỡ.”Ta không tham gia phần nào trong sự lừa dối đó.Cô đổ lỗi cho ta vì nó sao?”
“Không, tôi biết nơi để đổ lỗi cho những điều dối trá!”cô nói to.”Ông ta sẽ phải trả giá vào một ngày nào đó!”
Garrick cười với lời đe dọa của cô.Bởi cha anh đã đúng khi nói rằng cô căm thù ông.Từ thái độ bướng bỉnh của cô, anh có thể gần như tin những điều khác Anselm đã nói cũng như vậy.Anh để cho ánh mắt mình lướt khắp trên chiều dài của cô.Cô gái nhỏ bé này có thể làm bị thương một Viking không?Không, nó không thể là thật.Hình dáng mảnh mai của cô được tạo ra cho khoái lạc, không phải để cầm một thanh kiếm. Anh lại cảm thấy một sức hấp dẫn mãnh liệt từ cô, và nó giày vò anh.Cô quả thực là nguy hiểm – không phải ở những lời đe dọa của cô, nhưng ở sắc đẹp của cô.Anh không tin phụ nữ, và chỉ giữ họ khi cần cho thể chất.Ngoài ra anh tránh xa họ, và anh đã quyết định rằng người phụ nữ này sẽ không khác biệt.
“Nếu cô không đổ lỗi cho ta bởi vì tình trạng của cô hiện nay, thì tại sao cô rõ ràng tức giận với ta?”
”Anh là một tên ngốc, Viking, nếu anh hỏi tôi! Tôi bị đưa đến đây và sau đó anh đến và nói anh là chủ nhân của tôi.Thế đấy, không người đàn ông nào là chủ của tôi cả! Không ai cả!”
“Vậy chúng ta lại quay trở lại vấn đề này?”anh thở dài, khoanh tay lại trước ngực.”Ta không sẵn sàng để chứng minh vấn đề, cô gái, nhưng khi ta có, cô sẽ biết một điều chắc chắn rằng người nào là chủ ở đây.”
Cô cười, cảm thấy rằng anh miễn cưỡng tán thành chiến thắng của cô.”Tôi biết anh là chủ ở đây, Viking.Tôi không nghĩ khác.”
Sự lấp lánh trong mắt cô làm anh mỉm cười.”Chỉ cần cô thừa nhận ta là người đó,cô gái, sau đó ta nghĩ chúng ta có thể hiểu nhau mà không cần quá nhiều tranh cãi.”Cùng với điều đó anh rời đi.
Garrcik ngồi ở một đầu chiếc bàn dài.Cha anh ngồi phía bên trái anh, đối diện với căn phòng, và mẹ anh ngồi ở phía bên phải.Hugh, anh trai anh cũng ở đó,cô vợ mũm mĩm của anh ấy ngồi ở phía bên kia.Còn lại xung quanh bàn là những người bạn thân của Garrick, bọn họ đã đi biển cùngvới anh.Và ngồi ở cuối bàn là người em cùng cha khác mẹ của anh, Fairfax.
Garrick trầm ngâm nhìn anh em trai của mình.Mặc dù anh giống với người anh cả về chiều cao và khổ người, anh và người em lại chỉ có điểm chung là đôi mắt của họ, chúng giống như mắt của ông nội họ, Ulric.Fairfax kém Garrick một tuổi, nhưng đầu óc của nó thì thiển cận hơn ; vấn đề là nó giống với mẹ của nó,Yarmille.
Garrick và Hugh thích sự cạnh tranh thông thường giữa các anh em trai, dù là nó thỉnh thoảng hơi quá nghiêm túc.Tuy nhiên, mối quan hệ anh em giữa họ vững chắc.Với Fairfax, Garrick thích một mối quan hệ khác, tình bạn thân thiết,giống như anh đã chia sẻ với Perrin,người bạn thân của anh.
Tuy vậy, giữa Hugh và Fairfax, thực sự là không ưa nhau, và sự căng thẳng thường lên cao khi họ ở trong cùng một phòng với nhau.Hugh ghen tị với Fairfax bởi tình yêu của cha họ, và Fairfax trả lại sự thù địch như bất cứ một người đàn ông nào cũng sẽ làm, với thái độ thù địch ngang vậy.
Garrick, không giống như Fairfax, dành được sự yêu quý của Ulric và như căn nhà này và những mảnh đất xung quanh.Fairfax không có gì ngoại trừ căn nhà nhỏ của mẹ nó và một chiếc thuyền đánh cá.Điều tuyệt vời là người em trai trẻ tuổi nhất không quá đau khổ.Cuộc sống của nó là một sự khó khăn, và mỗi ngày nó đã làm việc để chắn chắn rằng nó sẽ sống lâu hơn một chút.Tuy vậy Garrick biết nó thích cách này.Fairfax thích cuộc sống bình dị của một ngư dân.
Người hát rong đã kết thúc bài hát hài hước về những kì công của Loki, ông còn thêm vào những trò đùa tinh nghịch của mình, và để lại đám đông ầm ĩ tán đồng nó.Ngay cả Anselm cũng có những giọi nước trong mắt do cười quá nhiều.
Heloise dựa gần vào con trai bà khi tiếng ồn ào hạ xuống một chút và thì thầm trêu trọc,”Con biết đấy, Garrick, những câu chuyện của con về bộ lạc Slavic mà con đã gặp gần như cũng gây cười như vậy.Và con chắc chắn là con đã không nói quá sự thật lên một chút nào chứ?”
”Thật xấu hổ!”Anselm cười phá lên, khi nghe trộm bà.”Con trai ta không cần thêm thắt vào câu chuyện của nó như ta đã làm .”Sau đó ông cười với lời nói đùa của chính mình.
“Không.Với ông,không biết đâu là nơi thực sự kết thúc và bắt đầu câu chuyện,”Heloise trả đũa, sau đó thêm vào một cách ân cần,”Như với câu chuyện của ông về cô gái Celtic.Giờ tôi thì nghi ngờ tất cả điều ông nói là sự thực.”
Anselm cau có giận dữ nhìn qua bàn của bà,”Nó là sự thật, phu nhân!Ta không cần thêm các chi tiết cho câu chuyện đó.”
Garrick nhìn tò mò.Anh đã kể lại chuyển hành trình cuối cùng của mình.Nhưng anh vẫn chưa hỏi về cô gái bướng bỉnh anh đã tìm thấy trên giường của mình đêm hôm trước.
“Cô gái thế nào rồi, Garrick?”mẹ anh hỏi.”mẹ thấy cô ấy ngày hôm qua và cô ấy vẫn còn rất đau khổ.Cô ấy hầu như không thể nói tất cả với mẹ .”
“Tuyệt,con xin lỗi phải nói, cô ấy đã tìm thấy lại giọng nói của mình.”
Anselm cười khóai trá với điều này.” Vậy là , con đã thưởng thức một chút tinh thần của con bé, nhỉ?”
Garrick quay lại với cha anh.”Tinh thần ư?Không,Ngoan cố là một từ hay hơn.Cô ấy là của con ư?
”Đúng vậy, của một mình con.”
Garrick cằn nhằn.”Tốt, cô ấy sẽ không thừa nhận điều này.”
“Ta không nghĩ con bé sẽ vậy.”Anselm cười toe toét, làm con trai ông quắc mắt giận dữ.
Ông đã nói với Garrick cô ấy bị bắt, một câu chuyện ông đã kể rất nhiều lần với niềm thích thú.Nó không thú vị với những người khác, nhưng Garrick đã nghe rất chăm chú.
“Thế vì sao cha đưa cô ấy cho con?”Garrick cuối cùng hỏi.Anh đã làm đầy lại chiếc cốc của mình từ một bình to rượu mật ong ở trên bàn.
“Cô gái ấy chắc chắn căm thù ta, bởi con bé đổ lỗi cho ta cho cảnh ngộ của nó.Ta đã trông thấy con bé sử dụng vũ khí, và ta không muốn con bé ở quanh ta bởi ta phải cẩn thận với nó.Cũng không cho mẹ con, ở tuổi của bà ấy, cần sắp đặt các cơn nóng nảy mà cô gái đó sẽ ném ra.
Hugh muốn con bé nhưng đã suy nghĩ lại khi con bé cho thấy móng vuốt của nó.Nó biết ta muốn đưa cô bé cho con và đã chọn người chị kế của con bé để thay thế.Con, ta tin rằng, con có thể thuần hóa con bé nếu con thử cố gắng.”
Garrick cau có.”Nếu cô ấy là tất cả những gì cha nói, tại sao con nên đồng ý thử?Cô ấy sẽ rắc rối hơn là giá trị của cô ấy, và để bán thì tốt hơn.”
Giờ Anselm nghiêm mặt.”Vậy là ,con không thích con bé?Bất cứ người đàn ông nào cũng muốn mà.”
“Cha biết con cảm thấy như thế nào về phụ nữ mà,”Garrick chua chát đáp.”Cô ấy không khác gì một phần tài sản, đúng, cô ấy rất có giá trị.Nhưng để cho con thích thú ư?”Anh lắc đầu chầm chậm, phủ nhận sự hấp dẫn anh cảm thấy ở cô ấy.”Không, con không cần cô ấy.”
Brenna vừa mới quay lại căn phòng may vá nhỏ khi cánh cửa mở ra và một người phụ nữ trẻ đi vào với một khay thức ăn.Ngu ngốc, mái tóc màu cam rối bời để ngang vai, và đôi mắt xanh mệt mỏi bắt gặp Brenna.
“Janie?”
“Vậy giờ thì cô sẽ nói chuyện với tôi ư?”người phụ nữ nói với một ít ngạc nhiên.”Tôi đã nghi ngờ là cô sẽ làm vậy.”
“Tôi xin lỗi,”Brenna nói với vẻ có lỗi.”Tôi không có ý để cô phải gánh lấy sự tức giận của tôi.Tôi biết, tôi chỉ tăng thêm gánh nặng cho cô.”
Janie nhún vai mệt mỏi.”Thật không đúng khi Yarmille trói cô lại.Cô có lí do để bực bội.Dường như tôi vẫn chăm sóc cho cô, cho dù cô đã được thả ra.”
Brenna cảm thấy tội lỗi tăng thêm, bởi người phụ nữ nhỏ bé trông hoàn toàn kiệt sức.”Tôi sẽ tự chăm sóc bản thân, nhưng tôi được nói là ở lại đây.”
“Tôi biết.”Janie cố gắng mỉm cười.”Một cô gái dễ thương như cô sẽ gây ra một cuộc náo loạn ở dưới đó.Giờ cô chắc hẳn là đói rồi.Yarmille quên cô, và vì vậy tôi đã làm, cho đến vài phút trước.Đây,”Cô thêm vào, đưa cho Brenna khay thức ăn.”Cái này có thể giúp cô chịu đựng được cho đến khi tôi mang bữa tối lên cho cô.”
“Cô có thể ở đây và nói chuyện với tôi một lúc được không?Tôi muốn cảm ơn cô vì tất cả những gì cô đã làm cho tôi.”
“Cô không cần cảm ơn tôi.Tôi được lệnh là chăm sóc cho cô, nhưng dẫu sao tôi muốn làm điều này.Chúng ta có cùng cội nguồn, tôi và cô.”
“Ở đây nhé, chỉ một lúc thôi.”
“Không, tôi không thể, Brenna – Tôi có thể gọi cô là Brenna được không?”Cô gật đầu, Janie tiếp tục nói.”Có rất nhiều việc phải làm ở dưới kia .Nửa buổi sáng của tôi đã lãng phí ở trong phòng tiếp khách.”Cô nói với một cái nhăn mặt.”Những người đàn ông này không quan tâm đến thời gian trong ngày khi họ muốn sự vui thích của mình.”
Brenna nhìn cô dời đi.Linnet, Cordelia và những người khác có phải chịu kiểu đối xử này không?Cô cũng sẽ bị buộc như vậy ư?
“Không!Không bao giờ!”Cô nói to trước khi ngồi xuống sàn nhà với khay đồ ăn, bất ngờ thấy rằng cô đói.”Hãy để họ thử!”
Cô tấn công bữa ăn với sự thích thú, và thầm cảm ơn Janie vì đã nhớ đến cô,vì không có ai khác cả.Đĩa có để 2 chiếc chân gà lôi, 1 nửa ổ bánh mì dẹt được phết nhiều bơ và 1 bát kem hành tây nhỏ.Đồ ăn ngon, chỉ bị làm hỏng bởi đồ uống đã mang cho cô, một cốc sữa.Sữa, ôi!Janie nghĩ cô là một đứa trẻ ư? Cô ao ước được uống rượu- rất ít thôi, rượu vang- nhưng không bao giờ là sữa.
Trước khi cô kết thức bữa ăn, cánh cửa mở ra lần nữa và cô ngước lên để nhìn thấy Garrick Haardrad, đang dựa hờ vào khung cửa.Anh ăn mặc rất đẹp trong một chiếc áo chẽn vừa vặn với thân hình và chiếc quần được làm bằng vải lanh xanh mềm mại bằng da chồn.Một chiếc đai lưng bằng vàng rộng với một chiếc khóa thắt lưng lớn với những viên ngọc xanh viền xung quanh thắt lưng và đi qua chiếc bụng phẳng của anh.trên bộ ngực rộng của anh là một sợi dây chuyền bằng bạc lớn.
Ánh mắt của Brenna di chuyển một cách không ý thức đến cánh tay để trần của anh.Cô trông thấy sức mạnh trong những cơ bắp nổi lên bên dưới làn da màu đồng đó.Cô tưởng tượng rằng đôi cánh tay mạnh mẽ đó kéo cô đến với anh, và nhịp đập của cô chạy đua một cách tội lỗi với ý nghĩ đó.Nhưng nó nhanh chóng bị lu mờ bởi những suy nghĩ đến kết quả mà Cordelia vẫn thường chế giễu cô.
Cuối cùng cô bắt gặp ánh mắt anh, và gương mặt cô ửng đỏ với sự thích thú cô nhìn thấy ở đó.Anh xem xét đánh giá cô; Cô cảm thấy anh hầu như đọc được những suy nghĩ của cô.
“Anh muốn gì, Viking?”Cô hỏi sắc nhọn, để giấu đi sự bối rối của mình.
“Để xem nếu tâm tính của cô đã được cải thiện.”
“Nó không, nó sẽ không!”Cô đáp lại kịch kiệt,nhớ lại tất cả những thứ tồi tệ cô đã nghe về người đàn ông này.”Vì vậy anh không cần hỏi lại.”
Lời lăng mạ của cô sắc nhọn, Garrick mỉm cười, để lộ hàm răng trắng đều, và 2 má lúm đồng tiền sâu ở 2 bên.”Ta rất vui nhìn thấy cô đã lưu ý đến những mệnh lệnh của Yarmille, và sử dụng thời gian của mình.Cô làm việc này à ?”Anh ra hiệu về phía khung cửa.
Cô nhìn theo ánh mắt anh và sẽ phá lên cười nếu cô không tin rằng anh nghiêm túc.
“Không, tôi sẽ không động đến thứ đó.”
Anh không còn cười nữa.”Vì sao vậy?”
“Đó là công việc của phụ nữ,”cô nhún vai và tiếp tục bữa ăn của mình.
“Giờ cô sẽ nói với ta cô không phải là một phụ nữ ư?”
Cô ném lại anh một cái nhìn ý nói rằng anh mất trí.”Dĩ nhiên tôi là một phụ nữ.Nhưng tôi không bao giờ làm công việc của phụ nữ.”
“Ta cho rằng, nó không xứng với cô?”anh hỏi với một giọng mỉa mai.
“Đúng vậy,”Cô trả lời, không nao núng.
Garrick lẩm bẩm và lắc đầu.”Họ nói với ta cô đã được để nghị như cô dâu của ta.Cô đã đến, không biết làm thế nào để vận hành căn nhà của ta cũng không làm thế nào giả bộ với bổn phận một người vợ sao?”
“Tôi có thể vận hành một căn nhà,Viking!”cô gắt lên, ánh mắt cô dữ dội.”Cô tôi đã dạy tôi tất cả để biết về công việc của phụ nữ. Nhưng tôi không bao giờ mang chúng ra sử dụng.Và bởi lúc đó tôi được đề nghị như là cô dâu của anh, vậy đó.Nhưng biết rằng đó là viễn cảnh đáng ghét đối với tôi, và tôi đồng ý chỉ bởi vì cha anh hứa rằng một liên minh sẽ được thành lập.Ít nhất chúng tôi giữ lời hứa của mình khi đã hứa!”
Ẩn ý của cô không bị anh bỏ lỡ.”Ta không tham gia phần nào trong sự lừa dối đó.Cô đổ lỗi cho ta vì nó sao?”
“Không, tôi biết nơi để đổ lỗi cho những điều dối trá!”cô nói to.”Ông ta sẽ phải trả giá vào một ngày nào đó!”
Garrick cười với lời đe dọa của cô.Bởi cha anh đã đúng khi nói rằng cô căm thù ông.Từ thái độ bướng bỉnh của cô, anh có thể gần như tin những điều khác Anselm đã nói cũng như vậy.Anh để cho ánh mắt mình lướt khắp trên chiều dài của cô.Cô gái nhỏ bé này có thể làm bị thương một Viking không?Không, nó không thể là thật.Hình dáng mảnh mai của cô được tạo ra cho khoái lạc, không phải để cầm một thanh kiếm. Anh lại cảm thấy một sức hấp dẫn mãnh liệt từ cô, và nó giày vò anh.Cô quả thực là nguy hiểm – không phải ở những lời đe dọa của cô, nhưng ở sắc đẹp của cô.Anh không tin phụ nữ, và chỉ giữ họ khi cần cho thể chất.Ngoài ra anh tránh xa họ, và anh đã quyết định rằng người phụ nữ này sẽ không khác biệt.
“Nếu cô không đổ lỗi cho ta bởi vì tình trạng của cô hiện nay, thì tại sao cô rõ ràng tức giận với ta?”
”Anh là một tên ngốc, Viking, nếu anh hỏi tôi! Tôi bị đưa đến đây và sau đó anh đến và nói anh là chủ nhân của tôi.Thế đấy, không người đàn ông nào là chủ của tôi cả! Không ai cả!”
“Vậy chúng ta lại quay trở lại vấn đề này?”anh thở dài, khoanh tay lại trước ngực.”Ta không sẵn sàng để chứng minh vấn đề, cô gái, nhưng khi ta có, cô sẽ biết một điều chắc chắn rằng người nào là chủ ở đây.”
Cô cười, cảm thấy rằng anh miễn cưỡng tán thành chiến thắng của cô.”Tôi biết anh là chủ ở đây, Viking.Tôi không nghĩ khác.”
Sự lấp lánh trong mắt cô làm anh mỉm cười.”Chỉ cần cô thừa nhận ta là người đó,cô gái, sau đó ta nghĩ chúng ta có thể hiểu nhau mà không cần quá nhiều tranh cãi.”Cùng với điều đó anh rời đi.