Chương : 121
Cao Chí Kiệt nhếch khóe miệng, mắng một câu: "Mọe, học sinh thời nay còn cởi mở hơn chúng ta ngày xưa."
Ánh mắt Quách Đông Dương cũng sôi nổi hẳn lên, quay đầu liếc thoáng Hàn Tuấn bên cạnh, rồi lại chuyển hướng lên sân khấu.
Cao Chí Kiệt hí hửng khi người gặp họa, nhìn sang Hàn Tuấn: "Coi bộ từ nay có không ít hoa hoa cỏ cỏ bu quanh Lâm Lang rồi đây." Dứt lời, liền cúi xuống cười, ngẩng đầu thấy ánh mắt lạnh te của Hàn Tuấn, đành nuốt nửa nụ cười còn lại vào bụng.
Buổi liên hoan kết thúc, Cao Chí Kiệt ra thẳng hậu trường, tìm cả buổi chả thấy bóng dáng Lâm Lang đâu, cuối cùng bắt gặp cậu đang trò chuyện với Mạc Tiểu Ưu dưới tàng cây hoa bên ngoài sân vận động. Hắn hoảng sợ, nhân lúc Hàn Tuấn chưa tới đây, vội vàng lôi Lâm Lang đi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Hồi trước tôi bảo cậu thế nào hả, sao đến giờ còn lằng nhằng với con nhỏ kia?"
Lâm Lang bước đi lảo đà lảo đảo, oán trách: "Nhỏ cũng có tiết mục, người ta muốn nói chuyện sao tôi từ chối được? Với cả, tôi với nhỏ ấy đâu có gì."
"Ai thèm quan tâm có hay không, đừng tưởng tôi ăn no rửng mỡ nên cố tình hù cậu, Hàn Tuấn ghen kinh lắm. Ổng cứ như lão cổ hủ ấy, đặt nặng vấn đề trinh tiết như gì."
Lâm Lang đỏ mặt, vung tay hất Cao Chí Kiệt ra. Nhóm Hàn Tuấn vừa lúc đi ra, cười hỏi: "Chạy đi đâu thế, nãy giờ chẳng thấy em đâu."
Cao Chí Kiệt liếc nhìn Lâm Lang, cất giọng bất mãn: "Còn đi đâu nữa, hoa nở rồi nên chạy đi trêu hoa ghẹo nguyệt đó mà."
Lâm Lang hung tợn lườm hắn một cái, đoạn nhoẻn cười ung dung với Hàn Tuấn, trở mặt còn lẹ hơn vận tốc ánh sáng: "Mọi người ở đây chờ tôi mấy phút, thầy tôi bảo muốn chụp ảnh lưu niệm chương trình."
Lâm Lang chạy vô, chỉ một chốc đã lại chạy ra, dáng điệu hưng phấn thấy rõ. Quách Đông Dương nối gót theo sau, nói nhỏ: "Hai người sống chung, nên có một người tính tình ôn hòa chút mới tốt. Lâm Lang cũng khá tâm cao khí ngạo, hiện tại lại ngày càng trưởng thành, ở bên Hàn Tuấn chỉ e khó sống yên ổn."
Cao Chí Kiệt cười nhìn hắn: "Anh không ăn được nho nên chê nho chua hả, em thì thấy hai người rất tốt. Tuy rằng Lâm Lang ương bướng, nhưng vẫn không chống lại được Hàn Tuấn hao tốn tâm tư, hơn nữa tính tình cậu ấy đủ ôn hòa rồi. Nếu mà yếu đuối hơn nữa thì đừng nói Hàn Tuấn, chính em cũng không thích."
Quách Đông Dương nhướng mày: "Cậu đánh giá Lâm Lang không thấp nhỉ, tôi thấy hai người cũng thân phết đấy?"
"Ờ. Em cũng đâu giống anh có tâm tư gì đó với Lâm Lang."
Lời này hơi lớn, bị Lâm Lang phía trước nghe thấy nên ngoảnh lại nhìn, Cao Chí Kiệt lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, tặng Lâm Lang nụ cười tươi rói. Cuối cùng, hắn bỗng thì thầm với Quách Đông Dương: "Lâm Lang thích Hàn Tuấn, ngoại trừ việc Hàn Tuấn bám riết không tha, còn có ít quan hệ với hoàn cảnh lớn lên của Lâm Lang, từ bé đã thiếu tình thương nên không chịu nổi cám dỗ của dạng đàn ông như Hàn Tuấn. Bằng không có em ở đây, cậu ấy đời nào vừa mắt Hàn Tuấn, rõ là..."
Nói đoạn, hắn tự phát giác mình lỡ mồm, vội khép chặt miệng chạy lên trước. Quách Đông Dương nghiêng mặt dòm Lâm Lang một hồi, mới chậm rãi đi theo.
Mấy người Hàn Tuấn đều lái xe, xe cũng đậu ngay ngoài sân vận động. Lâm Lang mở cửa xe, đang muốn vào, sực nghe sau lưng có người gọi: "Lâm Lang."
Lâm Lang nghe âm thanh ấy thì thoáng sửng sốt, vội vàng xoay người lại, chỉ thấy Quan Bằng mím môi đứng sau một bụi đông thanh. Hàn Tuấn cũng nhìn thấy, giữ chặt tay cậu, khẩn trương kêu: "Lâm Lâm."
Cách đó không xa, Cao Chí Kiệt nở nụ cười: "Hàn Tuấn cũng xem như tự tin, nhưng cứ đụng chuyện Lâm Lang là lại trông thấy anh ấy căng thẳng."
"Em... em muốn nói với Quan Bằng mấy câu." Lâm Lang vùng thoát khỏi tay hắn, đi tới đối diện Quan Bằng. Quan Bằng cười gượng: "Hôm nay cậu hát hay lắm."
Mắt Lâm Lang đỏ lựng, đáp khẽ: "Tớ còn tưởng cậu lơ tớ luôn rồi."
Quan Bằng bật cười trong thinh lặng, nhìn nhìn Hàn Tuấn xuống khỏi xe, thấp giọng hỏi Lâm Lang: "Cậu rảnh không, tớ muốn nói chuyện với cậu."
Lâm Lang gật gật đầu, quay đầu bảo Hàn Tuấn: "Anh về trước đi, em về cùng Quan Bằng."
Hàn Tuấn quan sát hai người bọn họ, rốt cuộc vẫn ngồi lại vào xe. Quan Bằng dắt xe đạp, vỗ vỗ ghế sau: "Lên đi, tớ chở cậu về."
Lâm Lang ngẩn ra, lập tức nhoẻn cười ngồi lên. Thời họ còn học phổ thông, mỗi lần đến nhà Quan Bằng, Quan Bằng cũng đạp xe chở cậu băng qua hơn nửa thị trấn thế này. Liễu rủ tháng tám phất qua tóc họ, Lâm Lang vươn tay cản giúp Quan Bằng, nói thầm: "Cám ơn cậu."
Quan Bằng cười khổ: "Hôm ấy cậu nói tớ là người bạn tốt nhất của cậu, cậu cũng là người bạn tốt nhất của tớ mà."
Bên dưới ánh đèn đường vàng óng là dòng người tản mát như dệt cửi. Ngoại hình của cậu lẫn Quan Bằng đều xuất chúng, thu hút biết bao ánh nhìn trên đường. Quan Bằng dứt khoát sang đường khác, đi đường này về trường phải đánh một vòng, song rất vắng người, cả hai nói chuyện cũng tiện.
"Kỳ thực hôm đến trường tớ cũng tính nhắn cậu một tiếng, nhưng đứng ở đầu thôn lâu thật lâu rồi lại quay về."
Lâm Lang gật đầu, ừ một tiếng, nhỏ giọng hỏi: "Quan Bằng, hai đứa mình có thể trở lại như xưa không?"
Quan Bằng không đáp, Lâm Lang cũng bắt đầu buồn bã. Trước loại chuyện như thế, trong lòng bất cứ ai cũng sẽ lưu tâm dù nhiều dù ít, có thể chấp nhận là tốt lắm rồi, hy vọng xa vời mà làm gì.
Xe đột ngột ngừng lại, Quan Bằng xuống xe, quay lại hỏi: "Tớ biết cậu không dễ dàng đưa ra quyết định, một khi đã quyết thì tớ cũng chẳng khuyên được. Nhưng Lâm Lang ơi, cậu tính vì người kia mà triệt để buông bỏ lý tưởng của mình sao? Tớ nhớ rõ trước kia cậu từng nói, đời người lắm chông gai, có kiếp này chưa hẳn có kiếp sau, thế nên phải sống sao cho oanh oanh liệt liệt, chí ít cũng đạt được thành tựu tại lĩnh vực nào đó, nếu chỉ sinh hoạt bình bình đạm đạm như dân chúng bình thường thì có ý nghĩa gì.
Song như hai người thì hẳn nên càng bình thường càng tốt, đứng càng cao, ngược lại càng nguy hiểm. Cậu với Hàn Tuấn cả đời cũng không được ai biết đến, cậu sẽ không tiếc nuối chứ?"
Vành mắt Lâm Lang đỏ lên, cắn môi đáp: "Cũng chưa chắc sẽ là cả đời..."
Quan Bằng lấy làm lạ nhìn cậu, cười lạnh: "Cậu, cậu chẳng lẽ chỉ tính chơi bời cho vui thôi sao, hay Hàn Tuấn nói thế với cậu? Cậu đừng giả đò ngớ ngẩn, người khác tớ không biết, nhưng cậu thì mềm lòng ghê gớm, đừng nói hai ba năm, dù chỉ mấy tháng, đến thời điểm chưa chắc cậu đủ nhẫn tâm rời bỏ anh ta. Nếu biết không thể lâu dài, vậy điều cậu làm hiện giờ là chuẩn bị cứa một nhát vào lòng mình trong tương lai sao?"
"Giờ tớ chẳng nghĩ gì cả, tớ không biết tương lai bọn tớ sẽ thế nào, nhưng tớ biết nếu hiện tại không làm vậy, tương lai chắc chắn sẽ hối hận. Cả đời tớ đã định sẵn sẽ không hạnh phúc, nếu đã thế, tớ hà tất không thừa dịp còn cơ hội mà tận tình hưởng thụ quãng thời gian này, những ngày thế này chẳng biết sẽ biến mất vào một sáng tỉnh giấc nào, tại sao tớ không thể mặc kệ tất cả..."
"Logic kiểu gì thế, cậu mới bao lớn, con đường phía trước còn rất dài, sao cậu biết mai sau sẽ không gặp được người tốt hơn, sẽ không hạnh phúc. Cậu hãy tin tớ, người ta bảo thời gian là liều thuốc tốt nhất mà, giờ cậu chưa hiểu gì cả, cứ tưởng một lần yêu thì cả đời không quên. Cậu không nhớ thời cấp ba tớ từng quen Trần Đình Đình hả, hồi ấy gia đình ngăn cấm tụi tớ yêu nhau, khăng khăng bắt hai đứa chia tay, lúc đó tớ chẳng phải cũng khó chịu, bảo về sau sẽ không gặp được ai tốt hơn nhỏ, nhưng qua hai năm tớ cũng phải lòng Tô Y Nhiên đấy thôi, hơn nữa còn thật lòng chẳng kém ngày xưa. Tớ phản đối cậu, ngoại trừ cảm thấy khiếp sợ, phần nhiều vẫn là nghĩ cho cậu. Khoan bàn cái khác, chỉ tính riêng bà nội cậu thôi, bà mà biết thể nào cũng tức chết, bà coi cậu như cháu trai bảo bối, ngậm đắng nuốt cay nuôi cậu lên đại học..."
Quan Bằng không nói nữa, Lâm Lang đã nghẹn ngào, ngồi xổm dưới đất không thẳng nổi lưng. Hắn hoảng hốt, xoa xoa vai Lâm Lang, Lâm Lang ngẩng đầu lên, mặt mũi đẫm lệ: "Tớ hận bản thân vô cùng, nếu không vì bà nội, đã mấy lần tớ muốn chết rồi, nhưng... nhưng..."
Bộ dạng Lâm Lang thống khổ xiết bao, cổ cũng đỏ bừng, hốc mắt Quan Bằng ươn ướt, ngồi xuống bên cạnh cậu, nhẹ giọng mà rằng: "Cậu đừng thương tâm, tớ chỉ muốn cậu suy nghĩ rõ ràng. Vô luận cậu quyết định thế nào, tớ cũng ủng hộ cậu."
Lâm Lang bụm mặt, nức nở nói: "Quan Bằng, trừ cậu ra tớ chẳng dám nói với ai nữa. Có thời điểm tớ rất hận Hàn Tuấn, hận anh ấy dẫn tớ đến con đường này, nhưng đôi khi tớ lại nghĩ mình có lẽ chính là đồng tính, cho dù không gặp Hàn Tuấn, tương lai biết đâu chừng cũng sẽ thích ai khác. Tớ biết bọn tớ không thể lâu dài, song lại luôn mơ tưởng đẹp đẽ, tìm mọi cách muốn sống trọn đời bên anh ấy. Có lúc thức trắng cả đêm, vừa thiếp đi là gặp ác mộng, tớ cũng không dám cho Hàn Tuấn biết. Tớ sợ người chung quanh biết con người thật của tớ sẽ đâm ra chán ghét, tớ còn sợ bỗng dưng có một ngày Hàn Tuấn không cần tớ nữa... Thế nên, tớ liều mạng cố gắng, muốn mình càng tuyệt vời càng mạnh mẽ, tuyệt vời đến mức Hàn Tuấn không nỡ rời xa tớ, mạnh mẽ đến mức người khác biết sự thật cũng không thương tổn được tớ."
Quan Bằng ngơ ngác nhìn dáng vẻ vừa tuyệt vọng vừa đau khổ của Lâm Lang, mũi cay cay, ôm lấy vai cậu, khàn giọng gọi: "Lâm Lang."
Có xe chạy lướt qua hai người họ, Lâm Lang lau nước mắt đứng lên: "Lựa chọn hôm nay là quyết định sau mấy đêm suy nghĩ, tớ sẽ không hối hận, sẽ ở cùng anh ấy tới khi tốt nghiệp đại học." Đèn đường chiếu sáng khuôn mặt cậu, Lâm Lang quay sang nhìn Quan Bằng bằng ánh mắt kiên định: "Rồi tìm việc làm tại nơi xa xôi nào đó, đón bà nội tớ đi cùng."
Lâm Lang thông minh như vậy, tâm tư tinh tế mà nhạy cảm, há lại không biết tính mình dễ mềm lòng, giả như ba năm sau tình cảm giữa cậu và Hàn Tuấn đã ăn sâu bén rễ thì nên làm gì bây giờ. Cậu không hề nghĩ đến, hay đang tự lừa dối mình, cho mình một lý do trầm luân.
Quan Bằng cười nhẹ, vỗ ghế sau: "Đi thôi, giờ mà không về, Hàn Tuấn chờ không kịp nữa đâu."
Lâm Lang ngồi lên rồi, hắn cũng không quên chanh chua một câu: "Dân chúng thôn Thập Lý Câu vất vả lắm mới bồi dưỡng được một sinh viên, cứ vậy bị một lão già bắt cóc."
Lâm Lang phì cười, mắt vẫn ngấn nước, hồi đầu cậu còn xem tuổi tác của Hàn Tuấn như chuyện lạ mà kể với Quan Bằng. Cậu xấu hổ nói: "Đừng nói vớ vẩn, anh ấy làm gì đã già."
Quan Bằng hừ một tiếng: "Gì mà không già, bốn bỏ năm lên là ba mươi rồi, tuổi đó làm chú cậu còn được, bày đặt trâu già gặm cỏ non."
*bốn bỏ năm lên: phương pháp làm tròn (kiểu như 1.4 ~ 1, 1.5 ~ 2), ý Quan Bằng là Hàn Tuấn 25 (hoặc trên 25) làm tròn lên thành 30 rồi
Lâm Lang ngượng ngùng, nghẹn một lúc, rốt cuộc vẫn không nén nổi: "Trên TV vẫn bảo đàn ông cứng tuổi chút mới tốt, vậy mới biết đối tốt với người khác."
Lời vừa thốt ra cậu liền che kín mặt, hận không thể cắn lưỡi. Quan Bằng cũng xấu hổ, lúng túng mãi mới hỏi khẽ: "Cậu thích anh ta vì anh ta đối tốt với cậu ư?"
Ánh mắt Quách Đông Dương cũng sôi nổi hẳn lên, quay đầu liếc thoáng Hàn Tuấn bên cạnh, rồi lại chuyển hướng lên sân khấu.
Cao Chí Kiệt hí hửng khi người gặp họa, nhìn sang Hàn Tuấn: "Coi bộ từ nay có không ít hoa hoa cỏ cỏ bu quanh Lâm Lang rồi đây." Dứt lời, liền cúi xuống cười, ngẩng đầu thấy ánh mắt lạnh te của Hàn Tuấn, đành nuốt nửa nụ cười còn lại vào bụng.
Buổi liên hoan kết thúc, Cao Chí Kiệt ra thẳng hậu trường, tìm cả buổi chả thấy bóng dáng Lâm Lang đâu, cuối cùng bắt gặp cậu đang trò chuyện với Mạc Tiểu Ưu dưới tàng cây hoa bên ngoài sân vận động. Hắn hoảng sợ, nhân lúc Hàn Tuấn chưa tới đây, vội vàng lôi Lâm Lang đi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Hồi trước tôi bảo cậu thế nào hả, sao đến giờ còn lằng nhằng với con nhỏ kia?"
Lâm Lang bước đi lảo đà lảo đảo, oán trách: "Nhỏ cũng có tiết mục, người ta muốn nói chuyện sao tôi từ chối được? Với cả, tôi với nhỏ ấy đâu có gì."
"Ai thèm quan tâm có hay không, đừng tưởng tôi ăn no rửng mỡ nên cố tình hù cậu, Hàn Tuấn ghen kinh lắm. Ổng cứ như lão cổ hủ ấy, đặt nặng vấn đề trinh tiết như gì."
Lâm Lang đỏ mặt, vung tay hất Cao Chí Kiệt ra. Nhóm Hàn Tuấn vừa lúc đi ra, cười hỏi: "Chạy đi đâu thế, nãy giờ chẳng thấy em đâu."
Cao Chí Kiệt liếc nhìn Lâm Lang, cất giọng bất mãn: "Còn đi đâu nữa, hoa nở rồi nên chạy đi trêu hoa ghẹo nguyệt đó mà."
Lâm Lang hung tợn lườm hắn một cái, đoạn nhoẻn cười ung dung với Hàn Tuấn, trở mặt còn lẹ hơn vận tốc ánh sáng: "Mọi người ở đây chờ tôi mấy phút, thầy tôi bảo muốn chụp ảnh lưu niệm chương trình."
Lâm Lang chạy vô, chỉ một chốc đã lại chạy ra, dáng điệu hưng phấn thấy rõ. Quách Đông Dương nối gót theo sau, nói nhỏ: "Hai người sống chung, nên có một người tính tình ôn hòa chút mới tốt. Lâm Lang cũng khá tâm cao khí ngạo, hiện tại lại ngày càng trưởng thành, ở bên Hàn Tuấn chỉ e khó sống yên ổn."
Cao Chí Kiệt cười nhìn hắn: "Anh không ăn được nho nên chê nho chua hả, em thì thấy hai người rất tốt. Tuy rằng Lâm Lang ương bướng, nhưng vẫn không chống lại được Hàn Tuấn hao tốn tâm tư, hơn nữa tính tình cậu ấy đủ ôn hòa rồi. Nếu mà yếu đuối hơn nữa thì đừng nói Hàn Tuấn, chính em cũng không thích."
Quách Đông Dương nhướng mày: "Cậu đánh giá Lâm Lang không thấp nhỉ, tôi thấy hai người cũng thân phết đấy?"
"Ờ. Em cũng đâu giống anh có tâm tư gì đó với Lâm Lang."
Lời này hơi lớn, bị Lâm Lang phía trước nghe thấy nên ngoảnh lại nhìn, Cao Chí Kiệt lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, tặng Lâm Lang nụ cười tươi rói. Cuối cùng, hắn bỗng thì thầm với Quách Đông Dương: "Lâm Lang thích Hàn Tuấn, ngoại trừ việc Hàn Tuấn bám riết không tha, còn có ít quan hệ với hoàn cảnh lớn lên của Lâm Lang, từ bé đã thiếu tình thương nên không chịu nổi cám dỗ của dạng đàn ông như Hàn Tuấn. Bằng không có em ở đây, cậu ấy đời nào vừa mắt Hàn Tuấn, rõ là..."
Nói đoạn, hắn tự phát giác mình lỡ mồm, vội khép chặt miệng chạy lên trước. Quách Đông Dương nghiêng mặt dòm Lâm Lang một hồi, mới chậm rãi đi theo.
Mấy người Hàn Tuấn đều lái xe, xe cũng đậu ngay ngoài sân vận động. Lâm Lang mở cửa xe, đang muốn vào, sực nghe sau lưng có người gọi: "Lâm Lang."
Lâm Lang nghe âm thanh ấy thì thoáng sửng sốt, vội vàng xoay người lại, chỉ thấy Quan Bằng mím môi đứng sau một bụi đông thanh. Hàn Tuấn cũng nhìn thấy, giữ chặt tay cậu, khẩn trương kêu: "Lâm Lâm."
Cách đó không xa, Cao Chí Kiệt nở nụ cười: "Hàn Tuấn cũng xem như tự tin, nhưng cứ đụng chuyện Lâm Lang là lại trông thấy anh ấy căng thẳng."
"Em... em muốn nói với Quan Bằng mấy câu." Lâm Lang vùng thoát khỏi tay hắn, đi tới đối diện Quan Bằng. Quan Bằng cười gượng: "Hôm nay cậu hát hay lắm."
Mắt Lâm Lang đỏ lựng, đáp khẽ: "Tớ còn tưởng cậu lơ tớ luôn rồi."
Quan Bằng bật cười trong thinh lặng, nhìn nhìn Hàn Tuấn xuống khỏi xe, thấp giọng hỏi Lâm Lang: "Cậu rảnh không, tớ muốn nói chuyện với cậu."
Lâm Lang gật gật đầu, quay đầu bảo Hàn Tuấn: "Anh về trước đi, em về cùng Quan Bằng."
Hàn Tuấn quan sát hai người bọn họ, rốt cuộc vẫn ngồi lại vào xe. Quan Bằng dắt xe đạp, vỗ vỗ ghế sau: "Lên đi, tớ chở cậu về."
Lâm Lang ngẩn ra, lập tức nhoẻn cười ngồi lên. Thời họ còn học phổ thông, mỗi lần đến nhà Quan Bằng, Quan Bằng cũng đạp xe chở cậu băng qua hơn nửa thị trấn thế này. Liễu rủ tháng tám phất qua tóc họ, Lâm Lang vươn tay cản giúp Quan Bằng, nói thầm: "Cám ơn cậu."
Quan Bằng cười khổ: "Hôm ấy cậu nói tớ là người bạn tốt nhất của cậu, cậu cũng là người bạn tốt nhất của tớ mà."
Bên dưới ánh đèn đường vàng óng là dòng người tản mát như dệt cửi. Ngoại hình của cậu lẫn Quan Bằng đều xuất chúng, thu hút biết bao ánh nhìn trên đường. Quan Bằng dứt khoát sang đường khác, đi đường này về trường phải đánh một vòng, song rất vắng người, cả hai nói chuyện cũng tiện.
"Kỳ thực hôm đến trường tớ cũng tính nhắn cậu một tiếng, nhưng đứng ở đầu thôn lâu thật lâu rồi lại quay về."
Lâm Lang gật đầu, ừ một tiếng, nhỏ giọng hỏi: "Quan Bằng, hai đứa mình có thể trở lại như xưa không?"
Quan Bằng không đáp, Lâm Lang cũng bắt đầu buồn bã. Trước loại chuyện như thế, trong lòng bất cứ ai cũng sẽ lưu tâm dù nhiều dù ít, có thể chấp nhận là tốt lắm rồi, hy vọng xa vời mà làm gì.
Xe đột ngột ngừng lại, Quan Bằng xuống xe, quay lại hỏi: "Tớ biết cậu không dễ dàng đưa ra quyết định, một khi đã quyết thì tớ cũng chẳng khuyên được. Nhưng Lâm Lang ơi, cậu tính vì người kia mà triệt để buông bỏ lý tưởng của mình sao? Tớ nhớ rõ trước kia cậu từng nói, đời người lắm chông gai, có kiếp này chưa hẳn có kiếp sau, thế nên phải sống sao cho oanh oanh liệt liệt, chí ít cũng đạt được thành tựu tại lĩnh vực nào đó, nếu chỉ sinh hoạt bình bình đạm đạm như dân chúng bình thường thì có ý nghĩa gì.
Song như hai người thì hẳn nên càng bình thường càng tốt, đứng càng cao, ngược lại càng nguy hiểm. Cậu với Hàn Tuấn cả đời cũng không được ai biết đến, cậu sẽ không tiếc nuối chứ?"
Vành mắt Lâm Lang đỏ lên, cắn môi đáp: "Cũng chưa chắc sẽ là cả đời..."
Quan Bằng lấy làm lạ nhìn cậu, cười lạnh: "Cậu, cậu chẳng lẽ chỉ tính chơi bời cho vui thôi sao, hay Hàn Tuấn nói thế với cậu? Cậu đừng giả đò ngớ ngẩn, người khác tớ không biết, nhưng cậu thì mềm lòng ghê gớm, đừng nói hai ba năm, dù chỉ mấy tháng, đến thời điểm chưa chắc cậu đủ nhẫn tâm rời bỏ anh ta. Nếu biết không thể lâu dài, vậy điều cậu làm hiện giờ là chuẩn bị cứa một nhát vào lòng mình trong tương lai sao?"
"Giờ tớ chẳng nghĩ gì cả, tớ không biết tương lai bọn tớ sẽ thế nào, nhưng tớ biết nếu hiện tại không làm vậy, tương lai chắc chắn sẽ hối hận. Cả đời tớ đã định sẵn sẽ không hạnh phúc, nếu đã thế, tớ hà tất không thừa dịp còn cơ hội mà tận tình hưởng thụ quãng thời gian này, những ngày thế này chẳng biết sẽ biến mất vào một sáng tỉnh giấc nào, tại sao tớ không thể mặc kệ tất cả..."
"Logic kiểu gì thế, cậu mới bao lớn, con đường phía trước còn rất dài, sao cậu biết mai sau sẽ không gặp được người tốt hơn, sẽ không hạnh phúc. Cậu hãy tin tớ, người ta bảo thời gian là liều thuốc tốt nhất mà, giờ cậu chưa hiểu gì cả, cứ tưởng một lần yêu thì cả đời không quên. Cậu không nhớ thời cấp ba tớ từng quen Trần Đình Đình hả, hồi ấy gia đình ngăn cấm tụi tớ yêu nhau, khăng khăng bắt hai đứa chia tay, lúc đó tớ chẳng phải cũng khó chịu, bảo về sau sẽ không gặp được ai tốt hơn nhỏ, nhưng qua hai năm tớ cũng phải lòng Tô Y Nhiên đấy thôi, hơn nữa còn thật lòng chẳng kém ngày xưa. Tớ phản đối cậu, ngoại trừ cảm thấy khiếp sợ, phần nhiều vẫn là nghĩ cho cậu. Khoan bàn cái khác, chỉ tính riêng bà nội cậu thôi, bà mà biết thể nào cũng tức chết, bà coi cậu như cháu trai bảo bối, ngậm đắng nuốt cay nuôi cậu lên đại học..."
Quan Bằng không nói nữa, Lâm Lang đã nghẹn ngào, ngồi xổm dưới đất không thẳng nổi lưng. Hắn hoảng hốt, xoa xoa vai Lâm Lang, Lâm Lang ngẩng đầu lên, mặt mũi đẫm lệ: "Tớ hận bản thân vô cùng, nếu không vì bà nội, đã mấy lần tớ muốn chết rồi, nhưng... nhưng..."
Bộ dạng Lâm Lang thống khổ xiết bao, cổ cũng đỏ bừng, hốc mắt Quan Bằng ươn ướt, ngồi xuống bên cạnh cậu, nhẹ giọng mà rằng: "Cậu đừng thương tâm, tớ chỉ muốn cậu suy nghĩ rõ ràng. Vô luận cậu quyết định thế nào, tớ cũng ủng hộ cậu."
Lâm Lang bụm mặt, nức nở nói: "Quan Bằng, trừ cậu ra tớ chẳng dám nói với ai nữa. Có thời điểm tớ rất hận Hàn Tuấn, hận anh ấy dẫn tớ đến con đường này, nhưng đôi khi tớ lại nghĩ mình có lẽ chính là đồng tính, cho dù không gặp Hàn Tuấn, tương lai biết đâu chừng cũng sẽ thích ai khác. Tớ biết bọn tớ không thể lâu dài, song lại luôn mơ tưởng đẹp đẽ, tìm mọi cách muốn sống trọn đời bên anh ấy. Có lúc thức trắng cả đêm, vừa thiếp đi là gặp ác mộng, tớ cũng không dám cho Hàn Tuấn biết. Tớ sợ người chung quanh biết con người thật của tớ sẽ đâm ra chán ghét, tớ còn sợ bỗng dưng có một ngày Hàn Tuấn không cần tớ nữa... Thế nên, tớ liều mạng cố gắng, muốn mình càng tuyệt vời càng mạnh mẽ, tuyệt vời đến mức Hàn Tuấn không nỡ rời xa tớ, mạnh mẽ đến mức người khác biết sự thật cũng không thương tổn được tớ."
Quan Bằng ngơ ngác nhìn dáng vẻ vừa tuyệt vọng vừa đau khổ của Lâm Lang, mũi cay cay, ôm lấy vai cậu, khàn giọng gọi: "Lâm Lang."
Có xe chạy lướt qua hai người họ, Lâm Lang lau nước mắt đứng lên: "Lựa chọn hôm nay là quyết định sau mấy đêm suy nghĩ, tớ sẽ không hối hận, sẽ ở cùng anh ấy tới khi tốt nghiệp đại học." Đèn đường chiếu sáng khuôn mặt cậu, Lâm Lang quay sang nhìn Quan Bằng bằng ánh mắt kiên định: "Rồi tìm việc làm tại nơi xa xôi nào đó, đón bà nội tớ đi cùng."
Lâm Lang thông minh như vậy, tâm tư tinh tế mà nhạy cảm, há lại không biết tính mình dễ mềm lòng, giả như ba năm sau tình cảm giữa cậu và Hàn Tuấn đã ăn sâu bén rễ thì nên làm gì bây giờ. Cậu không hề nghĩ đến, hay đang tự lừa dối mình, cho mình một lý do trầm luân.
Quan Bằng cười nhẹ, vỗ ghế sau: "Đi thôi, giờ mà không về, Hàn Tuấn chờ không kịp nữa đâu."
Lâm Lang ngồi lên rồi, hắn cũng không quên chanh chua một câu: "Dân chúng thôn Thập Lý Câu vất vả lắm mới bồi dưỡng được một sinh viên, cứ vậy bị một lão già bắt cóc."
Lâm Lang phì cười, mắt vẫn ngấn nước, hồi đầu cậu còn xem tuổi tác của Hàn Tuấn như chuyện lạ mà kể với Quan Bằng. Cậu xấu hổ nói: "Đừng nói vớ vẩn, anh ấy làm gì đã già."
Quan Bằng hừ một tiếng: "Gì mà không già, bốn bỏ năm lên là ba mươi rồi, tuổi đó làm chú cậu còn được, bày đặt trâu già gặm cỏ non."
*bốn bỏ năm lên: phương pháp làm tròn (kiểu như 1.4 ~ 1, 1.5 ~ 2), ý Quan Bằng là Hàn Tuấn 25 (hoặc trên 25) làm tròn lên thành 30 rồi
Lâm Lang ngượng ngùng, nghẹn một lúc, rốt cuộc vẫn không nén nổi: "Trên TV vẫn bảo đàn ông cứng tuổi chút mới tốt, vậy mới biết đối tốt với người khác."
Lời vừa thốt ra cậu liền che kín mặt, hận không thể cắn lưỡi. Quan Bằng cũng xấu hổ, lúng túng mãi mới hỏi khẽ: "Cậu thích anh ta vì anh ta đối tốt với cậu ư?"