Chương : 123
Rạng sáng hai giờ Lâm Lang mới quay về nằm, tỉnh giấc lần nữa vừa lúc là bảy giờ hai mươi phút sáng. Hàn Tuấn vẫn chưa dậy, cậu vệ sinh qua loa rồi xách túi chạy tới trường. Mưa ngớt đi nhiều, cậu cầm dù chạy băng băng trên đường, lúc chạy đến khu phòng học thì đã trễ mười phút. Cậu vội vã gấp dù rồi chạy lên lầu, qua chỗ ngoặt bất cẩn va phải một nữ sinh, cây dù chưa khép hẳn trong tay lăn thẳng xuống lầu. Phát hiện là hai người Mạc Tiểu Ưu và Tô Y Nhiên, cậu cuống quýt xin lỗi, đoạn chạy xuống nhặt dù lên. Mạc Tiểu Ưu cười hỏi: "Hình như lần nào gặp bạn cũng đụng phải nhau thì phải, mà sao bạn chạy vội thế, dậy trễ à?"
Lâm Lang cười gật đầu, vuốt vuốt giọt nước bám trên tóc: "Trời mưa nên ngủ nướng một tí. Thôi, tôi lên trước đây."
Tô Y Nhiên cười nói: "Hồi nữa tan học đi ăn nha, dạo này cũng chẳng có cơ hội gặp ông. Ông với Quan Bằng cãi nhau hả?"
Lâm Lang cười tươi, khoe hàm răng trắng tinh: "Con trai với nhau thì cãi cọ cái gì, đâu giống hai người ba ngày cãi hai ngày hòa. Mấy nay tôi bận nên không ở trường nhiều, thôi tan học gặp lại, đi đây!"
Tô Y Nhiên cười vẫy tay, nhìn Lâm Lang thở hồng hộc chạy lên, quay sang bảo Mạc Tiểu Ưu: "Giờ Lâm Lang cởi mở hơn nhiều rồi, bồ phải cố thêm nữa mới được."
Mặt Mạc Tiểu Ưu đỏ lựng, ôm tay Tô Y Nhiên xuống lầu.
Tan học, Lâm Lang quả nhiên tới đúng hẹn, Quan Bằng cười nhìn cậu: "Sao bữa nay lại rảnh vậy?"
"Hôm nay trời mưa, đi lại không tiện. Sáng sớm đi học trùng hợp gặp chị dâu, chị dâu rủ tớ đi ăn chung, tớ nào dám từ chối."
Quan Bằng sửng sốt, Tô Y Nhiên cười mỉm ngồi xuống, nhìn Quan Bằng nói: "Bây giờ Lâm Lang cũng học theo anh nói năng ngọt xớt rồi đó."
"Cậu ấy thay đổi quá lớn, hồi trước là mọt sách, hiện tại tiểu cô nương theo đuổi cậu ấy hợp thành đoàn được rồi." Quan Bằng cười, nhận menu từ tay phục vụ, chọn vài món rồi trả lại. Tô Y Nhiên cười vươn tay: "Khoan hẵng trả, Lâm Lang chưa gọi mà."
Quan Bằng cười ngồi xuống: "Không cần đâu, bình thường anh gọi gì cậu ấy ăn nấy."
Lâm Lang mỉm cười gật đầu: "Khẩu vị bọn tôi khá giống nhau, cậu ấy biết tôi thích ăn gì."
Tô Y Nhiên giả đò bất mãn, uống một ngụm nước trái cây: "Em thích ăn gì sao không thấy anh để ý, trong đầu chỉ có bạn anh thôi."
Lâm Lang cười bất đắc dĩ: "Quan Bằng đối với chị dâu thì miễn bàn rồi, chỉ mấy hôm nghỉ hè không gặp thôi mà chị dâu không biết cậu ấy lải nhải bên tai tôi biết bao nhiêu lần đâu, đến nỗi tai tôi sắp mọc kén luôn."
"Biến đê!" Quan Bằng gõ nhẹ lên đầu cậu: "Miệng ngọt thế từ bao giờ vậy, cứ mở mồm là chị dâu."
Nhưng Tô Y Nhiên nghe xong thì rõ vui, ba người họ trước đây cũng ăn chung, song Lâm Lang hiền lành hướng nội, không giỏi ăn nói, toàn là Quan Bằng điều tiết bầu không khí, hiếm khi thoải mái như lần này. Ăn xong, Lâm Lang muốn về ký túc xá, Quan Bằng vừa cười vừa ghé sát tai cậu: "Cậu thay đổi nhiều quá."
Lâm Lang mỉm cười, dáng điệu có chút tự tin, khóe môi khẽ nhếch lên: "Sẽ càng ngày càng tốt."
Bề ngoài cậu vốn đã tuấn tú, giờ đây hăng hái tràn đầy sức sống, thoạt nhìn càng đẹp mắt. Mắt thấy Tô Y Nhiên từ toilet đi ra, cậu liền vẫy tay, bước hòa vào cơn mưa. Tô Y Nhiên tựa vào người Quan Bằng, nhẹ giọng nói: "Mạc Tiểu Ưu thích cậu ấy lắm đó, trên đầu giường còn bày ảnh chụp chung của hai người cơ mà. Nếu thành đôi thì tốt quá, anh nghĩ xem, em với Tiểu Ưu là bạn thân, anh với Lâm Lang lại là anh em tốt, nếu hai đứa quen nhau thì tương lai đẹp biết bao nhiêu, có thể thường xuyên gặp mặt nữa."
Quan Bằng cười buồn: "Vậy kêu nhỏ ấy mau bỏ ý định đi, Lâm Lang có người thích rồi."
Tô Y Nhiên giật mình: "Chuyện hồi nào, có thấy cậu ấy thân thiết với nữ sinh nào đâu."
Quan Bằng nhún nhún vai, vụng trộm hôn nhẹ lên má Tô Y Nhiên. Tô Y Nhiên hô một miếng, mặt đỏ bừng, đập hắn một cái: "Quá trời người nhìn kia kìa."
Lâm Lang có người thích, kỳ thực là cậu yêu cầu Quan Bằng nói cho Tô Y Nhiên, Mạc Tiểu Ưu và Tô Y Nhiên là chị em tốt không giấu nhau chuyện gì, nói cho Tô Y Nhiên đồng nghĩa với việc gián tiếp cho Mạc Tiểu Ưu biết. Mạc Tiểu Ưu vẫn thích cậu, biểu hiện cũng khá rõ ràng, ngay cả bạn cùng lớp của Lâm Lang còn biết. Nếu cậu đã lựa chọn con đường kia, thì không nên lãng phí thời gian của Mạc Tiểu Ưu, cảm xúc cậu dành cho Mạc Tiểu Ưu rất phức tạp, vừa áy náy vừa cảm động, có lẽ ít nhiều cũng xen lẫn chút xao xuyến.
Ai ngờ ngay chiều hôm đó, Mạc Tiểu Ưu đã tới đây tìm cậu. Lúc bị gọi ra, tim Lâm Lang vọt lên tận cổ họng. Hồ nước phía Nam khu phòng học có một cầu treo mới xây hồi hè, Mạc Tiểu Ưu lặng thinh suốt dọc đường, Lâm Lang chỉ đành lẳng lặng đi theo. Trên hồ có mấy con cò trắng đang ưu nhã đứng bắt cá tại chỗ nước cạn. Mạc Tiểu Ưu quay lại, hỏi khẽ: "Mình nghe Y Nhiên bảo cậu có người thích rồi?"
Lâm Lang gật đầu.
"Mình có thể biết là ai không?"
Lâm Lang mím môi, trên mặt trưng ý cười: "Người ấy không cùng trường tụi mình, có nói bạn cũng không biết."
Mạc Tiểu Ưu bỗng bật khóc, không hề báo trước, chỉ đột nhiên che miệng nức nở. Lâm Lang sợ quýnh, sốt ruột nói: "Mạc Tiểu Ưu, bạn... bạn đừng khóc."
Mạc Tiểu Ưu chỉ khóc, lớn tiếng thổ lộ: "Lâm Lang, mình thích bạn, mình thích bạn, bạn biết không?"
Mưa dần nặng hạt, mặt hồ mờ sương, sóng nước lăn tăn, Lâm Lang mấp môi, rốt cuộc vẫn thu lại tay định ôm Mạc Tiểu Ưu. Mạc Tiểu Ưu rưng rưng nhìn cậu, mái tóc thật dài bị gió thổi tung, lại bị mưa thấm ướt nhẹp. Lâm Lang nhìn mặt nước mờ mịt, đáp khẽ: "Chưa từng có nữ sinh nào thích tôi. Mạc Tiểu Ưu, tôi... tôi không tốt như bạn tưởng đâu." Dư âm thật dài, thương cảm mà phiền muộn, lạnh lẽo hệt như mưa thu tháng tám.
"Mình biết mình nói gì cũng vô dụng, nhưng mình vẫn muốn cho bạn biết, muốn chính miệng nói với bạn rằng, mình thích bạn. Lâm Lang, bạn là người đầu tiên mình thích, mình mãi mãi sẽ không quên."
Cuối cùng Lâm Lang vẫn vươn tay tặng cô bé một cái ôm. Mạc Tiểu Ưu dựa lên vai cậu thút thít se sẽ, sau đó đẩy cậu ra, chạy mất.
Lâm Lang ngẩn ngơ đứng giữa cầu treo, cậu cũng thấy có lỗi lắm thay vì mình không thể thích cô.
Nếu, trên thế giới không có Hàn Tuấn, phải chăng cậu sẽ ở bên một cô gái tuyệt vời như Mạc Tiểu Ưu, kết hôn sinh con, sống một đời bình thản ấm áp. Ngày nghỉ, cậu sẽ dẫn vợ con về thăm người thân, cuối tuần có thể mang vợ tới nhà Quan Bằng làm khách, nhóm phụ nữ tụ tập tán gẫu, còn cậu với Quan Bằng đến bờ hồ câu cá. Cậu có thể bế con mình đi phơi nắng, cậu sẽ là người cha tốt, người chồng tuyệt vời, trải qua những tháng ngày sung túc mà bình dị.
Mà hiện tại, cậu lựa chọn con đường không thể phơi bày dưới ánh mặt trời, cậu mất đi tất cả, chỉ còn lại tình yêu của người ấy. Cậu dùng cả đời đổi lấy một tình yêu không dễ được thế tục dung thứ, được ăn cả ngã về không, không chừa đường lui.
Lâm Lang cầm dù chạy đi, cỏ cây xanh tươi um tùm dưới mưa thu, đường phố vắng vẻ chẳng một bóng người, chỉ mình cậu bung dù chạy giữa hai hàng cây biếc xanh, dường như một giọt lệ trượt xuống. Giày đạp bắn bọt nước làm ướt ống quần, trên trời gió nổi mây vần, tựa thể thanh xuân gấp gáp mà mê đắm.
Lâm Lang cười gật đầu, vuốt vuốt giọt nước bám trên tóc: "Trời mưa nên ngủ nướng một tí. Thôi, tôi lên trước đây."
Tô Y Nhiên cười nói: "Hồi nữa tan học đi ăn nha, dạo này cũng chẳng có cơ hội gặp ông. Ông với Quan Bằng cãi nhau hả?"
Lâm Lang cười tươi, khoe hàm răng trắng tinh: "Con trai với nhau thì cãi cọ cái gì, đâu giống hai người ba ngày cãi hai ngày hòa. Mấy nay tôi bận nên không ở trường nhiều, thôi tan học gặp lại, đi đây!"
Tô Y Nhiên cười vẫy tay, nhìn Lâm Lang thở hồng hộc chạy lên, quay sang bảo Mạc Tiểu Ưu: "Giờ Lâm Lang cởi mở hơn nhiều rồi, bồ phải cố thêm nữa mới được."
Mặt Mạc Tiểu Ưu đỏ lựng, ôm tay Tô Y Nhiên xuống lầu.
Tan học, Lâm Lang quả nhiên tới đúng hẹn, Quan Bằng cười nhìn cậu: "Sao bữa nay lại rảnh vậy?"
"Hôm nay trời mưa, đi lại không tiện. Sáng sớm đi học trùng hợp gặp chị dâu, chị dâu rủ tớ đi ăn chung, tớ nào dám từ chối."
Quan Bằng sửng sốt, Tô Y Nhiên cười mỉm ngồi xuống, nhìn Quan Bằng nói: "Bây giờ Lâm Lang cũng học theo anh nói năng ngọt xớt rồi đó."
"Cậu ấy thay đổi quá lớn, hồi trước là mọt sách, hiện tại tiểu cô nương theo đuổi cậu ấy hợp thành đoàn được rồi." Quan Bằng cười, nhận menu từ tay phục vụ, chọn vài món rồi trả lại. Tô Y Nhiên cười vươn tay: "Khoan hẵng trả, Lâm Lang chưa gọi mà."
Quan Bằng cười ngồi xuống: "Không cần đâu, bình thường anh gọi gì cậu ấy ăn nấy."
Lâm Lang mỉm cười gật đầu: "Khẩu vị bọn tôi khá giống nhau, cậu ấy biết tôi thích ăn gì."
Tô Y Nhiên giả đò bất mãn, uống một ngụm nước trái cây: "Em thích ăn gì sao không thấy anh để ý, trong đầu chỉ có bạn anh thôi."
Lâm Lang cười bất đắc dĩ: "Quan Bằng đối với chị dâu thì miễn bàn rồi, chỉ mấy hôm nghỉ hè không gặp thôi mà chị dâu không biết cậu ấy lải nhải bên tai tôi biết bao nhiêu lần đâu, đến nỗi tai tôi sắp mọc kén luôn."
"Biến đê!" Quan Bằng gõ nhẹ lên đầu cậu: "Miệng ngọt thế từ bao giờ vậy, cứ mở mồm là chị dâu."
Nhưng Tô Y Nhiên nghe xong thì rõ vui, ba người họ trước đây cũng ăn chung, song Lâm Lang hiền lành hướng nội, không giỏi ăn nói, toàn là Quan Bằng điều tiết bầu không khí, hiếm khi thoải mái như lần này. Ăn xong, Lâm Lang muốn về ký túc xá, Quan Bằng vừa cười vừa ghé sát tai cậu: "Cậu thay đổi nhiều quá."
Lâm Lang mỉm cười, dáng điệu có chút tự tin, khóe môi khẽ nhếch lên: "Sẽ càng ngày càng tốt."
Bề ngoài cậu vốn đã tuấn tú, giờ đây hăng hái tràn đầy sức sống, thoạt nhìn càng đẹp mắt. Mắt thấy Tô Y Nhiên từ toilet đi ra, cậu liền vẫy tay, bước hòa vào cơn mưa. Tô Y Nhiên tựa vào người Quan Bằng, nhẹ giọng nói: "Mạc Tiểu Ưu thích cậu ấy lắm đó, trên đầu giường còn bày ảnh chụp chung của hai người cơ mà. Nếu thành đôi thì tốt quá, anh nghĩ xem, em với Tiểu Ưu là bạn thân, anh với Lâm Lang lại là anh em tốt, nếu hai đứa quen nhau thì tương lai đẹp biết bao nhiêu, có thể thường xuyên gặp mặt nữa."
Quan Bằng cười buồn: "Vậy kêu nhỏ ấy mau bỏ ý định đi, Lâm Lang có người thích rồi."
Tô Y Nhiên giật mình: "Chuyện hồi nào, có thấy cậu ấy thân thiết với nữ sinh nào đâu."
Quan Bằng nhún nhún vai, vụng trộm hôn nhẹ lên má Tô Y Nhiên. Tô Y Nhiên hô một miếng, mặt đỏ bừng, đập hắn một cái: "Quá trời người nhìn kia kìa."
Lâm Lang có người thích, kỳ thực là cậu yêu cầu Quan Bằng nói cho Tô Y Nhiên, Mạc Tiểu Ưu và Tô Y Nhiên là chị em tốt không giấu nhau chuyện gì, nói cho Tô Y Nhiên đồng nghĩa với việc gián tiếp cho Mạc Tiểu Ưu biết. Mạc Tiểu Ưu vẫn thích cậu, biểu hiện cũng khá rõ ràng, ngay cả bạn cùng lớp của Lâm Lang còn biết. Nếu cậu đã lựa chọn con đường kia, thì không nên lãng phí thời gian của Mạc Tiểu Ưu, cảm xúc cậu dành cho Mạc Tiểu Ưu rất phức tạp, vừa áy náy vừa cảm động, có lẽ ít nhiều cũng xen lẫn chút xao xuyến.
Ai ngờ ngay chiều hôm đó, Mạc Tiểu Ưu đã tới đây tìm cậu. Lúc bị gọi ra, tim Lâm Lang vọt lên tận cổ họng. Hồ nước phía Nam khu phòng học có một cầu treo mới xây hồi hè, Mạc Tiểu Ưu lặng thinh suốt dọc đường, Lâm Lang chỉ đành lẳng lặng đi theo. Trên hồ có mấy con cò trắng đang ưu nhã đứng bắt cá tại chỗ nước cạn. Mạc Tiểu Ưu quay lại, hỏi khẽ: "Mình nghe Y Nhiên bảo cậu có người thích rồi?"
Lâm Lang gật đầu.
"Mình có thể biết là ai không?"
Lâm Lang mím môi, trên mặt trưng ý cười: "Người ấy không cùng trường tụi mình, có nói bạn cũng không biết."
Mạc Tiểu Ưu bỗng bật khóc, không hề báo trước, chỉ đột nhiên che miệng nức nở. Lâm Lang sợ quýnh, sốt ruột nói: "Mạc Tiểu Ưu, bạn... bạn đừng khóc."
Mạc Tiểu Ưu chỉ khóc, lớn tiếng thổ lộ: "Lâm Lang, mình thích bạn, mình thích bạn, bạn biết không?"
Mưa dần nặng hạt, mặt hồ mờ sương, sóng nước lăn tăn, Lâm Lang mấp môi, rốt cuộc vẫn thu lại tay định ôm Mạc Tiểu Ưu. Mạc Tiểu Ưu rưng rưng nhìn cậu, mái tóc thật dài bị gió thổi tung, lại bị mưa thấm ướt nhẹp. Lâm Lang nhìn mặt nước mờ mịt, đáp khẽ: "Chưa từng có nữ sinh nào thích tôi. Mạc Tiểu Ưu, tôi... tôi không tốt như bạn tưởng đâu." Dư âm thật dài, thương cảm mà phiền muộn, lạnh lẽo hệt như mưa thu tháng tám.
"Mình biết mình nói gì cũng vô dụng, nhưng mình vẫn muốn cho bạn biết, muốn chính miệng nói với bạn rằng, mình thích bạn. Lâm Lang, bạn là người đầu tiên mình thích, mình mãi mãi sẽ không quên."
Cuối cùng Lâm Lang vẫn vươn tay tặng cô bé một cái ôm. Mạc Tiểu Ưu dựa lên vai cậu thút thít se sẽ, sau đó đẩy cậu ra, chạy mất.
Lâm Lang ngẩn ngơ đứng giữa cầu treo, cậu cũng thấy có lỗi lắm thay vì mình không thể thích cô.
Nếu, trên thế giới không có Hàn Tuấn, phải chăng cậu sẽ ở bên một cô gái tuyệt vời như Mạc Tiểu Ưu, kết hôn sinh con, sống một đời bình thản ấm áp. Ngày nghỉ, cậu sẽ dẫn vợ con về thăm người thân, cuối tuần có thể mang vợ tới nhà Quan Bằng làm khách, nhóm phụ nữ tụ tập tán gẫu, còn cậu với Quan Bằng đến bờ hồ câu cá. Cậu có thể bế con mình đi phơi nắng, cậu sẽ là người cha tốt, người chồng tuyệt vời, trải qua những tháng ngày sung túc mà bình dị.
Mà hiện tại, cậu lựa chọn con đường không thể phơi bày dưới ánh mặt trời, cậu mất đi tất cả, chỉ còn lại tình yêu của người ấy. Cậu dùng cả đời đổi lấy một tình yêu không dễ được thế tục dung thứ, được ăn cả ngã về không, không chừa đường lui.
Lâm Lang cầm dù chạy đi, cỏ cây xanh tươi um tùm dưới mưa thu, đường phố vắng vẻ chẳng một bóng người, chỉ mình cậu bung dù chạy giữa hai hàng cây biếc xanh, dường như một giọt lệ trượt xuống. Giày đạp bắn bọt nước làm ướt ống quần, trên trời gió nổi mây vần, tựa thể thanh xuân gấp gáp mà mê đắm.