Chương : 143
Lâm Lang nhắc đến nỗi niềm sâu trong đáy lòng, thế nên có chút mất khống chế, nhưng cái kiểu tự nhiên khóc này thường không tốt cái là khóc xong sẽ khó tránh xấu hổ, huống chi trong phòng chỉ có hai thằng con trai. Cao Chí Kiệt cũng hơi lúng túng, để hóa giải bầu không khí, hắn cứ nắm thóp cậu không tha, luôn miệng chọc cậu là quỷ khóc nhè. Ngày xưa Lâm Lang thực sự rất ít khóc, chẳng qua từ khi quen biết Hàn Tuấn, có lẽ do được người che chở quan tâm nên cậu bỗng trở nên yếu ớt, không giỏi nhẫn nhịn trước mọi khó khăn bằng trước kia, cũng không kiên cường được như vậy. Kỳ thực biết bao lần rơi nước mắt xong, cậu hối hận vô vàn, thậm chí không dám nghĩ tới một số chuyện vì quá đỗi ngượng ngùng, thành thử lần này bị Cao Chí Kiệt giễu cợt, cậu bó tay chả biết làm sao.
Truyền xong hai chai cũng đến trưa, Lâm Lang biết Cao Chí Kiệt còn việc phải làm, bèn giục hắn đi. Cao Chí Kiệt nhìn cái bình mới vơi đi chút xíu, lần lữa không chịu đi: "Không ai canh chừng bên cạnh cậu, lỡ cậu muốn đi toilet thì phải làm sao?"
Lâm Lang đỏ mặt: "Nhưng anh ở đây... cũng vô dụng mà." Cậu đời nào không biết xấu hổ mà để Cao Chí Kiệt giúp mình đi toilet chứ.
Cao Chí Kiệt thấy cậu đỏ mặt, liền cười xấu xa: "Úi chà, còn thẹn thùng cơ đấy, yên tâm đê, tôi chả thèm dòm lén đâu, cậu có tôi cũng có mà."
Lâm Lang vừa nghe liền quẫn bách không chịu nổi, lên tiếng đuổi hắn: "Biến lẹ lẹ giùm đi."
Cao Chí Kiệt vừa cười vừa lủi đi, đứng tại cửa nói: "Khoan đuổi tôi à nha, tôi vẫn chưa biết sau này cậu tính sao đâu?"
Lâm Lang sửng sốt: "Cái gì tính sao?"
Cao Chí Kiệt lườm cậu: "Cái gì mà cái gì, lần này truyền nước xong vẫn định liều mạng tiếp hả?"
Lâm Lang mím môi, cười đáp: "Gì mà liều mạng nghe ghê quá... Về sau tôi sẽ chú ý, anh tưởng tôi muốn vô bệnh viện chắc, bị bệnh đâu chỉ thân thể khó chịu, một chai nước này cũng mắc lắm chớ đùa."
"Coi như cậu thông minh. Nghe tôi đi, cậu thế này chỉ mất nhiều hơn được, tốt nhất nên bỏ cái việc phiên dịch kia, tối nghỉ ngơi nhiều chút, chờ sang năm khỏe hơn hẵng làm tiếp cũng được mà."
Lâm Lang cúi đầu không đáp. Cậu có một đặc điểm, đã không muốn chuyện gì thì sẽ không miễn cưỡng, cũng không phản đối ra mặt, chỉ giả câm như bây giờ thôi. Cao Chí Kiệt vỗ lên đùi cậu một phát: "Tôi đang nói chuyện với cậu đó, nghe thấy không vậy?"
Lâm Lang dần mất kiên nhẫn, đẩy hắn đi, cười nói: "Giời ơi là giời, sao anh dài dòng thế nhở, tôi tự biết xem rồi làm, anh mau đi lo chuyện của mình đi."
"Không được, hôm nay cậu phải nói rõ cho tôi, bằng không tôi lại lo lắng."
Lâm Lang thấy Cao Chí Kiệt đứng ỳ không đi, mấy lần muốn nói lại thôi. Cao Chí Kiệt nằm xuống đùi cậu: "Đừng lằng nhằng nữa, có chuyện nói lẹ."
Lâm Lang ngẫm nghĩ, đoạn mở miệng: "Thiệt ra hồi nãy tôi nằm trên giường cũng nảy ra một ý, nghe lời anh cũng tốt, không chừng anh còn giúp tôi kiếm việc nữa ấy chứ."
Cao Chí Kiệt vừa nghe liền bật dậy: "Nói nghe coi."
Lâm Lang dè dặt nhìn hắn, hỏi lí nhí: "Lệ Đô ấy mà... anh rành chỗ đó lắm đúng không?"
Cao Chí Kiệt thoáng ngây ra, gật đầu: "Hồi trước hay đi lắm, làm sao?"
"Lần trước tôi đi Lệ Đô tìm Hàn Tuấn... nhìn thấy một thông báo tuyển dụng trong đại sảnh, nói là tuyển nhân viên phục vụ..."
"Không được!" Cao Chí Kiệt trả lời chắc như đinh đóng cột: "Cậu đào đâu ra loại suy nghĩ này vậy?!"
Vốn dĩ ý định muốn đi của Lâm Lang không mạnh mẽ lắm, bị hắn nạt xong lại đâm ra mạnh thật: "Vì sao không được, mới nãy tôi dùng điện thoại lên mạng tra cứu thông tin chi tiết về thông báo tuyển dụng đó rồi, có phải dạng phục vụ hèn hạ gì đâu, chỉ bê rượu hoặc thức ăn này nọ thôi, cũng chẳng khác công việc ở quán cafe lắm."
"Cái gì mà không khác, cậu thì biết gì, bề ngoài thì bày ra thế thôi, chứ người bình thường đã vô đó mấy ai chống cự nổi tiền tài cám dỗ, để rồi càng lún càng sâu. Kiểu như cậu ban đầu chỉ là kiếm tiền, nhưng ngộ nhỡ đâm đầu vào luôn thì biết làm sao?"
Lâm Lang tức khắc vỗ ngực: "Tuyệt đối không đâu, tôi nhất định sẽ giữ mình trong sạch, vả lại, bên trong cũng đâu phải toàn mấy loại việc đó, cũng có việc sạch sẽ đúng không?"
Cao Chí Kiệt do do dự dự: "Thì cũng có... vẫn nên thôi đi, cậu cứ ngoan ngoãn làm ở quán cafe."
"Tôi thấy công việc ấy được lắm, chỉ làm buổi tối lại không vất vả, tôi sẽ có thời gian rảnh chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, một ngày một hai trăm lận đó, làm một tháng là kiếm vài ngàn ngon ơ." Lâm Lang càng nói càng dao động: "Không được, tôi nhất định phải đi."
Sở dĩ nhiệt tình trong lòng Lâm Lang tăng vọt còn bởi một nguyên nhân, đó là cậu tự dưng nhớ đến bộ phim "Khách sạn năm sao" từng xem trước kia, tuy chỉ xem một hai tập, nhưng cảm giác làm nhân viên phục vụ của loại khách sạn xa hoa ấy vừa chất vừa có không gian phát triển, thâm tâm bất giác liên hệ nhân viên phục vụ tại Lệ Đô với hình ảnh trong TV. Cao Chí Kiệt nom hai mắt cậu tỏa sáng, bực bội nói: "Cậu làm cái gì chẳng được, sao cứ khăng khăng đòi làm việc đó, truyền ra ngoài hay ho gì đâu."
"Tôi lên đại học là vì cái gì, không phải để tương lai tìm được việc làm tốt, kiếm nhiều tiền giúp đỡ gia đình sao? Nếu tôi làm tốt, chẳng những tạo điều kiện cho mình đi học, mà còn hỗ trợ người nhà, vậy thì tại sao không làm? Công việc không phân sang hèn, sang hèn hay không là do con người, tôi biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, với cả còn phải nhìn mặt người nhà nữa, đâu dám làm ra chuyện gì dọa người."
"Tôi nói không lại cậu, nhưng tôi sẽ không giúp cậu." Cao Chí Kiệt tâm phiền ý loạn đứng lên: "Cậu đừng nghĩ linh tinh nữa, ráng nghỉ ngơi đi."
Lâm Lang thấy hắn muốn đi, vội nói: "Tôi biết anh có người quen trong đó, Mạnh Bình là lão tổng còn gì, anh giúp tôi, quản lý nể mặt anh sẽ quan tâm tôi hơn. Nếu anh không chịu giúp, tôi cũng tự nghĩ cách, nhưng ai biết có được làm công việc sạch sẽ hay không, đằng nào tôi cũng chả phải hạng thuần khiết gì."
"Lâm Lang!" Mắt Cao Chí Kiệt đỏ rực: "Cậu đừng ép người quá đáng!"
Lâm Lang ngẩn người, cậu không ngờ Cao Chí Kiệt sẽ nói vậy. Cậu ngồi dậy, níu chặt vạt áo Cao Chí Kiệt, thái độ thẳng thắn mà thành khẩn: "Cao Chí Kiệt, anh giới thiệu hộ tôi đi mà, tôi biết tự trọng, không làm anh xấu mặt đâu."
Cao Chí Kiệt im lìm, trước mặt Lâm Lang dường như hắn không nỡ nhẫn tâm. Hắn xoay người đi, vẻ mặt uể oải, thấp giọng đáp: "Thôi thôi, cậu cũng đã xin tôi vậy rồi."
Lâm Lang cao hứng khôn xiết, có Cao Chí Kiệt hỗ trợ thì không cần lo lắng chuyện công việc nữa, cậu cũng không định làm lâu, chỉ tính làm đến cuối kỳ, chừng hơn một tháng rồi thôi. Kỳ thực nếu không phải bà nội Lâm sinh bệnh, cậu đã định nghỉ đông cũng không về nhà, trong lớp có rất nhiều bạn đều nhân dịp nghỉ đông ra ngoài làm thêm, nghỉ đông dễ tìm việc hơn nghỉ hè, bởi khá đông công nhân trên dây chuyền sản xuất vừa đến tết âm lịch đã về nhà ăn tết, nhà xưởng thiếu người trầm trọng. Hơn nữa, cũng vì đang trong kỳ nghỉ, còn có khả năng tăng lương, một tháng kiếm được rất khả quan. Lâm Lang từng có ý nghĩ này, nhưng người lớn tuổi như bà nội Lâm khá xem trọng tết âm lịch, nói tết nhất ai lại bắt cháu trai bảo bối độc nhất của bà làm công bên ngoài. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Lâm Lang muốn đi Lệ Đô, nếu nghỉ đông không đi được, vậy phải tranh thủ kiếm nhiều nhiều trước kỳ nghỉ, dẫu danh tiếng Lệ Đô bình thường, song tiền lương rủng rỉnh hơn mấy chỗ khác nhiều. Tiền lương cao đương nhiên có lý do, nghe đâu Lệ Đô chọn nhân viên phục vụ hết sức nghiêm khắc, phải cao trên 1m7, diện mạo cũng phải trên bậc trung, với cả muốn được phân đến nơi tương đối dễ kiếm tiền thì trình độ văn hóa phải khá. Lâm Lang dầu sao cũng xuất thân từ đại học danh tiếng nhất thành phố F, hơn nữa cậu cảm thấy cái khác mình không có, riêng điều kiện sinh lý vẫn đủ tiêu chuẩn, thành thử cậu vô cùng tự tin với việc đi Lệ Đô, đến đó cũng không lo có người xầm xì mình đi cửa sau.
Nhờ Cao Chí Kiệt đúng là lựa chọn chính xác, Cao Chí Kiệt suy xét rất chu đáo, hắn sắp cậu đến khu Đông của Lệ Đô – nơi Hàn Tuấn chưa bao giờ đặt chân, người phụ trách là một anh bạn họ Trần của Cao Chí Kiệt, Lâm Lang ở đó chỉ tiếp xúc đến cấp quản lý khu là cùng. Điểm này cực quan trọng, chung quy Lâm Lang cũng từng bên Hàn Tuấn một thời gian, nhóm nhân viên cấp cao của Lệ Đô đều có ấn tượng với cậu, hắn đánh chết cũng chả dám cho Hàn Tuấn biết chuyện Lâm Lang, nên tận lực giúp Lâm Lang ém nhẹm một tháng này.
Khí chất Lâm Lang không tầm thường, lại có cấp trên che chở, chả mấy chốc đã xuôi chèo mát mái tại Lệ Đô, cậu làm việc rất nhẹ nhàng, chỉ bê trái cây rượu thuốc lá, vừa không cần nói nhiều, cũng chả dây vào hạng người dơ bẩn gì. Mới đầu Lâm Lang còn hơi căng thẳng, dù sao nhận xét về Lệ Đô cũng chẳng hay ho, cậu chỉ coi trọng khoản tiền lương cao thôi. Kết quả, làm chưa được bao ngày đã phát hiện bên ngoài có phần yêu ma hóa Lệ Đô, thực chất Lệ Đô cũng giống mấy tụ điểm ăn chơi khác, về phần mấy phục vụ đen tối thì Lâm Lang nghĩ không chỉ Lệ Đô mới loạn, tất thảy chốn ăn chơi đều lây dính dù ít dù nhiều, đúng không? Từng có kinh nghiệm làm việc tại quán cafe, Lâm Lang thuận buồm xuôi gió rất nhanh. Tuần thứ hai tới Lệ Đô, Lâm Lang quen được một anh bạn tên là Quách Khang, sinh viên một trường đại học hạng hai tại thành phố F, hiện tại hắn cơ hồ không cần lên lớp, chủ yếu chỉ làm việc ở đây. Lâm Lang làm việc nhẹ, đồng lương hiển nhiên thường thường, song chịu ảnh hưởng từ Quách Khang, cậu liền gạt Cao Chí Kiệt mà lặng lẽ mở rộng "nghiệp vụ", thỉnh thoảng cũng mời rượu. Tìm họ mời rượu là vài phú bà đứng tuổi, Lâm Lang nghe Quách Khang nói một điều khá thú vị, chả là những phu nhân tiểu thư tương đối trẻ không thích dạng "trai nhỏ" trắng trẻo như họ, song mấy bà cô lớn tuổi tịch mịch lại thích tán gẫu với họ, tiền boa cũng cho cực hào phóng. Ban đầu, Lâm Lang đi theo Quách Khang làm thử hai lần, dần dà lá gan cũng phình ra. Quách Khang lại bảo nếu cậu không định làm lâu, tốt nhất nên tìm vài vị khách cố định, bằng không quen quá nhiều người thì tương lai ra ngoài có khả năng bị nhận mặt, hơn nữa khách càng quen càng cho nhiều tiền, bản thân cũng đỡ câu nệ như khi gặp người lạ. Lâm Lang nghe theo hắn đề nghị, cậu là gương mặt mới, bề ngoài lại đẹp, dăm ba lần đã tìm được ít khách quen. Cậu không uống rượu, trên cơ bản chỉ trò chuyện, nghe khách tâm sự, Lâm Lang chỉ ngồi yên thôi đã tạo thành cảnh đẹp ý vui, cái khác chả cần làm.
Đêm ngủ, thực ra cậu cũng sợ lắm, sợ mình sẽ không chống nổi cám dỗ hoặc càng lún càng sâu giống Cao Chí Kiệt nói, cuối cùng dính dớp một thân dơ bẩn, không thể rửa sạch. Nhằm thời thời khắc khắc cảnh cáo mình, mỗi sáng thức dậy cậu đều viết một đoạn nhật ký như để kiểm điểm bản thân, đồng thời khắc ghi thật kỹ kinh nghiệm sống học được ngày hôm qua. Cậu nghĩ, mai sau thứ này sẽ trở thành một phần tài sản quý giá đây.
Quách Khang giống cậu, cũng đến từ nông thôn, gia đình rất nghèo, cha đau ốm quanh năm, gánh nặng đè hết lên vai người mẹ tần tảo làm thuê bên ngoài, dưới hắn còn có hai đứa em một trai một gái. Lúc lên đại học, họ hàng gom rất nhiều tiền cho hắn, hồi năm nhất hầu như việc lặt vặt gì cũng từng làm, từ phát tờ rơi, làm tiếp thị, đến làm gia sư, lần nọ đi đường nghe nói Lệ Đô tuyển nhân viên phục vụ, thế là hắn nộp đơn vào đây. Tính tình hắn hướng nội, không thích nói chuyện, người trong ký túc xá toàn nghĩ hắn làm việc kia trong Lệ Đô, thường xuyên đùa giỡn rằng đừng trông Quách đệ đệ thật thà mà lầm, chơi gái còn nhiều bất cứ ai. Quách Khang nghe cũng chẳng buồn giải thích, Lâm Lang hỏi hắn tại sao, hắn cười khổ: "Tôi nói tụi nó cũng không tin, vả lại tôi không quan tâm lời tụi nó, giờ tụi nó vẫn sống bám vào ba mẹ, còn tôi có thể tự nuôi sống mình, dù có ngày tôi lên giường với mấy bà kia thật, tôi cũng chẳng hối hận."
Quách Khang vào Lệ Đô sớm hơn Lâm Lang nhiều, đến đây ngót nghét năm rưỡi, hắn thuộc dạng anh tuấn, thân hình rắn rỏi hơn Lâm Lang một chút, song còn hướng hội hơn cả Lâm Lang. Đôi khi Lâm Lang nhìn hắn, mà như bắt gặp chính bóng dáng mình. Quách Khang từng nói một câu khiến cậu rất cảm động, hắn nói trên đời có hai loại người, một loại sống dựa vào bảo hộ của người khác, một loại bảo hộ người khác, có người chọn sống vì mình, vài người lại chọn sống vì người khác, chẳng có gì gọi là tốt hay không tốt, chỉ cần bản thân thấy thỏa mãn là đủ rồi.
Lâm Lang cảm thấy mình với Quách Khang giống nhau, Quách Khang bảo hắn làm gì không quan trọng, quan trọng là tương lai hai đứa em hắn có thể lên đại học, làm người đường hoàng. Lâm Lang thì nghĩ mình hạnh phúc hay không không quan trọng, quan trọng là những người cậu yêu thương được hạnh phúc.
Truyền xong hai chai cũng đến trưa, Lâm Lang biết Cao Chí Kiệt còn việc phải làm, bèn giục hắn đi. Cao Chí Kiệt nhìn cái bình mới vơi đi chút xíu, lần lữa không chịu đi: "Không ai canh chừng bên cạnh cậu, lỡ cậu muốn đi toilet thì phải làm sao?"
Lâm Lang đỏ mặt: "Nhưng anh ở đây... cũng vô dụng mà." Cậu đời nào không biết xấu hổ mà để Cao Chí Kiệt giúp mình đi toilet chứ.
Cao Chí Kiệt thấy cậu đỏ mặt, liền cười xấu xa: "Úi chà, còn thẹn thùng cơ đấy, yên tâm đê, tôi chả thèm dòm lén đâu, cậu có tôi cũng có mà."
Lâm Lang vừa nghe liền quẫn bách không chịu nổi, lên tiếng đuổi hắn: "Biến lẹ lẹ giùm đi."
Cao Chí Kiệt vừa cười vừa lủi đi, đứng tại cửa nói: "Khoan đuổi tôi à nha, tôi vẫn chưa biết sau này cậu tính sao đâu?"
Lâm Lang sửng sốt: "Cái gì tính sao?"
Cao Chí Kiệt lườm cậu: "Cái gì mà cái gì, lần này truyền nước xong vẫn định liều mạng tiếp hả?"
Lâm Lang mím môi, cười đáp: "Gì mà liều mạng nghe ghê quá... Về sau tôi sẽ chú ý, anh tưởng tôi muốn vô bệnh viện chắc, bị bệnh đâu chỉ thân thể khó chịu, một chai nước này cũng mắc lắm chớ đùa."
"Coi như cậu thông minh. Nghe tôi đi, cậu thế này chỉ mất nhiều hơn được, tốt nhất nên bỏ cái việc phiên dịch kia, tối nghỉ ngơi nhiều chút, chờ sang năm khỏe hơn hẵng làm tiếp cũng được mà."
Lâm Lang cúi đầu không đáp. Cậu có một đặc điểm, đã không muốn chuyện gì thì sẽ không miễn cưỡng, cũng không phản đối ra mặt, chỉ giả câm như bây giờ thôi. Cao Chí Kiệt vỗ lên đùi cậu một phát: "Tôi đang nói chuyện với cậu đó, nghe thấy không vậy?"
Lâm Lang dần mất kiên nhẫn, đẩy hắn đi, cười nói: "Giời ơi là giời, sao anh dài dòng thế nhở, tôi tự biết xem rồi làm, anh mau đi lo chuyện của mình đi."
"Không được, hôm nay cậu phải nói rõ cho tôi, bằng không tôi lại lo lắng."
Lâm Lang thấy Cao Chí Kiệt đứng ỳ không đi, mấy lần muốn nói lại thôi. Cao Chí Kiệt nằm xuống đùi cậu: "Đừng lằng nhằng nữa, có chuyện nói lẹ."
Lâm Lang ngẫm nghĩ, đoạn mở miệng: "Thiệt ra hồi nãy tôi nằm trên giường cũng nảy ra một ý, nghe lời anh cũng tốt, không chừng anh còn giúp tôi kiếm việc nữa ấy chứ."
Cao Chí Kiệt vừa nghe liền bật dậy: "Nói nghe coi."
Lâm Lang dè dặt nhìn hắn, hỏi lí nhí: "Lệ Đô ấy mà... anh rành chỗ đó lắm đúng không?"
Cao Chí Kiệt thoáng ngây ra, gật đầu: "Hồi trước hay đi lắm, làm sao?"
"Lần trước tôi đi Lệ Đô tìm Hàn Tuấn... nhìn thấy một thông báo tuyển dụng trong đại sảnh, nói là tuyển nhân viên phục vụ..."
"Không được!" Cao Chí Kiệt trả lời chắc như đinh đóng cột: "Cậu đào đâu ra loại suy nghĩ này vậy?!"
Vốn dĩ ý định muốn đi của Lâm Lang không mạnh mẽ lắm, bị hắn nạt xong lại đâm ra mạnh thật: "Vì sao không được, mới nãy tôi dùng điện thoại lên mạng tra cứu thông tin chi tiết về thông báo tuyển dụng đó rồi, có phải dạng phục vụ hèn hạ gì đâu, chỉ bê rượu hoặc thức ăn này nọ thôi, cũng chẳng khác công việc ở quán cafe lắm."
"Cái gì mà không khác, cậu thì biết gì, bề ngoài thì bày ra thế thôi, chứ người bình thường đã vô đó mấy ai chống cự nổi tiền tài cám dỗ, để rồi càng lún càng sâu. Kiểu như cậu ban đầu chỉ là kiếm tiền, nhưng ngộ nhỡ đâm đầu vào luôn thì biết làm sao?"
Lâm Lang tức khắc vỗ ngực: "Tuyệt đối không đâu, tôi nhất định sẽ giữ mình trong sạch, vả lại, bên trong cũng đâu phải toàn mấy loại việc đó, cũng có việc sạch sẽ đúng không?"
Cao Chí Kiệt do do dự dự: "Thì cũng có... vẫn nên thôi đi, cậu cứ ngoan ngoãn làm ở quán cafe."
"Tôi thấy công việc ấy được lắm, chỉ làm buổi tối lại không vất vả, tôi sẽ có thời gian rảnh chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, một ngày một hai trăm lận đó, làm một tháng là kiếm vài ngàn ngon ơ." Lâm Lang càng nói càng dao động: "Không được, tôi nhất định phải đi."
Sở dĩ nhiệt tình trong lòng Lâm Lang tăng vọt còn bởi một nguyên nhân, đó là cậu tự dưng nhớ đến bộ phim "Khách sạn năm sao" từng xem trước kia, tuy chỉ xem một hai tập, nhưng cảm giác làm nhân viên phục vụ của loại khách sạn xa hoa ấy vừa chất vừa có không gian phát triển, thâm tâm bất giác liên hệ nhân viên phục vụ tại Lệ Đô với hình ảnh trong TV. Cao Chí Kiệt nom hai mắt cậu tỏa sáng, bực bội nói: "Cậu làm cái gì chẳng được, sao cứ khăng khăng đòi làm việc đó, truyền ra ngoài hay ho gì đâu."
"Tôi lên đại học là vì cái gì, không phải để tương lai tìm được việc làm tốt, kiếm nhiều tiền giúp đỡ gia đình sao? Nếu tôi làm tốt, chẳng những tạo điều kiện cho mình đi học, mà còn hỗ trợ người nhà, vậy thì tại sao không làm? Công việc không phân sang hèn, sang hèn hay không là do con người, tôi biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, với cả còn phải nhìn mặt người nhà nữa, đâu dám làm ra chuyện gì dọa người."
"Tôi nói không lại cậu, nhưng tôi sẽ không giúp cậu." Cao Chí Kiệt tâm phiền ý loạn đứng lên: "Cậu đừng nghĩ linh tinh nữa, ráng nghỉ ngơi đi."
Lâm Lang thấy hắn muốn đi, vội nói: "Tôi biết anh có người quen trong đó, Mạnh Bình là lão tổng còn gì, anh giúp tôi, quản lý nể mặt anh sẽ quan tâm tôi hơn. Nếu anh không chịu giúp, tôi cũng tự nghĩ cách, nhưng ai biết có được làm công việc sạch sẽ hay không, đằng nào tôi cũng chả phải hạng thuần khiết gì."
"Lâm Lang!" Mắt Cao Chí Kiệt đỏ rực: "Cậu đừng ép người quá đáng!"
Lâm Lang ngẩn người, cậu không ngờ Cao Chí Kiệt sẽ nói vậy. Cậu ngồi dậy, níu chặt vạt áo Cao Chí Kiệt, thái độ thẳng thắn mà thành khẩn: "Cao Chí Kiệt, anh giới thiệu hộ tôi đi mà, tôi biết tự trọng, không làm anh xấu mặt đâu."
Cao Chí Kiệt im lìm, trước mặt Lâm Lang dường như hắn không nỡ nhẫn tâm. Hắn xoay người đi, vẻ mặt uể oải, thấp giọng đáp: "Thôi thôi, cậu cũng đã xin tôi vậy rồi."
Lâm Lang cao hứng khôn xiết, có Cao Chí Kiệt hỗ trợ thì không cần lo lắng chuyện công việc nữa, cậu cũng không định làm lâu, chỉ tính làm đến cuối kỳ, chừng hơn một tháng rồi thôi. Kỳ thực nếu không phải bà nội Lâm sinh bệnh, cậu đã định nghỉ đông cũng không về nhà, trong lớp có rất nhiều bạn đều nhân dịp nghỉ đông ra ngoài làm thêm, nghỉ đông dễ tìm việc hơn nghỉ hè, bởi khá đông công nhân trên dây chuyền sản xuất vừa đến tết âm lịch đã về nhà ăn tết, nhà xưởng thiếu người trầm trọng. Hơn nữa, cũng vì đang trong kỳ nghỉ, còn có khả năng tăng lương, một tháng kiếm được rất khả quan. Lâm Lang từng có ý nghĩ này, nhưng người lớn tuổi như bà nội Lâm khá xem trọng tết âm lịch, nói tết nhất ai lại bắt cháu trai bảo bối độc nhất của bà làm công bên ngoài. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Lâm Lang muốn đi Lệ Đô, nếu nghỉ đông không đi được, vậy phải tranh thủ kiếm nhiều nhiều trước kỳ nghỉ, dẫu danh tiếng Lệ Đô bình thường, song tiền lương rủng rỉnh hơn mấy chỗ khác nhiều. Tiền lương cao đương nhiên có lý do, nghe đâu Lệ Đô chọn nhân viên phục vụ hết sức nghiêm khắc, phải cao trên 1m7, diện mạo cũng phải trên bậc trung, với cả muốn được phân đến nơi tương đối dễ kiếm tiền thì trình độ văn hóa phải khá. Lâm Lang dầu sao cũng xuất thân từ đại học danh tiếng nhất thành phố F, hơn nữa cậu cảm thấy cái khác mình không có, riêng điều kiện sinh lý vẫn đủ tiêu chuẩn, thành thử cậu vô cùng tự tin với việc đi Lệ Đô, đến đó cũng không lo có người xầm xì mình đi cửa sau.
Nhờ Cao Chí Kiệt đúng là lựa chọn chính xác, Cao Chí Kiệt suy xét rất chu đáo, hắn sắp cậu đến khu Đông của Lệ Đô – nơi Hàn Tuấn chưa bao giờ đặt chân, người phụ trách là một anh bạn họ Trần của Cao Chí Kiệt, Lâm Lang ở đó chỉ tiếp xúc đến cấp quản lý khu là cùng. Điểm này cực quan trọng, chung quy Lâm Lang cũng từng bên Hàn Tuấn một thời gian, nhóm nhân viên cấp cao của Lệ Đô đều có ấn tượng với cậu, hắn đánh chết cũng chả dám cho Hàn Tuấn biết chuyện Lâm Lang, nên tận lực giúp Lâm Lang ém nhẹm một tháng này.
Khí chất Lâm Lang không tầm thường, lại có cấp trên che chở, chả mấy chốc đã xuôi chèo mát mái tại Lệ Đô, cậu làm việc rất nhẹ nhàng, chỉ bê trái cây rượu thuốc lá, vừa không cần nói nhiều, cũng chả dây vào hạng người dơ bẩn gì. Mới đầu Lâm Lang còn hơi căng thẳng, dù sao nhận xét về Lệ Đô cũng chẳng hay ho, cậu chỉ coi trọng khoản tiền lương cao thôi. Kết quả, làm chưa được bao ngày đã phát hiện bên ngoài có phần yêu ma hóa Lệ Đô, thực chất Lệ Đô cũng giống mấy tụ điểm ăn chơi khác, về phần mấy phục vụ đen tối thì Lâm Lang nghĩ không chỉ Lệ Đô mới loạn, tất thảy chốn ăn chơi đều lây dính dù ít dù nhiều, đúng không? Từng có kinh nghiệm làm việc tại quán cafe, Lâm Lang thuận buồm xuôi gió rất nhanh. Tuần thứ hai tới Lệ Đô, Lâm Lang quen được một anh bạn tên là Quách Khang, sinh viên một trường đại học hạng hai tại thành phố F, hiện tại hắn cơ hồ không cần lên lớp, chủ yếu chỉ làm việc ở đây. Lâm Lang làm việc nhẹ, đồng lương hiển nhiên thường thường, song chịu ảnh hưởng từ Quách Khang, cậu liền gạt Cao Chí Kiệt mà lặng lẽ mở rộng "nghiệp vụ", thỉnh thoảng cũng mời rượu. Tìm họ mời rượu là vài phú bà đứng tuổi, Lâm Lang nghe Quách Khang nói một điều khá thú vị, chả là những phu nhân tiểu thư tương đối trẻ không thích dạng "trai nhỏ" trắng trẻo như họ, song mấy bà cô lớn tuổi tịch mịch lại thích tán gẫu với họ, tiền boa cũng cho cực hào phóng. Ban đầu, Lâm Lang đi theo Quách Khang làm thử hai lần, dần dà lá gan cũng phình ra. Quách Khang lại bảo nếu cậu không định làm lâu, tốt nhất nên tìm vài vị khách cố định, bằng không quen quá nhiều người thì tương lai ra ngoài có khả năng bị nhận mặt, hơn nữa khách càng quen càng cho nhiều tiền, bản thân cũng đỡ câu nệ như khi gặp người lạ. Lâm Lang nghe theo hắn đề nghị, cậu là gương mặt mới, bề ngoài lại đẹp, dăm ba lần đã tìm được ít khách quen. Cậu không uống rượu, trên cơ bản chỉ trò chuyện, nghe khách tâm sự, Lâm Lang chỉ ngồi yên thôi đã tạo thành cảnh đẹp ý vui, cái khác chả cần làm.
Đêm ngủ, thực ra cậu cũng sợ lắm, sợ mình sẽ không chống nổi cám dỗ hoặc càng lún càng sâu giống Cao Chí Kiệt nói, cuối cùng dính dớp một thân dơ bẩn, không thể rửa sạch. Nhằm thời thời khắc khắc cảnh cáo mình, mỗi sáng thức dậy cậu đều viết một đoạn nhật ký như để kiểm điểm bản thân, đồng thời khắc ghi thật kỹ kinh nghiệm sống học được ngày hôm qua. Cậu nghĩ, mai sau thứ này sẽ trở thành một phần tài sản quý giá đây.
Quách Khang giống cậu, cũng đến từ nông thôn, gia đình rất nghèo, cha đau ốm quanh năm, gánh nặng đè hết lên vai người mẹ tần tảo làm thuê bên ngoài, dưới hắn còn có hai đứa em một trai một gái. Lúc lên đại học, họ hàng gom rất nhiều tiền cho hắn, hồi năm nhất hầu như việc lặt vặt gì cũng từng làm, từ phát tờ rơi, làm tiếp thị, đến làm gia sư, lần nọ đi đường nghe nói Lệ Đô tuyển nhân viên phục vụ, thế là hắn nộp đơn vào đây. Tính tình hắn hướng nội, không thích nói chuyện, người trong ký túc xá toàn nghĩ hắn làm việc kia trong Lệ Đô, thường xuyên đùa giỡn rằng đừng trông Quách đệ đệ thật thà mà lầm, chơi gái còn nhiều bất cứ ai. Quách Khang nghe cũng chẳng buồn giải thích, Lâm Lang hỏi hắn tại sao, hắn cười khổ: "Tôi nói tụi nó cũng không tin, vả lại tôi không quan tâm lời tụi nó, giờ tụi nó vẫn sống bám vào ba mẹ, còn tôi có thể tự nuôi sống mình, dù có ngày tôi lên giường với mấy bà kia thật, tôi cũng chẳng hối hận."
Quách Khang vào Lệ Đô sớm hơn Lâm Lang nhiều, đến đây ngót nghét năm rưỡi, hắn thuộc dạng anh tuấn, thân hình rắn rỏi hơn Lâm Lang một chút, song còn hướng hội hơn cả Lâm Lang. Đôi khi Lâm Lang nhìn hắn, mà như bắt gặp chính bóng dáng mình. Quách Khang từng nói một câu khiến cậu rất cảm động, hắn nói trên đời có hai loại người, một loại sống dựa vào bảo hộ của người khác, một loại bảo hộ người khác, có người chọn sống vì mình, vài người lại chọn sống vì người khác, chẳng có gì gọi là tốt hay không tốt, chỉ cần bản thân thấy thỏa mãn là đủ rồi.
Lâm Lang cảm thấy mình với Quách Khang giống nhau, Quách Khang bảo hắn làm gì không quan trọng, quan trọng là tương lai hai đứa em hắn có thể lên đại học, làm người đường hoàng. Lâm Lang thì nghĩ mình hạnh phúc hay không không quan trọng, quan trọng là những người cậu yêu thương được hạnh phúc.