Chương : 5
Mới vào ký túc xá đã ầm ĩ một trận không thoải mái, Lâm Lang cũng chẳng dễ chịu gì cho cam, may mà hai người kia không lộ mặt. Trước khai giảng hai tuần phải học quân sự, dù Lâm Lang đã sớm chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng sự thật tàn khốc chứng minh hiện thực vẫn lệch pha với ảo tưởng, mà còn hay nghiêng về mặt xấu. Sĩ quan huấn luyện của đội Lâm Lang rất đẹp trai, nhưng lại thiết diện vô tư, nghe đồn là sĩ quan trên cấp đại đội, đương nhiên thời điểm duyệt binh tổng kết không chấp nhận thứ hạng quá áp chót, thành ra lúc huấn luyện miễn bàn đến tình cảm. Loại tình huống như thế sẽ chia người ta thành ba trường hợp, đầu tiên hiển nhiên là mấy đứa nổi bần bật giống Quan Bằng, đi nghiêm đá tốt, tư thế đứng thẳng tắp, hệt như bò sữa ăn cỏ lại rặn ra sữa; Thứ hai là đám quần chúng nhân dân xoàng xĩnh, tuy không quá xuất sắc, nhưng không đến nỗi phụ mồ hôi công sức của huấn luyện viên; Cuối cùng là dạng như Lâm Lang, cơ thể Lâm Lang luôn không khỏe, còn gầy khẳng khiu, cao 1m72 mà chỉ nặng hơn năm chục ký, trụ cột lại quá kém, tập quân sự khó tránh không theo kịp tiến độ. Loại bò này á, có đút cỏ cũng chưa chắc nó nuốt trôi, ở đó mà trông chờ nó tiết ra sữa. Sau mấy lần, ngay cả huấn luyện viên cũng ngại tiếp tục lôi một mình Lâm Lang ra làm ví dụ tiêu cực. Dè đâu, Lâm Lang thế mà vẫn hoa hoa lệ lệ té xỉu, huấn luyện viên sợ tới mức hết dám bắt học sinh đứng dưới nắng, mà chuyển đội quân đến dưới tàng cây bên bờ hồ.
Lâm Lang ốm yếu quay về ký túc xá, vừa lên giường nằm chưa đầy mười phút, đám Cao Chí Kiệt đã trở lại. Trải qua sự kiện khó chịu trước đó, Lâm Lang theo bản năng nhích sát vào trong. Cao Chí Kiệt thả cái túi trong tay xuống, mở máy tính bật nhạc to hết cỡ, đã thế còn ngâm nga tởm hết sức. Trần Lâm đang phơi đồ ngoài ban công, vừa nghe lập tức đẩy cửa nói: "Lâm Lang đang bệnh, mới đi chích về đấy, cậu nhỏ giọng chút đi."
Cao Chí Kiệt mới châm thuốc lá xong, nghe vậy liền bực mình: "Lâm Lang? Lâm Lang nào?"
"Còn Lâm Lang nào nữa, là đàn em mới đến này nè."
Cao Chí Kiệt bất mãn "đệt" một tiếng: "Lâm Lang? Sao nghe như đàn bà vậy."
Từ nhỏ Lâm Lang đã ghét bị người khác so với con gái, nghe lời này liền nhoài đến mép giường, sửa đúng: "Tôi là lâm trong thụ lâm, không phải lâm trong lâm lang!"
*thụ lâm: rừng cây; lâm lang: ngọc đẹp
Giọng cậu không lớn, song thái độ bất mãn rành rành. Cao Chí Kiệt liếc cậu một cái: "Thụ lâm thì sao, thụ lâm thì không đàn bà chắc? Bộ tao nói sai hả, mày nhìn lại mày coi, tóc dài thêm tí nữa là thắt bím được rồi đó!"
Lâm Lang điên tiết đến mức mặt đỏ phừng phừng, nhưng không dám trêu chọc hắn, bèn trùm kín chăn nằm lại. Cao Chí Kiệt bò sang đầu giường cậu, cáu kỉnh nói: "Lần trước mày xớ rớ chậu của tao, tao còn chưa tìm mày tính sổ đâu, giờ sao, tao nói mày một câu mày còn khó chịu? Dám lên mặt với bố mày, chán sống rồi hả con!"
Trần Lâm vội vàng lau tay, giữ chặt hắn: "Lâm Lang mới tới, chưa biết quy củ ký túc xá, cậu ấy cũng đâu cố ý động vào chậu của cậu, cậu là đàn anh mà, Lâm Lang nhà người ta mới mười sáu mười bảy tuổi thôi. Cậu còn lớn hơn cậu ấy mấy tuổi đấy, mọi người đều ở chung ký túc xá cả, cậu xem..."
Trần Lâm chưa dứt lời, Lâm Lang đã đột nhiên xốc chăn ngồi dậy. Cao Chí Kiệt tưởng cậu muốn giải thích, ngồi trên ghế nhìn cậu. Lâm Lang loạt xoạt xuống giường, vậy mà chẳng thèm liếc nhìn hắn, "hừ" một tiếng, quay đầu bỏ đi một nước.
Cả phòng trợn to mắt, Cao Chí Kiệt dụi thuốc, quê quá hóa giận: "Nó mới hừ một tiếng đúng không?!"
Hàn Tuấn mím môi như cười như không. Cao Chí Kiệt nhấc chân đá bay cái ghế đẩu: "Phản mẹ nó rồi!"
Trần Lâm thấy tình thế bất ổn, hấp tấp tính cản hắn, Cao Chí Kiệt đã xông ra ngoài, chỉ vào Lâm Lang quát ầm lên: "Mẹ mày, đứng lại ngay cho bố!"
Trần Lâm gọi Hàn Tuấn đuổi theo, khẩn trương hô to: "Lâm Lang!"
Hành lang mới được bà dì lau qua, ướt ướt không dễ đi chút nào. Lâm Lang vừa tới cửa cầu thang, quay đầu liền bắt gặp Cao Chí Kiệt hung thần ác sát rượt theo, cậu hãi đến độ vắt chân bỏ chạy, ai ngờ mới được hai bước đã nghe Cao Chí Kiệt phía sau gào lên. Ngoảnh lại chỉ thấy Cao Chí Kiệt đang lăn từ trên cầu thang xuống.
Khi Cao Chí Kiệt lăn xuống, người đầu tiên hét lại là Lâm Lang.
Ý nghĩ trước nhất của Lâm Lang là: Tiêu rồi, lần này phải đền bao nhiêu tiền đây.
Ý nghĩ thứ hai là... ờm, cậu không có ý nghĩ thứ hai, vì lúc trông thấy đầu Cao Chí Kiệt chảy máu, cả người cậu tức khắc ngã xuống. Từ sau vụ tai nạn giao thông kia, cậu mắc chứng sợ máu luôn.
Ngay giây phút té ngã, mắt cũng trở nên mơ hồ, tiếp theo cảm thấy mình rơi vào một khoang ngực dày rộng. Có người vỗ mặt cậu: "Này, bị sao vậy?!"
Mí mắt Lâm Lang giật giật, nhưng vẫn cam chịu ngất đi. Mái tóc dài mà mềm mượt trượt qua một bên, lộ ra gương mặt tuấn tú khiến người có chút choáng ngợp.
Lâm Lang ốm yếu quay về ký túc xá, vừa lên giường nằm chưa đầy mười phút, đám Cao Chí Kiệt đã trở lại. Trải qua sự kiện khó chịu trước đó, Lâm Lang theo bản năng nhích sát vào trong. Cao Chí Kiệt thả cái túi trong tay xuống, mở máy tính bật nhạc to hết cỡ, đã thế còn ngâm nga tởm hết sức. Trần Lâm đang phơi đồ ngoài ban công, vừa nghe lập tức đẩy cửa nói: "Lâm Lang đang bệnh, mới đi chích về đấy, cậu nhỏ giọng chút đi."
Cao Chí Kiệt mới châm thuốc lá xong, nghe vậy liền bực mình: "Lâm Lang? Lâm Lang nào?"
"Còn Lâm Lang nào nữa, là đàn em mới đến này nè."
Cao Chí Kiệt bất mãn "đệt" một tiếng: "Lâm Lang? Sao nghe như đàn bà vậy."
Từ nhỏ Lâm Lang đã ghét bị người khác so với con gái, nghe lời này liền nhoài đến mép giường, sửa đúng: "Tôi là lâm trong thụ lâm, không phải lâm trong lâm lang!"
*thụ lâm: rừng cây; lâm lang: ngọc đẹp
Giọng cậu không lớn, song thái độ bất mãn rành rành. Cao Chí Kiệt liếc cậu một cái: "Thụ lâm thì sao, thụ lâm thì không đàn bà chắc? Bộ tao nói sai hả, mày nhìn lại mày coi, tóc dài thêm tí nữa là thắt bím được rồi đó!"
Lâm Lang điên tiết đến mức mặt đỏ phừng phừng, nhưng không dám trêu chọc hắn, bèn trùm kín chăn nằm lại. Cao Chí Kiệt bò sang đầu giường cậu, cáu kỉnh nói: "Lần trước mày xớ rớ chậu của tao, tao còn chưa tìm mày tính sổ đâu, giờ sao, tao nói mày một câu mày còn khó chịu? Dám lên mặt với bố mày, chán sống rồi hả con!"
Trần Lâm vội vàng lau tay, giữ chặt hắn: "Lâm Lang mới tới, chưa biết quy củ ký túc xá, cậu ấy cũng đâu cố ý động vào chậu của cậu, cậu là đàn anh mà, Lâm Lang nhà người ta mới mười sáu mười bảy tuổi thôi. Cậu còn lớn hơn cậu ấy mấy tuổi đấy, mọi người đều ở chung ký túc xá cả, cậu xem..."
Trần Lâm chưa dứt lời, Lâm Lang đã đột nhiên xốc chăn ngồi dậy. Cao Chí Kiệt tưởng cậu muốn giải thích, ngồi trên ghế nhìn cậu. Lâm Lang loạt xoạt xuống giường, vậy mà chẳng thèm liếc nhìn hắn, "hừ" một tiếng, quay đầu bỏ đi một nước.
Cả phòng trợn to mắt, Cao Chí Kiệt dụi thuốc, quê quá hóa giận: "Nó mới hừ một tiếng đúng không?!"
Hàn Tuấn mím môi như cười như không. Cao Chí Kiệt nhấc chân đá bay cái ghế đẩu: "Phản mẹ nó rồi!"
Trần Lâm thấy tình thế bất ổn, hấp tấp tính cản hắn, Cao Chí Kiệt đã xông ra ngoài, chỉ vào Lâm Lang quát ầm lên: "Mẹ mày, đứng lại ngay cho bố!"
Trần Lâm gọi Hàn Tuấn đuổi theo, khẩn trương hô to: "Lâm Lang!"
Hành lang mới được bà dì lau qua, ướt ướt không dễ đi chút nào. Lâm Lang vừa tới cửa cầu thang, quay đầu liền bắt gặp Cao Chí Kiệt hung thần ác sát rượt theo, cậu hãi đến độ vắt chân bỏ chạy, ai ngờ mới được hai bước đã nghe Cao Chí Kiệt phía sau gào lên. Ngoảnh lại chỉ thấy Cao Chí Kiệt đang lăn từ trên cầu thang xuống.
Khi Cao Chí Kiệt lăn xuống, người đầu tiên hét lại là Lâm Lang.
Ý nghĩ trước nhất của Lâm Lang là: Tiêu rồi, lần này phải đền bao nhiêu tiền đây.
Ý nghĩ thứ hai là... ờm, cậu không có ý nghĩ thứ hai, vì lúc trông thấy đầu Cao Chí Kiệt chảy máu, cả người cậu tức khắc ngã xuống. Từ sau vụ tai nạn giao thông kia, cậu mắc chứng sợ máu luôn.
Ngay giây phút té ngã, mắt cũng trở nên mơ hồ, tiếp theo cảm thấy mình rơi vào một khoang ngực dày rộng. Có người vỗ mặt cậu: "Này, bị sao vậy?!"
Mí mắt Lâm Lang giật giật, nhưng vẫn cam chịu ngất đi. Mái tóc dài mà mềm mượt trượt qua một bên, lộ ra gương mặt tuấn tú khiến người có chút choáng ngợp.