Chương 1: Là Hỉ Hay Bi?
Lạc Trầm Ương không biết vì sao bản thân lại ở đây.
Cậu mới tốt nghiệp đại học được 1 năm. Công việc tạm gọi là ổn định, vốn dĩ đang ở thành phố S. Hôm nay bởi vì quá mệt nên xin phép ông chủ về trước. Nơi sống của Lạc Trầm Ương ở căn chung cư nọ, cậu vừa mở cửa vào nhà đã mặc kệ tất cả mà nằm thiếp đi ở trên sofa.
Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như khi cậu tỉnh lại, bản thân vẫn ở trên cái ghế quen thuộc kia. Cái cậu không ngờ tới có lẽ là khi tỉnh dậy chính mình lại ở trên mặt đất. Mặt đất này còn không phải gạch men trắng nhà cậu, nó được lát màu nâu đậm, khác xa so với nơi cậu sinh sống.
Lạc Trầm Ương nhìn xung quanh. Chỗ này rất tối, chỉ có hai cây nến được đặt ở trên chiếc bàn trang điểm của nữ nhân thời xưa, còn một cây thì đặt trên tủ đầu giường duy trì ánh sáng. Nhìn bài trí trong phòng hẳn là phòng ngủ, nhưng hơi cổ. Giống phòng của nữ nhi chưa xuất giá trong mấy bộ phim cổ trang mà cậu đã từng xem qua.
Lạc Trầm Ương đứng dậy đi về phía cửa, muốn mở cửa ra ngoài, lại phát hiện ra cửa ngoài đã khóa. Muốn mở cũng vô ích. Không bằng đi xem tình hình trước mắt ở đây trước. Vô duyên vô cớ xuất hiện ở một nơi xa lạ, bản thân Lạc Trầm Ương lại bình tĩnh đến lạ thường. Có thể là do mệt quá không chú ý khóa cửa nhà, trên đường có người theo dõi cậu đến tận khu chung cư. Cậu bị bắt đến đây chỉ có thể trách bản thân không cẩn thận mà thôi.
Cậu đi đến chiếc bàn trang điểm kia. Khi đứng trước gương mới thấy hoảng hồn.
- Cái gì.. thế này..
Bộ quần áo đen trên người cậu đã biến đâu mất, thay vào đấy là y phục cổ màu đỏ dành cho tân lang. Nhìn qua như được sử dụng trong hôn lễ. Áo đỏ thêu chỉ vàng, từng đường may nên một con phượng hoàng vô cùng tinh tế tỉ mỉ. Người may không biết đã tốn hết bao nhiêu tâm tư.
Lạc Trầm Ương bần thần đứng trước gương.
Người yêu mới mất. Bản thân lại bị ép cưới người khác sao? Những người bắt cậu.. bọn họ có âm mưu gì?
Đúng lúc cậu đang ngẩn người ra thì ở ngoài có tiếng bước chân. Vài giây sau cánh cửa được đẩy ra.
Người đi vào là một người phụ nữ đã tầm tuổi 40. Ăn mặc là y phục cổ thời nhà đường, trên đầu còn cài một đóa hoa đỏ rực, hệt như lối ăn mặc của mấy bà mối thời xưa. Bà vừa thấy cậu đứng trước gương đã vui vẻ reo lên.
- Tân lang tỉnh rồi. Nhanh nhanh, vào đem cậu ấy ra ngoài bái đường thành thân, kẻo trễ giờ lành.
Bà ta vừa hô xong, bên ngoài bỗng ồn ào một phen. Đột nhiên có hai người đàn ông cao lớn mặc đồ một đen một trắng bước vào, cả hai bọn họ không nói lời nào đã khống chế hai tay của cậu.
- Mấy người muốn làm cái gì? Thả ra!
Lạc Trầm Ương thuộc kiểu con trai có vóc dáng nhỏ nhắn gầy yếu bẩm sinh. Lúc này bị hai người đầy sức lực giữ chặt hai tay, nhìn thế nào cũng biết là không phản kháng nổi. Cậu vùng vẫy hết sức nhưng vẫn không thể nhúc nhích được khỏi hai người đàn ông này. Bà mối vẫn giữ nét mặt tươi cười như cũ, từ tốn nói với cậu.
- Người trẻ à, cậu không biết đấy thôi. Mấy ngày nay thiếu gia nhà chúng tôi quấy phá, không để nhà chúng tôi được yên. Chúng tôi nghĩ thiếu gia ra đi sớm, còn chưa thành gia lập thất nên linh hồn không thể yên nghỉ. Thế nên hôm nay nhân ngày lành tháng tốt, tổ chức cho thiếu gia một hôn lễ, để cậu ấy thanh thản.
Lạc Trầm Ương nghe xong mở to mắt.
Minh hôn?
- Dựa vào cái gì? Tôi không quen không biết cậu ta, tại sao phải minh hôn với cậu ta chứ?
Hơn nữa tập tục này cậu nghĩ sớm đã không còn rồi. Không ngờ là ở thời đại này vẫn còn tổ chức minh hôn!
Nhưng người ta vốn không nói lí lẽ với cậu. Lạc Trầm Ương bị hai người kia cưỡng ép kéo ra ngoài. Đường đi ra hành lang đã thấy hoài nghi, lúc ở sảnh lớn mới thực sự chết lặng.
Trước mặt là bàn thờ đầy đủ đồ cúng. Từ mâm ngũ quả đến vàng mã. Bức tường trên bàn thờ dán một chữ "hỉ" lớn. Di ảnh của người con trai ngũ quan hoàn hảo, khuôn mặt nghiêm nghị. Đôi mắt ấy như đang nhìn thẳng vào Lạc Trầm Ương, giống như những ngày tháng còn dang dở ấy, đôi mắt kia nhìn cậu, trong mắt đều là ý cười.
"Ương Ương"
- Cố Thần.
Người trên bức di ảnh kia, không ai khác là bạn trai cậu - Cố Thần.
Không phải Lạc Trầm Ương chưa từng đến đây. Chỉ là cậu chưa từng đi đến nơi nào khác ngoài sảnh chính của Cố gia, vì thế cho nên cậu không biết đây là nhà của Cố Thần.
Lạc Trầm Ương và Cố Thần quen nhau từ năm Lạc Trầm Ương học năm hai đại học. Khi đó Cố Thần đã hai mươi lăm tuổi, có công việc ổn định còn rất thành công trong sự nghiệp của mình. Bọn họ yêu nhau đã hơn bốn năm. Trong bốn năm này mặc kệ định kiến của người khác, tình cảm đôi bên chưa từng thay đổi. Cố Thần luôn rất tốt với cậu.
Cho đến một ngày nọ. Lạc Trầm Ương nhận được tin dữ, Cố Thần bị tai nạn xe tử vong tại chỗ.
Không cần nói ra cũng biết cảm giác lúc đó của Lạc Trầm Ương. Đã một tháng từ khi Cố Thần mất, Lạc Trầm Ương vẫn thi thoảng rơi vào trạng thái khủng khoảng tinh thần.
Lạc Trầm Ương từng đến nhà Cố Thần dự tang lễ với tư cách bạn học của hắn. Vì cậu biết Cố Thần là một thiếu gia, người nhà họ Cố chưa chắc chấp nhận thân phận của cậu. Huống hồ, Cố Thần chưa từng đề cập cậu đến người nhà của hắn.
Lạc Trầm Ương là cô nhi. Không có gia đình thân thích. Từ trước tới giờ người thân duy nhất lại chỉ có Cố Thần. Cố Thần mất là đả kích lớn nhất đối với cậu.
Mà bây giờ cậu lại đang ở đây.. chuẩn bị bái đường với hắn..
Nên vui hay buồn? Là hỉ hay bi?
Cậu mới tốt nghiệp đại học được 1 năm. Công việc tạm gọi là ổn định, vốn dĩ đang ở thành phố S. Hôm nay bởi vì quá mệt nên xin phép ông chủ về trước. Nơi sống của Lạc Trầm Ương ở căn chung cư nọ, cậu vừa mở cửa vào nhà đã mặc kệ tất cả mà nằm thiếp đi ở trên sofa.
Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như khi cậu tỉnh lại, bản thân vẫn ở trên cái ghế quen thuộc kia. Cái cậu không ngờ tới có lẽ là khi tỉnh dậy chính mình lại ở trên mặt đất. Mặt đất này còn không phải gạch men trắng nhà cậu, nó được lát màu nâu đậm, khác xa so với nơi cậu sinh sống.
Lạc Trầm Ương nhìn xung quanh. Chỗ này rất tối, chỉ có hai cây nến được đặt ở trên chiếc bàn trang điểm của nữ nhân thời xưa, còn một cây thì đặt trên tủ đầu giường duy trì ánh sáng. Nhìn bài trí trong phòng hẳn là phòng ngủ, nhưng hơi cổ. Giống phòng của nữ nhi chưa xuất giá trong mấy bộ phim cổ trang mà cậu đã từng xem qua.
Lạc Trầm Ương đứng dậy đi về phía cửa, muốn mở cửa ra ngoài, lại phát hiện ra cửa ngoài đã khóa. Muốn mở cũng vô ích. Không bằng đi xem tình hình trước mắt ở đây trước. Vô duyên vô cớ xuất hiện ở một nơi xa lạ, bản thân Lạc Trầm Ương lại bình tĩnh đến lạ thường. Có thể là do mệt quá không chú ý khóa cửa nhà, trên đường có người theo dõi cậu đến tận khu chung cư. Cậu bị bắt đến đây chỉ có thể trách bản thân không cẩn thận mà thôi.
Cậu đi đến chiếc bàn trang điểm kia. Khi đứng trước gương mới thấy hoảng hồn.
- Cái gì.. thế này..
Bộ quần áo đen trên người cậu đã biến đâu mất, thay vào đấy là y phục cổ màu đỏ dành cho tân lang. Nhìn qua như được sử dụng trong hôn lễ. Áo đỏ thêu chỉ vàng, từng đường may nên một con phượng hoàng vô cùng tinh tế tỉ mỉ. Người may không biết đã tốn hết bao nhiêu tâm tư.
Lạc Trầm Ương bần thần đứng trước gương.
Người yêu mới mất. Bản thân lại bị ép cưới người khác sao? Những người bắt cậu.. bọn họ có âm mưu gì?
Đúng lúc cậu đang ngẩn người ra thì ở ngoài có tiếng bước chân. Vài giây sau cánh cửa được đẩy ra.
Người đi vào là một người phụ nữ đã tầm tuổi 40. Ăn mặc là y phục cổ thời nhà đường, trên đầu còn cài một đóa hoa đỏ rực, hệt như lối ăn mặc của mấy bà mối thời xưa. Bà vừa thấy cậu đứng trước gương đã vui vẻ reo lên.
- Tân lang tỉnh rồi. Nhanh nhanh, vào đem cậu ấy ra ngoài bái đường thành thân, kẻo trễ giờ lành.
Bà ta vừa hô xong, bên ngoài bỗng ồn ào một phen. Đột nhiên có hai người đàn ông cao lớn mặc đồ một đen một trắng bước vào, cả hai bọn họ không nói lời nào đã khống chế hai tay của cậu.
- Mấy người muốn làm cái gì? Thả ra!
Lạc Trầm Ương thuộc kiểu con trai có vóc dáng nhỏ nhắn gầy yếu bẩm sinh. Lúc này bị hai người đầy sức lực giữ chặt hai tay, nhìn thế nào cũng biết là không phản kháng nổi. Cậu vùng vẫy hết sức nhưng vẫn không thể nhúc nhích được khỏi hai người đàn ông này. Bà mối vẫn giữ nét mặt tươi cười như cũ, từ tốn nói với cậu.
- Người trẻ à, cậu không biết đấy thôi. Mấy ngày nay thiếu gia nhà chúng tôi quấy phá, không để nhà chúng tôi được yên. Chúng tôi nghĩ thiếu gia ra đi sớm, còn chưa thành gia lập thất nên linh hồn không thể yên nghỉ. Thế nên hôm nay nhân ngày lành tháng tốt, tổ chức cho thiếu gia một hôn lễ, để cậu ấy thanh thản.
Lạc Trầm Ương nghe xong mở to mắt.
Minh hôn?
- Dựa vào cái gì? Tôi không quen không biết cậu ta, tại sao phải minh hôn với cậu ta chứ?
Hơn nữa tập tục này cậu nghĩ sớm đã không còn rồi. Không ngờ là ở thời đại này vẫn còn tổ chức minh hôn!
Nhưng người ta vốn không nói lí lẽ với cậu. Lạc Trầm Ương bị hai người kia cưỡng ép kéo ra ngoài. Đường đi ra hành lang đã thấy hoài nghi, lúc ở sảnh lớn mới thực sự chết lặng.
Trước mặt là bàn thờ đầy đủ đồ cúng. Từ mâm ngũ quả đến vàng mã. Bức tường trên bàn thờ dán một chữ "hỉ" lớn. Di ảnh của người con trai ngũ quan hoàn hảo, khuôn mặt nghiêm nghị. Đôi mắt ấy như đang nhìn thẳng vào Lạc Trầm Ương, giống như những ngày tháng còn dang dở ấy, đôi mắt kia nhìn cậu, trong mắt đều là ý cười.
"Ương Ương"
- Cố Thần.
Người trên bức di ảnh kia, không ai khác là bạn trai cậu - Cố Thần.
Không phải Lạc Trầm Ương chưa từng đến đây. Chỉ là cậu chưa từng đi đến nơi nào khác ngoài sảnh chính của Cố gia, vì thế cho nên cậu không biết đây là nhà của Cố Thần.
Lạc Trầm Ương và Cố Thần quen nhau từ năm Lạc Trầm Ương học năm hai đại học. Khi đó Cố Thần đã hai mươi lăm tuổi, có công việc ổn định còn rất thành công trong sự nghiệp của mình. Bọn họ yêu nhau đã hơn bốn năm. Trong bốn năm này mặc kệ định kiến của người khác, tình cảm đôi bên chưa từng thay đổi. Cố Thần luôn rất tốt với cậu.
Cho đến một ngày nọ. Lạc Trầm Ương nhận được tin dữ, Cố Thần bị tai nạn xe tử vong tại chỗ.
Không cần nói ra cũng biết cảm giác lúc đó của Lạc Trầm Ương. Đã một tháng từ khi Cố Thần mất, Lạc Trầm Ương vẫn thi thoảng rơi vào trạng thái khủng khoảng tinh thần.
Lạc Trầm Ương từng đến nhà Cố Thần dự tang lễ với tư cách bạn học của hắn. Vì cậu biết Cố Thần là một thiếu gia, người nhà họ Cố chưa chắc chấp nhận thân phận của cậu. Huống hồ, Cố Thần chưa từng đề cập cậu đến người nhà của hắn.
Lạc Trầm Ương là cô nhi. Không có gia đình thân thích. Từ trước tới giờ người thân duy nhất lại chỉ có Cố Thần. Cố Thần mất là đả kích lớn nhất đối với cậu.
Mà bây giờ cậu lại đang ở đây.. chuẩn bị bái đường với hắn..
Nên vui hay buồn? Là hỉ hay bi?