Chương 24: 1m75
Hàn Khả Nhiên nằm trọn vẹn trong vòng tay của Chu Lăng Phong, cô bị một màn này xoay cho hoa mắt chóng mặt không phân biệt được trời đất gì nữa. Sau khi ổn định được thần trí rồi thì lại Chu Lăng Phong mắng mỏ, cô không phục nói.
" Cậu… Chắc chắn là cậu trù ẻo tớ đúng không? Cậu vừa mới nói là tớ liền vấp ngã, chắc chắn là cậu rồi"
Chu Lăng Phong kéo cô đứng dậy đàng hoàng rồi sau đó cốc đầu cô.
" Ăn nói bậy bạ"
" Aa…"
Hàn Khả Nhiên đột nhiên bị cốc đầu như vậy kêu đau một tiếng rồi nhìn anh mắng.
" Cậu…biết đau không. Bộ cậu cao hơn tớ là cậu được quyền kí đầu tớ hả??"
" Ừm vậy đợi em cao hơn tôi đi, tôi sẽ cho em kí đầu tôi lại"
“Ê …”
Hàn Khả Nhiên bị và khịa một câu như thì giận dỗi nhìn anh, muốn chửi muốn đánh nhưng có được đâu. Người ta nói đúng quá mà…thôi kệ thích đánh đấy, làm gì được nhau.
" Chu Lăng Phong ngươi hãy xem ta đây"
Nói xong, Hàn Khả Nhiên bay lên cắn anh một cái, anh cũng không đau mà trực tiếp bế cô lên, đi thẳng đến phòng làm việc của mình, chứ để cô vừa cắn vừa đi như này thì có tới mai mới đến nơi. Hàn Khả Nhiên không quan tâm anh làm gì, chỉ tập trung mà cắn vào tay anh, sau đó liền thấy anh không hề có bất cứ một biểu cảm nào cũng nhả ra, chu mỏ hỏi.
" Ủa không đau sao?"
“…Đau”
Bây giờ có không đau cũng phải nói đau, nếu nói không đau thì cô cũng sẽ cắn anh tiếp cho mà xem.
" Ừm, biết đau rồi thì đừng có mà chọc tui nữa nghe chưa"
“…”
" Nghe chưa?"
" Rồi rồi rồi"
" Ừm tốt đó"
“…”
Chu Lăng Phong cũng thật hết cách nói với cô nhóc này mà, nhưng biết sao được bây giờ… Chu Lăng Phong một hơi bế Hàn Khả Nhiên đến cửa phòng, một tay bế, một tay đút túi quần. Đi đến cửa, thư ký Trần cũng nhanh nhẹn đi đến mở cửa cho anh. Vừa vào trong phòng là Hàn Khả Nhiên một hai đòi anh thả xuống, cô vừa đặt được chân chạm đất là liền chạy loạn xem phòng làm việc của anh. Căn phòng này có nội thấy khá đặt biệt, vừa sang trọng vừa bốc lên nồng nặc mùi tiền. Hàn Khả Nhiên có vẻ rất thích căn phòng này…
" Có thích không?"
" Thích thích"
" Vậy sau này cho em làm việc ở đây, chịu không"
" Làm việc với cậu hả?"
" Ừm"
Hàn Khả Nhiên lại tỏ vẻ như vuốt râu suy nghĩ.
" Thôi thôi được rồi, bạn mún tui chỉ giáo thêm đúng không, thoi thoi khỏi nói nữa tui bít mà… Hừm tạm chấp nhận nha"
“…”
Chu Lăng Phong nhìn cô nhóc nào đó đang đứng chống hông cười tự mãn thì cũng chỉ biết đứng cười trong bất lực. Biết sao giờ, tính cách của cô là như vậy đấy, mà chính anh cũng yêu cái tính cách hồn nhiên, vô tư này này của cô. Hàn Khả Nhiên tự mãn được một lúc xong thì cũng nghiêm túc trở lại. Cô thắc mắt lên tiếng hỏi.
" Vậy bàn làm việc của tớ đâu??"
" Sẽ dọn lên cho em sớm"
" Ừm, vậy giờ làm gì nữa… à à còn chưa đi tham quan công ty nữa, tớ muốn đi tham quan công ty…"
" Được, giờ tôi đưa em đi"
" Nhanh lên nhanh lên"
Chu Lăng Phong nhẹ nhàng xoa đầu cô nhóc nghịch ngợm, sau đó nhẹ ôm eo của cô, bắt đầu chuyến tham quan. Hàn Khả Nhiên nhìn cái công ty bự chà bá của anh mà phấn khích vô cùng. Lúc đầu cô còn hăng hái dữ lắm đó, nhưng sau đó cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Mấy phút trước vừa khen, vừa thích cái công ty của anh, mấy phút sau đã lên tiếng mắng mỏ.
" Sao công ty của cậu bự quá vậy, nhìn thấy ghét!"
" Do công ty tôi bự hay là do em chân ngắn đây. Hửm?"
“…”
A cái tên đáng ghét này vậy mà lại dám trêu chọc cô, Hàn Khả Nhiên ứa gan, dậm chân đùng một cái rồi mắng Chu Lăng Phong.
" Cậu…cậu đáng ghét…tớ, tớ ít nhất cũng cao 1m75 nha!!!"
Ừm thì 1m75 của ai kia đo ra thì được có 1m55 thôi. 1m75 của Hàn Khả Nhiên là do cây thước nhà cô đo chứ không phải là cây thước bình thường… Chu Lăng Phong cười cười nhìn Hàn Khả Nhiên xù lông lên mới chịu để yên cho cô.
" Thôi không chọc em nữa, chúng ta về phòng về việc một làm việc một chút"
“Hứ…”
…
Quay trở về phòng làm việc của Chu Lăng Phong, anh đưa cô ngồi vào ghế sô pha gần đó, còn gọi người đem đồ ngọt lên cho cô nhóc này, sau đó nói với cô.
" Hừm, em ngồi đây một lát, tôi xử lý công việc xong rồi chúng ta về nhà"
" Ưm…"
" Ngoan"
Nói xong, Chu Lăng Phong hôn chụt lên trán Hàn Khả Nhiên một cái rồi liền trở về ghế xử lý công việc. Anh thì chuyên tâm làm việc còn cô thì chuyên tâm ăn uống. Hàn Khả Nhiên chắc sau này sẽ trở thành một con sâu lười thật quá, bây giờ cứ nhìn cô xem. Hết ăn rồi lại xem điện thoại, cả người cô thì nằm lặc lìa trên ghế sô pha làm biếng cả một buổi… Hàn Khả Nhiên thầm nghĩ nếu mà có kiếp sau, cô chắc chắn sẽ trở thành một con lười…
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Chu Lăng Phong: Vừa là một con lười vừa là một con heo con.
Hàn Khả Nhiên: Ê nói gì đó!!!
" Cậu… Chắc chắn là cậu trù ẻo tớ đúng không? Cậu vừa mới nói là tớ liền vấp ngã, chắc chắn là cậu rồi"
Chu Lăng Phong kéo cô đứng dậy đàng hoàng rồi sau đó cốc đầu cô.
" Ăn nói bậy bạ"
" Aa…"
Hàn Khả Nhiên đột nhiên bị cốc đầu như vậy kêu đau một tiếng rồi nhìn anh mắng.
" Cậu…biết đau không. Bộ cậu cao hơn tớ là cậu được quyền kí đầu tớ hả??"
" Ừm vậy đợi em cao hơn tôi đi, tôi sẽ cho em kí đầu tôi lại"
“Ê …”
Hàn Khả Nhiên bị và khịa một câu như thì giận dỗi nhìn anh, muốn chửi muốn đánh nhưng có được đâu. Người ta nói đúng quá mà…thôi kệ thích đánh đấy, làm gì được nhau.
" Chu Lăng Phong ngươi hãy xem ta đây"
Nói xong, Hàn Khả Nhiên bay lên cắn anh một cái, anh cũng không đau mà trực tiếp bế cô lên, đi thẳng đến phòng làm việc của mình, chứ để cô vừa cắn vừa đi như này thì có tới mai mới đến nơi. Hàn Khả Nhiên không quan tâm anh làm gì, chỉ tập trung mà cắn vào tay anh, sau đó liền thấy anh không hề có bất cứ một biểu cảm nào cũng nhả ra, chu mỏ hỏi.
" Ủa không đau sao?"
“…Đau”
Bây giờ có không đau cũng phải nói đau, nếu nói không đau thì cô cũng sẽ cắn anh tiếp cho mà xem.
" Ừm, biết đau rồi thì đừng có mà chọc tui nữa nghe chưa"
“…”
" Nghe chưa?"
" Rồi rồi rồi"
" Ừm tốt đó"
“…”
Chu Lăng Phong cũng thật hết cách nói với cô nhóc này mà, nhưng biết sao được bây giờ… Chu Lăng Phong một hơi bế Hàn Khả Nhiên đến cửa phòng, một tay bế, một tay đút túi quần. Đi đến cửa, thư ký Trần cũng nhanh nhẹn đi đến mở cửa cho anh. Vừa vào trong phòng là Hàn Khả Nhiên một hai đòi anh thả xuống, cô vừa đặt được chân chạm đất là liền chạy loạn xem phòng làm việc của anh. Căn phòng này có nội thấy khá đặt biệt, vừa sang trọng vừa bốc lên nồng nặc mùi tiền. Hàn Khả Nhiên có vẻ rất thích căn phòng này…
" Có thích không?"
" Thích thích"
" Vậy sau này cho em làm việc ở đây, chịu không"
" Làm việc với cậu hả?"
" Ừm"
Hàn Khả Nhiên lại tỏ vẻ như vuốt râu suy nghĩ.
" Thôi thôi được rồi, bạn mún tui chỉ giáo thêm đúng không, thoi thoi khỏi nói nữa tui bít mà… Hừm tạm chấp nhận nha"
“…”
Chu Lăng Phong nhìn cô nhóc nào đó đang đứng chống hông cười tự mãn thì cũng chỉ biết đứng cười trong bất lực. Biết sao giờ, tính cách của cô là như vậy đấy, mà chính anh cũng yêu cái tính cách hồn nhiên, vô tư này này của cô. Hàn Khả Nhiên tự mãn được một lúc xong thì cũng nghiêm túc trở lại. Cô thắc mắt lên tiếng hỏi.
" Vậy bàn làm việc của tớ đâu??"
" Sẽ dọn lên cho em sớm"
" Ừm, vậy giờ làm gì nữa… à à còn chưa đi tham quan công ty nữa, tớ muốn đi tham quan công ty…"
" Được, giờ tôi đưa em đi"
" Nhanh lên nhanh lên"
Chu Lăng Phong nhẹ nhàng xoa đầu cô nhóc nghịch ngợm, sau đó nhẹ ôm eo của cô, bắt đầu chuyến tham quan. Hàn Khả Nhiên nhìn cái công ty bự chà bá của anh mà phấn khích vô cùng. Lúc đầu cô còn hăng hái dữ lắm đó, nhưng sau đó cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Mấy phút trước vừa khen, vừa thích cái công ty của anh, mấy phút sau đã lên tiếng mắng mỏ.
" Sao công ty của cậu bự quá vậy, nhìn thấy ghét!"
" Do công ty tôi bự hay là do em chân ngắn đây. Hửm?"
“…”
A cái tên đáng ghét này vậy mà lại dám trêu chọc cô, Hàn Khả Nhiên ứa gan, dậm chân đùng một cái rồi mắng Chu Lăng Phong.
" Cậu…cậu đáng ghét…tớ, tớ ít nhất cũng cao 1m75 nha!!!"
Ừm thì 1m75 của ai kia đo ra thì được có 1m55 thôi. 1m75 của Hàn Khả Nhiên là do cây thước nhà cô đo chứ không phải là cây thước bình thường… Chu Lăng Phong cười cười nhìn Hàn Khả Nhiên xù lông lên mới chịu để yên cho cô.
" Thôi không chọc em nữa, chúng ta về phòng về việc một làm việc một chút"
“Hứ…”
…
Quay trở về phòng làm việc của Chu Lăng Phong, anh đưa cô ngồi vào ghế sô pha gần đó, còn gọi người đem đồ ngọt lên cho cô nhóc này, sau đó nói với cô.
" Hừm, em ngồi đây một lát, tôi xử lý công việc xong rồi chúng ta về nhà"
" Ưm…"
" Ngoan"
Nói xong, Chu Lăng Phong hôn chụt lên trán Hàn Khả Nhiên một cái rồi liền trở về ghế xử lý công việc. Anh thì chuyên tâm làm việc còn cô thì chuyên tâm ăn uống. Hàn Khả Nhiên chắc sau này sẽ trở thành một con sâu lười thật quá, bây giờ cứ nhìn cô xem. Hết ăn rồi lại xem điện thoại, cả người cô thì nằm lặc lìa trên ghế sô pha làm biếng cả một buổi… Hàn Khả Nhiên thầm nghĩ nếu mà có kiếp sau, cô chắc chắn sẽ trở thành một con lười…
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Chu Lăng Phong: Vừa là một con lười vừa là một con heo con.
Hàn Khả Nhiên: Ê nói gì đó!!!