Chương 49: Tôi không thích em, mà là tôi yêu em
…
" Lúc nãy anh trai em nói gì với em vậy?"
Chu Lăng Phong từ nãy đến giờ đã quan sát cô rất kĩ, từ khi lên xe cho đến bây giờ thấy cô cứ suy tư không vui suốt nên phải lên tiếng hỏi.
“…”
Hàn Khả Nhiên ngẩn đầu nhìn anh, sau đó vẫn tiếp tục suy tư.
" Ngoan, nói tôi biết, có chuyện gì không vui sao?"
" Tớ…tớ…"
" Không vội, từ từ nói"
Hàn Khả Nhiên nhìn anh xong chậm chậm mở miệng ra nói.
" Anh…anh Bách nói, nói là tớ có thích cậu không?"
Chu Lăng Phong nghe cô nói vậy thì im lặng. Anh biết là Hàn Bách là một người cuồng em gái, anh ta rất ghét người khác làm tổn thương đến cô em gái bé bỏng của mình nên trước đây cũng đã nhắc việc này với anh. Chu Lăng Phong lúc đó đã rất vui nhưng sau đó lại phải chuyển nhà nên không biết là Hàn Bách có còn giữ quyết định đó với anh không nhưng…Không ngờ là bây giờ anh ta vẫn còn muốn ghép đôi anh và cô lại.
Chuyện này không phải là quá tốt rồi sao?
" Vậy em thì sao? Em có thích tôi không?"
" Tớ…tớ…"
Hàn Khả Nhiên do dự trả lời.
" Tớ…không biết!"
Chu Lăng Phong nghe vậy thì cũng không cưỡng ép cô nữa, mặc dù là trong lòng có chút nhói đau.
" Được rồi không cần gấp gáp, tôi sẽ đợi em"
“Lăng Phong…”
Hàn Khả Nhiên cảm thấy có lỗi với anh, mặc dù là cô vẫn không biết là mình có thích anh hay không. Cô do dự nhìn anh sau đó hỏi.
" Vậy…vậy cậu có thích tớ không?".
“…”
Chu Lăng Phong bị cô hỏi vậy thì chỉ im lặng.
" …Không"
“!!!”
Chu Lăng Phong ánh mắt kiên định nhìn cô sau đó cứng rắn nói tiếp.
" Tôi không thích em, mà là tôi yêu em"
Lời khẳng định vừa rồi của Chu Lăng Phong làm cho con tim của Hàn Khả Nhiên bị trật đi một nhịp. Chu Lăng Phong nhìn cô sau đó nói tiếp.
" Từ năm cấp hai thì tôi đã yêu em mất rồi"
" Hơ…"
Chu Lăng Phong sau đó dịu dàng mà cốc đầu cô, ôm cô vào lòng yêu chiều nói.
" Chỉ có em ngốc nghếch không nhận ra thôi"
Hàn Khả Nhiên mím môi nhìn anh, hai gò má cứ như vậy mà đỏ ửng lên luôn.
" Tớ…"
" Em không cần nghĩ nhiều đâu, tôi nói ra là để em biết tình cảm của mình thôi, không cần phải để tâm"
Sau đó Chu Lăng Phong hôn hôn lên trán cô rồi đánh trống lãng.
" Ngày mai chúng ta sẽ sang Anh"
Quả nhiên Hàn Khả Nhiên ngay lập tức bị đánh lạt hướng, lập tức thắc mắc mà hỏi lại.
" Đi Anh làm gì?"
“…”
Chu Lăng Phong hơi im lặng sau đó ôm chặc lấy Hàn Khả Nhiên. Cô đột nhiên bị anh ôm chặt như vậy thì hơi đau mà phảng kháng.
" Ưm…"
" Ngày mai là ngày giỗ của cha tôi"
“!!!”
Hàn Khả Nhiên nghe như vậy thì liền hơi hiểu ra nên cũng ngoan ngoãn để cho anh ôm. Chu Lăng Phong thấy cô ngoan ngoãn thì liền phì cười.
" Ngoan vậy sao?"
" Thì…thì cậu buồn"
" Vậy nếu tôi nói tôi muốn hôn em thì em có cho không?"
“Hả?”
" Hửm, có cho không?"
Hàn Khả Nhiên mặt đỏ ửng lên sau đó lại muốn làm cho anh vui nên nhắm chặt hai mắt coi như đồng ý. Chu Lăng Phong cười cười nhìn cô sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi. Anh thầm nghĩ rằng tại sao lại có một người ngoan ngoãn đến như vậy chứ?
" Ưm…ư…"
Chu Lăng Phong hơi hé mắt ra sau đó đưa tay lên nắm lấy gáy của cô rồi kéo vào một nụ hôn sâu. Hàn Khả Nhiên lúc đầu có hơi chống cự lại, nhưng sau đó thì cũng ngồi im cho anh hôn. Chu Lăng Phong sau một lúc lâu thì cũng buông môi ra, anh cụng trán với cô rồi nhẹ nhàng si mê nói.
" Bé con…tôi thật sự, thật sự là rất yêu em"
“Ưm…”
Hàn Khả Nhiên không nói gì mà chỉ rên lên như mèo con. Bây giờ cô rất ngoan, rất nghe lời anh chỉ vì sợ làm anh buồn. Nhưng đối với Chu Lăng Phong nhiêu đó là đủ để anh yêu cô cả đời rồi…
…
" Lăng Phong nè, chỉ là đi sang Anh thôi hả, không có làm thêm việc gì sau?"
Hàn Khả Nhiên ngồi trên giường vừa sếp hành lý vừa hỏi anh.
" Chắc là có "
" Việc gì?"
Chu Lăng Phong mỉm cười xấu xa rồi tiến lại gần cô. Anh từ từ ngồi xuống giường sau đó ôm lấy cô từ đằng sau rồi ghé sát vào tai của cô thì thầm.
" Đi. Hẹn. Hò"
“!!!”
Hàn Khả Nhiên bất ngờ nhìn Chu Lăng Phong rồi bùm một cái mặt đỏ bừng. Sau đó cô vội đứng bật dậy rồi chạy vào góc phòng, ôm lấy con mèo rồi lên tiếng đuổi anh đi.
" CẬU RA KHỎI PHÒNG TỚ ĐI CÁI ĐỒ VÔ LIÊM SỈ KIA!!!"
/Cạch, Rầm/
“…”
Cứ như thế thì anh Phong của chúng ta đã bị vợ ‘không thương tiết’ mà đuổi ra khỏi phòng. Chu Lăng Phong đứng ‘xịt keo’ cứng ngắt trước cửa phòng của Hàn Khả Nhiên mà không biết nói gì, sau đó cũng chỉ im lặng thở dài mà quay đầu đi. Vừa mới quay đầu thì đã thấy mẹ của mình và hai ba tên người làm đang đứng đó xem kịch. Anh không nói gì mà chỉ lạnh lùng đi qua họ trong khi mọi người đang đỏ mặt nhìn anh. Lăng Nguyệt nhìn con trai của mình rồi nhìn người làm nói.
" Được rồi đi làm hết đi, bộ chưa thấy chồng bị vợ đuổi bao giờ à?"
" Vâng vâng"
Mọi người thì cười tủm tỉm sau đó rời đi. Thấy rồi nhưng mà trường hợp này là lần đầu tiên.
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Hàn Khả Nhiên: Ta khoá của rồi, để xem mi đi vào đường nào.
Chu Lăng Phong: Nhà của anh.
Hàn Khả Nhiên:…
" Lúc nãy anh trai em nói gì với em vậy?"
Chu Lăng Phong từ nãy đến giờ đã quan sát cô rất kĩ, từ khi lên xe cho đến bây giờ thấy cô cứ suy tư không vui suốt nên phải lên tiếng hỏi.
“…”
Hàn Khả Nhiên ngẩn đầu nhìn anh, sau đó vẫn tiếp tục suy tư.
" Ngoan, nói tôi biết, có chuyện gì không vui sao?"
" Tớ…tớ…"
" Không vội, từ từ nói"
Hàn Khả Nhiên nhìn anh xong chậm chậm mở miệng ra nói.
" Anh…anh Bách nói, nói là tớ có thích cậu không?"
Chu Lăng Phong nghe cô nói vậy thì im lặng. Anh biết là Hàn Bách là một người cuồng em gái, anh ta rất ghét người khác làm tổn thương đến cô em gái bé bỏng của mình nên trước đây cũng đã nhắc việc này với anh. Chu Lăng Phong lúc đó đã rất vui nhưng sau đó lại phải chuyển nhà nên không biết là Hàn Bách có còn giữ quyết định đó với anh không nhưng…Không ngờ là bây giờ anh ta vẫn còn muốn ghép đôi anh và cô lại.
Chuyện này không phải là quá tốt rồi sao?
" Vậy em thì sao? Em có thích tôi không?"
" Tớ…tớ…"
Hàn Khả Nhiên do dự trả lời.
" Tớ…không biết!"
Chu Lăng Phong nghe vậy thì cũng không cưỡng ép cô nữa, mặc dù là trong lòng có chút nhói đau.
" Được rồi không cần gấp gáp, tôi sẽ đợi em"
“Lăng Phong…”
Hàn Khả Nhiên cảm thấy có lỗi với anh, mặc dù là cô vẫn không biết là mình có thích anh hay không. Cô do dự nhìn anh sau đó hỏi.
" Vậy…vậy cậu có thích tớ không?".
“…”
Chu Lăng Phong bị cô hỏi vậy thì chỉ im lặng.
" …Không"
“!!!”
Chu Lăng Phong ánh mắt kiên định nhìn cô sau đó cứng rắn nói tiếp.
" Tôi không thích em, mà là tôi yêu em"
Lời khẳng định vừa rồi của Chu Lăng Phong làm cho con tim của Hàn Khả Nhiên bị trật đi một nhịp. Chu Lăng Phong nhìn cô sau đó nói tiếp.
" Từ năm cấp hai thì tôi đã yêu em mất rồi"
" Hơ…"
Chu Lăng Phong sau đó dịu dàng mà cốc đầu cô, ôm cô vào lòng yêu chiều nói.
" Chỉ có em ngốc nghếch không nhận ra thôi"
Hàn Khả Nhiên mím môi nhìn anh, hai gò má cứ như vậy mà đỏ ửng lên luôn.
" Tớ…"
" Em không cần nghĩ nhiều đâu, tôi nói ra là để em biết tình cảm của mình thôi, không cần phải để tâm"
Sau đó Chu Lăng Phong hôn hôn lên trán cô rồi đánh trống lãng.
" Ngày mai chúng ta sẽ sang Anh"
Quả nhiên Hàn Khả Nhiên ngay lập tức bị đánh lạt hướng, lập tức thắc mắc mà hỏi lại.
" Đi Anh làm gì?"
“…”
Chu Lăng Phong hơi im lặng sau đó ôm chặc lấy Hàn Khả Nhiên. Cô đột nhiên bị anh ôm chặt như vậy thì hơi đau mà phảng kháng.
" Ưm…"
" Ngày mai là ngày giỗ của cha tôi"
“!!!”
Hàn Khả Nhiên nghe như vậy thì liền hơi hiểu ra nên cũng ngoan ngoãn để cho anh ôm. Chu Lăng Phong thấy cô ngoan ngoãn thì liền phì cười.
" Ngoan vậy sao?"
" Thì…thì cậu buồn"
" Vậy nếu tôi nói tôi muốn hôn em thì em có cho không?"
“Hả?”
" Hửm, có cho không?"
Hàn Khả Nhiên mặt đỏ ửng lên sau đó lại muốn làm cho anh vui nên nhắm chặt hai mắt coi như đồng ý. Chu Lăng Phong cười cười nhìn cô sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi. Anh thầm nghĩ rằng tại sao lại có một người ngoan ngoãn đến như vậy chứ?
" Ưm…ư…"
Chu Lăng Phong hơi hé mắt ra sau đó đưa tay lên nắm lấy gáy của cô rồi kéo vào một nụ hôn sâu. Hàn Khả Nhiên lúc đầu có hơi chống cự lại, nhưng sau đó thì cũng ngồi im cho anh hôn. Chu Lăng Phong sau một lúc lâu thì cũng buông môi ra, anh cụng trán với cô rồi nhẹ nhàng si mê nói.
" Bé con…tôi thật sự, thật sự là rất yêu em"
“Ưm…”
Hàn Khả Nhiên không nói gì mà chỉ rên lên như mèo con. Bây giờ cô rất ngoan, rất nghe lời anh chỉ vì sợ làm anh buồn. Nhưng đối với Chu Lăng Phong nhiêu đó là đủ để anh yêu cô cả đời rồi…
…
" Lăng Phong nè, chỉ là đi sang Anh thôi hả, không có làm thêm việc gì sau?"
Hàn Khả Nhiên ngồi trên giường vừa sếp hành lý vừa hỏi anh.
" Chắc là có "
" Việc gì?"
Chu Lăng Phong mỉm cười xấu xa rồi tiến lại gần cô. Anh từ từ ngồi xuống giường sau đó ôm lấy cô từ đằng sau rồi ghé sát vào tai của cô thì thầm.
" Đi. Hẹn. Hò"
“!!!”
Hàn Khả Nhiên bất ngờ nhìn Chu Lăng Phong rồi bùm một cái mặt đỏ bừng. Sau đó cô vội đứng bật dậy rồi chạy vào góc phòng, ôm lấy con mèo rồi lên tiếng đuổi anh đi.
" CẬU RA KHỎI PHÒNG TỚ ĐI CÁI ĐỒ VÔ LIÊM SỈ KIA!!!"
/Cạch, Rầm/
“…”
Cứ như thế thì anh Phong của chúng ta đã bị vợ ‘không thương tiết’ mà đuổi ra khỏi phòng. Chu Lăng Phong đứng ‘xịt keo’ cứng ngắt trước cửa phòng của Hàn Khả Nhiên mà không biết nói gì, sau đó cũng chỉ im lặng thở dài mà quay đầu đi. Vừa mới quay đầu thì đã thấy mẹ của mình và hai ba tên người làm đang đứng đó xem kịch. Anh không nói gì mà chỉ lạnh lùng đi qua họ trong khi mọi người đang đỏ mặt nhìn anh. Lăng Nguyệt nhìn con trai của mình rồi nhìn người làm nói.
" Được rồi đi làm hết đi, bộ chưa thấy chồng bị vợ đuổi bao giờ à?"
" Vâng vâng"
Mọi người thì cười tủm tỉm sau đó rời đi. Thấy rồi nhưng mà trường hợp này là lần đầu tiên.
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Hàn Khả Nhiên: Ta khoá của rồi, để xem mi đi vào đường nào.
Chu Lăng Phong: Nhà của anh.
Hàn Khả Nhiên:…