Chương 9: Thực sự rất ngọt
Sau hơn năm phút, Chu Lăng Phong vẫn cùng với Hàn Khả Nhiên dây dưa không dứt, môi lưỡi triền miên với nhau. Hàn Khả Nhiên lúc đầu phản kháng dữ dội, nhưng sau đó nhận ra càn phản kháng, càng đuối sức nên cũng ngồi yên, mặc cho Chu Lăng Phong muốn làm gì thì làm. Hàn Khả Nhiên bị anh hôn đến mềm nhũng người, vậy mà mở mắt ra vẫn thấy anh hôn một cách hăng say, trâu bò không chịu buông.
"Ưm..hưm....a.."
Chu Lăng Phong tựa như muốn bù đắp khoảng thời gian không có Hàn Khả Nhiên bên cạnh, ôm hôn cô rất lâu...... Sau đó thấy cô có vẻ như sắp không thở nổi, Chu Lăng Phong mới luyến tiếc rời đi. Hàn Khả Nhiên như được ơn xoá mạng, cố gắng hít lấy từng ngụm không khí, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống. Chu Lăng Phong cụng trán với cô, nhìn cô bằng ánh mắt si mê.
Hàn Khả Nhiên dáng vẻ bây giờ giống như động vật nhỏ bị thương, đôi mắt ngập nước, môi thì sưng lên thở phì phò. Trông vô cùng quyến rũ, nhìn vào là khiến người khác ngứa ngáy cứ muốn bắt nạt, Chu Lăng Phong nhìn Hàn Khả Nhiên, không nhịn nổi nữa lập tức đè cô xuống ghế hôn tiếp.
Trời ơi, sao..sao hôm nay ông chủ của mình bạo quá vậy. Thứ ký Trần nhìn qua gương chiếu hậu bằng ánh mắt hỏi chấm. Có phải ngày mai sẽ có sóng thần hay động đất gì không?? Cậu đang nhìn thì lập tức bị Chu Lăng Phong liếc lạnh, cậu cũng giật mình rồi tập trung lái xe. Thôi thôi, tới đâu thì hay tới đó vậy.
Chu Lăng Phong sau khi liếc cậu thư ký của mình một cái xong lại tiếp tục làm việc của mình. Anh dây dưa với cô không dứt, bây giờ Chu Lăng Phong cảm thấy mình cứ như một người nghiện vậy. Muốn hút sạch sẽ chất ngọt từ trong khoan miệng nhỏ của Hàn Khả Nhiên, phải nói là thực sự rất ngọt. Không lẽ vì cô suốt ngày cứ ăn kẹo nên mới ngọt như vậy.
" hức ưm.. ưm....ngô.." Hàn Khả Nhiên bậy giờ chỉ có thể phát ra mấy tiếng ưm ưm vô nghĩ, bất lực không thể chống cự được.
Chu Lăng Phong càng hôn càng hưng phấn, bản năng của người đàn ông trong người cũng kìm chế không được nữa, hành động theo bản năng. Bàn tay hư hỏng của Chu Lăng Phong bắt đầu luồn vào trong chiếc áo của Hàn Khả Nhiên, vuốt ve nhẹ làng da mịn màng như da em bé.
Sau đó, anh cũng " tốt tính" buông môi tha cho cô, đồng thời cũng kéo ra một sợi chỉ bạc. Hàn Khả Nhiên bị hôn đến sắp ngạc thở chết rồi thì lại được buông tha, cô cố gắng hít thở để không xuống gặp ông bà tổ tiên thì lập tức vùng eo cảm nhận được bàn tay của người kia sợ soạng. Hàn Khả Nhiên hoảng hốt, bắt lấy cái tay kia nói.
" Anh... Anh làm cái gì vậy hả".
Anh nhìn cô, rồi cúi xuống hít lấy mùi hương đặt trưng trên cơ thể cô trả lời.
" Em nghĩ tôi tính làm gì em'
"Làm.làm cái gì.thì, thì kệ anh.....buông tôi ra"
" Nằm yên"
Chu Lăng Phong lạnh giọng lên tiếng nhắc nhở, nhưng chất giọng có phần nhẹ hơn so với bình thường. Hàn Khả Nhiên quay qua quay lại, mà vẫn không thoát được nên đâm ra mít ướt.
" huhu hức. Anh anh thả tui ra đi mà, anh anh không thả ra là..là tui cắn anh á"
Cô uy hiếp là sẽ cắn Chu Lăng Phong nhưng anh nào có sợ. Đúng rồi, đe doạ như vậy thì ai mà sợ cho được cơ chứ. Bộ dạng cứ như mèo con đòi cắn người như thế này ngược lại, còn khiến người ta muốn ức hiếp thêm thôi.
" Ừm, cho em cắn suốt đời luôn" nói xong bắt đầu tiếng xuống cái cổ nhỏ của cô trồng dâu.
" Ưm... A a."
Tay kia của Chu Lăng Phong cũng không ngừng xoa nắng cái eo nhỏ kia, thật là mềm mại. Chu Lăng Phong bây giờ chính lài không muốn nhịn nữa, người nằm dưới thân mình là người mà anh tâm tâm niệm niệm bấy lâu nay. Nếu Chu Lăng Phong này nhịn nữa thì mới không phải là đàn ông.
" Bảo bối, em ngoan ngoãn.../chụt/ sau này em muốn cái gì, tôi cho cái đó"
Chu Lăng Phong lên tiếng dụ dỗ, anh có một chất giọng vô cùng trầm ấm và quyến rũ. Ít nhất nó cũng đã mê hoặc được Khàn Khả Nhiên.
"Ưm.."
Hàn Khả Nhiên bị giọng nói của Chu Lăng Phong dụ dỗ, cũng dừng phản kháng kêu lên như mèo con, sau đó liền thấy không đúng. Cô có phải là con nít đâu mà bị người khác dụ dễ thế? Rồi lỡ như cái người này bắt cô đi bán nội tạng hay hay bắt cô đi làm cái gì đó ghê gớm thì sao??? Hàn Khả Nhiên sau đó cũng từ từ kêu lên.
"Không. Không thèm, tôi_"
Lời còn chưa kịp cất lên đã bị anh chặng lại bằng một nụ hôn.
" Ưm..hưm..."
Lại bị hôn, Hàn Khả Nhiên ứa nước mắt nhìn Chu Lăng Phong đang say sưa mà hôn, thì vừa tức vừa bất lực. Môi cô có phải là môi chùa đâu mà muốn hôn là hôn. Ở đâu ra vậy, đã xin phép cô chưa...à mà có xin thì cô cũng có cho đâu. Nhưng vấn đề ở đây là người này quá tự tiện. Hàn Khả Nhiên muốn kiện.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Chu Lăng Phong: ai lại đi kiện chồng mình tội hôn vợ bao giờ đâu.
Hàn Khả Nhiên:....
"Ưm..hưm....a.."
Chu Lăng Phong tựa như muốn bù đắp khoảng thời gian không có Hàn Khả Nhiên bên cạnh, ôm hôn cô rất lâu...... Sau đó thấy cô có vẻ như sắp không thở nổi, Chu Lăng Phong mới luyến tiếc rời đi. Hàn Khả Nhiên như được ơn xoá mạng, cố gắng hít lấy từng ngụm không khí, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống. Chu Lăng Phong cụng trán với cô, nhìn cô bằng ánh mắt si mê.
Hàn Khả Nhiên dáng vẻ bây giờ giống như động vật nhỏ bị thương, đôi mắt ngập nước, môi thì sưng lên thở phì phò. Trông vô cùng quyến rũ, nhìn vào là khiến người khác ngứa ngáy cứ muốn bắt nạt, Chu Lăng Phong nhìn Hàn Khả Nhiên, không nhịn nổi nữa lập tức đè cô xuống ghế hôn tiếp.
Trời ơi, sao..sao hôm nay ông chủ của mình bạo quá vậy. Thứ ký Trần nhìn qua gương chiếu hậu bằng ánh mắt hỏi chấm. Có phải ngày mai sẽ có sóng thần hay động đất gì không?? Cậu đang nhìn thì lập tức bị Chu Lăng Phong liếc lạnh, cậu cũng giật mình rồi tập trung lái xe. Thôi thôi, tới đâu thì hay tới đó vậy.
Chu Lăng Phong sau khi liếc cậu thư ký của mình một cái xong lại tiếp tục làm việc của mình. Anh dây dưa với cô không dứt, bây giờ Chu Lăng Phong cảm thấy mình cứ như một người nghiện vậy. Muốn hút sạch sẽ chất ngọt từ trong khoan miệng nhỏ của Hàn Khả Nhiên, phải nói là thực sự rất ngọt. Không lẽ vì cô suốt ngày cứ ăn kẹo nên mới ngọt như vậy.
" hức ưm.. ưm....ngô.." Hàn Khả Nhiên bậy giờ chỉ có thể phát ra mấy tiếng ưm ưm vô nghĩ, bất lực không thể chống cự được.
Chu Lăng Phong càng hôn càng hưng phấn, bản năng của người đàn ông trong người cũng kìm chế không được nữa, hành động theo bản năng. Bàn tay hư hỏng của Chu Lăng Phong bắt đầu luồn vào trong chiếc áo của Hàn Khả Nhiên, vuốt ve nhẹ làng da mịn màng như da em bé.
Sau đó, anh cũng " tốt tính" buông môi tha cho cô, đồng thời cũng kéo ra một sợi chỉ bạc. Hàn Khả Nhiên bị hôn đến sắp ngạc thở chết rồi thì lại được buông tha, cô cố gắng hít thở để không xuống gặp ông bà tổ tiên thì lập tức vùng eo cảm nhận được bàn tay của người kia sợ soạng. Hàn Khả Nhiên hoảng hốt, bắt lấy cái tay kia nói.
" Anh... Anh làm cái gì vậy hả".
Anh nhìn cô, rồi cúi xuống hít lấy mùi hương đặt trưng trên cơ thể cô trả lời.
" Em nghĩ tôi tính làm gì em'
"Làm.làm cái gì.thì, thì kệ anh.....buông tôi ra"
" Nằm yên"
Chu Lăng Phong lạnh giọng lên tiếng nhắc nhở, nhưng chất giọng có phần nhẹ hơn so với bình thường. Hàn Khả Nhiên quay qua quay lại, mà vẫn không thoát được nên đâm ra mít ướt.
" huhu hức. Anh anh thả tui ra đi mà, anh anh không thả ra là..là tui cắn anh á"
Cô uy hiếp là sẽ cắn Chu Lăng Phong nhưng anh nào có sợ. Đúng rồi, đe doạ như vậy thì ai mà sợ cho được cơ chứ. Bộ dạng cứ như mèo con đòi cắn người như thế này ngược lại, còn khiến người ta muốn ức hiếp thêm thôi.
" Ừm, cho em cắn suốt đời luôn" nói xong bắt đầu tiếng xuống cái cổ nhỏ của cô trồng dâu.
" Ưm... A a."
Tay kia của Chu Lăng Phong cũng không ngừng xoa nắng cái eo nhỏ kia, thật là mềm mại. Chu Lăng Phong bây giờ chính lài không muốn nhịn nữa, người nằm dưới thân mình là người mà anh tâm tâm niệm niệm bấy lâu nay. Nếu Chu Lăng Phong này nhịn nữa thì mới không phải là đàn ông.
" Bảo bối, em ngoan ngoãn.../chụt/ sau này em muốn cái gì, tôi cho cái đó"
Chu Lăng Phong lên tiếng dụ dỗ, anh có một chất giọng vô cùng trầm ấm và quyến rũ. Ít nhất nó cũng đã mê hoặc được Khàn Khả Nhiên.
"Ưm.."
Hàn Khả Nhiên bị giọng nói của Chu Lăng Phong dụ dỗ, cũng dừng phản kháng kêu lên như mèo con, sau đó liền thấy không đúng. Cô có phải là con nít đâu mà bị người khác dụ dễ thế? Rồi lỡ như cái người này bắt cô đi bán nội tạng hay hay bắt cô đi làm cái gì đó ghê gớm thì sao??? Hàn Khả Nhiên sau đó cũng từ từ kêu lên.
"Không. Không thèm, tôi_"
Lời còn chưa kịp cất lên đã bị anh chặng lại bằng một nụ hôn.
" Ưm..hưm..."
Lại bị hôn, Hàn Khả Nhiên ứa nước mắt nhìn Chu Lăng Phong đang say sưa mà hôn, thì vừa tức vừa bất lực. Môi cô có phải là môi chùa đâu mà muốn hôn là hôn. Ở đâu ra vậy, đã xin phép cô chưa...à mà có xin thì cô cũng có cho đâu. Nhưng vấn đề ở đây là người này quá tự tiện. Hàn Khả Nhiên muốn kiện.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Chu Lăng Phong: ai lại đi kiện chồng mình tội hôn vợ bao giờ đâu.
Hàn Khả Nhiên:....