Chương 4
5.
Cùng Giang Chỉ yêu đương 3 năm, anh ấy đối với tôi rất tốt, nhưng tôi vẫn lo được lo mất, không thể yên tâm được.
Dù sao cũng do anh ấy quá nổi bật, dù có đứng trong đám đông, tôi vẫn có thể dễ dàng tìm thấy anh ấy.
Những người khác có lẽ cũng thấy vậy.
Mặc dù tôi cùng anh ấy đang đi cùng nhau trên đường, vẫn có nữ sinh mạnh bạo chạy đến xin WeChat.
Lúc trước, khi tôi và Giang Chỉ đang ở phòng tranh xem triển lãm tranh, có một cô gái mặt mày thanh tú đến gần.
Tôi theo bản năng nắm chặt cổ tay Giang Chỉ:" Anh ấy đã có người yêu."
Cô gái kia cười, đánh giá tôi một lúc, giọng nói có chút khinh thường:" Là cô?"
" Nếu không thì cô nghĩ là cô sao?" Mặt Giang Chỉ lạnh như băng nói:" Có rất nhiều người nguyện ý chụp ảnh cùng cô, đừng tìm tôi, tôi đã có bạn gái."
Tôi nghiêng đầu, thấy có người đang dơ điện thoại quay lại, chắc là muốn đăng lên mạng.
Sau đó tôi thật sự tìm thấy video đó, trong khu bình luận hầu như đều khen Giang Chỉ đẹp trai, nhưng cũng có một số bình luận...
" Chắc có mỗi tôi cảm thấy cô bạn gái kia khá lép vế nhỉ?"
" Thật ra tôi thấy cô gái bên cạnh không xứng với bạn trai trong video á."
Lúc ấy đã có một khoảng thời gian dài tôi cảm thấy không an toàn, nhưng tôi không giám nói với Giang Chỉ. Lúc ấy tôi liền học trang điểm, mong muốn khiến mình trông xinh đẹp hơn.
Vào thời điểm hẹn hò, tôi mặc chiếc váy mới mua, đi đến trước mặt Giang Chỉ, liền thấy anh ấy hơi nhăn mày, lấy áo khoác ngoài khoác vào cho tôi.
Tôi ngẩn người:"...Khó coi sao?"
" Đẹp." Giang Chỉ ôm tôi, đem cằm dựa vào hõm vai, môi ghé vào tai tôi, giọng nói ôn nhu:" Đến nỗi không muốn người nhìn thấy em."
Thật sao...?
Tôi hít hít mũi, ngăn cho nước mắt chảy ra, nói khẽ với Tống Thừa Hiên:" Chúng ta đi thôi."
Nghe được tiếng tôi, hai người hướng kia bỗng khựng lại, nhìn về hướng chúng tôi.
Trong mắt Lâm Thanh Thanh lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ánh mắt Giang Chỉ có chút thâm trầm, buông Lâm Thanh Thanh, từ từ đi đến chỗ tôi.
Tôi hung hăng liếc Giang Chỉ một cái, không thèm để ý nữa, đi cùng Tống Thừa Hiên.
Cùng Giang Chỉ yêu đương 3 năm, anh ấy đối với tôi rất tốt, nhưng tôi vẫn lo được lo mất, không thể yên tâm được.
Dù sao cũng do anh ấy quá nổi bật, dù có đứng trong đám đông, tôi vẫn có thể dễ dàng tìm thấy anh ấy.
Những người khác có lẽ cũng thấy vậy.
Mặc dù tôi cùng anh ấy đang đi cùng nhau trên đường, vẫn có nữ sinh mạnh bạo chạy đến xin WeChat.
Lúc trước, khi tôi và Giang Chỉ đang ở phòng tranh xem triển lãm tranh, có một cô gái mặt mày thanh tú đến gần.
Tôi theo bản năng nắm chặt cổ tay Giang Chỉ:" Anh ấy đã có người yêu."
Cô gái kia cười, đánh giá tôi một lúc, giọng nói có chút khinh thường:" Là cô?"
" Nếu không thì cô nghĩ là cô sao?" Mặt Giang Chỉ lạnh như băng nói:" Có rất nhiều người nguyện ý chụp ảnh cùng cô, đừng tìm tôi, tôi đã có bạn gái."
Tôi nghiêng đầu, thấy có người đang dơ điện thoại quay lại, chắc là muốn đăng lên mạng.
Sau đó tôi thật sự tìm thấy video đó, trong khu bình luận hầu như đều khen Giang Chỉ đẹp trai, nhưng cũng có một số bình luận...
" Chắc có mỗi tôi cảm thấy cô bạn gái kia khá lép vế nhỉ?"
" Thật ra tôi thấy cô gái bên cạnh không xứng với bạn trai trong video á."
Lúc ấy đã có một khoảng thời gian dài tôi cảm thấy không an toàn, nhưng tôi không giám nói với Giang Chỉ. Lúc ấy tôi liền học trang điểm, mong muốn khiến mình trông xinh đẹp hơn.
Vào thời điểm hẹn hò, tôi mặc chiếc váy mới mua, đi đến trước mặt Giang Chỉ, liền thấy anh ấy hơi nhăn mày, lấy áo khoác ngoài khoác vào cho tôi.
Tôi ngẩn người:"...Khó coi sao?"
" Đẹp." Giang Chỉ ôm tôi, đem cằm dựa vào hõm vai, môi ghé vào tai tôi, giọng nói ôn nhu:" Đến nỗi không muốn người nhìn thấy em."
Thật sao...?
Tôi hít hít mũi, ngăn cho nước mắt chảy ra, nói khẽ với Tống Thừa Hiên:" Chúng ta đi thôi."
Nghe được tiếng tôi, hai người hướng kia bỗng khựng lại, nhìn về hướng chúng tôi.
Trong mắt Lâm Thanh Thanh lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ánh mắt Giang Chỉ có chút thâm trầm, buông Lâm Thanh Thanh, từ từ đi đến chỗ tôi.
Tôi hung hăng liếc Giang Chỉ một cái, không thèm để ý nữa, đi cùng Tống Thừa Hiên.