Chương 15: 1: Bạn bè
Ngày đầu tiên của tháng 7
Laurey ngồi đó chờ ai đó mua hàng, một ngày dài cũng có vài người mua hàng, không đủ sống nên để duy trì cửa hàng tiền tiết kiệm đã vơi đi một phần lớn, còn lại hơn 30 gom.
Gavin xuất hiện trước mặt, cậu đứng lên cười với cậu ta.
Laurey: chào buổi sáng Gavin.
Gavin: chào buổi sáng Laurey.
Gavin: mình đi ngang nói với cậu là anh Erian đã đến Ponnan rồi, anh ấy hỏi cậu có 25 gom không để anh ấy mượn vào trong.
Laurey tỏ ra lo lắng: nhưng mình không có đủ tiền, cậu nói với anh ấy là anh ấy cứ làm việc kiếm tiền, khi nào tôi có tiền tôi dư tôi sẽ giúp.
Gavin tốt bụng hỏi: dạo này làm ăn ế ẩm lắm sao?
Laurey cười ngại: ừm, toàn phải bù lỗ.
Gavin lấy từ ví ra nhét vào tay Laurey một xấp tiền: này, cậu cầm lấy trang trải đi.
Laurey không muốn nhận đẩy lại: mình không lấy tiền của các cậu đâu.
Gavin: lấy đi mà, chúng ta là bạn, một chút tiền thôi, nếu có Simon ở đây cậu ấy cũng sẽ làm vậy.
Laurey cầm trên tay xấp tiền lẻ, sóng mũi cậu cay xè, cậu khóc vì cậu cảm động, có phần tủi thân về bản thân, đứng đó khóc tức tửi rồi chầm chậm ngồi xuống ghế.
Gavin đi lại đứng cạnh bên vuốt vuốt vai cậu: không sao hết, cho dù cậu không còn đồng nào vẫn có thể đến chỗ tụi mình ăn, tụi mình đang định xây một ngôi nhà nhỏ, xây luôn một tiệm ăn, khi đó sẽ có phòng cho cậu ngủ, đừng lo nha.
Laurey nứt nở nói: chúc mừng hai cậu.
Gavin: ừm, tối nay chúng ta phải ăn mừng đó nha.
Laurey: tán thành.
Họ nói chuyện cùng nhau cả buổi, đến khi Laurey lo cho cửa tiệm buôn bán đắt Simon lo không xuể mới hối Gavin đi về.
Gavin khi rời đu vẫn còn nhìn lại: cố lên.
Laurey buổi tối sau khi ăn mừng cùng họ đã say mèm đi trên đường về nhà, con phố đen tối chỉ có đèn đường từ đầu đường chiếu vào.
Dưới chân cậu có gì đó đau nhói quẹt qua, cậu gặp chân lên phủi phủi là hết đau.
Đến con đường cuối cùng khi vào nhà cậu bắt đầu buồn ngủ không thể mở mắt lên, chỉ vài giây cậu gục xuống đất.
Laurey tỉnh lại bị trói trong một cây cột trong căn nhà khá cũ
Sợi dây trói tay cậu là dây vải, cây cột gỗ đó hơi sần sùi, cậu thử cử động chân, sau khi xác định được cơ thể đã hoạt động trở lại bình thường bắt đầu cạ dây vào cột.
Mảng da tay của cậu bong ra bật máu nhưng cậu vẫn tiếp tục cạ sợi dây đã gần đứt thì có một chàng trai mang theo ly thủy tinh chứa thứ chất lỏng trong suốt, khi di chuyển bề mặt chất lỏng xao động nhĩu một dòng xuống sàn nhà làm nơi đó bóc khói ngay lập tức.
Laurey rùng mình sợ hãi: là axit đặc.
Laurey: cậu là ai, tại sao lại bắt tôi?
Dee: cậu còn dám nói sao, cậu đã giết chết người tôi yêu.
Laurey: cậu yêu lão Kazuma sao?
Dee: không, người tôi yêu là Hiroshi, anh ấy được giao lệnh giết cậu, do không hoàn thành nhiệm vụ nên anh ấy đã mổ bụng tự sát.
Laurey nghe đến đấy thì tức điên, đoạn dây nhỏ còn lại bị cậu dùng một phát kéo phăng đứt làm đôi, đứng bật dậy hét lên một câu khiến Dee sợ đến mức run rẩy.
Tiếng nói của cậu uy lực vang lớn: tôi phải để anh ta giết tôi, vậy mới được đúng không.
Dee bất cẩn làm đổ hết ly dung dịch.
Cậu lấy cây chổi treo ở góc bếp, đi đến quất từ trên đầu cậu ta quất xuống, mặc cho Dee ôm đầu khóc, cậu không khóc vì đau mà khóc vì Laurey có lý lẽ, cậu muốn bắt Laurey đền tội cho cái chết của người yêu nhưng Laurey lại là người làm đúng, sự thật phũ phàng khiến trái tim cậu đau nhói, linh hồn đó yếu ngồi co ro sợ hãi mọi thứ.
Laurey đánh để hả giận, nhưng thấy cậu ta không hề phản kháng cậu cũng không buồn ức hiếp.
Laurey: lòng tự trọng là thứ giết chết đàn ông.
Laurey: chính nó giết chết anh ta chứ không phải tôi, cậu con trẻ, nếu không biết đúng sai thì chết theo anh ta cho rồi đi, sống làm gì để chật chỗ Gasryva.
Dee quỳ mộp dậy liếc mắt nhìn Laurey: im đi, biến khỏi đây.
Laurey ngồi xổm xuống bên cạnh cậu ta, vén mái tóc cậu làm lộ ra đôi lông mài mỏng nhạt: cậu còn trẻ lắm, anh ta chết rồi thì cậu có cuộc sống khác, sao phải sống trong dày vò vì một kẻ ngốc chứ?
Laurey thấy cậu ta vẫn như vậy không muốn nói nhiều: nói với cậu chỉ khô nước bọt, làm ơn đừng có chết thê thảm quá, làm ảnh hưởng đến danh tiếng Gasryva.
Laurey rời đi, bỏ lại cậu ta chìm trong đâu khổ, cậu thở một hơi dài thườn thược trong bầu trời trưa.
Một loạt câu hỏi trôi qua đầu Laurey.
" bản thân cậu có tốt đẹp như những gì cậu nói không? "
" làm sao để trở nên giàu có "
" làm thế nào để có được hạnh phúc "
" liệu có nên bắt đầu hẹn hò với Erian "
" lần sau cậu nhìn lên bầu trời xanh trong là bao nhiêu năm nữa "
Laurey ngồi đó chờ ai đó mua hàng, một ngày dài cũng có vài người mua hàng, không đủ sống nên để duy trì cửa hàng tiền tiết kiệm đã vơi đi một phần lớn, còn lại hơn 30 gom.
Gavin xuất hiện trước mặt, cậu đứng lên cười với cậu ta.
Laurey: chào buổi sáng Gavin.
Gavin: chào buổi sáng Laurey.
Gavin: mình đi ngang nói với cậu là anh Erian đã đến Ponnan rồi, anh ấy hỏi cậu có 25 gom không để anh ấy mượn vào trong.
Laurey tỏ ra lo lắng: nhưng mình không có đủ tiền, cậu nói với anh ấy là anh ấy cứ làm việc kiếm tiền, khi nào tôi có tiền tôi dư tôi sẽ giúp.
Gavin tốt bụng hỏi: dạo này làm ăn ế ẩm lắm sao?
Laurey cười ngại: ừm, toàn phải bù lỗ.
Gavin lấy từ ví ra nhét vào tay Laurey một xấp tiền: này, cậu cầm lấy trang trải đi.
Laurey không muốn nhận đẩy lại: mình không lấy tiền của các cậu đâu.
Gavin: lấy đi mà, chúng ta là bạn, một chút tiền thôi, nếu có Simon ở đây cậu ấy cũng sẽ làm vậy.
Laurey cầm trên tay xấp tiền lẻ, sóng mũi cậu cay xè, cậu khóc vì cậu cảm động, có phần tủi thân về bản thân, đứng đó khóc tức tửi rồi chầm chậm ngồi xuống ghế.
Gavin đi lại đứng cạnh bên vuốt vuốt vai cậu: không sao hết, cho dù cậu không còn đồng nào vẫn có thể đến chỗ tụi mình ăn, tụi mình đang định xây một ngôi nhà nhỏ, xây luôn một tiệm ăn, khi đó sẽ có phòng cho cậu ngủ, đừng lo nha.
Laurey nứt nở nói: chúc mừng hai cậu.
Gavin: ừm, tối nay chúng ta phải ăn mừng đó nha.
Laurey: tán thành.
Họ nói chuyện cùng nhau cả buổi, đến khi Laurey lo cho cửa tiệm buôn bán đắt Simon lo không xuể mới hối Gavin đi về.
Gavin khi rời đu vẫn còn nhìn lại: cố lên.
Laurey buổi tối sau khi ăn mừng cùng họ đã say mèm đi trên đường về nhà, con phố đen tối chỉ có đèn đường từ đầu đường chiếu vào.
Dưới chân cậu có gì đó đau nhói quẹt qua, cậu gặp chân lên phủi phủi là hết đau.
Đến con đường cuối cùng khi vào nhà cậu bắt đầu buồn ngủ không thể mở mắt lên, chỉ vài giây cậu gục xuống đất.
Laurey tỉnh lại bị trói trong một cây cột trong căn nhà khá cũ
Sợi dây trói tay cậu là dây vải, cây cột gỗ đó hơi sần sùi, cậu thử cử động chân, sau khi xác định được cơ thể đã hoạt động trở lại bình thường bắt đầu cạ dây vào cột.
Mảng da tay của cậu bong ra bật máu nhưng cậu vẫn tiếp tục cạ sợi dây đã gần đứt thì có một chàng trai mang theo ly thủy tinh chứa thứ chất lỏng trong suốt, khi di chuyển bề mặt chất lỏng xao động nhĩu một dòng xuống sàn nhà làm nơi đó bóc khói ngay lập tức.
Laurey rùng mình sợ hãi: là axit đặc.
Laurey: cậu là ai, tại sao lại bắt tôi?
Dee: cậu còn dám nói sao, cậu đã giết chết người tôi yêu.
Laurey: cậu yêu lão Kazuma sao?
Dee: không, người tôi yêu là Hiroshi, anh ấy được giao lệnh giết cậu, do không hoàn thành nhiệm vụ nên anh ấy đã mổ bụng tự sát.
Laurey nghe đến đấy thì tức điên, đoạn dây nhỏ còn lại bị cậu dùng một phát kéo phăng đứt làm đôi, đứng bật dậy hét lên một câu khiến Dee sợ đến mức run rẩy.
Tiếng nói của cậu uy lực vang lớn: tôi phải để anh ta giết tôi, vậy mới được đúng không.
Dee bất cẩn làm đổ hết ly dung dịch.
Cậu lấy cây chổi treo ở góc bếp, đi đến quất từ trên đầu cậu ta quất xuống, mặc cho Dee ôm đầu khóc, cậu không khóc vì đau mà khóc vì Laurey có lý lẽ, cậu muốn bắt Laurey đền tội cho cái chết của người yêu nhưng Laurey lại là người làm đúng, sự thật phũ phàng khiến trái tim cậu đau nhói, linh hồn đó yếu ngồi co ro sợ hãi mọi thứ.
Laurey đánh để hả giận, nhưng thấy cậu ta không hề phản kháng cậu cũng không buồn ức hiếp.
Laurey: lòng tự trọng là thứ giết chết đàn ông.
Laurey: chính nó giết chết anh ta chứ không phải tôi, cậu con trẻ, nếu không biết đúng sai thì chết theo anh ta cho rồi đi, sống làm gì để chật chỗ Gasryva.
Dee quỳ mộp dậy liếc mắt nhìn Laurey: im đi, biến khỏi đây.
Laurey ngồi xổm xuống bên cạnh cậu ta, vén mái tóc cậu làm lộ ra đôi lông mài mỏng nhạt: cậu còn trẻ lắm, anh ta chết rồi thì cậu có cuộc sống khác, sao phải sống trong dày vò vì một kẻ ngốc chứ?
Laurey thấy cậu ta vẫn như vậy không muốn nói nhiều: nói với cậu chỉ khô nước bọt, làm ơn đừng có chết thê thảm quá, làm ảnh hưởng đến danh tiếng Gasryva.
Laurey rời đi, bỏ lại cậu ta chìm trong đâu khổ, cậu thở một hơi dài thườn thược trong bầu trời trưa.
Một loạt câu hỏi trôi qua đầu Laurey.
" bản thân cậu có tốt đẹp như những gì cậu nói không? "
" làm sao để trở nên giàu có "
" làm thế nào để có được hạnh phúc "
" liệu có nên bắt đầu hẹn hò với Erian "
" lần sau cậu nhìn lên bầu trời xanh trong là bao nhiêu năm nữa "