Chương 17: 3: Gặp thời
Timothee: cậu có nghe tin ở Dontere chưa?
Daniel: kể đi.
Timothee: tộc người Sanek ở Dontere là một tộc du mục, nghe nói họ rất xinh đẹp nhưng lại rất hiếu chiến, xâm lược tất cả những nơi họ đi qua, vương quốc láng giềng chúng ta vừa bị họ quét ngang, nghe nói là quốc vương đã chết, các hoàng tử bị thương nặng, nếu họ đều không qua khỏi thì vương quốc đó sẽ bị thành vô chủ, Sagetha và Demphodia đang lăm tranh giành lãnh thổ.
Timothee: tôi còn nghe được sở dĩ một tộc người với vũ khí thô sơ có thể đánh nát vương quốc là vì tộc trưởng có một người con trai, chàng ta xinh đẹp như bùa mê khiến những người đàn ông cũng phải ham muốn, vì có chàng ta nên họ mới chiếm được thế thượng phong.
Daniel: trời, ước gì tôi gặp được cậu ta, đẹp đến mức có thể khiến đàn ông thực thụ ham muốn sao?
Jimmy chạy trong những chiếc ô nối nhau tới trước Timothee: cậu biết gì không, thủ lĩnh người Sanek đã bị giết chết rồi, giờ tộc của họ đã bị rã, còn người xinh đẹp kia cũng không thấy đâu.
Daniel: có khi nào bị chết rồi không?
Timothee: lúc chiến trận hỗn loạn, có thể như vậy cũng không chừng.
Daniel: tiếc.
Laurey chọn được táo đưa cho Timothee: cân cho tôi.
Timothee: một cân 50 xu.
Laurey: mưa táo không ngọt mấy, nhưng mà mưa cậu bán không được hàng nên mua đúng giá cho cậu đó.
Timothee: cảm ơn cậu, lần sau đến ủng hộ nha.
Laurey đi trong mưa, Davik đi trên xe ngựa kéo có mái che đi ngang anh gọi lớn.
Davik: Laurey, lâu rồi không gặp.
Laurey được mời đến ở vinh thự của anh, ở giữa căn nhà rộng lớn Laurey vẫn bình thản dùng trà không hề tỏ ra ngưỡng mộ.
Davik: cậu không bỡ ngờ chút nào sao?
Laurey: tôi biết anh giàu lần đầu tiên tôi gặp anh rồi, chẳng có gì để bỡ ngỡ.
Davik: phong thái của cậu rất tốt, nếu sau này cậu giàu lên trông sẽ giống quý tộc lâu đời chứ không phải thương nhân gặp thời mà giàu lên, họ suồng sã, ồn ào và không có uy tín mấy.
Laurey: cảm ơn.
Davik: cửa hàng mà cậu kinh doanh thế nào rồi?
Laurey: không có lợi nhuận, tôi đã ngừng buôn bán được một thời gian.
Davik: sao không đến tìm tôi, tôi có thể giúp cậu.
Laurey: anh cho tôi mượn là ân tình, nếu tôi có giàu có cũng không trả được.
Davik: vậy cũng không cần trả.
Laurey: với anh thì tôi phải thật rỏ ràng.
Davik: ừm.
Davik: hôm trước tôi có mua được từ chợ đồ cũ một chai sữa tắm rất tốt, cậu phải xem thử.
Davik vỗ tay 2 cái, người đàn ông mặc vest đuôi tôm mang bao tay trắng cầm ra chai sữa tắm đưa hai tay cho Laurey.
Laurey cười khì cảm thấy rất kì lạ, đó là chai sữa tắm mà cậu mang cho không lúc ngừng bán.
Davik: có vài chai khác nữa, chúng đều rất đặc biệt, cả mùi hương và cảm giác khi dùng đều mang cảm giác cực kì tinh tế, tiếc là chẳng biết ai đã làm ra chúng.
Laurey: là tôi đó.
Davik bất ngờ hỏi lại để xác nhận: cậu nói gì.
Laurey: chai sữa tắm này do tôi làm ra, lúc mà tôi mài mò bào chế đã làm ra nhiều loại với nhiều công dụng khác nhau, bày bán cả ngày không có ai mua.
Davik: bây giờ thì có đấy, những người bạn của tôi đang rất muốn có một ai đó có thể làm sữa tắm riêng cho họ theo kiểu họ muốn, cậu sẽ được trả tiền công rất cao.
Laurey mừng muốn nhảy lên nhưng cậu không thể để Davik coi thường mình, cậu ngồi ngay ngắn chỉ cười vừa vặn.
Laurey: ừm.
Laurey đến nhà của những người giàu có, họ sẽ nói mong muốn với cậu, sau đó cậu trả lại sản phẩm mà họ muốn, Laurey làm việc như cổ máy, chưa được 6 tháng.
Mua một khu đất nhỏ xây cửa hàng, lúc chia tay Gavin và Simon, buổi chiều đó nắng vàng chiếu lên làm hồng đôi má cậu, chưa kịp nói lời chia tay nước mắt đã trực trào.
Laurey: tạm biệt các cậu.
Simon: mình tưởng cậu vượt biên không đấy, tụi mình vẫn còn ở đây đâu có đi đâu.
Gavin: vui quá nên khóc thôi, cố lên, lần sau gặp chúng ta phải nằm trong top 200 ông chủ lớn của thành phố đó.
Gavin: tụi mình sắp lọt top rồi, cậu không cố gắng là không có nhìn mặt cậu đâu.
Laurey mỉm cười lau nước mắt: ừm, mình mà sợ cậu sao.
Gavin: phải ngủ đủ giấc ăn uống đầy đủ đó, mình biết cậu rất giỏi nhưng mà đừng lao lực quá.
Laurey giang tay ra: mình muốn ôm hai cậu.
Simon ôm lấy Laurey mà đùa: sến quá đi mất.
Daniel: kể đi.
Timothee: tộc người Sanek ở Dontere là một tộc du mục, nghe nói họ rất xinh đẹp nhưng lại rất hiếu chiến, xâm lược tất cả những nơi họ đi qua, vương quốc láng giềng chúng ta vừa bị họ quét ngang, nghe nói là quốc vương đã chết, các hoàng tử bị thương nặng, nếu họ đều không qua khỏi thì vương quốc đó sẽ bị thành vô chủ, Sagetha và Demphodia đang lăm tranh giành lãnh thổ.
Timothee: tôi còn nghe được sở dĩ một tộc người với vũ khí thô sơ có thể đánh nát vương quốc là vì tộc trưởng có một người con trai, chàng ta xinh đẹp như bùa mê khiến những người đàn ông cũng phải ham muốn, vì có chàng ta nên họ mới chiếm được thế thượng phong.
Daniel: trời, ước gì tôi gặp được cậu ta, đẹp đến mức có thể khiến đàn ông thực thụ ham muốn sao?
Jimmy chạy trong những chiếc ô nối nhau tới trước Timothee: cậu biết gì không, thủ lĩnh người Sanek đã bị giết chết rồi, giờ tộc của họ đã bị rã, còn người xinh đẹp kia cũng không thấy đâu.
Daniel: có khi nào bị chết rồi không?
Timothee: lúc chiến trận hỗn loạn, có thể như vậy cũng không chừng.
Daniel: tiếc.
Laurey chọn được táo đưa cho Timothee: cân cho tôi.
Timothee: một cân 50 xu.
Laurey: mưa táo không ngọt mấy, nhưng mà mưa cậu bán không được hàng nên mua đúng giá cho cậu đó.
Timothee: cảm ơn cậu, lần sau đến ủng hộ nha.
Laurey đi trong mưa, Davik đi trên xe ngựa kéo có mái che đi ngang anh gọi lớn.
Davik: Laurey, lâu rồi không gặp.
Laurey được mời đến ở vinh thự của anh, ở giữa căn nhà rộng lớn Laurey vẫn bình thản dùng trà không hề tỏ ra ngưỡng mộ.
Davik: cậu không bỡ ngờ chút nào sao?
Laurey: tôi biết anh giàu lần đầu tiên tôi gặp anh rồi, chẳng có gì để bỡ ngỡ.
Davik: phong thái của cậu rất tốt, nếu sau này cậu giàu lên trông sẽ giống quý tộc lâu đời chứ không phải thương nhân gặp thời mà giàu lên, họ suồng sã, ồn ào và không có uy tín mấy.
Laurey: cảm ơn.
Davik: cửa hàng mà cậu kinh doanh thế nào rồi?
Laurey: không có lợi nhuận, tôi đã ngừng buôn bán được một thời gian.
Davik: sao không đến tìm tôi, tôi có thể giúp cậu.
Laurey: anh cho tôi mượn là ân tình, nếu tôi có giàu có cũng không trả được.
Davik: vậy cũng không cần trả.
Laurey: với anh thì tôi phải thật rỏ ràng.
Davik: ừm.
Davik: hôm trước tôi có mua được từ chợ đồ cũ một chai sữa tắm rất tốt, cậu phải xem thử.
Davik vỗ tay 2 cái, người đàn ông mặc vest đuôi tôm mang bao tay trắng cầm ra chai sữa tắm đưa hai tay cho Laurey.
Laurey cười khì cảm thấy rất kì lạ, đó là chai sữa tắm mà cậu mang cho không lúc ngừng bán.
Davik: có vài chai khác nữa, chúng đều rất đặc biệt, cả mùi hương và cảm giác khi dùng đều mang cảm giác cực kì tinh tế, tiếc là chẳng biết ai đã làm ra chúng.
Laurey: là tôi đó.
Davik bất ngờ hỏi lại để xác nhận: cậu nói gì.
Laurey: chai sữa tắm này do tôi làm ra, lúc mà tôi mài mò bào chế đã làm ra nhiều loại với nhiều công dụng khác nhau, bày bán cả ngày không có ai mua.
Davik: bây giờ thì có đấy, những người bạn của tôi đang rất muốn có một ai đó có thể làm sữa tắm riêng cho họ theo kiểu họ muốn, cậu sẽ được trả tiền công rất cao.
Laurey mừng muốn nhảy lên nhưng cậu không thể để Davik coi thường mình, cậu ngồi ngay ngắn chỉ cười vừa vặn.
Laurey: ừm.
Laurey đến nhà của những người giàu có, họ sẽ nói mong muốn với cậu, sau đó cậu trả lại sản phẩm mà họ muốn, Laurey làm việc như cổ máy, chưa được 6 tháng.
Mua một khu đất nhỏ xây cửa hàng, lúc chia tay Gavin và Simon, buổi chiều đó nắng vàng chiếu lên làm hồng đôi má cậu, chưa kịp nói lời chia tay nước mắt đã trực trào.
Laurey: tạm biệt các cậu.
Simon: mình tưởng cậu vượt biên không đấy, tụi mình vẫn còn ở đây đâu có đi đâu.
Gavin: vui quá nên khóc thôi, cố lên, lần sau gặp chúng ta phải nằm trong top 200 ông chủ lớn của thành phố đó.
Gavin: tụi mình sắp lọt top rồi, cậu không cố gắng là không có nhìn mặt cậu đâu.
Laurey mỉm cười lau nước mắt: ừm, mình mà sợ cậu sao.
Gavin: phải ngủ đủ giấc ăn uống đầy đủ đó, mình biết cậu rất giỏi nhưng mà đừng lao lực quá.
Laurey giang tay ra: mình muốn ôm hai cậu.
Simon ôm lấy Laurey mà đùa: sến quá đi mất.