Chương 19: 2: Xấu xí
Lần đầu tiên Laurey thấy được gương mặt thật của Levi, những vết sẹo kín mặt khiến gương mặt cậu ấy biến dạng, màu của chúng đỏ thâm như màu huyết đen trông kinh tởm, một bên mắt chỉ có cái lỗ nhìn nhìn ra, bên còn lại bị dùn da che mất nửa mắt, nhưng đường nét trên mặt những chỗ không có sẹo lại khá xinh, Laurey cảm thấy hơi tiếc cho cậu ấy.
Laurey: bận quá nên quên mất về làm với cậu, xin lỗi nhé.
Levi: chủ nhân thì không cần xin lỗi nô lệ đâu.
Laurey: cứ xem như cậu là người làm công cho tôi đi, ai hỏi thì cứ nói cậu là nhân viên tôi thuê.
Laurey: thật ra tôi muốn chúng ta là bạn bè vì cậu là nhân viên đầu tiên của tôi, là một người quan trọng nên tôi muốn chúng ta làm bạn, nhưng cậu lại ít nói quá tôi cũng không biết nói gì.
Laurey: cậu ăn gì chưa?
Levi: tôi ăn thức ăn ở bếp.
Laurey: ăn được không?
Levi: cũng được.
Laurey: tôi học được từ bạn tôi đó, các cậu ấy đều là đầu bếp giỏi, họ nấu ăn ngon lắm, ngày mai chúng ta đến đó ăn.
Levi đưa tiền cho Laurey: lúc trưa có người mua sữa tắm, tôi bán giá 60 xu một chai, bán được 6 chai.
Laurey: bán vậy hơi mắc đó, bình thường tôi bán 45 xu một chai.
Laurey: vậy ngày mai câu treo bản hiệu giảm 25% rồi bán với giá 45 xu một chai là được.
Levi: ừm, cũng thông minh.
Levi làm việc được mấy ngày, ngoài vẻ ngoài hơi kém thì cậu ấy cực kì tháo vát.
Laurey khi đi ăn tối với Gavin và Simon có nói về Levi.
Laurey: các cậu không biết đâu, cậu ấy xử lí vấn đề trong tíc tắc thôi, cực kì thông minh, nhiều lúc mình bất ngờ không tin nổi, tại sao có thể nhạy bén đến như vậy.
Simon: nếu thật vậy thì tội cho cậu ấy quá, có đầu óc nhạy bén, vốn dĩ cũng xinh xắn nhưng chỉ vì mấy vết sẹo mà thua thiệt
Laurey: biết sao được, mình chỉ biết đối xử tốt với Levi một chút, mong là cậu ấy sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn.
Laurey: nhưng mà Levi không có vẻ gì là tự ti hết, cũng rất là có khí chất đó.
3 tháng sau, Laurey đã có được một khoảng dư kha khá, cậu muốn mở rộng tiệm, trong khi đang ăn tối cậu hỏi ý Levi.
Laurey: mình muốn mở rộng cửa tiệm, cậu thấy sao?
Levi: mở rộng thế nào?
Laurey: mình sẽ biến chỗ này thành một nhà tắm nhỏ, thuê nhân viên tắm kì cọ tắm gội cho khách hàng, có thể trò chuyện với họ.
Levi: những nô lê không giỏi nói chuyện, họ bị xem như món hàng quá lâu nên tâm trí họ khá thấp kém, ép họ đọc sách cũng chẳng vào đầu họ là mấy, cậu có thể mua nô lệ để làm việc nặng, mua những người xinh đẹp để thỏa mãn, còn muốn đào tạo họ thì khó lắm.
Laurey: vậy nên thuê nhân viên rồi, mình sẽ giao cho cậu làm quản lí, cậu quản lí họ được mà đúng không?
Levi: được.
Laurey: vậy được rồi, ngày mai mình sẽ thuê người xây thêm phòng tắm ở khu đất trống phía sau.
Tiếng của chàng trai cất lên trước cửa làm Laurey sững sờ.
Erian: đây có phải cửa hàng của Laurey không ạ?
Sáng hôm sau Erian nói chuyện rất nhiều với Laurey, ông chủ chỉ ừm ừm cho qua không hứng thú mấy, cậu hiểu rỏ Erian, anh ta lười biếng không muốn làm việc, cũng là nguyên nhân mà ngày trước cậu không muốn cho anh 25 gom vào Gasryva, nhưng cậu lại thích anh nên đối với Laurey thì Erian giống như độc tố mang vị ngọt ngào, chuyện làm ăn cũng đang tốt, để anh ta ở lại cũng chẳng có hại gì, cậu biết Erian cũng yêu cậu nhưng vì yêu cậu mà thay đổi thì không bao giờ có.
Laurey: bận quá nên quên mất về làm với cậu, xin lỗi nhé.
Levi: chủ nhân thì không cần xin lỗi nô lệ đâu.
Laurey: cứ xem như cậu là người làm công cho tôi đi, ai hỏi thì cứ nói cậu là nhân viên tôi thuê.
Laurey: thật ra tôi muốn chúng ta là bạn bè vì cậu là nhân viên đầu tiên của tôi, là một người quan trọng nên tôi muốn chúng ta làm bạn, nhưng cậu lại ít nói quá tôi cũng không biết nói gì.
Laurey: cậu ăn gì chưa?
Levi: tôi ăn thức ăn ở bếp.
Laurey: ăn được không?
Levi: cũng được.
Laurey: tôi học được từ bạn tôi đó, các cậu ấy đều là đầu bếp giỏi, họ nấu ăn ngon lắm, ngày mai chúng ta đến đó ăn.
Levi đưa tiền cho Laurey: lúc trưa có người mua sữa tắm, tôi bán giá 60 xu một chai, bán được 6 chai.
Laurey: bán vậy hơi mắc đó, bình thường tôi bán 45 xu một chai.
Laurey: vậy ngày mai câu treo bản hiệu giảm 25% rồi bán với giá 45 xu một chai là được.
Levi: ừm, cũng thông minh.
Levi làm việc được mấy ngày, ngoài vẻ ngoài hơi kém thì cậu ấy cực kì tháo vát.
Laurey khi đi ăn tối với Gavin và Simon có nói về Levi.
Laurey: các cậu không biết đâu, cậu ấy xử lí vấn đề trong tíc tắc thôi, cực kì thông minh, nhiều lúc mình bất ngờ không tin nổi, tại sao có thể nhạy bén đến như vậy.
Simon: nếu thật vậy thì tội cho cậu ấy quá, có đầu óc nhạy bén, vốn dĩ cũng xinh xắn nhưng chỉ vì mấy vết sẹo mà thua thiệt
Laurey: biết sao được, mình chỉ biết đối xử tốt với Levi một chút, mong là cậu ấy sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn.
Laurey: nhưng mà Levi không có vẻ gì là tự ti hết, cũng rất là có khí chất đó.
3 tháng sau, Laurey đã có được một khoảng dư kha khá, cậu muốn mở rộng tiệm, trong khi đang ăn tối cậu hỏi ý Levi.
Laurey: mình muốn mở rộng cửa tiệm, cậu thấy sao?
Levi: mở rộng thế nào?
Laurey: mình sẽ biến chỗ này thành một nhà tắm nhỏ, thuê nhân viên tắm kì cọ tắm gội cho khách hàng, có thể trò chuyện với họ.
Levi: những nô lê không giỏi nói chuyện, họ bị xem như món hàng quá lâu nên tâm trí họ khá thấp kém, ép họ đọc sách cũng chẳng vào đầu họ là mấy, cậu có thể mua nô lệ để làm việc nặng, mua những người xinh đẹp để thỏa mãn, còn muốn đào tạo họ thì khó lắm.
Laurey: vậy nên thuê nhân viên rồi, mình sẽ giao cho cậu làm quản lí, cậu quản lí họ được mà đúng không?
Levi: được.
Laurey: vậy được rồi, ngày mai mình sẽ thuê người xây thêm phòng tắm ở khu đất trống phía sau.
Tiếng của chàng trai cất lên trước cửa làm Laurey sững sờ.
Erian: đây có phải cửa hàng của Laurey không ạ?
Sáng hôm sau Erian nói chuyện rất nhiều với Laurey, ông chủ chỉ ừm ừm cho qua không hứng thú mấy, cậu hiểu rỏ Erian, anh ta lười biếng không muốn làm việc, cũng là nguyên nhân mà ngày trước cậu không muốn cho anh 25 gom vào Gasryva, nhưng cậu lại thích anh nên đối với Laurey thì Erian giống như độc tố mang vị ngọt ngào, chuyện làm ăn cũng đang tốt, để anh ta ở lại cũng chẳng có hại gì, cậu biết Erian cũng yêu cậu nhưng vì yêu cậu mà thay đổi thì không bao giờ có.