Chương 3: 1: Tanh cá
Laurey ở khu chợ buôn bán những chai nước hoa mà cậu tự tay làm, mức sống của người dân không cao nhưng thi thoảng vẫn có người mua ủng hộ, những người phụ nữ có mùi tanh cá muốn tìm được một chút hương hoa ủi an sự cô đơn khi chồng đi biển và an ủi cả hoàn cảnh nghèo khổ, khốn cùng.
Laurey ít khi lấy tiền của họ, cậu chỉ nhận lại tiền khi biết rõ người mua có điều kiện khá đã, những đứa con trai hay đến trêu chọc Laurey, cậu không phải người dễ chọc ghẹo, mỗi lần như vậy đám con trai đều bị cậu làm cho tức điên, ngày nào ở chợ cũng có nhiều chuyện vui, dần dần có một số chàng trai thật sự đã nói chuyện với cậu, bắt đầu quan tâm hỏi những chuyện nhỏ nhặt, chỉ trừ vấn đề đồng tính thì bản thân cậu không muốn nói, chính họ cũng không muốn nghe, đôi bên đều giữ khoảng cách về việc đó.
Vẫn có người ghét Laurey ra mặt, sự phủ nhận đồng tính đã là một phần của họ, cậu cũng biết đó là điều không thể thay đổi được.
Theo truyền thống của vùng biển, các thuyền trưởng sẽ đào tạo con trai của mình trở thành thuyền trưởng kế nhiệm, những cậu bé được dạy về sự dũng cảm, trách nhiệm, về biển cả, về cá, và về cả sự thù ghét đồng tính được truyền từ bộ não này sang bộ não khác, một mạng tơ ý thức chung đứt gãy rồi lại nối nhau, nối rồi lại dứt gãy theo vòng đời và sự kế thừa giữ nhiều đời nhiều cặp cha con thuyền trưởng với nhau.
Thế nên khi nào những chiếc thuyền còn ra khơi, những người đàn ông sẽ còn nói về người đồng tính như một trò đùa trong mọi buổi tiệc rượu, mỗi cuộc trò chuyện, ví họ như một sinh vật thần bí mà họ luôn e sợ.
Laurey bán ở sạp gần bãi biển nhất trong chợ, từ chỗ cậu nhìn ra, vào buổi trưa có thể nhìn thấy du khách, ở đây có cảng cá lớn nhưng vì không có nhiều du khách mấy nên vẫn còn vô cùng nghèo, du khách không muốn đến một nơi mà người đồng tính bị cắt cổ trên biển để tắm, tuy không phải ai cũng có cái nhìn thiện cảm với người đồng tính nhưng giết chết một ai đó hay hành hạ họ như thú vật đã thể hiện sự kém văn minh đặc trưng khi con người nghèo đói, du khách không cần biết bãi biển có đẹp hay không, họ chỉ biết họ ghê rợn sự lạc hậu của nơi này, ghê sợ những con vượn biển mọi rợ.
Trong số những thuyền trưởng tập sự có một chàng trai là con trai của người quyền lực nhất nơi này, vị thuyền trưởng đáng kính Lepetor, người mà Laurey còn không thèm nhìn mặt, ông ta không thích Laurey, nhiều lần gây sự nhưng vì cậu chưa từng nhận mình là người đồng tính nên ông ta không thể nào đụng vào cậu được, cậu không đi biển, không kiếm ăn trên thuyền đánh cá nên cậu chẳng nể sợ ông lấy một chút, vốn tính lão già này gia trưởng, trước giờ đều là người xung quanh nhìn sắc mặt lão ta mà sống, riêng chỉ Laurey là dám trả lời xấp xược, ông ta nói câu trước câu sau đã bị cậu bóp chát trả lời lại, như mọi lần đến chỉnh đốn, lần này ông ta đến là vì ông không muốn cậu để tóc mái.
Lepetor: cậu xem xem có ai là người đàn ông chân chính mà để tóc mái như phụ nữ không?
Lepetor: đàn ông phải để đầu cắt sát, làn da cháy nắng, vậy mới là đàn ông.
Laurey cau mày, nói chữ sau lớn hơn chữ trước gắt gỏng quát: tôi trả tiền để bán ở đây, ông đang đứng trên mảnh đất mà tôi thuê, nếu ông không trả tiền tôi sẽ gỡ ván trên chiếc thuyền của ông bù vào chứ đừng nói là ông có thể dạy đời tôi.
Lepetor nghiêm nghị nói: câm miệng, mày không biết nói lý lẽ sao đồ dị hợm.
Cậu khoanh tay nhoẽng miệng cười: cha của ông để tóc dài còn cột sau đầu, vậy cha của ông khi còn sống cũng không phải đàn ông thật hay sao?
Lepetor tức giận quát lớn: im miệng.
Laurey: đó chính là lý lẽ, nếu ông không dám nói chuyện dàng hoàng thì tránh khỏi nơi tôi buôn bán giùm, tôi không bán được tôi sẽ dành một ngày để nói lại chuyện này với người dân cả thành phố, những người trong chợ đều nghe thấy, ông muốn chối cũng không được, rằng ông nói để tóc mái thì không phải đàn ông.
Laurey: sẵn tiện hỏi họ nếu một người không phải đàn ông sinh con thì đứa con đó rốt cuộc là thứ gì.
Lepetor đã không kiểm soát được mình nữa hét lên đập cánh tay xuống quầy: im đi nếu không tao sẽ cắt lưỡi mày.
Laurey nhìn những chiếc lọ thủy tinh rơi xuống: 5 chai nước hoa, mỗi chai 30 xu, vậy là 150 xu.
Lepetor chỉ ngón tay thô lớn lại gần Laurey: cha của ta là một người đàn ông đích thực, chỉ có...
Laurey che mũi lại lùi ra xa 2 bước mới cười cợt nói: ai cũng là đàn ông hết, chỉ khác có những người đàn ông đần độn và những người thông minh hơn thôi.
Laurey: mà tay ông hơi tanh đó nha.
Lepetor thì thầm: mày không sợ tao đốt cháy căn nhà nhỏ của bà cháu mày hay sao?
Laurey giả vờ sợ hãi la toáng lên: cái gì, ông dọa sẽ đốt cháy nhà của tôi sao?
Laurey: ông là thuyền trưởng, sao lại dùng cách đó để trả thù riêng, uy phong của ông để bắt nạt người trái ý, không có công bằng thì ai nể trọng ông.
Lepetor không nói được gì nữa, hơi nước xì ra từ lỗ tai như chiếc vòi bên hông của ấm nước, ông ta bỏ đi.
Laurey ít khi lấy tiền của họ, cậu chỉ nhận lại tiền khi biết rõ người mua có điều kiện khá đã, những đứa con trai hay đến trêu chọc Laurey, cậu không phải người dễ chọc ghẹo, mỗi lần như vậy đám con trai đều bị cậu làm cho tức điên, ngày nào ở chợ cũng có nhiều chuyện vui, dần dần có một số chàng trai thật sự đã nói chuyện với cậu, bắt đầu quan tâm hỏi những chuyện nhỏ nhặt, chỉ trừ vấn đề đồng tính thì bản thân cậu không muốn nói, chính họ cũng không muốn nghe, đôi bên đều giữ khoảng cách về việc đó.
Vẫn có người ghét Laurey ra mặt, sự phủ nhận đồng tính đã là một phần của họ, cậu cũng biết đó là điều không thể thay đổi được.
Theo truyền thống của vùng biển, các thuyền trưởng sẽ đào tạo con trai của mình trở thành thuyền trưởng kế nhiệm, những cậu bé được dạy về sự dũng cảm, trách nhiệm, về biển cả, về cá, và về cả sự thù ghét đồng tính được truyền từ bộ não này sang bộ não khác, một mạng tơ ý thức chung đứt gãy rồi lại nối nhau, nối rồi lại dứt gãy theo vòng đời và sự kế thừa giữ nhiều đời nhiều cặp cha con thuyền trưởng với nhau.
Thế nên khi nào những chiếc thuyền còn ra khơi, những người đàn ông sẽ còn nói về người đồng tính như một trò đùa trong mọi buổi tiệc rượu, mỗi cuộc trò chuyện, ví họ như một sinh vật thần bí mà họ luôn e sợ.
Laurey bán ở sạp gần bãi biển nhất trong chợ, từ chỗ cậu nhìn ra, vào buổi trưa có thể nhìn thấy du khách, ở đây có cảng cá lớn nhưng vì không có nhiều du khách mấy nên vẫn còn vô cùng nghèo, du khách không muốn đến một nơi mà người đồng tính bị cắt cổ trên biển để tắm, tuy không phải ai cũng có cái nhìn thiện cảm với người đồng tính nhưng giết chết một ai đó hay hành hạ họ như thú vật đã thể hiện sự kém văn minh đặc trưng khi con người nghèo đói, du khách không cần biết bãi biển có đẹp hay không, họ chỉ biết họ ghê rợn sự lạc hậu của nơi này, ghê sợ những con vượn biển mọi rợ.
Trong số những thuyền trưởng tập sự có một chàng trai là con trai của người quyền lực nhất nơi này, vị thuyền trưởng đáng kính Lepetor, người mà Laurey còn không thèm nhìn mặt, ông ta không thích Laurey, nhiều lần gây sự nhưng vì cậu chưa từng nhận mình là người đồng tính nên ông ta không thể nào đụng vào cậu được, cậu không đi biển, không kiếm ăn trên thuyền đánh cá nên cậu chẳng nể sợ ông lấy một chút, vốn tính lão già này gia trưởng, trước giờ đều là người xung quanh nhìn sắc mặt lão ta mà sống, riêng chỉ Laurey là dám trả lời xấp xược, ông ta nói câu trước câu sau đã bị cậu bóp chát trả lời lại, như mọi lần đến chỉnh đốn, lần này ông ta đến là vì ông không muốn cậu để tóc mái.
Lepetor: cậu xem xem có ai là người đàn ông chân chính mà để tóc mái như phụ nữ không?
Lepetor: đàn ông phải để đầu cắt sát, làn da cháy nắng, vậy mới là đàn ông.
Laurey cau mày, nói chữ sau lớn hơn chữ trước gắt gỏng quát: tôi trả tiền để bán ở đây, ông đang đứng trên mảnh đất mà tôi thuê, nếu ông không trả tiền tôi sẽ gỡ ván trên chiếc thuyền của ông bù vào chứ đừng nói là ông có thể dạy đời tôi.
Lepetor nghiêm nghị nói: câm miệng, mày không biết nói lý lẽ sao đồ dị hợm.
Cậu khoanh tay nhoẽng miệng cười: cha của ông để tóc dài còn cột sau đầu, vậy cha của ông khi còn sống cũng không phải đàn ông thật hay sao?
Lepetor tức giận quát lớn: im miệng.
Laurey: đó chính là lý lẽ, nếu ông không dám nói chuyện dàng hoàng thì tránh khỏi nơi tôi buôn bán giùm, tôi không bán được tôi sẽ dành một ngày để nói lại chuyện này với người dân cả thành phố, những người trong chợ đều nghe thấy, ông muốn chối cũng không được, rằng ông nói để tóc mái thì không phải đàn ông.
Laurey: sẵn tiện hỏi họ nếu một người không phải đàn ông sinh con thì đứa con đó rốt cuộc là thứ gì.
Lepetor đã không kiểm soát được mình nữa hét lên đập cánh tay xuống quầy: im đi nếu không tao sẽ cắt lưỡi mày.
Laurey nhìn những chiếc lọ thủy tinh rơi xuống: 5 chai nước hoa, mỗi chai 30 xu, vậy là 150 xu.
Lepetor chỉ ngón tay thô lớn lại gần Laurey: cha của ta là một người đàn ông đích thực, chỉ có...
Laurey che mũi lại lùi ra xa 2 bước mới cười cợt nói: ai cũng là đàn ông hết, chỉ khác có những người đàn ông đần độn và những người thông minh hơn thôi.
Laurey: mà tay ông hơi tanh đó nha.
Lepetor thì thầm: mày không sợ tao đốt cháy căn nhà nhỏ của bà cháu mày hay sao?
Laurey giả vờ sợ hãi la toáng lên: cái gì, ông dọa sẽ đốt cháy nhà của tôi sao?
Laurey: ông là thuyền trưởng, sao lại dùng cách đó để trả thù riêng, uy phong của ông để bắt nạt người trái ý, không có công bằng thì ai nể trọng ông.
Lepetor không nói được gì nữa, hơi nước xì ra từ lỗ tai như chiếc vòi bên hông của ấm nước, ông ta bỏ đi.