Chương 16:
Không nghĩ tới học bá lại có nguồn vốn như vậy.Hill bị cảnh này mê hoặc, nuốt nước miếng, cười khan: "Ha ha, Trì tiên sinh, ngài xem dáng người nữ học bá này không tệ! Xem ra đã được tập luyện qua! Eo cũng đủ...”Lời nói vừa mới thoát ra khỏi miệng, bộ não liền bắt đầu gõ chuông cảnh báo: Xong rồi, anh ta lại buôn chuyện.Nhưng sau đó anh ta phát hiện ra - Trì Yến không khiển trách mình - bầu không khí yên tĩnh một cách kỳ lạ.Anh ta lặng lẽ ngẩng đầu lên.Trì Yến vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình.Ánh sáng phát ra từ màn hình hiển thị chiếu sáng khuôn mặt đẹp trai nhưng âm trầm đó.Đôi mắt có vẻ bình tĩnh của hắn dường như được chiếu bằng những con sóng thấp thoáng.Hill nghi ngờ rằng anh ta mới nhìn thấy một chút ngạc nhiên trong mắt Trì tiên sinh— nhưng ánh sáng quá mờ nên anh ta đã lật đổ chính mình ngay lập tức.Sao có thể. Đây là Trì Yến, hắn chưa từng để bất kỳ người phụ nữ nào vào mắt.Anh ta chột dạ cụp mắt xuống. Khi nhìn lên một lần nữa, anh ta thấy rằng ánh mắt của Trì Yến đã rơi trở lại trên người mình.Lúc này, Trì Yến rõ ràng đang mỉm cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười.“Xem có vui không?” Hắn nhàn nhạt hỏi.Cảm giác nguy cơ bùng lên trong não, Hill lắc đầu theo bản năng:“Sao có thể! Học bá có gì đặc biệt hơn người chứ? Nữ nhân lớn mật như vậy, đã là tử thần trong lòng tôi rồi—" Hắn đột nhiên nảy ra một ý, nói: "Tôi lập tức xóa video ngay! Camera bí mật cũng bị diệt! Khi dễ phụ nữ, xã hội đen chúng ta rất coi thường loại người này!"Trì Yến cười như không cười liếc hắn một cái, không nói gì, chỉ ngồi trở lại xuống chỗ cũ và đốt một điếu thuốc khác.Nhưng Hill biết hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình.Ánh mắt áp bức đó có thể đốt cháy lưng anh ta. Cả người anh ta đều căng thẳng, không dám thả lỏng chút nào.Một lúc sau, anh ta nghe thấy Trì Yến phân phó: "Cô ấy sẽ không đến sân bay tối nay. Kiểm tra nhà nghỉ dưới hầm gần khách sạn."Hill thở phào nhẹ nhõm và liên tục trả lời "Dạ". Lúc này anh ta mới cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, đưa tay chạm vào ly nước.Nhưng cảm thấy có một vết sưng nhỏ chồi lên.Anh ta phát hiện ra rằng tại một thời điểm nào đó, một lỗ sâu đã bị đốt cháy trên bàn.Đó là nơi tay trái của anh ta quen thuộc nhất.Toàn thân anh ta đều sợ hãi đến kinh người.*Ngoài cửa sổ vẫn là đêm đen, đêm khuya gió mát. Nhưng đêm sắp tàn, chẳng bao lâu nữa sẽ là một ngày mới.Họ ngồi trên một chiếc máy bay.Từ Dương đang báo cáo bên cạnh Trì Yến: "Trì ca, đúng như anh nghĩ, Trần Tùng Ngu đã trốn vào một nhà nghỉ cũ gần khách sạn. Cô ấy làm rất cẩn thận, tất cả camera trên toàn con phố đã bị hư. Nhưng góc phố đã xảy ra chuyện là một kẻ ăn mày đã nhìn thấy cô ấy."Trì Yến khẽ nhắm mắt lại, xoa xoa ngón tay, khẽ "Ừm" một tiếng.Từ Dương tiếp tục khen ngợi: "Anh thật đúng là liệu sự như thần, không nghĩ tới cô ấy không hề tới sân bay, mà ở gần đó giết chết một tên carbine."Trì Yến cười khẽ một tiếng: "Chỉ là dựa theo kịch bản mà diễn thôi."Con chim nhỏ đập cánh, cố gắng bay khỏi chiếc lưới trong màn đêm.Đáng tiếc là cả hai người bọn họ đều đã xem cùng một bộ phim.Đám người nhanh chóng đến khách sạn.Ông chủ nhà nghỉ chợt nhìn thấy mấy người cầm súng đi vào, cả người run lên, khéo léo giơ hai tay lên, từ phía sau quầy đứng dậy.Từ Dương: "Vừa rồi có một nữ nhân viên đã vào đây?"Anh ta mô tả chi tiết lớp ngụy trang của Trần Tùng Ngu, ông chủ gật đầu lia lịa."Đem số phòng cùng thẻ phòng giao ra đây, mọi chuyện không liên quan đến ngươi."Vẻ mặt của ông chủ trở nên hơi do dự. Đôi mắt đảo quanh một vòng, ấp úng nói: "Nhưng, nhưng, cô ấy căn bản không có ở đây."Từ Dương không nói hai lời, một chân đem hắn đá đến trên mặt đất, chĩa súng vào đầu ông ta: "Đừng có giở trò gì."Ông chủ đau đớn che bụng, nhắm mắt lại hét lớn: "Thật, thật sự không có! Cô ấy mượn điện thoại di động của tôi, mười phút sau liền rời đi!"Không giống như một giả bộ. Từ Dương đưa mắt ra hiệu, thuộc hạ của anh ta vội vàng kiểm tra nhật ký liên lạc.Đối với cuộc đối thoại trước mắt, Trì Yến không hề quan tâm.Hắn ngồi sang một bên hút thuốc, nhân tiện giải quyết một việc cấp bách hơn: Tiếp tục trấn an Dương Ỷ Xuyên.