Chương 39:
"Thật không? Tôi không biết cô có tinh thần trọng nghĩa như vậy." Trì Yến nhướng mắt, chậm rãi đi về phía cô."Tôi và anh ta không liên quan." Tùng Ngu cắn chặt răng chậm rãi nói: "Tôi chỉ là không thích... Phương thức này."Không biết từ khi nào, họ đã đứng rất gần nhau.Ánh trăng chiếu sáng lên thân hình của Trì Yến. Cao to, vai rộng và chân dài, cơ bắp khiến áo sơmi của hắn căng ra, khiến hắn mười phần công kích..Tuy nhiên, nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú kia cũng dần phai nhạt như thủy triều chầm chậm rút đi lúc chạng vạng tối."…Phương thức này."Hắn thản nhiên lặp lại lời cô nói: "Được rồi. Trần tiểu thư, cô lại từ chối tôi rồi.""Vậy cô có muốn xem trong con chip này có gì khác ngoài hợp đồng không?"Tùng Ngu không hiểu sao cảm nhận được trong giọng nói của hắn có chút âm u hiểm độc và giễu cợt.Sau đó, cô nghe thấy một giọng nói thậm chí còn khó coi hơn.Những hình ảnh bẩn thỉu, những con mắt tò mò và phim người lớn được chiếu vào màn đêm đen tối. Các nhân vật chính đều là những người đàn ông béo như nhau.Đây là... video quay lén cảnh một nhóm ngôi sao nhỏ bị Lý Tùng quấy rối tình dục.Trong một trong những video, Tùng Ngu thực sự đã nhìn thấy khuôn mặt của chính mình. Đó chính xác là tình huống khi cô đến chỗ Lý Tùng để thảo luận về việc chấm dứt hợp đồng vài ngày trước.Trong lòng cô càng cảm thấy ớn lạnh: Hóa ra lúc đó Lý Tùng đối với cô chỉ là những quy tắc bất thành văn, không phải nhất thời mà đã có tà niệm từ lâu nên đã lắp đặt camera trước.Mà cô cũng nghe thấy giọng nói của Lý Tùng một lần nữa, giống như một vị hoàng đế, hét lên một cách ngạo mạn:"Chơi với tôi hai ngày, tôi liền thả đi, thế nào?"Mặc dù Tùng Ngu biết những gì xảy ra sau đó, cô là người đã giành được chiến thắng lớn, nhưng khi cô đứng ở đây, trước mặt Trì Yến và buộc phải xem lại đoạn video này từ góc độ gián điệp của người thứ ba, cô vẫn cảm thấy xấu hổ và giận dữ, lông tơ đều dựng đứng lên.Cùng lúc đó, cô nghe Trì Yến nhàn nhạt hỏi:"Loại cặn bã này không đáng được đồng cảm đúng không, Trần tiểu thư?""Đồng cảm? Ước gì hắn chết đi." Cô nghe thấy tiếng cười lạnh của mình, giống như một con nhím nhắm chặt mắt: "Nhưng tôi đã nói, chuyện này không liên quan gì đến Lý Tùng.""Bất kể ai đang đứng ở đây hôm nay, hay anh ta đã làm gì, tôi không thể cho phép mình ... Khoanh tay đứng nhìn.""Tôi không thể không có giới hạn."Giọng nói của cô lạnh lùng và cứng rắn, đẩy lùi mọi người cách xa hàng ngàn dặm.Nhưng Trì Yến vẫn cười.Chỉ là trong mắt hắn không có nụ cười, chỉ còn lại một tia nguy hiểm.“Thật khâm phục.” Hắn mỉm cười, chậm rãi nói: “Nhưng Trần tiểu thư hình như có chút hiểu lầm.”"Cô vốn dĩ chỉ là khán giả do tôi mời đến thôi.""Tối nay, chỉ có một người có thể đưa ra quyết định, đó chính là tôi."Trái tim của Tùng Ngu chùng xuống từng chút một.Đôi giày da thủ công rơi xuống đất phát ra tiếng lạch cạch, như thể mỗi lần giẫm lên tim cô.Trì Yến chậm rãi đi về phía trước, cúi đầu nhìn Lý Tùng, giống như một người khổng lồ khinh bỉ một con kiến.Một chân hắn dẫm lên cổ họng của Lý Tùng.Lý Tùng: "Hừ!!"Đôi mắt anh ta mở to, lồi ra như mắt cá trắng xám.Khuôn mặt cũng lập tức sưng tím.Nhưng đôi giày da mũi nhọn của Trì Yến vẫn lăn qua lăn lại như nghiền tàn thuốc. Động tác đã lãnh khốc lại trí mạng. Cổ họng của một người, là phần dễ bị tổn thương nhất, cứ như vậy bị hắn kiểm soát theo cách này.Trì Yến ngậm một điếu thuốc mới giữa môi và răng, nhưng không vội châm lửa.Mặt khác, hắn giơ con chip — từ khóe mắt, liếc nhìn Tùng Ngu, nhếch miệng cười:"Quà."Còn cô đứng nguyên tại chỗ, cả người cứng đơ như hóa đá.Bật lửa chập chờn. Con chip mỏng manh lập tức bị lưỡi lửa liếm láp, phát ra tiếng răng rắc.Ngọn lửa rất dữ dội, nhưng Trì Yến lại đặt nó trước mặt hắn, đến gần và châm điếu thuốc trên môi. Thật không kiềm chế được mà anh tuấn.Những tia lửa trộn lẫn với tro bụi rơi xuống, tất cả đều rơi xuống mặt Lý Tùng, làm bỏng da anh ta.Cảnh tượng này giống như tiếng súng nổ.Anh ta đau đớn kinh khủng. Trên mặt nổi lên gân xanh, máu chảy đầm đìa, vết thương mới chồng vết cũ, thật là gớm ghiếc làm người.Đáng tiếc không thể kêu thành tiếng, chỉ có thể nghẹn ngào nức nở, cuối cùng hai mắt tối sầm, đầu nghiêng sang một bên, ngất đi vì đau.Trì Yến cười nhạo một tiếng.Hắn dời đôi giày da, dửng dưng đứng đó hút nốt điếu thuốc.Sau lưng hắn là mép sân thượng, dựa lưng vào vực thẳm vô tận, là màn đêm đen kịt của vùng ngoại ô. Đã quá khuya để nhìn thấy những ngôi sao sáng của thành phố.Nhưng hắn dường như đang đứng trong một vầng trăng đơn độc.Thật lâu sau, hắn quay lại, chậm rãi mỉm cười với Tùng Ngu."Tôi rút lại những gì tôi vừa nói, Trần tiểu thư."“Sở dĩ tôi như vậy với anh ta, cũng không liueen quan gì tới anh ta. Mà chỉ là bởi vì...”"Tôi có khả năng này."Tùng Ngu ngây người nhìn hắn.Gió trên sân thượng rất lạnh, giống như một con dao nhỏ cào mạnh vào da đầu cô.Cô rùng mình theo bản năng.Vì trong giọng nói phát điên của hắn, táo bạo cùng...Điên cuồng.