Chương : 54
Sáng sớm hôm sau, Đại phu nhân rời giường liền tâm thần không yên. Ngày hôm qua, sau khi Gia Cát Hồng Nhan từ trong cung trở về cũng không có báo cáo với bà tình hình tiến cung. Suy nghĩ, Đại phu nhân quyết định đi qua chỗ Gia Cát Hồng Nhan.
Cửa phòng của Gia Cát Hồng Nhan đóng chặt. Đại phu nhân gõ cửa, thật lâu sau Thanh La mới mở cửa.
“Tại sao lâu như vậy?” Đại phu nhân không vui, hỏi: “Đại tiểu thư đâu?”
“Đại tiểu thư còn chưa thức dậy ạ.” Thanh La nhìn nhìn giường của Gia Cát Hồng Nhan, nói.
“Sao vậy?” Đại phu nhân đẩy Thanh La ra, đi đến trước giường Gia Cát Hồng Nhan, nhìn thấy Gia Cát Hồng Nhan đang mở to mắt nhìn đỉnh giường, vẻ mặt lo lắng. Đại phu nhân sờ sờ đầu Gia Cát Hồng Nhan, nhỏ giọng hỏi han: “Nữ nhi, con làm sao vậy?”
“Mẹ…” Nhìn thấy Đại phu nhân, nước mắt Gia Cát Hồng Nhan mãnh liệt trào ra. Nàng ngồi dậy, vùi đầu vào trong lòng Đại phu nhân, lên tiếng khóc lớn.
“Con gái, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Gia Cát Hồng Nhan khóc khiến cho tay chân Đại phu nhân có chút luống cuống. Đại phu nhân vỗ lưng Gia Cát Hồng Nhan, nghi hoặc hỏi.
“Mẹ.” Gia Cát Hồng Nhan ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, mịt mù nhìn Đại phu nhân, có chút sợ sệt nói: “Chắc con gặp rắc rối rồi.”
“Cái gì?” Đại phu nhân giật nẩy người, bà biết việc trong cung không nhỏ, vì thế vội vàng hỏi: “Mau nói cho mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Con quăng chết mèo của công chúa Triêu Hoa.” Gia Cát Hồng Nhan nhớ tới chuyện tiến cung ngày hôm qua, trong lòng còn sợ hãi.
Hôm qua, Gia Cát Hồng Nhan tiến cung bái phỏng hoàng hậu và Chu quý phi. Tất cả đều thật thuận lợi, hoàng hậu còn khen nàng vài câu, chỉ tiếc là không có nhìn thấy Lục vương gia. Khi xuất cung, một con mèo mắt xanh lam bỗng nhiên từ bên cạnh lao tới, từ nhỏ Gia Cát Hồng Nhan đã sợ mèo, nhất thời sợ tới mức hoảng hốt, liều lĩnh bắt lấy con mèo lao tới, ném mạnh xuống đất. Con mèo kia liền nằm trên đất không nhúc nhích. Đúng lúc, một đám cung nữ lần theo tiếng đi tới, từ trong lời nói của cung nữ mà Gia Cát Hồng Nhan biết được đó là mèo của công chúa Triêu Hoa, lại là của hoàng tử nước Tinh Long tặng, Gia Cát Hồng Nhan sợ tới mức trốn đi.
“Có người nào nhìn thấy con quăng không?” Đại phu nhân cũng cảm thấy sợ hãi. Công chúa Triêu Hoa là con gái độc nhất của Chu quý phi, vô cùng được nuông chiều từ nhỏ. Hoàng đế cũng coi nàng như là hòn ngọc quý trên tay, có thể nói là ở trong cung hống hách lộng hành không cố kỵ. Khoảng thời gian trước, nàng ầm ĩ muốn ra ngoài đi du ngoạn, hoàng đế liền phái mấy trăm người đi theo, để cho nàng ta ra ngoài tiêu dao.
Gia Cát Hồng Nhan lắc đầu: “Chắc là không có, sau khi con ném xuống, đám cung nữ kia mới xuất hiện.”
Đại phu nhân thở dài một hơi: “Vậy không cần lo lắng, trong cung nhiều người như vậy, thế nào cũng sẽ không hoài nghi con.”
“Nhưng mà…” Gia Cát Hồng Nhan nhíu nhíu mày: “Cung bài của hoàng hậu nương nương đã đánh mất. Con nhớ lại một chút, chỉ có thể là mất đi ở nơi đó, một khi điều tra, chẳng phải sẽ biết cung bài đó là của hoàng hậu nương nương thưởng cho Gia Cát Linh Ẩn sao.”
Nghe Gia Cát Hồng Nhan nói như vậy, Đại phu nhân cũng nhịn không được nhíu mày, không khỏi quở trách Gia Cát Hồng Nhan: “Sao con lại sơ ý như vậy!” Đại phu nhân trầm tư trong chốc lát, đột nhiên mắt sáng lên, hô to một tiếng: “Có rồi!”
“Mẹ, mẹ có cách?” Gia Cát Hồng Nhan giật mình hỏi.
Đại phu nhân hơi hơi gật đầu, nói: “Sao ta lại quên chuyện này, cung bài kia là của hoàng hậu nương nương thưởng cho Gia Cát Linh Ẩn, dù công chúa Triêu Hoa cho rằng cung bài đó là của chủ nhân quẳng mèo của nàng ta thì cũng là tìm Gia Cát Linh Ẩn, có liên quan gì tới con!”
“Nhưng mà, cung bài kia không phải đã cho con sao?” Gia Cát Hồng Nhan nhỏ giọng nói.
“Hừ!” Đại phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng, “Ai thấy được? Dĩ nhiên lão gia sẽ không nói, tứ phòng luôn bo bo giữ mình, sẽ không nhỏ giọt nước nào! Mọi người nhìn thấy đều là hoàng hậu nương nương thưởng cung bài cho con nha đầu chết tiệt kia!”
“Đúng vậy!” Gia Cát Hồng Nhan bỗng nhiên tỉnh ngộ, mây đen trên mặt lập tức biến mất không thấy nữa. “Sao nữ nhi lại không nghĩ tới? Chọc giận công chúa Triêu Hoa, dù sao chăng nữa nha đầu này cũng trốn không thoát!”
“Tóm lại, con nhớ kỹ, im lặng không được đề cập đến chuyện cung bài!” Đại phu nhân căn dặn.
“Nữ nhi hiểu được!”
“Phu nhân! Tiểu thư!” Đại phu nhân vừa mới nói xong, Thanh La bước vào: “Người trong cung tới!”
Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan liếc nhau, quả nhiên đã tới.
Người tới là công công trong cung, là ca ca của Tiêu Chính, Tiêu Ôn. Tiêu công công truyền khẩu dụ của hoàng hậu cho Đại phu nhân: “Thừa tướng phu nhân, ta phụng khẩu dụ của hoàng hậu nương nương, truyền phu nhân và tiểu thư trong phủ tiến cung, hoàng hậu nương nương và quý phi nương nương đang chờ ở trong cung.”
“Thần phụ lĩnh chỉ.” Đại phu nhân lấy ra một thỏi bạc, nhét vào trong tay Tiêu Ôn.
Tiêu Ôn tiếp nhận bạc, trong mắt hiện lên một vẻ khác thường. Tiêu Chính táng mạng ở phủ thừa tướng, thi thể bị quẳng xuống sông, hắn ngay cả cơ hội nhặt xác của đệ đệ cũng không có. Đối với phủ thừa tướng, Tiêu Chính chỉ là một nô tài, nhưng mà đối với Tiêu Ôn, đó là đệ đệ duy nhất của hắn.
Rất nhanh, Đại phu nhân mang theo Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Linh Ẩn, còn có Như Nguyệt và Như Sương của tứ phòng, cùng nhau vào cung.
Lúc này, trong Dịch Khôn Cung có hoàng hậu, Chu quý phi và công chúa Triêu Hoa, còn có ba huynh đệ Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Hiên, Sở Lăng Hàn. Ba người này vốn là tính thỉnh an rồi rút lui, nhưng nghe thấy hoàng hậu triệu các tiểu thư của nhà Gia Cát tiến cung thì không hẹn mà cùng ở lại.
“Phu nhân, vào đi thôi.” Đã tới Dịch Khôn cung, Tiêu Ôn nói với Đại phu nhân.
“Làm phiền công công!” Đại phu nhân gật đầu.
“Thần phụ, thần nữ tham kiến hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương!”
“Đứng lên đi.” Hoàng hậu cao cao tại thượng, vẻ mặt không giận mà uy.
“Tạ ơn nương nương!” Đại phu nhân dẫn các tiểu thư đứng lên.
Ánh mắt của Như Nguyệt không tự chủ được dừng ở trên người Sở Lăng Thiên, cũng nhìn chằm chằm Gia Cát Linh Ẩn. Hôm nay, tuy Gia Cát Linh Ẩn mặc một thân áo trắng, nhưng ở giữa đám tỷ muội vẫn chói mắt như vậy.
Ánh mắt của Sở Lăng Hiên không tự chủ quét qua khuôn mặt của Gia Cát Linh Ẩn. Dường như mỗi lần nhìn thấy nàng là mỗi lần mình để ý đến nàng sâu hơn. Lời nói của Gia Cát Hồng Nhan càng lúc càng mờ nhạt ở trong lòng Sở Lăng Hiên, thân thể không trong sạch… Dường như cũng không việc gì, không làm phi được thì làm thiếp cũng không sao.
Hoàng hậu đi thẳng vào vấn đề, lấy ra một tấm cung bài, hỏi: “Hôm qua có người quăng chết mèo của công chúa Triêu Hoa, ở bên cạnh con mèo phát hiện tấm cung bài này. Tam nha đầu, nếu bản cung nhớ không lầm thì tấm cung bài này là của bản cung ban cho ngươi.”
Đại phu nhân cùng Gia Cát Hồng Nhan nhìn nhau cười, quả nhiên là chuyện này. Gia Cát Linh Ẩn chọc vào công chúa Triêu Hoa, chuyện này không chết thì cũng phải lột da.
Nghe thấy là chuyện con mèo, trái lại Gia Cát Linh Ẩn yên lòng. Kiếp trước công chúa Triêu Hoa cũng có nuôi một con mèo. Gia Cát Linh Ẩn thoải mái trả lời: “Cung bài này đúng là hoàng hậu thưởng cho thần nữ!”
“À.” Công chúa Triêu Hoa nhàn nhạt à một tiếng, tuy rằng chỉ mới mười ba tuổi, nhưng không thiếu quý khí hoàng thất bẩm sinh: “Nói như vậy, mèo của bản công chúa là ngươi quẳng chết?”
“Cung bài quả thật là của thần nữ, về phần mèo của công chúa…” Trên mặt Gia Cát Linh Ẩn không hề sợ hãi, ngưng lại ở đây, không nói thêm nữa.
Cửa phòng của Gia Cát Hồng Nhan đóng chặt. Đại phu nhân gõ cửa, thật lâu sau Thanh La mới mở cửa.
“Tại sao lâu như vậy?” Đại phu nhân không vui, hỏi: “Đại tiểu thư đâu?”
“Đại tiểu thư còn chưa thức dậy ạ.” Thanh La nhìn nhìn giường của Gia Cát Hồng Nhan, nói.
“Sao vậy?” Đại phu nhân đẩy Thanh La ra, đi đến trước giường Gia Cát Hồng Nhan, nhìn thấy Gia Cát Hồng Nhan đang mở to mắt nhìn đỉnh giường, vẻ mặt lo lắng. Đại phu nhân sờ sờ đầu Gia Cát Hồng Nhan, nhỏ giọng hỏi han: “Nữ nhi, con làm sao vậy?”
“Mẹ…” Nhìn thấy Đại phu nhân, nước mắt Gia Cát Hồng Nhan mãnh liệt trào ra. Nàng ngồi dậy, vùi đầu vào trong lòng Đại phu nhân, lên tiếng khóc lớn.
“Con gái, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Gia Cát Hồng Nhan khóc khiến cho tay chân Đại phu nhân có chút luống cuống. Đại phu nhân vỗ lưng Gia Cát Hồng Nhan, nghi hoặc hỏi.
“Mẹ.” Gia Cát Hồng Nhan ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, mịt mù nhìn Đại phu nhân, có chút sợ sệt nói: “Chắc con gặp rắc rối rồi.”
“Cái gì?” Đại phu nhân giật nẩy người, bà biết việc trong cung không nhỏ, vì thế vội vàng hỏi: “Mau nói cho mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Con quăng chết mèo của công chúa Triêu Hoa.” Gia Cát Hồng Nhan nhớ tới chuyện tiến cung ngày hôm qua, trong lòng còn sợ hãi.
Hôm qua, Gia Cát Hồng Nhan tiến cung bái phỏng hoàng hậu và Chu quý phi. Tất cả đều thật thuận lợi, hoàng hậu còn khen nàng vài câu, chỉ tiếc là không có nhìn thấy Lục vương gia. Khi xuất cung, một con mèo mắt xanh lam bỗng nhiên từ bên cạnh lao tới, từ nhỏ Gia Cát Hồng Nhan đã sợ mèo, nhất thời sợ tới mức hoảng hốt, liều lĩnh bắt lấy con mèo lao tới, ném mạnh xuống đất. Con mèo kia liền nằm trên đất không nhúc nhích. Đúng lúc, một đám cung nữ lần theo tiếng đi tới, từ trong lời nói của cung nữ mà Gia Cát Hồng Nhan biết được đó là mèo của công chúa Triêu Hoa, lại là của hoàng tử nước Tinh Long tặng, Gia Cát Hồng Nhan sợ tới mức trốn đi.
“Có người nào nhìn thấy con quăng không?” Đại phu nhân cũng cảm thấy sợ hãi. Công chúa Triêu Hoa là con gái độc nhất của Chu quý phi, vô cùng được nuông chiều từ nhỏ. Hoàng đế cũng coi nàng như là hòn ngọc quý trên tay, có thể nói là ở trong cung hống hách lộng hành không cố kỵ. Khoảng thời gian trước, nàng ầm ĩ muốn ra ngoài đi du ngoạn, hoàng đế liền phái mấy trăm người đi theo, để cho nàng ta ra ngoài tiêu dao.
Gia Cát Hồng Nhan lắc đầu: “Chắc là không có, sau khi con ném xuống, đám cung nữ kia mới xuất hiện.”
Đại phu nhân thở dài một hơi: “Vậy không cần lo lắng, trong cung nhiều người như vậy, thế nào cũng sẽ không hoài nghi con.”
“Nhưng mà…” Gia Cát Hồng Nhan nhíu nhíu mày: “Cung bài của hoàng hậu nương nương đã đánh mất. Con nhớ lại một chút, chỉ có thể là mất đi ở nơi đó, một khi điều tra, chẳng phải sẽ biết cung bài đó là của hoàng hậu nương nương thưởng cho Gia Cát Linh Ẩn sao.”
Nghe Gia Cát Hồng Nhan nói như vậy, Đại phu nhân cũng nhịn không được nhíu mày, không khỏi quở trách Gia Cát Hồng Nhan: “Sao con lại sơ ý như vậy!” Đại phu nhân trầm tư trong chốc lát, đột nhiên mắt sáng lên, hô to một tiếng: “Có rồi!”
“Mẹ, mẹ có cách?” Gia Cát Hồng Nhan giật mình hỏi.
Đại phu nhân hơi hơi gật đầu, nói: “Sao ta lại quên chuyện này, cung bài kia là của hoàng hậu nương nương thưởng cho Gia Cát Linh Ẩn, dù công chúa Triêu Hoa cho rằng cung bài đó là của chủ nhân quẳng mèo của nàng ta thì cũng là tìm Gia Cát Linh Ẩn, có liên quan gì tới con!”
“Nhưng mà, cung bài kia không phải đã cho con sao?” Gia Cát Hồng Nhan nhỏ giọng nói.
“Hừ!” Đại phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng, “Ai thấy được? Dĩ nhiên lão gia sẽ không nói, tứ phòng luôn bo bo giữ mình, sẽ không nhỏ giọt nước nào! Mọi người nhìn thấy đều là hoàng hậu nương nương thưởng cung bài cho con nha đầu chết tiệt kia!”
“Đúng vậy!” Gia Cát Hồng Nhan bỗng nhiên tỉnh ngộ, mây đen trên mặt lập tức biến mất không thấy nữa. “Sao nữ nhi lại không nghĩ tới? Chọc giận công chúa Triêu Hoa, dù sao chăng nữa nha đầu này cũng trốn không thoát!”
“Tóm lại, con nhớ kỹ, im lặng không được đề cập đến chuyện cung bài!” Đại phu nhân căn dặn.
“Nữ nhi hiểu được!”
“Phu nhân! Tiểu thư!” Đại phu nhân vừa mới nói xong, Thanh La bước vào: “Người trong cung tới!”
Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan liếc nhau, quả nhiên đã tới.
Người tới là công công trong cung, là ca ca của Tiêu Chính, Tiêu Ôn. Tiêu công công truyền khẩu dụ của hoàng hậu cho Đại phu nhân: “Thừa tướng phu nhân, ta phụng khẩu dụ của hoàng hậu nương nương, truyền phu nhân và tiểu thư trong phủ tiến cung, hoàng hậu nương nương và quý phi nương nương đang chờ ở trong cung.”
“Thần phụ lĩnh chỉ.” Đại phu nhân lấy ra một thỏi bạc, nhét vào trong tay Tiêu Ôn.
Tiêu Ôn tiếp nhận bạc, trong mắt hiện lên một vẻ khác thường. Tiêu Chính táng mạng ở phủ thừa tướng, thi thể bị quẳng xuống sông, hắn ngay cả cơ hội nhặt xác của đệ đệ cũng không có. Đối với phủ thừa tướng, Tiêu Chính chỉ là một nô tài, nhưng mà đối với Tiêu Ôn, đó là đệ đệ duy nhất của hắn.
Rất nhanh, Đại phu nhân mang theo Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Linh Ẩn, còn có Như Nguyệt và Như Sương của tứ phòng, cùng nhau vào cung.
Lúc này, trong Dịch Khôn Cung có hoàng hậu, Chu quý phi và công chúa Triêu Hoa, còn có ba huynh đệ Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Hiên, Sở Lăng Hàn. Ba người này vốn là tính thỉnh an rồi rút lui, nhưng nghe thấy hoàng hậu triệu các tiểu thư của nhà Gia Cát tiến cung thì không hẹn mà cùng ở lại.
“Phu nhân, vào đi thôi.” Đã tới Dịch Khôn cung, Tiêu Ôn nói với Đại phu nhân.
“Làm phiền công công!” Đại phu nhân gật đầu.
“Thần phụ, thần nữ tham kiến hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương!”
“Đứng lên đi.” Hoàng hậu cao cao tại thượng, vẻ mặt không giận mà uy.
“Tạ ơn nương nương!” Đại phu nhân dẫn các tiểu thư đứng lên.
Ánh mắt của Như Nguyệt không tự chủ được dừng ở trên người Sở Lăng Thiên, cũng nhìn chằm chằm Gia Cát Linh Ẩn. Hôm nay, tuy Gia Cát Linh Ẩn mặc một thân áo trắng, nhưng ở giữa đám tỷ muội vẫn chói mắt như vậy.
Ánh mắt của Sở Lăng Hiên không tự chủ quét qua khuôn mặt của Gia Cát Linh Ẩn. Dường như mỗi lần nhìn thấy nàng là mỗi lần mình để ý đến nàng sâu hơn. Lời nói của Gia Cát Hồng Nhan càng lúc càng mờ nhạt ở trong lòng Sở Lăng Hiên, thân thể không trong sạch… Dường như cũng không việc gì, không làm phi được thì làm thiếp cũng không sao.
Hoàng hậu đi thẳng vào vấn đề, lấy ra một tấm cung bài, hỏi: “Hôm qua có người quăng chết mèo của công chúa Triêu Hoa, ở bên cạnh con mèo phát hiện tấm cung bài này. Tam nha đầu, nếu bản cung nhớ không lầm thì tấm cung bài này là của bản cung ban cho ngươi.”
Đại phu nhân cùng Gia Cát Hồng Nhan nhìn nhau cười, quả nhiên là chuyện này. Gia Cát Linh Ẩn chọc vào công chúa Triêu Hoa, chuyện này không chết thì cũng phải lột da.
Nghe thấy là chuyện con mèo, trái lại Gia Cát Linh Ẩn yên lòng. Kiếp trước công chúa Triêu Hoa cũng có nuôi một con mèo. Gia Cát Linh Ẩn thoải mái trả lời: “Cung bài này đúng là hoàng hậu thưởng cho thần nữ!”
“À.” Công chúa Triêu Hoa nhàn nhạt à một tiếng, tuy rằng chỉ mới mười ba tuổi, nhưng không thiếu quý khí hoàng thất bẩm sinh: “Nói như vậy, mèo của bản công chúa là ngươi quẳng chết?”
“Cung bài quả thật là của thần nữ, về phần mèo của công chúa…” Trên mặt Gia Cát Linh Ẩn không hề sợ hãi, ngưng lại ở đây, không nói thêm nữa.