Chương : 7
Tiểu Tiện mất thật nhiều công phu mới nghe được lớp, kí túc xá cùng tên tuổi soái sa.
Vì thế mỗi sáng cậu đều chờ dưới lầu.
Thấy hắn xuống lầu, cũng không dám tiến lên chào hỏi.
Một bên cắn bánh bao, một bên vụng trộm nhìn hắn, cứ như vậy trơ mắt nhìn hắn biến mất trong tầm mắt mình.
Giữa trưa, Tiểu Tiện canh đúng giờ chờ trước cửa lớp hắn.
Thấy hắn cùng bạn bè đi căn tin, liền yên lặng theo phía sau.
Ăn cơm thì tìm một vị trí gần hắn, một bên ăn một bên trộm ngắm.
Sợ bị hắn phát hiện, mỗi bữa ăn đều nơm nớp lo sợ.
Đến buổi tối, Tiểu Tiện sẽ đi vài vòng dưới lầu ký túc xá.
Cùng lúc hy vọng sẽ ngẫu nhiên gặp gỡ, cùng lúc lại sợ hắn nhìn ra cái gì.
Cuối cùng nhìn cửa sổ phòng hắn, ở trong lòng yên lặng nói một tiếng – ngủ ngon.
Cuộc sống như vậy cứ duy trì một tháng, Tiểu Tiện không cùng hắn nói qua một câu.
Mỗi đêm trước khi ngủ, Tiểu Tiện đều đem chính mình mắng một chút.
Thẩm Dịch, ngươi là đồ vô dụng! Nói câu chào hỏi khó như vậy sao!
Vì thế mỗi sáng cậu đều chờ dưới lầu.
Thấy hắn xuống lầu, cũng không dám tiến lên chào hỏi.
Một bên cắn bánh bao, một bên vụng trộm nhìn hắn, cứ như vậy trơ mắt nhìn hắn biến mất trong tầm mắt mình.
Giữa trưa, Tiểu Tiện canh đúng giờ chờ trước cửa lớp hắn.
Thấy hắn cùng bạn bè đi căn tin, liền yên lặng theo phía sau.
Ăn cơm thì tìm một vị trí gần hắn, một bên ăn một bên trộm ngắm.
Sợ bị hắn phát hiện, mỗi bữa ăn đều nơm nớp lo sợ.
Đến buổi tối, Tiểu Tiện sẽ đi vài vòng dưới lầu ký túc xá.
Cùng lúc hy vọng sẽ ngẫu nhiên gặp gỡ, cùng lúc lại sợ hắn nhìn ra cái gì.
Cuối cùng nhìn cửa sổ phòng hắn, ở trong lòng yên lặng nói một tiếng – ngủ ngon.
Cuộc sống như vậy cứ duy trì một tháng, Tiểu Tiện không cùng hắn nói qua một câu.
Mỗi đêm trước khi ngủ, Tiểu Tiện đều đem chính mình mắng một chút.
Thẩm Dịch, ngươi là đồ vô dụng! Nói câu chào hỏi khó như vậy sao!