Chương 20: 101 người mà ngài muốn, chúng tôi đã chuẩn bị xong!
Còn ba ngày nữa mới đến đợt kiểm tra tư tưởng, nhưng đám người này đã sớm được nhà tù lo lót xong.
101 tù nhân giống như đàn lợn chờ giết thịt, nuôi dưỡng trong khu F xưởng đặc biệt, ai cũng được nuôi đến tràn trề năng lượng, mập mạp khoẻ mạnh. Nhưng bọn họ có biết, mình sắp phải rời khỏi nơi đây để lên mặt đất mà bản thân mù tịt kia không?
E là không biết rồi.
Nếu biết thì sao lại hưng phấn đến đỏ cả hai mắt vì 100 điểm hối cải kia chứ. Các thiết bị nghe lén giám sát ‘giúp bọn họ bảo mật bí mật ở khu F’, hẳn là trò lừa bịp bợm không hơn. Triệu Hành đoán ngoài việc nghe lén thì thứ đó hẳn còn chức năng khác quan trọng khác, mục đích khi lên mặt đất thì người đứng sau màn sẽ khống chế họ.
Triệu Hành rất muốn lên mặt đất, nhưng lên đó phải cấy thiết bị kia thì hắn phải chọn thế nào đây? Đưa tay chịu trói, chủ động cấy thiết bị nghe lén kia vào hay liều chết chống cự, lấy một địch trăm, đấu tranh cho một tương lai mờ mịt.
Phản kháng không? Phản kháng chứ!
Cũng phải thử phản kháng xem thế nào, nhỡ đâu có lợi thì sao? Hắn lên mặt đất là vì muốn chạm vào ánh sáng và tự do. Chứ không phải muốn làm một con chó mang trên người xiềng xích nặng nề.
…
Cánh tay Triệu Hành tự nhiên rũ xuống, siết chặt cái chân bàn, ánh mắt bình tĩnh quét qua đám người.
“Triệu Hành, tao biết mày đánh nhau rất giỏi, nhưng mày cũng nên căng con mắt, giãn con ngươi ra dòm xem tình hình hiện tại thế nào. Bọn tao có 100 người, mày tưởng mày là thần tiên giáng thế hả? Đầu hàng để bọn tao xơi nhẹ 100 điểm xem nào, mày cũng đỡ đấm ra bã.” Một gã đàn ông cao to bỗng nói lớn.
Triệu Hành không biết gã nhưng số thứ tự của gã là F001 đồng nghĩa gã là người được chọn đầu tiên, ánh mắt hung ác sắc bén y hệt mũi dao.
Triệu Hành bật cười: “Tao không biết mày, nhưng nếu mày biết tao thì xem ra tao nổi tiếng hơn tao tưởng nhỉ.” Hắn dòm đám người với vẻ mặt thong dong: “Không biết trong bọn bây, được bao nhiêu đứa nghe danh tao thế?”
Đa số đều im lặng nhìn chằm chằm Triệu Hành như bầy sói ghim chặt con mồi, số ít thì tỏ vẻ hoang mang nhỏ giọng hỏi thăm thằng kế bên.
Chậc chậc, xem ra đa số đều biết hắn. .
Vậy thì dễ rồi.
Triệu Hành mỉm cười, lấy tấm thẻ điện tử ra. Hắn nhướng mày, gương mặt đẹp trai kèm nụ cười chói mắt tràn đầy kiêu ngạo, lười biếng đề nghị: “Không ít đứa biết tao nhỉ. Vậy bọn bây có biết trong thẻ tao vừa nạp 100 triệu không?”
Tin đồn Triệu Hành nạp 100 triệu vào thẻ mới có sáng nay nên tin đồn chưa lan xa lắm, nghe hắn nói xong thì ai cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Triệu Hành vẫy vẫy thẻ điện tử, khóe môi cong lên: “Từ giờ trở đi, ai cởi áo đứng về phe tao, tao sẽ cho 200 điểm hối cải.”
Đám người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Ai cũng do dự.
Một bên là 200 điểm hối cải, một bên là 100 điểm hối cải và nhiệm vụ trong tù, không biết lựa làm sao.
Triệu Hành cười nhạo, bắt đầu thao túng: “Tao nói này, bọn bây ở tù đến lú cả đầu rồi à, không nhớ đến ngày sẽ được thả sao? Bọn bây cần nhớ kĩ một điều, bây giờ chọn về phe tao thì sau khi ra tù tao sẽ không bạc đãi bọn bây.”
Không ít người đã xiêu lòng.
Triệu Hành là ai? Một kẻ tùy tiện nạp 100 triệu vào thẻ … Đây là nhân vật vip pro cỡ nào? Nếu đi theo hắn, sau khi bọn họ ra tù kiểu gì cũng nở mặt, Triệu Hành tùy tiện phất tay một cái là bọn họ cơm no áo ấm cả đời.
“Vụt!” Người đàn ông đầu tiên cởi áo ra ném xuống đất, đi đến trước mặt Triệu Hành: “Anh Triệu, tôi theo anh! Tôi chỉ còn 1 năm là ra tù! Đến lúc đó mong anh Triệu giúp đỡ nhiều hơn!”
Triệu Hành vỗ vai gã, cười hứa hẹn: “Chắc rồi.”
Triệu Hành lập tức chuyển cho gã 200 điểm. Sau đó đến người thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Triệu Hành chuyển điểm cho người thứ 30 thì hô ngừng khiến cả đám luống cuống.
Đám người đứng cạnh Triệu Hành đổ mồ hôi hột, khó tin hỏi: “Anh Triệu, anh không nhận người nữa sao? Anh muốn 30 người bọn tôi đánh lộn với 70 người á?”
Những người quay xe về phe Triệu Hành bắt đầu hối hận vì mình bộp chộp.
Triệu Hành trấn an: “La ó cái gì? Tôi còn chưa nói xong mà.”
Hắn nhìn 70 người đối diện, lớn tiếng nói: “70 người bọn bây, ai không muốn bị thương, rút lui khỏi trận chiến, giữ thái độ trung lập thì tháo bảng tên ra, tao sẽ cho 100 điểm hối cải.”
Đánh hay không cũng được 100 điểm hối cải. Không đánh thì không bị thương, cũng không đắc tội tên Triệu Hành khó chơi này. Vài người do dự xíu rồi lần lượt tháo xuống bảng tên, nhận điểm hối cải từ Triệu Hành, rời khỏi cuộc chơi.
33 người ở thế trung lập. Bây giờ chỉ còn 37 người đứng đối diện với Triệu Hành, theo tình hình thì có thể chia thành hai phe.
Một phe là kiểu dân anh chị trứ danh khi chưa ở tù, bọn họ không thiếu tiền mà ngứa mắt hành vi ngạo mạn của Triệu Hành, chỉ muốn nhân cơ hội cho hắn bài học, giẫm thằng ranh con này nghiền dưới chân. Chẳng hạn như Trương Nhạc và gã đàn ông F001 to mồm vừa rồi.
Phe còn lại là nhóm ngoan ngoãn không muốn chống đối trại giam, theo bọn họ, mặc kệ Triệu Hành giàu đến đâu thì cũng chỉ là tù nhân ở khu K13. Phép vua thua lệ làng, ở đây trại giam mới là quy tắc.
31 chọi 37.
Vẫn ăn được.
Triệu Hành tung hứng cái chân bàn, cười nói: “Bắt đầu thôi.”
Đây là trận hỗn chiến xưa nay chưa từng có. Số lượng người tham gia lên tới 68. Thật ra Triệu Hành cũng chả có ưu thế gì, còn kém bên kia 6 người. Phe 37 trông ai cũng hung tàn, tuỳ tiện bắt một người cũng là đại ca này nọ, phe Triệu Hành có hơi lép vế.
Tuy nhiên, Triệu Hành là một biến số.
Bắt đầu chưa được vài phút, thế trận đã được cố định 1 chọi 1, còn Triệu Hành thì 1 chọi 7, thế mà hắn không hề rơi vào thế hạ phong. Thành thật mà nói, trình độ chiến đấu của đám này cũng chỉ có vậy thôi, kém xa so với các võ sĩ chuyên nghiệp mà Triệu Hành từng so tài. Đến mấy thằng đàn em của Tô Cách đã bại dưới tay Triệu Hành ở trong đám người này cũng được xem là nổi trội.
Có điều thằng giỏi cũng nể thằng liều mạng, bọn này từng giết người, tuy đánh lộn hơi ẹ nhưng thủ đoạn thâm độc khiến người ta khó lòng đề phòng. Chúng mà có dao chắc Triệu Hành bị đâm thành cái sàn rồi. May mắn là tụi nó không có. Còn trong túi Triệu Hành có 3 con dao khắc gỗ, lưỡi dao nhỏ nhưng có còn hơn không.
Triệu Hành cầm dao còn cầm côn, nháy mắt đã giải quyết 7 thằng tính úp sọt mình. Có thằng nằm vật dưới đất ôm chân rên rỉ, trong khi những người khác bị con dao khắc của Triệu Hành rạch cho nát mặt, máu tươi be bét. Triệu Hành dòm xung quanh, phát hiện mặc dù 1 chọi 1 nhưng người phe hắn đã thấm mệt.
Mà thôi không sao, anh Triệu sẽ ra tay.
Triệu Hành xoay con dao khắc hết sức lành nghề, xông vào trận chiến. Hắn vừa gia nhập thì tình thế hoàn toàn nghiêng về một bên, phe kia ngã xuống như rơm rạ.
1 chọi 1 dần trở thành 2 chọi 1, 3 chọi 1…
Kẻ địch ngã xuống ngày càng nhiều, tốc độ cũng càng nhanh. Nhận ra tình thế đã thay đổi nên không ít người đã giơ tay đầu hàng, không đánh nữa. Sau hơn mười phút, trận hỗn chiến đã kết thúc.
Triệu Hành thắng tuyệt đối.
Trừ vết thương ngay eo do bị đánh lén thì không còn vết thương nào khác. Triệu Hành vui vẻ, lờ đi cơn đau nhức ở eo mà huýt sáo một cái, người bu quanh hắn đông như quân Nguyên, ai cũng hò reo hoan hô. Mặt mày Triệu Hành phấn chấn càng tăng thêm vẻ đẹp trai ngạo nghễ, phách lối hết lời diễn tả.
Âm thanh trừ điểm của thẻ điện tử lần lượt vang lên.
Phe kia không bị trừ điểm, người không tham gia trận chiến cũng không bị trừ điểm. Riêng người bên phe Triệu Hành mới bị trừ điểm, ít nhất là 20 điểm, nhiều nhất là 40 điểm, nhưng Triệu Hành đã cho bọn họ 200 điểm, tính ra vẫn còn lời. Vừa được đánh lộn sướng tay vừa thắng trận huy hoàng, còn ôm luôn đùi Triệu Hành, ai nấy vui vẻ đến gò má đỏ hây hây, hai mắt sáng bừng hô to ‘anh Triệu mãi đỉnh’!
Có điều quẩy xong trận này, thẻ Triệu Hành chỉ còn 368 điểm hối cải.
Hắn đánh 12 người, cố khống chế thương thế nên mỗi thằng té xuống là bị trừ 20 điểm, tổng cộng 240 điểm, nhưng hắn chơi dao, thọt bị thương một thằng… Tính toán bị trừ khoảng 350 điểm.
Vừa đủ dùng hết số dư trong thẻ.
Mặc dù hơi đau ví dùm Lạc Minh Sơn nhưng hết cách rồi, việc cần làm mà.
Lúc này, âm thanh thẻ điện tử của Triệu Hành cuối cùng cũng vang lên.
“Tít.”
“Triệu Hành, trừ 1350 điểm, số dư là -982 điểm hối cải.”
Triệu Hành sững sờ.
Hắn bị trừ 1350 điểm?
Clgt?
Cảm giác kiêu ngạo tự mãn rút nhanh như thủy triều, thay vào đó là lửa giận ngút trời. Tiếng reo hò cổ vũ cũng tắt ngúm.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Triệu Hành.
100 người làm việc ở đây đều không tuân theo kỷ luật, vài người còn là khách quen của phòng sám hối nên hầu như ai cũng biết tính điểm hối cải bị trừ khi đánh nhau. Nên lúc này bọn họ thấy điểm hối cải của Triệu Hành bị trừ rất vô lý. Song bọn họ không tức giận như Triệu Hành, mà đôi mắt của những người này đong đầy sợ hãi.
Triệu Hành ngẩng đầu nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt hắn dừng ở một màn hình thông minh đang chuyển động.
Triệu Hành nhìn chằm chằm vào màn hình, màn hình ngừng chuyển động, im lặng giằng co với hắn. Lông mày và đôi mắt của Triệu Hành đã nhuốm khí lạnh. Hắn chậm rãi cúi đầu, nghịch con dao khắc nhỏ, con dao khắc xoay tròn trên đầu ngón tay, nhẹ nhàng lả lướt như những bước nhảy.
Triệu Hành dừng động tác, đưa con dao lên môi thổi nhẹ, sau đó ném dao ra ngoài như phóng máy bay giấy.
“Vút!”
Con dao khắc sắc bén chính xác cắm nổ chấm đỏ trên màn hình, như thể thông qua nó mà làm mù mắt người đứng đằng sau. Những mảnh kính vỡ nhiễm tia điện rơi xuống đất, bộ vi xử lý cứng nhất bên trong cũng bị dao khắc làm nứt thành các đường vân như mạng nhện.
Triệu Hành ngẩng đầu lên nhìn vết rạn nứt ở trong cùng. Khóe môi hắn cong lên, im lặng cười nhạo.
Mỉa mai, bốc đồng, ngỗ ngược.
Giây tiếp theo, một luồng điện siêu mạnh phát ra từ vòng tay, lập tức quét qua toàn thân Triệu Hành, đồng tử Triệu Hành đột nhiên co rút, chưa kịp rên thì hai mắt đã tối sầm, ngất xỉu tại chỗ.
Một người máy mới từ xa chạy tới, nó chậm rãi túm lấy cổ áo Triệu Hành lôi đi như con chó chết, sau đó nhốt hắn vào trong căn phòng sắt tối tăm bên cạnh, khoá chặt cửa.
100 người ở khu F lặng ngắt như tờ.
Hai nhóm người nãy còn choảng nhau giờ lại ngó nhau, rồi dòm chỗ khác. Đám tháo bảng tên đứng hóng giờ cũng lần lượt lên lại. Còn đám ‘đàn em anh Triệu’ mới nãy còn mạnh dạn cởi áo đồng phục giờ cũng yên lặng mặc áo vào.
Cả bọn câm như hến, liếc căn phòng Triệu Hành đang bị nhốt, mấy phút trước còn oai hùng sung sức giờ im ru trở về làm việc.
Giống như chưa từng có gì xảy ra.
…
Trong văn phòng sang trọng ở tầng trệt gần phòng quản giáo số 7.
Trưởng ngục tân nhiệm nói chuyện điện thoại với ai đó: “Chúng tôi đã chuẩn bị 101 người mà ngài muốn, lúc nào ngài đến lấy hàng cũng được.”
“Dạ không, không, tất cả đều suôn sẻ, không có vấn đề gì. Có vài đứa lộng hành nhưng chúng tôi giải quyết xong xuôi rồi ạ.”
“Vậy chúng tôi ở đây chờ ngài đến ạ.”
Trưởng ngục thở phào nhẹ nhõm, cúp điện thoại như trút được gánh nặng.
Sau đó gã lại nhíu mày, bấm máy liên lạc nội bộ: “Thư ký, số 101 Triệu Hành là sao đấy? Sao cậu ta còn chưa cấy ghép thiết bị?”
“Rầm!”
Cánh cổng sắt đen vốn được cho là kiên cố nhất đột nhiên bị đá văng xuống đất phát ra một tiếng ồn đinh tai nhức óc. Trưởng ngục giật nảy mình, suýt trượt khỏi ghế.
Ngay sau đó có bóng đen xẹt qua, cổ gã đột nhiên bị một bàn tay mảnh khảnh lạnh lẽo siết chặt.
“Bọn mày giam Triệu Hành ở đâu?”
Trong cơn nghẹt thở kinh hoàng cận kề tử vong, gã nghe thấy tiếng nghiến răng ken két vang bên tai.
101 tù nhân giống như đàn lợn chờ giết thịt, nuôi dưỡng trong khu F xưởng đặc biệt, ai cũng được nuôi đến tràn trề năng lượng, mập mạp khoẻ mạnh. Nhưng bọn họ có biết, mình sắp phải rời khỏi nơi đây để lên mặt đất mà bản thân mù tịt kia không?
E là không biết rồi.
Nếu biết thì sao lại hưng phấn đến đỏ cả hai mắt vì 100 điểm hối cải kia chứ. Các thiết bị nghe lén giám sát ‘giúp bọn họ bảo mật bí mật ở khu F’, hẳn là trò lừa bịp bợm không hơn. Triệu Hành đoán ngoài việc nghe lén thì thứ đó hẳn còn chức năng khác quan trọng khác, mục đích khi lên mặt đất thì người đứng sau màn sẽ khống chế họ.
Triệu Hành rất muốn lên mặt đất, nhưng lên đó phải cấy thiết bị kia thì hắn phải chọn thế nào đây? Đưa tay chịu trói, chủ động cấy thiết bị nghe lén kia vào hay liều chết chống cự, lấy một địch trăm, đấu tranh cho một tương lai mờ mịt.
Phản kháng không? Phản kháng chứ!
Cũng phải thử phản kháng xem thế nào, nhỡ đâu có lợi thì sao? Hắn lên mặt đất là vì muốn chạm vào ánh sáng và tự do. Chứ không phải muốn làm một con chó mang trên người xiềng xích nặng nề.
…
Cánh tay Triệu Hành tự nhiên rũ xuống, siết chặt cái chân bàn, ánh mắt bình tĩnh quét qua đám người.
“Triệu Hành, tao biết mày đánh nhau rất giỏi, nhưng mày cũng nên căng con mắt, giãn con ngươi ra dòm xem tình hình hiện tại thế nào. Bọn tao có 100 người, mày tưởng mày là thần tiên giáng thế hả? Đầu hàng để bọn tao xơi nhẹ 100 điểm xem nào, mày cũng đỡ đấm ra bã.” Một gã đàn ông cao to bỗng nói lớn.
Triệu Hành không biết gã nhưng số thứ tự của gã là F001 đồng nghĩa gã là người được chọn đầu tiên, ánh mắt hung ác sắc bén y hệt mũi dao.
Triệu Hành bật cười: “Tao không biết mày, nhưng nếu mày biết tao thì xem ra tao nổi tiếng hơn tao tưởng nhỉ.” Hắn dòm đám người với vẻ mặt thong dong: “Không biết trong bọn bây, được bao nhiêu đứa nghe danh tao thế?”
Đa số đều im lặng nhìn chằm chằm Triệu Hành như bầy sói ghim chặt con mồi, số ít thì tỏ vẻ hoang mang nhỏ giọng hỏi thăm thằng kế bên.
Chậc chậc, xem ra đa số đều biết hắn. .
Vậy thì dễ rồi.
Triệu Hành mỉm cười, lấy tấm thẻ điện tử ra. Hắn nhướng mày, gương mặt đẹp trai kèm nụ cười chói mắt tràn đầy kiêu ngạo, lười biếng đề nghị: “Không ít đứa biết tao nhỉ. Vậy bọn bây có biết trong thẻ tao vừa nạp 100 triệu không?”
Tin đồn Triệu Hành nạp 100 triệu vào thẻ mới có sáng nay nên tin đồn chưa lan xa lắm, nghe hắn nói xong thì ai cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Triệu Hành vẫy vẫy thẻ điện tử, khóe môi cong lên: “Từ giờ trở đi, ai cởi áo đứng về phe tao, tao sẽ cho 200 điểm hối cải.”
Đám người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Ai cũng do dự.
Một bên là 200 điểm hối cải, một bên là 100 điểm hối cải và nhiệm vụ trong tù, không biết lựa làm sao.
Triệu Hành cười nhạo, bắt đầu thao túng: “Tao nói này, bọn bây ở tù đến lú cả đầu rồi à, không nhớ đến ngày sẽ được thả sao? Bọn bây cần nhớ kĩ một điều, bây giờ chọn về phe tao thì sau khi ra tù tao sẽ không bạc đãi bọn bây.”
Không ít người đã xiêu lòng.
Triệu Hành là ai? Một kẻ tùy tiện nạp 100 triệu vào thẻ … Đây là nhân vật vip pro cỡ nào? Nếu đi theo hắn, sau khi bọn họ ra tù kiểu gì cũng nở mặt, Triệu Hành tùy tiện phất tay một cái là bọn họ cơm no áo ấm cả đời.
“Vụt!” Người đàn ông đầu tiên cởi áo ra ném xuống đất, đi đến trước mặt Triệu Hành: “Anh Triệu, tôi theo anh! Tôi chỉ còn 1 năm là ra tù! Đến lúc đó mong anh Triệu giúp đỡ nhiều hơn!”
Triệu Hành vỗ vai gã, cười hứa hẹn: “Chắc rồi.”
Triệu Hành lập tức chuyển cho gã 200 điểm. Sau đó đến người thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Triệu Hành chuyển điểm cho người thứ 30 thì hô ngừng khiến cả đám luống cuống.
Đám người đứng cạnh Triệu Hành đổ mồ hôi hột, khó tin hỏi: “Anh Triệu, anh không nhận người nữa sao? Anh muốn 30 người bọn tôi đánh lộn với 70 người á?”
Những người quay xe về phe Triệu Hành bắt đầu hối hận vì mình bộp chộp.
Triệu Hành trấn an: “La ó cái gì? Tôi còn chưa nói xong mà.”
Hắn nhìn 70 người đối diện, lớn tiếng nói: “70 người bọn bây, ai không muốn bị thương, rút lui khỏi trận chiến, giữ thái độ trung lập thì tháo bảng tên ra, tao sẽ cho 100 điểm hối cải.”
Đánh hay không cũng được 100 điểm hối cải. Không đánh thì không bị thương, cũng không đắc tội tên Triệu Hành khó chơi này. Vài người do dự xíu rồi lần lượt tháo xuống bảng tên, nhận điểm hối cải từ Triệu Hành, rời khỏi cuộc chơi.
33 người ở thế trung lập. Bây giờ chỉ còn 37 người đứng đối diện với Triệu Hành, theo tình hình thì có thể chia thành hai phe.
Một phe là kiểu dân anh chị trứ danh khi chưa ở tù, bọn họ không thiếu tiền mà ngứa mắt hành vi ngạo mạn của Triệu Hành, chỉ muốn nhân cơ hội cho hắn bài học, giẫm thằng ranh con này nghiền dưới chân. Chẳng hạn như Trương Nhạc và gã đàn ông F001 to mồm vừa rồi.
Phe còn lại là nhóm ngoan ngoãn không muốn chống đối trại giam, theo bọn họ, mặc kệ Triệu Hành giàu đến đâu thì cũng chỉ là tù nhân ở khu K13. Phép vua thua lệ làng, ở đây trại giam mới là quy tắc.
31 chọi 37.
Vẫn ăn được.
Triệu Hành tung hứng cái chân bàn, cười nói: “Bắt đầu thôi.”
Đây là trận hỗn chiến xưa nay chưa từng có. Số lượng người tham gia lên tới 68. Thật ra Triệu Hành cũng chả có ưu thế gì, còn kém bên kia 6 người. Phe 37 trông ai cũng hung tàn, tuỳ tiện bắt một người cũng là đại ca này nọ, phe Triệu Hành có hơi lép vế.
Tuy nhiên, Triệu Hành là một biến số.
Bắt đầu chưa được vài phút, thế trận đã được cố định 1 chọi 1, còn Triệu Hành thì 1 chọi 7, thế mà hắn không hề rơi vào thế hạ phong. Thành thật mà nói, trình độ chiến đấu của đám này cũng chỉ có vậy thôi, kém xa so với các võ sĩ chuyên nghiệp mà Triệu Hành từng so tài. Đến mấy thằng đàn em của Tô Cách đã bại dưới tay Triệu Hành ở trong đám người này cũng được xem là nổi trội.
Có điều thằng giỏi cũng nể thằng liều mạng, bọn này từng giết người, tuy đánh lộn hơi ẹ nhưng thủ đoạn thâm độc khiến người ta khó lòng đề phòng. Chúng mà có dao chắc Triệu Hành bị đâm thành cái sàn rồi. May mắn là tụi nó không có. Còn trong túi Triệu Hành có 3 con dao khắc gỗ, lưỡi dao nhỏ nhưng có còn hơn không.
Triệu Hành cầm dao còn cầm côn, nháy mắt đã giải quyết 7 thằng tính úp sọt mình. Có thằng nằm vật dưới đất ôm chân rên rỉ, trong khi những người khác bị con dao khắc của Triệu Hành rạch cho nát mặt, máu tươi be bét. Triệu Hành dòm xung quanh, phát hiện mặc dù 1 chọi 1 nhưng người phe hắn đã thấm mệt.
Mà thôi không sao, anh Triệu sẽ ra tay.
Triệu Hành xoay con dao khắc hết sức lành nghề, xông vào trận chiến. Hắn vừa gia nhập thì tình thế hoàn toàn nghiêng về một bên, phe kia ngã xuống như rơm rạ.
1 chọi 1 dần trở thành 2 chọi 1, 3 chọi 1…
Kẻ địch ngã xuống ngày càng nhiều, tốc độ cũng càng nhanh. Nhận ra tình thế đã thay đổi nên không ít người đã giơ tay đầu hàng, không đánh nữa. Sau hơn mười phút, trận hỗn chiến đã kết thúc.
Triệu Hành thắng tuyệt đối.
Trừ vết thương ngay eo do bị đánh lén thì không còn vết thương nào khác. Triệu Hành vui vẻ, lờ đi cơn đau nhức ở eo mà huýt sáo một cái, người bu quanh hắn đông như quân Nguyên, ai cũng hò reo hoan hô. Mặt mày Triệu Hành phấn chấn càng tăng thêm vẻ đẹp trai ngạo nghễ, phách lối hết lời diễn tả.
Âm thanh trừ điểm của thẻ điện tử lần lượt vang lên.
Phe kia không bị trừ điểm, người không tham gia trận chiến cũng không bị trừ điểm. Riêng người bên phe Triệu Hành mới bị trừ điểm, ít nhất là 20 điểm, nhiều nhất là 40 điểm, nhưng Triệu Hành đã cho bọn họ 200 điểm, tính ra vẫn còn lời. Vừa được đánh lộn sướng tay vừa thắng trận huy hoàng, còn ôm luôn đùi Triệu Hành, ai nấy vui vẻ đến gò má đỏ hây hây, hai mắt sáng bừng hô to ‘anh Triệu mãi đỉnh’!
Có điều quẩy xong trận này, thẻ Triệu Hành chỉ còn 368 điểm hối cải.
Hắn đánh 12 người, cố khống chế thương thế nên mỗi thằng té xuống là bị trừ 20 điểm, tổng cộng 240 điểm, nhưng hắn chơi dao, thọt bị thương một thằng… Tính toán bị trừ khoảng 350 điểm.
Vừa đủ dùng hết số dư trong thẻ.
Mặc dù hơi đau ví dùm Lạc Minh Sơn nhưng hết cách rồi, việc cần làm mà.
Lúc này, âm thanh thẻ điện tử của Triệu Hành cuối cùng cũng vang lên.
“Tít.”
“Triệu Hành, trừ 1350 điểm, số dư là -982 điểm hối cải.”
Triệu Hành sững sờ.
Hắn bị trừ 1350 điểm?
Clgt?
Cảm giác kiêu ngạo tự mãn rút nhanh như thủy triều, thay vào đó là lửa giận ngút trời. Tiếng reo hò cổ vũ cũng tắt ngúm.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Triệu Hành.
100 người làm việc ở đây đều không tuân theo kỷ luật, vài người còn là khách quen của phòng sám hối nên hầu như ai cũng biết tính điểm hối cải bị trừ khi đánh nhau. Nên lúc này bọn họ thấy điểm hối cải của Triệu Hành bị trừ rất vô lý. Song bọn họ không tức giận như Triệu Hành, mà đôi mắt của những người này đong đầy sợ hãi.
Triệu Hành ngẩng đầu nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt hắn dừng ở một màn hình thông minh đang chuyển động.
Triệu Hành nhìn chằm chằm vào màn hình, màn hình ngừng chuyển động, im lặng giằng co với hắn. Lông mày và đôi mắt của Triệu Hành đã nhuốm khí lạnh. Hắn chậm rãi cúi đầu, nghịch con dao khắc nhỏ, con dao khắc xoay tròn trên đầu ngón tay, nhẹ nhàng lả lướt như những bước nhảy.
Triệu Hành dừng động tác, đưa con dao lên môi thổi nhẹ, sau đó ném dao ra ngoài như phóng máy bay giấy.
“Vút!”
Con dao khắc sắc bén chính xác cắm nổ chấm đỏ trên màn hình, như thể thông qua nó mà làm mù mắt người đứng đằng sau. Những mảnh kính vỡ nhiễm tia điện rơi xuống đất, bộ vi xử lý cứng nhất bên trong cũng bị dao khắc làm nứt thành các đường vân như mạng nhện.
Triệu Hành ngẩng đầu lên nhìn vết rạn nứt ở trong cùng. Khóe môi hắn cong lên, im lặng cười nhạo.
Mỉa mai, bốc đồng, ngỗ ngược.
Giây tiếp theo, một luồng điện siêu mạnh phát ra từ vòng tay, lập tức quét qua toàn thân Triệu Hành, đồng tử Triệu Hành đột nhiên co rút, chưa kịp rên thì hai mắt đã tối sầm, ngất xỉu tại chỗ.
Một người máy mới từ xa chạy tới, nó chậm rãi túm lấy cổ áo Triệu Hành lôi đi như con chó chết, sau đó nhốt hắn vào trong căn phòng sắt tối tăm bên cạnh, khoá chặt cửa.
100 người ở khu F lặng ngắt như tờ.
Hai nhóm người nãy còn choảng nhau giờ lại ngó nhau, rồi dòm chỗ khác. Đám tháo bảng tên đứng hóng giờ cũng lần lượt lên lại. Còn đám ‘đàn em anh Triệu’ mới nãy còn mạnh dạn cởi áo đồng phục giờ cũng yên lặng mặc áo vào.
Cả bọn câm như hến, liếc căn phòng Triệu Hành đang bị nhốt, mấy phút trước còn oai hùng sung sức giờ im ru trở về làm việc.
Giống như chưa từng có gì xảy ra.
…
Trong văn phòng sang trọng ở tầng trệt gần phòng quản giáo số 7.
Trưởng ngục tân nhiệm nói chuyện điện thoại với ai đó: “Chúng tôi đã chuẩn bị 101 người mà ngài muốn, lúc nào ngài đến lấy hàng cũng được.”
“Dạ không, không, tất cả đều suôn sẻ, không có vấn đề gì. Có vài đứa lộng hành nhưng chúng tôi giải quyết xong xuôi rồi ạ.”
“Vậy chúng tôi ở đây chờ ngài đến ạ.”
Trưởng ngục thở phào nhẹ nhõm, cúp điện thoại như trút được gánh nặng.
Sau đó gã lại nhíu mày, bấm máy liên lạc nội bộ: “Thư ký, số 101 Triệu Hành là sao đấy? Sao cậu ta còn chưa cấy ghép thiết bị?”
“Rầm!”
Cánh cổng sắt đen vốn được cho là kiên cố nhất đột nhiên bị đá văng xuống đất phát ra một tiếng ồn đinh tai nhức óc. Trưởng ngục giật nảy mình, suýt trượt khỏi ghế.
Ngay sau đó có bóng đen xẹt qua, cổ gã đột nhiên bị một bàn tay mảnh khảnh lạnh lẽo siết chặt.
“Bọn mày giam Triệu Hành ở đâu?”
Trong cơn nghẹt thở kinh hoàng cận kề tử vong, gã nghe thấy tiếng nghiến răng ken két vang bên tai.