Chương 25: Là thực hay mơ
Sáng hôm sau, Trịnh Thành Khải tỉnh lại, đầu anh rất đau, nhìn thấy xung quanh mình mọi thứ thật bình dị. Anh mở đồng hồ xem ngày tháng thì mắt mở to. Bỗng nhiên
“Cốc…cốc…”
“Khải mẹ vào nhé?”
“Giờ này mới chịu dậy, nhanh, nhanh thay đồ rồi tới Lâm gia nhanh lên, hôm nay chúng ta phải đến đó”
Lâm gia? Lâm gia sao? Đúng rồi. Hôm nay là ngày mẹ anh đến hỏi cưới Lâm Ánh Hy cho anh.
Vì ba mẹ Trịnh sợ hôm nay anh không đến nên tối qua mới ép anh ở lại đây để sáng cùng đến Lâm gia. Trịnh Thành Khải không chần chừ liền nhanh chóng vào vệ sinh cá nhân, thay quần áo.
Ngồi trên xe, anh hồi hợp có thể gặp lại Lâm Ánh Hy. Cuối cùng cũng đã tới nơi, mọi diễn biến đều giống như lúc trước. Lâm Chính ra sau nhà đưa Lâm Ánh Hy lên nhà chính.
Trịnh Thành Khải nhìn thấy cô liền không chớp mắt, anh rất muốn đi tới ôm lấy cô. Nhưng nghĩ lại như thế sẽ làm cho cô sợ anh, cũng không hợp quy tắc nên anh cứ ngồi nhìn cô mãi. Trịnh Hoàng My cùng bố Trịnh nhìn anh cười khẽ, nói nhỏ với nhau
“Bố xem. Bị chị ấy hớp hồn luôn rồi”
“Đúng vậy”
Sau khi cùng 4 người Trịnh gia rời đi, Lâm Ánh Hy cùng họ về nhà chính. Mọi thứ vẫn như cũ, họ nói chuyện với nhau rất vui. Trịnh Thành Khải nhìn Lâm Ánh Hy xấu hổ, rụt rè thì lại nhìn cô cảm thấy cô rất đáng yêu.
Lâm Ánh Hy cảm nhận thấy Trịnh Thành Khải cứ nhìn mình xuống làm cô thấy rất ngại ngùng nên không dám nhìn anh lấy một lần.
Nói chuyện một lát đã đến giờ cơm trưa, ngoài dự đoán của mọi người là Trịnh Thành Khải ở lại dùng cơm trưa. Anh còn chủ động ngồi bên cạnh cô. Suốt bữa ăn còn ân cần gắp thức ăn cho cô
“Em thấy mấy món này vừa miệng không?”
“Dạ có, rất ngon, cảm ơn anh”
Nhìn thấy cô gái nhỏ nở nụ cười với mình, trong lòng Trịnh Thành Khải như nở hoa, anh vô thức cứ cười mãi làm tất cả trên dưới Trịnh gia đều đứng hình. Sau bữa ăn, cả nhà ngồi ở phòng khách ăn tráng miệng, Trịnh Thành Khải liền lên tiếng
“Ba mẹ, con muốn đưa Ánh Hy về nhà riêng của con”
Ba người nghe thấy thế liền nhìn anh. Lâm Ánh Hy thì chỉ biết cúi đầu
“Thôi. Hôm nay để con bé ở đây. Sáng mai con đưa con bé đi cũng được.”
Mẹ Trịnh rất thích cô, đương nhiên là không thả người. Nhưng mà cho bọn trẻ có cơ hội bồi đắp tình cảm bà cũng rất vui
“Dạ. Con biết rồi. Giờ cũng trễ rồi, con đưa Ánh Hy lên phòng nghỉ trưa.”
“Được, hai đứa đi đi”
Lâm Ánh Hy nghe thấy thế cũng đứng dạy đi theo anh
“Dạ con xin phép”
“Được được”
Đôi trẻ vừa đi khuất tầm nhìn, mẹ Trịnh đã liên tiếng càu nhàu với bố Trịnh
“Ông xem. Chưa gì đã muốn cướp người. Ai là người hôm qua từ chối đây đẩy. Đúng thật là.”
“Hai mẹ con bà giống hệt nhau đấy thôi. Hôm nay muốn có con dâu đến mức còn dẫn cả người về đây. Thật là”
Ba Trịnh giả vờ thở dài bất lực, mẹ Trịnh thấy vậy thì đánh ba Trịnh, còn Trịnh Hoàng My thì chỉ ngồi một bên vui vẻ mỉm cười.
…----------------…
Sáng hôm sau, sau khi dùng bữa sáng, Trịnh Thành Khải đã nhanh chóng đưa Lâm Ánh Hy về biệt thự riêng của mình. Lúc này cô mới nhận ra đây là nơi xa lạ mà lần trước cô đã tới
“Anh…Đây là…”
“Đúng vậy, lần trước đã đưa em về đây”
“Vẫn chưa kịp nói tiếng cảm ơn anh đã rời đi. Cảm ơn anh”
Trịnh Thành Khải nhìn thấy cô như thế thì tiến lại gần cô, anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Lâm Ánh Hy làm cô có chút giật mình, cũng có ngại ngùng
“Tuần sau chúng ta đã chính thức làm vợ chồng rồi, em không cần phải khách sáo như thế. Anh biết tất cả mọi chuyện em đã trải qua, anh sẽ bù đắp cho em tất cả. Sau này hãy cùng anh sống thật hạnh phúc nhé, Ánh Hy”
Lâm Ánh Hy nhìn ánh mắt chân thành của anh, nghe những lời anh nói thật sự đã lay động được trái tim của cô. Lâm Ánh Hy đỏ mặt cúi đầu, nói nhỏ
“Dạ”
Trịnh Thành Khải đưa cô về phòng rồi căn dặn Quản gia Cố đưa cô đi xung quanh nhà. Dặn dò xong anh mới yên tâm đến công ty.
Lâm Ánh Hy được Quản gia Cố đi xung quanh nhà. Vừa ra tới khu vườn nhà, Lâm Ánh Hy liền bị nó thu hút. Ở đây được trồng rất nhiều hoa và rau xanh.
“Bác ơi, cháu có thể ở lại đây một chút được không ạ?”
“Thiếu phu nhân cứ tự nhiên. Có việc gì xin cô cứ gọi.”
“Dạ”
Lâm Ánh Hy vui vẻ ngồi trước những luống hoa xinh đẹp. Có những loài ra rất đẹp nhưng cô không biết tên. Thế là cô ngồi chăm sóc những luống hoa đó quên mất cả thời gian.
Giờ cơm trưa đã qua rất lâu, Quản gia Cố đã gọi cô vào dùng bữa rất nhiều lần nhưng cô dường như không nghe thấy. Đến xế chiều, khi Trịnh Thành Khải quay về
“Thiếu gia mới về”
“Cô ấy đâu?”
Vừa về tới nhà, Trịnh Thành Khải liền nhanh chóng đảo mắt tìm kiếm bóng dáng của Lâm Ánh Hy. Quản gia Cố nghe thấy thì ái ngại trả lời
“Thiếu phu nhân ở trong vườn từ trưa đến giờ”
Trịnh Thành Khải nghe thấy liền cau mày. Từ trưa đến giờ, vậy cơm trưa cũng chưa ăn. Trịnh Thành Khải không nói gì liền đi ngay ra vườn. Anh rất không hài lòng vì cô bỏ bữa.
Nhưng khi vừa tới nơi, anh nhìn thấy nụ cười của Lâm Ánh Hy mà anh chưa từng nhìn thấy. Nụ cười vui vẻ, hồn nhiên đang bận rộn với những đóa hoa tươi sắc.
Vốn định trách rầy cô một chút nhưng nhìn thấy cô vui vẻ như thế anh cũng không nỡ. Anh đi chầm chậm tiến về phía cô. Lâm Ánh Hy cứ nghĩ là Quản gia Cố liền lên tiếng
“Cháu đang lỡ tay một chút. Bác đợi cháu một chút nhé. Cháu vào ngay”
“…”
Một lúc sau không nghe thấy được tiếng trả lời nên Lâm Ánh Hy lấy làm lạ liền ngẩn đầu. Vừa nhìn lên đã thấy anh đang nhìn cô mỉm cười, Lâm Ánh Hy phủi tay đầy đất của mình đứng dậy
“Anh…anh về từ lúc nào ạ?”
“Cốc…cốc…”
“Khải mẹ vào nhé?”
“Giờ này mới chịu dậy, nhanh, nhanh thay đồ rồi tới Lâm gia nhanh lên, hôm nay chúng ta phải đến đó”
Lâm gia? Lâm gia sao? Đúng rồi. Hôm nay là ngày mẹ anh đến hỏi cưới Lâm Ánh Hy cho anh.
Vì ba mẹ Trịnh sợ hôm nay anh không đến nên tối qua mới ép anh ở lại đây để sáng cùng đến Lâm gia. Trịnh Thành Khải không chần chừ liền nhanh chóng vào vệ sinh cá nhân, thay quần áo.
Ngồi trên xe, anh hồi hợp có thể gặp lại Lâm Ánh Hy. Cuối cùng cũng đã tới nơi, mọi diễn biến đều giống như lúc trước. Lâm Chính ra sau nhà đưa Lâm Ánh Hy lên nhà chính.
Trịnh Thành Khải nhìn thấy cô liền không chớp mắt, anh rất muốn đi tới ôm lấy cô. Nhưng nghĩ lại như thế sẽ làm cho cô sợ anh, cũng không hợp quy tắc nên anh cứ ngồi nhìn cô mãi. Trịnh Hoàng My cùng bố Trịnh nhìn anh cười khẽ, nói nhỏ với nhau
“Bố xem. Bị chị ấy hớp hồn luôn rồi”
“Đúng vậy”
Sau khi cùng 4 người Trịnh gia rời đi, Lâm Ánh Hy cùng họ về nhà chính. Mọi thứ vẫn như cũ, họ nói chuyện với nhau rất vui. Trịnh Thành Khải nhìn Lâm Ánh Hy xấu hổ, rụt rè thì lại nhìn cô cảm thấy cô rất đáng yêu.
Lâm Ánh Hy cảm nhận thấy Trịnh Thành Khải cứ nhìn mình xuống làm cô thấy rất ngại ngùng nên không dám nhìn anh lấy một lần.
Nói chuyện một lát đã đến giờ cơm trưa, ngoài dự đoán của mọi người là Trịnh Thành Khải ở lại dùng cơm trưa. Anh còn chủ động ngồi bên cạnh cô. Suốt bữa ăn còn ân cần gắp thức ăn cho cô
“Em thấy mấy món này vừa miệng không?”
“Dạ có, rất ngon, cảm ơn anh”
Nhìn thấy cô gái nhỏ nở nụ cười với mình, trong lòng Trịnh Thành Khải như nở hoa, anh vô thức cứ cười mãi làm tất cả trên dưới Trịnh gia đều đứng hình. Sau bữa ăn, cả nhà ngồi ở phòng khách ăn tráng miệng, Trịnh Thành Khải liền lên tiếng
“Ba mẹ, con muốn đưa Ánh Hy về nhà riêng của con”
Ba người nghe thấy thế liền nhìn anh. Lâm Ánh Hy thì chỉ biết cúi đầu
“Thôi. Hôm nay để con bé ở đây. Sáng mai con đưa con bé đi cũng được.”
Mẹ Trịnh rất thích cô, đương nhiên là không thả người. Nhưng mà cho bọn trẻ có cơ hội bồi đắp tình cảm bà cũng rất vui
“Dạ. Con biết rồi. Giờ cũng trễ rồi, con đưa Ánh Hy lên phòng nghỉ trưa.”
“Được, hai đứa đi đi”
Lâm Ánh Hy nghe thấy thế cũng đứng dạy đi theo anh
“Dạ con xin phép”
“Được được”
Đôi trẻ vừa đi khuất tầm nhìn, mẹ Trịnh đã liên tiếng càu nhàu với bố Trịnh
“Ông xem. Chưa gì đã muốn cướp người. Ai là người hôm qua từ chối đây đẩy. Đúng thật là.”
“Hai mẹ con bà giống hệt nhau đấy thôi. Hôm nay muốn có con dâu đến mức còn dẫn cả người về đây. Thật là”
Ba Trịnh giả vờ thở dài bất lực, mẹ Trịnh thấy vậy thì đánh ba Trịnh, còn Trịnh Hoàng My thì chỉ ngồi một bên vui vẻ mỉm cười.
…----------------…
Sáng hôm sau, sau khi dùng bữa sáng, Trịnh Thành Khải đã nhanh chóng đưa Lâm Ánh Hy về biệt thự riêng của mình. Lúc này cô mới nhận ra đây là nơi xa lạ mà lần trước cô đã tới
“Anh…Đây là…”
“Đúng vậy, lần trước đã đưa em về đây”
“Vẫn chưa kịp nói tiếng cảm ơn anh đã rời đi. Cảm ơn anh”
Trịnh Thành Khải nhìn thấy cô như thế thì tiến lại gần cô, anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Lâm Ánh Hy làm cô có chút giật mình, cũng có ngại ngùng
“Tuần sau chúng ta đã chính thức làm vợ chồng rồi, em không cần phải khách sáo như thế. Anh biết tất cả mọi chuyện em đã trải qua, anh sẽ bù đắp cho em tất cả. Sau này hãy cùng anh sống thật hạnh phúc nhé, Ánh Hy”
Lâm Ánh Hy nhìn ánh mắt chân thành của anh, nghe những lời anh nói thật sự đã lay động được trái tim của cô. Lâm Ánh Hy đỏ mặt cúi đầu, nói nhỏ
“Dạ”
Trịnh Thành Khải đưa cô về phòng rồi căn dặn Quản gia Cố đưa cô đi xung quanh nhà. Dặn dò xong anh mới yên tâm đến công ty.
Lâm Ánh Hy được Quản gia Cố đi xung quanh nhà. Vừa ra tới khu vườn nhà, Lâm Ánh Hy liền bị nó thu hút. Ở đây được trồng rất nhiều hoa và rau xanh.
“Bác ơi, cháu có thể ở lại đây một chút được không ạ?”
“Thiếu phu nhân cứ tự nhiên. Có việc gì xin cô cứ gọi.”
“Dạ”
Lâm Ánh Hy vui vẻ ngồi trước những luống hoa xinh đẹp. Có những loài ra rất đẹp nhưng cô không biết tên. Thế là cô ngồi chăm sóc những luống hoa đó quên mất cả thời gian.
Giờ cơm trưa đã qua rất lâu, Quản gia Cố đã gọi cô vào dùng bữa rất nhiều lần nhưng cô dường như không nghe thấy. Đến xế chiều, khi Trịnh Thành Khải quay về
“Thiếu gia mới về”
“Cô ấy đâu?”
Vừa về tới nhà, Trịnh Thành Khải liền nhanh chóng đảo mắt tìm kiếm bóng dáng của Lâm Ánh Hy. Quản gia Cố nghe thấy thì ái ngại trả lời
“Thiếu phu nhân ở trong vườn từ trưa đến giờ”
Trịnh Thành Khải nghe thấy liền cau mày. Từ trưa đến giờ, vậy cơm trưa cũng chưa ăn. Trịnh Thành Khải không nói gì liền đi ngay ra vườn. Anh rất không hài lòng vì cô bỏ bữa.
Nhưng khi vừa tới nơi, anh nhìn thấy nụ cười của Lâm Ánh Hy mà anh chưa từng nhìn thấy. Nụ cười vui vẻ, hồn nhiên đang bận rộn với những đóa hoa tươi sắc.
Vốn định trách rầy cô một chút nhưng nhìn thấy cô vui vẻ như thế anh cũng không nỡ. Anh đi chầm chậm tiến về phía cô. Lâm Ánh Hy cứ nghĩ là Quản gia Cố liền lên tiếng
“Cháu đang lỡ tay một chút. Bác đợi cháu một chút nhé. Cháu vào ngay”
“…”
Một lúc sau không nghe thấy được tiếng trả lời nên Lâm Ánh Hy lấy làm lạ liền ngẩn đầu. Vừa nhìn lên đã thấy anh đang nhìn cô mỉm cười, Lâm Ánh Hy phủi tay đầy đất của mình đứng dậy
“Anh…anh về từ lúc nào ạ?”