Chương 27: Kế hoạch thất bại
10p sau, Lâm Ánh Hy thay đồ rồi đi cùng Lâm Kiều Ân
“Bác Cố, cháu đi ra ngoài với chị một lát”
“Dạ được”
Lâm Ánh Hy chỉ nghĩ ra ngoài mua sắm nên cô chỉ mặc quần jean, áo thun và giày bata trắng đơn giản. Nhưng Lâm Kiều Ân nhìn thấy thì lại thấy rất hả hê.
Vừa tới trung tâm thương mại, Lâm Kiều Ân cố tình đưa cô đến cửa hàng trang sức. Nơi đây trưng bày hàng loạt những món trang sức đắt đỏ lên đến vài chục, vài trăm ngàn có cả vài triệu đô.
Lâm Kiều Ân giả vờ rảo bước vòng quanh, cô ta sớm đã có chuẩn bị. Cô ta chọn lấy 3 bộ trang sức đắt giá nhất trong cửa hàng sau đó gọi đi thanh toán.
Nhưng giữa đường cô ta nói là đau bụng, muốn đi vệ sinh liền bỏ lại Lâm Ánh Hy đứng ở đó. 20p trôi qua, Lâm Kiều Ân vẫn không quay lại, cô ta đứng núp ở một góc xem trò vui.
Nhân viên liên tục hỏi về vấn đề thanh toán, Lâm Ánh Hy bối rối gọi cho cô ta rất nhiều lần nhưng cô ta vẫn không bắt máy.
Nghĩ là Lâm Ánh Hy sắp bị làm bẻ mặt nhưng Lâm Kiều Ân không ngờ tới là Lâm Ánh Hy lấy trong túi xách rẻ tiền của mình ra chiếc thẻ đen của Trịnh Thành Khải đưa cho cô.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, mấy cô nhân viên nói xấu sau lưng cũng im bật. Sau khi thanh toán xong, Lâm Ánh Hy không biết phải làm gì thì cô nghe thấy giọng nói quen thuộc
“Ánh Hy”
Cô xoay người thì nhìn thấy chồng cô, Trịnh Thành Khải đang mỉm cười đi tới. Hôm nay anh đi khảo sát một vòng quanh trung tâm thương mại.
Lúc nhìn thấy bóng lưng của cô anh cứ nghĩ là mình nhìn nhằm. Vì Lâm Ánh Hy ít khi ra ngoài, nếu có đi thì chỉ đi với anh hoặc với ba mẹ Trịnh.
Hôm nay lại thấy cô mua trang sức ở đây, điện thoại anh cũng vừa có thông báo thanh toán bằng thẻ. Anh cảm thấy rất vui vì cuối cùng cô cũng chịu tiêu tiền của anh rồi
“Ông…ông xã…”
“Em đến đây mua sắm à?”
Lâm Ánh Hy nghe Trịnh Thành Khải hỏi thì vừa gật đầu lại lắc đầu, đầu cũng không chịu ngẩn lên nhìn anh, giống như vừa làm chuyện gì sai trái vậy. Trịnh Thành Khải nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình như thế thì vui vẻ mỉm cười
“Em sao thế? Gật đầu rồi lại lắc đầu. Anh không hiểu”
“Em…”
Lâm Ánh Hy chưa kịp giải thích thì Lâm Kiều Ân xuất hiện tươi cười với anh.
“À là anh Thành Khải à. Em với Ánh Hy đi mua sắm. Sao anh cũng có mặt ở đây vậy?”
“Tôi có việc”
“À ra vậy”
Lâm Ánh Hy nhìn thấy Lâm Kiều Ân, cô quay sang hỏi
“Chị, chị còn thấy đau bụng không? Em không gọi cho chị được.”
Lâm Kiều Ân nghe Lâm Ánh Hy hỏi thì cứng đơ người, còn Trịnh Thành Khải như vừa hiểu ra chuyện gì đó.
Bất ngờ, anh nắm lấy tay Lâm Ánh Hy kéo lại gần người mình. Anh đưa tay lấy mấy túi mua hàng đưa cho Lâm Kiều Ân
“Cái này là của cô đúng không? Cô cầm lấy đi. Còn nữa, mặc dù tôi lớn hơn tuổi của cô nhưng về vai vế cô là chị của Ánh Hy.
Vừa rồi cô xưng hô như vậy không hợp quy củ. Tôi nghĩ cô nên thay đổi lại cách xưng hô của cô với tôi đi. Chúng tôi còn có việc”
Trịnh Thành Khải không hề để chút mặc mũi nào cho Lâm Kiều Ân. Cô ta tức giận giậm gót giày xuống sàn tức giận. Nhìn thấy đám nhân viên xì xầm cô ta hét lớn
“Các người to nhỏ chuyện gì?”
Đám nhân viên nghe thấy liền giật mình đi làm chuyện của mình. Còn Lâm Kiều Ân tức giận nghiến răng nghiến lợi rời đi.
Giờ cũng sắp đến giờ cơm trưa, Trịnh Thành Khải đưa Lâm Ánh Hy cùng đến nhà hàng Nhật. Anh nhanh chóng được đưa đến một căn phòng riêng lẽ.
Lâm Ánh Hy ngồi trước mặt anh, nhìn thấy anh từ lúc ra khỏi trung tâm thương mại đã không vui nên cô lên tiếng trước
“Anh, em xin lỗi”
Trịnh Thành Khải nghe cô xin lỗi thì có chút ngạc nhiên. Anh cũng không hiểu cô xin lỗi anh chuyện gì
“Sao em lại xin lỗi”
“Lúc nãy em đợi chị Kiều Ân lâu quá mà chị ấy chưa quay lại. Mấy cô nhân viên đó cứ hối thúc. Nên em…nên em mới lấy thẻ của anh thanh toán. Hết…hết…mấy triệu…em xin lỗi”
Thì ra là vậy. Chỉ có như vậy mà vợ nhỏ của anh lại không vui
“Chỉ có mấy triệu thôi mà. Cứ xem như là quà em tặng cô ta đi”
Lâm Ánh Hy nghe anh nói thế thì liền trả lời
“Mấy triệu lận đó anh, lớn lắm đó…em…”
Trịnh Thành Khải nghe thấy thế thì cũng hiểu được một phần lý do. Vậy nên trước giờ khi mua đồ cho cô anh luôn bảo người xé bỏ nhãn dán vì sợ cô sẽ ngại.
Anh mua cho cô rất nhiều quần áo, trang sức, giày, túi xách. Thật ra hôm nay làm há cảo nên cô mặc lại đồ cũ của mình vì sợ làm bẩn đồ của anh mua. Cô ra ngoài mặc đồ đơn giản vì chỉ nghĩ là đi mua sắm nên không cần ăn bận cầu kỳ.
Vả lại tính cô trước giờ luôn thích sự đơn giản nên Trịnh Thành Khải cũng chưa từng ép buộc cô phải ăn mặc cầu kỳ, trưng diện. Chỉ là vô tình làm Lâm Kiều Ân nghĩ sai.
“Mỗi ngày em tiêu gấp 100 lần như thế cũng không sao cả. Không nói tới anh mà Trịnh gia đã giàu có mấy đời. Chỉ sợ em không đủ sức để tiêu hết tiền đó”
“Anh giàu như thế sao?”
Nhìn thấy gương mặt ngạc nhiên của Lâm Ánh Hy, Trịnh Thành Khải chỉ biết cười
“Ừm. Thôi. Không nhắc tới nữa, mình ăn trưa đã nhé!”
“Dạ”
Trịnh Thành Khải và Lâm Ánh Hy vui vẻ hạnh phúc sống bên nhau. Cho đến một ngày…
Thư ký Hạ vội vàng vào thông báo
“Bác Cố, cháu đi ra ngoài với chị một lát”
“Dạ được”
Lâm Ánh Hy chỉ nghĩ ra ngoài mua sắm nên cô chỉ mặc quần jean, áo thun và giày bata trắng đơn giản. Nhưng Lâm Kiều Ân nhìn thấy thì lại thấy rất hả hê.
Vừa tới trung tâm thương mại, Lâm Kiều Ân cố tình đưa cô đến cửa hàng trang sức. Nơi đây trưng bày hàng loạt những món trang sức đắt đỏ lên đến vài chục, vài trăm ngàn có cả vài triệu đô.
Lâm Kiều Ân giả vờ rảo bước vòng quanh, cô ta sớm đã có chuẩn bị. Cô ta chọn lấy 3 bộ trang sức đắt giá nhất trong cửa hàng sau đó gọi đi thanh toán.
Nhưng giữa đường cô ta nói là đau bụng, muốn đi vệ sinh liền bỏ lại Lâm Ánh Hy đứng ở đó. 20p trôi qua, Lâm Kiều Ân vẫn không quay lại, cô ta đứng núp ở một góc xem trò vui.
Nhân viên liên tục hỏi về vấn đề thanh toán, Lâm Ánh Hy bối rối gọi cho cô ta rất nhiều lần nhưng cô ta vẫn không bắt máy.
Nghĩ là Lâm Ánh Hy sắp bị làm bẻ mặt nhưng Lâm Kiều Ân không ngờ tới là Lâm Ánh Hy lấy trong túi xách rẻ tiền của mình ra chiếc thẻ đen của Trịnh Thành Khải đưa cho cô.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, mấy cô nhân viên nói xấu sau lưng cũng im bật. Sau khi thanh toán xong, Lâm Ánh Hy không biết phải làm gì thì cô nghe thấy giọng nói quen thuộc
“Ánh Hy”
Cô xoay người thì nhìn thấy chồng cô, Trịnh Thành Khải đang mỉm cười đi tới. Hôm nay anh đi khảo sát một vòng quanh trung tâm thương mại.
Lúc nhìn thấy bóng lưng của cô anh cứ nghĩ là mình nhìn nhằm. Vì Lâm Ánh Hy ít khi ra ngoài, nếu có đi thì chỉ đi với anh hoặc với ba mẹ Trịnh.
Hôm nay lại thấy cô mua trang sức ở đây, điện thoại anh cũng vừa có thông báo thanh toán bằng thẻ. Anh cảm thấy rất vui vì cuối cùng cô cũng chịu tiêu tiền của anh rồi
“Ông…ông xã…”
“Em đến đây mua sắm à?”
Lâm Ánh Hy nghe Trịnh Thành Khải hỏi thì vừa gật đầu lại lắc đầu, đầu cũng không chịu ngẩn lên nhìn anh, giống như vừa làm chuyện gì sai trái vậy. Trịnh Thành Khải nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình như thế thì vui vẻ mỉm cười
“Em sao thế? Gật đầu rồi lại lắc đầu. Anh không hiểu”
“Em…”
Lâm Ánh Hy chưa kịp giải thích thì Lâm Kiều Ân xuất hiện tươi cười với anh.
“À là anh Thành Khải à. Em với Ánh Hy đi mua sắm. Sao anh cũng có mặt ở đây vậy?”
“Tôi có việc”
“À ra vậy”
Lâm Ánh Hy nhìn thấy Lâm Kiều Ân, cô quay sang hỏi
“Chị, chị còn thấy đau bụng không? Em không gọi cho chị được.”
Lâm Kiều Ân nghe Lâm Ánh Hy hỏi thì cứng đơ người, còn Trịnh Thành Khải như vừa hiểu ra chuyện gì đó.
Bất ngờ, anh nắm lấy tay Lâm Ánh Hy kéo lại gần người mình. Anh đưa tay lấy mấy túi mua hàng đưa cho Lâm Kiều Ân
“Cái này là của cô đúng không? Cô cầm lấy đi. Còn nữa, mặc dù tôi lớn hơn tuổi của cô nhưng về vai vế cô là chị của Ánh Hy.
Vừa rồi cô xưng hô như vậy không hợp quy củ. Tôi nghĩ cô nên thay đổi lại cách xưng hô của cô với tôi đi. Chúng tôi còn có việc”
Trịnh Thành Khải không hề để chút mặc mũi nào cho Lâm Kiều Ân. Cô ta tức giận giậm gót giày xuống sàn tức giận. Nhìn thấy đám nhân viên xì xầm cô ta hét lớn
“Các người to nhỏ chuyện gì?”
Đám nhân viên nghe thấy liền giật mình đi làm chuyện của mình. Còn Lâm Kiều Ân tức giận nghiến răng nghiến lợi rời đi.
Giờ cũng sắp đến giờ cơm trưa, Trịnh Thành Khải đưa Lâm Ánh Hy cùng đến nhà hàng Nhật. Anh nhanh chóng được đưa đến một căn phòng riêng lẽ.
Lâm Ánh Hy ngồi trước mặt anh, nhìn thấy anh từ lúc ra khỏi trung tâm thương mại đã không vui nên cô lên tiếng trước
“Anh, em xin lỗi”
Trịnh Thành Khải nghe cô xin lỗi thì có chút ngạc nhiên. Anh cũng không hiểu cô xin lỗi anh chuyện gì
“Sao em lại xin lỗi”
“Lúc nãy em đợi chị Kiều Ân lâu quá mà chị ấy chưa quay lại. Mấy cô nhân viên đó cứ hối thúc. Nên em…nên em mới lấy thẻ của anh thanh toán. Hết…hết…mấy triệu…em xin lỗi”
Thì ra là vậy. Chỉ có như vậy mà vợ nhỏ của anh lại không vui
“Chỉ có mấy triệu thôi mà. Cứ xem như là quà em tặng cô ta đi”
Lâm Ánh Hy nghe anh nói thế thì liền trả lời
“Mấy triệu lận đó anh, lớn lắm đó…em…”
Trịnh Thành Khải nghe thấy thế thì cũng hiểu được một phần lý do. Vậy nên trước giờ khi mua đồ cho cô anh luôn bảo người xé bỏ nhãn dán vì sợ cô sẽ ngại.
Anh mua cho cô rất nhiều quần áo, trang sức, giày, túi xách. Thật ra hôm nay làm há cảo nên cô mặc lại đồ cũ của mình vì sợ làm bẩn đồ của anh mua. Cô ra ngoài mặc đồ đơn giản vì chỉ nghĩ là đi mua sắm nên không cần ăn bận cầu kỳ.
Vả lại tính cô trước giờ luôn thích sự đơn giản nên Trịnh Thành Khải cũng chưa từng ép buộc cô phải ăn mặc cầu kỳ, trưng diện. Chỉ là vô tình làm Lâm Kiều Ân nghĩ sai.
“Mỗi ngày em tiêu gấp 100 lần như thế cũng không sao cả. Không nói tới anh mà Trịnh gia đã giàu có mấy đời. Chỉ sợ em không đủ sức để tiêu hết tiền đó”
“Anh giàu như thế sao?”
Nhìn thấy gương mặt ngạc nhiên của Lâm Ánh Hy, Trịnh Thành Khải chỉ biết cười
“Ừm. Thôi. Không nhắc tới nữa, mình ăn trưa đã nhé!”
“Dạ”
Trịnh Thành Khải và Lâm Ánh Hy vui vẻ hạnh phúc sống bên nhau. Cho đến một ngày…
Thư ký Hạ vội vàng vào thông báo