Chương 29: Bữa trưa ngọt ngào
Mẹ Trịnh rất nhanh đã chuẩn bị xong 4 phần há cảo cho cô mang đi. Trước khi cô đi mẹ Trịnh liền dặn dò
“Hộp màu trắng này là của Vũ Âu, là nhân tôm, Vũ Âu rất thích nhân này. Hộp màu vàng này là của Thành Hàn, đây là nhân thịt. Còn hộp màu xanh lá này là của Vĩnh Huy, nhân hải sản.
Còn hộp lớn nhất màu xanh dương là cho con và Thành Khải. Hai đứa ăn cùng với nhau đi. Con không cần quay về đây ăn trưa cùng bố mẹ đâu”
Nghe mẹ Trịnh nói thế Lâm Ánh Hy liền đỏ mặt. Đây là lần đầu cô mang thức ăn đến cho anh, là lần đầu cô đến công ty, nên cô cũng không tránh khỏi hồi hợp. Không biết anh sẽ nghĩ gì khi cô đến
Ba mẹ Trịnh nhìn thấy cô ngại ngùng như thế chỉ mỉm cười vui vẻ.
“Con mau đi đi kẻo trễ giờ trưa”
“Dạ. Thưa ba mẹ con đi”
“Được, con mau đi đi”
Ba mẹ Trịnh nhìn Lâm Ánh Hy ra ngoài. Cả hai không khỏi vui mừng vì có được con dâu ngoan hiền như cô. Cũng không ngờ là Trịnh Thành Khải lại chấp nhận mối hôn sự này.
Tài xế đưa cô đi đến Sở Cảnh sát của Vĩnh Huy trước. Trước khi đến nơi, cô đã nhắn tin cho anh, cũng may là Trịnh Thành Khải lưu số của họ vào máy cho cô nếu không bây giờ cô cũng không biết nên làm sao liên lạc cho anh.
Vĩnh Huy nhận được tin nhắn liền tức tốc đi xuống sảnh. Vừa nhìn thấy cô, anh đã vui vẻ gọi lớn
“Em dâu”
“À anh Vĩnh Huy.”
“Em đợi có lâu không?”
“Dạ không ạ. Cái này mẹ nói em mang đến cho anh ạ”
Vĩnh Huy nhìn thấy một hộp há cải to liền hớn hở lên hẳn
“Há cảo phải không? May quá anh còn chưa ăn trưa. Cảm ơn em nhé. Sau này sẽ hậu tạ cho em sau”
Lâm Ánh Hy nghe Vĩnh Huy nói thế liền cười rất vui
“Không cần đâu ạ. Anh mau ăn kẻo nguội ạ. À bố nói mời anh, anh Vũ Âu và anh Thành Hàn cuối tuần này đến nhà dùng cơm ạ”
“Được rồi. Anh nhớ rồi. Anh sẽ tới”
“Em xin phép đi trước”
“Được, tạm biệt em”
“Dạ”
Sau đó tài xế đưa cô đến Công ty Luật của Vũ Âu, đến bệnh viện tư của nhà Thành Hàn sau đó lại đi đến Công ty của Trịnh gia. Lâm Ánh Hy có chút hồi hợp.
Cô bình tĩnh lại một chút thì đi tới chỗ tiếp tân. Bọn họ nhìn thấy cô gái xinh đẹp trước mắt có chút quen mắt nhưng không nhớ đã nhìn thấy ở đâu
“Cho hỏi cô tìm ai”
“Tôi tìm Phó chủ tịch”
“Xin lỗi cô có đặt hẹn trước không?”
“Dạ không có”
“Xin lỗi cô. Phó chủ tịch đang họp. Cô vui lòng qua bên kia ngồi đợi một chút”
“Dạ. Cảm ơn chị”
Lâm Ánh Hy tìm một chỗ ngồi trong góc để ít bị mọi người để ý. Cô nhìn hộp há cảo trên tay mình đang dần nguội đi cũng thấy rất sốt ruột. Cô có nhắn tin cho anh nói cô có đến công ty tìm anh nhưng không thấy anh trả lời.
“Lúc nãy cô tiếp tân nói anh ấy đang họp. Chắc là chưa xong. Mình đợi thêm một chút vậy”
Cô nhìn đồng hồ đã gần 1h trưa. Họp thức ăn trên tay cũng đã lạnh. Vẫn chưa thấy anh trả lời.
Trịnh Thành Khải vừa họp xong, anh định lấy điện thoại kiểm tra thì mới phát hiện mình để quên trong phòng. Anh vừa định về phòng lấy thì nghe Thư ký Hạ báo cáo
“Phó Chủ tịch, tiếp tân báo có một cô gái muốn tìm ngài. Cô ấy đã đợi hơn 2 tiếng rưỡi rồi ạ”
“Không phải An Linh?”
“Dạ không. Theo lệnh, tôi đã căn dặn bảo vệ không cho cô ta bước qua cửa công ty rồi ạ”
Bỗng Trịnh Thành Khải đinh ninh trong lòng chuyện gì đó liền chạy xuống sảnh. Anh đảo mắt nhìn thấy cô gái nhỏ của anh, mặc một chiếc váy trắng dài, mái tóc xỏa dài, tay đang cầm họp thức ăn. Anh liền chạy nhanh đến chỗ của cô. Sự xuất hiện của anh thu hút tất cả ánh mắt của nhân viên
“Hy.”
Lâm Ánh Hy nghe thấy tiếng anh gọi liền ngẩn mặt nhìn anh mỉm cười.
“Anh họp xong rồi ạ? Anh có mệt lắm không?”
Trịnh Thành Khải nhìn cô như thế không kìm được lòng ôm cô vào lòng trách cứ
“Em thật là ngốc. Đợi lâu như thế lại còn cười vui vẻ thế nữa. Anh sẽ đuổi việc bọn họ”
Lâm Ánh Hy nghe thấy thế thì liền nói
“Đừng anh. Mấy chị ấy đang làm đúng công việc của mình mà. Anh đừng làm như thế nhé!”
Trịnh Thành Khải nghe thấy thế thì buông cô ra. Thật sự anh rất xót khi để cô ở dưới này đợi lâu như vậy. Anh kéo tay cô lại chỗ nhân viên tiếp tân
“Đây là vợ tôi. Sau này cô ấy đến đây thì trực tiếp dẫn lên phòng tôi. Nghe rõ chưa?”
“Dạ tôi biết rồi. Xin lỗi cô, Thiếu phu nhân”
“Dạ không sao ạ.”
Nhìn thấy Lâm Ánh Hy không trách cứ gì, lại còn vui vẻ mỉm cười với bọn họ, quả thật bọn họ chưa từng nghĩ tới điều này. Trịnh Thành Khải đưa cô lên phòng mình. Dưới sảnh, nhân viên không hết lời khen ngợi
“Thiếu phu nhân thật sự rất đẹp đó nha. Cũng rất hiền lành đó”
“Đúng vậy”
“Tôi cứ tưởng mình bị đuổi việc rồi ấy chứ”
“May cho cô đấy”…
Trịnh Thành Khải đưa cô lên phòng mình, anh đem họp thức ăn đi hâm nóng lại. May mà trong phòng anh có lò vi sóng. Sau khi dọn ra, cả hai mới biết là mình thật sự đói thế này. Họ cùng nhau ăn hết thức ăn trên bàn
“Hôm nào anh cũng ăn muộn vậy ạ?”
“Ừm. Công việc bận rộn nên anh cũng quên mất”
Lâm Ánh Hy nghe thấy vậy thì rất lo lắng cho sức khỏe của anh. Cô liền nhỏ giọng hỏi anh
“Vậy…vậy em nấu cơm trưa mang đến cho anh được không?”
Trịnh Thành Khải nghe thấy thế thì thật sự rất vui. Nhưng anh cũng không vội đồng ý ngay
“Anh sợ em mệt”
“Em không thấy mệt đâu. Em chỉ sợ anh thấy em phiền thôi”
Trịnh Thành Khải nghe thấy vậy thì đưa tay lên chạm nhẹ vào tóc cô.
“Vậy em nấu cơm mang đến cho anh nhé”
Lâm Ánh Hy nghe thấy thì rất vui vẻ gật đầu. Trịnh Thành Khải đưa cô cùng vào phòng nghỉ phía sau nghỉ ngơi. Lâm Ánh Hy rất mệt nên cô đã ngủ lúc nào không hay. Còn Trịnh Thành Khải chợp mắt được nửa tiếng thì dậy cho cuộc họp chiều nay.
Lúc Lâm Ánh Hy tỉnh dậy cũng hơn 5h chiều. Cô đi rửa mặt, chỉnh trang lại quần áo ngồi đi ra phòng làm việc của anh đợi anh quay lại. Trịnh Thành Khải họp xong cũng nhanh chóng về phòng đón cô rồi cả hai cùng về.
“Hộp màu trắng này là của Vũ Âu, là nhân tôm, Vũ Âu rất thích nhân này. Hộp màu vàng này là của Thành Hàn, đây là nhân thịt. Còn hộp màu xanh lá này là của Vĩnh Huy, nhân hải sản.
Còn hộp lớn nhất màu xanh dương là cho con và Thành Khải. Hai đứa ăn cùng với nhau đi. Con không cần quay về đây ăn trưa cùng bố mẹ đâu”
Nghe mẹ Trịnh nói thế Lâm Ánh Hy liền đỏ mặt. Đây là lần đầu cô mang thức ăn đến cho anh, là lần đầu cô đến công ty, nên cô cũng không tránh khỏi hồi hợp. Không biết anh sẽ nghĩ gì khi cô đến
Ba mẹ Trịnh nhìn thấy cô ngại ngùng như thế chỉ mỉm cười vui vẻ.
“Con mau đi đi kẻo trễ giờ trưa”
“Dạ. Thưa ba mẹ con đi”
“Được, con mau đi đi”
Ba mẹ Trịnh nhìn Lâm Ánh Hy ra ngoài. Cả hai không khỏi vui mừng vì có được con dâu ngoan hiền như cô. Cũng không ngờ là Trịnh Thành Khải lại chấp nhận mối hôn sự này.
Tài xế đưa cô đi đến Sở Cảnh sát của Vĩnh Huy trước. Trước khi đến nơi, cô đã nhắn tin cho anh, cũng may là Trịnh Thành Khải lưu số của họ vào máy cho cô nếu không bây giờ cô cũng không biết nên làm sao liên lạc cho anh.
Vĩnh Huy nhận được tin nhắn liền tức tốc đi xuống sảnh. Vừa nhìn thấy cô, anh đã vui vẻ gọi lớn
“Em dâu”
“À anh Vĩnh Huy.”
“Em đợi có lâu không?”
“Dạ không ạ. Cái này mẹ nói em mang đến cho anh ạ”
Vĩnh Huy nhìn thấy một hộp há cải to liền hớn hở lên hẳn
“Há cảo phải không? May quá anh còn chưa ăn trưa. Cảm ơn em nhé. Sau này sẽ hậu tạ cho em sau”
Lâm Ánh Hy nghe Vĩnh Huy nói thế liền cười rất vui
“Không cần đâu ạ. Anh mau ăn kẻo nguội ạ. À bố nói mời anh, anh Vũ Âu và anh Thành Hàn cuối tuần này đến nhà dùng cơm ạ”
“Được rồi. Anh nhớ rồi. Anh sẽ tới”
“Em xin phép đi trước”
“Được, tạm biệt em”
“Dạ”
Sau đó tài xế đưa cô đến Công ty Luật của Vũ Âu, đến bệnh viện tư của nhà Thành Hàn sau đó lại đi đến Công ty của Trịnh gia. Lâm Ánh Hy có chút hồi hợp.
Cô bình tĩnh lại một chút thì đi tới chỗ tiếp tân. Bọn họ nhìn thấy cô gái xinh đẹp trước mắt có chút quen mắt nhưng không nhớ đã nhìn thấy ở đâu
“Cho hỏi cô tìm ai”
“Tôi tìm Phó chủ tịch”
“Xin lỗi cô có đặt hẹn trước không?”
“Dạ không có”
“Xin lỗi cô. Phó chủ tịch đang họp. Cô vui lòng qua bên kia ngồi đợi một chút”
“Dạ. Cảm ơn chị”
Lâm Ánh Hy tìm một chỗ ngồi trong góc để ít bị mọi người để ý. Cô nhìn hộp há cảo trên tay mình đang dần nguội đi cũng thấy rất sốt ruột. Cô có nhắn tin cho anh nói cô có đến công ty tìm anh nhưng không thấy anh trả lời.
“Lúc nãy cô tiếp tân nói anh ấy đang họp. Chắc là chưa xong. Mình đợi thêm một chút vậy”
Cô nhìn đồng hồ đã gần 1h trưa. Họp thức ăn trên tay cũng đã lạnh. Vẫn chưa thấy anh trả lời.
Trịnh Thành Khải vừa họp xong, anh định lấy điện thoại kiểm tra thì mới phát hiện mình để quên trong phòng. Anh vừa định về phòng lấy thì nghe Thư ký Hạ báo cáo
“Phó Chủ tịch, tiếp tân báo có một cô gái muốn tìm ngài. Cô ấy đã đợi hơn 2 tiếng rưỡi rồi ạ”
“Không phải An Linh?”
“Dạ không. Theo lệnh, tôi đã căn dặn bảo vệ không cho cô ta bước qua cửa công ty rồi ạ”
Bỗng Trịnh Thành Khải đinh ninh trong lòng chuyện gì đó liền chạy xuống sảnh. Anh đảo mắt nhìn thấy cô gái nhỏ của anh, mặc một chiếc váy trắng dài, mái tóc xỏa dài, tay đang cầm họp thức ăn. Anh liền chạy nhanh đến chỗ của cô. Sự xuất hiện của anh thu hút tất cả ánh mắt của nhân viên
“Hy.”
Lâm Ánh Hy nghe thấy tiếng anh gọi liền ngẩn mặt nhìn anh mỉm cười.
“Anh họp xong rồi ạ? Anh có mệt lắm không?”
Trịnh Thành Khải nhìn cô như thế không kìm được lòng ôm cô vào lòng trách cứ
“Em thật là ngốc. Đợi lâu như thế lại còn cười vui vẻ thế nữa. Anh sẽ đuổi việc bọn họ”
Lâm Ánh Hy nghe thấy thế thì liền nói
“Đừng anh. Mấy chị ấy đang làm đúng công việc của mình mà. Anh đừng làm như thế nhé!”
Trịnh Thành Khải nghe thấy thế thì buông cô ra. Thật sự anh rất xót khi để cô ở dưới này đợi lâu như vậy. Anh kéo tay cô lại chỗ nhân viên tiếp tân
“Đây là vợ tôi. Sau này cô ấy đến đây thì trực tiếp dẫn lên phòng tôi. Nghe rõ chưa?”
“Dạ tôi biết rồi. Xin lỗi cô, Thiếu phu nhân”
“Dạ không sao ạ.”
Nhìn thấy Lâm Ánh Hy không trách cứ gì, lại còn vui vẻ mỉm cười với bọn họ, quả thật bọn họ chưa từng nghĩ tới điều này. Trịnh Thành Khải đưa cô lên phòng mình. Dưới sảnh, nhân viên không hết lời khen ngợi
“Thiếu phu nhân thật sự rất đẹp đó nha. Cũng rất hiền lành đó”
“Đúng vậy”
“Tôi cứ tưởng mình bị đuổi việc rồi ấy chứ”
“May cho cô đấy”…
Trịnh Thành Khải đưa cô lên phòng mình, anh đem họp thức ăn đi hâm nóng lại. May mà trong phòng anh có lò vi sóng. Sau khi dọn ra, cả hai mới biết là mình thật sự đói thế này. Họ cùng nhau ăn hết thức ăn trên bàn
“Hôm nào anh cũng ăn muộn vậy ạ?”
“Ừm. Công việc bận rộn nên anh cũng quên mất”
Lâm Ánh Hy nghe thấy vậy thì rất lo lắng cho sức khỏe của anh. Cô liền nhỏ giọng hỏi anh
“Vậy…vậy em nấu cơm trưa mang đến cho anh được không?”
Trịnh Thành Khải nghe thấy thế thì thật sự rất vui. Nhưng anh cũng không vội đồng ý ngay
“Anh sợ em mệt”
“Em không thấy mệt đâu. Em chỉ sợ anh thấy em phiền thôi”
Trịnh Thành Khải nghe thấy vậy thì đưa tay lên chạm nhẹ vào tóc cô.
“Vậy em nấu cơm mang đến cho anh nhé”
Lâm Ánh Hy nghe thấy thì rất vui vẻ gật đầu. Trịnh Thành Khải đưa cô cùng vào phòng nghỉ phía sau nghỉ ngơi. Lâm Ánh Hy rất mệt nên cô đã ngủ lúc nào không hay. Còn Trịnh Thành Khải chợp mắt được nửa tiếng thì dậy cho cuộc họp chiều nay.
Lúc Lâm Ánh Hy tỉnh dậy cũng hơn 5h chiều. Cô đi rửa mặt, chỉnh trang lại quần áo ngồi đi ra phòng làm việc của anh đợi anh quay lại. Trịnh Thành Khải họp xong cũng nhanh chóng về phòng đón cô rồi cả hai cùng về.