Chương 37: Hoàng my - Vũ âu
Vũ Âu nghe thấy thì cũng không nói gì. Anh tiến tới ôm lấy Trịnh Hoàng My vào lòng, cô cũng rất vui vẻ mà để anh ôm.
Đi được một lúc Vũ Âu cảm thấy hơi thở của người trong lòng dần trở nên đều đều. Anh cúi mặt nhìn xuống thì thấy Trịnh Hoàng My đã ngủ. Anh nhanh chóng quay trở lại Trịnh gia để cô sơ cứu vết thương
Mọi người nhìn thấy Vũ Âu ôm cô trở về thì thở phào nhẹ nhõm. Lâm Kiều Ân cũng vừa được ông bà Lâm đưa về Cung gia. Còn An Linh trong lúc hỗn loạn đã chạy đi mất.
Mẹ Trịnh cùng Lâm Ánh Hy thay đồ và thoa thuốc cho Trịnh Hoàng My. Vì hôm nay đã rất mệt mỏi nên từ lúc được Vũ Âu bế về cô vẫn ngủ li bì.
Vũ Âu xin phép ba mẹ Trịnh được ở lại Trịnh gia một đêm. Vì biết tình cảm của hai người nên ba mẹ Trịnh đã đồng ý. Còn Trịnh Thành Khải đã đưa Lâm Ánh Hy về biệt thự riêng của họ.
Trong phòng, Vũ Âu đưa tay chạm vào tóc của Trịnh Hoàng My. Anh muốn thử lại một lần nữa xem có thật sự anh đã có thể chạm được vào cô không. Tim anh đập rất nhanh vì hồi hợp nhưng sau đó…anh có thể chạm vào cô mà không có vấn đề gì khiến anh rất vui.
Vũ Âu không kìm được lòng mà đặt một nụ hôn nhẹ lên trán của Trịnh Hoàng My.
Sau khi trở về biệt thự riêng của mình, Lâm Ánh Hy và Trịnh Thành Khải nhanh chóng tắm rửa thay đồ, họ cùng lên giường ôm nhau trò chuyện
“Chuyện hôm nay…”
“Để anh giải quyết, em đừng nghĩ nhiều nữa”
“Mai em qua nhà chính xem em ấy thế nào nhé. Em vẫn thấy rất có lỗi với em ấy.”
“Cũng không phải là do em gây ra mà. Hôm nay em cũng mệt rồi, mau ngủ thôi. Dạ”
Sáng sớm hôm sau
Quản gia chạy vội vào nhà thông báo
“Ông chủ, bà chủ. Cậu Trịnh Thành Khải đến rồi ạ”
Ông bà Lâm đang ăn sáng thì thất kinh, vội đi ra ngoài
“Mau mau mời vào”
“Dạ”
Rất nhanh sau đó, Trịnh Thành Khải đã ngồi trong phòng khách nhìn ông bà Lâm không chút khách khí
“Chuyện vừa xảy ra đêm qua chắc hai người chưa quên?!”
“Vẫn chưa vẫn chưa”
“Tôi cần tìm Lâm Kiều Ân”
Nhìn thấy biểu cảm như muốn đoạt mạng của Trịnh Thành Khải cùng đám vệ sĩ đi theo làm ông bà Lâm sợ run người, họ biết Lâm Kiều Ân gây ra chuyện hôm qua là sai. Nhưng dù sao cũng là con gái cưng, họ có thể dạy được, không cần nhờ Trịnh Thành Khải ra tay
“Con bé, con bé còn ở trên phòng. Thành Khải, ba hứa sẽ dạy dỗ nó thật tốt, chuyện hôm qua…có thể bỏ qua được không?”
“Bỏ qua?”
Trịnh Thành Khải nghe thấy liền cười mỉa mai, làm chân em gái anh bị thương còn xây xát khắp người mà nói bỏ qua liền bỏ qua sao? Nhưng mà
“Tôi sẽ bỏ qua, với hai điều kiện”
“Được được, con cứ nói”
“Thứ nhất, từ giờ mẹ ruột của Ánh Hy sẽ dọn ra khỏi chỗ này, đến sống cùng Ánh Hy”
“Được được. Người đâu, gọi Nhị Phu nhân đi dọn đồ nhanh lên”
“Thứ hai, tôi mà gặp Lâm Kiều Ân ở chỗ nào…thì tôi x* cô ta chỗ đó, nghe rõ chưa?”
"Được được, thống nhất như vậy "
Sau khi mẹ Phan dọn đồ ra khỏi Lâm gia, được người của anh đưa đến biệt thự riêng của anh thì anh cũng rời đi, còn không quên nói một câu
“Ông tìm cách bịt miệng bọn nhà báo ngày hôm qua đi”
Trịnh Thành Khải nói rồi rời đi. Ông Lâm nghe thấy thì xém chút nữa quên mất chuyện này. Ông ta gọi nhờ người xử lý. Chuyện hôm qua lớn như vậy chắc chắc công ty ông ta sẽ không còn chỗ đứng.
Sau đó, Trịnh Thành Khải cũng đến công ty làm việc. Lâm Ánh Hy đang ở nhà chính Trịnh gia
Cô định lên thăm Trịnh Hoàng My thì mẹ Trịnh ngăn lại
“Ánh Hy, con ở đây ăn trái cây với mẹ, khoan hẵng lên”
“Dạ. Sao thế ạ?”
“Vũ Âu với Hoàng My đang ở trên”
“Dạ, con biết rồi”
Vậy là Lâm Ánh Hy ở dưới phòng khách cùng mẹ Trịnh, cả hai vui vẻ ăn trái cây và xem tin tức. Phía trên lầu, không khí lại vô cùng ngọt ngào
Trịnh Hoàng My từ khi tỉnh dậy đã nhìn thấy Vũ Âu ngồi bên giường. Anh thay băng, thoa thuốc cho cô. Chạm vào người cô rất tự nhiên, không có dấu hiệu khó thở hay khó chịu gì.
“Anh…anh có thể chạm vào em được rồi sao?”
“Ừm. Em ăn sáng nhé!”
Trịnh Hoàng My còn chưa tin, cô chạm lại vào tay anh. Vũ Âu mỉm cười nhìn cô, bây giờ cô mới tin. Nhìn thấy Trịnh Hoàng My ngồi thẩn thờ cười làm Vũ Âu cũng không biết nên làm gì
“Hoàng My, ăn sáng nhé”
“Dạ”
Ăn được một chút, Vũ Âu lại thấy có gì đó không đúng
“Bình thường em ăn lâu thế à? Anh nhớ cũng đâu có lâu như vậy”
“Lần đầu được anh tận tay đúc thức ăn cho, dĩ nhiên em phải tận hưởng chứ”
Vũ Âu nghe thấy thì dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên mũi cô. Trịnh Hoàng My cười khúc khích nhìn anh.
“Anh. Còn An Linh nên giải quyết cô ta thế nào đây? Cô ta âm mưu cướp lại anh Khải đó”
“Anh sẽ nói lại chuyện này với Thành Khải”
“À anh, em có cái này…”
…----------------…
An Linh sau khi trốn khỏi bữa tiệc của Trịnh gia liền quay trở về căn nhà mà cô ta đang thuê. Bất ngờ lại bị đánh lén vào đầu, khiến cô ta bất tỉnh. Khi vừa tỉnh dậy, cô ta đã thấy mình bị trói cùng tên Ngụy Viên
“Khốn khiếp, tên nào dám trói tôi. Mau thả ra”
An Linh không thể nào thoát ra được liền hét lớn. Ngụy Viên nghe ồn ào cũng tỉnh lại. Không lâu sau, một tên đại ca xã hội đen đã đứng trước mặt bọn họ. Hắn ta đương nhiên là đàn em của đàn em Trịnh Thành Khải, mục đích chỉ là khiến cho An Linh ngoan ngoãn rời khỏi nơi này
“Này này cô em, cô la cái gì”
“Khôn hồn thì thả tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát”
Đám người nghe vậy thì cười lớn. An Linh không biết mình đang ở trong tình cảnh gì mà còn dám thách thức họ
“Cô giỏi thì báo đi. Nhưng trước khi báo thì hỏi thứ này có đồng ý không đã”
Nói rồi, hắn ta lấy trong túi áo ra một khẩu súng, lên đạn, nhắm vào phía An Linh. Cô ta biết dĩ nhiên là hàng thật nên rất sợ hãi
“Các anh muốn gì?”
Đi được một lúc Vũ Âu cảm thấy hơi thở của người trong lòng dần trở nên đều đều. Anh cúi mặt nhìn xuống thì thấy Trịnh Hoàng My đã ngủ. Anh nhanh chóng quay trở lại Trịnh gia để cô sơ cứu vết thương
Mọi người nhìn thấy Vũ Âu ôm cô trở về thì thở phào nhẹ nhõm. Lâm Kiều Ân cũng vừa được ông bà Lâm đưa về Cung gia. Còn An Linh trong lúc hỗn loạn đã chạy đi mất.
Mẹ Trịnh cùng Lâm Ánh Hy thay đồ và thoa thuốc cho Trịnh Hoàng My. Vì hôm nay đã rất mệt mỏi nên từ lúc được Vũ Âu bế về cô vẫn ngủ li bì.
Vũ Âu xin phép ba mẹ Trịnh được ở lại Trịnh gia một đêm. Vì biết tình cảm của hai người nên ba mẹ Trịnh đã đồng ý. Còn Trịnh Thành Khải đã đưa Lâm Ánh Hy về biệt thự riêng của họ.
Trong phòng, Vũ Âu đưa tay chạm vào tóc của Trịnh Hoàng My. Anh muốn thử lại một lần nữa xem có thật sự anh đã có thể chạm được vào cô không. Tim anh đập rất nhanh vì hồi hợp nhưng sau đó…anh có thể chạm vào cô mà không có vấn đề gì khiến anh rất vui.
Vũ Âu không kìm được lòng mà đặt một nụ hôn nhẹ lên trán của Trịnh Hoàng My.
Sau khi trở về biệt thự riêng của mình, Lâm Ánh Hy và Trịnh Thành Khải nhanh chóng tắm rửa thay đồ, họ cùng lên giường ôm nhau trò chuyện
“Chuyện hôm nay…”
“Để anh giải quyết, em đừng nghĩ nhiều nữa”
“Mai em qua nhà chính xem em ấy thế nào nhé. Em vẫn thấy rất có lỗi với em ấy.”
“Cũng không phải là do em gây ra mà. Hôm nay em cũng mệt rồi, mau ngủ thôi. Dạ”
Sáng sớm hôm sau
Quản gia chạy vội vào nhà thông báo
“Ông chủ, bà chủ. Cậu Trịnh Thành Khải đến rồi ạ”
Ông bà Lâm đang ăn sáng thì thất kinh, vội đi ra ngoài
“Mau mau mời vào”
“Dạ”
Rất nhanh sau đó, Trịnh Thành Khải đã ngồi trong phòng khách nhìn ông bà Lâm không chút khách khí
“Chuyện vừa xảy ra đêm qua chắc hai người chưa quên?!”
“Vẫn chưa vẫn chưa”
“Tôi cần tìm Lâm Kiều Ân”
Nhìn thấy biểu cảm như muốn đoạt mạng của Trịnh Thành Khải cùng đám vệ sĩ đi theo làm ông bà Lâm sợ run người, họ biết Lâm Kiều Ân gây ra chuyện hôm qua là sai. Nhưng dù sao cũng là con gái cưng, họ có thể dạy được, không cần nhờ Trịnh Thành Khải ra tay
“Con bé, con bé còn ở trên phòng. Thành Khải, ba hứa sẽ dạy dỗ nó thật tốt, chuyện hôm qua…có thể bỏ qua được không?”
“Bỏ qua?”
Trịnh Thành Khải nghe thấy liền cười mỉa mai, làm chân em gái anh bị thương còn xây xát khắp người mà nói bỏ qua liền bỏ qua sao? Nhưng mà
“Tôi sẽ bỏ qua, với hai điều kiện”
“Được được, con cứ nói”
“Thứ nhất, từ giờ mẹ ruột của Ánh Hy sẽ dọn ra khỏi chỗ này, đến sống cùng Ánh Hy”
“Được được. Người đâu, gọi Nhị Phu nhân đi dọn đồ nhanh lên”
“Thứ hai, tôi mà gặp Lâm Kiều Ân ở chỗ nào…thì tôi x* cô ta chỗ đó, nghe rõ chưa?”
"Được được, thống nhất như vậy "
Sau khi mẹ Phan dọn đồ ra khỏi Lâm gia, được người của anh đưa đến biệt thự riêng của anh thì anh cũng rời đi, còn không quên nói một câu
“Ông tìm cách bịt miệng bọn nhà báo ngày hôm qua đi”
Trịnh Thành Khải nói rồi rời đi. Ông Lâm nghe thấy thì xém chút nữa quên mất chuyện này. Ông ta gọi nhờ người xử lý. Chuyện hôm qua lớn như vậy chắc chắc công ty ông ta sẽ không còn chỗ đứng.
Sau đó, Trịnh Thành Khải cũng đến công ty làm việc. Lâm Ánh Hy đang ở nhà chính Trịnh gia
Cô định lên thăm Trịnh Hoàng My thì mẹ Trịnh ngăn lại
“Ánh Hy, con ở đây ăn trái cây với mẹ, khoan hẵng lên”
“Dạ. Sao thế ạ?”
“Vũ Âu với Hoàng My đang ở trên”
“Dạ, con biết rồi”
Vậy là Lâm Ánh Hy ở dưới phòng khách cùng mẹ Trịnh, cả hai vui vẻ ăn trái cây và xem tin tức. Phía trên lầu, không khí lại vô cùng ngọt ngào
Trịnh Hoàng My từ khi tỉnh dậy đã nhìn thấy Vũ Âu ngồi bên giường. Anh thay băng, thoa thuốc cho cô. Chạm vào người cô rất tự nhiên, không có dấu hiệu khó thở hay khó chịu gì.
“Anh…anh có thể chạm vào em được rồi sao?”
“Ừm. Em ăn sáng nhé!”
Trịnh Hoàng My còn chưa tin, cô chạm lại vào tay anh. Vũ Âu mỉm cười nhìn cô, bây giờ cô mới tin. Nhìn thấy Trịnh Hoàng My ngồi thẩn thờ cười làm Vũ Âu cũng không biết nên làm gì
“Hoàng My, ăn sáng nhé”
“Dạ”
Ăn được một chút, Vũ Âu lại thấy có gì đó không đúng
“Bình thường em ăn lâu thế à? Anh nhớ cũng đâu có lâu như vậy”
“Lần đầu được anh tận tay đúc thức ăn cho, dĩ nhiên em phải tận hưởng chứ”
Vũ Âu nghe thấy thì dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên mũi cô. Trịnh Hoàng My cười khúc khích nhìn anh.
“Anh. Còn An Linh nên giải quyết cô ta thế nào đây? Cô ta âm mưu cướp lại anh Khải đó”
“Anh sẽ nói lại chuyện này với Thành Khải”
“À anh, em có cái này…”
…----------------…
An Linh sau khi trốn khỏi bữa tiệc của Trịnh gia liền quay trở về căn nhà mà cô ta đang thuê. Bất ngờ lại bị đánh lén vào đầu, khiến cô ta bất tỉnh. Khi vừa tỉnh dậy, cô ta đã thấy mình bị trói cùng tên Ngụy Viên
“Khốn khiếp, tên nào dám trói tôi. Mau thả ra”
An Linh không thể nào thoát ra được liền hét lớn. Ngụy Viên nghe ồn ào cũng tỉnh lại. Không lâu sau, một tên đại ca xã hội đen đã đứng trước mặt bọn họ. Hắn ta đương nhiên là đàn em của đàn em Trịnh Thành Khải, mục đích chỉ là khiến cho An Linh ngoan ngoãn rời khỏi nơi này
“Này này cô em, cô la cái gì”
“Khôn hồn thì thả tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát”
Đám người nghe vậy thì cười lớn. An Linh không biết mình đang ở trong tình cảnh gì mà còn dám thách thức họ
“Cô giỏi thì báo đi. Nhưng trước khi báo thì hỏi thứ này có đồng ý không đã”
Nói rồi, hắn ta lấy trong túi áo ra một khẩu súng, lên đạn, nhắm vào phía An Linh. Cô ta biết dĩ nhiên là hàng thật nên rất sợ hãi
“Các anh muốn gì?”