Chương 48: Thực tại - Kết thúc
Vì vậy chúng ta mới nói “Giá như” để nói về tiếc nuối của bản thân với quá khứ."
“Không…Ánh Hy…không phải như vậy đâu…anh…”
Lâm Ánh Hy mỉm cười nhìn Trịnh Thành Khải. Cô dịu dàng nói với anh
"Giá như ngày hôm đó gặp được em, anh mở lòng với em thì có lẽ mọi chuyện sẽ không như thế
Giá như anh không tin tưởng mù quáng vào An Linh thì có lẽ hai ta có thể sẽ có được ngày tháng hạnh phúc
Giá như anh chịu nghe em giải thích thì anh và em đã không đau đớn đến như vậy
Giá như…duyên phận đừng đưa đôi ta vào bi kịch này
Nhưng anh ơi, đó chỉ là giá như thôi
Mọi chuyện đã xảy ra đều không thể nào có thể quay trở lại được. Anh đã mãi mãi mất đi em rồi, Thành Khải"
“Không…đây chỉ là mơ thôi, anh đang cùng em …rất vui vẻ, chúng ta…”
“Anh đừng tự lừa dối mình nữa. Anh đã hôn mê từ vụ tai nạn do ba em gây ra, nửa năm nay chỉ là mộng ảo này do anh tạo ra. Anh tỉnh lại đi, ba mẹ và mọi người đều đang đợi anh tỉnh dậy đó”
“Không, Ánh Hy, nếu là mộng ảo xin em hãy tỉnh dậy cùng anh, để anh có thể sửa chữa những sai lầm đối với em, những tổn thương anh gây ra cho em…Hãy cho anh cơ hội, cho chúng ta cơ hội để bắt đầu lại, có được không em?”
Lâm Ánh Hy nhìn anh lắc đầu, nước mắt cô đã rơi
“Không thể đâu anh. Đã quá muộn rồi, thời gian của em đã không còn nữa, mong anh hãy chăm sóc cho bản thân mình thật tốt và gửi lời cảm ơn của em đối với ba mẹ và mọi người nhé”
“Đừng, xin em đừng để anh lại một mình, Ánh Hy”
“…”
Lâm Ánh Hy từ từ tan biến vào hư vô
Trước khi cô biến mất, Trịnh Thành Khải đã hỏi cô
“Ánh Hy, em có tha thứ cho anh không?”
"Em có, em tha thứ cho anh. Nhờ có giấc mộng ảo này em đã hiểu được tình cảm của anh dành cho em.
Giá như…có thể quay trở lại ngày đầu tiên mình gặp nhau thì tốt biết mấy, anh nhỉ?"
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Trịnh Thành Khải tỉnh dậy, mọi người xung quanh đều rơi nước mắt. Có vui mừng, hạnh phúc vì một người thân vừa tỉnh dậy. Nhưng lại là nỗi đau xé lòng khi một người thân khác ra đi.
Anh nhận được tin Lâm Ánh Hy vừa qua đời, anh đau đớn chạy đến bên cạnh cô, vì cô quá yếu nên vừa đưa vào bệnh viện được vài ngày
Trịnh Thành Khải tiến về phía cô. Anh quỳ gối bên giường bệnh của cô, đặt tay lên gương mặt đã không còn hơi ấm thì thầm
“Ánh Hy, anh đã tỉnh lại rồi, em cũng mau tỉnh dậy đi. Em nói…em nói em tha thứ cho anh rồi mà…em mau dậy đi…”
Mọi người đều rơi nước mắt vì tình cảnh này. Trịnh Hoàng My đi đến chỗ anh
“Anh, chị Ánh Hy thật sự đã không còn nữa. Anh…nên chấp nhận hiện thực này”
Lời Trịnh Hoàng My vừa dứt, Trịnh Thành Khải như hoá điên hét lớn
“Các người đang nói dối, đừng lừa gạt tôi. Cô ấy, cô ấy vừa mới nói chuyện với tôi. Cô ấy…”
“Mẹ…con vừa cứu cô ấy khỏi tay An Linh mà…cô ấy còn ôm lấy con…”
Nhìn thấy Trịnh Thành Khải thần trí không minh mẫn, ba mẹ Trịnh ôm nhau khóc nức nở. Vĩnh Huy và Vũ Âu tiến lại giữ cho anh được bình tĩnh.
Nhưng càng như vậy Trịnh Thành Khải càng nổi điên, anh không kìm chế được cảm xúc. Đến khi Thành Hàn tiêm cho anh mũi thuốc an thần…
Hôm nay là tang lễ của Lâm Ánh Hy
Mọi người đều diện đồ đen đứng trang nghiêm trước mộ phần của cô. Ai ai cũng xót thương cho số phận của cô.
Chỉ là tình yêu này đến với cô quá trễ…
Trời bắt đầu mưa to nhưng mọi người vẫn đứng cúi đầu ở đó. Một Trịnh Thành Khải uy phong lừng lẫy giờ đây đang quỳ gối trước mộ phần của cô.
Nước mưa cùng nước mắt hoà vào nhau rơi xuống đất. Anh vẫn không thể nào chấp nhận được hiện thực này.
Tay anh run run đặt lên tấm ảnh Lâm Ánh Hy đang mỉm cười, giọng anh nghẹn ngào
"Ánh Hy, xin lỗi em…
Giá như anh…giá như anh…"
Lời anh muốn nói với cô đều nghẹn lại không cách nào có thể nói ra được.
Nỗi đau đớn, dằn vặt, xót thương và sự hối hận đối với người con gái anh yêu…có lẽ đã quá muộn để nói ra điều này. Nhưng anh vẫn muốn nói với em
“Ánh Hy, anh yêu em”
…
Trịnh Thành Khải sốt mê man sau 3 ngày thì tỉnh dậy. Nhưng khi anh tỉnh dậy đều khiến mọi người vô cùng kinh hãi
“Ánh Hy, đây là do anh nấu đó, em ăn thử xem có vừa miệng không?”
“Ánh Hy, em thấy trang phục này thế nào? Em có thích không? Anh mua cho em”
“Ánh Hy, hôm nay thời tiết rất đẹp, chúng ta cùng ra ngoài được không?”
Trịnh Hoàng My ôm lấy Vũ Âu khóc nức nở. Rõ ràng bên cạnh Trịnh Thành Khải chỉ là một khoảng trống, anh ấy là đang nói chuyện với ai…
Ba mẹ Trịnh cũng không kìm được nước mắt mà rời đi.
Do Trịnh Thành Khải không chịu đựng được thực tại nên bản thân anh mới thành ra như vậy. Vả lại… Trịnh Thành Khải vốn bị bệnh về tâm lý…mất đi Lâm Ánh Hy khiến anh không thể suy nghĩ được như bình thường nữa.
Đến khi Trịnh Hoàng My đau lòng không chịu đựng được thì nói với anh
“Anh. Chị Ánh Hy đã không còn nữa. Anh như thế làm sao chị ấy có thể an lòng được?!”
“Em nói dối, cô ấy đang ở ngay bên cạnh anh…ngay…bên…cạnh”
Trong thoáng chốc, Trịnh Thành Khải nhìn vào khoảng trống kế bên mình thật sự không có ai, anh vô thức rơi nước mắt rồi hét lớn.
Đêm hôm ấy, Trịnh Thành Khải đứng trong phòng nhìn ra ngoài trời. Bầu trời hôm nay rất đẹp… giống như ngày hôm đó
“Ánh Hy, lúc em quyết định nhảy xuống…em đã nghĩ gì?”
“…”
Trịnh Thành Khải ngồi lên thành cửa sổ, nhìn ánh trăng chiếu sáng trong màn đêm tĩnh mịch, anh nhớ đến gương mặt của Lâm Ánh Hy cười rạng rỡ với anh…
Bỗng chốc anh lại cười mỉa mai
“Nụ cười của cô ấy đẹp như thế… chỉ là trong hư ảo do mình tạo ra”
“Là anh có lỗi với em, xin lỗi em”
Trịnh Thành Khải nghiêng người rơi khỏi thành cửa sổ rơi xuống đất. Anh như có ảo giác như Lâm Ánh Hy đang nằm cạnh bên mình. Anh bất giác mỉm cười đầy hạnh phúc, một dòng nước mắt chảy ra…Trịnh Thành Khải đã không còn thở nữa…
Ở thế giới khác
Có lẽ Trịnh Thành Khải đã đến tìm và gặp lại Lâm Ánh Hy cùng cô vui vẻ, hạnh phúc bên nhau.
Nhưng hiện thực chỉ còn lại nỗi đau đớn đến xé lòng của người ở lại.
Giá như anh nhận ra tình cảm với em sớm hơn
Giá như anh có thể tin tưởng vào em, vào những lời em nói
Giá như anh đừng mù quáng vào tình yêu giả dối
Giá như…mọi chuyện có thể quay lại từ đầu
Giá như anh có thể nắm chặt lấy tay em
Giá như…mọi chuyện chỉ là một giấc mơ…
“Không…Ánh Hy…không phải như vậy đâu…anh…”
Lâm Ánh Hy mỉm cười nhìn Trịnh Thành Khải. Cô dịu dàng nói với anh
"Giá như ngày hôm đó gặp được em, anh mở lòng với em thì có lẽ mọi chuyện sẽ không như thế
Giá như anh không tin tưởng mù quáng vào An Linh thì có lẽ hai ta có thể sẽ có được ngày tháng hạnh phúc
Giá như anh chịu nghe em giải thích thì anh và em đã không đau đớn đến như vậy
Giá như…duyên phận đừng đưa đôi ta vào bi kịch này
Nhưng anh ơi, đó chỉ là giá như thôi
Mọi chuyện đã xảy ra đều không thể nào có thể quay trở lại được. Anh đã mãi mãi mất đi em rồi, Thành Khải"
“Không…đây chỉ là mơ thôi, anh đang cùng em …rất vui vẻ, chúng ta…”
“Anh đừng tự lừa dối mình nữa. Anh đã hôn mê từ vụ tai nạn do ba em gây ra, nửa năm nay chỉ là mộng ảo này do anh tạo ra. Anh tỉnh lại đi, ba mẹ và mọi người đều đang đợi anh tỉnh dậy đó”
“Không, Ánh Hy, nếu là mộng ảo xin em hãy tỉnh dậy cùng anh, để anh có thể sửa chữa những sai lầm đối với em, những tổn thương anh gây ra cho em…Hãy cho anh cơ hội, cho chúng ta cơ hội để bắt đầu lại, có được không em?”
Lâm Ánh Hy nhìn anh lắc đầu, nước mắt cô đã rơi
“Không thể đâu anh. Đã quá muộn rồi, thời gian của em đã không còn nữa, mong anh hãy chăm sóc cho bản thân mình thật tốt và gửi lời cảm ơn của em đối với ba mẹ và mọi người nhé”
“Đừng, xin em đừng để anh lại một mình, Ánh Hy”
“…”
Lâm Ánh Hy từ từ tan biến vào hư vô
Trước khi cô biến mất, Trịnh Thành Khải đã hỏi cô
“Ánh Hy, em có tha thứ cho anh không?”
"Em có, em tha thứ cho anh. Nhờ có giấc mộng ảo này em đã hiểu được tình cảm của anh dành cho em.
Giá như…có thể quay trở lại ngày đầu tiên mình gặp nhau thì tốt biết mấy, anh nhỉ?"
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Trịnh Thành Khải tỉnh dậy, mọi người xung quanh đều rơi nước mắt. Có vui mừng, hạnh phúc vì một người thân vừa tỉnh dậy. Nhưng lại là nỗi đau xé lòng khi một người thân khác ra đi.
Anh nhận được tin Lâm Ánh Hy vừa qua đời, anh đau đớn chạy đến bên cạnh cô, vì cô quá yếu nên vừa đưa vào bệnh viện được vài ngày
Trịnh Thành Khải tiến về phía cô. Anh quỳ gối bên giường bệnh của cô, đặt tay lên gương mặt đã không còn hơi ấm thì thầm
“Ánh Hy, anh đã tỉnh lại rồi, em cũng mau tỉnh dậy đi. Em nói…em nói em tha thứ cho anh rồi mà…em mau dậy đi…”
Mọi người đều rơi nước mắt vì tình cảnh này. Trịnh Hoàng My đi đến chỗ anh
“Anh, chị Ánh Hy thật sự đã không còn nữa. Anh…nên chấp nhận hiện thực này”
Lời Trịnh Hoàng My vừa dứt, Trịnh Thành Khải như hoá điên hét lớn
“Các người đang nói dối, đừng lừa gạt tôi. Cô ấy, cô ấy vừa mới nói chuyện với tôi. Cô ấy…”
“Mẹ…con vừa cứu cô ấy khỏi tay An Linh mà…cô ấy còn ôm lấy con…”
Nhìn thấy Trịnh Thành Khải thần trí không minh mẫn, ba mẹ Trịnh ôm nhau khóc nức nở. Vĩnh Huy và Vũ Âu tiến lại giữ cho anh được bình tĩnh.
Nhưng càng như vậy Trịnh Thành Khải càng nổi điên, anh không kìm chế được cảm xúc. Đến khi Thành Hàn tiêm cho anh mũi thuốc an thần…
Hôm nay là tang lễ của Lâm Ánh Hy
Mọi người đều diện đồ đen đứng trang nghiêm trước mộ phần của cô. Ai ai cũng xót thương cho số phận của cô.
Chỉ là tình yêu này đến với cô quá trễ…
Trời bắt đầu mưa to nhưng mọi người vẫn đứng cúi đầu ở đó. Một Trịnh Thành Khải uy phong lừng lẫy giờ đây đang quỳ gối trước mộ phần của cô.
Nước mưa cùng nước mắt hoà vào nhau rơi xuống đất. Anh vẫn không thể nào chấp nhận được hiện thực này.
Tay anh run run đặt lên tấm ảnh Lâm Ánh Hy đang mỉm cười, giọng anh nghẹn ngào
"Ánh Hy, xin lỗi em…
Giá như anh…giá như anh…"
Lời anh muốn nói với cô đều nghẹn lại không cách nào có thể nói ra được.
Nỗi đau đớn, dằn vặt, xót thương và sự hối hận đối với người con gái anh yêu…có lẽ đã quá muộn để nói ra điều này. Nhưng anh vẫn muốn nói với em
“Ánh Hy, anh yêu em”
…
Trịnh Thành Khải sốt mê man sau 3 ngày thì tỉnh dậy. Nhưng khi anh tỉnh dậy đều khiến mọi người vô cùng kinh hãi
“Ánh Hy, đây là do anh nấu đó, em ăn thử xem có vừa miệng không?”
“Ánh Hy, em thấy trang phục này thế nào? Em có thích không? Anh mua cho em”
“Ánh Hy, hôm nay thời tiết rất đẹp, chúng ta cùng ra ngoài được không?”
Trịnh Hoàng My ôm lấy Vũ Âu khóc nức nở. Rõ ràng bên cạnh Trịnh Thành Khải chỉ là một khoảng trống, anh ấy là đang nói chuyện với ai…
Ba mẹ Trịnh cũng không kìm được nước mắt mà rời đi.
Do Trịnh Thành Khải không chịu đựng được thực tại nên bản thân anh mới thành ra như vậy. Vả lại… Trịnh Thành Khải vốn bị bệnh về tâm lý…mất đi Lâm Ánh Hy khiến anh không thể suy nghĩ được như bình thường nữa.
Đến khi Trịnh Hoàng My đau lòng không chịu đựng được thì nói với anh
“Anh. Chị Ánh Hy đã không còn nữa. Anh như thế làm sao chị ấy có thể an lòng được?!”
“Em nói dối, cô ấy đang ở ngay bên cạnh anh…ngay…bên…cạnh”
Trong thoáng chốc, Trịnh Thành Khải nhìn vào khoảng trống kế bên mình thật sự không có ai, anh vô thức rơi nước mắt rồi hét lớn.
Đêm hôm ấy, Trịnh Thành Khải đứng trong phòng nhìn ra ngoài trời. Bầu trời hôm nay rất đẹp… giống như ngày hôm đó
“Ánh Hy, lúc em quyết định nhảy xuống…em đã nghĩ gì?”
“…”
Trịnh Thành Khải ngồi lên thành cửa sổ, nhìn ánh trăng chiếu sáng trong màn đêm tĩnh mịch, anh nhớ đến gương mặt của Lâm Ánh Hy cười rạng rỡ với anh…
Bỗng chốc anh lại cười mỉa mai
“Nụ cười của cô ấy đẹp như thế… chỉ là trong hư ảo do mình tạo ra”
“Là anh có lỗi với em, xin lỗi em”
Trịnh Thành Khải nghiêng người rơi khỏi thành cửa sổ rơi xuống đất. Anh như có ảo giác như Lâm Ánh Hy đang nằm cạnh bên mình. Anh bất giác mỉm cười đầy hạnh phúc, một dòng nước mắt chảy ra…Trịnh Thành Khải đã không còn thở nữa…
Ở thế giới khác
Có lẽ Trịnh Thành Khải đã đến tìm và gặp lại Lâm Ánh Hy cùng cô vui vẻ, hạnh phúc bên nhau.
Nhưng hiện thực chỉ còn lại nỗi đau đớn đến xé lòng của người ở lại.
Giá như anh nhận ra tình cảm với em sớm hơn
Giá như anh có thể tin tưởng vào em, vào những lời em nói
Giá như anh đừng mù quáng vào tình yêu giả dối
Giá như…mọi chuyện có thể quay lại từ đầu
Giá như anh có thể nắm chặt lấy tay em
Giá như…mọi chuyện chỉ là một giấc mơ…