Chương 57: Thủ Đoạn Tàn Độc
Có lẽ trong anh là luyến tiếc.... chăng?Bạch Hạc Hiên vừa mới rời đi chưa được bao lâu, không gian yên tĩnh trong phòng Lam Đình Niên lần nữa lại bị phá vỡ bởi một vị khách không mời mà đến."Chị Niên, chắc chị cũng đã dậy rồi nhỉ?" Nhã Thanh Lam từ bên ngoài tự nhiên mà mở cửa phòng của Lam Đình Niên đánh mông đi vào, trước khi vào cô ta còn không quên khóa chặt cửa, đến bên giường Lam Đình Niên cô ta nhàn nhã kéo ghế ngồi xuống mà lên tiếng:"Em có chút việc muốn nhờ chị giúp!"Lời của Nhã Thanh Lam vừa dứt Lam Đình Niên nằm trên giường khóe môi nhợt nhạt bất giác mà cong nhẹ.Lời của cô ta đúng là nực cười!Lam Đình Niên tự hỏi mối quan hệ hiện tại giữa mình và cô ta bộ tốt lắm sao?Giúp đỡ?Nói ra không biết ngượng miệng sao?Cho dù đó chỉ là một chuyện cỏn con đi chăng nữa thì Lam Đình Niên cô cũng đâu có điên mà đi giúp đỡ loại người như cô ta. Mà chẳng phải cô ta tài giỏi lắm sao việc gì phải nhờ đến Lam Đình Niên cô, với Bạch Hạc Hiên cô ta còn lừa được cơ mà...Nhã Thanh Lam ngồi thêm một lúc vẫn thấy Lam Đình Niên cố nằm im lên giường không có thiện chí đối với mình thì dở giọng:"Chị không giúp sao?""Rõ ràng tôi đã rất có lòng thành mong chị giúp rồi nhưng mà chị lại từ chối...""Vậy thì tôi có cái này cho chị xem!" Nói rồi Nhã Thanh Lam liền lấy điện thoại từ trong túi xách của mình ra, ngón tay thoăn thoắt trên điện thoại, cô ta phát một đoạn hình ảnh được quay lại từ camera nhưng lại không có tiếng, cũng vì vậy mà Lam Đình Niên không bị thu hút, vẫn cứ lặng người nhắm mắt mà nằm im trên giường.Nhã Thanh Lam lần này lại không thu được kết quả, nhưng rồi đoạn video này lại chính là đòn chí mạng mà cô ta đặt biệt dành cho Lam Đình Niên, chòm nhẹ người đến bên tai của Lam Đình Niên, Nhã Thanh Lam thỏ thẻ mà cất giọng:"Thái độ của chị như vậy là không muốn biết mẹ mình hiện tại như thế nào sao?"Vừa nghe Nhã Thanh Lam nhắc đến mẹ mình, mi mắt của Lam Đình Niên đột ngột mở to, đôi mắt đã hoe hoe đỏ cô nghiêng đầu nhìn qua Nhã Thanh Lam, nhưng rồi lại bị đoạn video trước mắt thu hút, ngay lập tức Lam Đình Niên không kể đến đau đớn trên người mình mà vén mạnh tấm chăn quăng sang một bên bật người ngồi dậy.Ánh mắt nét mặt hoảng hốt đến tột độ, Lam Đình Niên nhanh chóng giật lấy chiếc điện thoại đang phát một đoạn hình ảnh ngay khi đang còn trong tay của Nhã Thanh Lam mà đưa len ngang tầm mắt của mình xem qua, cố xem, cố gắng xem thật kĩ, nhưng rồi cuối cùng vẫn chỉ có một kết quả là có người đang cố ý lén lút tiêm gì đó vào dây truyền dịch của mẹ cô.Chiếc điện thoại trên tay hiện tại đến cầm còn không thể vững, Lam Đình Nhiên cả người đều run lên, mi mắt đã đỏ đến độ chỉ còn đợi nước mắt chảy ra, ánh mắt ngờ nghệch mất đi vài phần ý thức, Lam Đình Niên nghiêng nhẹ đầu nhìn lên Nhã Thanh Lam có đến chín phần là kẻ đắc thắng đang ngồi đấy, cuối cùng cũng phải mở miệng:"Mày cho người tiêm cái gì vào người mẹ tao?"Nhún nhẹ vai đầy thách thức Nhã Thanh Lam nhẹ tên giọng điệu như có như không:"Chỉ là một liều thuốc thôi nhưng mà có điều...."Lam Đình Niên dường như lại không khống chế nổi hành vi trong mình thêm khắc nào nữa, ngay trong tức khắc chiếc điện thoại của Nhã Thanh Lam vẫn còn đang chạy đều đoạn video đã bị Lam Đình Niên ném mạnh xuống sàn mà vỡ ra, trong khi ánh mắt của Nhã Thanh Lam vẫn còn chưa thể chấp nhận được thì Lam Đình Niên đã từ trên giường sấn tới túm lấy cổ áo của Nhã Thanh Lam, run rẫy mà hét lớn:"Nhã Thanh Lam mày đối với tao thế nào tao đều không thèm tính toán với mày, nhưng mà mày dám đụng tới mẹ tao tao nhất định sống chết với mày!"Vẫn chẳng có thái độ quá sức tưởng tượng hay động tay động chân gì với Lam Đình Niên, Nhã Thanh Lam lần nữa giương ánh mắt đầy vẻ thách thức, sắc lẹm của của mình lên mà nhìn thẳng vào đôi mắt đang tràn đầy sự sợ hãi của Lam Đình Niên, rồi lại nhàn nhã nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường tính toán:"Thuốc được đưa vào người mẹ mày cách đây bốn giờ đồng hồ. Vậy tao sẽ chờ xem xem sau hai mươi giờ đồng hồ nữa mày liệu có còn sức ở đây đòi sống chết với tao nữa không?""Nhã Thanh Lam...." Tiếng uất nghẹn trong lòng không thể giải bày, Lam Đình Niên dần đang bị nhấn chìm mà rơi vào tuyết vọng, cô cắn chặt răng mà nắn nót nên một cái tên mang đầy thù hận.Khóe môi cong lên đầy ranh mảnh Nhã Thanh Lam tách nhẹ hai bàn tay của Đình Niên ra khỏi người mình rồi lại hất mạnh cô ngã nhào trên giường, chân vắt chéo Nhã Thanh Lam chỉnh chỉnh lại quần áo trên người mình, còn không bên khinh rẻ mà phủi phủi chỗ vừa bị Lam Đình Niên túm lấy:"Thật ra nếu mày chịu giúp tao thì mẹ mày có lẽ vẫn còn hi vọng sống, nhưng mà thời gian của mày chỉ có hai mươi tiếng đồng hồ""Sau hai mươi tiếng đồng hồ nữa nếu thuốc giải không được đưa vào người mẹ mày thì kết cục tao không nói chắc mày cũng biết được rồi nhỉ?"Hơi thở của mẹ mày đều đặt cả ở trong tay của mày đấy!"