Chương 6
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Vưu Miên ngước mắt lên mái tóc quăn cũng theo đó đung đưa, ánh nắng chiếu vào người cậu tản ra hơi thở ấm áp, cả người đều có vẻ mềm mại lại bình thản.
Trong vầng sáng Bùi Hoài Tễ có thể thấy rõ đôi mắt Vưu Miên có màu xanh nhạt, ngay sau đó liền cảm giác được tay mình bị Vưu Miên nắm lấy, lực độ rất nhẹ, xúc cảm thì rất mát lạnh.
Vưu Miên không có ấn tượng gì nhiều với Bùi Hoài Tễ, bởi vì đời trước bọn họ căn bản chưa từng gặp nhau, hơn nữa người đàn ông thành thục nội liễm ít khi nói cười ở trước mắt này chỉ được nhắc tới vài lần trong sách, lời thoại đơn giản không nhiều quá hai câu, phần lớn thời gian đều là về việc ra lệnh.
"Vưu Miên."
Vưu Miên hướng về phía Bùi Hoài Tễ lễ phép gật đầu, đơn giản tự giới thiệu nói: "Vưu trong vưu kỳ, Miên trong miên cầm lục âm."
*Vưu kỳ: nhất là; đặc biệt là; càng
*Miên cầm lục âm: là một câu trong bài thơ 诗品二十四则. 典雅 của Tư Không Đồ.
Bùi Hoài Tễ đã nghe qua cái tên này, biết rằng đây là khách mời mà Hồng Thịnh đề cử tuyên truyền cho JL.
"Vất vả rồi." Giọng nói của Bùi Hoài Tễ rất quyết đoán, nhưng cũng có chút mạo phạm, giọng điệu tự nhiên như đang nói chuyện với một vị cấp dưới quen thuộc.
Vưu Miên không thể làm lơ đi mùi hương sạch sẽ và mát mẻ trên người Bùi Hoài Tễ, đồng thời cũng chú ý tới ống tay áo được may cắt gọn gàng của người đàn ông, móng tay hắn được cắt ngắn, mái tóc đen cũng rất gọn gàng, góc cạnh rõ ràng khiến người khác không khỏi nghĩ đến bốn chữ "trật tự rõ ràng".
Người này có chút lạnh nhạt, là một cấp trên tiêu chuẩn hóa và quyết đoán quá mức làm người khác cảm thấy bị mạo phạm.
Bùi Hoài Tễ lễ phép bắt tay sau đó nhanh chóng rút lại.
"Ở huyền quan có vài đôi giày, xem ra tôi tới cũng không sớm."
Vưu Miên lại lần nữa nhận thấy được khả năng quan sát kinh người của Bùi Hoài Tễ, với quan điểm nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, cậu thân thiện mà đề nghị nói: "Những người khác đều ở trên lầu, anh có thể đi nhìn thử xem."
Bùi Hoài Tễ không biết mình bị đuổi khéo lại lần nữa thẳng thắn nói: "Tôi cũng không phải rất muốn xách vali lên lầu."
Vưu Miên khẽ tặc lưỡi, nhận ra rằng ý định muốn được ở một mình của bản thân rốt cuộc đã tan biến.
Ngay khi Bùi Hoài Tễ vừa xoay người đi vài bước về phía cửa sổ sát đất, cửa lớn của phòng nhỏ lại lần nữa bị mở ra.
Giọng nói mềm nhẹ của Bạch Lâm vang lên ở lối đi, "Anh Quan Thanh, có phải là chúng đến cuối cùng không."
Vưu Miên theo thói quen mà rũ mắt.
Những máy quay phim trong phòng nhỏ đều đồng thời chuyển hướng về phía cửa, trên màn hình xuất hiện một người đàn ông cao lớn có mái tóc dài.
Mái tóc dài xõa đến vai, dán vẻ diễm lệ nhưng cũng không nữ tính, ngược lại có vài phần khí chất hào hùng không thể phân biệt nam nữ.
Vân Quan Thanh đã dành được giải thưởng Gấu Bạc nam diễn viên chính xuất sắc nhất cách đây nữa tháng, đồng thời được khán giả và giám khảo nhất trí công nhận vì màn trình diễn xuất sắc của mình.
Không chỉ có kỹ thuật diễn xuất xuất sắc, mà độ nổi tiếng của hắn cũng không hề thua kém bất kỳ ai trong giới giải trí, là ngôi sao điện ảnh hot nhất trong giới hiện nay.
Nhưng nghe nói tính tình Vân Quan Thanh vốn không tốt, kiêu căng lại tên tuổi lớn*, nhưng những nhận xét vô căn cứ này đều đã bị đánh bại trong vòng vài giờ dưới sự bao vây của nhóm fan hâm mộ Vân Phấn.
*Tên tuổi lớn ám chỉ những người nổi tiếng cho rằng mình vĩ đại và coi thường người khác, tức là họ kiêu ngạo và ngạo mạn. Xem thêm ở cmt.
Vưu Miên đứng trong phòng nhỏ nghe thấy tiếng Bạch Lâm và Vân Quan Thanh đi vào.
Người trong giới và những fan hâm mộ nghĩ như thế nào cậu không biết, nhưng là một người đã đọc qua nguyên tác Vưu Miên đương nhiên biết tính cách của Vân Quan Thanh xấu cỡ nào.
Mà người đàn ông như vậy cũng chỉ lộ ra dáng vẻ ôn nhu trước mặt Bạch Lâm.
Vân Quan Thanh đi phía sau cách Bạch Lâm nửa bước, mái tóc dài màu đen phất qua sườn mặt, ánh nắng chiều ấm áp chiếu vào phần cổ hắn, tạo ra hương vị xinh đẹp và lộng lẫy.
Vưu Miên đứng trong ánh sáng, đôi mắt vốn luôn rũ xuống vào lúc này bỗng nhiên nhìn lên.
Bạch Lâm vốn định lần đầu tiên lên sân khấu sẽ liền hung hăng đả kích Vưu Miên một chút, nhưng không hiểu tại sao bản thân khi đối diện với ánh mắt của Vưu Miên lại như bị phỏng.
Kịch bản nghĩ sẵn ngoài cửa cũng hoàn toàn bị nuốt vào bụng, Bạch Lâm hoảng sợ dời tầm mắt đi.
Y dừng bước sau đó ngượng ngùng quay đầu cười với Vân Quan Thanh, đột nhiên dùng giọng điệu thân thiết nói: "Anh Quan Thanh em có chút sợ xã hội*, vẫn là anh chào hỏi trước đi."
*Chứng sợ xã hội ấy
Bạch Lâm trốn ra phía sau Vân Quan Thanh rồi liếc mắt nhìn Vưu Miên một cái, chỉ thấy loại ánh vừa rồi của đối phương đã biến mất, cảm giác uy hiếp khiến người khác không được tự nhiên kia cũng theo đó mất tăm.
Chẳng lẽ chỉ là ảo giác?
Bạch Lâm nắm chặt ống tay áo, trong lòng lại dâng lên vài phần tự tin.
Từ ngày đó khi Vưu Miên rời khỏi Vưu gia thì không có tin tức gì nữa, y vốn còn tưởng rằng đối phương sẽ không xuất hiện, không ngờ tới cuối cùng lại lựa chọn thỏa hiệp.
Xem ra vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, Vưu Miên chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Vân Quan Thanh không có phản ứng gì nhiều với sự làm nũng của Bạch Lâm, hắn kiêu ngạo mà nhẹ nâng cằm, trực tiếp làm lơ Vưu Miên ở trước mặt, sau đó quay sang gật đầu với Bùi Hoài Tễ đứng ở bên cạnh, nói: "Bùi tổng, không ngờ lại gặp được ngài ở chỗ này."
Bùi Hoài Tễ quá cao, khi đứng ở trước mặt Vân Quan Thanh cũng cao hơn nửa cái đầu.
Hơn nữa hơi thở trên người người đàn ông có tính xâm lược cực kỳ mạnh mẽ, thoạt nhìn trầm ổn và lạnh nhạt hơn tất cả mọi người trong phòng nhỏ.
Sự tồn tại của Bùi Hoài Tễ giống như là bỏ một tảng băng lạnh lẽo vào một trương trình yêu đương tràn ngập bong bóng màu hồng, hoàn toàn lạc quẻ.
Đối với lời chào hỏi của Vân Quan Thanh, Bùi Hoài Tễ vẫn như cũ, chỉ nhàn nhạt gật đầu nói: "Vân tiên sinh."
Bạch Lâm núp sau Vân Quan Thanh, tò mò mà đánh giá Bùi Hoài Tễ, trong ánh mắt có thêm vài phần sợ hãi.
Mà Vưu Miên thì đang cố gắng giảm đi cảm giác tồn tại của mình, im lặng đứng ở một bên.
Cho đến lúc này Vân Quan Thanh mới đi tới như thể vừa nhìn thấy Vưu Miên.
"Vưu Miên." Vân Quan Thanh nhẹ nhướng mày, "Tôi đã nghe Bạch Lâm kể về cậu."
Vưu Miên ngước mắt hờ hững đối diện, "Vậy à."
Thái độ của thiếu niên làm Vân Quan Thanh không khỏi nhíu mày, đồng thời cũng khơi dậy lòng hiếu thắng của hắn.
Vậy mà dám làm lơ hắn.
Vì thế Vân Quan Thanh ôm ngực cười lạnh vài tiếng, hất cằm châm chọc nói: "Tính cách quả nhiên là giống hệt như trong lời đồn."
Vưu Miên nghe vậy mặt không đổi sắc, không chút do dự mà phản kích nói: "Sao có thể so với ảnh đế được."
Biểu tình diễm lệ của Vân Quan Thanh cứng lại, nhíu chặt mày cười lạnh một tiếng: "Đúng là một kẻ chuyên làm người khác chán ghét."
Vưu Miên đáp: "Nếu cảm thấy chán ghét thì nên tránh xa tôi ra một chút."
Vân Quan Thanh nhếch miệng cười giễu cợt với vẻ khó chịu, bộ dáng có chút tức muốn hộc máu.
"Ha, lời này vốn nên là tôi nói với cậu mới đúng."
Vân Quan Thanh hơi cúi người tới gần Vưu Miên, thuận tiện giơ tay đè lại chiếc micro ở cổ áo.
Lúc này giữa hai người chỉ cách một chiếc bàn cơm màu trắng không rộng.
Trên chiếc màn hình IMAX thật lớn hình ảnh người đàn ông đẹp đẽ không thể tìm thấy một khuyết điểm nào hơi nheo mắt lại, vài sợi tóc đen rơi xuống từ giữa trán Vân Quan Thanh, tiêu sái mà phất qua sống mũi cao thẳng của hắn.
"Có biết bốn chữ vai hề nhảy nhót viết như thế nào không?" Vân Quan Thanh không có ý tốt mà nhăn mũi cười một tiếng: "Còn cần tôi dạy cho cậu à?"
Nhân viên công tác đang nhìn vào màn hình bên ngoài phòng nhỏ thấy một màn này thì đều hoảng loạn đến thót tim.
《 xứng đôi tim đập 》 chính là một trương trình yêu đương đó, làm thế nào mà bây giờ lại biến thành một cuộc cạnh tranh đối chọi đầy gay gắt, hơn nữa lại còn là mâu thuẫn giữa khách mời bên Diên Vĩ và bên Linh Lan.
Vào thời điểm mấu chốt, Hồng Thịnh không hổ là lão đạo diễn tống nghệ có nhiều năm kinh nghiệm, trong khi tất cả mọi người đang luống cuống không nói nên lời thì ông đã nhanh chóng quyết định rồi cầm lấy tấm thẻ, đứng dậy chạy chậm qua phía phòng nhỏ.
Vừa chạy còn vừa quay đầu lại nhìn về phía nhiếp ảnh gia búng tay một cái, "Đoạn vừa rồi nhất định phải cắt bớt."
Bởi vì vài nguyên nhân mà có sự chậm trễ trong việc phát sóng trực tiếp, vậy nên những vị khách mời nổi tiếng ngồi trong phòng quan sát cách đây mấy chục km vừa vặn bỏ lỡ quá trình giằng co ngắn ngủn mười mấy giây này.
Cửa lớn của phòng nhỏ bị đẩy ra, Hồng Thịnh ổn định lại hô hấp đi theo sau PD* vào huyền quan.
*Trong ngành công nghiệp giải trí, PD là viết tắt của cụm từ Producer hay Project Director với nghĩa được dịch sang tiếng Việt là Nhà sản xuất hay Giám đốc chương trình.
Ngay sau đó giọng thuyết minh của đạo diễn vang lên từ màn hình.
"Toàn bộ tám vị khách mời của chương trình đã đến đông đủ, mọi người vui lòng tập hợp ở phòng khách lầu một để nhận nhiệm vụ chung đầu tiên của《 xứng đôi tim đập 》, hãy cùng tìm hiểu thêm về nhau nào!"
Giọng nói Hồng Thịnh thông qua microphone truyền tới toàn bộ phòng nhỏ, đồng thời cũng làm Vân Quan Thanh tiếc nuối mà chậc một tiếng lùi về chỗ cũ.
Chỉ một lát sau, những người đang nói chuyện phiếm ở lầu hai đều lần lượt đi xuống.
Quan Đồng từ chỗ cầu thang nhìn thấy được mấy người đang đứng ở lầu một, tầm mắt trong nháy mắt dính chặt, y thật sự không ngờ tới Vân Quan Thanh vậy mà cũng sẽ xuất hiện ở chỗ này!
Kia chính là ảnh đế Vân Quan Thanh đó!
Người đàn ông đứng trên đỉnh kim tự tháp của giới giải trí vì sao lại cũng tới tham gia loại trương trình yêu đương này?
Trong đầu Quan Đồng bỗng có một trận nổ mạnh, ngôn ngữ rối loạn đến mức chỉ có thể kích động quay đầu lại oa oa hô với Thẩm Nam Tiêu: "Má ơi, thật sự là Vân Quan Thanh! Tôi nhìn thấy người sống!"
Vừa dứt lời, Yến Đình Hiên và Hoắc Diễn Chi cũng một trước một sau đi xuống.
Lấy bàn ăn dài rộng màu trắng gạo làm đường phân cách, Vưu Miên đứng dưới ánh mặt trời nhìn bọn họ chào hỏi nhau, mái tóc xoăn màu hạt dẻ xoã trên trán, đôi mắt thấm màu xanh nhạt, cả người ấm áp lại sáng ngời.
Chỉ thấy Bạch Lâm đứng trước bậc thang ngửa đầu cong mắt cười, giọng điệu thân mật lại tự nhiên mà biểu thị công khai chủ quyền.
"Anh Đình Hiên, anh Hoắc...... Tại sao hai người đều tới đây rồi? Cũng không nói trước cho em biết, gạt em rất vui à?" Bạch Lâm dường như không vui nhẹ giọng oán trách.
Yến Đình Hiên quen thuộc mà giơ tay xoa nhẹ đầu Bạch Lâm, nắm chắc khoảng cách chừng mực giữa bạn bè, cũng không đột ngột.
"Cho em một kinh hỉ." Yến Đình Hiên nói.
Hoắc Diễn Chi vui vẻ mà nghiêng đầu, dã khí mười phần mà hừ cười một tiếng, "Lời đều bị cậu ta giành mất rồi, anh biết nói gì đây."
Vân Quan Thanh đứng phía sau Bạch Lâm, ánh mắt trái lại không chút gợn mà quan sát tình huống trước mắt, dường như khi đối mặt với cảnh tượng có nhiều đối thủ thế này cũng không có nửa phần lo lắng.
Giờ phút này không thể tìm thấy trên mặt Vân Quan Thanh một chút biểu cảm khó chịu nào của hắn khi nãy, thật không hổ là ảnh đế, kỹ thuật diễn xuất đúng là hạng nhất.
Ngược lại Quan Đồng ở một bên khác chỉ đơn giản chào hỏi, đáy lòng không khỏi rộn lên, làm cho một bụng đầy lửa giận.
Hóa ra một đám đàn ông chất lượng tốt này đều có chuẩn bị mà đến.
Y còn chơi cái rắm! Thế mà đều có người trong lòng, cùng nhau hầm hè xoa tay đến chương trình để theo đuổi người!
Phòng nhỏ náo nhiệt một hồi ngoại trừ Vưu Miên cũng chỉ có Bùi Hoài Tễ là không tham gia mà đứng trước cửa sổ sát đất với vẻ mặt lạnh nhạt.
Bộ dạng cao lãnh này làm cho Hồng Thịnh phải liên tiếp nhìn thêm mấy lần.
Ông bất đắc dĩ nghĩ thầm, người này đúng thật là đến để làm phông nền.
Chờ đến khi mọi người đơn giản chào hỏi với nhau xong sau đó ngồi thành một hàng trên sô pha, Hồng Thịnh đứng ở sau camera giơ thẻ nhiệm vụ lên, bắt đầu quy trình ghi hình, nói: "Chắc rằng ngày đầu tiên đến phòng nhỏ mọi người có rất nhiều điều muốn biết về nhau, cho nên hãy mau đến nhận nhiệm vụ đầu tiên do tổ tiết mục gửi đến, cùng tăng thêm độ hiểu biết về nhau!"
Quan Đồng lập tức hoạt bát đứng dậy đi đến trước camera nhận thẻ nhiệm vụ, trang sức trên người cũng đung đưa theo kêu leng keng.
Hồng Thịnh lại nói: "Còn phải nhắc nhở mọi người một câu, sau khi nhiệm vụ kết thúc trở về phòng nhỏ thì mọi người phải gửi tin nhắn tâm động đầu tiên cho nhau nha, nếu có đối tượng mình thích thì nói, hãy nắm chặt cơ hội và nhanh chóng hành động!"
"Tình yêu không đợi người nha ~"
Hồng Thịnh vừa nói xong, tổ tiết mục liền hiểu rõ mà đảo máy quay qua những khách mời ngồi trên sô pha, nhan sắc của tám vị khách mời hoặc đẹp trai hoặc xinh đẹp diễm lệ hoặc thanh thuần đều lần lượt thay phiên nhau lướt qua màn hình, làm cho những người trong phòng quan sát phải thét chói tai.
Cuối cùng hình ảnh dừng lại trên người Vưu Miên đang ngồi trên sô pha đơn, tuy rằng vừa rồi đã nhìn thấy rất nhiều gương mặt xinh đẹp, giờ phút này PD đỡ camera vẫn như cũ chậm lại tiếng hít thở.
Hồng Thịnh giao xong nhiệm vụ liền đi theo sau PD ra khỏi phòng nhỏ, để lại tám vị khách mời tự giao lưu với nhau.
Quan Đồng cầm lấy thẻ nhiệm vụ lớn tiếng đọc diễn cảm nói: "Nhiệm vụ bữa tối, khách mời vui lòng tự phân chia đi mua sắm chuẩn bị, ba nhóm nấu ăn, vào đêm đầu tiên ở phòng nhỏ tiến hành một buổi party BBQ lửa trại đầy tuyệt vời trên bãi biển!"
"Oa......"
Quan Đồng vừa nói xong mấy chữ party, lửa trại cùng bãi biển, mọi người trong phòng nhỏ đều đồng thời quay đầu lại nhìn ra bên ngoài chiếc cửa sổ sát đất lớn.
Ghế sô pha được đặt trước cửa sổ, phía sau họ chính là biển xanh mênh mông vô tận cùng đường chân trời to lớn được nhuộm màu hồng cam.
Camera không người lái của tổ tiết mục từ vách đá phóng qua, chụp lại những biểu tình khác nhau của tám vị khách mời khi ở dưới ánh hoàng hôn.
Yến Đình Hiên mỉm cười hỏi: "Mua sắm? Nơi này chính là bãi biển cách xa nội thành, cho dù lái xe đi ra ngoài, tổ tiết mục có chắc là có thể quay trở lại trước khi trời tối không?"
Hoắc Diễn Chi vừa nghe thấy phân chia tổ thì nghĩ đến trước tiên là muốn cùng một tổ với Bạch Lâm, nhưng không hiểu vì sao bản thân lại lặng lẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Vưu Miên một cái.
Vưu Miên sẽ chọn tổ nào?
Hoắc Diễn Chi đang suy tư, không nghĩ tới Yến Đình Hiên ở bên cạnh lại bỗng nhiên trực tiếp mở miệng: "Vưu Miên cùng tôi một tổ đi."
***
Ư ư, tui sa đọa quá, hơn 1 tháng rồi mà mới được có một chương, hết cứu.
Khi Vưu Miên ngước mắt lên mái tóc quăn cũng theo đó đung đưa, ánh nắng chiếu vào người cậu tản ra hơi thở ấm áp, cả người đều có vẻ mềm mại lại bình thản.
Trong vầng sáng Bùi Hoài Tễ có thể thấy rõ đôi mắt Vưu Miên có màu xanh nhạt, ngay sau đó liền cảm giác được tay mình bị Vưu Miên nắm lấy, lực độ rất nhẹ, xúc cảm thì rất mát lạnh.
Vưu Miên không có ấn tượng gì nhiều với Bùi Hoài Tễ, bởi vì đời trước bọn họ căn bản chưa từng gặp nhau, hơn nữa người đàn ông thành thục nội liễm ít khi nói cười ở trước mắt này chỉ được nhắc tới vài lần trong sách, lời thoại đơn giản không nhiều quá hai câu, phần lớn thời gian đều là về việc ra lệnh.
"Vưu Miên."
Vưu Miên hướng về phía Bùi Hoài Tễ lễ phép gật đầu, đơn giản tự giới thiệu nói: "Vưu trong vưu kỳ, Miên trong miên cầm lục âm."
*Vưu kỳ: nhất là; đặc biệt là; càng
*Miên cầm lục âm: là một câu trong bài thơ 诗品二十四则. 典雅 của Tư Không Đồ.
Bùi Hoài Tễ đã nghe qua cái tên này, biết rằng đây là khách mời mà Hồng Thịnh đề cử tuyên truyền cho JL.
"Vất vả rồi." Giọng nói của Bùi Hoài Tễ rất quyết đoán, nhưng cũng có chút mạo phạm, giọng điệu tự nhiên như đang nói chuyện với một vị cấp dưới quen thuộc.
Vưu Miên không thể làm lơ đi mùi hương sạch sẽ và mát mẻ trên người Bùi Hoài Tễ, đồng thời cũng chú ý tới ống tay áo được may cắt gọn gàng của người đàn ông, móng tay hắn được cắt ngắn, mái tóc đen cũng rất gọn gàng, góc cạnh rõ ràng khiến người khác không khỏi nghĩ đến bốn chữ "trật tự rõ ràng".
Người này có chút lạnh nhạt, là một cấp trên tiêu chuẩn hóa và quyết đoán quá mức làm người khác cảm thấy bị mạo phạm.
Bùi Hoài Tễ lễ phép bắt tay sau đó nhanh chóng rút lại.
"Ở huyền quan có vài đôi giày, xem ra tôi tới cũng không sớm."
Vưu Miên lại lần nữa nhận thấy được khả năng quan sát kinh người của Bùi Hoài Tễ, với quan điểm nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, cậu thân thiện mà đề nghị nói: "Những người khác đều ở trên lầu, anh có thể đi nhìn thử xem."
Bùi Hoài Tễ không biết mình bị đuổi khéo lại lần nữa thẳng thắn nói: "Tôi cũng không phải rất muốn xách vali lên lầu."
Vưu Miên khẽ tặc lưỡi, nhận ra rằng ý định muốn được ở một mình của bản thân rốt cuộc đã tan biến.
Ngay khi Bùi Hoài Tễ vừa xoay người đi vài bước về phía cửa sổ sát đất, cửa lớn của phòng nhỏ lại lần nữa bị mở ra.
Giọng nói mềm nhẹ của Bạch Lâm vang lên ở lối đi, "Anh Quan Thanh, có phải là chúng đến cuối cùng không."
Vưu Miên theo thói quen mà rũ mắt.
Những máy quay phim trong phòng nhỏ đều đồng thời chuyển hướng về phía cửa, trên màn hình xuất hiện một người đàn ông cao lớn có mái tóc dài.
Mái tóc dài xõa đến vai, dán vẻ diễm lệ nhưng cũng không nữ tính, ngược lại có vài phần khí chất hào hùng không thể phân biệt nam nữ.
Vân Quan Thanh đã dành được giải thưởng Gấu Bạc nam diễn viên chính xuất sắc nhất cách đây nữa tháng, đồng thời được khán giả và giám khảo nhất trí công nhận vì màn trình diễn xuất sắc của mình.
Không chỉ có kỹ thuật diễn xuất xuất sắc, mà độ nổi tiếng của hắn cũng không hề thua kém bất kỳ ai trong giới giải trí, là ngôi sao điện ảnh hot nhất trong giới hiện nay.
Nhưng nghe nói tính tình Vân Quan Thanh vốn không tốt, kiêu căng lại tên tuổi lớn*, nhưng những nhận xét vô căn cứ này đều đã bị đánh bại trong vòng vài giờ dưới sự bao vây của nhóm fan hâm mộ Vân Phấn.
*Tên tuổi lớn ám chỉ những người nổi tiếng cho rằng mình vĩ đại và coi thường người khác, tức là họ kiêu ngạo và ngạo mạn. Xem thêm ở cmt.
Vưu Miên đứng trong phòng nhỏ nghe thấy tiếng Bạch Lâm và Vân Quan Thanh đi vào.
Người trong giới và những fan hâm mộ nghĩ như thế nào cậu không biết, nhưng là một người đã đọc qua nguyên tác Vưu Miên đương nhiên biết tính cách của Vân Quan Thanh xấu cỡ nào.
Mà người đàn ông như vậy cũng chỉ lộ ra dáng vẻ ôn nhu trước mặt Bạch Lâm.
Vân Quan Thanh đi phía sau cách Bạch Lâm nửa bước, mái tóc dài màu đen phất qua sườn mặt, ánh nắng chiều ấm áp chiếu vào phần cổ hắn, tạo ra hương vị xinh đẹp và lộng lẫy.
Vưu Miên đứng trong ánh sáng, đôi mắt vốn luôn rũ xuống vào lúc này bỗng nhiên nhìn lên.
Bạch Lâm vốn định lần đầu tiên lên sân khấu sẽ liền hung hăng đả kích Vưu Miên một chút, nhưng không hiểu tại sao bản thân khi đối diện với ánh mắt của Vưu Miên lại như bị phỏng.
Kịch bản nghĩ sẵn ngoài cửa cũng hoàn toàn bị nuốt vào bụng, Bạch Lâm hoảng sợ dời tầm mắt đi.
Y dừng bước sau đó ngượng ngùng quay đầu cười với Vân Quan Thanh, đột nhiên dùng giọng điệu thân thiết nói: "Anh Quan Thanh em có chút sợ xã hội*, vẫn là anh chào hỏi trước đi."
*Chứng sợ xã hội ấy
Bạch Lâm trốn ra phía sau Vân Quan Thanh rồi liếc mắt nhìn Vưu Miên một cái, chỉ thấy loại ánh vừa rồi của đối phương đã biến mất, cảm giác uy hiếp khiến người khác không được tự nhiên kia cũng theo đó mất tăm.
Chẳng lẽ chỉ là ảo giác?
Bạch Lâm nắm chặt ống tay áo, trong lòng lại dâng lên vài phần tự tin.
Từ ngày đó khi Vưu Miên rời khỏi Vưu gia thì không có tin tức gì nữa, y vốn còn tưởng rằng đối phương sẽ không xuất hiện, không ngờ tới cuối cùng lại lựa chọn thỏa hiệp.
Xem ra vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, Vưu Miên chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Vân Quan Thanh không có phản ứng gì nhiều với sự làm nũng của Bạch Lâm, hắn kiêu ngạo mà nhẹ nâng cằm, trực tiếp làm lơ Vưu Miên ở trước mặt, sau đó quay sang gật đầu với Bùi Hoài Tễ đứng ở bên cạnh, nói: "Bùi tổng, không ngờ lại gặp được ngài ở chỗ này."
Bùi Hoài Tễ quá cao, khi đứng ở trước mặt Vân Quan Thanh cũng cao hơn nửa cái đầu.
Hơn nữa hơi thở trên người người đàn ông có tính xâm lược cực kỳ mạnh mẽ, thoạt nhìn trầm ổn và lạnh nhạt hơn tất cả mọi người trong phòng nhỏ.
Sự tồn tại của Bùi Hoài Tễ giống như là bỏ một tảng băng lạnh lẽo vào một trương trình yêu đương tràn ngập bong bóng màu hồng, hoàn toàn lạc quẻ.
Đối với lời chào hỏi của Vân Quan Thanh, Bùi Hoài Tễ vẫn như cũ, chỉ nhàn nhạt gật đầu nói: "Vân tiên sinh."
Bạch Lâm núp sau Vân Quan Thanh, tò mò mà đánh giá Bùi Hoài Tễ, trong ánh mắt có thêm vài phần sợ hãi.
Mà Vưu Miên thì đang cố gắng giảm đi cảm giác tồn tại của mình, im lặng đứng ở một bên.
Cho đến lúc này Vân Quan Thanh mới đi tới như thể vừa nhìn thấy Vưu Miên.
"Vưu Miên." Vân Quan Thanh nhẹ nhướng mày, "Tôi đã nghe Bạch Lâm kể về cậu."
Vưu Miên ngước mắt hờ hững đối diện, "Vậy à."
Thái độ của thiếu niên làm Vân Quan Thanh không khỏi nhíu mày, đồng thời cũng khơi dậy lòng hiếu thắng của hắn.
Vậy mà dám làm lơ hắn.
Vì thế Vân Quan Thanh ôm ngực cười lạnh vài tiếng, hất cằm châm chọc nói: "Tính cách quả nhiên là giống hệt như trong lời đồn."
Vưu Miên nghe vậy mặt không đổi sắc, không chút do dự mà phản kích nói: "Sao có thể so với ảnh đế được."
Biểu tình diễm lệ của Vân Quan Thanh cứng lại, nhíu chặt mày cười lạnh một tiếng: "Đúng là một kẻ chuyên làm người khác chán ghét."
Vưu Miên đáp: "Nếu cảm thấy chán ghét thì nên tránh xa tôi ra một chút."
Vân Quan Thanh nhếch miệng cười giễu cợt với vẻ khó chịu, bộ dáng có chút tức muốn hộc máu.
"Ha, lời này vốn nên là tôi nói với cậu mới đúng."
Vân Quan Thanh hơi cúi người tới gần Vưu Miên, thuận tiện giơ tay đè lại chiếc micro ở cổ áo.
Lúc này giữa hai người chỉ cách một chiếc bàn cơm màu trắng không rộng.
Trên chiếc màn hình IMAX thật lớn hình ảnh người đàn ông đẹp đẽ không thể tìm thấy một khuyết điểm nào hơi nheo mắt lại, vài sợi tóc đen rơi xuống từ giữa trán Vân Quan Thanh, tiêu sái mà phất qua sống mũi cao thẳng của hắn.
"Có biết bốn chữ vai hề nhảy nhót viết như thế nào không?" Vân Quan Thanh không có ý tốt mà nhăn mũi cười một tiếng: "Còn cần tôi dạy cho cậu à?"
Nhân viên công tác đang nhìn vào màn hình bên ngoài phòng nhỏ thấy một màn này thì đều hoảng loạn đến thót tim.
《 xứng đôi tim đập 》 chính là một trương trình yêu đương đó, làm thế nào mà bây giờ lại biến thành một cuộc cạnh tranh đối chọi đầy gay gắt, hơn nữa lại còn là mâu thuẫn giữa khách mời bên Diên Vĩ và bên Linh Lan.
Vào thời điểm mấu chốt, Hồng Thịnh không hổ là lão đạo diễn tống nghệ có nhiều năm kinh nghiệm, trong khi tất cả mọi người đang luống cuống không nói nên lời thì ông đã nhanh chóng quyết định rồi cầm lấy tấm thẻ, đứng dậy chạy chậm qua phía phòng nhỏ.
Vừa chạy còn vừa quay đầu lại nhìn về phía nhiếp ảnh gia búng tay một cái, "Đoạn vừa rồi nhất định phải cắt bớt."
Bởi vì vài nguyên nhân mà có sự chậm trễ trong việc phát sóng trực tiếp, vậy nên những vị khách mời nổi tiếng ngồi trong phòng quan sát cách đây mấy chục km vừa vặn bỏ lỡ quá trình giằng co ngắn ngủn mười mấy giây này.
Cửa lớn của phòng nhỏ bị đẩy ra, Hồng Thịnh ổn định lại hô hấp đi theo sau PD* vào huyền quan.
*Trong ngành công nghiệp giải trí, PD là viết tắt của cụm từ Producer hay Project Director với nghĩa được dịch sang tiếng Việt là Nhà sản xuất hay Giám đốc chương trình.
Ngay sau đó giọng thuyết minh của đạo diễn vang lên từ màn hình.
"Toàn bộ tám vị khách mời của chương trình đã đến đông đủ, mọi người vui lòng tập hợp ở phòng khách lầu một để nhận nhiệm vụ chung đầu tiên của《 xứng đôi tim đập 》, hãy cùng tìm hiểu thêm về nhau nào!"
Giọng nói Hồng Thịnh thông qua microphone truyền tới toàn bộ phòng nhỏ, đồng thời cũng làm Vân Quan Thanh tiếc nuối mà chậc một tiếng lùi về chỗ cũ.
Chỉ một lát sau, những người đang nói chuyện phiếm ở lầu hai đều lần lượt đi xuống.
Quan Đồng từ chỗ cầu thang nhìn thấy được mấy người đang đứng ở lầu một, tầm mắt trong nháy mắt dính chặt, y thật sự không ngờ tới Vân Quan Thanh vậy mà cũng sẽ xuất hiện ở chỗ này!
Kia chính là ảnh đế Vân Quan Thanh đó!
Người đàn ông đứng trên đỉnh kim tự tháp của giới giải trí vì sao lại cũng tới tham gia loại trương trình yêu đương này?
Trong đầu Quan Đồng bỗng có một trận nổ mạnh, ngôn ngữ rối loạn đến mức chỉ có thể kích động quay đầu lại oa oa hô với Thẩm Nam Tiêu: "Má ơi, thật sự là Vân Quan Thanh! Tôi nhìn thấy người sống!"
Vừa dứt lời, Yến Đình Hiên và Hoắc Diễn Chi cũng một trước một sau đi xuống.
Lấy bàn ăn dài rộng màu trắng gạo làm đường phân cách, Vưu Miên đứng dưới ánh mặt trời nhìn bọn họ chào hỏi nhau, mái tóc xoăn màu hạt dẻ xoã trên trán, đôi mắt thấm màu xanh nhạt, cả người ấm áp lại sáng ngời.
Chỉ thấy Bạch Lâm đứng trước bậc thang ngửa đầu cong mắt cười, giọng điệu thân mật lại tự nhiên mà biểu thị công khai chủ quyền.
"Anh Đình Hiên, anh Hoắc...... Tại sao hai người đều tới đây rồi? Cũng không nói trước cho em biết, gạt em rất vui à?" Bạch Lâm dường như không vui nhẹ giọng oán trách.
Yến Đình Hiên quen thuộc mà giơ tay xoa nhẹ đầu Bạch Lâm, nắm chắc khoảng cách chừng mực giữa bạn bè, cũng không đột ngột.
"Cho em một kinh hỉ." Yến Đình Hiên nói.
Hoắc Diễn Chi vui vẻ mà nghiêng đầu, dã khí mười phần mà hừ cười một tiếng, "Lời đều bị cậu ta giành mất rồi, anh biết nói gì đây."
Vân Quan Thanh đứng phía sau Bạch Lâm, ánh mắt trái lại không chút gợn mà quan sát tình huống trước mắt, dường như khi đối mặt với cảnh tượng có nhiều đối thủ thế này cũng không có nửa phần lo lắng.
Giờ phút này không thể tìm thấy trên mặt Vân Quan Thanh một chút biểu cảm khó chịu nào của hắn khi nãy, thật không hổ là ảnh đế, kỹ thuật diễn xuất đúng là hạng nhất.
Ngược lại Quan Đồng ở một bên khác chỉ đơn giản chào hỏi, đáy lòng không khỏi rộn lên, làm cho một bụng đầy lửa giận.
Hóa ra một đám đàn ông chất lượng tốt này đều có chuẩn bị mà đến.
Y còn chơi cái rắm! Thế mà đều có người trong lòng, cùng nhau hầm hè xoa tay đến chương trình để theo đuổi người!
Phòng nhỏ náo nhiệt một hồi ngoại trừ Vưu Miên cũng chỉ có Bùi Hoài Tễ là không tham gia mà đứng trước cửa sổ sát đất với vẻ mặt lạnh nhạt.
Bộ dạng cao lãnh này làm cho Hồng Thịnh phải liên tiếp nhìn thêm mấy lần.
Ông bất đắc dĩ nghĩ thầm, người này đúng thật là đến để làm phông nền.
Chờ đến khi mọi người đơn giản chào hỏi với nhau xong sau đó ngồi thành một hàng trên sô pha, Hồng Thịnh đứng ở sau camera giơ thẻ nhiệm vụ lên, bắt đầu quy trình ghi hình, nói: "Chắc rằng ngày đầu tiên đến phòng nhỏ mọi người có rất nhiều điều muốn biết về nhau, cho nên hãy mau đến nhận nhiệm vụ đầu tiên do tổ tiết mục gửi đến, cùng tăng thêm độ hiểu biết về nhau!"
Quan Đồng lập tức hoạt bát đứng dậy đi đến trước camera nhận thẻ nhiệm vụ, trang sức trên người cũng đung đưa theo kêu leng keng.
Hồng Thịnh lại nói: "Còn phải nhắc nhở mọi người một câu, sau khi nhiệm vụ kết thúc trở về phòng nhỏ thì mọi người phải gửi tin nhắn tâm động đầu tiên cho nhau nha, nếu có đối tượng mình thích thì nói, hãy nắm chặt cơ hội và nhanh chóng hành động!"
"Tình yêu không đợi người nha ~"
Hồng Thịnh vừa nói xong, tổ tiết mục liền hiểu rõ mà đảo máy quay qua những khách mời ngồi trên sô pha, nhan sắc của tám vị khách mời hoặc đẹp trai hoặc xinh đẹp diễm lệ hoặc thanh thuần đều lần lượt thay phiên nhau lướt qua màn hình, làm cho những người trong phòng quan sát phải thét chói tai.
Cuối cùng hình ảnh dừng lại trên người Vưu Miên đang ngồi trên sô pha đơn, tuy rằng vừa rồi đã nhìn thấy rất nhiều gương mặt xinh đẹp, giờ phút này PD đỡ camera vẫn như cũ chậm lại tiếng hít thở.
Hồng Thịnh giao xong nhiệm vụ liền đi theo sau PD ra khỏi phòng nhỏ, để lại tám vị khách mời tự giao lưu với nhau.
Quan Đồng cầm lấy thẻ nhiệm vụ lớn tiếng đọc diễn cảm nói: "Nhiệm vụ bữa tối, khách mời vui lòng tự phân chia đi mua sắm chuẩn bị, ba nhóm nấu ăn, vào đêm đầu tiên ở phòng nhỏ tiến hành một buổi party BBQ lửa trại đầy tuyệt vời trên bãi biển!"
"Oa......"
Quan Đồng vừa nói xong mấy chữ party, lửa trại cùng bãi biển, mọi người trong phòng nhỏ đều đồng thời quay đầu lại nhìn ra bên ngoài chiếc cửa sổ sát đất lớn.
Ghế sô pha được đặt trước cửa sổ, phía sau họ chính là biển xanh mênh mông vô tận cùng đường chân trời to lớn được nhuộm màu hồng cam.
Camera không người lái của tổ tiết mục từ vách đá phóng qua, chụp lại những biểu tình khác nhau của tám vị khách mời khi ở dưới ánh hoàng hôn.
Yến Đình Hiên mỉm cười hỏi: "Mua sắm? Nơi này chính là bãi biển cách xa nội thành, cho dù lái xe đi ra ngoài, tổ tiết mục có chắc là có thể quay trở lại trước khi trời tối không?"
Hoắc Diễn Chi vừa nghe thấy phân chia tổ thì nghĩ đến trước tiên là muốn cùng một tổ với Bạch Lâm, nhưng không hiểu vì sao bản thân lại lặng lẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Vưu Miên một cái.
Vưu Miên sẽ chọn tổ nào?
Hoắc Diễn Chi đang suy tư, không nghĩ tới Yến Đình Hiên ở bên cạnh lại bỗng nhiên trực tiếp mở miệng: "Vưu Miên cùng tôi một tổ đi."
***
Ư ư, tui sa đọa quá, hơn 1 tháng rồi mà mới được có một chương, hết cứu.